Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0389

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0389: Lại là đám quái vật biển chết tiệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Đám cua móng ngựa viễn cổ dùng vỏ ngoài cứng rắn, cơ thể to lớn va chạm vào bất cứ chiến hạm, tàu ngầm nào trong tầm ngắm. Có lẽ phải va chạm chiến hạm hai lần mới hoàn thành công việc lật thuyền. Tàu ngầm thì mặc cho cua móng ngựa đùa giỡn, có một chiếc tàu ngầm thường quy bị một con cua móng ngựa viễn cổ đụng bay lên mặt biển, bay cao hơn chục thước rớt xuống đập vào một chiếc chiến hạm gần đó.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tàu ngầm rơi vào sàn tàu chiến hạm, chợt vang tiếng nổ điếc tai. Vị trí chính giữa chiến hạm bị hõm xuống một lỗ to, ngay sau đó đám nhân viên chiến hạm gầm rống tuyệt vọng mặc cho chiến hạm chậm rãi chìm xuống.

- A!!!

Tiếng la hét chói tai, gầm rú đinh tai nhức óc hòa vào nhau trong không trung, biểu thị căn cứ hải quân nước Mỹ trú quân tại Nhật tồn tại từ giữa thế kỷ trước đêm nay đã đến đường cùng.

Cái bóng chết chóc ngưng tụ trên không trung.

Trên bầu trời căn cứ hải quân Mỹ Hoành Tu Hạ thị tràn ngập hơi thở chết chóc. Từng chiếc tàu ngầm, chiến hạm bị cua móng ngựa viễn cổ, cá kiếm cường hóa chung cực trùng kích mãnh liệt chẳng những bị lật ngược đáy, nước biển tràn vào đáy thuyền, nhanh chóng chìm xuống trong tiếng hát đệm chói tai của đám quân Mỹ tuyệt vọng. Vòng xoáy lớn hiện ra cắn nuốt tất cả xung quanh.

Trong toàn quá trình tập kích, quân Mỹ thậm chí không thể tổ chức phản kích hay tự vệ hữu hiệu. Không phải các binh sĩ chính phủ nước Mỹ bất tài mà do sự việc xảy ra quá đột nhiên, cộng với kẻ tập kích không phải quân hạm hay tàu ngầm mà là quái vật đáy biển to lớn chưa từng gặp.

Đối với chuyện gì không biết sẽ khiến nhân loại kính sợ, thậm chí là hãi hùng. Binh sĩ quân Mỹ là con người, đối diện tình huống đột ngột xảy ra, bọn họ không có kinh nghiệm. Thứ hai, kẻ tập kích ngẫu nhiên lộ thân hình khổng lồ làm binh sĩ quân Mỹ liên tưởng đến quái vật biển trong truyền thuyết. Cộng với bài học đắt giá của đội tự vệ trên biển Nhật Bản trước đó, vì vậy binh sĩ quân Mỹ hoảng hốt, không có sức chống trả cua móng ngựa viễn cổ, cá kiếm tập kích.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thanh âm va chạm đinh tai nhức óc vẫn còn tiếp tục. Từng chiếc chiến hạm, tàu ngầm bị cua móng ngựa, cá kiếm trùng kích mãnh liệt bị lật tung, thủng lỗ.

Cùng lúc đó, Diệp Dương Thành mang theo thủ lĩnh cua móng ngựa, mực đại vương Tiểu Ô xuất hiện dưới nơi cập bến số mười ba căn cứ hải quân. Ngẩng đầu lên nhìn, một con cua móng ngựa, năm con cá kiếm đang liên tục trùng kích đáy thuyền số hiệu Đại Ưng. Tuy số hiệu Đại Ưng khổng lồ hơn hàng không mẫu hạm số hiệu Tiểu Ưng nhưng vẫn bị bầy cua móng ngựa, mực đại vương trùng kích lắc lư, mặt biển đầy binh sĩ từ sàn tàu té xuống biển đang liều mạng vùng vẫy muốn bơi elên bờ tìm đường sống.

