Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Chương 464

Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Trọn bộ 881 chương
Chương 464: Liên Hoa ngọc bội
0.00
(0 votes)


Chương (1-881)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Liên Nhã Như được biết, Dương Lỗi muốn đi đại lục Vô Cực. Một lần đi này, không biết sẽ phải vài năm. Hơn nữa vấn đề của chính mình nếu như vẫn còn chưa được giải quyết như vậy, thì liền phiền toái.

Gần đây Liên Nhã Như cảm giác được, chính mình đã không áp chế nổi thêm thời gian dài bao lâu. Nhiều nhất còn có thể áp chế một năm, nếu như vạn nhất để Dương Lỗi vô phương trở về trong vòng một năm, vậy thì chính mình sẽ phải xảy ra vấn đề lớn.

- Tiêu Tiêu cũng phải ở cùng nhau với các tỷ tỷ.

Tiểu nha đầu ở một bên cũng nói phụ họa theo

- Dù sao người ta đã quyết định, muốn làm thê tử của Dương đại ca. Cho nên, Dương đại ca đi nơi nào, Tiêu Tiêu liền đi nơi ấy.

Dương Lỗi vừa nghe, lập tức cốc một cái vào đầu chính mình, thật là đầu óc có hơi quay cuồng.

Tại sao Liên Nhã Như muốn đi theo chính mình? Mặc dù nàng là muội muội của sư phụ của Tiểu Ngọc và Tiểu Vũ tỷ, nhưng đây không phải lí do để nàng muốn đi theo Tiểu Ngọc bọn họ chứ?

Về phần Tiêu Tiêu nha đầu kia, quả thực cũng có hơi quấn quít mình. Nhưng Dương Lỗi biết rõ ràng, Tiêu Tiêu chính là Tiểu ma nữ, căn bản không có ai có thể quản được nàng. Một khi nàng quyết định chuyện gì thì đó căn bản là vô phương thay đổi. Nếu như chính mình không đáp ứng, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây.

Đồng ý? Đó cũng là vấn đề khó khăn. Nếu chính mình đồng ý với nàng ta, vậy thì sẽ phải mang nàng tiến vào trong thế giới Mộng Huyễn. Cái này thì sẽ coi là chuyện gì?

Phải biết rằng, Tiểu Ngọc, Tiểu Vũ tỷ, còn có Cổ Tĩnh, Đoạn Dung bọn họ đều là nữ nhân của mình. Mặc dù còn chưa cử hành hôn lễ, nhưng bọn họ cũng đã coi là thê tử của mình.

- Đưa chúng ta tiến vào thế giới Mộng Huyễn đi thôi.

Liên Nhã Như thấy Dương Lỗi vẫn còn ngây người, lại mở miệng nói.

- A...

Dương Lỗi kinh ngạc vạn phần, cái này mà nàng ta cũng biết? Vậy chính mình chẳng phải là không có một chút bí mật đáng nói? Còn may... còn may chính mình chưa thân mật cùng nữ nhân của mình tại thế giới này. Nếu không, nếu mà ngay cả chuyện này đều bị nhìn thấy như thế, vậy chính mình chẳng phải là mệt lớn.

- Cái... kia... Cái... kia...

- Nếu như ngươi mà không mang theo ta và Tiêu Tiêu đi vào, vậy ngươi đừng hòng bỏ rơi chúng ta.

Liên Nhã Như đúng là nói với giọng điệu quấy nhiễu.

- Liên sư thúc, cái này... Này... Ngươi...

- Ngươi cái gì mà ngươi. Rốt cuộc là ngươi đồng ý, hay là không đáp ứng?

Đôi mắt huyền của Liên Nhã Như lườm nguýt, nhìn Dương Lỗi, đúng kiểu ngươi không đáp ứng ta liền không để ngươi được yên thân.

Cuối cùng Dương Lỗi vẫn đành bại trận, hắn nói đầy bất đắc dĩ:

- Được rồi, nhưng mà... sau khi ngươi đến thế giới Mộng Huyễn thì phải tự đi mà giải thích rõ ràng cùng Tiểu Ngọc bọn họ, hơn nữa...

- Ta đã biết, yên tâm, ta sẽ giải thích rõ ràng.

Dương Lỗi lời còn chưa nói hết, thì đã bị Liên Nhã Như cắt đứt

- Được rồi, hiện tại ngươi để cho ta và Tiêu Tiêu vào đi thôi. Để ta xem trong thế giới của ngươi rốt cuộc là tình huống nào. Ta vẫn còn chưa hề đi vào thế giới của ngươi đấy.

Bất đắc dĩ, Dương Lỗi không thể làm gì khác hơn là đều đưa Liên Nhã Như và Tiêu Tiêu vào trong thế giới Mộng Huyễn.

