Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hành Trình Huyền Thoại II - Chương 116

Hành Trình Huyền Thoại II
Trọn bộ 121 chương
Chương 116: Tiêu Diệt Băng Hậu
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

John tiến lại gần cái xác của gã trung niên kĩ lưỡng xem xét, hắn chỉ có thể thở dài ra một hơi mà thôi, dù sao hắn ta cũng chỉ là một sát thủ, chết thế này thì khi điều tra cũng nghĩ rằng Yasuo đã ra tay giết hắn để bảo vệ những vị trưởng lão kia. Tuy nhiên để chắc chắn, John đã viết lại vài dòng chữ ngay trên sàn, đại ý nó là thế này: " Hung thủ là kẻ đã ẩn náu bên trong căn phòng, mưu đồ giết chết trưởng lão tối cao để tạo sự hỗn loạn cho quân Noxus khi tấn công. Kẻ này là hung thủ."- John còn cẩn thận vẽ một mũi tên chỉ thẳng vào cái xác của gã trung niên đang nằm.

"Bịch bịch bịch"- Tiếng bước chân dồn dập vang lên, John biết người sẽ xuất hiện đầu tiên tại hiện trường chính là Yasuo. Vì không muốn gặp mặt nhau lúc này cho nên John tức khắc sử dụng khả năng của mình đi xuyên qua bức tường để ra bên ngoài.

Hắn tăng tốc bay vào khu rừng phía Tây Ionia, thở ra một hơi nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng giải quyết xong. Thế nhưng sự thật nào có ai ngờ được, mọi tính toán của hắn đã đổ sông đổ biển. Cái gã trung niên tự sát ở bên trong kia mới chính là vị trưởng lão mà Yasuo đã nhắc đến, hắn ta đúng thực là một sát thủ nhưng hơn thế hắn còn là nội gián được Noxus cài vào đây được hơn 8 năm. Và thân phận hắn ta chính xác ở Ionia này chính là trưởng lão chấp pháp. Điều đáng nói hơn cả chính là việc sau khi Yasuo vừa vào căn phòng và phát hiện ra cái xác không lâu thì một đám binh sĩ chạy vào vì bọn họ phát hiện ra trận đánh của Yasuo và gã lạ mặt trước đó. Vài kẻ chỉ huy đám lính khi đó nhìn thấy Yasuo đứng bên cạnh xác chết, không biết là đang làm gì nhưng đã vội gán cho hắn cái tội danh kẻ giết chết trưởng lão.

Một thời gian điều tra, đám ngu dốt Ionia ấy lại cho rằng những dòng chữ John ghi lại chính là những gì gã trưởng lão đã chết kia trước khi chết đã viết. Bọn chúng nghĩ rằng ý của vị trưởng lão nọ là ám chỉ Yasuo....

Lịch sử vẫn là lịch sử, dù chúng ta có muốn thay đổi thế nào thì nó vẫn sẽ quay trở lại như vậy chỉ là bằng một con đường khác mà thôi. Giống như khi ném một hòn đá vào dòng sông, ban đầu mặt sông có rất nhiều chất động nhưng sau cùng vẫn là quay về vị trí cũ. Lịch sử cũng vậy, John cố gắng rửa tội cho Yasuo nhưng cuối cùng tội danh của Yasuo vẫn không thể được bỏ.

.....................

John ngoáy đầu nhìn về phía Ionia đang chìm trong biển lửa của chiến tranh, trong mắt hắn hiện lên vẻ u buồn đau khổ, chiến tranh ư? Đó là việc hắn không hề mong muốn, khi mọi chuyện kết thúc liệu rằng hắn có chấp nhận những gì đã xảy ra với thế giới này?

John mở ra cánh cửa không gian bay thật nhanh vào bên trong, hắn không muốn nhìn cảnh người người gào khóc trong nước mắt, máu đổ của chiến tranh.

Ở bên trong con đường thời gian John đang phân vân không biết mình nên đi tìm Razer trước hay tìm món đồ thứ 3 trước. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ cuối cùng hắn quyết định tìm Razer trước, cu cậu này tính cách thoải mái nếu chẳng may lạc vào thời điểm quá khứ nào đó của Valoran rồi quậy phá một trận làm thay đổi lịch sử luôn thì nguy.

John sử dụng năng lượng của mình nhanh chóng dò tìm ra vị trí của Razer, sau khi biết được vị trí của cu cậu quậy phá này hắn không chút chậm trễ tức tốc bay thật nhanh xuyên qua đường hầm thời gian tiến đến thời điểm mà Razer đang ở.