Diệp Dương Thành điều khiển Tiểu Hôi bơi đến mặt biển, nhìn thấy binh sĩ quân Mỹ vùng vẫy định bơi vào bờ, nhìn tiến triển của một con cua móng ngựa, năm con cá kiếm, muốn lật tung số hiệu Đại Ưng trong thời gian ngắn là nhiệm vụ bất khả thi.

Nếu vậy Diệp Dương Thành sẽ kêu Tiểu Ô hành động:

- Tiểu Ô, ra tay đi.

Giọng non nớt của Tiểu Ô vang lên trong đầu Diệp Dương Thành:

- Rõ, chủ nhân!

Sau đó xảy ra cảnh tượng làm Diệp Dương Thành trợn mắt há hốc mồm.

Rào rào rào!

Tựa như có đạn pháo từ dưới đáy biển bắn lên, thân hình khổng lồ dài một trăm lẻ tám thước của Tiểu Ô nhờ vào lực đẩy vọt ra khỏi mặt biển. Tiểu Ô nhảy lên không trung, nhìn từ xa như có một ngọn núi nhỏ phóng lên cao, bề ngoài xám nhạt, xúc tu thô to múa may đầy trời.

- A!!!!

Đám lính quân Mỹ ở trên sàn tàu số hiệu Đại Ưng vùng vẫy tìm đường sống nhìn thấy Tiểu Ô nhảy ra khỏi mặt biển như núi đè xuống, bọn họ hét chói tai thê lương đâm thủng bầu trời che kín mây đen. Giãy dụa trước khi chết hiện ra rõ ràng trong khoảnh khắc này.

Răng rắc!

Tiểu Ô dài một trăm lẻ tám tước, nặng hơn mười tấn chớp mắt đè sập vật kiến trúc trên sàn tàu gỗ số hiệu Đại Ưng, đáp xuống đỉnh tầng mười sáu. Tiểu Ô không công kích binh sĩ đứng ở sàn tàu mà dùng xúc tu hút chặt một bên, cả người ngã sang bên kia.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiểu Ô gồng sức kéo số hiệu Đại Ưng, thủ lĩnh cua móng ngựa ở dưới đát thuyền cũng mang theo một con cua móng ngựa, năm con cá kiếm thô bạo trùng kích. Vị trí chúng nó va chạm là đối diện bên Tiểu Ô đang kéo. Một bên va chạm một bên thì kéo, kết cuộc của hàng không mẫu hạm số hiệu Tiểu Ưng sao chép vào số hiệu Đại Ưng.

Tiếng gào thét thất thanh vang vọng trời đêm:

- Không!!!

Nhưng mựac cho đám lính quân Mỹ gào thét chói tai cỡ nào đều không thể ngăn cản số hiệu Đại Ưng bị hủy diệt. Cua móng ngựa, cá kiếm, Tiểu Ô phối hợp gần như hoàn mỹ, số hiệu Đại Ưng dài ba trăm sáu mươi mấy thước dần nghiêng một bên. Khi độ nghiêng đến trình độ nhất định thì số phận của số hiệu Đại Ưng là đắm tàu.

Vòng xoáy to cắn nuốt tất cả lại xuất hiện trên mặt nước gần bờ biển. Đám binh sĩ may mắn sống sót trong quái vật biển tấn công, hàng không mẫu hạm bị hủy diệt dùng tiếng gào rú thê lương để biểu đạt nỗi sợ của mình vào lúc này, đây là phản ứng bản năng khi đối diện chết chóc của nhân loại.

Tập từ lúc bắt đầu dến kết thúc chỉ khoảng tám phút. Bến cảng vốn phồn hoa gọn gàng sạch sẽ đã bị tàn phá thành phế tích. Biểu tượng ven đường trưng bày chiến hạm, tàu ngầm cho người rung động tâm hồn giờ không còn một chiếc thuyền nhỏ nào. Vòng xoáy đã dừng lại, đám binh sĩ bị kéo vào đáy biển đã nổi lên, là xác chết nổi.

Diệp Dương Thành điều khiển Tiểu Hôi quẫy đuôi cá bơi một đoạn trên mặt biển, hít một hơi.

