Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 115

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 115: Hung Thủ Là Ai?
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Rừng rậm xanh thẳm, đâu đâu cũng chỉ là một màu xanh lá do cây cối tạo nên, dưới một gốc cây cổ thụ, John dần bừng tỉnh, hắn xoa xoa đầu của mình cảm thấy như có mấy tiếng ong ong như tiếng chuông. Sau một hồi định thần cuối cùng hắn cũng đã tỉnh tảo, liếc mắt nhìn quanh một vòng, hắn nhận ra mình đang ở giữa một khu rừng rậm không thể nhìn được lối ra. Điều đáng nói hơn chính là hắn đã lạc mất Razer.

John cố gắng ngồi dựa vào gốc cây nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

"Ta bị hút vào một lỗ hổng không gian, sau đó bị đưa đến đây, bên trong lỗ hổng ấy ta và Razer đã bị tách nhau ra"- John chỉ có thể nhớ đến chừng đó. Phải nói rằng trong cái rủi lại có cái may, may là vì hắn không bị hút vào bên trong một thế giới "chết". Nhưng khi nhớ lại cái cảnh bị lọt vào lỗ thủng không gian ấy mà vẫn còn cảm giác kinh hãi, cái cảm giác bất lực ấy quả thực khiến hắn sợ đến vãi cả mồ hồi. Nếu như không phải có cả hai loại năng lượng Thời-Không thì chắc hắn đã bị những tia sét trong lỗ thủng ấy đánh cho nát bét rồi.

- Không biết mình đang ở thời điểm nào trong quá khứ nhỉ? Razer mặc dù cũng có năng lực giống mình nhưng không biết nó có may mắn rơi vào thế giới như mình hay không?

Đây là câu hỏi lớn nhất của John vào lúc này, nếu cứ ở mãi nơi này chắc chắn sẽ khiến hành trình bị chậm trễ, điều đầu tiên hắn cần làm nhất chính là xác định xem thời gian hiện tại là lúc nào để có thể tính toán quãng đường cũng như một số cách thức để mở cánh cửa thời gian sao cho đúng thời điểm nhất.

........................................

Trong khi John vẫn đang loay hoay tìm cách xác định thế giới mình rơi vào thì một nơi khác, chính xác hơn là một thời điểm khác có thể là vào thời gian hoặc không giác khác, Razer lúc này lại vô cùng thoải mái, nó chẳng bao giờ bận tâm cái thế giới mình rơi vào trông như thế nào, nó chỉ cần biết một điều chính là xung quanh toàn là trái cây xanh tươi thơm ngon và cu cậu không chút chần chừ lập tức đánh chén toàn bộ.

"Xoạt xoạt"- Trong lúc đang say mê đánh chén những thứ hoa quả ấy thì bất ngờ đôi tai cực thính của Razer nghe được những âm thanh kì lạ, ban đầu nó tưởng có kẻ nào đó to gan dám tới lấy trộm thức ăn của nó nhưng khi xem xét thật kĩ thì mới biết cái âm thanh ấy phát ra cách đây khá xa.

Cu cậu xoa xoa cái bụng của mình, cảm thấy mình đã ăn đủ no rồi đứng dậy bằng hai chân, ánh mắt sắc bén nhìn về nơi vừa nghe thấy âm thanh kì lạ vừa rồi.

"Xoạt"- Giống như một tia sáng bắn giữa bầu trời, Razer lao nhanh với tốc độ ánh sáng hướng về phía phát ra âm thanh. Khi đến nơi cu cậu phát hiện ra trước mặt mình là một đám ma thú đang gầm rú đầy hung tợn, ở giữa là đám người lùn, trên tay họ chỉ là những món vật dụng thô sơ như cuốc, rìu, búa v..v.. xem ra đám người lùn này đang đi đốn củi hay gì đó trong rừng thì bị đám ma thú này tập kích.

Nhìn sơ qua sắc mặt của đám người lùn cũng đủ thấy bọn họ sợ đến mức nào, dù trông bọn họ ai ai cũng tầm 20-30 tuổi nhưng vẫn không dấu nổi sự sợ hãi của mình đối với đám ma thú hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

"Mau cút đi! Mau cút đi!"

Một gã người lùn quơ quơ cái rìu trong tay định hù dọa cho đám ma thú ấy sợ mà bỏ chạy nhưng hành động ấy lại làm cho bọn chúng tức giận hơn.

"Gầm...Rống"

Hơn chục con ma thú đồng loạt nhe nanh múa vuốt, há mồm gào rống hù dọa đám người lùn.

"Làm sao đây? Không lẽ chúng ta phải bỏ mạng ở đây sao? Tộc chúng ta chỉ mới vừa định cư ở vùng này thôi mà..."

Đám người lùn đau khổ khóc lóc tỏ ra không cam tâm, bọn họ nhìn đám ma thú như muốn cầu xin chỉ tiếc rằng đám ma thú ấy con nào con nấy nước dãi chày ròng ròng hiển nhiên đang rất đói, mà người xưa đã nói rồi thú hoang mà đói thì không có gì ngăn cản được nó cả.

"Rống"- Bất ngờ một con ma thú lao lên, bốn bộ móng vuốt vung lên đánh đến như muốn xé xác đám người lùn trước mặt.

"Bụp..oảng oảng..."- Bất ngờ một tiếng động lớn vang lên khiến đám người lun đang đau khổ gào khóc mở bừng mắt kinh ngạc, xuất hiện trước mặt bọn họ là một con thú nhỏ bé xinh xắn đáng yêu, với bộ lông trắng như tuyết, ánh mắt đầy vẻ kiên định nhìn đám ma thú đang kinh hãi nhìn nó.

Một đòn vừa rồi bọn ma thú đều chứng kiến rõ ràng, chỉ là một cú đạp đã khiến con ma thú ấy lăn ra đất chết tươi. Đám ma thú bắt đầu dè chừng con thú lông trắng nhỏ bé vừa xuất hiện.

Razer đưa ánh mắt đầy vẻ hăm dọa nhìn đám ma thu, bỗng nhiên nó há miệng gầm lên một tiếng, âm thanh tiếng gầm khiến cả khu rừng chao đảo, nhiều cây cối không chịu đựng được uy lực đã bị nhổ bật cả rễ. Đám ma thú nghe thấy tiếng gầm ấy hiểu ngay con thú bé nhỏ trước mặt tuyệt đối là siêu cấp quái vật không thể đụng vào, bọn chúng xoay đầu bỏ chạy như điên, không ít con trong số đó không ngần ngại đạp lên nhau mà chạy. Bảo vệ cái mạng là quan trọng nhất.

Đám người lùn nhìn con thú bé nhỏ đáng yêu vừa ra tay cứu mình, sau đó lại nghe thấy tiếng gầm của nó, bọn họ cũng quá hiểu rõ tiếng gầm ấy đại biểu cho điều gì. Một tiếng gầm uy lực, dũng mãnh, mang theo khí thế thần thánh của bật đế vương, không một loài thú nào đủ tầm có thể sánh bằng.

"Thần thú! Chắc chắn là thần thú"

"Chỉ có thần thú mới có uy lực như vậy"

Cả đám người lùn tức tốc lao đến trước mặt Razer, bọn họ quỳ xuống bái lạy nó như đối với một vị thần tối cao tối thượng vậy.