Lúc này tại ngôi làng của tộc Yordle, Razer đang sung sướng trong mớ thức ăn ngập đầu, cu cậu vừa giúp người Yordle đánh đuổi những loài quái thú hung hãn nhất ra khỏi lãnh thổ, liên tục lập nhiều chiến công lớn và được người dân Yordle tôn thờ như một vị thần bảo hộ của tộc.

Dù đang sống sung sướng thế nhưng cu cậu vẫn luôn cảm thấy sự sung sướng này không trọn vẹn, có lẽ vì ở bên cạnh John quá lâu, cho nên mới có vài ngày không gặp hắn thì cu cậu tỏ ra nhớ vô cùng. Đang trong lúc ngồi gặm hoa quả thì bất ngờ đôi tay vểnh lên, một thứ âm thanh có phần quen thuộc truyền vào lỗ tai bé nhỏ ấy.

Razer đứng bật dậy nói với hai người hậu bên dười rằng:

- Các người nói lại với lão tộc trưởng, Razer ta phải rời khỏi đây rồi, nhớ sống cho tốt.

Nói xong Razer cứ như thế hóa thành một tia sáng phóng về hướng mà cu cậu vừa nghe âm thanh.

Giữa không trung cách ngôi làng của tộc Yordle không xa, John mở ra cánh cửa hư không đi ra bên ngoài, đang trong lúc xác định vị trí của Razer ở đâu thì từ phia sau một tia sáng đã phong ngay đến trước mặt hắn, bốn cái chân bé nhỏ ôm chằm vào ngực của John mà nói:

- John ta nhớ ngươi muốn chết.

John cười ha hả xoa đầu cu cậu đáp:

- Ngươi mà cũng biết nhớ ta sao? Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta mau đi thôi.

Razer lại như cũ leo lên vai của John, ánh mắt chờ mong nói:

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

"Hậu cổ ngữ, Freljord"

Theo như những gì trong cuộn giấy ghi chép lại thì yêu sách băng hậu thực tế chính là một con dao phép được tẩm độc, trong chiến tranh giữa ba bộ tộc lớn tại Freljord lúc bấy giờ, Mamura là kẻ thống trị bộ tộc băng vệ thời điểm hiện tại, bà ta vì muốn kết thúc nhanh cuộc chiến để trở thành thống lĩnh của cả 3 bộ tộc cho nên sử dụng đến kế sách thâm độc nhất của mình chính là cử người ám sát thủ lĩnh của tộc Vuốt Đông lúc bấy giờ. Nói là ám sát nhưng thực tế lại không phải như vậy, trên con dao phù phép ấy được Mamura cẩn thận tẩm một loại độc đặc biệt do bà ta tự chế tạo, loại độc này không giết người nhưng lại có khả năng khiến kẻ bị dính nó phải nghe lời bà ta. Chỉ cần thu phục được một bộ tộc thì bộ tộc còn lại kiểu gì cũng sẽ bị thu phục theo, đấy là suy nghĩ của bà ta. Thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì Mamura bất ngờ chết, qua đó cuộc chiến giữa ba thế lực lớn trên Freljord cũng ngừng lại.

"Vu vu vu"- Cơn gió tuyết thổi ngang qua mặt của John, Freljord đúng là freljord, cái lạnh ở đây thực sự khiến người khác phải kinh hãi. Mặc dù John có cơ thể đặc biệt nhưng cái giá lạnh ở đây vẫn khiến hắn có đôi chút cảm giác rùng mình.

John quanh qua một vùng tuyết trắng xóa trước mặt, hắn thở ra một làn hơi sương nói:

- Yêu sách băng hậu thực tế là một con dao găm được phù phép của băng hậu Mamura, nếu ta nhớ không nhầm mụ băng hậu này chính là vị băng hậu tiền nhiệm của Lissandra. Bà ta là một người đàn bà đầy dã tâm, năng lực của bà ấy có được ở đâu thì không ai rõ nhưng xem ra không thể xem thường được.

"John nhìn kìa, bên dưới có đánh nhau"- Razer bất ngờ la lớn, chỉ chân về phía dưới, ở đó một cuộc chiến đầy khốc liệt đang diễn ra.

John nheo mắt quan sát cuộc chiến bên dưới, hắn không ngờ rằng vừa mới bước chân quay trở về thời điểm này lại gặp ngay một cuộc chiến giữa hai bộ tộc Avarosan và Băng Vệ. Nói không chừng vài phút nữa thôi, bộ tộc Vuốt Đông cũng sẽ đến và tham chiến cho mà xem.