Diệp Dương Thành ra lệnh rút lui:

- Rời khỏi Hoành Tu Hạ thị, mục tiêu tiếp theo... Quần đảo Okinawa!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Ngay khi Diệp Dương Thành ra lệnh chuyển chiến, định dẫn dắt đại quân sinh vật biển không bị chút tổn thương rời khỏi Hoành Tu Hạ thị đến quần đảo Okinawa, nơi tập trung bảy mươi lăm phần trăm lực lượng tác chiến của hạm đội thứ bảy quân Mỹ. Trên bầu trời bỗng có tiếng ầm ầm, mấy cột sáng từ giữa không trung bắn xuống, quét tới quét lui trên mặt biển.

Nhìn thấy những cột sáng này Diệp Dương Thành biết ngay có máy bay trực thăng đến. Diệp Dương Thành vốn định rời khỏi Hoành Tu Hạ thị, nhưng trông thấy mấy cột sáng đó thì đổi ý ngay.

Diệp Dương Thành mở miệng ra lệnh:

- Ẩn núp!

- Lặn xuống đáy biển ngay!

Hoành Tu Hạ thị là căn cứ hải quân lớn nhất, đầy đủ nhất của nước Mỹ ở nước ngoài, không chỉ chặn vinh Tokyo thủ đô Nhật Bản, cũng thành con dao sắc bén lộ ra trong không khí, hoặc nên nói là dí vào ngực Trung Quốc.

Ngoài ra Hoành Tu Hạ thị là nơi hơn bốn mươi phần trăm tàu chiến đội tự vệ trên biển toàn Nhật Bản trú đóng. Bởi vì Hoành Tu Hạ thị có rất nhiều bến cảng thiên nhiên, vị trí địa lý mẫn cảm, Nhật Bản không thể nào chắp tay nhường Hoành Tu Hạ thị cho nước Mỹ. Nhiều thực lực hải quân tập trung tại Hoành Tu Hạ thị là để phòng ngừa quân Mỹ trú đóng ở Nhật, chẳng qua không ai nói thẳng ra mặt.

Trong căn cứ hải quân Nhật Bản tại Hoành Tu Hạ thị trú đóng hạm đội bộ tư lệnh, hạm đội hộ vệ, hạm đội tàu ngầm, đội hộ vệ thứ bốn số một, đội quét mìn thứ mười hai số bốn, hạm vận chuyển, một vạn một ngàn bảy trăm tàu phá băng tính bằng tấn.

Diệp Dương Thành đọc tài liệu tình báo Phó Diệc Chi cung cấp đã hiểu đại khái lực lượng quân sự của Nhật Bản trong Hoành Tu Hạ thị, nhưng mục tiêu chủ yếu của hắn lần này tập trung vào nước Mỹ chứ không phải Nhật Bản.

Tuy nhiên lúc này vừa nhìn thấy bốn máy bay trực thăng chiếu đèn pha rà tới rà lui trên mặt biển, Diệp Dương Thành không kiềm được nảy ý định. Chỗ này cách căn cứ quân sự Nhật Bản chỉ cỡ mười mấy hải lý, bơi qua vài giây là tới.

Nếu bốn chiếc máy bay trực thăng không xuất hiện thì chắc chắn Diệp Dương Thành sẽ dẫn đội rời đi, nhưng chúng nó đến nhắc nhở hắn ngoài mười mấy hải lý trú đóng hơn một nửa thực lực đội tự vệ trên biển Nhật Bản còn sót lại trong lần trước bị Diệp Dương Thành tập kích.

Lần trước Diệp Dương Thành thúc đẩy bầy cua móng ngựa tập kích làm thực lực hải quân Nhật Bản giảm mạnh, nếu bây giờ tấn công lần nữa sẽ là giọt nước tràn ly, với Diệp Dương Thành là tiêu chuẩn dệt hoa trên gấm.

Chuyện tốt đẹp như vậy nếu chủ động đến sao có thể từ bỏ?

