← Ch.464 | Ch.466 → |
- Nào dám nói thế được, lão ca khiêm nhường. Tiểu đệ vốn cũng không uống rượu như thế, rượu ngon Huyền Cơ Môn thật sự cũng chưa từng uống qua. Nhưng mà rượu này của lão ca, thiết nghĩ so với rượu ngon của Huyền Cơ Môn thì cũng không kém là bao nhiêu.
Dương Lỗi để chén rượu xuống mà nói.
- Lão đệ thừa nhận là được. Đúng rồi, Dương lão đệ, lần này trở về tính toán ở lại bao lâu?
Triệu Viễn cũng đặt chén rượu xuống, nhìn Dương Lỗi hỏi.
- Chủ yếu là quay về để nhìn rồi lại đi.
- Cứ khẩn cấp như vậy? Sao không ở lại thêm.
Mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng nghe thấy Dương Lỗi nói như vậy thì trong lòng vẫn còn là có hơi thất vọng.
Đối với Triệu Viễn mà nói, hiện nay địa vị của Dương Lỗi, đây chính là trước đâu bằng bây giờ. Chính mình cùng hắn mặc dù có kết giao tình cảm, nhưng kết giao tình cảm là kết giao tình cảm, bằng hữu nếu như không thường xuyên đi lại, thì cũng là xa lánh.
- Không được, tiểu đệ còn có chuyện khác, cho nên đành phụ lòng ý tốt của lão ca.
Dương Lỗi đương nhiên cũng biết ý nghĩ trong lòng Triệu Viễn, cười cười đáp lại.
Sau khi ăn uống no say, Dương Lỗi xuất ra một quả Trữ Vật Giới Chỉ giao cho Triệu Viễn, bên trong là một chút phù triện và đan dược.
Triệu Viễn đương nhiên là vui mừng. Vật này, hắn đương nhiên biết sự quí giá trong đó. Hơn nữa Dương Lỗi vẫn còn đặc biệt chuẩn bị một chút đan dược cho bản thân hắn. Những đan dược này thực sự có thể làm cho tu vi của chính mình tiến một bước dài, đạt tới cấp bậc Võ Thần.
Điều này làm sao mà không khiến cho Triệu Viễn vui mừng? Đối với Triệu Viễn mà nói, tiến vào cấp bậc Võ Thần, đó là một giấc mộng nằm ngoài tầm với. Hiện nay Dương Lỗi cho hắn cơ hội thực hiện giấc mộng, hắn đương nhiên hưng phấn vạn phần, liên tục nói cám ơn.
Hơn nữa giao những thứ Dương Lỗi ưng ý mà hắn đã tích góp mấy năm qua, tất cả đều giao cho Dương Lỗi. Hắn biết Dương Lỗi không cần tiền tài, cho nên những gì chuẩn bị đều là một chút dược liệu, một chút khoáng thạch. v.. v... Những nguyên liệu này, đương nhiên còn có một chút công pháp bí tịch, bởi vì Dương Lỗi đã nhắn nhủ cho hắn đi thu thập một chút công pháp thấp hơn.
Dương Nguyệt hiện nay tu hành tại Bích Thủy Cung. Bích Thủy Cung kia rốt cuộc là có tình huống thế nào, Dương Lỗi căn bản không rõ ràng lắm. Nhưng mà đối với Dương Lỗi mà nói, chỉ cần bọn họ không làm thương tổn Dương Nguyệt, như vậy là đủ rồi.
Về phần Bích Yên Thủy kia, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như vậy. Hiện tại Dương Lỗi mới biết rõ ràng, nếu tại chỗ Dương Nguyệt thu được truyền thừa có Tiên Thạch tồn tại, vậy Tiên Thạch kia so với linh thạch mà nói, là phải quý trọng hơn một chút.
Như vậy, Bích Yên Thủy kia, e rằng là một vị tiên nhân. Tu vi của hắn có lẽ so với Thiên Tiên bình thường đều phải mạnh mẽ hơn nhiều lắm.
Về phần vị trí của Bích Thủy Cung thì Dương Lỗi vẫn biết đến. Hồi đó trưởng lão của Bích Thủy Cung có để lại cho Dương Lỗi một quả ngọc giản. Trong ngọc giản có ghi chép lộ tuyến đi đường tới Bích Thủy Cung.
