Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0390

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0390: Đại Trủng quân, lại có quái vật biển!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Từ sau thảm kịch lần trước thì ba chữ quái vật biển đã thành ác mộng chung của đội tự vệ trên biển Nhật Bản, trên từ tướng quân tự lệnh, dưới đến binh lính bình thường.

Hiện giờ... Mộng ma lại xuất hiện.

Lần trước sự kiện quái vật biển tập kích ở chỗ giao giới Nhật Bản và Trung Quốc khiến tổng binh lực đội tự vệ trên biển Nhật Bản giảm mạnh năm mươi phần trăm, thực lực tác chiến tổng thể bị cắt giảm thấp hơn ban đầu bốn mươi phần trăm.

Quái vật biển chỉ có thể xem như sự kiện ngẫu nhiên, nên dù Nhật Bản bị tổn thất tất cả tàu chiến lại không thể trách móc bất cứ quốc gia nào. Trư phi Nhật Bản lấy ra chứng cứ chắc chắn để chứng minh sự kiện quái vật biển tập kích là do người làm, có dự mưu, là hành động quân sự có tổ chứ.

Một điều rõ ràng là Nhật Bản không thể lấy ra chứng cứ như thế, cho dù lấy ra cũng sẽ chỉ bị người cười chế. Không ai tin tưởng có quốc gia nào trên Trầm Vũ Phàm có thực lực, kỹ thuật điều khiển đám Albert này. Vì nếu có đất nước, quốc gia nào nắm giữ kỹ thuật đỉnh cao như thế thì tại sao đột nhiên làm khó Nhật Bản rồi chìm nghỉm mất tăm?

Những quái vật biển này nếu bị người khống chế thì sẽ là đại sát khí chấn nhiếp hồn người hơn hẳn hàng không mẫu hạm. Không chút khoa trương khi nói ai có một đám quái vật biển thì chủ quyền biển cả nằm gọn trong tay kẻ đó.

Người ngoài suy đoán như thế, quốc dân Nhật Bản càng không muốn tin vụ tai nạn biển lần đó là do có người điều khiển quái vật biển. Bọn họ thà tin rằng đây là sự kiện ngẫu nhiên, đột nhiên chứ không phải bị người tỉ mỉ lên kế hoạch hành động, đả kích quân sự nhằm vào đội tự vệ trên biển Nhật Bản.

Theo mấy chuyên gia bình luận nguyên nhân tai nạn biển, quân đội Nhật Bản nghiên cứu, thảo luận nhiều lần, từ sau tai nạn biển lần đó đội tự vệ trên biển Nhật Bản thêm một nội quy như sau: Bất cứ chiến hạm, tàu ngầm nào cũng không được giữ yên trên bất cứ khu vực biển nào lâu hơn mười hai tiếng.

Không ai kiểm chứng được làm như vậy có thoát khỏi tai nạn biển lại xảy ra không, nhưng phải nói đây là cách làm người ta rất tin tưởng. Đại Trủng Hằng Nhất là người phụ trách căn cứ quân sự Nhật Bản tại Hoành Tu Hạ thị, gã cho rằng nội quy như thế có hiệu quả tránh cho sự kiện quái vật biển tập kích xảy ra lần hai.

Đại Trủng Hằng Nhất không ngờ là mới đặt nội quy được một tuần thì căn cứ hải quân của nước Mỹ tại Hoành Tu Hạ thị bị quái vật biển rầm rộ tấn công. Từ lúc tai nạn biển xảy ra cho đến lúc kết thúc chỉ khoảng tám phút.

Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là bầy quái vật biển chỉ dùng tám phút ngắn ngủi phá hủy một chiếc hạm chỉ huy, một chiếc hàng không mẫu hạm động lực thường quy, một chiếc hàng không mẫu hạm động lực hạch, hai chiếc hạm tuần dương Ticonderoga trang bị đạn pháo, một chiếc tàu khu trục đạn pháo, bảy chiếc tàu ngầm động lực thường quy, mười chiếc Nhật Bản động lực hạch, máy bay trinh sát, máy bay chiến đấu, máy bay dự cảnh... Của căn cứ hải quân nước Mỹ tại Hoành Tu Hạ thị.