Trên bầu trời cách mặt biển hơn ba mươi thước, người lái một chiếc máy bay trực thăng đi đầu trố mắt líu lưỡi nhìn mặt biển.

- Trời... Trời ơi, ta nhìn thấy gì vậy?

Người lái máy bay trực thăng kinh kêu:

- Hạm đội của người Mỹ đâu? Đã đi đâu?

Xác chết, tạp vật, có cả sàn tàu chiến hạm vỡ vụn trôi nổi trên mặt biển. Chiến hạm, tàu ngầm nước Mỹ đậu ngay ngắn ở bến cảng trong phút chốc biến mất, kiến trúc bến cảng thành đống đổ nát.

cảnh tượng này làm người lái Nhật Bản suýt quên điều khiển máy bay trực thăng từ trên cao rớt xuống biển. May mắn người lái Nhật Bản phản ứng kịp lúc điều khiển máy bay trực thăng tránh cho tai nạn máy bay sơ đẳng nhất xảy ra.

Người lái máy bay trực thăng bay dọc theo ven bờ căn cứ hải quân Mỹ tới phía trước, cảnh tượng như tận thế kích thích thần kinh bốn phi công Nhật Bản lái máy bay trực thăng.

Phi công bay đằng trước nhất mở máy thông tin báo cáo tin tức điều tra về tổng bộ:

- Ổ Ưng ổ ưng, ta là Ngốc Ưng, ta là Ngốc Ưng, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời.

- Ngốc Ưng Ngốc Ưng, ta là ổ ưng, ta là ổ ưng, đã nghe, nói đi.

Phi công danh hiệu Ngốc Ưng nuốt nước bọt khan, vừa giữ tốc độ bay chậm tầm thấp vừa khó khăn báo cáo:

- Căn cứ hải quân Mỹ gặp kẻ địch không rõ tập kích, trước mắt đã hoàn toàn thành phế tích, tạm thời không phát hiện người sống sót hay bóng dáng kẻ tập kích.

- Lặp lại lần nữa, căn cứ hải quân Mỹ gặp kẻ địch không rõ tập kích...

* * *

Trong căn cứ hải quân Nhật Bản Hoành Tu Hạ thị cách căn cứ hải quân Mỹ mười ba hải lý, một nam nhân mặc quân phục hơn ba mươi tuổi lảo đảo chạy vào phòng ngủ của người phụ trách căn cứ là Đại Trủng Hằng Nhất.

-... Đại Trủng quân... Nguy... Nguy rồi!

Nam nhân mặc quân phục đạp mở cửa phòng ngủ, lắp bắp hét lên:

- Xảy... Xảy ra chuyện... Xảy ra chuyện lớn...

- Cái gì?

Đại Trủng Hằng Nhất dang ôm một Geisha mây mưa trên giường trong phút chốc nụ cười đông lại, ánh mắt lạnh lùng liếc hướng quân quan chạy vào báo tin. Đại Trủng Hằng Nhất nhấc chân đá Geisha sang mmột bên, mặt bình tĩnh ngồi bật dậy, cơ thể trần trụi nhìn sĩ quan đột nhiên xâm nhập phòng ngủ.

Đại Trủng Hằng Nhất nhếch mép cười nói:

- Tùng Vi thiếu tá, có lẽ ngươi sẽ cho ta một giải thích hợp lý đúng không?

Đại Trủng Hằng Nhất cầm cây súng lục, ánh mắt đăm chiêu nhìn sĩ quan tên là Tùng Vi thiếu tá.

Tùng Vi thiếu tá rất hiểu tính tình của Đại Trủng quân, biết nếu gã không cho giải thích hợp lý là sẽ bị làm thịt ngay. Tùng Vi thiếu tá sẽ cực kỳ siêu xẻo, vô cùng xui.

Nghĩ đến đây Tùng Vi thiếu tá ưỡn ngực hét lớn:

- Vâng!

Tùng Vi thiếu tá vội vàng báo cáo:

- Mười lăm phút trước, binh sĩ phụ trách giám thị căn cứ quân Mỹ truyền tin về nói là bên hải quân nước Mỹ có thanh âm kỳ lạ. Tổng bộ phái bốn máy bay trực thăng trinh sát vừa phát tín hiệu cho căn cứ hải quân Mỹ vừa tới gần...