Cu cậu Razer ra tay cứu đám người lùn này vì nghĩ đến đám người lùn ở Bandle City chắc có quan hệ với bọn họ. Thế mà vừa mới cứu xong thì sự việc tiếp theo diễn ra quá bất ngờ khiến nó cảm thấy khó hiểu.

Một tên người lùn giọng nói đầy vẻ tôn kính với Razer nói:

- Xin thần thú hãy thu nhận người của tộc Yordle chúng con làm tôi tớ.

- Chỉ cần thần thú người muốn gì, tộc nhân Yordle chúng con nhất định làm không hề than khổ.

Razer nghe đám người này gọi mình là thần thú và còn tỏ ra rất tôn kính mình nữa nên cu cậu cảm thấy "khoái" ít ra ở bên cạnh thằng đầu đất John thì nó không được đối xử như vậy.

Razer hỏi thử:

- Chỗ các ngươi có nhiều đồ ăn không?

Cả đám người tộc Yordle nhìn nhau trong mắt tỏ ra kinh ngạc, bọn họ là bộ tộc sống rất lâu trên Valoran này, quá hiểu tính cách của thần thú. Bọn họ mà yêu cầu thứ gì nhất định sẽ là thứ quý báu hiếm có nhất, vậy mà vị thần thú trước mặt chỉ hỏi đơn giản là có đồ ăn không? Như vậy không phải quá dễ sao?

Cả đám người lùn tộc Yordle gật đầu nhanh như gió đáp:

- Có rất nhiều! Ngài muốn bao nhiêu cũng được.

"Hớ hớ hớ, tốt tốt, cho ta ăn đi, ta đói quá."- Razer xoa xoa cái bụng đang trương phình của mình không chút mắc cỡ mà nói ra. Độ mặt dày của nó chắc là nhiễm từ John mà ra đây mà.

Thế là sau đó Razer cùng với đám người tộc Yordle trở về làng, Razer được tộc nhân tộc Yordle tiếp đãi như một vị thần thú tôn kính, nó được bọn họ cho ăn rất nhiều, thích gì có đó, cái này cuộc sống của nó còn sướng hơn cả tiên nữa ấy chứ.

Razer mồm dính đầy mỡ gà cầm cái đùi đưa lên cao cười ke ke nói:

- John! Tiếc cho ngươi không rơi theo ta, bây giờ ta được ăn đã quá đi...ke ke...

Tất nhiên có qua phải có lại, Razer được người tộc Yordle cho ăn đã đời thì nó cũng phải giúp lại người tộc Yordle chứ. Những ngày sau đó Razer hỗ trợ tộc nhân Yordle đánh đuổi đám ma thú luôn ẩn nấp để ăn thịt người tộc Yordle, chẳng mấy chốc cu cậu trở thành vị thần tượng trưng cho tộc Yordle tôn thờ.

.....................................

Trở lại với John.

Lúc này John cứ đi vòng vòng trong khu rừng, cuối cùng hắn nhận ra một điều, khu rừng này rất quen thuộc, giống như mình đã từng vào nơi này trước đây vậy.

Hắn đang định nhún mình bay lên cao để dễ quan sát thì bất ngờ phát hiện hai bóng người đang lao đến đây với tốc độ rất cao. Không chút chậm trễ John trốn vào một chỗ kín đáo.

"Vụt Vụt"

Hai bóng người đáp xuống nơi John vừa đứng, cả hai đều mang đồ đen, sau lưng vác kiếm, trên mặt thì đeo hai chiếc mặt nạ quái dị.

"Hội Kinkou?"

Vừa nhìn qua hình dáng John đã nhận ra ngay đấy là người của hội Kinkou.

Hai người ấy nhìn quanh một vòng rồi thở ra một hơi như trút được gánh nặng nào đấy, người bên phải nói:

- Phải mau lên thôi! Chúng ta không còn thời gian nữa đâu, Ionia đang gặp nguy hiểm.

- Ừm! Phải báo lại tin quan trọng này với thủ lĩnh và các vị tướng quân khác.

Ngay khi cả hai vừa xoay người định rời đi, thì không gian và thời gian xung quanh như bị đóng băng. John nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, đi đến cạnh hai người của hội Kinkou, hắn bắt đầu lục xoát trên người của cả hai, phát hiện ra một phong thư đã được dán lại kĩ càng. Chừng này chắc chắn không thể làm gì được hắn, John chỉ cần một chút kĩ xảo là có thể móc lá thứ ra khỏi phong thư mà không để lại chút hao tổn gì.

Cẩn thận đọc trên lá thư, thứ đầu tiên khiến hắn kinh ngạc chính là thời gian trên lá thứ, ở đó viết năm thứ 32 CLE, Valoran.

John trở nên căng thẳng nếu chiếu theo thời gian đang ghi trên này thì thời điểm hiện tại chính là hai năm trước khi mình xuất hiện lại trên Valoran. Cộng với những gì hai người hội Kinkou ấy vừa nói rất có khả năng nơi này chính là Ionia.

John tiếp tục đọc lá thư trên tay, mấy nội dung phụ hắn không quan tâm, chủ yếu là nội dung chính: " Sau ba ngày nữa đại quân Noxus sẽ dẫn quân tấn công Ionia, lần này bọn chúng trang bị rất nhiều đạn dược và vũ khí hạng nặng, quyết tâm đánh chiếm Ionia làm thuộc địa. Theo thông tin thăm dò được đại quân Noxus lần này hơn 10000 ngàn người...."

John bỏ lại lá thư vào bên trong phong thứ rồi để lại trong người của thành viên hội Kinkou. Hắn nhảy lên cành cây trên cao, cho thời gian hoạt động trở lại, hai người hội kinkou không hề hay biết chuyện gì xảy ra cho nên cứ tiếp tục lao nhanh về phía trước.

Ở trên cao John lẩm bẩm tự nói:

- Thảo nào thấy khu rừng này quen đến thế hóa ra đây chính là khu rừng phía tây Ionia.

" Yasuo được giao phó sứ mệnh bảo vệ Trưởng lão Ionia, và rồi, sự tự tin ngu muội rằng chỉ mỗi thanh kiếm của anh là quá đủ để tạo nên sự khác biệt, đã khiến anh rời bỏ vị trí để tham gia cuộc chiến. Đến khi anh trở lại, thì Trưởng lão đã trở thành một cái xác không hồn. Hổ thẹn, Yasuo tự thú, với đầy đủ giác ngộ sẵn sàng gánh chịu mọi hình phạt để trả giá, dù là chính tính mạng của mình. Thế nhưng, hắn điếng hồn khi biết rằng tội danh không chỉ dừng lại ở sao nhãng nhiệm vụ, mà còn bị cáo buộc là chính thủ phạm của vụ ám sát."

John nhớ lại câu chuyện của Yasuo kể cho mình khi trước, cái tội danh mà đáng lý ra anh không đáng để gánh chịu ấy chính là điều khiến người bạn của hắn luôn gặp đau khổ, phải liên tục trốn chạy suốt một thời gian dài.

