Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0655

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0655: Muốn tiến Cổ Hoàng Sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Vương Trùng tự tin mười phần, bộ dạng ăn chắc Diệp Phàm. Hắn người không lớn nhưng lại tương đương kiêu ngạo, một ngón tay chỉ vào Diệp Phàm, ánh mắt hung ác nói:

- Hôm nay, cho ngươi chín cái mạng đều không đủ giết!

Ờ phía sau hắn có một hàng lão nhẫn, người nào người nấy tinh thần quắc thước, thiên linh cái đều có thần quang vọt lên, tất cả đều là Thái thượng trưởng lão Tiên Thai tầng thiên thứ nhất trở lên. Đội hình siêu cấp cường đại.

- Thằng nhóc con nhà ngươi, không ngoan ngoàn ở nhà bú sữa mẹ, rảnh rỗi chạy rông ngoài đường.

Diệp Phàm trêu chọc, rất không phúc hậu.

- Cho ngươi đắc ý trước đi, lát nữa cho ngươi muốn khóc cũng khóc không ra.

Tuổi Vương Trùng chẳng qua mười một, mười hai lại hai tay chắp sau lưng, lộ ra một vẻ tươi cười âm trầm không tương xứng với tuổi.

- Tốt. Ta liền đứng ở chỗ này, tới đánh thúc thúc đi.

Diệp Phàm không chút bị nói động, đứng trước cổ thành nhìn quét đám người này.

Lúc này trong thành bay lên rất nhiều bóng người, rậm rạp, quan sát hết thảy ngoài thành, tất cả đều rất kinh dị. Diệp Phàm dám làm như vậy ra ngoài dự đoán trước của tất cả bọn họ.

- Không ngờ không trốn, ta thành toàn cho ngươi. Các vị trưởng lão giết hắn!

Vương Trùng lạnh lùng phất phất tay, loại ánh mắt tàn nhẫn này căn bản không giống như một đứa nhỏ.

Ờ phía sau hắn, tám gà cường giả Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đứng ra, chậm rài tiến lên, ngoài ra còn có hai sinh linh thái cổ từng bước ép tới, bộ dạng rất hung dữ nanh ác.

Đương thời, cũng chỉ mỗi Bắc Đế có phái đoàn như vậy, thu phục sinh linh thái cổ làm nô bộc, hiện nay để lại hộ vệ cho đệ đệ hắn.

- Hai người các ngươi đã quên Thánh Hoàng tử rồi sao? Thật sự là không có trí nhớ, làm nô tài của Vương Đằng đến nghiện rồi?

Diệp Phàm không chút lưu tình khiến trách.

- Thánh Hoàng tử địa vị tôn quý, nhưng là cũng không quản được chuyện của tộc ta. Chủ nhân đi gặp Vương của tộc ta, những người khác đều không quản được.

Sinh linh toàn thân vảy vàng cao hơn trượng kia mở miệng.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, tin tức hắn nhận được quả nhiên là thật. Vương Đằng đi Đông Hoang xa xôi đến tột cùng là muốn vào Vạn Long Sào hay là đi Tử Sơn mà Vô Thủy Đại đế tọa hóa, hoặc là một cổ địa khác?

Bắc Đế muốn làm chính là muốn kết giao với Vương của thái cổ sao? Tương lai nếu như có xung đột, hơn phân nửa liên quan đến cổ vương đáng sợ, không phải chuyện tốt!

- Ta nể mặt Thánh Hoàng tử cho các ngươi một con đường sống, sớm cút đi cho ta, nếu không một người cũng đừng mong sống.

Diệp Phàm quát.

- Muốn chết! Ngươi chẳng qua là một nhân loại Hóa Long biến thứ chín mà thôi, cho rằng mình là Thánh Hoàng tử sao? Ta một chưởng có thể đập chết ngươi.

Một con sinh vật thái cổ âm trầm nói, lộ ra hàm răng trắng ởn sắc bén.

- Nếu là Vương tộc của các ngươi tới, thì còn có tư cách nói như vậy, chỉ bằng đám hạ nhân các ngươi cũng dám nói lời vô lễ?