Quả đúng như John dự đoán, chưa đầy mười phút sau, một đội quân với lá cờ của tộc Vuốt Đông lập tức xuất hiện, bọn họ không chút chờ đợi cứ thế lao thẳng vào cuộc chiến, cứ là người của tộc Avarosan và tộc Băng vệ là giết. Nhìn cảnh tượng này John lại nhớ đến một quyển sách mà mình đã đọc trước kia, quyển sách nói về lịch sử của một đất nước, thời điểm đấy chia ra ba nước, đấu đá lẫn nhau.

John thở dài ra một hơi, dù sao thời điểm hiện tại những người bạn của hắn tại vùng đất này còn chưa ra đời cho nên không khiến hắn quá lo lắng, lịch sử cứ để nó nguyên vẹn thì hơn. John đang định xoay người rời đi thì bất ngờ phát hiện từ phía xa, một người đàn ông to lớn cưỡi trên lưng một con Poro khổng lồ, người đàn ông này sau lưng vác thêm một cái khiên to gấp rưỡi cơ thể, nhìn qua không khác gì một dị nhân thực sự.

John nhìn người này trông khá quen thuộc, nghĩ một lúc thì lập tức nhớ ra đấy chính là người mình gặp ở Freljord trước lúc quay về quá khứ, hình như ông ấy nói mình tên là Braum thì phải. Nhưng thời điểm này tại sao ông ấy lại tồn tại?

John rất muốn tìm ra câu trả lời này nên quan sát rất kĩ hành động tiếp theo của Braum, chỉ thấy ông ấy cưỡi Poro lao vào giữa cuộc chiến, chấn động do con Poro khổng lồ tạo ra khiến ba bộ tộc ngừng việc chém giết lại, thủ lĩnh của bộ tộc Avarosan tức giận mắng:

- Braum, ngươi lại muốn làm gì đây? Cuộc chiến này là của bọn ta, ngươi muốn trở thành kẻ thù của tất cả chúng ta hay sao?

Braum ngồi trên Poro khổng lồ giọng lớn hô vang:

- Mọi người! Tất cả chúng ta đều sinh sống trên cùng một vùng đất, uống cùng một nguồn nước, ăn cùng một loại thức ăn vậy tại sao lại chỉ vì mong muốn trở thành bộ tộc thống lĩnh mà phải giết chết lẫn nhau.

"Braum!"- Chỉ huy quân của bộ tộc vuốt đông hét lớn:

- Ngươi thì hiểu cái gì? Nếu như bộ tộc nào trở thành bộ tộc thống lĩnh, thì dân chúng của bộ tộc đó sẽ có nhiều thức ăn hơn, sẽ không còn sống trong cảnh thiếu thốn nữa, một kẻ suốt ngày chỉ sống với lũ Poro thì làm sao mà hiểu được nỗi khổ của các tộc nhân như chúng ta.

Braum thở dài chỉ tay vào những xác chết và nói:

- Vậy ngươi nhìn những cảnh tượng này cho rằng đấy là điều đúng sao? Cứ cho là các người đạt được chiến thắng, trở thành bộ tộc thống lĩnh vùng đất này rồi thì sao? Tộc nhân của các ngươi sẽ chết rất nhiều, người thân của họ thì sao? Họ có thực sự chấp nhận đánh đổi mạng sống của người thân mình lấy một chút thức ăn để đỡ đói hơn sao?

"Cãi với hắn làm gì! Giết hắn đi! Những lần trước chúng ta đã quá nương tay với hắn rồi"- Thủ lĩnh tộc Băng Vệ tức giận giương cung bắn về phía Braum.

"Kong"- Mũi tên lập tức bị ngăn cản bởi lá chắn to lớn trên tay của Braum. Ba bộ tộc lớn bất ngờ liên thủ lại tấn công lấy Braum cùng với Poro khổng lồ, đám Gấu tuyết cùng với người tuyết hung hãn lao vào cắn con Poro khổng lồ khiến nó đau đớn gào lên liên tục.

"Dừng tay lại!"- Braum lao xuống bên dưới, chiếc khiên to lớn quét mạnh đánh văng toàn bộ đám gấu tuyết cùng người tuyết đang tấn công Poro. Sức mạnh của Braum là điều không thể chối cãi tuy nhiên một người làm sao chống lại cả trăm người đây, Braum liên tục chống đỡ các lần tấn công của đám binh sĩ ba bộ tộc. Đây không phải là lần đầu tiên Braum làm điều này, cứ mỗi lần ba bộ tộc đánh nhau ông ta lại xuất hiện ngăn cản, tuy nhiên lần này lại khác, cả ba bộ tộc như muốn ăn tươi nuốt sống Braum, bọn họ vừa tức giận việc Braum cứ luôn ngăn cản cuộc chiến giữa ba bộ tộc, đồng thời cũng tức giận việc họ liên tục gửi thư mời hắn gia nhập bộ tộc nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu.

