Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0918

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0918: Chìa khóa tinh không
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Xa xa, đại chiến lại bắt đâu, mọi người đều đang tìm kiếm, ra sức tranh đoạt quyền khống chế cổ miếu. Mỗi tòa cổ miếu này có lẽ là một thần tàng, mỗi bức điêu khắc đều vô cùng quý giá.

Thánh hiền cổ hiểu được Cổ kinh thần bí huyền ảo khó lường. Những thứ này đều có thể tạo ra một đại giáo đinh cấp, không có ai không muốn có, nhất là các đại truyền thừa.

Hoa Vân Phi chết khiến không ít người âm thầm thờ dài, một kỳ tài ngã xuống, một người kế thừa của một đại đế bị hủy diệt nhưng cũng không thể khiến bọn họ phân tâm. Tình hình chiến đấu càng thâm thiết hơn, tiên huyết tung tóe khắp nơi, liên tiếp có người ngã xuống.

Mọi người đều Âm Thần, không ai quan tâm, ai ai đều muốn thu được tiên trân cao nhất của Thần triều Vũ Hóa, tái hiện sự huy hoàng của thế lực đệ nhất hai mươi mấy vạn năm trước.

- Hoa Vân Phi!

Xa xa, ánh mắt Lý Tiểu Mạn âm đạm, công thủ đều đình trệ một chút nhưng rất nhanh, tỏng đồng từ lỏea hai đạo kim qunag, như có hai tôn thần đang ngồi xếp bằng sâu trong hai mắt.

Nàng đang đại chiến Cơ Tử Nguyệt, đủ loại kỹ thuật hiện ra khiến không ít người chứng kiens cũng phải sợ hãi.

Khi nhìn thấy Diệp Phàm đi tới, Lý Tiểu Mạn lập tức xoay người rời đi, toàn thân xuất hiện một mảnh lốc xoáy màu vàng, như từng đôi thần bí, tạo ra cả trăm lốc xoáy, viễn độ rời đi, chìm sâu vào trong một điện phủ xa xa.

Ngao!

Đại hắc cầu kêu thảm, lao nhanh ra ngoài, Nó vừa rồi lọt vào một cung điện ở trung tâm, gặp phải tai ương ngập đầu. Nơi đó có Bán Thánh đang liều mạng quyết đáu khiến nó cũng bị liên lụy, thiếu chút nữa đứt gân đoạn cốt.

Trong điện phủ trung tâm nhất này cao thủ san sát, các thế lực mạnh nhất đều tập trung nơi này, cầm Đế binh giằng co. Các cường giả cổ tộc căn bản không chịu liu về sau, cảm thấy được Lục Đinh sẽ ở trong này.

Địa phương này vang lên những âm thanh kêu giết rung trời, là một nơi chiến loạn, ai ai cũng đều đỏ mắt, có người còn như điên cuồng, tóc tai bù xù, thần trí mơ màng, giết tới điên đầu rồi.

Hắc Hoàng tức giận, đang muốn phun ra một tòa sát trận, đi lên đại chiến nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn cản. Lúc này, địa phương này không thể xông loạn. Đế binh đang giằng co nhau, bất cứ lúc nào đều có thể đánh ra, bọn họ nếu tế ra một sát trận Đại đế không trọn vẹn, không chừng xẽ trở thành ngòi nổ, phá vỡ thế cân bằng.

Phốc!

Một cánh tay đầm máu rơi xuống dưới chân mấy người. Tề la xuất hiện, trên người đầy máu, là máu của cả người khác bắn lên.

Trên người hắn cũng có một vết thương rất lớn, từ mi tâm lan tới tận lồng ngực, thiếu chút nữa bị người ta cắt đứt. Miệng vết thương không quá sâu, chỉ mấy chỗ lộ ra xương cốt, có thể nói hiềm hiềm giữ mạng.

Mấy người nơi này đều lạnh cả người. Có thể bức một lão sát thủ sắp tiến nhập cảnh giới Sát Thánh như thế này, người kia khẳng định vô cùng cường đại.

- Không sao! Thương thế không đáng ngại! Tuy chỉ lưu lại được một cánh tay của hắn nhưng hắn cũng đã sớm bị phế rồi, ít nhất trong mười năm không thể tái hiện, có thể sống sót là tạo hóa của hắn.

Tề La nói.

Đó là một vị Bán Thánh, thực lực khủng bố, bí pháp kinh nhân, là người hộ đạo chung cực cho Họa Vân Phi, như một độc thù vô hình. Cũng chỉ có Bán Thánh sát chứng đạo như Tề La mới có thể khiến đối phương bị thương.

- Mọi người chúng ta tề tụ lại, thử một lần, thử đoạt lấy Lục Định hoặc Vũ Hóa Tiên Kinh. Hắc Hoàng, ngươi lần này hãy đi tiên phong đi!