Diệp Phàm bình thản nói.

- Đều nói Thánh thể thân thể vô song, nhưng ta ở thời thái cổ lại căn bản chưa từng nghe nói, ngược lại ăn không ít cường giả Nhân tộc.

Sinh vật thái cổ này bước lớn ép về phía trước, hàm răng trắng ởn lộ ra ngoài, nói:

- Mùi vị của thần huyết hoàng kim hẳn là rất thơm ngọt, nghe nói một khi tiểu thành coi như là linh dược rồi. Để ta tới nếm thử!

Đây là một sinh vật thái cổ rất cường đại, một chân bước vào cảnh giới Thánh chủ, là một vị nửa bước đại năng, gần như có thể chiến đại năng.

Bởi vì thân thể chủng tộc thái cổ đặc biệt mạnh mẽ, vượt xa Nhân tộc, gần như kim cương bất hoại. Đây là bảo thể mà trời cao ban cho bọn họ, nhất là bộ tộc bọn họ lại càng mạnh.

Ông~

Hắn vươn một cái móng vuốt lớn màu vàng giống như một cái bánh xe vỗ xuống, gió mạnh đập vào mặt, thổi cả mặt phát đau. Hiện trường cát bay đá chạy.

Diệp Phàm cười lạnh, sinh vật thái cổ này thật sự dám va chạm thân thể cứng đối cứng với hắn, đây là không tin Thánh thể của Nhân tộc, muốn một chưởng đập chết.

- Thánh thể Nhân tộc, ngươi quỳ xuống cho ta!

Sinh vật thái cổ này rất tự tin, cho rằng trừ tộc Đấu Chiến Thánh Viên ra thì tộc bọn họ thân thể mạnh nhất.

Ba!

Diệp Phàm bước lên một bước, tay phải giống như cái thớt màu vàng vô xuống, hai tay chạm nhau phát ra một tràng tiếng nổ vang trời.

Rồi sau đó, thanh âm nứt xương vang lên, sinh linh thái cổ tay phải co rút gần như vặn vẹo, tiếng vang không ngừng, đầu xương lộ ra ngoài, vụn xương bay lên máu chảy đầm đìa.

Ầm!

Diệp Phàm lấn tới, lại một chưởng đánh ra. Con sinh linh thái cổ này hoảng sợ hết hồn, run giọng nói:

- Thân thể Nhân tộc lại có thể mạnh mẽ như vậy?

Phốc!

Lần này càng triệt để. Đại Thủ Ắn của Diệp Phàm bấn xuống, bổ rơi một cánh tay của hắn, nửa người rách nát, bị đánh rơi xuống đất như một quả đưa hấu, đỏ tươi một vùng.

Con sinh linh thái cổ này kêu thảm, giống như một cái cọc gỗ bị mục nát bay ngang ra ngoài, "phịch" một tiếng rơi ra ngoài trăm trượng, nửa bên người bị mạnh mẽ đánh biến mất.

- Thân thể tuyệt đỉnh Thánh chủ đều không mạnh mẽ bằng tộc của ta, khí lực hắn cường đại như vậy, không kém so với bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên a!

Con sinh vật thái cổ này hừ thảm, bị giáo huấn bằng máu chứng minh sự đáng sợ của Thánh thể Nhân tộc.

- Hừ hừ hừ...

Bên cạnh, Vương Trùng chắp hai tay sau lưng cười lạnh nói:

- Cho dù ngươi có thể lực nhổ núi cao thì lại thế nào chứ, cũng không thể ngăn được pháp lực ngập trời của đại năng.

Lúc này tám vị Thái thượng trưởng lão đã ép tới gần, một con sinh linh thái cổ màu bạc khác cũng dữ tợn bay tới, một đôi thần sí sáng ngời giống như thiên đao.

- Chỉ bằng ấy ngươi không thấm vào đâu.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Thiếu niên họ Diệp, ngươi quá tự phụ. Lúc này muốn chạy cũng không còn kịp!

Ở phía sau có tiếng vang truyền đển, một nam nhân trung niên dáng người hùng tráng, mắt như mũi đao đi tới cắt đứt đường lui của hắn.

