← Ch.0916 | Ch.0918 → |
Ba!
Diệp Phàm quay lại phản kích, cũng không phải thực sự rời đi mà chủ động giết
lại:
- Trước khi ta rời đi cũng cần có một kết thúc.
Ầm!
Đột nhiên, một lũ để uy xuất hiện, quét về phía trước. Sát khí kinh thể hiện lên khiến mọi người nơi này vô cùng kinh sợ.
Đây là một lũ ô quang, mơ hồ có thể nhìn thấy một con rồng đang sắp nuốt Diệp Phàm vào trong, uy thể đủ khiến dù là Vương giả trảm đạo cũng phải nuốt hận. Diệp Phàm không hề sợ hãi, như sớm dự liệu được hét thảy, cũng không hiện ra vẻ kinh dung. Bên kia, lại một đạo ô quang bắn ra, là khí tức Thôn Thiên Ma Quán, lập tức bảo vệ hắn.
- Đây là liệp sát giả mà ngươi nói sao?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng.
- Hắn đến đây, sẽ lên sân khấu, con đường của ta tới cuối rồi...
Hoa Vân Phi nhẹ giọng lẩm bẩm.
Từng lũ ô quang buông xuống, Thôn Thiên Ma Quán hiện ra ở cách đó không xa, lão mù và Đoạn Đức đi mà quay lại, cùng khống chể Đế binh này, bảo vệ Diệp Phàm.
Thôn Thiên Ma Quán là do Độc Nhân Đại đế dùng huyết nhục và xương cốt bản thân mình luyện thành, vô cùng huyền bí, còn thần bí hơn cả những Đế binh khác. Tuy nhìn nó có phong cách cổ xưa mà tự nhiên nhưng lại có tiên uy rất khó lường.
Trông thấy nó lại khiến người ta nhớ lại nữ nhân thiên tư trác tuyệt, ngạo thị muôn đời. Nàng rốt cuộc có quyết đoán như thế nào mà dùng tự thân luyện thành binh khí?
Trên cái nắp kỳ bí này có một ấn ký mặt quỷ, như khóc mà như cười, có chút cười khẽ, lại có chút đau thương, lộ vẻ như chảy nước mắt, khiến người ta thấy một lần sẽ suốt đời khó quên.
Khí thế vô song của Đại đế cổ vượt qua muôn đời, bễ nghễ cửu thiên lập địa, giờ khắc này khiến vạn vật giai tịch, chúng sinh quỳ bái, không ai không sợ hãi.
Vô cùng yên tĩnh, mãi tới khi Để uy biến mất, hét thảy mới khôi phục bình thường. Diệp Phàm hướng về phía bên ngoài cổ miểu này, thanh âm lạnh lùng nói:
- Đã muốn giết ta thì có dám ra mặt đánh một trận với ta sao?
Đám người Hầu tử, Đoạn Đức, Đông Phương Dã làm ra vẻ đuổi giết Thiên Hoàng tử nhưng không rời đi xa, Diệp Phàm đã đoán trước có người cầm Đế binh ra tay cho nên mới an bài như vậy.
Đế binh chấn nhiểp mọi người, những tu sĩ khác tránh né xa xa, không ai dám tới gần nơi này vì chỉ cần dính một chút Để uy cũng sẽ lập tức hóa thành bụi phấn, căn bản không chút trì hoãn.
Lúc này là một mảnh yên tĩnh, không có bất cứ kẻ nào đáp lại lời Diệp Phàm. Lũ Để uy vừa chợt hiện lên kia lập tức biến mất, như chưa từng xuất hiện vậy!
Tháp tháp tháp...
Trong cổ điện trống trải hiện lên tiếng bước chân vang vọng. Đám người Hầu tử, Đoạn Đức, lão mù cùng nhau bức tới, muốn tuyệt sát Hoa Vân Phi ngay lúc này.
- Thánh thể là chất dinh dưỡng tuyệt bổ cho thần thai, ta không cam lòng...
Hoa Vân Phi tự nhủ, nhẹ nhàng thở dài. Hắn nhìn về Diệp Phàm nói:
- Không cầu gì nữa! Ta muốn buông tay phóng chân đánh một trận cuối cùng với ngươi!
