← Ch.316 | Ch.318 → |
Lão Ngoan Đồng đang muốn đuổi theo Dương Lỗi, thấy trời mưa xuống liền ngừng lại:
- Trời mưa tốt, trời mưa tốt, Lão Ngoan Đồng không thúi nữa rồi, lớn chút đi, lớn chút nữa đi.
Dương Lỗi và Hoàng Dung nghe vậy phiền muộn không thôi, Lão Ngoan Đồng này thật đúng là, không thể dùng cách nghĩ người thường đi suy xét được.
Trông thấy Lão Ngoan Đồng vậy mà không đi, mà đứng đó vui sướng kêu to lấy, khiến Dương Lỗi rất không thoải mái, đây là chó sủa hay là sói hống thế không biết.
- Lão Ngoan Đồng, ngươi có đi hay không, thấy ngươi có vẻ không muốn rời khỏi Đào Hoa đảo rồi, như vậy ngươi cứ tiếp tục sống ở chỗ này đi.
Dương Lỗi nói xong, kéo Hoàng Dung xoay người rời đi, lần này Dương Lỗi là muốn thu phục Lão Ngoan Đồng này, dù sao Lão Ngoan Đồng này tuy rằng tinh nghịch một chút, nhưng võ công rất không tồi, phá hoại lại đặc biệt lành nghề, để hắn đi Mông Cổ, đi Đại Tống, hoặc là đi Kim quốc phá hoại thì không thể tốt hơn rồi.
- Ah... Đi, đi, ta mới không muốn ở lại nơi quỷ quái này, Lão Ngoan Đồng đã ngây người hơn mười năm rồi, đã sớm muốn đi ra ngoài rồi, đáng tiếc Hoàng Lão Tà ở đó, ta đánh không lại hắn.
Lão Ngoan Đồng nhớ tới mình bị Hoàng Dược Sư mệt nhọc nhiều năm như vậy, trong lòng liền phiền muộn không thôi.
- Yên tâm, lần này hắn sẽ không ngăn ngươi nữa đâu, Âm Chân Kinh đã đến tay rồi, có giam giữ ngươi cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Dương Lỗi lắc đầu nói.
- Hoàng Lão Tà cũng có Cửu Âm Chân Kinh rồi sao? Là... Là ngươi cho hắn sao?
Lão Ngoan Đồng đuổi theo, toàn thân đều ướt sũng, hắn cũng không để ý nhiều như vậy, cả người ngược lại vô cùng tiêu sái.
- Đương nhiên, đây chính là sính lễ để ta lấy Dung nhi, Cửu Âm Chân Kinh chính là thứ mà phụ thân Dung nhi Hoàng Dược Sư tha thiết ước mơ, ta tự nhiên sẽ không nhỏ nhen, so với Dung nhi, Cửu Âm Chân Kinh có gì là gì chứ, không đáng giá nhắc tới.
Dương Lỗi nhìn nhìn Hoàng Dung, nói.
Nghe người trong lòng mình nói như vậy, Hoàng Dung cực kỳ vui vẻ, thật giống như uống mật vậy, trong lòng ngọt ngào, bàn tay nhu nhược không có xương nắm chặt lấy bàn tay lớn của Dương Lỗi.
- Tiểu huynh đệ, không phải Lão Ngoan Đồng ta nói ngươi ah, lấy lão bà có cái gì tốt, cưới lão bà thì có rất nhiều võ công không thể học được, nghĩ tới Lão Ngoan Đồng ta...
Vừa nói đến đây, Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông cảm thấy không đúng, vội vàng dừng lại:
- Tóm lại, tiểu huynh đệ, ta khuyên ngươi vẫn nên đừng cưới lão bà, dù sao lấy lão bà cũng không phải chuyện gì tốt.
Hoàng Dung nghe vậy hung hăng trừng mắt hắn, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Dương Lỗi lại cười cười, đối với cái này cũng không hề để ý đến.