Đây là một vị đại năng tuyệt đỉnh, bên cạnh hắn còn có năm người đều là nửa bước đại năng, có thể nói thực lực siêu cấp cường đại, đủ để tiêu diệt tu sĩ cấp bậc như Diệp Phàm.

- Thúc thúc!

Vương Trùng kêu lên.

Người tới là thúc thúc ruột của hai anh em Vương Đằng, là đại năng cực kỳ nổi danh của Bắc Nguyên, có thể sánh ngang các Thánh chủ, là một vị cường giả ở Vương gia có quyền thế rất lớn.

Trong tám Thái thượng trưởng lão cũng có một vị đại năng, nhiều người như vậy vây kín Diệp Phàm, hai vị cao thủ tuyệt đỉnh áp trận, có thể nói hắn chắp cánh khó thoát, không có đường sống.

- Họ Diệp, ngươi mau quỳ xuống đi, đến lúc đó ta ít tra tấn ngươi một trận, bằng không ngươi muốn chết cũng khó.

Vương Trùng nghiến răng nói, oán khí xung thiên, ánh mắt ác độc. Hắn hận Diệp Phàm thấu xương, trước sau hai lần suýt nữa đánh chết hắn.

- Hai vị đại năng, mười mấy vị Thái thượng trưởng lão, các ngươi thật đúng là xem trọng ta.

Diệp Phàm rất trấn định không có vẻ kinh sợ nào.

- Họ Diệp ngươi đừng mạnh miệng, lát nữa ta muốn đem khuôn mặt của ngươi giẫm nát, cho ngươi không còn mặt mũi, ta xem ngươi còn lên mặt như thế nào?

Vương Trùng âm trầm nói.

- Thằng nhài con ngươi lại nằm mơ rồi. Hai lần trước để ngươi chạy trốn, sự bất quá tam, hôm nay ta đưa ngươi lên đường.

Diệp Phàm mang theo ý cười nói.

- Người trẻ tuổi quá mức tự đại không tốt. Ngươi trước sau hai lần đánh thương Trùng nhi, hôm nay không có gì để nói. Là ngươi tự sát hay là chờ ta ra tay đánh chết ngươi?

Vương Thành Phong thúc thúc Vương Đằng trầm giọng nói.

- Kỳ thật, những lời này cũng là ta muốn nói với các ngươi. Là tự tuyệt ha là chờ ta lần lượt tiễn đưa các ngươi đây?

Diệp Phàm rất bình tĩnh.

Tất cả mọi người đều rùng mình, không biết vì sao hắn nắm chắc như vậy. Đối mặt với hai vị đại năng, mười mấy vị Thái thượng trưởng lão không ngờ lại không trốn, không sợ hài. Thật không bình thường.

- Ta cũng không tin ta. Một người Hóa Long biến thứ chín như hắn làm thế nào đấu với chúng ta? Hôm nay tất chém hắn!

Một vị nửa bước đại năng tiến lên, chuẩn bị ra tay.

- Chờ một chút, nếu không các ngươi sẽ lập tức tan thành tro bụi.

Diệp Phàm không nhanh không chậm nói.

Mọi người đều ngừng bước, ngay cả quần hùng xa xa chú ý nơi này cũng đều kinh hãi không hiểu, không biết hắn còn có con bài gì chưa lật.

- Họ Diệp ngươi bớt làm ra vẻ huyền bí. Hôm nay bất kể như thế nào cũng không cho ngươi sống rót rời đi.

Vương Trùng nói:

- Thúc thúc, người ra tay đi. Chém hắn nửa cái mạng, để lại cho ta thu thập hắn.

Vương Thành Phong gật đầu, không bức tới gần thêm, hai tay vung lên, vẽ ra pháp tắc thiên địa chuẩn bị trấn áp Diệp Phàm. Giờ khắc này cát bay đá chạy, gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc.

Những vị Ma đầu từ trên trời giáng xuống vồ về hướng Diệp Phàm. Đó là những đạo pháp tắc đan dệt ra lực lượng, bao phủ nơi này.