Hiểu rõ mấy vấn đề này làm mặt Đại Trủng Hằng Nhất mướt mồ hôi, đừng nói đến tai nạn biển lần trước làm thực lực căn cứ giảm mạnh, dù không có tai nạn biển đó, thực lực căn cứ trong thời kỳ đỉnh cao thì Đại Trủng Hằng Nhất không dám bảo đảm căn cứ quân sự Nhật Bản là đối thủ của bầy quái vật biển chẳng biết là sinh vật gì.

Nhưng nếu nước Mỹ bị tổn thất nặng nề trong sự kiện quái vật biển tập kích lần này, nguyên căn cứ chắc còn sót lại một ít đại binh may mắn trốn thoát, vậy tại sao không nhân dịp căn cứ hải quân Mỹ phòng ngự lỏng lẻo, mượn cớ bảo vệ tiến vào căn cứ rồi giấu chuyên gia vũ khí vào đó? Dù không thể có được tài liệu kỹ thuật tỉ mỉ nhưng có thể tháo thiết bị vũ khí trong căn cứ hải quân nước Mỹ ra nghiên cứu!

Khi đó dù nước Mỹ hỏi thì lý do chối có một đống, chết không đối chứng, nước Mỹ làm gì được?

Tìm kỳ ngộ trong nguy hiểm, đầu óc Đại Trủng Hằng Nhất xoay chuyển nhanh kinh hồn. Mới rồi vẻ mặt Đại Trủng Hằng Nhất lo lắng hãi hùng, chớp mắt gã đã lộ nụ cười hưng phấn. Tùng Vi thiếu tá khó hiểu nhìn Đại Trủng Hằng Nhất.

Đại Trủng Hằng Nhất ra lệnh cho Tùng Vi thiếu tá:

- Tùng Vi thiếu tá, ngươi lập tức liên lạc với phi công đang điều tra, kêu bọn họ lập tức xác định quái vật biển có đi chưa.

Nếu nhân danh bảo vệ căn cứ hải quân thì tất nhiên phải bảo vệ hoàn toàn. Đại Trủng Hằng Nhất biết nước Mỹ sớm đầu tư hàng không mẫu hạm số hiệu Đại Ưng động lực hạch trong căn cứ. Xem tình huống hiện giờ chắc hàng không mẫu hạm số hiệu Đại Ưng động lực hạch đã chìm, nhưng chỉ dựa vào một đám quái vật biển mặc dù có thể lật tung hàng không mẫu hạm số hiệu Đại Ưng thì làm sao phá hư lò phản ứng hạt nhân được? Đại Trủng Hằng Nhất cực kỳ tự tin vào điều này.

Chỉ cần lò phản ứng hạt nhân không bị phá hỏng tì bên Nhật Bản lấy danh nghĩa vớt nhiên liệu hạt nhân bảo bảo vệ đất nước để vớt số hiệu Đại Ưng số hiệu Đại Ưng lên, về tình về lý đều đầy đủ đúng không?

Đại Trủng Hằng Nhất hoàn toàn bị hàng không mẫu hạm số hiệu Đại Ưng hấp dẫn, gã không nhận ra ra số hiệu Đại Ưng có hình thể khổng lồ, trang bị bảo vệ lò phản ứng hạt nhân tất nhiên là cực kỳ nghiêm ngặt. Bây giờ lò phản ứng hạt nhân của hàng không mẫu hạm số hiệu Đại Ưng đúng như Đại Trủng Hằng Nhất đã đoán, không bị phá hỏng, vô cùng an toàn.

Nhưng... Mười chiếc tàu ngầm động lực hạch bị đụng biến hình thì sao?