Dương Lỗi ngây người trên Đào Hoa đảo mấy ngày, những ngày này hắn đã bố trí một Tụ Linh Trận trên Đào Hoa đảo, đương nhiên không phải là Đào Hoa đảo, dù sao không cần lớn như vậy, nếu bố trí trận pháp lớn như vậy thì hiệu quả sẽ kém nhiều lắm, cho nên trận pháp Dương Lỗi bố trí xuống chỉ trong phạm vi tương đối nhỏ, ước chừng hai cái tiểu viện thôi.
Về phần chuyện tu kiến tiểu viện, vậy thì không cần Dương Lỗi để ý tới rồi, Hoàng Dược Sư sẽ tự phái người xử lý, đương nhiên Hoàng Dược Sư đối với đứa con rể Dương Lỗi này cảm thấy bội phục không thôi, không nghĩ tới tạo nghệ trận pháp lại cao như vậy, còn có thể bố trí Tụ Linh Trận trong truyền thuyết, nói đến Tụ Linh Trận này, Hoàng Dược Sư cũng có chỗ hiểu rõ, bất quá đó chỉ là thấy qua trên cổ thư thôi, hôm nay nhìn thấy Tụ Linh Trận chính thức hắn liền cảm thấy kinh ngạc vạn phần.
Nếu như không phải hắn tu vị không đủ, không thể bố trí thì hắn đã bái sư học nghệ rồi.
Đương nhiên nếu nhạc phụ mình đã muốn học, Dương Lỗi cũng không keo kiệt, cho hắn một bản trận pháp trụ cột, cái này tuy rằng chẳng qua chỉ là trận pháp trụ cột nhưng so với chút trận pháp chi đạo của Hoàng Dược Sư quả thật hơn nhiều lắm, rất nhiều thứ khiến Hoàng Dược Sư hiểu ra, không chỉ ở phương diện trận pháp mà ngay cả phương diện tinh thần lực cũng có tiến bộ không nhỏ.
Trong những ngày này, Dương Lỗi ở Đào Hoa đảo đã định xuống hôn sự với Hoàng Dung và Mục Niệm Từ, vốn Hoàng Dược Sư còn có chút bất mãn, bất quá sau khi Dương Lỗi bố trí ra Tụ Linh Trận hắn cũng không nói thêm gì nữa, nữ nhi mình đã nói nếu không phải Dương Lỗi thì không lấy chồng rồi, nếu như mình còn muốn ngăn cản, vậy thì lấy tính cách của Hoàng Dung không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi định ra hôn sự, Dương Lỗi liền lên đường xử lý chuyện của mình, tranh bá thiên hạ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Huống chi mình còn cần đi Đại Tống hoàng cung đánh chết Đại Tống hoàng đế, còn phải đi tìm Vương Trùng Dương, mặt khác cũng phải đi Thiếu Lâm tự một chuyến, đi tìm Kim Cương Bất Hoại Thần Công kia, về phần Cửu Dương Thần Công thì phải tìm được, bản thân Dương Lỗi tuy rằng đã tu luyện Tiên Thiên Thuần Dương Công, nhưng cái này dù sao không phải bản đầy đủ, chỉ là hai tầng trước thôi.
Nếu như Cửu Âm Chân Kinh của mình có tinh tiến thì Âm Dương nhị khí chỉ sợ sẽ lại lần nữa tạo phản, đây cũng không phải chuyện tốt.
Nghe Dương Lỗi muốn ra Đào Hoa đảo, Hoàng Dung tự nhiên không nói hai lời liền muốn đi cùng hắn, Dương Lỗi lần này chính là đi Đại Tống hoàng cung, chỗ đó có thể cao thủ nhiều như mây, nếu như Hoàng Dung đi theo thì quả thật rất phiền toái, cho nên Dương Lỗi thủy chung không đáp ứng kiến Hoàng Dung tức giận tới mức dậm chân.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Dược Sư khuyên can, tăng thêm Mục Niệm Từ cũng không đi, còn có Dương Lỗi phải ưng thuận một loạt điều kiện, mới khiến cho Hoàng Dung đồng ý không đi cùng Dương Lỗi.