Còn về phần ở trong thế giới Mộng Huyễn rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì, chúng nữ nghĩ như thế nào đối với chính mình thì Dương Lỗi cũng là lười so đo.

Dù sao trước đây mọi chuyện đã đều nói rõ, chính mình muốn đi đại lục Vô Cực. Có chuyện quan trọng phải làm nên không biết mất bao lâu mới có thể lần thứ hai tiến vào trong thế giới Mộng Huyễn.

Cho nên Dương Lỗi trực tiếp đưa hai nàng vào trong hoàng cung, đưa đến chỗ ở của Tiểu Ngọc.

Đương nhiên, Dương Lỗi không hề tính toán gặp mặt chúng nữ. Chỉ có điều là vào lúc đưa hai nàng đến chỗ ở của Tiểu Ngọc, hắn nói rõ một tiếng với nàng, đương nhiên cũng nhắn lại chúng nữ một câu để tránh bọn họ xảy ra mâu thuẫn.

...

Sau đó một ngày, Dương Lỗi chậm rãi đi tới Dương gia. Dương Lỗi đương nhiên không thích đến hoàng cung. Hoàng cung của mình lớn như thế mà hắn đều lười ở, cho nên chính là đi tới ngôi nhà nhỏ của Dương gia mình.

Đến khi Dương Lỗi bước vào trong nhà, hắn phát hiện, trong nhà lại có người. Không sai, đích thật là có người.

Hắn dùng Giám Định Thuật dò qua một lần, điều đó khiến cho Dương Lỗi kinh ngạc không thôi. Lại xem xét thất bại, người này rốt cuộc là ai? Vừa nghĩ, Dương Lỗi liền nhớ ra. Người này, chính mình ban đầu sau khi tiến vào Yến Sơn tu luyện, lúc trở lại trong nhà thì cũng đã nhìn thấy người ấy.

Hiện nay xem ra, người này quả nhiên không đơn giản, chính mình lại không xem xét ra nổi.

Như thế có thể thấy được, thực lực của người này sâu không lường được. Tuyệt đối là cường giả siêu cấpcảnh giới Tạo Hóa. Thậm chí, Dương Lỗi có cảm giác, tu vi của người này thậm chí là cao hơn cấp bậc Tạo Hóa. Chỉ không biết người đó dùng phương pháp gì, để kiềm chế tu vi của bản thân.

- Tiểu tử kia, ngươi đã trở về.

Dương Lỗi vốn tưởng rằng không hề bị phát hiện, nhưng không nghĩ tới, lúc hắn đang chuẩn bị sử dụng Ẩn Thân Phù để xem xét một phen, thì liền bị phát hiện.

Nếu đã bị phát hiện, thì đúng là cũng không có gì để ẩn núp nữa. Dương Lỗi bước đi vào nhà của mình mới thấy, lúc này người này đang bưng một chén rượu, vừa tợp một ngụm.

- Ngươi là ai?

Dương Lỗi nhìn người này mà hỏi thêm

- Hiện tại có khả năng nói cho ta biết được chứ?

- Không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta.

Người kia để chén rượu xuống, rồi nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng.

- Làm sao có thể không nhớ rõ, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở chỗ này của ta? Chẳng lẽ ngươi biết ta sắp tới?

Nghĩ tới đây, Dương Lỗi không khỏi kinh hãi. Nếu nói như vậy, điều đó thật sự là khủng bố. Chẳng lẽ nhất cử nhất động của mình đều nắm giữ ở trong tay hắn? Hoặc là hắn cũng giống như Liên Nhã Như, có một kiện pháp bảo tương tự Côn Lôn Kính, có khả năng dọ thám biết chuyện của mình sao?

- Không sai, ta xác thực ở chỗ này chờ ngươi, ta đã đợi ngươi mấy tháng.

Nam nhân kia nhìn Dương Lỗi nói.

- Chờ ta, ngươi tại sao phải chờ ta? Ta và ngươi có quan hệ sao?

Dương Lỗi thấy người này không chịu nói ra chính mình rốt cuộc là ai, như vậy cũng chỉ có từ mục đích của hắn để thăm dò suy đoán.

Nếu hắn mà tìm chính mình, thì rốt cuộc có biện pháp có khả năng nghe được một chút tin tức. Mà hiện tại Dương Lỗi muốn biết chính là, người này, tại sao muốn tới tìm chính mình. Chẳng lẽ hắn và mẫu thân của mình có liên quan?

Trước đây, Dương Lỗi hoài nghi người này là người của Tê Hồn Cốc. Bởi vì tại đại lục Sùng Võ, cũng chỉ có Tê Hồn Cốc là thần bí nhất.