Đoạn Đức khuyến khích.

Diệp Phàm không để ý tới nơi đó, hắn và Bàng Bác tiến vào một cổ điện có khắc Tinh Vực Đồ, lần nữa tìm kiếm manh mối. Địa phương này tuyệt đối có liên quan tới việc vượt qua vũ trụ.

Mấy người Tề La, lão mù, Hầu tử, Đông Phương Dã cũng tiến vào. Trung tâm điện phủ này dù có thứ quý giá nhất nhưng cũng không phải là lúc thích hợp để tranh đoạt, sớm động sẽ chỉ hóa thành tro tàn mà thôi.

Đế binh Cực Đạo là Phan Đa Lạp Ma Hạp, không thể dễ dàng mở ra, bằng không sẽ đề lại hậu quả tinh tai nan. Nếu thật sự đại chiến, có lẽ tất cả mọi người đều bỏ mạng.

- Nơi nào...có cơ quan!

Hắc Hoàng đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn.

Phiến khắc đồ này có cổ quái, hoặc là một truyền tống trận loại nhỏ, hoặc là không gian quỷ dị. Đại hắc cầu nhiều lần sờ soạng nắm được đôi chút huyền bí, dùng sở học của nó phá giải.

- Mỗi một bức khác đá đều thông hương chỗ nào đó, nhất định có càn khôn khác!

Đại hắc cầu vò đầu bứt tai, dựng đứng cái đuôi lên, đi tới đi lui, liên tục gầm nhẹ.

Đoạn Đức đang trầm tư, nhìn chằm chằm một vài bức khắc đá. Hai nguời này gần như đồng thời kêu lên, sau đó rất nhanh rat tay.

Khắc đồ trên vách tường bốn phía kéo dài hơn trăm bức, mặt trên lóe ra nhật nguyệt tinh tú, Hắc Hoàng và Đoạn Đức dùng tay điểm lên mỗi bức khắc đổ ở một viên tinh, chúng lập tức sáng rực lên, càng lúc càng đẹp mắt.

Rắc rắc rắc...

Đột nhiên, khắp ngõ ngách phát ra tiếng vang, một cánh cửa đá trống rỗng xuất hiện, dòi về phía trước, tràn ra khi tức mục nát, một tòa mật thất xuất hiện.

- Tìm được rồi, chẳng lẽ là Tàng Kinh Các?

Đại hắc cầu hưng phấn, là người đầu tiên lao vào.

Nhưng mà nó vừa chạy vào lập tức lông mao toàn than dựng đứng, như như một con nhím, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi.

- Chết tiệt, một đống thịt nát. Bốn hoàng đúng là xui xẻo mười tám đời!

Diệp Phàm, Bàng Bác cũng đi về phía trước. Điều này liên quan tới con đường phía trước, ngay cả núi đao biển lửa hai người đều phải đi tới. Một mùi hôi thối xộc tớ,i, đồng thời cũng có sát khí khôn cùng.

- Đây là thi thể hài cốt Thành nhân sao?! Huyết nhục của hắn hư thối?

Tề La vô cùng kinh ngạc.

Thánh niên viễn cổ dù chết cũng dẽ không bị hủ, cơ thể huyết nhục có thể bảo trì như lúc còn sống, tuy nhiên lại rất ít khi lưu lại trên đời vì một khi đã chết đều tọa hóa, không lưu xuống.

Ở trong mật thất có một đống xương cốt hủ thực, có màu đen, huyết nhục hư thối, tản ra mùi tanh tưởi.

- Chỉ có thức lực hơn xa đối phương mới có thể hủy diệt thể xác Thánh nhân, ở tỏng dòng thời gian khiến chúng hóa thành phàm thể, cuối cùng hư thối!

Tề La nói.

Mấy người hít sâu một hơi khí lạnh. Năm đó có người hóa rớt một vị Thánh nhâ, không trực tiếp giết chết mà làm cho tan rã mới có bộ dáng như ngày hôm nay.

Bọn họ không đụng tới khối thi thể Thánh nhân này, mà giữ lại cũng không có tác dụng gì vì người ta đã sớm hóa thành phàm cốt. Đám thịt nát kia tiếp xúc với không khí lập tức hóa thành tro tàn.

Căn phòng đá này rộng không tới một trượng vuông, không có thứ gì khiến người ta rất kinh dị, không có thừ gi giá trị.

- Khả năng dưới khối thi thể Thánh nhân viễn cổ có gì đó!\

Đoạn Đức là chuyên gia đảo trộm mộ, rất thành thục các loại cơ quan bí mật. Hắn khẽ vỗ một chưởng, xương cốt đã hóa phấn liền bay đi, lập tức hiện ra một cái hố lõm, hắn điểm tay xuống, vách đá lập tức dời di, một mảnh ánh sáng lóa mắt bắn ra, chiếu rọi cả căn phòng đá này.