...
Tương Dương.
Dương Lỗi cùng Lão Ngoan Đồng ở trong một khách sạn.
- Ta nói Lão Ngoan Đồng, ngươi đừng ăn nữa có được không?
Lão Ngoan Đồng này quả thật khiến Dương Lỗi có chút đau đầu, nếu như không phải có câu "Tứ trương cơ" kia thì thật sự khó mà quản được tên này.
Tuy rằng Dương Lỗi võ công cao cường, nhưng dù sao Lão Ngoan Đồng này cũng không yếu, tuy rằng có thể coi chừng, nhưng Dương Lỗi cũng không muốn lãng phí nhiều tinh lực như vậy.
Cho nên biện pháp duy nhất chính là dựa vào thủ từ kia uy hiếp hắn, nếu như hắn chạy trốn thì Dương Lỗi liền uy hiếp hắn, nói là sẽ tuyên dương chuyện này ra ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết được, xem hắn làm thế nào?
Đây là tử huyệt của Lão Ngoan Đồng ah, nghe Dương Lỗi uy hiếp như vậy, Lão Ngoan Đồng thật không có cách nào, đành phải đầu hàng, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Đương nhiên trong đó còn một nguyên nhân khác, đó chính là, Dương Lỗi nói cho hắn biết, mình muốn đi tìm sư huynh Vương Trùng Dương của hắn, vốn hắn tin tưởng sư huynh mình đã chết rồi, bất quá Dương Lỗi làm ra mấy trò ảo thuật, liền khiến Lão Ngoan Đồng đối với Dương Lỗi tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bất quá nói đi thì nói lại, Vương Trùng Dương có thật sự không chết hay không, Dương Lỗi cũng không quá khẳng định.
Bởi vì hệ thống đưa ra nhiệm vụ cho mình là đánh bại ngũ tuyệt, nếu như là ngũ tuyệt mới thì sao đây?
*****
Một lần nữa chọn ra ngũ tuyệt, đó cũng là ngũ tuyệt ah, đây cũng là chuyện mà Dương Lỗi hoài nghi, nếu thật sự vậy thì phải chờ đến Hoa Sơn Luận Kiếm rồi hai năm sau, đương nhiên đợi hai năm sau, nếu bản thân Dương Lỗi không muốn thì cũng có thể sửa đổi, ví dụ như, bản thân hắn làm ra Hoa Sơn Luận Kiếm sớm, cái này cũng không sao, dù sao Dương Lỗi đã đ thu phục được Cái Bang và Toàn Chân giáo, nếu như lại thêm một ít võ lâm đại phái nữa, ví dụ như Thiếu Lâm vậy thì muốn tổ chức sớm quả thật rất dễ dàng.
Huống chi mình muốn khởi xướng chiến tranh, muốn khống chế thiên hạ, đến lúc đó mình nắm quyền, có thể dùng danh nghĩa của mình khởi xướng đại hội võ đạo thiên hạ, đến lúc đó vì danh tiếng đệ nhất thiên hạ còn sợ không có người đến sao?
Đừng thấy Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng đại sư, còn có Hồng Thất Công những cao nhân ngũ tuyệt này có vẻ như bàng quan, nhưng là đối với danh xưng cao thủ đệ nhất thiên hạ kia vẫn thập phần để ý đến.
Trên đường từ Đào Hoa đảo đến Tương Dương, Dương Lỗi phát hiện có rất nhiều người đều đi đến Chung Nam sơn, hỏi qua mới biết được, đây là do hiệu quả phù triện của mình, hôm nay nhờ vào phù triện của mình, Toàn Chân giáo phát triển thật sự quá nhanh, tín đồ hẳng ngày tăng lên cực kỳ nhanh chóng. /
Thời đại hôm nay, triều đình Đại Tống đã suy nhược lâu ngày, gian thần đầy đường, rất nhiều dân chúng đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lại còn phải chịu những tham quan kia bức bách.