- Yasuo! Nếu như đây là định mệnh thì tôi sẽ không từ bỏ. Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã giết chết trưởng lão, tôi sẽ tìm cách chứng minh anh là người vô tội. Mặc dù điều này sẽ khiến tương lai của anh sẽ thay đổi nhưng điều ấy không quan trọng. Đấy là lời hứa của tôi trước kia với anh nên nhất định tôi sẽ thực hiện.

John hạ quyết tâm tìm ra sự thật đằng sau nỗi oan mà Yasuo phải gánh chịu, hắn lập tức lao nhanh ra ngoài khu rừng. Bây giờ chắc chắn hai người hội Kinkou kia chưa đến nơi, trong thời gian này John sẽ tìm chỗ của Yasuo đang trú ngụ rồi âm thầm theo sát anh ta, tìm ra kẻ đã ám sát trưởng lão kia.

Giữa một thành phố rộng lớn, nếu như bay giữa không trung nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý, vả lại vào thời điểm hiện tại người trên Valoran đã bị Ralaw tẩy não cho nên nếu dùng cái khuôn mặt này mà đi lại trên đường phố nhất định sẽ gây náo loạn, cho nên John phải thay đổi dung mạo của bản thân.

"Này cậu kia!"- Bất ngờ phía sau có một giọng nói vang lên.

John giật mình quay lại hắn tưởng rằng mình bị lộ nhưng không phải, người gọi hắn quay lại không ai khác chính là Akali, cô ấy với ánh mắt sắc bén nhìn John một lượt rồi hỏi:

- Trước giờ tôi chưa thấy cậu! Cậu là người ở đâu tới?

John tạm thời bình tĩnh nghĩ đến việc dung mạo đã bị mình thay đổi cho nên không có việc Akali có thể nhận ra cho nên mỉm cười đáp:

- Tôi là một thương nhân ở Demacia mới đến đây. Không biết có việc gì không ạ?

Akali lắc đầu nói:

- Không có gì, chỉ là tôi nhìn cậu thì có một cảm giác rất lạ mà thôi.

"À"- John cười.

Lúc này ở phía sau có hai người hội Kinkou tiến đến nói gì đó vào tai của Akali, thấy khuôn mặt của cô tỏ ra gấp gáp xoay người đi ngay.

John hiểu là có chuyện gì, chắc chắn hai người truyền tin kia đã đến nơi, xem ra trong những ngày tới Ionia sẽ rất loạn đây. Theo như Yasuo có nói lại, trong cuộc chiến sau ba ngày tới Noxus sẽ dành phần thắng, Ionia sẽ bị Noxus thâu tóm....

*****

Lâu Lâu làm cái chương Hack não, khiến cái não của mình cũng bị Hack theo!

Quả nhiên đúng như John đã dự đoán, chỉ sau một ngày toàn bộ Ionia đã trở nên hỗn loạn, người dân sống ở những thị trấn và thành phố ven biển bắt đầu ồ ạt di cư về phía các thành phố sâu trong đất liền, rất nhiều ngôi làng và thị trấn bị bỏ hoang. Quân đội được triệu tập nhanh chóng, các đội quân binh tăng cường canh gác đề phòng quân địch khắp các vùng trọng yếu ven biển. Tình hình an ninh tại các thành phố lớn cũng được tăng cường, do sợ bạo động sẽ diễn ra. Tâm lý lo sợ là điều tất yếu của bất cứ một nơi nào diễn ra chiến tranh.

Thời gian quân Noxus tiến vào Ionia chỉ còn hai ngày.

John nhanh chóng đi đến thủ đô của Ionia là Placidium, trà trộn vào bên trong cung điện Clocidium, với năng lực của hắn hiện giờ không ai có thể phát hiện ra hắn là người ngoài được. Tranh thủ thời gian còn lại rất ít John nhanh chóng tìm ra manh mối của kẻ sau 2 ngày nữa sẽ giết chết vị trưởng lão theo như lời kẻ của Yasuo. Nhưng việc trước tiên hắn cần làm chính là điều tra địa hình của cung điện Clocidium này, thú thật trước kia khi John thống lĩnh quân đội của Ionia kháng chiến chống lại sự xâm lăng của Noxus hắn cũng đã từng tới nơi này một lần sau chiến thắng, nhưng lần đó đơn giản chỉ là gặp gỡ những người cấp cao nắm quyền của Ionia mà thôi chứ không phải trực tiếp được ở lại nơi này nên địa thế xung quanh cũng không nắm rõ. Cho nên bây giờ để đề phòng bất trắc hắn cần phải tìm hiểu rõ địa hình xung quanh, lỡ như phát hiện ra kẻ khả nghi mà vì không nắm rõ địa hình để hắn chạy thoát cũng thật sự rất đau khổ.

Đến tối, John cuối cùng cũng đại khái thăm dò được toàn bộ địa hình bên trong cung điện Clocidium này, tuy nhiên chỉ là tìm hiểu được những vùng cơ bản nhất mà thôi, những nơi được xem là trọng yếu hay bí mật nhất của cung điện hắn vẫn chưa có tìm đến, mà cho dù có tìm được đến đó thì cũng sẽ mất kha khá thời gian để mò, như vậy thật không hay chút nào.

John lúc này đứng giữa một cái đình viện nằm giữa hồ nước lớn trong cung điện, hắn đảo mắt suy tư: " Hiện tại mình đã nắm rõ toàn bộ địa hình xung quanh cung điện thế nhưng vẫn chưa thể tìm ra được nơi ở của các vị trưởng lão và các quan chức cấp cao của Ionia. Theo như những gì tìm hiểu thì bọn họ đã được triệu tập bí mật ngay sau khi có thông tin báo về Noxus sẽ tấn công."

John suy tư một lúc, nhưng có một vấn đề hắn đến giờ vẫn không thể hiểu ra được, đấy là với khả năng của mình việc dò tìm hơi thở của đám trưởng lão và quan chức cấp cao đáng lý ra không khó khăn nhưng bây giờ một chút hắn cũng không thể nhận ra, điều này có hai khả năng: Một là bọn họ vốn dĩ không ở trong cung điện, hai là bọn họ ở một nơi bí mật trong cung điện để dễ dàng nghị sự, nơi này có kết giới đặc biệt ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Với hai khả năng này, John cho rằng khả năng thứ hai sẽ cao hơn, cho nên không thể từ bỏ hắn nhanh chóng phóng người hòa mình vào trời đêm của Ionia, xuyên qua các dãy nhà tiếp tục dò tìm.

"Yasuo là người được lệnh bảo vệ những vị trưởng lão và các quan chức cấp cao của Ionia, nếu tìm được anh ta nhất định mình sẽ tìm được nơi ở của bọn họ, như vậy có thể dễ dàng ngăn cản vụ ám sát kia, giải oan cho Yasuo."

Trên đường truy tìm nơi bí ẩn, John đã nghĩ như thế, lúc này hắn bất ngờ dừng lại trên một cành cây đại thụ nằm giữa vườn, trước mặt hắn là hai kẻ tỏ ra rất khả nghi. Một kẻ trong trang phục như một tên lính đi tuần, kẻ kia thì trùm kín người với cái áo khoác đen rộng, bọn chúng như đang trao đổi điều gì đó đầy bí mật, kẻ mang bộ đồ lính kia lấy từ trong túi áo ra một gói gì đó nhỏ nhỏ đưa cho tên kia, miệng lắp bắp mấy câu rồi xoay người rời đi rất nhanh.