"Ầm"- Braum lấy chiếc khiên to lớn đập mạnh xuống đất, sóng lực mạnh mẽ khiến tuyết trên mặt đất bị hất văng lên cao hình thành một cơn sóng tuyết đánh vào đám người ba bộ tộc đang lao đến.

"Hộc Hộc Hộc"- Braum thở dốc, ông bắt đầu xuống sức, tuy nhiên lại không can tâm rời đi, ít nhất là phải đánh thêm một lúc nữa để đám này bị thương toàn bộ có như thế cuộc chiến lúc nãy mới kết thúc được.

Ý nghĩ là vậy nhưng thực hiện nó lại không đơn giản chút nào, tộc băng vệ bất ngờ sử dụng những loại thuốc nổ ma thuật tấn công về phía Braum, chất nổ mạnh mẽ khiến mặt tuyết xuất hiện các vết nứt, Braum tuy có chiếc khiên to lớn che chắn nhưng chất nổ ma thuật vẫn làm ông bị nội thương không nhẹ.

"Po Po Po"- Con Poro khổng lồ về sau tỏ ra lo lắng cho Braum khi thấy ông ấy thụ thương.

"Ông ta đang bị thương, cơ hội đấy, mau giết chết ông ta"- Đám binh sĩ bên ngoài hô lớn, nhưng ai trong bọn chúng cũng đều kiêng kỵ người đàn ông to lớn với bộ râu quai nón này. Bọn chúng đâu ngu đến mức mà vào trước, một đám của ông ta đủ để tiễn kẻ đó đi tây thiên gặp đường tăng ngay và luôn.

"Hây...."- Cuối cùng cả đám cũng liều mạng lao vào tấn công Braum.

Đúng lúc này từ trên cao, một bóng người lao thẳng xuống trước mặt Braum, quét tay nhẹ nhàng về phía trước, một cơn cuồng phong lập tức nổi lên cuốn bay tất cả văng đi. John nắm lấy Braum bay lên cao rời khỏi, Razer cũng lôi theo Poro khổng lồ đi theo. Nhìn cái dáng nhỏ nhỏ mà xách nguyên một con Poro khổng lồ đúng là kì kì nhưng sự thật nó là vậy.

Tại một góc núi tuyết cách nơi vừa rồi khá xa, John xem qua thương thế của Braum, biết ông ấy bị thương không nặng lắm nên mới an tâm, những gì Braum làm vừa rồi khiến John cảm thấy vô cùng nể phục, những người như thế này hắn luôn luôn sẵn sàng kết bạn.

Braum như vừa chứng kiện một chuyện khó tin nhất trên đời, người thanh niên trước mặt thoạt nhìn có thân thể rất bình thường vậy mà đem mình bay đi nhẹ như đem một cái túi sách vậy. Braum lắp bắp nói:

- Cậu thanh niên! Cậu là ai? Ta có quen cậu không?

John mỉm cười thân thiện nói:

- Tất nhiên là không quen rồi, nhưng tôi đây rất khâm phục những gì ông làm vừa rồi nên khi thấy ông gặp nguy thì lập tức ra tay.

"Phải phải! Tên này rất thích kết giao với những người dũng cảm như ông đấy"- Razer nhảy lên vai của John chỏ mồm vào nói.

Braum nhìn con thú nhỏ bé lông trắng biết nói kinh hãi vô cùng, John thấy vậy vội đáp:

- Đừng lo! Nó là bạn của ta, rất hiền lành.

Braum gật gật đầu nhìn về phía John nói:

- Không biết lấy gì để cảm kích ơn giúp đỡ của cậu...Braum ta không có gì giá trị, không biết cậu có yêu cầu gì không?

John vỗ nhẹ tay lên vai của Braum nói lại:

- Không cần gì cả! À đúng rồi, vì sao ông lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Một mình ông quá nguy hiểm, ông không có gia đình hay sao?

Braum lắc đầu nhìn sang con Poro khổng lồ nói lại:

- Gia đình của ta chính là lũ Poro này. Thực ra ta cũng không muốn làm vậy đâu, nhưng chiến tranh của ba bộ tộc khiến vùng đất của nhiều loài sinh vật trên Freljord bị phá hủy, nhiều người rơi vào cảnh không có nhà cửa, ngoài cách phá hoại các cuộc chiến ra thì ta không còn cách nào khác.