Diệp Phàm khẽ quát, hai tay cũng chuyển động, tế ra những loại pháp ấn nối tiếp nhau, không ngừng ấn vào hư không. Vô số văn lạc hiện ra, thần bí mà huyền dị.

- Họ Diệp, ngươi còn không lăn ra đây nhận chết sao? Bất kể ngươi làm như thế nào đều không thể thay đổi được kết cục.

Vương Trùng kêu gào.

- Họ Diệp ngươi không tự tuyệt vậy đừng trách lát nữa chúng ta luyện hồn phách ngươi.

Vương Thành Phong lạnh giọng nói, rồi sau đó hai tay chấn động, pháp lực ngập trời phủ xuống, vô biên vô hạn.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay dùng sức ấn một cái. Vô tận văn tự hiện lên che khuất hắn, che giấu ở bên trong.

Cùng lúc đó, trong hư không hào quang chợt lóe, xuất hiện một khối Thần Nguyên to bằng đầu người, phía trên có khắc chi chít trăm vạn phù văn, tỏa ra một cỗ khí cơ diệt thế. Một con Thần Hoàng dài hơn tấc bay ra.

Nguyên thần trận do Âu Dương Diệp khắc ra tổng cộng từ bốn khối Thần Nguyên tạo thành, ngày đó hao mất một khối, uy lực cực lớn, có thể hủy hoại phạm vi trăm dặm chỉ trong giây lát.

- Họ Diệp, ngươi cũng thật độc.

Vương Trùng biến sắc.

- Như thế nào, đủ để tiễn các ngươi lên đường rồi chứ?

Diệp Phàm cười cười.

- Người trẻ tuổi ngươi quá non rồi, chúng ta sớm có phòng bị. Hôm nay Thần linh tới đây cũng không thể ngăn cản ta giết ngươi. Không biết sống chết!

Vương Thành Phong sa sầm nét mặt, sát khí lộ ra.

Roạtroạt!

Hắn dùng tay run lên, một tấm đồ cuốn bay ra treo giữa không trung, khối Thần Nguyên dầy đặc Nguyên Thiên Văn Lạc lập tức im lặng, Thần Hoàng dài hơn một xích chìm sâu vào trong phù văn không còn hiện ra.

- Trên đời này, Nguyên Thuật không phải vô địch, sớm có Võ đạo hiền giả khắc ra Cấm Nguyên Thần Đồ, những nguyên văn kia căn bản vô dụng.

Vương Thành Phong cười âm trầm.

- Phải không? Xem ra các ngươi chuẩn bị thật đầy đủ.

Diệp Phàm nói.

- Đại ca của ta sớm đoán trước được hết thảy. Ngươi chiếm được truyền thừa của Nguyên Thiên Sư, không thể không phòng.

Vương Trùng lại nở nụ cười lạnh, quát lớn:

- Họ Diệp, nếu ngươi quỳ xuống, ta bớt tra tấn ngươi một chút, bằng không ngươi sống không bằng chết.

- Không cần như vậy. Ta đang muốn luyện một lò bảo đan, Thánh thể là tài liệu tốt nhất, mỗi một tấc máu thịt đều không thể lãng phí.

Vương Thành Phong thản nhiên cười.

Keng... Keng... Keng...

Diệp Phàm búng tay, trong hư không xuất hiện những chữ cổ nối tiếp nhau, bay múa giống như có linh hồn. Toàn bộ hóa thành ấn ký, khối Thần Nguyên trong nháy mắt sống lại, một con Thần Hoàng lao ra.

- Sao lại như vậy?

Người của Vương gia quá sợ hãi.

- Các ngươi quá coi thường Nguyên Thiên Sư rồi. Các ngươi có thể cấm phong chẳng qua là một vùng hư không, nhằm vào người của thế gia Nguyên Thuật còn có thể, nhưng người thừa kế Nguyên Thiên Sư không nằm trong số này. Có thể thay đổi trời đất, một tấm đồ đã nghĩ phong ta?

Diệp Phàm cười lạnh.

Lui!