Xoát!
Lam quang chợt nhoáng lên, Hoa Vân Phi không biết dùng loại kỳ thuật nào, biến mất trong mắt mấy người, nhảy vào trong cổ miểu chỗ đại hắc cẩu. Mấy người nơi này lập tức đuổi theo vào.
- Gâu!
Đại hắc cẩu lập tức phát hiện ra, dùng móng vuốt quét tới. Mấy đạo không gian cái khe lập tức xuất hiện nhưng Hoa Vân Phi đã lao tới bức thạch bích có mảnh Tinh Không Đồ, thần quang đại thịnh.
Vách đá lập tức mềm hóa, như hóa thành vũng bùn. Cả người hắn lập tức chìm vào trong, biến mất khỏi điện phủ này.
- Đây đều là những truyền tống trận loại nhỏ!
Hắc Hoàng nói.
Diệp Phàm là người đầu tiên đuổi theo. Những truyền tống trận nơi này có liên quan quá nhiều, phía sau đó có thể hướng tới một mật địa nào đó.
Quang hoa chợt lóe lên, bọn họ tiến nhập một thiên thai rộng lớn. Nơi đây là một mảnh yên tĩnh, bốn phía mờ mịt, không thấy một bóng người. Nơi này rất giống một mảnh Diễn Võ Trường.
Phía dưới, bóng người loáng thoáng. Phía dưới cổ miểu thành phiển nhưng bọn họ lại tới một tòa "chiến đảo" lơ lửng ở giữa hư không, là nơi mà cao thủ của các cổ miểu này dùng làm nơi quyết đấu.
- Bọn họ ở phía trên.
Phía dưới, có người thấy được hai người, ai cũng lộ ra vẻ dị sắc, ngẩng đầu quan sát.
Mọi người tới đây là vì tầm bảo, cũng không hề dừng lại, không nghĩ có người lại quyết đấu một chọi một như vậy, tự nhiên khiến cho bọn họ chú ý.
Mà từ lối vào tiểu thế giới này, càng lúc càng có nhiều người tiến vào, thấy được một màn này đều ngây ra. Thánh thể Nhân tộc đại chiến người kế thừa Độc Nhân. Đây đúng là một hồi quyết đấu kinh thể.
- Hỏng rồi, chúng ta không vào được, đây là Chiến Đảo thượng cổ, bọn họ vào rồi sẽ tự phong bế, khi chưa phân ra sinh tử, ngoại nhân không thể tiến vào.
Đại hắc cẩu tức giận nhe răng nói. Vừa rồi, nó cũng muốn vọt vào nhưng như đụng phải vách đá, cái đầu nổi lên cả một khối u.
- Bọn họ không vào được đâu! Không ai quấy rầy, không ai can thiệp, chúng ta tiến hành một trận chiến cuối cùng của kiếp này đi!
Thanh âm Hoa Vân Phi trầm thấp.
Một trận chiến này nếu đối thủ không chết thì không thể dừng lại, đối với bọn họ thì đúng là chiến một trận cuối cùng. Chỉ có một người mới có thể sống sót, không thể cùng tồn tại cả hai được.
Phía dưới, Đoạn Đức và lão mù nhìn lên bầu trời, muốn thúc dục Thôn Thiên Ma Quán, đánh nát quầng sáng bao phủ quanh đảo, tham dự vào.
- Không cần các ngươi ra tay, trận chiến cuối cùng này, ta sẽ tới!
Diệp Phàm nói lớn đồng thời truyền âm cho đám người Bàng Bác trong bóng tối, để bọn họ tìm kiếm bí mật vượt qua tinh vực.
Đại chiến tàn khốc, quyết đấu sinh tử, khí tức thảm thiết quét khắp tòa Chiến Đảo này. Thi thoảng có từng đợt sát khí kinh thể xuyên thấu quầng sáng mà ra, khiến những người quan chiến cũng trố mắt kinh hãi.
Hoa Vân Phi thật sự tiến nhập trạng thái, bỏ qua hét thảy, như độc lang cuối đời, mang theo một loại bi thương, toàn lực ra tay, hoàn thành một đoạn hành trình.
Phốc!