Mấy phút sau, Tùng Vi thiếu tá lĩnh mệnh rời đi lại trở về trước mặt Đại Trủng Hằng Nhất đã mặc quần áo đàng hoàng.

Tùng Vi thiếu tá cao giọng báo cáo:

- Báo cáo Đại Trủng quân, máy bay trực thăng trinh sát báo tin về đã khảo sát, hiện trường không có quái vật biển nào.

Đại Trủng Hằng Nhất cười to gật gù:

- Tuyệt!

Đại Trủng Hằng Nhất giơ tay nói:

- Truyền lệnh xuống, lập tức tiếp quản căn cứ hải quân Mỹ, danh nghĩa là... Bảo vệ người sống sót, báo cáo với nội các quân bộ kêu bọn họ nhanh chóng dẫn chuyên gia vũ khí lấy danh nghĩa binh sĩ vào căn cứ hải quân Mỹ.

Tùng Vi thiếu tá đã hiểu tại sao Đại Trủng Hằng Nhất đột nhiên biến sắc mặt cười to, gã chỉ dám nói thầm trong bụng, mặt ngoài không lộ vẻ gì.

Tùng Vi thiếu tá lớn tiếng kêu lên:

- Vâng!

Tùng Vi thiếu tá xoay người, sải bước rời đi.

Rất nhanh, nguyên tòa căn cứ quân sự Nhật Bản bận rộn. Đợt thứ nhất phát ra liên đội máy bay trực thăng tiếp nhận căn cứ, sau đó là máy bay trinh sát, chiến hạm, tàu ngầm... Vì có thể thuận lợi tiếp nhận nguyên tòa căn cứ hải quân Mỹ, Đại Trủng Hằng Nhất hầu như một hơi rút cạn tất cả lực lượng căn cứ quân sự Nhật Bản.

Từ căn cứ quân sự Nhật Bản đến căn cứ hải quân Mỹ tuy chỉ có hơn mười hải lý nhưng phải qua một eo biển hẹp. Sau khi liên đội máy bay trực thăng, máy bay trinh sát lần lượt cất cánh, Đại Trủng Hằng Nhất mặc nhung trang cũng leo lên một trong hai chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương, lướt hướng căn cứ hải quân Mỹ cách mười mấy hải lý.

Trừ một chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương ra đồng hành còn có bốn hạm hộ vệ cấp trúc hậu, hạm vận chuyển chở đầy binh sĩ, tàu phá băng.

Khi hạm đội chậm rãi tới eo biển hẹp trước kia bị quân Mỹ cấm vào, Đại Trủng Hằng Nhất đứng trên chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương bỗng cảm thấy bất an. Đại Trủng Hằng Nhất bản năng liếc mắt quan sát mặt biển trước mặt, trừ sóng biển cuồn cuộn ra gã không thấy bóng dáng bất cứ sinh vật nào.

- Phù.

Đại Trủng Hằng Nhất hít sâu mấy lần kiềm nén cảm xúc bất an.

Đại Trủng Hằng Nhất thầm lẩm bẩm:

- Bầy quái vật biển chết tiệt, sớm muộn gì có ngày ta, Đại Trủng Hằng Nhất, thiếu tướng đế quốc Đại Nhật Bản sẽ bắt các ngươi từ trong biển ra rồi đưa cho các binh sĩ nấu canh hải sản!

Đại Trủng Hằng Nhất nghiến răng thề độc, gã muốn thông qua cách này giảm bớt cảm xúc căng thẳng trong òng. Eo biển hẹp làm tim Đại Trủng Hằng Nhất đập nhanh.

Đại Trủng Hằng Nhất vụt ngoái đầu, thanh âm cao vút vang thật xa:

- Tăng tốc độ!

Từ phòng điều khiển truyền ra tiếng hô:

- Vâng!

Chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương có tốc độ mười tám tiết bỗng chốc tăng lên hai mươi tám tiết và sắp lên mốc ba mươi lăm tiết.