John suy nghĩ cẩn thận một lúc thì cũng hiểu, thân cô thế cô nó là như thế, John hỏi:

- Vậy ông biết nguyên nhân mấu chốt của cuộc chiến này ở đâu chứ?

Braum lập tức đáp:

- Tất nhiên là biết, về phía tộc vuốt đông và Avarosan thì đúng thực là vì lý do bọn họ thiếu lương thực vào mùa đông cho nên cần phải mở rộng lãnh thổ, việc mở rộng lãnh thổ lại đụng chạm đến ranh giới những bộ tộc khác cho nên mới có chiến tranh xảy ra. Còn về phía bộ tộc Băng vệ thực chất bọn họ là người tham gia cuộc chiến sau cùng, quan trọng hơn ở đây là Băng hậu của tộc Băng vệ chấp nhận tham chiến không phải là vì lương thực cho tộc nhân mà là vì dã tâm muốn trở thành bộ tộc thống trị toàn vùng Freljord này.

John đứng dậy nói:

- Nếu vậy chỉ cần ngăn cản dã tâm của băng hậu và tìm cách giải quyết vấn đề lương thực của hai bộ tộc còn lại thì chiến tranh sẽ chấp dứt đúng không?

Braum gật đầu, cái này ai mà không biết, chỉ là làm sao để thực hiện điều đó mới là vấn đề lớn.

John nhìn Braum và nói:

- Tôi sẽ làm việc đó! Nhưng không phải bây giờ mà là ngày mai.

Mặc dù Braum chưa hiểu cái gì cả nhưng không hiểu sao ông lại có cảm giác rất tin tưởng người thanh niên trước mặt, Braum đứng dậy nói:

- Nếu vậy chắc cậu cần một chỗ nghỉ ngơi, hãy về chỗ ở của tôi đi, chỗ tôi rất rộng.

John tất nhiên không từ chối.

"À không biết xưng hô với cậu thế nào?"

"Cứ gọi tôi là John"

"À! Tôi là Braum"

*****

Sáng sớm ngày hôm sau, John đã từ biệt Braum để lên đường đến cung điện của Băng Hậu Mamura, mặc dù Braum liên tục ngỏ ý muốn được giúp đỡ nhưng John lại từ chối, hắn bảo rằng việc này vô cùng nguy hiểm, sức mạnh của Băng Hậu lúc này là một ẩn số, lỡ như chẳng may Braum bị làm sao thì John sẽ cảm thấy vô cùng áy náy. Tuy nhiên hắn cũng không để cho ông không làm việc gì, John đưa cho Braum một tờ giấy, trên đó có ghi kha khá các loại vật liệu có trên vùng đất Freljord này, bảo ông cùng với Razer chuẩn bị đầy đủ những thứ ấy và làm theo hướng dẫn của hắn, vì vậy lần này đến cung điện Băng Hậu, Razer không thể đi cùng.

John liên tục dịch chuyển tức thời thu hẹp khoảng cách đến tòa thành của tộc Băng Vệ, phóng năng lượng dò xét bên trong biết được Băng Hậu lúc này đang ở dưới căn hầm bí mật của mình, có lẽ bà ta đang chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

John không chút chậm trễ, dịch chuyển xuyên không gian trực tiếp xuất hiện ngay bên trong căn hầm bí mật.

Một tên thủ hạ trung thành của Băng Hậu đang nghe bà ta truyền lại các thức sử dụng cũng như những yêu cầu thực hiện nhiệm vụ thì kinh hãi phát hiện không biết từ lúc nào trong căn hầm bí mật này xuất hiện một người thứ ba. Kẻ này nở nụ cười lạnh lẽo, kiếm trên tay hắn quét ngang, kiếm khí mạnh mẽ đáng sợ trực tiếp giết chết gã đó, Băng Hậu bên cạnh tuy cũng kinh ngạc với sự xuất hiện của John nhưng tuyệt đối không dễ gì làm bị thương bị tên thuộc hạ của mình. Bà ta vung tay một khối băng ngưng động giữa không khí chặn lại một đòn kiếm khí. Bước chân nhanh chóng lùi lại sắc mặt lạnh như băng tức giận nhìn John mà nói:

- Ngươi là ai? Tại sao to gan dám đột nhập vào đây?

John nhếch môi nói:

- Ta là ai không quan trọng! Quan trọng hơn ta muốn thứ bà đang cầm trong tay.