Vương Thành Phong bắt lấy đứa cháu nhỏ, dẫn đầy bay ngược, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Nhưng mà, hết thảy đều đã muộn. Diệp Phàm dẫn động khối Thần Nguyên, trăm vạn phù văn hiện ra, một cỗ thần uy kinh khủng lập tức bùng nổ.

Trong nháy mắt, khắp thiên địa đều là hào quang, ngay cả thái dương trên trời đều bị bao phủ, như là có vô số tinh tú rơi xuống, va chạm xuống mặt đất.

- A...

Một vùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, người của Vương gia đều bị bao phủ ở bên trong, không có một ai chạy ra.

Trong Tây Bá Thành, mọi người toát ra một luồng khí lạnh từ trong xương tủy. Loại lực đạo này thật là đáng sợ, căn bản không thể chống lại, Thánh chủ đi vào đều sẽ bị thần quang xuyên thủng thành cái sàng.

Tường thành cổ xưa hiện lên đạo văn, hóa thành một vùng sáng mờ ngăn cản cỗ lực lượng bạo ngược này xâm nhập, nếu không sẽ gặp phải tấn công mang tính hủy diệt.

Bùng nổ trong nháy mắt, lực lượng như đại dương mênh mông luyện hóa hết thảy sinh linh hữu hình. Mười mấy vị Thái thượng trưởng lão đương trường hóa thành ánh sáng, hình thần đều diệt.

Khi hết thảy biến mất, chỉ còn lại hai vị đại năng cùng Vương Trùng, toàn thân rách nát, gần như tan rã.

Hai vị đại năng là dựa vào thực lực sống sót, Vương Trùng thì dựa vào các loại bí bảo ngăn cản, sau khi hủy mất một thân thần vật mới giữ lại được cái mạng.

- Ngươi...

Vương Thành Phong tức giận không ngừng hộc máu. Nguyên bản hết thảy trong lòng bàn tay, nhưng thời khắc cuối cùng lại bị thương thảm như vậy.

Một vị đại năng khác lảo đảo, muốn phóng lên trời cao thoát khỏi nơi đây. Nhưng một tiếng "Ầm" vang, Diệp Phàm một chưởng vỗ xuống, sống sờ sờ bị chấn thành thịt nát.

- Một thân pháp lực mất hết cũng muốn chạy trốn?

Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên một tia tươi cười lạnh lùng đi lên phía trước.

Trên mặt đất, vảy màu bạc lóe lên, một sinh linh thái cổ còn chưa chết, giãy giụa bỏ lên từ trong bụi mù.

Phốc!

Diệp Phàm điểm ra một chỉ, lập tức xuyên thủng mi tâm nó, rồi sau đó bàn tay màu vàng ép xuống, đánh cho nó chỉ còn lại một bãi máu.

- Đừng!

Vương Trùng toàn thân lông tóc dựng ngược, biến cố đột nhiên như thế khiến trong lòng hắn đầy tuyệt vọng.

- Ngươi không phải muốn giẫm chết ta sao? Đi tới!

Diệp Phàm ngoắc hắn.

- Diệp Phàm...

Thúc thúc ruột của Vương Đằng cắn răng, loạng choạng đứng lên rồi sau đó rống to một tiếng thiêu đốt sinh mệnh lực, mạnh mẽ tăng lên chiến lực.

Ầm!

Diệp Phàm thi triển ra Pháp Tướng thần thông, khoảnh khắc biến lớn, nhấc một cái chân màu vàng dùng sức giậm xuống.

Phốc!

Vương Thành Phong miệng phun máu tươi, vị một bàn chân đạp trên mặt đất không thể giãy giụa, toàn thân đứt gân gãy xương.

- Muốn bắt tay chế thuốc, hôm nay ta luyện ngươi trước!

Diệp Phàm một chân dùng sức di một cái, giống như giẫm một con rệp, ấn Vương Thành Phong lún vào bùn đất, một thân pháp lực đều bị hủy diệt.

- Vương Đằng cháu ta sẽ đến giết ngươi!

Vương Thành Phong quá tức giận, không ngừng ho ra máu.

-Ta chờ hắn.