Mà Toàn Chân giáo Mã Ngọc bọn hắn tại Chung Nam sơn tuyên dương, tăng thêm hiệu quả từ những phù triện kia khiến vô số dân chúng tiến đến Chung Nam sơn, hôm nay Toàn Chân giáo xưng là thiên hạ đệ nhất đại giáo cũng không đủ.
Mà triều đình, bất kể là Tống triều, hay là Kim quốc, thậm chí là Mông Cổ đều có người đến thỉnh mấy vị chân nhân Toàn Chân giáo.
Thậm chí đáp ứng phong làm quốc giáo.
Bất quá Toàn Chân giáo hôm nay đều nằm dưới sự khống chế của Dương Lỗi, là thế lực của Dương Lỗi, muốn vì Dương Lỗi giành chính quyền nên không có Dương Lỗi đáp ứng, bọn hắn làm sao dám?
Nói ngắn lại, sự phát triển của Toàn Chân giáo đối với Dương Lỗi mà nói là một đại hảo sự.
- Đi thôi, Lão Ngoan Đồng.
Dương Lỗi thấy Lão Ngoan Đồng ở chỗ này chơi đùa, không khỏi lắc đầu
Lần này đến Tương Dương chính là muốn xem thử Quách Tĩnh như thế nào, còn có chuyện của Hồng Thất Công tiến hành thế nào rồi.
Rất dễ dàng liền đã tìm được tổng đà của Cái Bang.
Hồng Thất Công có thể nói là một đồ tham ăn, ăn ngon chính là chuyện hắn thích nhất, nhưng vì đại sự của Dương Lỗi, Hồng Thất Công cũng không thể chạy loạn khắp nơi được nữa.
- Chúa công.
Chứng kiến Dương Lỗi, Hồng Thất Công liền kích động không thôi, hôm nay tu vị Hồng Thất Công đã ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá, đây đều là nhờ sự trợ giúp của Dương Lỗi, nếu như không nhờ Dương Lỗi thì mình không biết đời này kiếp này có cơ hội đột phá hay không, tất cả điều này đều là do chúa công cho, hơn nữa chúa công này lòng mang thiên hạ, có khát vọng lớn như thế, mình tự nhiên phải tận tâm tận lực, tận chức tận trách, vi chúa công làm ra cố găng lớn nhất.
- Thất công, ngươi cực khổ rồi.
Dương Lỗi vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói thật, đối với biểu hiện của Hồng Thất Công, Dương Lỗi cảm thấy hết sức hài lòng.
- Không khổ cực, vì chúa công làm việc, đó là chức trách của ta.
Hồng Thất Công nói.
Dương Lỗi cười cười, quay người nói với Chu Bá Thông:
- Lão Ngoan Đồng, tới, ta nghĩ các ngươi có lẽ quen biết a?
- Chu Bá Thông?
- Cái kia, Hồng lão đầu ngươi khỏe chứ?
Chu Bá Thông trông thấy Hồng Thất Công con mắt sáng ngời:
- Đến, võ công ta hiện giờ đã tiến bộ không ít, chúng ta tới đánh nhau, nào nào nào, đến
Khiến Dương Lỗi cùng Hồng Thất Công dở khóc dở cười chính là, tên này rõ ràng muốn lôi kéo Hồng Thất Công đánh nhau.
- Lão Ngoan Đồng.
Dương Lỗi trừng mắt liếc hắn một cái.
- Cái kia, không đánh nhau thì không đánh nhau.
Bị Dương Lỗi trừng như vậy, Lão Ngoan Đồng lập tức rụt rụt đầu.
- Thất công, hôm nay tình huống như thế nào?
Dương Lỗi nhìn Hồng Thất Công hỏi.
a đã phái người tra tin tức chúa công muốn rồi, chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể biết được thôi.
Hồng Thất Công nói.
