← Ch.0702 | Ch.0704 → |
Lúc này cùng khai thiên lập địa không có gì khác nhau, ánh sáng thái sơ, pháp tắc nguyên thủy tất cả đều buông xuống thành một mảng sương mù.
Có thể nhìn thấy rố ràng, trên bầu trời xuất hiện từng đạo từng đạo khe nứt lớn tối đen, đó là không gian Thứ Nguyên đang bị dung luyện trở thành một bộ phận của trật tự thần tắc, cho bọn họ sừ dụng.
Trong chiếc thuyền cổ có mười mấy cổ Vương, bọn họ đều rót tinh khí cho hai vị Đại Thánh này, để bọn họ tái hiện phong thái vô thượng ngày xưa, tự nhiên là đáng sợ tới cực điểm.
"Xoạt!"
Tùy ý một kích hư không mai một, một lóng tay điểm ra chính là một trường hủy diệt, hỗn độn đều bị điểm hóa ra, muốn tươi sống tế luyện Lão Phong Tử thiếu niên.
Hai Đại Thánh cùng ra tay, từ xưa đến nay có mấy người có thể đối địch? Đây là tư chất vô thượng, bình thường đều là người sắp chứng đạo mới dám chọc tới bọn họ, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bọn họ là tồn tại đáng sợ nhất trong vạn tộc sản sinh ra, ba cổ địa cũng chỉ có ba vị mà thôi, có thể nghĩ mà biết khó có thể tu thành biết bao.
Nhưng mà, thiếu niên điên cuồng kia vô cùng cường thế, luyện thành Lục Đạo Luân Hồi Quyền, bằng không đổi lại là một vị Thánh nhân Nhân tộc khác hơn phân nửa sớm đã bị đánh chết.
Không thể không nói, Lục Đạo Luân Hồi Quyền một khi tu thành, trên trời dưới đất vô địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mái tóc đen của thiếu niên tung bay giống như một thiên thần, từng quyền đánh ra dường như tinh tú chư thiên đều phải đánh rơi xuống.
Mỗi một quyền đều bá thiên tuyệt địa, dường như có thể đánh nát vũ trụ, phá huỷ tinh vực, phi thường kinh người, xưng được với uy lực tuyệt luân.
Từ xưa đến nay, còn không nghe nói có mấy người có thể luyện thành Lục Đạo Luân Hồi Quyền, loại quyền pháp này một khi đại thành, Pháp bảo, binh khí đều không cần thiết, tất cả đều có thể dập nát.
"Phốc!"
Từ đôi sừng rồng của Đại Thánh tóc vàng bắn ra hai luồng thần quang hừng hực, chém phá bầu trời, đột phá cương khí mênh mông của Lão Phong Tử. Thần quang mới vừa hạ xuống lập tức máu tươi bắn tung tóe, thiếu chút nữa lấy đi một cánh tay của lão.
Máu của Thánh nhân tuôn chảy, xương trắng lòi ra trông cực kỳ thảm thiết, nhưng Lão Phong Tử ngay cả chân mày cũng không có nhăn một chút, quyền thế càng khiếp người, bức đến phụ cận.
"Ông!"
Hư không run lên, một vị Đại Thánh khác đầu đầy tóc bạc trắng tung bay, cái vảy hình thoi ở mi tâm mở ra, bên trong có một cái động tối đen bắn ra một đạo bạch mang hình rồng.
"Phốc!"
Một luồng máu tươi bắn ra, ngay trái tim của Lão Phong Tử thiếu niên bị xuyên thùng, máu phóng lên cao, hóa thành một màn sương máu, phi thường đẹp đẽ và chói mắt.
Trong lòng mọi người đều trầm xuống, vô cùng sợ hãi, hai vị Đại Thánh này quá cường đại, một kích là hủy thiên diệt địa như vậy, đủ để nhấn chìm một khối đại lục, đủ để đánh rơi sao băng trên bầu trời xuống dưới.
Lão Phong Tử thiếu niên dù có cường đại mấy đi nữa, chịu đựng công kích như vậy cũng không có khả năng hóa giải toàn bộ. Lực lượng ẩn chứa trật tự thần tắc không ngừng phá hủy sinh cơ của lão.