Diệp Dương Thành điều khiển Tiểu Hôi chậm rãi bơi theo chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương, nghe giọng Đại Trủng Hằng Nhất phát ra trên sàn tàu.

Diệp Dương Thành buồn cười thầm đoán:

- Đây chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết sao?

Diệp Dương Thành không lo điều khiển Tiểu Hôi đến gần chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương sẽ bị người Nhật Bản trên tàu phát hiện. Vì tất cả sinh vật cường hóa chung cực đều có năng lực miễn dịch ongs dò xét. Miễn là chúng nó không nổi lên mặt nước bị sonar nhận ra, chỉ cần chúng nó không bơi lên quá gần mặt biển bị người dùng mắt thường trổng thấy thì chúng nó như tàng hình với thuyền, tàu ngầm.

Diệp Dương Thành đi theo chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương từ đầu bên này eo biển bơi qua đầu bên kia. Diệp Dương Thành nhìn hạm đội Nhật Bản cách địa điểm phục kích ngày càng gần, hắn cười khẽ, vẫy đuôi cá nhanh chóng lặn xuống.

Rốt cuộc rời khỏi eo biển hẹp, tâm tình Đại Trủng Hằng Nhất thả lỏng.

Đại Trủng Hằng Nhất dứng trên sàn tàu thở hắt ra:

- Phù.

Đã không còn cảm giác nặng nề, Đại Trủng Hằng Nhất làm động tác huơ tay ưỡn ngực mấy lần với một hòn đảo biển trước mặt.

Đại Trủng Hằng Nhất xoay người nói với thân binh đứng sau lưng mình:

- Sâm Bản, liên lạc Thạch Nguyên thiếu tá liên đội máy bay trực thăng, kêu hắn đến căn cứ quân Mỹ lập tức dò xét vật chất phóng xạ trong không khí và nước, xác định xem có rò rỉ hạch không? Sau khi xác định thì kêu hắn báo về cho ta ngay.

Binh sĩ gọi là Sâm Bản gật đầu, nói:

- Vâng!

Binh sĩ chuẩn bị lấy máy thông tin ra liên lạc với Thạch Nguyên thiếu tá, khóe mắt vô tình liếc mặt biển sau lưng Đại Trủng Hằng Nhất. Sâm Bản ngây người.

Sâm Bản dụi mắt, trợn tròn con ngươi nhìn đằng trước.

Hai chân Sâm Bản run cầm cập, khóe môi co giật, tay chỉ ra sau lưng Đại Trủng Hằng Nhất:

- Đại... Đại Trủng... Quân...

Đôi mắt Sâm Bản trợn càng lcs càng to:

- Lại... Lại có... Quái... Quái... Vật biển... Lại có quái vật biển!

Sâm Bản run rẩy hét chói tai, sợ quá xỉu.

Tiểu Ô như ngọn núi nhỏ không cố ý che giấu tung tích của mình. Khi hạm đội Nhật Bản vào phạm vi phục kích Diệp Dương Thành đặt ra ban đầu, Tiểu Ô từ đáy biển trồi lên lộ nửa cái đầu ra khỏi mặt biển. Tiểu Ô như máy bay di chuyển nhanh trên mặt biển, mau chóng tới gần chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương.

Cái đầu khổng lồ như ngọn núi kích thích thị giác cực kỳ rung động, đặc biệt là nọng núi nhỏ đó lao nhanh hướng mình. Áp lực nặng nề đó rất khó dùng nôn ngữ miêu tả.

Tiểu Ô mới rồi còn cách xa mấy trăm thước trong phút chốc đã xuất hiện gần chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương ba mươi thước. Trong ánh mắt kinh hoàng, tuyệt vọng của Đại Trủng Hằng Nhất, Tiểu Ô giơ cao ba xúc tu của mình, khí thế sấm sét quét qua chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương.