Đương nhiên còn có Sâm La Điện, Sâm La Điện kia cũng là thần bí vô cùng, nhất là đại nhân vật kia trong Sâm La. Hắn ta tựa hồ rất coi trọng đối với chính mình, như vậy tại sao hắn lại coi trọng chính mình đây? Hắn cùng với chính mình có liên quan gì?

*****

Nam nhân trước mắt này có thể là vị đại nhân vật kia ở Sâm La điện hay không? Một loạt mối liên hệ này bắt đầu móc xích, khiến cho Dương Lỗi không hiểu ra sao cả.

Tất cả điều này tựa hồ có một loại liên lạc thần bí, hơn nữa rốt cuộc tại sao bọn họ coi trọng chính mình, muốn khiến cho mình làm cái gì ư? Đều là những sự việc chưa biết, nhưng Dương Lỗi rất rõ ràng, chính mình tựa hồ đang lâm vào trong một chuyện bí ẩn lớn lao. Chuyện này, không phải đơn giản như vậy.

- Ta tới nơi này chờ ngươi, tự nhiên là có việc. Nếu không ta tới nơi này chờ ngươi làm gì.

Nam nhân kia đáp.

- Chuyện tốt hay là chuyện xấu? Nếu như là chuyện tốt thì ngươi có thể nói, nhưng nếu như là chuyện xấu thì có lẽ tính đã.

Đối với người thần bí này, Dương Lỗi là cũng không hề quan tâm một chút nào. Những điều chưa biết và những người chưa biết rốt cuộc làm cho người ta một loại cảm giác bất an. Dương Lỗi tự nhiên cũng là như vậy.

Đối với điều chưa biết gì đó thì cũng đương nhiên là có lúc đều có một loại bài xích, càng nhiều hơn là lòng hiếu kỳ. Nhưng mà hiện tại Dương Lỗi mặc dù có lòng hiếu kỳ, nhưng sẽ không bài xích mấy.

Dù sao cẩn thận là trên hết. Người này tu vi rất khủng bố, nếu như định đối phó chính mình, vậy thật đúng là một chuyện phiền toái.

- Chuyện tốt chuyện xấu? Ha hả, cái này phải xem bả thân ngươi nghĩ như thế nào. Nói là chuyện tốt cũng được, là chuyện xấu thì cũng không có trở ngại.

Người kia cười nhạt nói.

Dương Lỗi nghe vậy im lặng, mụ nội tên này có lẽ là cao nhân. Nói lời thế này, tương đương nói vô ích, chuyện tốt chuyện xấu mà còn không phân biệt rõ sao? Thật là một hỗn đản.

Nếu như không phải chính mình không đánh lại hắn, Dương Lỗi thực sự muốn thu thập hắn một trận, cho hắn biết choáng váng đầu óc là tại sao như vậy.

- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?

Dương Lỗi biết, người này sẽ không gây ra bất lợi đối với chính mình. Nếu như hắn muốn đối phó với mình, thì từ lúc chính mình ban đầu vẫn còn chỉ là một võ sư, khi đó liền có khả năng thu thập mình. Đương nhiên hiện tại hắn nghĩ muốn thu thập chính mình, thì cũng vẫn còn là rất đơn giản.

- Cho ngươi cái này.

Người kia xuất ra một miếng ngọc bội màu trắng.

- Đây là cái gì?

Dương Lỗi tiếp nhận Ngọc Bài, đánh giá một phen. Hắn chỉ thấy trên mặt ngọc bội điêu khắc một đóa Liên Hoa (hoa sen) trắng như tuyết. Sau khi cầm ngọc bội kia, Dương Lỗi cũng còn chưa nhìn ra rốt cuộc nó có chỗ kỳ lạ nào.

Nhưng mà tựa hồ là nó có một thân phận tượng trưng. Người nầy, đưa miếng ngọc bội kia cho mình, rốt cuộc là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là khiến cho chính mình đi tìm một cá nhân nào đó sao?

- Ngươi hẳn là đến lúc đi đại lục Vô Cực?

Người kia không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại.

- Làm sao ngươi biết?

Dương Lỗi có hơi kinh ngạc. Nhưng rồi nghĩ lại, điều này cũng không có gì lạ. Hắn ta hẳn là cũng biết không ít đối với chuyện của mình. Mẫu thân của mình là người đại lục Vô Cực, hiện tại cũng đang ở tại đại lục Vô Cực. Như vậy hắn biết chính mình muốn đi đại lục Vô Cực, điều này cũng không phải chuyện giỏi giang gì.

- Ngươi cầm miếng ngọc bội này, vào lúc đi đại lục Vô Cực, nó sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều tiện lợi.

Người kia cũng không giải thích, nói xong một câu này, xoay người liền ra khỏi nhà. Dương Lỗi xoay người sang chỗ khác, thì phát hiện thân hình người kia đã biến mất trong màn đêm. Tốc độ hắn quá nhanh, ngay cả Chân Thực Ưng Nhãn cũng không thể phát hiện hắn rốt cuộc là rời đi như thế nào.