Diệp Phàm dùng sức di một cái, một vị cường giả tứ phân ngũ liệt, rốt cục xóa tên.

- Thúc thúc...

Vương Trùng kêu sợ hãi, rất nhanh bay ngược, nhảy dựng lên.

Thân thể Diệp Phàm nhỏ đi hóa thành bộ dạng bình thường từ trên trời giáng xuống, một cước đạp hắn xuống dưới, "Phịch" một tiếng giẫm trên mặt đất.

- Ngần này tuổi mà ngươi đã tàn nhẫn như vậy, liên tiếp chọc giận ta, không giết ngươi ông trời không tha thứ.

Diệp Phàm đá ra một cước, Vương Trùng lập tức lăn lộn ra ngoài.

- Không nên!

Vương Trùng kêu to, toàn thân đều run rẩy, thân thể mềm nhũn lập tức quỳ gối trên mặt đất, dập đầu cồng cộc.

- Ca ca ngươi được xưng là Bắc Đế, ngươi lại quỳ ở chỗ nào, khiến hắn làm sao có thể nhịn nổi, làm mất hết mặt mũi của hắn. Ta vẫn là tiễn ngươi lên đường thôi!

Diệp Phàm điểm ra một chỉ, mi tâm Vương Trùng nở rộ hoa máu, hét to một tiếng ngửa mặt lên trời rồi mới ngã xuống.

Lần này không có biến có gì xảy ra. Bắc Đế đưa hắn đủ loại Pháp bảo bảo mệnh đều bị hủy trong hào quang kịch liệt vừa rồi.

- Đệ đệ của Vương Đằng bị giết rồi!

- Thúc thúc ruột của Bắc Đế bị Diệp Phàm chém!

Tin tức như mọc cánh truyền ra ngoài, bay khắp bốn phương tám hướng, chấn động Trung Châu, kinh động rất nhiều thế lực lớn.

- Lần này, Bắc Đế cùng Thánh thể sẽ không chết không ngớt, kết thù lớn rồi!

Mọi người đều lập tức nghĩ tới đủ loại hậu quả ngày sau.

- Hai người này tất sẽ có một hồi đại quyết chiến, chỉ có một người có thể sống sót.

Ở Đông Hoang xa xôi, trong một tuyệt địa đại hung đại ác trong mắt Nhân tộc, trong những động phủ nối tiếp nhau Thần Nguyên lóe lên, có phong rất nhiều sinh linh thái cổ.

Trong một tòa động phủ cổ xưa rộng rãi, Bắc Đế cùng một người trẻ tuổi Vương tộc thái cổ ngồi đối diện nhau. Nơi này tràn ngập khí cơ thái cổ, hết thảy đều thần bí.

Ầm!

Đột nhiên, Vương Đằng đứng bật dậy, một miếng ngọc bội trên người hắn vỡ nát, đệ đệ hắn đã chết.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi kia hỏi.

- Có người giết đệ đệ ta.

Vương Đằng tay nắm chặt trắng bệch, thần sắc dọa người, trong mắt bắn ra thần mang dài mấy thước giống như kiếm nhọn xuyên thủng vách đá.

- Người nào to gan như vậy? Ta phái vài người đi giết hắn, cho dù chủ của một giáo cũng không giữ được khỏi rơi đầu.

Vương tộc thái cổ này không chút để ý nói.

- Là hắn, nhất định là hắn! Thánh thể Diệp Phàm, ta tất chém ngươi!

Vương Đằng giọng trầm thấp nhưng âm vang hữu lực, giống như một cái chuông vàng đang ngân lên.

- Thánh thể của Nhân tộc không kém gì thể chất của bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên. Người như vậy một khi đại thành, ngay cả Vương của thái cổ đều kiêng kị.

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi kia nói.

- Bất kể là loại thể chất nào chẳng qua đều là người chết và người sống mà thôi. Hắn chỉ là một khối đá mài đao trong mắt ta, sống không lâu nữa!

Trong mắt Vương Đằng hào quang dọa người nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, đã không còn một tia tức giận nói:

- Khi nào Tổ Vương của các ngươi thức tỉnh, đây mới là mấu chốt nhất.