Băng Hậu nhìn vào con dao phù phép trên tay tỏ ra kinh ngạc, kế hoạch này mình mới chỉ nói cho kẻ tâm phúc vừa bị giết chết này mà thôi chứ có nói với ai đâu, vậy mà tên này lại biết? Không lẽ hắn theo dõi nhất cử nhất động của mình mà mình lại không hề hay biết?

Băng Hậu tỏ ra rất lo lắng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh mỉm cười lạnh lẽo hỏi:

- Có thể cho ta biết, ngươi muốn thứ này làm gì được không? Đây chỉ là một con dao bình thường mà thôi, nếu ngươi cần những thứ giá trị ta có thể cho ngươi.

John lắc đầu dứt khoát nói:

- Ta chỉ cần thứ đó mà thôi, bà đừng dài dòng lôi thôi. Đưa cho ta thì sống, không đưa thì chết.

Đối với mụ Băng Hậu này John cũng chả có chút cảm tình gì, bà ta từ ngày lên nắm giữ chức vị Băng Hậu của tộc Băng Vệ làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, ức hiếp những bộ tộc nhỏ khác, không ít người hận bà ta thấu tận xương tủy nhưng không thể làm gì.

Băng Hậu đây là lần đầu tiên cảm thấy sự nhục nhã thế này, một kẻ thanh niên gương mặt ngây thơ lại xem bà ta không bằng nửa con mắt, liên tục khinh thường. Băng Hậu quyết không nhin nữa, cánh tay mảnh khảnh vung lên, hơn chục khối băng nhọn hoắc ngưng tụ giữa không trung rồi bắn về phía John.

"Muốn động thủ thì ta đây cũng sẵn lòng"- John thở dài một hơi, tam hợp kiếm giờ vung lên, phong tuyệt kĩ xuất ra kiếm khí hóa thành vô số tàn ảnh lao đến trực tiếp chấn nát toàn bộ khối băng do Băng Hậu tạo ra.

"Phong tuyệt kĩ? Ngươi là người của Ionia?"- Băng Hậu tỏ ra kinh ngạc, không ngờ người thanh niên trước mặt lại biết đến phong tuyệt kĩ nổi danh ở Ionia

John còn kinh ngạc hơn gấp bội so với Băng Hậu, hắn học lén vài chiêu của Yasuo chứ cũng không thực sự biết đến nguồn gốc của nó, cứ nghĩ thời điểm này phong tuyệt kĩ chưa được khai sinh nhưng nào ngờ lại....

Băng Hậu vung tay quát lớn:

- Nói mau! Ngươi là gì của gã đó?

"Gã đó? Không lẽ bà ta ám chỉ đến người sáng tạo ra bộ kiếm này hay là người nổi danh với bộ kiếm này trong thời điểm hiện tại?"- Nói chung là John chưa chắc chắn điều gì cả, hắn là không rõ thời điểm bộ kiếm pháp này xuất hiện nên cũng không nói bừa, chỉ đáp qua loa rằng:

- Chả quan hệ gì cả.

"Vô lý! Nếu ngươi không có quan hệ hà tất gì ngươi lại học được Bộ phong kiếm tuyệt kĩ của hắn?"- Băng Hậu quyết tâm dò hỏi cho bằng được.

John thở dài lắc đầu đáp:

- Ta thực sự không biết bà đang nói đến ai, mà sao bà có vẻ quan tâm đến người đó vậy?

"Đương nhiên là ta phải quan tâm rồi, vì ta với hắn có hẹn ước sẽ giao chiến, chỉ là chưa đến ngày hẹn mà hắn đã phái truyền nhân của mình đến đây giao chiến trước. Thực sự là khiến ta trở tay không kịp mà."- Băng Hậu tỏ ra bực tức quát.

John gãi đầu, mấy chuyện này sao mà hắn biết được chứ, đành lái sang chuyện khác nói:

- Được rồi! Không nói chuyện này nữa, bây giờ bà mau đưa ta con dao ấy, ta sẽ rời đi ngay lập tức.

Băng Hậu tỏ ra khó chịu nói cất con dao vào người nhếch môi nói:

- Trừ khi ngươi nói rõ muốn sử dụng con dao này vào mục đích gì thì ta sẽ suy nghĩ lại. Lỡ đâu ngươi lại là người của hai bộ tộc còn lại thì không phải bộ tộc của ta gặp họa rồi sao?

John đáp lại:

- Ta thề với trời, tuyệt đối không dùng con dao ấy vào cuộc chiến của các bộ tộc các ngươi. Bây giờ thì có thể đưa nó cho ta được không?