Dương Lỗi thi triển một lần Giám Định Thuật đối với ngọc bội.

Hắn phát hiện, ngọc bội kia ngoại trừ chất liệu vô cùng tốt ra, thì tại bề mặt ngọc thạch còn có cấm chế. Những cấm chế đặc thù này là để bảo vệ ngọc bội, ngoại trừ cái đó ra liền cũng không có chỗ đặc biệt nào. Cho nên hắn muốn từ trên bề ngoài ngọc bội tìm ra một chút tin tức, đó là có muốn cũng không muốn muốn nổi.

Liền vào lúc Dương Lỗi đang nhớ lại điều này thì có người mới đến nhà. Người đến là Dương Hữu, hiện nay Dương thị là hoàng triều hoàng đế. Vào lúc Dương Lỗi trở lại Dương gia, Dương Lỗi căn bản là không hề thông báo cho bất luận kẻ nào, không biết là làm thế nào mà hắn lại biết.

- Tiểu Lỗi, ngươi đã trở về.

Dương H ữu nhìn Dương Lỗi, tâm tình cực kì mừng rỡ. Lúc này Dương Hữu cũng không có mặc long bào, mà là một bộ nho phục.

- Sao ngươi lại tới đây.

Dương Lỗi nhìn Dương Hữu mà hỏi.

- Ngươi đã trở về, làm sao ta không thể đến được.

Dương Hữu vô cùng vui mừng cao hứng, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn

- Lần này trở về, có chuyện gì không?

Dương Lỗi lắc đầu đáp:

- Cũng không có chuyện gì quan trọng. Chính là lần này ta chuẩn bị đi thăm Nhị tỷ, ngươi có gì cần phải ta mang sao?

Dù sao Dương Hữu là con ruột của phụ thân Dương Nguyệt. Chính mình đi tìm Dương Nguyệt, thuận tiện mang cho hắn ít đồ, thì cũng không có việc gì.

- Ngươi đi tìm Nguyệt Nhi, đây là chuyện tốt. Đáng tiếc hiện nay ta là hoàng đế, bằng không ta thật sự muốn đi cùng với ngươi thăm một chút Nguyệt Nhi. Thời gian dài như vậy không hề nhìn thấy Nguyệt Nhi, trong lòng cực kì nhớ nàng.

Dương Hữu nghe thấy Dương Lỗi nhắc tới Dương Nguyệt, trong mắt nổi lên sự nhớ nhung rõ rệt.

...

Sau khi Dương Hữu rời đi, Dương Lỗi liền đi tới Trường Phong Thương Hành, trực tiếp tìm được Triệu Viễn.

- Dương lão đệ, ngươi đã đến rồi, đã lâu không gặp. Có đúng là ngươi đã sớm quên lão ca chăng a?

Triệu Viễn thấy Dương Lỗi thì vẫn là vô cùng nhiệt tình. Hiện nay tu vi của Triệu Viễn cũng tăng lên không ít. Mặc dù còn chưa hề đột phá Võ Thánh, nhưng mà không kém bao nhiêu.

- Thật sự là thật xin lỗi lão ca, tiểu đệ bận về việc.. Tu luyện, cho nên không thể đến thăm lão ca. Hy vọng Triệu lão ca ngươi tha thứ.

Dương Lỗi vội nói.

- Dương lão đệ, ngươi nói lời này cũng không đúng rồi. Vừa rồi chẳng qua là chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi. Có thể nào mà coi là thật. Ta biết lão đệ bận việc.. Tu luyện, cũng không có trách tội. Giờ đã đến, lão đệ, sang bên này đi. Ta lập tức cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, hai huynh đệ chúng ta cùng uống một bữa thật tốt.

Triệu Viễn vô cùng nhiệt tình, liền kéo Dương Lỗi đi vào bên trong.

Sau khi dọn xong rượu và thức ăn, hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Triệu Viễn giơ chén rượu lên, nói với Dương Lỗi:

- Lão đệ, chúng ta làm một chén.

Dương Lỗi tự nhiên cũng không khách khí:

- Cạn chén.

Uống xong một chén, rượu này mặc dù không bằng rượu ngon chính mình đổi từ trong Hệ Thống, nhưng tại giới thế tục đã được coi là rượu ngon phi thường.

- Rượu ngon.

- Rượu này là lão ca đổi lấy từ những chỗ đồ cổ, cũng coi là được. Nhưng mà so với rượu ngon đích thực mà lão đệ uống tại Huyền Cơ Môn, thì rượu này liền không lên được mặt bàn tiệc.

Triệu Viễn nghe Dương Lỗi tán dương, liền ha hả cười một tiếng mà nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-881)