Tiên huyết của cả hai người văng ra xa tận mười mấy thước, chân chính phân sinh tử cho nên không có một tia hoa mỹ, tất cả đều là những chiêu thức lăng lệ, thủ đoạn tàn khốc.
Hai mắt Diệp Phàm lạnh lùng vô cùng. Nếu đã là quyết đấu sinh tử, lưu tình chẳng khác nào tự mình hại mình. Hơn nữa với thủ đoạn của đối phương, hắn cũng không thể nương tay, chỉ có thể diệt sát đối phương ở một trận chiến này.
Phi Tiên Quyết!
Vạn Hóa Thánh Quyết!
Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ!
Khí chất của Hoa Vân Phi hoàn toàn thay đổi, khác hẳn lúc trước, sát niệm ngập trời, từ bỏ việc thu liễm thần vận, mái tóc tung bay, hai mắt lăng lệ.
Tiên nhân hóa sinh vì một sát thần!
Khí cơ của hắn cực độ cường thịnh, huyết quang toàn thân băng hiện, hét lớn một tiếng, cả tiểu thế giới chấn động.
Diệp Phàm không ngờ được Hoa Vân Phi bình thường thanh tú phiêu dật như vậy nhưng khi phát cuồng lại có bộ mặt đáng sợ bực này, hoàn toàn không giống trước đây chút nào.
Giờ khắc này, Hoa Vân Phi như đã nhập ma, là Tu La chuyển thể, tràn ngập sát khí vô tận, tóc tai bù xù, chiến ý cao ngất, hai mắt sáng chói, như hai ngọn thần đăng, đã đánh tới cuồng.
Phốc!
Phi Tiên Lực tạo ra một lỗ thủng lớn trên bụng Diệp Phàm! Thần quang ngũ sắc quanh thân Hoa Vân Phi cực thịnh, có năm thần minh lao ra, cùng nhau tuyệt sát.
Diệp Phàm rống lớn, gặp mạnh càng mạnh, trong miệng thốt ra chữ úm, dập nát năm thần minh của Đạo Cung này, Lục Đạo Luân Hồi Quyền đánh về phía trước, sáu phiển vũ trụ cổ xưa liên tục thanh đổi.
Chiến huyết hoàng kim sôi trào, Diệp Phàm gặp cuồng càng cuồng. Một quyền đánh nát cánh tay Hoa Vân Phi, dũng mãnh ép tới. Đây là một hồi giao tiếp cường ngạnh, quyết không buông tha.
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến tới nay đã trôi qua ba ngàn hiệp, vô cùng hiểm nguy. Hoa Vân Phi không kể đại giới, hao hét căn nguyên vô lượng, có của Vương giả, cũng có của Thánh nhân viễn cổ, đều là căn nguyên người khác.
Từ khi Diệp Phàm bước chân lên con đường tu luyện, trải qua đủ loại gian nguy, có thể khổ chiếm trên ba ngàn hiệp cũng rất hiểm gặp. Rất ít người có thể khiến hắn đánh tới bực này, trả giá thảm trọng như vậy!
Diệp Phàm chiếm cứ thượng phong, lực sát thương càng lúc càng kinh người. Dù Hoa Vân Phi thôn phệ rất nhiều loại căn nguyên nhưng hiện tại liên tục bị thường, mười mấy chỗ huyết nhục và xương cốt đã tan vỡ.
Đột nhiên, một thần liên màu đen phóng tới, vô thanh vô tức quấn lấy Diệp Phàm, hấp thu thần lực, tinh khí, căn nguyên của hắn, khủng bố vô cùng.
Đây là chân nghĩa của Thôn Thiên Ma Công, bình thường chỉ có thể thi triển sau khi giết chết địch thủ. Với tu vi hiện tại của Hoa Vân Phi còn chưa thể muốn làm gì thì làm, chưa thể tiến hành loại công phạt này khi đang giao chiến với địch nhân.
Tuy nhiên, hắn đã tu thành một loại bí thuật trong chương cấm kỵ - Trảm Thiên Đạo!
Thuật này vừa thành khiến chiến lực của hắn gia tăng một mảng lớn, có thể hợp nhất căn nguyên Thôn Thiên Ma Công để thi triển, không gì không làm được, khiến chiến lực bạo tăng.