Tên còn lại cũng rất cẩn thận, hắn bỏ ngay thứ đó vào trong người, ánh mắt đảo quanh như xem có kẻ nào đang theo dõi mình hay không, hắn ta xoay người phóng đi, với cái động tác lao đi như vậy tuyệt đối không thể nào là một kẻ lơ tơ mơ được, chắc hẳn là một người luyện võ trên mười năm, chân tay vô cùng nhanh nhẹn.

John không chút chậm trễ bám theo kẻ đó, hắn đang nghi ngờ kẻ kia chính là tên sát thủ mà Yasuo đã nói đến. Bám theo gã kia một lúc John mới kinh ngạc nhận ra, cách di chuyển cũng như điệu dáng ấy rất quen thuộc, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng hắn cũng nhớ ra, trước đây khi còn dẫn dắt Liên Minh, hắn đã từng trông thấy Talon và Kata huấn luyện binh lính di chuyển y như vậy. John cuối cùng cũng có kết luận, kẻ mà mình đang theo đuôi kia chính là một tên sát thủ của Noxus.

Manh mối đã có, đối tượng đã có, John không chút chậm trễ gia tăng tốc lực, hắn cho rằng nếu giết kẻ này ngay tại đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Chỉ tiếc rằng vì quá nóng vội hắn đã quên mất một điều. Những sát thủ của Noxus đặc biệt là những sát thủ trong lữ đoàn đỏ do chính Talon và Kata lựa chọn và huấn luyện đều là những sát thủ đáng sợ nhất trên Valoran này. Có thể họ không có sức mạnh phép thuật khủng bố như những phát sư, có thể khả năng cận chiến đánh chém họ không bằng những kiếm sư, nhưng nói về độ nhạy bén họ là số một. Ngay khi John gia tăng tốc lực để áp sát thì tên đó đã cảm nhận thấy sự uy hiếp từ phia sau.

Bằng vào khả năng đặc biệt được huấn luyện qua môi trường sinh tử, hắn ta gia tăng tốc độ, sử dụng các tiểu xảo bậc nhất để cắt đuôi John, cả người hắn ta như hòa vào bên trong bóng tối để lao đi. Chỉ tiếc hắn ta không biết rằng John có khả năng khống chế thời gian và không gian cho nên dù hắn có chạy đến mức nào thì John vẫn có thể truy tìm.

"Phụp"- Bất ngờ, John hoàn toàn bất ngờ, hơi thở và toàn bộ tung tích của kẻ đó đột nhiên biến mất, cho dù hắn có gia tăng năng lượng để kiểm tra cũng không thể nào tìm ra được tung tích.

"Không lẽ trên người hắn có món đồ có khả năng che dấu bản thân sao?"- John suy nghĩ ngay đến vấn đề này.

Mất dấu của kẻ tình nghi khiến John vô cùng tiếc nuối, lỗi cũng chỉ có thể trách ở hắn, vì quá nóng lòng giải oan cho Yasuo mà đã phạm phải sai lầm này. Nhưng khi hắn để ý khung cảnh xung quanh mới thầm cười khổ, hóa ra kẻ đó là chủ ý dẫn dụ mình vào đây- Cấm địa trong cung điện Clocidium.

Giờ thì hắn đã hiểu được sự lợi hại của sát thủ Noxus, trong hoàn cảnh gặp phải kẻ mạnh hơn mình mà bọn họ vẫn đủ bình tĩnh để thực hiện việc dẫn dụ hắn tới đây thì quả thực không còn gì để nói nữa.

John phát tán năng lượng ra bên ngoài để tìm hiểu xem cấm địa của cung điện Clocidium rốt cuộc có điều gì đặc biệt, cuối cùng hắn kết luận hai điều: " Thứ nhất, nơi này chính là nghĩa địa của các vị vua trước đây cai quản vùng đất Ionia, thứ hai là khu vực nào được thiết lập một loại kết giới không gian đặc biệt, bên ngoài nhìn vào không có gì đặc biệt, khi bước vào cũng như vậy. Tuy nhiên một khi vào thì không thể đi ra, trừ khi biết được cách mở cửa để ra vào cấm địa.

Đối với John việc đi ra đi vào một kết giới hay một phong ấn là chuyện đơn giản như húp cháo vậy, thế nhưng đối với cái kết giới ở cấm địa này lại khác, nó được đầu tư vô cùng kĩ lưỡng, ít nhất một cái kết giới nhưng chứa đến 3 lớp màn. Một lớn ngăn cản những kẻ sử dụng sức mạnh vật lý để công phá, một lớp ngăn cản những kẻ sủ dụng năng lượng phép thuật để công phá, lớp còn lại đặc biệt vô cùng, có thể hút cạn sức mạnh của bất kì kẻ nào chạm vào nó, tất nhiên đối với John đi qua ba bức màn này không phải khó nhưng cái vấn đề lớn nhất ở đây chính là cái bức màn thứ ba kia, sau khi hắn đi qua nó chắc chắn năng lượng trong người sẽ bị tổn hao không nhỏ, ngộ nhỡ sắp tới gặp phải kẻ mạnh hay là muốn mở lại cánh cửa không gian cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Thôi thì đành tìm cách khác vậy.

John bước đến trước một tảng đá lớn được viết đầy chữ: " Cấm địa Ionia- Nơi an nghỉ của những người có công với vùng đất thần thánh, vào thì dễ nhưng ra thì khó."

Đọc xong chẳng có gì đặc biệt, John thử đi ra phía sau tảng đá xem thế nào, đúng như hắn đã linh cảm, phía mặt sau tảng đá cũng có chữ: " Thời xa xưa, vị tổ thần sáng lập ra Ionia đã lưu lại hòn đảo này một món bảo vật tối thượng, thứ có khả năng xoay chuyển trời đất, tuy nhiên đến nay chưa một kẻ nào có đủ khả năng giải được bí mật mà người đã lưu lại. Kẻ có duyên ắt hẳn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, kẻ vô duyên chắc chắn bị trừng trị."

John như bị kích thích, bảo vật có thể xoay chuyển trời đất ư? Nghe có vẻ khủng khiếp nhưng không biết kẻ viết điều này có phải đang chém gió hay không, John nhìn kĩ thấy trên tảng đá có một cái khối đá lồi ra, hắn thử ấn vào xem sao. Chỉ thấy dòng chữ trên tảng đá sáng lên rồi thay đổi.

"Ngươi đã chấp nhận thử thách! Hãy cố gắng giải được mật khẩu mà tổ thần đã để lại, nếu thành công ngươi sẽ nhận được bảo vật mà người lưu lại, nếu thật bại linh hồn tan nát."

"Dm"- John thầm mắng một tiếng, hắn còn chưa kịp suy nghĩ có nên chấp nhận hay không mà cái thứ này đã đồng ý thay mình rồi.

Trước mặt hắn lúc này bỗng nhiên xuất hiện một khối đá, trên đó có bốn dãy số, đồng thời bên dưới có bốn tờ giấy. Dòng chữ trên tảng đá ấy lại thay đổi một lần nữa: " Mỗi bức thư có một câu đố để người giải nó tìm ra một con số, bốn bức thư tượng trưng cho bốn con số, nếu ngươi nhập đúng mật khẩu bảo vật sẽ thuộc về ngươi. Thời gian cho mỗi lần giải một bức thư là 5 giờ, hết năm giờ mà chưa đưa ra đáp án chính xác linh hồn sẽ bị hủy diệt."