Thế nhưng dù máu trong người có chảy cạn, Lão Phong Tử thiếu niên cũng không có một tia ý lùi bước, chiến ý điên cuồng, hồn nhiên không hề quan tâm tới xương trắng lộ ra, bất chấp máu tươi tuôn trào, uy lực của Lục Đạo Luân Hồi Quyền càng tăng lên.
"Hống..."
Lão Phong Tử rống to một tiếng, núi rừng đất đai đều rung chuyển, mặc dù có cổ trận thủ hộ, sa mạc vẫn là sôi trào giống như sóng biển nhấp nhô, băo cát cuốn lên bầu trời che lấp cả vầng thái dương.
"Ầm!"
Lão Phong Tử quyền ý vô địch, trong khoảnh khắc lồng ngực gần như bị người xé ra, lão tung ra hai đấm, phân biệt đánh trên thân mình hai vị Đại Thánh.
Một mảng máu hoàng kim văi ra, một đám ma huyết màu trắng khác vọt lên, đều tung tóe trên hư không vô cùng khủng bố, thân mình hai vị Đại Thánh gần như đều bị đập nát.
Một người nửa thân thiêu chút nữa bị xả xuông dưới, người còn lại xương ngực dập nát, tạng phủ đều trở thành thịt vụn.
"Ầm!"
Thánh âm đại đạo chấn động, ba ngàn pháp tắc buông xuống. Đây là một trận chiến thực thảm khốc, hai bên giao chiến đều không hề giữ lại, đều hận không thể một kích giết chết đại địch.
Đây là uy lực của Đại Thánh, trường chiến này một khi không có cổ trận thủ hộ, có thể sẽ hủy diệt một đại vực, đánh chìm một mảnh đại lục.
"Xoát!"
Đột nhiên, trong tay một vị Đại Thánh thái cổ hào quang chợt lóe sáng, xuất hiện một gốc cây bảo thụ, mặt trên có bảy chạc cây nhỏ, màu sắc mỗi cành không giống nhau, cộng tất cả bảy màu sắc phát ra một loại khí tức cực kỳ đáng sợ, như một mảng Thần giới trấn áp phàm trần.
Hắn dùng lực quét ra, hào quang bảy màu rực rỡ bay ra, chắn ở bên ngoài nắm tay của thiếu niên điên cuồng kia, chống đỡ được Lục Đạo Luân Hồi Quyền, thánh thuật công kích đánh đến, bay lên một màn sương máu.
Trên người Lão Phong Tử không biết đã có bao nhiêu miệng vết thương khủng bố, xương trắng lộ ra dày đặc, tuy rằng lão có thân thể huyết nhục bất hủ, nhưng bị pháp tắc đại đạo ăn mòn, cũng rất khó lành lại.
- Bất Tử Diệu Thụ!
Diệp Phàm thầm giật mình cả kinh, đây chính là một trong những binh khí vô thượng trong truyền thuyết được xếp vào loại Thánh binh vô địch, cực kỳ khó có thể bồi dưỡng chăm sóc mà thành.
Nhưng, một khi thành hình, nó có thể vừa công vừa phòng, uy lực tuyệt luân, cầm nó trong tay có thể quét ngang trên trời dưới đất, trừ phi Đại đế cổ ra tay, bằng không vạn pháp không xâm.
"May mà, cành cây thứ bảy có chút tỳ vết, hào quang trên phiến lá không hiện ra, bằng không Lão Phong Tử không chắc có thể ngăn chặn được!" Diệp Phàm tim đập nhanh, rồi thở phào một cái.
- Trên đời này, thực sự có Bất Tử Diệu Thụ này sao?
Các nhân vật cấp Giáo chủ cũng đều kinh sợ.
"Keng!"
Đại Thánh thái cổ tóc bạc trắng bay lên, cái vảy hình thoi trên xương trán bóc ra rơi xuống, hóa thành bằng cỡ cái thớt lớn, lập tức toàn lực chém xuống.