Trảm Thiên Đạo! Dám dùng cái tên như vậy tự nhiên khủng bố vô cùng, chính là đạo chém trời, lực công kích, lực khống chế, lực nguyên thần đều gia tăng toàn diện, khiến Hoa Vân Phi trở nên đáng sợ tới tận cùng.
Các loại ánh sáng bay ra, dĩ nhiên là ngàn vạn đạo tiên nhận, có long hình, có phượng hoàng hình..loạn thiên động địa, gặp gì chém nấy, không lưu bất cứ thứ gì.
Đánh nhau tới tình cảnh này, Diệp Phàm cũng lâm vào điên cuồng, máu vàng chảy xuôi, tóc tai bù xù, lộ ra hét các loại bí thuật, đối kháng loại bí thuật chưa từng gặp này. Hai người giết tới thiên hôn địa ám.
Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, cầm một gốc Thanh Liên trong tay, chân đạp Khổ Hải Kim Sắc, lưng đeo Nhật Nguyệt Hà Sơn. Diệp Phàm thi triển các loại dị tượng, đối kháng tiên nhận, tiến hành công sát.
Mà bản thể Diệp Phàm lại cuồng bá, tay phải là Lục Đạo Luân Hồi Quyền, không gì ngăn cản, thân mình thi triển bí quyết chữ Đấu, mỗi một bộ vị đều có thể công kích. Tay trái thi thoảng đánh ra một thức bí thuật của Vô Thủy không trọn vẹn kia, khiến hết thảy trở về nguyên điểm.
Hoa Vân Phi chịu thiệt nhiều, dù thi triển một loại bí thuật cấm kỵ hoàn toàn mới nhưng thiếu chút nữa vẫn bị đánh nát, nhiều phần xương cốt văng ra ngoài, gian nan trọng tổ thân thể.
- Ahhhh...
Hoa Vân Phi rống lớn một tiếng, sinh mệnh háo mất một nửa, thân thể nhanh chóng quang hóa, tiềm năng vô tận bị bức ra bằng mọi cách, khiến Diệp Phàm cũng bị đánh cho máu huyết văng tung tóe, trả giá tương ứng.
Hắn xuất ra nhiều loại bí thuật cùng lúc, không đơn giản là chồng lên nhau mà mỗi loại đều có sự liên hệ chặt chẽ, lẫn nhau chuyển hóa và xúc tá khiến uy lực gia tăng mấy lần. Điều này đối với Diệp Phàm mà nói chính là một hồi tai nạn.
Khi một người liều mạng có thể bày ra tiềm năng vô tận. Thân thể Hoa Vân Phi nhanh chóng hóa điệu, các loại bí thuật hợp nhất suýt đánh tan Diệp Phàm.
- Xem bí thuật vô thượng của ta đây!
Diệp Phàm cũng nổi giận. Gặp phải thương thể như vậy liền toàn lực thúc dục bí thuật.
Thức thứ nhất chính là Vô Thủy thuật, khiến hét thảy trở về nguyên thủy, tiến về nguyên điểm. Diệp Phàm thúc dục chỉ một thuật pháp, khiến Hoa Vân Phi lập tức lại rơi vào hạ phong.
- Bí thuật Độc Nhân áp tháp muôn đời, dù là Vô Thủy Đại đế cũng không bằng được!
Hoa Vân Phi hét lớn, mái tóc đen dựng cả lên, Thôn Thiên Ma Công lại chuyển, một bảo bình đại đạo từ mi tâm lóe ra khiến bí thuật Vô Thủy Đại đế cũng không có mấy hiệu quả.
- Tể ra thần hình, diễn biến Đại đế thuật chân chính!
Hoa Vân Phi lại thét dài, mi tâm bắn ra vạn lũ ánh sáng, thiêu đổt thân thể. Phi Tiên Lực từ Bảo Bình Ấn nơi mi tâm bay ra, hóa thành một trích tiên.
Rồi sau đó, Thảm Thiên Đạo cũng được tể khởi, các loại ánh sáng đủ màu phát ra. Một con rồng và một con phượng hoàng bay múa xung quanh trích tiên, trở thành binh khí của hắn.
- Nhất Niệm Hoa Khai...