- Rất đẹp!

Cơ Tử Nguyệt cả kinh kêu lên. Bên trong này nơi nơi đều là tình tú, từng viên từng viên rực rỡ đẹp mặt. Bọn chúng như đang được chứng kiến tinh không vô tận.

Trong đó có bốn viên tinh cầu rất đặc biệt, sáng hơn những tinh cầu khác rất nhiều, có xu hướng như thực chất hóa, lớn như nắm tay, lơ lững trong tinh quang.

- Đây chân chính là Tinh Vực Đồ, nhỏ mà đầy đủ, tinh tế tới như hoàn chinhe, thật sự là tài nghệ điêu luyện!

Tề La kinh thán.

Những gì trước mắt chính là một mảng tinh không vô ngần, như một mảnh vũ trụ vắt ngang phía trước, khí thé mênh mông ập tới.

Ánh mắt Diệp Phàm và Bàng Bác nhìn chằm chằm bốn viên tinih cầu đặc biệt này, bị một viên trong đó hấp dẫn, ánh mắt lập tức không hề rời đi. Đó là viên tinh cầu gần như giống y đúc nhau. Đây chính là đại cầu thu nhỏ!

Bọn họ là muốn tìm kiếm bí mật trở về! Thần Triều Vũ Hóa năm đó khẳng định đã đi tới một chỗ không khác, đã đi qua cố hương bọn họ.

Ba viên tinh cầu khác đặc biêt sáng chói, một viên trong đó rất lớn, lóe ra từ quang. Diệp Phàm vừa nhìn đã nhận ra nó hẳn là Tử Vi Cổ Tinh. Hắn đã từng đi tới nơi đó.

Mặt khác, hai viên tinh tú khác hắn vẫn chưa từng biết, không biết là ở tinh vực nào, không biết có sinh mệnh hay không, vô cùng thần bí, lấp lánh chói mắt.

- Đây là chìa khóa mở ra Ngũ Sắc Tế Đàn, bên trong ẩn chứa tinh không tọa độ!

Đạ Hắc cầu kêu lớn.

Diệp Phàm nghe vậy liền lao về phía trước, một tay cầm lấy tinh cầu màu lam kia, cánh tay cũng run rẩy. Bởi vì đây chính là hy vọng về nhà của hắn.

Cùng lúc đó, đại hắc cầu lao nhanh về phía viên tinh cầu màu tím, đưa một móng vuốt ra chộp lấy, nước miếng cũng tràn ra. Thứ này đối với nó chính là bào bối vô giá.

Bên kia, Đông Phương Dã và Hầu tử cũng động thủ, muốn lấy đi hai viên tinh cầu đặc biệt kia, hiển nhiên cũng là chìa khóa tinh vực, đối với bọn họ chính là thần trân không thể đo lường được.

Ầm!

Đột nhiên, một hắc long vọt vào, Đế uy Cực Đạo mãnh liệt, đánh nát chân không.

Loảng xoảng!

Thôn Thiên Ma Quán tự chủ minh chiến, huyền phủ giữa hư không, buông xuống đạo đạo ánh sáng, chắn trước hắc long. Hai bên vừa tiếp xúc lập tức tạo ra một mảnh hắc động, cắn nuốt hết thảy sinh cơ.

- Thánh tử Diêu Quang, ngươi rốt cuộc tới đây!

Diệp Phàm thu đi tinh cầu màu lam trân quý kia, nhanh chóng bức lên. Thôn Thiên Ma Quân chìm nổi, lúc này hắn muốn tấn công cũng sinh ra một sự cộng minh không hiểu.

Để binh do thân thể Độc Nhân luyện thành hiện khác rất nhiều, như bị một loại khí tức đặc biệt kích thích, tự chủ thức tinh, tự chủ công phạt.

Ầm!

Một lũ tiên uy mênh mông phóng tới, muốn chém máy người thành bột mịn. Loại uy thế này khiến thiên bằng địa liệt, ngay cả Tề La cũng phải kinh hãi. Trong thiên địa này, còn chưa có ai đủ đối địch với uy thế Đại đế cổ.

Đây là một đạo hắc kim quang, chấn nhiếp kim cổ, như một vị Đại đế cổ thức tinh, đứng ngay trước mặt.

Long Văn Hắc Kim Đỉnh.

Đế binh Cực Đạo thần bí nhất rốt cục xuất hiện nơi này.

Diệp Phàm hợp nhất một cách vô cùng khó hiểu với Thôn Thiên Ma Quán, thúc dục ra một lũ ô quang kinh diễm, giao phong với đạo sát khí Đại đế cổ kia, như xé rách thời không, triệu hoán tới một vị Đại đế còn sống.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)