Tùng Vi thiếu tá nuốt nước bọt khan, giọng run run:

- Hai phút trước, máy bay trực thăng đi căn cứ quân Mỹ điều tra đã truyền tin về, nói... Nói là căn cứ quân Mỹ xảy ra chuyện... Xảy ra chuyện lớn.

Đại Trủng Hằng Nhất không liên tưởng đến tình huống nghiêm trọng:

- Đám tây lại bắn nữ nhi nhà ai hiếp trong thao trường?

Đại Trủng Hằng Nhất trầm ngâm một lát sau mở miệng hỏi:

- Hay say rượu đua xe, đụng ai bị thương?

- Đại Trủng quân...

- Hoặc đám lính Mỹ chết tiệt bắt binh sĩ của căn cứ chúng ta?

Đại Trủng Hằng Nhất nhíu mày mãi mê suy đoán:

- Hay là...

Tùng Vi thiếu tá lắc mạnh đầu phủ định tất cả suy đoán:

- Không phải, Đại Trủng quân, không phải!

Trong ánh mắt dò hỏi của Đại Trủng Hằng Nhất, Tùng Vi thiếu tá nhỏ giọng nói:

- Là căn cứ quân Mỹ... Bị tập kích.

Đại Trủng Hằng Nhất biến sắc mặt nói:

- Cái gì?

Đại Trủng Hằng Nhất tiến lên một bước bấu hai vai Tùng Vi thiếu tá, trầm giọng nói:

- Tùng Vi thiếu tá, ta hy vọng ngươi biết rõ hậu quả của việc truyền tình báo giả.

- Vâng thưa Đại Trủng quân!

Biểu tình Tùng Vi thiếu tá nghiêm túc gật đầu, nói:

- Ta hiểu hậu quả tuyền tình báo giả về!

-...

Đại Trủng Hằng Nhất nhìn chăm chú vào biểu tình của Tùng Vi thiếu tá, tâm tình của gã từ lúc ban đầu không kiên nhẫn thậm chí tức giận chuyển thành trầm trọng.

Đại Trủng Hằng Nhất nhìn thẳng mắt Tùng Vi thiếu tá, hỏi:

- Vậy thi... Tùng Vi thiếu tá!

Tùng Vi thiếu tá đứng thẳng người, lớn tiếng trả lời:

- Vâng!!!

Giọng Đại Trủng Hằng Nhất cực kỳ trầm thấp:

- Xin ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc căn cứ quân Mỹ xảy ra chuyện gì? Ta cần tình báo kỹ càng.

- Báo cáo Đại Trủng quân, căn cứ hải quân Mỹ gặp tập kích không rõ, trước mắt cảng đã hoàn toàn biến thành đống phế tích.

Tùng Vi thiếu tá tìm từ ngữ biểu đạt, nhanh chóng trả lời:

- Tất cả chiến hạm, tàu ngầm của nước Mỹ bị hủy, đánh chìm. Nghe miêu tả của mấy binh sĩ quân Mỹ may mắn sống sót lên bờ thì kẻ tập kích bọn họ là...

Trong lòng Đại Trủng Hằng Nhất có dự cảm cực kỳ tệ:

- Là cái gì?

- Là... Là một con... Mực siêu... To.

Tùng Vi thiếu tá nhỏ giọng nói bên tai Đại Trủng Hằng Nhất:

- Còn có nhiều... Nhiều quái vật biển to lớn đám lính Mỹ chưa từng thấy...

Rầm!

Nghe Tùng Vi thiếu tá trả lời, khẩu súng trong tay Đại Trủng Hằng Nhất rớt xuống sàn gỗ phát ra thanh âm trầm đục. Trán Đại Trủng Hằng Nhất ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh lẽo.

- Mực... Mực to...

Mắt Đại Trủng Hằng Nhất trợn trừng lẩm bẩm:

- Quái vật biển, lại là đám quái vật biển chết tiệt...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1103)