- Rất khó nói. Có lẽ sắp sửa, có lẽ còn phải mấy năm.

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi khẽ uống một ly rượu, nói:

- Chậm rãi chờ đợi đi.

Bỗng nhiên tiếng châu ngọc leng keng truyền đến, một bóng người thướt tha đi vào động phủ, tóc lam dài tới thắt lưng, dáng người tuyệt mỹ, da thịt như dương chi bạch ngọc, cực kỳ xinh đẹp.

- Đệ đệ, Tổ Vương tỉnh rồi, muốn ngươi mang tu giả Nhân tộc này đi gặp.

Nàng này vẻ đẹp kinh diễm, không khác gì Nhân tộc, không có đặc thù của sinh vật cổ.

- Ồ, tổ tiên sống lại rồi.

Thần sắc Vương tộc thái cổ trẻ tuổi trịnh trọng, không dám tùy ý nữa.

Bắc Đế đứng bật dậy, con ngươi nhìn phía nơi sâu nhất cổ động. Nơi đó một mảnh u ám, sâu không lường được, mơ hồ tràn ngập một cỗ khí tức khiến người ta sợ run, cường đại như hắn đều cảm thấy toàn thân lông tóc dựng đứng.

- Đi thôi.

Vương tộc thái cổ trẻ tuổi dẫn đầu đi tới.

- Như thế rất tốt, ta muốn gặp Tổ Vương của các ngươi, tiến vào Cổ Hoàng Sơn nơi Vô Thủy Đại đế tọa hóa.

Vương Đằng trầm giọng.

************

Một khối Thần Nguyên có khắc trăm vạn phù văn, đem hai vị đại năng phế bỏ. Bên ngoài Tây Bá Thành khắp nơi hoang tàn, một đống đổ nát, mặt đất lún sâu mấy chục trượng.

Chiến trường chỉ còn lại một ít vết máu, ngoài ra không còn gì khác. Người của Vương gia đứng ở đống đổ nát này hồi lâu không nói. Đây đã là ba ngày sau, tới thì đã quá muộn rồi.

- Tiểu bối họ Diệp, dám xúc phạm uy quyền Vương gia ta, giết đại năng tộc ta, giết con cháu dòng chính Vương tộc, khắp thiên hạ không một chỗ dung thân.

Một tiếng rống to vang vọng Tây Bá Thành.

Lần này phong ba rất lớn, Diệp Phàm diệt Vương Trùng đệ đệ của Vương Đằng, giết thúc thúc hắn Vương Thành Phong, có thể nói là mối thù không đội trời chung.

- Thánh thể thật là dám ra tay a, ngay cả hai người chí thân của Bắc Đế đều chém. Hắn không sợ gây họa lớn sao?

Vương Đằng được kế thừa Loạn Cổ Đại Đế, có đại khí vận kinh thế, ngay cả Thần Toán Tử đều nói tương lai có thể sẽ chứng đạo thành đế. Hiện nay không người dám trêu, một ít truyền thừa bất hủ đều muốn làm thông gia.

- Giáo chủ các nơi đều kiêng kị ba phần đối với Vương Đằng, Diệp Phàm rất dứt khoát, trực tiếp làm thịt hai người thân của hắn. Thù này không thể hóa giải!

Hiện nay gần như không ai nguyện là địch của Vương Đằng, bởi vì hắn đã trưởng thành, căn bản không thể bóp chết. Chỉ sợ có mỗi Diệp Phàm không kiêng kị gì.

- Trên con đường tương lai chứng đạo thành đế không thể tránh được đại chiến đổ máu, cũng không biết ai có thể thắng, giẫm thi thể hài cốt chư vương đi tới, duy nhất chứng đạo.

Đại thế tiến tới, chư vương cùng nổi dậy, tinh tú rực rỡ. Nhưng đến cuối cùng chung quy là huy hoàng của một người, những người khác nếu không lui nhường đều sẽ phải phơi thây dưới chân.