Băng Hậu cúi đầu, một nụ cười độc ác hiện lên, bà ta đột nhiên cười lớn, ánh mắt trở nên độc ác nhìn John và nói:

- Được được! Ta sẽ cho ngươi nhưng tiếc rằng cho một cái xác chết thì đâu có ý nghĩa gì.

Vừa nói xong thì bà ta liền vung tay, mặt đất dưới chân của John bất ngờ đóng băng, tốc độ đóng băng tiếp tục lan rộng cuối cùng đóng băng luôn đôi chân của hắn.

- Hóa ra nãy giờ bà nói này nói nọ là câu giờ cho thứ này lan rộng đến đây?

John bình thản nhìn Băng Hậu mà nói.

"Hầm ngục hàn băng"- Băng Hậu hô lớn một tiếng, cả người John lập tức bị nhốt trong một khối băng to lớn dày cả mét.

"Ha...ha...ha..."- Băng Hậu cười như điên, cho đến giờ chưa một kẻ nào có đủ khả năng sống sót trong hầm ngục hàn băng của bà ta. Khi bị giam trong đó, sinh lực sẽ nhanh chóng bị hút cạn.

Rắc rắc rắc

Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt khối băng và rồi ầm một tiếng, cả khối băng vỡ vụn, John bước ra khỏi những mảnh vỡ mỉm cười nói:

- Bà còn chiêu gì đáng sợ hơn nữa không?

"Ngươi!...Ngươi...."- Băng Hậu kinh hãi đến cả người run lên, nhìn John như nhìn một tên quái vật.

Băng Hậu đột nhiên hóa thành một hồi khí lạnh, hướng John bắn xuyên qua, như là một chùm tia sáng mạnh mẽ uy lực cực mạnh muốn đục trên cơ thể của hắn một cái lỗ thật to vậy.

"Ngươi cái này là muốn chết."- John tất nhiên đâu dễ gì để Băng Hậu chiếm được lời thế, ngay khi khí lạnh vừa chạm vào người thì đã bị một tầng năng lượng đặc biệt đánh bật trở lại, cả người Băng Hậu rơi xuống chiếc ghế dài phía sau, miệng rỉ máu, ánh mắt sợ hãi.

Bà ta chỉ tay về phía John và nói:

- Ngươi không được lại đây! Nếu giết ta, ngươi sẽ chết không toàn thây, ta nói cho ngươi biết, ngươi không được tiến lại đây...

John chỉa thẳng mũi kiếm trước mặt Băng Hậu, uy lực của hắn lúc này phát ra đủ để chấp nhiếp tinh thần của Băng Hậu, sức mạnh của hắn và bà ta quá chênh lệch.

- Đưa ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi.

Băng Hậu bị sức mạnh của John uy hiếp gật đầu liên tục, đối với kẻ đứng trước mặt này có một nỗi sợ hãi không tên. Bà ta ngoan ngoãn móc từ trong người ra con dao găm phù phép nhưng con dao còn chưa kịp đưa cho John thì lập tức có một bóng đen lướt qua cầm lấy con dao trong tay của Băng Hậu, kẻ này toàn thân phủ một làn khói màu tím quỷ dị, cả người tỏa ra sát khi khủng khiếp.

Băng Hậu khi nhìn thấy kẻ này thì toàn thân run rẩy, vội vàng lao đến trước mặt người đó quỳ xuống nói:

- Mamura xin bái kiến sứ giả.

"Sứ giả?"- John kinh ngạc vô cùng, đường đường là Băng Hậu đứng đầu tộc Băng vệ vậy mà lại đi quỳ gối trước một kẻ như vậy. Liệu nó có liên quan gì đến câu chuyện bà ta đột nhiên có sức mạnh khủng khiếp mà dân trong tộc đang đồn hay không?

Giọng nói của kẻ gọi là sứ giả kia tỏ ra tức giận:

- Ngươi đúng là một kẻ vô dụng, uổng công bọn ta đặt niềm tin ở ngươi tại cái xứ này.

- Xin sứ giả tha tội! Mamura biết lỗi rồi, xin sứ giả cho tôi một cơ hội để lập công.

Gã sứ giả kia tức giận dùng ánh mắt đỏ chói của mình nhìn vào John đằng kia mà nói:

- Đến cả nhiệm vụ giao cho ngươi mà ngươi còn dám từ bỏ thì làm sao có thể cho ngươi cơ hội khác được chứ?