Một kích này uy lực thật lớn, va chạm cùng nắm tay của Lão Phong Tử, cắt tay lão thành một vết máu, lộ ra xương ngón tay trắng toát. Tiếp theo nó lại bay lên, chém trên đầu vai lão, thiếu chút nữa chém rớt một cánh tay xuống.
Cái vảy màu bạc là một kiện xứng với cái tên Thánh binh kinh thế, cùng sinh ra với vị Đại Thánh này, được hắn tế luyện cả đời, bên trong sớm sinh ra thần linh, uy lực không thua gì của Bất Tử Diệu Thụ.
Nếu Lão Phong Tử không có luyện thành Lục Đạo Luân Hồi Quyền, sẽ không chỉ lộ ra xương bàn tay vết thương đơn giản như vậy, mà phải trực tiếp biến thành tro bụi rồi.
Mặc dù như vậy, va chạm qua đi, vẫn là đánh trúng đầu vai của lão thiếu chút nữa rụng xuống một cánh tay, máu tươi chảy đầm đìa.
Đây cũng không phải là vết thương bình thường, trong đó ẩn chứa trật tự thần tắc có thể phá hủy sinh cơ Thánh nhân, làm không tốt chính là kết cục hình thần câu diệt.
Phía sau, tất cả Nhân tộc đều nơm nớp lo sợ, Lão Phong Tử ở vào tình thế bất lợi, đây chính là hai Đại Thánh của thái cổ, mỗi người cầm Thánh binh vô thượng ra tay, ai có thể chống lại?
Đại Thánh, đây là một loại xưng hô chí cao vô thượng, trước đây vô tận năm tháng tại mấy Cổ Tinh vực bất đồng mới xuất ra mấy người mà thôi, trong đó ba vị Đại Thánh tới nơi này.
Đây là một hồi đại nguy cơ, Đại Thánh thái cổ ra tay, công lực cái thế, hủy diệt hết thảy.
- Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Lão Phong Tử hét lớn, đây là lần đầu tiên lão kêu lên thành tiếng nói ra loại quyền pháp này. Trong nháy mắt sáu cái thế giới cổ hiện ra, lưu chuyển ở nơi đó.
Sáng tạo thế giới, lục đạo chuyển động, vô tận luân hồi, sáu nắm tay thật lớn ở trong sáu cổ thế giới rơi xuống.
"Ầm!"
Lục Đạo Luân Hồi Quyền vô địch chấn cho Bất Tử Diệu Thụ hào quang ảm đạm, làm cho phiến thần quang hình thoi rất nhanh đảo ngược. Trong sáu thế giới luân hồi, sáu cái nắm tay trước sau nện xuống.
Uy thế kinh thiên!
Hai vị Đại Thánh đều bị thương nặng, xương cốt cả người bị chặt đứt nhiều chỗ, máu hoàng kim cùng thánh huyết màu trắng vãi ra, rơi xuống sau đó chấn sụp trời cao.
Thân mình bọn họ gần như vỡ vụn, có thể nghĩ mà biết loại quyền pháp này đáng sợ đến mức nào.
Tuy nhiên, Lão Phong Tử cũng bị thương, Bất Tử Diệu Thụ bắn ra thần quang, có ba đạo xuyên thủng mình lão; lỗ thủng trên trán Đại Thánh tóc bạc trắng lao ra thần mang hình rồng chém gần như đứt hông của lão.
Ba người tất cả đều bay ngược lại, lần quyết đấu này lực đánh vào thật là đáng sợ, ngay cả thần trận bên ngoài đều bị đánh văng ra một khe hở, tan vỡ một phương thiên địa này.
Đột nhiên, Thiên Thủ Thần Ma trọng thương sắp chết xuất kích, hóa thành một mảng ô quang bay ngược tới phía Lão Phong Tử, muốn chấn lão dập nát.
Hắn ẩn nhẫn đã lâu, một kích này dồn nén thật lâu, muốn một kích phải giết chết lão.