Hoa Vân Phi khẽ tụng, vét máu từ bản thể tràn ra, toàn bộ thi triển ra cấm kỵ thuật.
Những cánh hoa trắng nõn bay múa vờn quanh thân thể, phiển phiển nhiễm máu, khiến tòa Chiến Đảo này vô cùng rực rỡ.
Vạn Hóa Thánh Quyết lực cũng dung nhập vào trong các loại ánh sáng, cùng Hoa Vân Phi liên tiếp. Hắn ở trong hư không, đạp lên cánh hoa tiến tới, đánh ra một kích mạnh nhất đời mình.
Diệp Phàm đã động, cả người biến mất, hóa thành Viên Thái Cực hoàng kim. Đây là thần hình của hắn, trong thiên địa cũng chỉ có mấy người mới có thể tu thành thần hình được.
Dùng thần hình thi triển các loại kỳ thuật, pháp lặc gấp gáp tăng lên. Hắn bị đạo quang bao phủ, Lục Đạo Luân Hồi, Cửu Bí, Vô Thủy tàn thuật đều hiện ra, đối kháng với bí pháp hoàn chỉnh của Độc Nhân Đại đế.
Phía dưới, mọi người đều ngây ra, không hề tranh đoạt báu vật. Tất cả mọi người đều bị trận đại chiến phía trên hấp dẫn. Đây là một kích cuối cùng, phân thắng bại của hai người.
Ầm!
Đạo quang vô lượng nở rộ, mọi người đều nhắm hai mắt lại, ngay cả người đã trảm đạo cũng không phải là ngoại lệ, không ai có thể thấy rõ được! Loại chiến đấu này quá khủng bố, vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Chiến Đảo dập nát, phiển tiểu thế giới này cũng bị xuyên qua nhưng không có chút thanh âm nào, năng lượng khủng bố loạn xạ trong nháy mắt rồi sau đó rất nhanh nội liễm, toàn bộ tập trung về một điểm.
Hai người đã giằng co tới lúc cuối.
Không có gì phát sinh nữa, không biết ai sống ai chết, vô cùng yêu dị.
Đó là một cực điểm, từ đầu tới cuối không ai có thể nhìn thẳng vào, so với thái dương thì còn hừng hực hơn trăm lần, hư không xung quanh như hóa thành hắc động, hỗn độn mãnh liệt.
Như đang khai thiên lập địa, nơi đó băng nát rồi trọng tổ, tuần hoàn vô hạn lặp đi lặp lại.
Giờ khắc này, các thế lực khắp nơi đều bị kinh sợ, không ai dám tới gần, chỉ có thể quan sát từ xa, tĩnh lặng chờ đợi.
Cũng không biết qua bao lâu, hào quang dần ảm đạm. Diệp Phàm toàn thân là máu từng bước đi ra khỏi quang đoàn, lưu lại những dấu chân đầy máu.
Trong cực điểm, quang hoa hừng hực, còn một thân ảnh khác đi ra. Một thân tiên y màu lam phất phới, siêu trần thoát tục, toàn thân không có chút khói lửa, như một vị tiên chân chính, vô cùng không linh.
Hoa vũ đầy trời bay xuống, trong suốt lóe ra, đáp xuống phiển tiểu thế giới này. Hoa Vân Phi da thịt trắng như tuyết, tóc đen nhẹ nhàng buông xuống, còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
Toàn thân hắn từ ánh sáng tạo thành, mỗi tấc thân thể đều phun ra nuốt vào tiên huy, lúc này như trích tiên nhưng lại đột nhiên có nước mắt trào ra, mang theo một tia bi thương nói:
- Rốt cục đã xong... Thái Huyền Tinh Phong đã sinh dưỡng ta, ta không thể khiến nó đạt tới tuyệt đỉnh, bao phủ cả cổ tinh này... Ta... cuối cùng không thể giãy được gông cùm vận mệnh!
Thân thể hắn đang quang hóa, một mảnh quang vũ từ thân thể hắn bay ra, thân thể không ngừng ảm đạm. Hắn dừng ở bên cạnh cổ động tiến nhập phiến tiểu thế giới này.