Chưa biết kết quả thế nào nhưng nghe đến vụ giải đố này có vẻ hại não. Dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ nên đành phải làm theo, hắn cầm lấy lá thư thứ nhất ra đọc, trên đó viết: 1080113114=4 Vậy 1080117118=?

"Cái vẹo gì thế này?"- John đau đầu với câu hỏi đầu tiên.

"Cộng trừ nhân chia à? Không phải? Sao lại có một bài toán lạ đến như thế?"- John thực sự quá điên đầu với lá thư đầu tiên, rõ ràng kẻ ra đề muốn hại não người giải đố mà, đã thế còn không chịu đưa ra bất kì một lời gợi ý nào nữa. Thảo nào đến bây giờ vẫn không có kẻ nào chiếm được cái bảo vật ấy.

John chỉ có thể thở dài một hơi, cố gắng vắt toàn bộ chất xám để mà suy nghĩ, hắn áp dụng toàn bộ công thức toán từ cấp 1 đến đại học mà hắn học được lúc trước để thử giải, cuối cùng chỉ ra toàn những con số có hai chữ số trở lên. Trong khi dòng chữ trên đá ấy ghi rõ ràng rằng: " Mỗi lá thư tượng trưng cho một con số"

Nếu là một con số thì chắc chắn câu đố đưa ra nó mang một ý nghĩa nào đó.

John loay hoay một lúc đầy điên cuồng miệng hắn cứ lẩm bẩm 1080113114 và 1080117118 thì có liên hệ gì? Ngoài số 1080 giống nhau ra thì 6 con số cuối có ý nghĩa gì? Tại sao 1080113114 lại bằng 4? Cộng từng con số lại cũng không phải?

John thực sự điên cái đầu.

Sau hai giờ suy nghĩ hắn bất lực nằm dài trên mặt đất, thời gian cho mỗi bức thư là năm giờ, mới chỉ hai giờ trôi qua mà đã khiến đầu hắn như muốn nổ tung thực sự quá khổ.

John lẩm bẩm như một thằng điên cuối cùng hắn như phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề liền thử giải thích: 1080113114 trong 10 con số này thì chỉ duy nhất số 080 là hình tròn, nếu cộng tổng hình tròn lại thì vừa y 4 cái. Nếu vậy con số 1080117118 sẽ là 6 cái hình tròn. Đáp án là số 6.

Ngoài cách suy nghĩ này ra John thực sự không còn cách suy nghĩ nào khác, hắn thử tiến đến bàn số, điều chỉnh con số đầu tiên là số 6 sau đó bấm nút xác nhận.

"Ping"- Âm thanh may mắn vang lên, con số 6 chính là con số chính xác.

John chỉ có thể méo mồm mà cười khổ, ai ngờ được nó lại đơn giản như thế, chỉ cần dùng mắt nhìn là ra ngay, thế mà hắn lại tốn đến hai giờ để mà sử dụng một đống công thức toán học để ngồi tính.

John tiếp tục cầm lấy bức thư thứ hai, trên đó viết: " "

John lại bắt gặp thêm một thứ đau đầu, đây là loại ngôn ngữ quái gì vậy? Không phải ngôn ngữ của Valoran thông dụng, cũng chả phải ngôn ngữ của người Ionia, rốt cuộc là thứ gì đây?

Áp dụng theo cách thức vừa nãy, hắn không suy nghĩ quá phức tạp câu hỏi trên lá thư, hắn thử viết bốn kí tự ấy ra mặt đất. Ở kí tự đầu tiên nếu nhìn qua gương mới mặt phản chiếu thì có thể thấy nó khá giống với chữ N, ở chữ cái thứ hai thì giống chữ F, chữ thứ 3 chắc chắn là N rồi, còn chữ thứ 4 là E. Ghép bốn chữ lại thì ra NFNE, rốt cuộc là cái giống gì nữa đây? Ám hiệu à? Chả có nghĩa.

John tiếp tục suy luận theo một hướng khác, có thể mỗi chữ cái này là viết tắt của một chữ nào đó, hoặc là đếm số nét chữ...Nếu mà viết tắt của một chữ nào đó thì không có khả năng rồi, vì đây là đang tìm ra một con số cụ thể mà, còn nếu đếm số nét chữ thì tổng số nét hiện có là 12, hai con số mất rồi.

John bực mình mắng chửi cái tên thích đi hack não kẻ khác này, ra toàn những câu khó xơi.

John chợt nghĩ ra một ý tưởng, liệu có khi nào câu 2 này cũng áp dụng cách như câu 1, dựa vào số hình tròn? Nếu như thế thì đáp án sẽ là số 0 nhưng suy nghĩ này cũng nhanh chóng vứt bỏ, bởi chẳng còn dữ kiện nào gợi ý để hắn có thể suy nghĩ đến cách thức như vậy cả.

"Rốt cuộc mấy cái này phải làm sao? Chữ cái thì liệu nó có liên quan đến bảng chữ cái ở đâu không?"

John thử viết ra chữ cái ở những vùng mà hắn đã từng đọc qua, chữ cái ở Ionia: không thể; chữ cái ở Valoran: không thể, chữ cái ở thế giới hư không: càng không thể. Lúc này John mới nhớ đến một bảng chữ cái, phải là một bảng chữ cái mà thời điểm hiện tại không còn sử dụng, chính xác hơn thì nó đã biến mất theo sự biến mất của vương triều Shurima của Azir. Chữ cái của đế quốc cổ tại Shurima mà John vừa mới đến.

Lúc ở cung điện của Azir, trong khi đi kiểm tra khắp nơi trong cung điện hắn đã bắt gặp những kiểu chữ này được viết đầy trên tường, lúc ấy hắn cũng có hỏi qua vài chữ...

"Phải rồi!"- John nhớ ra, cuối cùng hắn đã hiểu, Chữ ấy trong bảng chữ cái của người Shurima cổ là chữ I chữ không phải chữ F như hắn đã nghĩ. Nếu như đổi lại thì chữ ta có được là NINE tức số 9.

John chắc chắn con số mình đã đoán cho nên thiết lập nó trên bàn đá và xác nhận.

"Ping"- Âm thanh chính xác vang lên.

John lau đi mồ hôi trên trán, mới có hai bức thư trôi qua đã khiến hắn đau đầu đến mức này, bức thư thứ 3 và thứ 4 chắc chắn còn khiến hắn cực khổ hơn gấp bội.

"Mình đã ở đây gần hơn ba giờ, ngoài kia chắc chắn đã là rạng sáng ngày thứ 3, chỉ không đầy vài giờ nữa thôi quân Noxus sẽ kéo đến tấn công, mình phải mau chóng rời khỏi đây mới được"- Hạ quyết tâm, John nhất định giải quyết nhanh hai bức thư còn lại để tìm ra cách thoát khỏi nơi này.