- Vậy tốt, Thất công ngươi giúp ta thăm dò thêm một chút về tướng lãnh quân đội, bất quá Thất công ngươi phải nhớ kỹ, quan trọng nhất là nhân phẩm, nếu như nhân phẩm không được tốt lắm vậy thì cũng đừng cân nhắc đến.
- Chúa công yên tâm, điểm ấy ta biết rõ, người nhân phẩm không được, tuyệt đối không đáng cân nhắc.
Hồng Thất Công nói.
- Có người nào gọi là Quách Tĩnh tới tìm ngươi không?
Dương Lỗi nhớ tới Quách Tĩnh, tiểu tử ngốc này nếu như nghe lời mình thì có lẽ đã đến Tương Dương rồi.
- Chúa công, ngươi nói là Quách Tĩnh ah, hắn đã tới Tương Dương rồi, hơn nữa ta thấy hắn phẩm chất không tệ, cũng rất có nghị lực, cho nên ta đã thu hắn làm đồ đệ rồi
Hồng Thất Công nghe vậy nói.
- Ngươi đã thu hắn làm đồ đệ rồi sao? Không tệ, không tệ, Quách Tĩnh là một người không tê, ngươi thu hắn làm đồ đệ là phúc khí của ngươi, cũng là vận mệnh của hắn.
Dương Lỗi nói:
- Quách Tĩnh người này có đại nghị lực, tương lai tất thành châu báu.
- Nhận cát ngôn của chúa công.
Hồng Thất Công nghe thấy Dương Lỗi đánh giá như vậy trong lòng cao hứng không thôi, Quách Tĩnh này tuy ngốc một chút, bất quá thắng ở nghị lực t rất lớn, cái gọi là cần có thể bổ kém cỏi, người chậm cần bắt đầu sớm, mặc dù là người thông minh nhưng nếu không chăm chỉ tu luyện thì cũng không có khả năng có thành tựu lớn.
Phải biết rằng thiên tài cũng phải dựa vào 99 phần mồ hôi mới có thể thành công được.
Dương Lỗi cười cười, lấy ra một vật, đưa cho Hồng Thất Công:
- Ngươi đưa vật này cho hắn, bảo hắn luyện binh cho ta, hi vọng hắn có thể rèn luyện ra một chỉ quân đội có thể sánh với Nhạc Gia quân của Nhạc Phi lúc trước.
- Đây là... Đây là Vũ Mục di thư?
Hồng Thất Công cầm trong tay xem xét liền kích động không thôi, Hồng Thất Công làm sao có thể không biết vật trong tay là thứ gì, đây chính là Vũ Mục di thư, là cách lãnh binh luyện binh của Nhạc Phi năm đó, có Vũ Mục di thư này thì liền có thể thành lập nên một chi quân đội cường đại rồi.
- Đúng vậy, đây chính là Vũ Mục di thư của Nhạc tướng quân, có nó rồi, ta nghĩ Quách Tĩnh chắc có lẽ sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.
Dương Lỗi mỉm cười nói:
- Còn có, khống chế được Tương Dương thành, ta nghĩ có lẽ không làm khó được Thất công ngươi đi? Nếu có cần thì có thể tìm Toàn Chân giáo, tìm Mã Ngọc bọn hắn trợ giúp, hiện giờ lực ảnh hưởng của Mã Ngọc bọn hắn đã không như trước rồi, nếu như Thất công không có cách nào vậy thì cứ tìm Mã Ngọc là được, tóm lại, trong ba tháng, ngắn nhất là trong ba tháng ở ngươi phải nắm giữ Tương Dương thành này trong tay cho ta.
- Chúa công, yên tâm, nếu có Toàn Chân giáo tương trợ thì không cần đến ba tháng, chỉ cần một tháng là ta nắm chắc có thể khống chết Tương Dương thành trong tay rồi.
Hồng Thất Công nghe vậy vỗ bộ ngực nói.
← Ch. 316 | Ch. 318 → |