Đó là nhập khẩu tiến vào tổ mạch sâu nhất của Trung Châu, tá lực lượng nơi này mới tạm thời không tiêu tan. Hắn ngồi xuống, lấy ra một chiếc cổ cầm, bắt đầu tấu nhạc.
Tiếng đàn động lòng người, vẽ ra một họa cảnh tuyệt mỹ, trong sáng...
Khắp chiến trường, cả tiểu thế giới này trở nên yên tĩnh. Mọi người đều nhìn về phía cổ động, nhìn chằm chằm Hoa Vân Phi, từng mảnh từng mảnh quang vũ bay ra khỏi thân thể hắn, khiến thân thể hắn càng lúc càng hư ảo.
- Nhân sinh thật đáng buồn, không được lựa chọn tương lai... hét thảy... Rốt cục đã xong, không giãy được, như vậy ta đành theo gió mà đi thôi...
Hoa Vân Phi nhẹ nhàng nói, thân thể càng hư ảo, quang vũ không ngừng tán đi.
- Hoa Vân Phi!
Diệp Phàm quát khẽ.
Nam nhân này vừa đánh đàn vừa ngẩng đầu nhìn hắn, dùng thần niệm nói:
- Nhất mạch Đạo Nhân vượt qua tưởng tượng của ngươi. Ta chỉ là một khí tử thật đáng buồn mà thôi! Cho tới bây giờ đều là ma thể thành tự thần thai, chính như... Thôn Thiên Ma Công thành tựu Bất Diệt Thiên Công! Ta không muốn đi trên con đường này... Nếu có thể lựa chọn, ta chỉ nguyện làm một cầm đồng vui vẻ...Khi ta năm tuổi, bọn họ tìm tới ta, ta đến nay còn nhớ người kế thừa Bất Diệt Thiên Công của ta, hắn cùng tuổi với ta, còn rất trẻ, toàn thân phát sáng... Ta, ta dù nói ra, Thái Huyền Tinh Phong cũng không bị người ta gạt bỏ.
Một vài hình ảnh xuất hiện trong đầu Diệp Phàm, hắn thấy được hai đứa bí cùng một hộ đạo giả thần bí.
Một đứa nhỏ toàn thân phát sáng, thoạt nhìn rất trí tuệ mà thần thánh, quả thực như con của thần. Đứa nhỏ còn lại chính là Hoa Vân Phi, hắn thoạt nhìn nhu nhược đáng yêu, so với con gái còn khiến người ta thương hoa tiếc ngọc hơn, ôm một cổ cầm, không ngừng lùi bước vì sợ hãi.
- Một người là ta, người còn lại ngươi cũng đoán ra rồi chứ! Ở thật lâu trước đây, ta đã nói qua ngươi chỉ đoán đúng một nửa, đoán được khí tử ta mà thôi!
Hoa Vân Phi cười cười, thân hình càng lúc càng mơ hồ, thành phiến quang vũ bay đi.
- Ta rất ít khi giết người tốt, những căn nguyên thu được đa phần là khai quật cổ mộ mà có, những kẻ ta giết đều có tội! Đuổi giết ngươi và Cơ Tử Nguyệt, những người khác nữa đều chỉ là vâng theo mệnh vận bài bố, trong bóng tối có một bàn tay vô hình...
Nói tới đây, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Ngươi có thể không...
Hoa Vân Phi đang cười, có cả sự cô đơn và không cam lòng, còn có một tia bi thương nhìn về phía xa xa, như xuyên qua tinh không, nhìn Thái Huyền Tinh Phong ở nơi xa xôi.
- Tất cả bí thuật ta học, hắn cũng có. Bất Diệt Thiên Công còn thâm sâu hơn Thôn Thiên Ma Công. Thực lực của ta càng mạnh thì hắn càng mạnh... Ta... chỉ là quân cờ mà thôi! Người hộ đạo của ta cũng là hộ đạo cho hắn... Khi ta còn nhỏ cũng đã bị an bài, dù không cam lòng, dù cố gắng thể nào cuối cùng đều là vô nghĩa, đều là vô dụng!
Diệp Phàm không nói gì, lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt rất bình tĩnh nhìn hắn.