Mở bức thư thứ 3 lên, trong đó ghi: ra một dãy các kí tự: " IVIIVI + - "

"Lại thêm một câu hại não"- John đau khổ ngồi bệch xuống đất, hắn rủa cái tên ra đề, không có một lá thư nào có gợi ý để giải, cứ đưa thẳng những thứ hại não này ra rồi bắt người khác giải.

"Chữ số la mã à?"-John nhìn những kí tự này thấy quen quen nên lẩm bẩm: " Nếu chiếu theo chữ số la mã mà mình nhớ lúc trước thì dãy này có nghĩa 15251 hoặc 151151 nhưng còn dấu "+" và dấu " - " có ý nghĩa gì?"

Nếu áp dụng cách thứ 1 thì đâu nhất thiết có hai cái dấu cộng và dấu trừ ấy ?

Mà nếu áp dụng cách thứ 2 là bảng chữ cái cổ thì người ở đây làm gì biết đến chữ cái la mã thời của mình?

John vò đầu bức tai nhưng vẫn không thể tìm ra câu giải đáp.

Trời bên ngoài đã sáng, từ phía sa ngoài đại dương, một đại đội chiến hạm của quân Noxus lướt như bay trên mặt biển hướng thẳng về phía Ionia.

*****

John lúc này như bị đưa vào đường cùng hắn thực sự vẫn không có một chút manh mối nào để giải bức mật thư thứ ba này.

"IVIIVI+-"

Hoàn toàn không có nghĩa gì cả, John cứ thế suy nghĩ, thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi qua, mới đó mà đã ba tiếng đồng hồ. John như muốn tức điên lên mà đập nát hết mấy thứ này nhưng suy đi tính lại vẫn buộc phải nhịn.

Hắn thở dài ra một hơi, bất chợt hắn nhớ đến một trò chơi chữ trước đây mình hay chơi khi còn sống ở thế giới trước. Trò chơi chữ này bắt chước từ một cuốn truyện trinh thám mà hắn cùng đám bạn rất đọc. Trong truyện ấy, tác giả đã sáng tạo ra cách chơi chữ để biến tên nhân vật thành những con số. Cụ thể "KID" sẽ thành "1412". Nếu như áp dụng trò chơi chữ ấy vào trong câu đố này thì....

John không chút chậm trễ hắn lập tức làm thử theo cách này, IV nếu như ta viết liền mạch không rời thì nó sẽ trở thành chữ N. Đến kí tự thứ 3 sẽ là chữ "I", kí tự thứ 4 và 5 giống với hai kí tự đầu tiên sẽ tạo nên chữ N. Tuy nhiên kí tự I thứ 6 và dấu "+", "-" tiếp theo mới chính là điều hắn cảm thấy đau đầu nhất.

Một lần nữa John xâu chuỗi lại hai bức mật thư thứ 1 và thứ 2. Ở bức mật thư thứ 1, đáp án nằm ở chỗ đơn giản nhất mà mình không ngờ đến. Ở bức mật thư thứ 2 đáp án nằm ở kiến thức mà mình đã biết. Vậy chắc chắn ở bức mật thư thứ 3 này đáp án cũng sẽ nằm ở chỗ đơn giản nhất trong đống kiến thức mà mình thu lượm được.

"Đơn giản! Đơn giản!"- John cứ liên tục suy nghĩ hai chữ này, cuối cùng hắn như chợt tỉnh ngộ, hóa ra mọi chuyện lại như vậy. Dấu "+" cơ bản chỉ là một phép tính thông thường, nó không có ý gì cả, I+- tức là chữ I thêm một nét gạch giữa sẽ ra chữ cái cuối cùng mình cần tìm mà thôi. Nếu như vậy chữ cái cuối cùng chính là E. Đáp án cuối cùng là NINE lại là số 9.

( Thông thường chữ I viết hoa, hai dấu gạch trên và dưới kéo dài ra thêm một nét gạch ở giữa trông sẽ giống chữ E. Đơn giản vậy thôi)

John nhanh chóng xác nhận, đáp án của hắn hoàn toàn chính xác.

Bức mật thư thứ 4 nhanh chóng được John mở ra, ba bức mật thư đã lấy của hắn quá nhiều thời gian. Từ đây đến thời điểm vị trưởng lão kia bị giết không còn nhiều nữa, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng, rời khỏi nơi này.

"Oách"- John kinh ngạc đến mở tròn mắt, bên trong bức mật thư thứ 4 không có quá nhiều chữ, chính xác là chỉ có một con số duy nhất: 6

"Là ý gì?"- Nếu như ba câu trước mặc dù khi biết được cách giải thì rất đơn giản nhưng cách ra đề của người đó lại khiến mình phải vặn não tìm ra đủ đường. Thế nhưng câu thứ 4 này lại quá sức đơn giản, chỉ là con số 6. Không lẽ đây là đáp án??? Chắc chắn không thể rồi, ba câu trước đều khó và hóc búa vậy câu thứ 4 không thể đơn giản như vậy được.

John thử xoay ngược lá thư lại, con số 6 sẽ biến thành số 9, liệu có sự mờ ám gì ở đây hay không? Nhập số chỉ được một lần duy nhất, nếu nhập sai. Tất cả sẽ kết thúc.

"Ầm ầm ầm"- Bất ngờ từ bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng nổ lớn.

John giật mình dùng năng lực phóng tầm nhìn xuyên ra bên ngoài kết giới, ở bên ngoài quân đội Noxus đã tràn vào Ionia, chiến cơ cùng các đội đặc chủng được huấn luyện kĩ càng của quân Noxus đang mạnh mẽ đánh sụp các pháo đài của quân Ionia trấn giữ bên ngoài.

"Bùm bùm"- Liên tiếp các tiếng nổ vang lên, nhà cửa, đường xá, cây cối hoàn toàn bị phá hủy bởi hỏa lực của Noxus.

"Chết tiệt, câu cuối này phải làm sao đây? Số 6 hay số 9. Ba câu trước đều khiến người giải phải vận dụng gần như toàn bộ não bộ, vậy câu thứ 4 này không phải chỉ đơn giản thế này chứ?"

John cứ suy nghĩ, nhưng càng suy nghĩ đến đâu thì những âm thanh bên ngoài càng khiến hắn trở nên rối trí. Quân Noxus thì đang tấn công vào Ionia, thời điểm ấy thì đang gần kề, hắn thì vẫn còn mắc kẹt ở trong này, bảo sao không nôn nóng được cơ chứ.

"Câu thứ 1 đòi hỏi mình phải tinh mắt"

"Câu thứ 2 đòi hỏi mình phải có kiến thức"

"Câu thứ 3 đòi hỏi phải biết kết hợp các kiến thức"

"Vậy câu thứ 4 chắc chắn phải tổng hợp ý nghĩa từ ba câu trước....nhưng có khi nào?"

John chợt nhận ra một điểm chung của ba câu đầu, đấy chính là những đặc điểm cần có của một người lãnh đạo. Bạn cần có con mắt thật tinh tường để nhìn ra những điều bé nhất mà người khác không thể thấy hoặc không để ý đến. Bạn cần có kiến thức để vận dụng nó trong những việc phù hợp. Và bạn cần phải biết biến hóa những gì mình có để áp dụng đúng thời cơ, thời điểm. Nếu vậy cái cuối cùng chính là lòng can đảm bởi khi bạn đã chuẩn bị và sẵn sàng mọi thứ thì can đảm chính là yếu tố then chốt.