- Thánh thể đại thành có thể tranh hùng cùng Đại đế viễn cổ. Thành tựu tương lai của Diệp Phàm đồng dạng không thể đo lường, cho dù Vương Đằng bước lên con đường của Đại đế cổ cũng khó mà biết trước.

Tây Bá Thành cách Kỳ Sĩ Phủ hơn năm ngàn dặm, đối với tu sĩ mà nói không tính là gì, có thể nói là rất gần. Tin tức truyền tới nhanh nhất, gây nên một mảnh ồn ào.

Yêu nghiệt của Đông Hoang tuy rằng không chân chính tiến vào Kỳ Sĩ Phủ nhưng đề tài về hắn lại thủy chung không thiếu, danh tiếng rất lớn, cứ cách một đoạn thời gian lại có một đề tài.

- Các ngươi nói, đệ nhất cao thủ đương thời là ai?

- Điều này còn cần phải nói sao? Khẳng định là Lão Phong Tử của Đông Hoang. Sáu ngàn năm trước chính là một nhân vật vô địch, hiện nay có thể so với Thánh nhân viễn cổ.

Trên một tòa cổ trấn lân cận Tây Bá Thành, vài tu sĩ trẻ tuổi trong quán trà nghị luận, bọn họ rất hướng tới nhân vật cổ xưa đó.

- Đương thời đệ nhất cao thủ hẳn là Đấu Chiến Thánh Phật ở trên Tu Di Sơn, trong một tòa cổ miếu bế quan nhiều năm, căn bản không người có thể đo lường sâu cạn.

- Vậy thì chưa chắc. Năm đại vực mênh mông vô ngần như vậy, ai dám nói không có Thánh nhân khác. Lại còn hải ngoại rất nhiều tiên đảo, nói không chừng có khi còn có Thần linh!

Đám người này tranh luận, không ai thuyết phục được đối phương, đều có cách nhìn không giống nhau.

- Điều này đều rất khó nói. Tuy nhiên nếu nói đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ đương thời có lẽ có thể xếp ra, không phải Trung Hoàng thì là Vương Đằng.

- Thúc thúc Vương Đằng đều bị Thánh thể diệt trừ, đệ đệ hắn lại càng bị Diệp Phàm một chỉ điểm chết, uy danh tổn hại.

- Hiện tại không nói. Không phải có Nam Yêu cùng Tây Bồ Tát sao? Khó có thể biết ai là đệ nhất. Lại nói, Thánh thể trưởng thành nhanh như vậy, tương lai tất có thể cùng bất kỳ người nào tranh hùng.

- Chỉ cần vài năm, đệ nhất cao thủ sẽ lộ diện. Các ngươi không biết sao, Kỳ Sĩ Phủ có thể thông ra Vực ngoại, tương lai mở ra một cái tinh không cổ lộ, chỉ có ba người cường đại nhất thế hệ trẻ tuổi mới có thể bước lên.

...

Diệp Phàm cũng ngồi trong quán trà, thản nhiên thả hồn lơ lửng, vừa uống trà vừa chăm chú nghe. Những người này đều là anh tài của Kỳ Sĩ Phủ, đi ngang qua đây.

Mấy ngày sau, Diệp Phàm tới bên ngoài Kỳ Sĩ Phủ, dựa theo địa điểm ước định, gặp được Bàng Bác ở trong một vùng núi.

- Con bà nó, ván quan tài này quá khó ăn!

Câu nói đầu tiên gặp mặt, Bàng Bác chính là oán giận như vậy.

Diệp Phàm bật cười. Người này bản tính xưa nay vẫn vậy, thật sự là hết chỗ nói. Hắn mở miệng nói:

- Ngươi không phải bắt được một con rắn ở Tần Lĩnh sao?

- Thân cây Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ chính là tiên trân, con rắn kia còn không dùng được, ta tính để lại cho ngươi dùng đánh vào Tiên Thai.

Bàng Bác nói, hào quang chợt lóe, bay ra một dải màu tím. Một con rắn nhỏ dài không quá một xích, thông linh mà trong suốt nằm ở trong lòng bàn tay hắn, mùi thơm ngào ngạt.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)