Vừa nói xong gã sứ giả ấy đã vung tay đánh thẳng vào đầu của Băng Hậu khiến bà ta chết ngay tại chỗ, một đòn tất sát bất ngờ khiến John cũng kinh ngạc vô cùng, hóa ra Băng Hậu chết là vì lý do này, còn tên sứ giả kia là ai? Hắn bảo đây là nhiệm của hắn giao cho bà ta, vậy hóa ra việc hắn muốn thống lĩnh toàn Freljord là kế hoạch của hắn sao?

John mở miệng hỏi:

- Ngươi là ai?

Gã sứ giả ấy toàn thân đều được lớp khí màu tím bao trùm, chỉ có mỗi đôi mắt đỏ chói là hiện ra bên ngoài, nghe câu hỏi của John hắn liền đáp:

- Ngươi không có đủ tư cách biết được tên của ta. Kẻ biết được kế hoạch của bọn ta đều không thể sống sót.

"Ồ! Vậy sao?"- John cười ha hả không chút thua kém nói:

- Thường thì kẻ nào dám hỗn trước mặt ta đều không có kết cục tốt đẹp đâu. Ta cho ngươi hai cơ hội, một là trả con dao ấy lại đây rồi ta sẽ cho ngươi đi, hai là buộc ta dùng vũ lực để đoạt lại nó, lúc ấy mạng của ngươi còn hay không ta không nắm chắc."

"Hừ! Ngông cuồng lắm! Không ngờ con người ở đây lại ngông cuồng như vậy, được! vậy để cho ngươi nếm chút sức mạnh của bọn ta"

Nói xong gã sứ giả ấy liền vung tay, năng lượng màu tím mạnh khủng khiếp, cứ như sóng biển liên miên không ngừng, lao đến với khí thế mạnh bạo.

"Hư không năng lượng!"- John kinh ngạc, lập tức vung tay chống lại một chưởng, kiếm trên tay kia cũng quét lên, lần này kiếm pháp đã thay đổi, kiếm lực cực mạnh ảo hóa ra vô số kiếm, mỗi kiếm lại biến thành vô số các ảo ảnh kiếm khác, đâm xuyên qua trùng trùng điệp điệp năng lượng hư không trước mặt mà công kích vào gã sứ giả.

"Phụt"

Gã sứ giả kia bị đánh văng vào tường, lớp khí bên ngoài cũng bị đòn đánh của John phá nát, để lộ gương mặt có phần xấu xí, mái tóc màu tìm, đôi con ngươi màu tím. Không thể sai được đây chính xác là hình dáng của người ở thế giới hư không, bọn họ sao lại ở đây? Có lẽ nào?

John lúc này mới chú ý đến thời gian hiện tại, thời điểm quân đội hư không tấn công Valoran lần đầu tiên chính là vào 25 năm sau, có khi nào ngay từ bây giờ bọn chúng đã lên kế hoạch để thực hiện ý đồ xâm chiếm vào 25 năm sau?

Kẻ sứ giả kia nhìn John với ánh mắt kinh hãi tột độ:

- Ngươi là ai? Kiếm...kiếm thuật của đại tướng Sephiroth, làm sao ngươi biết được?

John nghe đến cái tên này trong lòng có rất nhiều cảm xúc, hắn thở dài một hơi nói:

- Chuyện này ngươi không nên biết, đưa ta con dao ấy rồi đi đi.

"Muốn có con dao này ư? Ha...ha...đừng có mơ?"- Gã sứ giả ấy lập tức mở ra cánh cửa thông với thế giới hư không rồi trực tiếp tiến vào bên trong. John không chút chậm trễ lập tức đuổi theo, cả người hắn biến mất đằng sau cánh cổng thông đến thế giới hư không.

.....................

Bên trong thế giới hư không trùng trùng điệp điệp những hiểm nguy tiềm ẩn mà không ai có thể biết được.

John bay giữa không trung truy tìm dấu vết của kẻ giữ "con dao phù phép", nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên John bước chân vào thế giới hư không, nơi này không giống như những gì hắn đã tưởng tượng, tất cả đều bị bao trùm bởi một bầu trời màu tím cùng với những đám mây màu tím quỷ dị, năng lượng hư không bên trong này dày đặc đến mức khó tin. Trong quãng đường bay của mình, John chỉ lác đác phát hiện ra vài hòn đảo lơ lửng giữa không trung tuy nhiên trên những hòn đảo ấy chỉ có vài loài vật đặc trưng cho vùng đất hư không này tồn tại mà thôi.

"Không được rồi! Nơi này quá rộng! Nếu như cứ đi thế này không biết đến bao giờ mới tìm được gã đó."- John lo lắng suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn chỉ còn có một cách là phần thân cơ thể ra làm 6 người chia ra sáu hướng đi tìm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-121)