Chiếu theo bức thư thứ 4 này, có nghĩa đáp án chính là con số 6 chứ không phải số 9. Chủ tâm của người ra đề bốn bức thư này chính là ở chỗ, ba bức đầu đều là những câu hóc búa, buộc phải vận dụng rất nhiều kiến thức, nhưng câu cuối cùng lại rất đơn giản nhằm đánh lạc hướng người giải, chỉ có những người can đảm với đáp án có sẵn trong thư mới có thể qua được ải này, còn không những kẻ thiếu sự tự tin, thiếu sự can đảm sẽ nghĩ ra mọi đáp án và cứ như thế tự đưa mình vào một cái mê cung không lối thoát.

John tiến đến nhập con số cuối cùng vào, dãy số cuối cùng là 6996.

"Pong"- Âm thanh chính xác vang lên, tảng đá bắt đầu nứt ra làm đôi, ánh sáng chói lòa xuất hiện, khiến John phải nheo cả hai mắt lại.

Hai cuộn giấy rơi xuống tay hắn, một cuộn giấy nói cách thức để rời khỏi chỗ này, cuộn còn lại chính là cái thứ mà trên tảng đá ghi lại có thể làm : xoay chuyển trời đất. John mở ra xem xem liệu nó có đủ sức làm ra những chuyện mà trên tảng đá ấy ghi lại hay không. Đập vào mặt hắn chính là hai chữ: "Dung Hợp"

John liếc nhanh qua nội dung, cả cơ thể hắn run lên tràn đầy khiếp sợ, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao trên tảng đá ấy ghi lại rằng: xoay chuyển trời đất. Tóm gọn lại nội dung của cuộn giấy này chính là thần thông dung hợp có khả năng giúp người luyện nó dung hợp với thần thú hoặc bất kì một ma thú mạnh mẽ nào dù tồn tại hay đã chết.

John lau đi mồ hôi trên trán, cẩn thận cất vào trong người chờ khi nào có thời gian sẽ học thử, một thứ đáng sợ như vậy mà bỏ đi thì quá uổng, huống chi bên cạnh hắn còn có một siêu thần thú là Razer nữa chứ. Nghĩ đến cái thời điểm hắn cùng Razer hợp thể không biết hình dáng sẽ " điên rồ" tời mức nào.

John chiếu theo cuộn giấy ghi lại cách rời khỏi cấm địa, nhanh chóng chưa đầy 5 phút hắn đã thoát ra an toàn. John mở hết tốc lực hướng về tòa nhà mà theo lời kể của Yasuo sẽ diễn ra cảnh ám sát.

.......................

Trong lúc di chuyển đến tòa tháp mà Yasuo đã nói, trên đường đi John liên tục bắt gặp các toán binh lính được điều động để tăng cường phòng bị. Đợt tấn công lần này của Noxus theo phương thức: " Tốc chiến tốc thắng". Bọn họ sử dụng chủ yếu là máy bay chiến đấu và những loại vũ khí tầm xa, gây sức ép lên các pháo đài tận sâu bên trong đất liền. Kế tiếp đó là sử dụng cách thức cho quân nhảy dù từ trên cao để trực tiếp tấn công vào các thành phố quan trọng mà bỏ qua phần bờ biển. Có lẽ là rút kinh nghiệm từ trận thua lúc trước.

"Mau lên! Đại quân Noxus do chỉ huy Riven sắp tiến vào đây rồi"

"Mau chóng gia tăng phòng ngự, không ai được lơ là."

John cẩn thận di chuyển xuyên qua các dãy nhà, hắn không muốn để bất cứ ai phát hiện ra mình để tránh những rắc rối về sao. Cứ như thế, John nhanh chóng tiếp cận tòa tháp- cơi cư trú của những vị trưởng lão.

Tòa tháp này cao chừng 25 tầng, to lớn và nguy nga, được xây theo lối kiến trúc cổ cho nên mái che mỗi tần được làm khá lớn. John cứ như thế mượn các mái che nhảy lên tầng cao nhất.

"Vù..."

John phát hiện ra trên tầng cao trên kia có hai bóng người đang đạp vào bờ tường tòa tháp mà lao xuống với tốc độ cực nhanh, người đi đầu thì John không rõ nhưng người đi phía sau thì không thể nhầm được chính là Yasuo. John không muốn để hai người kia nhìn thấy mình cho nên lập tức nấp vào bên trong căn phòng gần đó.

"Chạy đi đâu!"- Giọng nói của Yasuo vang lên đầy hùng hổ.

"Ha...ha....ngươi nghĩ có thể đuổi kịp ta sao?"- Kẻ lạ mặt phía trước tuy bị Yasuo đuổi sát phía sau nhưng vẫn tỏ ra rất ung dung.

"Xoạt"- Yasuo từ phía sau, rút kiếm chém mạnh về phía trước, lưỡi kiếm cắt qua gió nhưng không làm gió bị chẻ làm đôi mà ngược lại khiến ngọn gió bỉ chẻ qua ấy như được tiếp thêm sức mạnh, hóa thành phong kiếm uy lực đánh đến.

"Xoạt! Kong"- Tên lạ mặt kia nhanh nhẹn cực kì, hắn rút ra cây kiếm ngắn trong người, đạp chân vào trụ gỗ cạnh đó xoay mình một vòng trên không trung, cánh tay mượn lực xoay vòng tăng thêm sức lực, trực tiếp nghênh đón một chiêu Yasuo vừa đánh đến.

"Để xem phong tuyệt kĩ trong truyền thuyết lợi hại cỡ nào?"- Gã lạ mặt kia cười lên vài tiếng, cây kiếm ngắn trong tay hắn tiếp tục vung lên, những mũi kiếm khí mạnh mẽ xuyên qua không khí trước mặt, tấn công Yasuo đầy mãnh liệt.

"Xoạt xoạt xoạt"- Yasuo cũng không chịu kém cạnh, mặt dù cả hai đang chiến đấu với địa hình không thuận lợi nhưng không ai tỏ ra quan tâm đến điều đó, kiếm trên tay Yasuo vẫn thế, đầy sắc bén và nhanh nhẹn, lưỡi kiếm dễ dàng cắt đứt các luồng kiếm khí của kẻ lạ mặt kia.

"Dám cả gan đột nhập vào đây! Mạng ngươi gặp Yasuo này coi như xong."- Yasuo tỏ ra vô cùng giận dữ, tiếp tục vung kiếm lao đến, phong tuyệt kĩ múa lên như bóng ảnh lượn lờ theo cơn gió. Cả cơ thể của Yasuo biến ảo tung trời, kiếm pháp vừa nhanh vừa ảo khiến tên lạ mặt kia dần rơi vào thế bị động, nhưng tuyệt đối không dễ gì lấy được mạng hắn.

Bên trong phòng ẩn nấp, John nghe giọng nói của Yasuo, hắn không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng qua lời nói của anh ta thì có vẻ tên này đột nhập vào đây định giết người. Chiếu theo những gì Yasuo đã kể lúc trước thì sau khi anh ta bị một tên sát thủ dẫn dụ ra bên ngoài và sau khi trở về mới thấy cái chết của vị trưởng lão có nghĩa sẽ có một tên khác ra tay giết vị trưởng lão kia ngay sau khi Yasuo rời khỏi đây.