Bích Thủy Cung này ở cách Yến Sơn quá xa, coi như là Dương Lỗi toàn lực mà chạy thì cũng cần thời gian một ngày.
Phải biết rằng, nếu như Dương Lỗi dốc toàn lực chạy thì sẽ có tốc độ nhanh hơn nhiều. Chính bản thân Dương Lỗi hiểu rõ nhất, ngày đi ngàn dậm, kia quả thực là có chút ý nghĩa. Nói cách khác, Bích Thủy Cung này cơ hồ nằm ở ven rìa cả đại lục Sùng Võ.
Một mạch chạy về hướng nam, tốc độ đi đường của Dương Lỗi thật sự cũng không phải là quá nhanh.
Cứ theo tiến độ như vậy, ước chừng ba ngày sau là có thể tới chỗ Bích Thủy Cung.
Dọc theo đường đi ma thú trái lại không ít. Nhưng mà Dương Lỗi cứ thế bỏ qua mà không hề chém giết.
Bởi vì Dương Lỗi biết, chính mình đã là Võ Thần đại viên mãn. Một khi giết chết một con ma thú, cho dù là Thánh Thú thì chính mình cũng bị đột phá cảnh giới hiện tại, tiến vào cấp bậc Thông Huyền.
Tình huống tu luyện của mình không giống với người khác, không thể áp chế. Cho nên Dương Lỗi mặc dù trong lòng muốn giết chết những ma thú này, nhưng cũng chỉ có thể đành nhịn.
Lúc trước, Dương Lỗi cũng muốn bắt một số ma thú để nuôi nhốt trong thế giới Mộng Huyễn. Nhưng rồi cũng có một vấn đề khó khăn không giải quyết được.
Bởi vì trong thế giới Mộng Huyễn còn không có một địa phương thích hợp để nuôi nhốt những ma thú này.
Đương nhiên Dương Lỗi hiện tại không có thời gian quan sát, cho nên hắn cũng không dám dễ dàng đem những ma thú này vào trong thế giới Mộng Huyễn. Vạn nhất bỏ vào đó một loại làm cho dây chuyền sinh vật liền mất cân đối như vậy, khi đó có thể bị phiền toái.
Dù nói như thế nào, chính bản thân Dương Lỗi cũng là người của thế kỷ hai mươi mốt, đối với sự thăng bằng sinh thái thì vẫn có chỗ hiểu rõ. Một khi dây chuyền sinh vật phát sinh vấn đề, sinh thái thăng bằng bị phá bỏ, thì cả thế giới thậm chí có khả năng gặp phải nguy cơ hủy diệt.
Mặc dù chuyện phát sinh tình huống như vậy có thể tính sẽ không quá lớn, nhưng cũng không phải không có khả năng. Cho nên, trong trường hợp chính mình không có thời gian, có lẽ không nên đưa ra lựa chọn như vậy thì thỏa đáng hơn. Chờ sau khi mình đi vào đại lục Vô Cực thì có lẽ là thời điểm đó. Hiện tại không cần phải... khẩn cấp như thế.
Cho nên ở dọc theo đường đi lần này, Dương Lỗi mặc dù có chiến đấu, nhưng không giết chết ma thú.
Đương nhiên, Dương Lỗi đang không ngừng tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, lúc trước Kim Cương Bất Hoại Thần Công cũng đã đạt tới tầng thứ mười đỉnh cao, cho nên sau hai ngày này thì Dương Lỗi đã đột phá giới hạn, khiến cho Kim Cương Bất Hoại Thần Công từ tầng thứ mười tiến vào đến tầng thứ mười một.
Tầng thứ mười một Kim Cương Bất Hoại Thần Công, so với tầng thứ mười lại là một đột phá thật lớn.
Cho dù gặp phải Võ Giả Ngũ Khí Triêu Nguyên đại viên mãn thì Dương Lỗi cũng có thể dễ dàng đánh bại đối phương. Nhưng nếu gặp phải Võ Giả Lục Đạo Luân Hồi, vậy ai thắng ai thua thì vẫn không được biết.