Lão Phong Tử thiếu niên vô cùng điên cuồng, bất chấp thân thể bị thương, cứng rắn tăng lên một ngụm tinh khí căn nguyên, thánh huyết lập tức từ miệng vết thương toàn thân vọt ra, xương cốt dày đặc, vang động "rốp rốp".
- Hày!
Lão dùng lực quát khẽ một tiếng, đây là căn nguyên tiên thiên của lão bùng nổ, hóa giải một kích tất sát này. Đạo âm ba ngưng tụ thành thánh âm thiên đạo, có thể nhìn thấy ngàn vạn đạo thần liên đan vào, đây là trật tự thần tắc tối nguyên thủy.
"Phốc!"
Thiên Thủ Thần Ma vốn đã bị trọng thương không thể đối kháng, nguyên thần xuất hiện vết rạn, thân thể chấn động mãnh liệt.
Trong ánh mắt Lão Phong Tử là sát ý điên cuồng, phóng tới bắt lấy vị Đại Thánh này, hai tay giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, dùng sức xé một cái, lập tức có một mảng lớn máu tươi bắn tung tóe.
Thiên Thủ Thần Ma bị xé thành hai nửa, nguyên thần xuất hiện vết rạn muốn chạy trốn, bị Lão Phong Tử thiếu niên rống to một tiếng, chấn vỡ chết tươi, không còn tồn tại trên đời.
Mọi người đều vô cùng rung động, đó đích thực là một Đại Thánh thái cổ mà cứ như vậy bị giết chết, từ xưa đến nay có mấy người có thể làm được?
- Nguy hiểm!
Đúng lúc này, mọi người đều lộ thần sắc thảm biến, đều gần như kêu to lên.
Mặt khác hai vị Đại Thánh kia đánh tới, hai người này nhưng nguyên khí chưa bị thương bao nhiêu a. đã áp sát tới gần Lão Phong Tử, muốn đánh chết lão dưới Thánh binh vô thượng.
Hai sinh linh cổ này, rò ràng không giống Thiên Thủ Thần Ma, khi bọn họ xuất trướng nguyên khí đã khôi phục, mà không phải trạng thái suy yếu, lúc này ngay cả có thương tích cũng không quan trọng.
Tại thời khắc vạn phần nguy cấp này, mọi người nghe được một tiếng chú ngữ thần bí, trong một cái hắc hồ lô lao ra một mảnh vũ trụ cổ xưa, ngưng tụ thành một thanh kiếm đạo bay đi ra ngoài.
Nó dọc theo góc khe hở mới vừa rồi đại chiến xé mở kia, chìm sâu vào trong cổ trận, rồi sau đó "phốc" một tiếng chém trên cần cổ Đại Thánh tóc vàng kia, cắt đầu của hắn rơi xuống.
"Ầm!"
Lão Phong Tử bỏ lại thi thể Thiên Thủ Thần Ma, đón chặn một kích nghịch thiên của Đại Thánh tóc bạc trắng, đồng thời bước ra một bước tới phía vị Đại Thánh kia, đạp cho thân thể không đầu của hắn gần như nát vụn.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, khiến mọi người không kịp phản ứng.
Đại Thánh thái cổ tóc dài hoàng kim, có một đôi sừng rồng bị chém rụng đầu, thân thể bị Lão Phong Tử đạp nát vụn.
Bất Tử Diệu Thụ bảy cành cây rung động, giống như bảy cây thần thụ khai thiên lập địa, điên cuồng sinh trưởng, rể cây đâm thủng càn khôn. Phiến lá rậm rạp lay động, ngàn vạn đạo thần quang rơi xuống bao phủ toàn thân Lão Phong Tử, ngăn cản công kích sắc bén của lão.
Cùng lúc đó, Đại Thánh tóc bạc trắng rống to, lật úp bàn tay thiên địa đảo ngược, một mảnh hỗn độn mãnh liệt, đều không thấy được.
Đây là một hồi quyết đấu giữa Đại Thánh, mặc dù tu thành Thiên Nhãn thông cũng nhìn không thấu, bị ánh sáng thái sơ che đậy, nơi này trở thành địa phương hỗn nguyên.
← Ch. 0702 | Ch. 0704 → |