- Đều nói nhất mạch Độc Nhân vang đội cổ kim, quả thật không sai! Ngay cả các Thánh địa cũng là nơi bọn họ cắm rễ, hấp thu chất dinh dưỡng. Đây là điều đáng sợ biết bao! Cũng như Bất Diệt Thiên Công thoát thai Thôn Thiên Ma Công, kế thừa trên người đời sau của Thánh địa, lột xác xuất thần thai!
Diệp Phàm chấn kinh. Hết thảy những điều này vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Ta chỉ như một con cá đáng thương, nhiều năm như vậy, mỗi lần đều cố sức nhảy lên, muốn thoát khỏi dòng sông kia, vượt qua hư không mà đi, đánh ra một con đường cho chính sinh mệnh của ta nhưng đều bị bàn tay kia kéo lại, lần nữa tiến nhập dòng nước không thay đổi kia, thủy chung chỉ phải đi về phía trước.
- Nếu có thể lựa chọn, ta chỉ nguyện làm một cầm đồng trên Thái Huyền Phong. Đó là ước mơ suốt đời của ta!
Hoa Vân Phi buồn bã, thần sắc trên mặt vô cùng cô đơn, cuối cùng cười buồn!
Tiếng đàn quanh quẩn, vô cùng thuần mỹ, những phiển hoa vũ trắng nõn bay múa đầy trời, vờn quanh thân hắn, như đang tiễn đưa hắn.
Hắn siêu trần thoát tục như vậy, từng mãnh quang vũ thoát ly khỏi thân thể hắn, hắn dần ma diệt, sinh mệnh đi tới điểm cuối cùng.
- Thái Huyền Tinh Phong, ta đã thất bại, bại cho vận mệnh, không giãy ra được gông xiềng, đáng tiếc... ta không bao giờ được thấy lại nữa. Phụ thân, mẫu thân, sư huynh đệ... ta không còn ở lại Thái Huyền được nữa. Vân Phi không có lựa chọn a, mong Thái Huyền hưng thịnh, bảo vệ các đệ tử của chúng ta...
Hắn nhìn về phía Thái Huyền Tinh Phong ở Nam Vực xa xôi, cuối cùng một mảnh quang vũ bay đi, rơi vào trong cổ động tổ mạch, Hoa Vân Phi cũng biến mất.
Hoa Vân Phi, một cái tên đầy thi cảnh, cuối cùng hóa thành một mảnh quang vũ theo gió mà tiêu tán, cuối cùng một giọt lệ trong suốt từ trên khuôn mặt hắn chảy xuống, rơi vào trong đất khô, nổi lên chút bụi. Sinh mệnh hắn từ nơi này tiêu tan.
Những đóa hoa trắng nõn bay loạn, mỗi cánh hoa đều như nhiễm máu, mùi thơm ngan ngát, mỗi đóa đều siêu trần thoát tục, khí chất xuất chúng. Một nam nhân như trích tiên cứ vậy mà rời khỏi hồng trần.
Ở động khẩu chỉ còn lại một chiếc tiên cầm, cầm vận thâm ảo dường như vẫn còn lại, cầm khúc tuyệt đẹp kia như vẫn còn dư âm lượn lờ, như ca như khóc, vô cùng bi ai!
Coong!
Mấy sợ dây đàn bị đứt đoạn, cả thân cầm cũng dần tan ra, cuối cùng toàn bộ cổ cẩm vỡ tung, hóa thành một mảnh tro tàn. Cây cổ cầm này đã làm bạn với Hoa Vân Phi từ lúc còn nhỏ, hiện giờ cũng tan biến theo cái chết của hắn.
Cổ cầm có linh, hóa quang vũ hóa bụi bặm, cùng chủ nhân tuyệt mệnh, biến mất trên đời.
Diệp Phàm im lặng! Nhân sinh thật đáng buồn, không có lựa chọn cho tương lai! Đây là vận mệnh của Hoa Vân Phi, hắn đứng lặng đi thật lâu, thủy chúng không động đậy.
Nhân sinh trên đời, mỗi người đều có những nỗi đau riêng, bất kể hắn là ác hay thiện. Không thể lựa chọn, chỉ có thể tiến về phía trước, có lẽ là thiên đường hay địa ngục thì cũng chỉ hơn kém nhau một bước.
← Ch. 0916 | Ch. 0918 → |