Dù sao hiện tại mặc dù Dương Lỗi có khả năng thi triển Thiên Đao Nhất Thức, nhưng Thiên Đao Nhất Thức này chỉ là có thể đủ sức giết chết Võ Giả có cấp bậc cao hơn hai mươi bước so với chính mình.
Mà hiện tại cấp bậc của mình, chẳng qua là Võ Thần đại viên mãn. Nói cách khác, sử dụng Thiên Đao Nhất Thức chỉ có thể đủ sức giết chết Võ Giả cảnh giới Âm Dương Nhị Khí. Cho nên, trong tình huống hiện tại, Thiên Đao Nhất Thức kia trên cơ bản chính là một cái gân gà.
Hiện tại thì là gân gà, nhưng Dương Lỗi không cho rằng sau này cũng là gân gà. Chờ cho cấp bậc tu vi của chính mình được nâng cao, cường đại hơn. Vậy chiêu Thiên Đao Nhất Thức kia liền phát huy ra được uy lực.
Hơn nữa Thiên Đao Nhất Thức cũng có khả năng tiến hóa, đang trong quá trình không ngừng tìm tòi thì Dương Lỗi phát hiện, Thiên Đao Nhất Thức là có thể phối hợp sử dụng cùng Phong Ẩn Đao. Nói cách khác Phong Ẩn Đao càng mạnh hơn, như vậy Thiên Đao Nhất Thức cũng nhờ đó mà càng lợi hại hơn.
*****
Nếu như chính mình có thể kết hợp Phong Ẩn Đao cùng Hổ Phách Đao, luyện hóa trở thành một thanh bảo đao. Như vậy Thiên Đao Nhất Thức sẽ cường đại đến tình trạng gì?
Nghĩ tới đây, Dương Lỗi vô cùng kích động, có điều đây chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Hiện tại Luyện khí thuật của mình mặc dù sắp sửa đột phá cấp bậc tông sư, nhưng mà nếu muốn luyện hóa dung hợp Hổ Phách Đao và Phong Ẩn Đao trở thành một thanh bảo đao, thì đâu phải là một Luyện Khí Tông sư nho nhỏ có thể làm được. Mặc dù là Đại Tông Sư, thậm chí là Tiên Phẩm Luyện khí sư đều không nhất thiết có thể làm được.
Dọc theo đường đi Dương Lỗi không ngừng trui luyện thân thể của mình, cho nên trong chiến đấu trong, Dương Lỗi căn bản là chưa hề sử dụng binh khí, cũng chưa hề sử dụng chân khí. Mà là dựa vào lực lượng cơ thể thuần túy để đối phó những ma thú tìm đến chính mình gây phiền toái. Đương nhiên cũng có một chút cường đạo, còn có mã tặc (bọn cướp cưỡi ngựa).
Ba ngày sau, Dương Lỗi rốt cục đi tới chỗ mà ngọc giản ghi chép, cũng chính là vị trí của Bích Thủy Cung.
Điều khiến cho Dương Lỗi buồn bực chính là, chỗ mà ngọc giản này ghi chép căn bản là một cái hồ lớn. Nhìn ra thật xa cũng không thấy được gì.
Bích Thủy Cung này chẳng lẽ là tại đáy nước sao?
Dương Lỗi mở Chân Thực Ưng Nhãn ra, không nghĩ tới, Bích Thủy Cung này thật đúng là tại đáy nước. Ở dưới mặt nước cái hồ lớn này, có một cung điện dưới nước. cung điện dưới nước này bị một tòa đại trận chặn lại, cho nên nước ở bên ngoài không vào được, khiến cho Dương Lỗi nhìn mà cực kì kinh ngạc.
Đại trận quanh Bích Thủy Cung này là một tòa đại trận rẽ nước. Tại bên ngoài đại trận còn có một tòa trận pháp bảo vệ. Trận pháp này càng khủng bố hơn, lại là Cửu Thiên Lạc Lôi Đại Trận.
Dương Lỗi thầm nghĩ, Cung Chủ Bích Yên Thủy của Bích Thủy Cung này cũng là nhân vật lớn. Vậy mà lại nghĩ tới việc bố trí một tòa Cửu Thiên Lạc Lôi Đại Trận ở dưới nước. Nếu mà trận pháp này bị kích động, vậy trong cả hồ chỉ sợ phải là cảnh sinh linh chết sạch, tất cả tôm cá đều phải bị điện giật chết a.