"Giương đông kích tây sao! Lợi hại! Lợi hại!"- John thầm khen cho cái chiến lược này của đám sát thủ.

John không chút chậm trễ, lập tức sử dụng cầu thang bên trong để leo lên tầng cao nhất, ở bên ngoài đám Yasuo đang đánh nhau, ra ngoài đó chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.

John cứ như thế leo cầu thang lên đến tầng trên cùng, ở đó có chừng 15 vị trưởng lão đang ngồi bàn bạc kế sách chống lại quân Noxus, nhìn sơ qua cũng hiểu 15 lão già này đều là những lão già trụ cột của Ionia này.

"Mọi người! Lần này Noxus tấn công chúng ta với đầy đủ sự chuẩn bị, chúng ta không thể nào là đối thủ của bọn họ. Không biết các vị có ý kiến gì không?"- Lão già đứng đầu hội đồng trưởng lão lên tiếng hỏi những vị trưởng lão bên dưới.

"Chúng ta phải đánh, có chết cũng phải đánh để bảo vệ sự tự tôn của Ionia, không thể đầu hàng được."

"Tôi cũng nghĩ như thế! Chúng ta phải đánh!"

"Tất nhiên tất cả chúng ta đều muốn bảo vệ Ionia nhưng mọi người nghĩ thử xem, với lực lượng của chúng ta hiện tại làm sao có thể chống lại một đế quốc như Noxus, còn nữa Ralaw mà chúng ta biết trước kia đã không còn, hắn bây giờ là một kẻ thích chiến tranh, nếu không phải hắn thì làm sao Noxus có gan mà đánh chúng ta chứ?"

Tiếng bàn luận diễn ra ngày càng quyết liệt, John nấp sau cửa nghe hết tất cả, nhưng hắn không quan tâm nhiều đến nội dung, hắn đảo mắt 15 vị trưởng lão, lúc trước hắn không có hỏi rõ là vị trưởng lão đã chết là người nào cho nên giờ cũng không biết ai sẽ là người sẽ chết đây.

Đúng lúc này thì bất ngờ từ vị trí ghế của vị trưởng lão thứ 5 xuất hiện một làn khói trắng mờ, vì các vị trưởng lão khác đều đang tranh luận cho nên không hề nhận ra khỏi trắng này. Đến khi phát hiện ra thì từng người từng người một ngã gục xuống sàn bất tỉnh.

Vị trưởng lão ghế số 5 cũng giả vờ bị ngất nhưng sau khi thấy tất cả đã hoàn toàn đổ gục thì lão ta lại đứng dậy. Lão nhìn qua một lượt sau đó nhìn về phía vị đứng đầu hội đồng trưởng lão bước đến trước ông ấy, móc từ trong người ra con dao được chuẩn bị sẵn.

"Bụp"- Khi lão ta còn chưa kịp hành động thì John đã xuất hiện, tung ra một cước thật mạnh đá văng lão ra xa, chiếc áo choàng bên ngoài cũng theo đó rơi ra để lộ gương mặt thật của lão. Đấy đúng hơn là một trung niên nhìn chừng 40-50 tuổi gì đó, gương mặt của hắn nhìn John với dáng vẻ kinh hãi, miệng lắp bắp không ngừng.

"Chúa tể...chúa tể hư không..."- John thở dài một hơi, hắn quên mất việc hóa trang khuôn mặt để gã này nhìn ra, nhưng thôi hắn cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng là sát thù mà Yasuo đã nhắc đến, cứ đem hắn giao nộp lại là xong, mối oan của Yasuo cũng theo đó mà giải quyết.

"Ngươi là kẻ hôm trước?"- Gã trung niên kia nhìn John vội hỏi. Hắn thân là một sát thủ cho nên việc cảm giác được sự quen thuộc của kẻ khác là điều hoàn toàn bình thường.

John nheo mắt hắn cuối cùng cũng biết được, cái kẻ mà hắn theo đuôi tối hôm trước chính là gã này, vậy xem ra sát thủ mà Yasuo nói đến chính là hắn rồi chứ không thể nào là tên nào khác được.

John nhếch môi cười nói:

- Nói mau! Tại sao lại muốn giết vị trưởng lão này?

Gã trung niên đứng dậy nhìn John nói:

- Ta không cần biết ngươi có phải là chúa tể hư không hay không? Nhưng đối với ta nhiệm vụ mới là điều cần được thực hiện đầu tiên, nếu ngươi đã cản đường ta thì cũng đừng mong sống sót.

"Hài"- John thở dài một hơi, ngoắt ngoắt tay khiêu khích.

Gã trung niên kia hét lên một tiếng rồi sau đó lao vào tấn công, quyền tay mạnh mẽ đấm đến, nhưng khi chạm vào cơ thể của John cứ như chạm vào một cục sắt vậy. Hắn ta đau đớn lùi lại nhìn bàn tay của mình bầm tím, ánh mắt kinh hãi nhìn John như nhìn một quái vật.

"Á"- Gã trung niên như không cam lòng, hắn chạy sang một bên, cầm lấy thanh kiếm được treo trên tường như một vật trang trí, lưỡi kiếm bóng loáng chỉa thẳng vào mặt John mà nói:

- Có chết cũng phải chết cho xứng đáng là một sát thủ của Noxus.

Gã trung niên kia vung kiếm lên tấn công, đường kiếm biến ảo liên tục, cơ thể của hắn lả lướt cứ như một hồn ma di động.

Ánh mắt John nheo lại không dấu được sự kinh ngạc, cánh tay vung lên đánh mạnh về phía trước, áp lực mạnh mẽ khiến hắn ta chưa chạm vào John đã bị đánh bay về phía sau, pha vào những ghế ngồi liền phá nát toàn bộ.

John gằng giọng quát:

- Nói mau! Làm sao ngươi biết được phong tuyệt kĩ trong truyền thuyết Ionia này?

Đúng vậy! Những gì John nhìn thấy vừa rồi không phải là nhìn nhầm, kiếm pháp của gã trung niên kia chính là phong tuyệt kĩ mà Yasuo đã từng dùng.

Gã trung niên liên tục ho ra máu, hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của John cười ha hả nói:

- Bất ngờ sao? Chẳng có gì bất ngờ cả, phong tuyệt kĩ ư? Chỉ là một loại kiếm pháp rẻ tiền mà thôi, làm gì đến nỗi không phải ai cũng có thể luyện cơ chứ? Yasuo ư? Hắn chỉ đáng làm tôm tép cho ta mà thôi....ha....ha....

John tức giận cực kì, hắn gầm lên một tiếng lao đến, nấp đấm đầy uy lực đấm thẳng vào bụng khiến gã ta lại một lần nữa cứ như trái bóng văng ra một bên, hộc máu.

"Nhiệm vụ thất bại"- Gã trung niên kia vung kiếm lên múa lên một đường rồi sau đó tự sát tại chỗ.

John muốn ngăn lại nhưng tiếc rằng hắn bị sự tức giận làm lu mờ tâm trí cho nên chậm mất một bước.

"Chiêu tự sát vừa rồi của hắn là một chiêu trong Phong tuyệt kĩ".

Crypto.com Exchange

Chương (1-121)