Rào rào rào!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Máy bay trực thăng, người đứng trên sàn tàu, bao gồm Đại Trủng Hằng Nhất người phụ trách căn cứ đội tự vệ trên biển Nhật Bản tựa như em bé mới sinh yếu ớt không có sức chống cự, bị xúc tu càn quét thiên quân của Tiểu Ô dễ dàng quét bay ra chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương. Tất cả bay bổng lên cao rồi thi nhau rớt xuống biển.

Đám binh sĩ cách đầu thuyền xa một chút may mắn thoát khỏi dợt càn quét thứ nhất của Tiểu Ô. Bọn họ trơ mắt nhìn quan chỉ huy tối cao nhất, thiếu tướng quân bộ Nhật Bản, Đại Trủng Hằng Nhất bị xúc tu thô to của Tiểu Ô quét bay lên cao như diều đứt dây rồi rớt xuống biển.

- Đại Trủng tướng quân!

Đám lính loáng thoáng nghe tiếng Đại Trủng Hằng Nhất het chói tai trước khi rơi xuống nước.

Hình như là...

- Đại Trủng Cương Trí Hoành!!!

Vào phút nguy cấp này, đám lính không chú ý Đại Trủng Hằng Nhất muốn biểu đạt điều gì. Đám người gầm rống, mặc kệ Đại Trủng Hằng Nhất sống chết.

Tùng Vi thiếu tá cũng may mắn tránh thoát một kiếp, gã bước ra trước một bước, rống to:

- Phản kích phản kích!!!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thanh âm trầm đục như sấm vang lên, nhưng không phải thanh âm đạn pháo bắn ra từ chiến hạm Nhật Bản mà là bầy cua móng ngựa viễn cổ, cá kiếm núp dưới hạm đội bắt đầu va chạm đáy chiến hạm.

Chiến hạm dưới lòng bàn chân bị bầy chiến hạm viễn cổ va chạm mạnh bắt đầu lắc lư. Tùng Vi thiếu tá không đứng vững té xuống sàn tàu, kéo chặt dây xích giữ lại.

- A, lan can, bắt chặt lan can!

Tùng Vi thiếu tá đỏ mặt tía tai gào lên:

- Tên lửa đâu? Tên lửa của chúng ta đâu?

Một thanh âm yếu ớt vang lên gần đó:

- Tùng Vi thiếu tá, chúng ta không cách nào đến gần bệ bắn...

Tùng Vi thiếu tá vụt ngoái đầu thấy một binh sĩ khoảng hai mươi hai, ba tuổi đang ôm chặt một máy bay trực thăng.

Tùng Vi thiếu tá thấy binh sĩ chọn điểm tựa là máy bay trực thăng thì gã biến sắc mặt nói:

- Thả ra, mau thả ra!

Tùng Vi thiếu tá rít gào:

- Ngươi... !

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dư uy đợt va chạm thứ nhất chưa tan, Tùng Vi thiếu tá không kịp hét hết câu thì cú va chạm thứ hai nối gót đến. Đợt va chạm này mạnh mẽ, dữ dội hơn đợt thứ nhất.

Nguyên chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương lắc lư kịch liệt, sàn tàu nghiêng đến độ nhất định, binh sĩ lúc trước mở miệng nói chuyện ôm máy bay trực thăng trượt dần xuống biển.

Bùm!

Không có kỳ tích xảy ra. Binh sĩ ôm máy bay trực thăng làm điểm tựa ổn định cơ thể, vào phút máy bay trực thăng trượt dần thì gã thả cái giá tận cùng máy bay ra. Nhưng máy bay trực thăng lại đụng cả người binh sĩ xuống biển.

Tùng Vi thiếu tá nhìn mười máy bay trực thăng trên sàn tàu liên tục rớt xuống biển, nhìn các binh sĩ đứng nghiêng ngả sơ sẩy một cái té xuống là rơi vào biển cả.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1103)