Lặn xuống nước đối với Dương Lỗi mà nói, cũng không phải vấn đề gì. Đương nhiên ở dưới nước, việc phát huy thực lực liền sẽ phải chịu ảnh hưởng. Cho nên Dương Lỗi liền bóp nát một quả phù triện, đây là Phân Thủy Phù, là thứ mà Dương Lỗi trước kia nhàm chán luyện chế. Không nghĩ tới, lúc này nó lại phát huy công dụng.
Đương nhiên vào lúc Dương Lỗi xông qua đại trận, tiến vào Bích Thủy Cung, một con Giao Long thật lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Lỗi. Con Giao Long này cực kỳ uy phong, cả thân hình thực sự dài đến mấy trăm thước.
Dương Lỗi bị dọa cho hoảng sợ. Lúc đầu không có chú ý, hắn còn tưởng rằng đây là một pho tượng điêu khắc. Nhưng không nghĩ tới, con nầy lại là sinh vật còn sống.
- Ai dám xông vào Bích Thủy Cung ta?
Giao Long kia lên tiếng mở đầu
- Cấp tốc rời đi, nơi này là trọng địa của Bích Thủy Cung, người ngoài không được vào bên trong.
Vẫn còn có thể nói? Dương Lỗi quét một tia Giám Định Thuật về phía trước. Hệ Thống lại nhắc nhở "xem xét thất bại", khiến cho Dương Lỗi kinh hãi. Sinh vật này có thực lực quá cường đại, chính mình lại không thể xem xét ra được. Điều đó cũng có ý nghĩa tu vi sinh vật này có cấp bậc tuyệt đối là cấp bậc Tạo Hóa.
- Vị lão huynh này, không phải ta muốn xông vào Bích Thủy Cung, mà đến tìm người. Nhị tỷ Dương Nguyệt của ta đang tu luyện trong Bích Thủy Cung.
Dương Lỗi thấy sinh vật nầy dũng mãnh như thế, thật sự cũng không muốn làm tức giận nó. Chính mình ở trên đất bằng cũng sẽ không phải là đối thủ của nó, nay ở trong nước thì lại càng không phải.
- Thiếu Cung Chủ, ngươi là ai? Tìm thiếu Cung Chủ có chuyện gì?
Giao Long kia cực kì cảnh giác nhìn Dương Lỗi, một đôi mắt to như cái bát lớn nhìn Dương Lỗi.
- Phiền toái đại ca đi bẩm báo một phen, nói là Dương Lỗi tìm đến nàng.
Dương Lỗi nói.
- Ngươi và thiếu Cung Chủ có quan hệ gì?
Giao Long kia nhìn Dương Lỗi mà hỏi.
- Ta là đệ đệ của thiếu Cung Chủ các ngươi, lần này là đến gặp nàng, hy vọng đại ca vào bẩm báo một phen.
Dương Lỗi thấy Giao Long này còn muốn nói dong dài, trong lòng mặc dù khó chịu nhưng cũng không có cách nào. Ai bảo tên nầy lợi hại hơn so với chính mình. Sớm biết thế, chính mình dứt khoát tàng hình đi vào là được.
Có điều nếu như chính mình tàng hình đi vào thì cũng phiền toái vì chính mình không tìm được chỗ.
Bích Thủy Cung mặc dù không biết là đại môn phái gì, nhưng nội tình hẳn là không nhỏ. Chính mình phải tìm được chỗ của Dương Nguyệt, nên cũng không phải trong một hồi là có khả năng làm được. Làm không tốt còn có thể tạo thành phát sinh hiểu lầm.
- Cái gì? Ngươi là đệ đệ của thiếu Cung Chủ? Ngươi không phải gạt ta chứ?
Kia Giao Long nghe vậy bị dọa đến hoảng sợ. Nếu như thiếu niên này thật sự là đệ đệ của thiếu Cung Chủ, vậy chính mình nếu mà đắc tội hắn, thì chính mình có thể bị nguy rồi. Vạn nhất hắn ghi hận chính mình, đến chỗ thiếu Cung Chủ nói sai về mình thì có thể bị thảm.
- Ta có cần phải lừa ngươi sao? Ngươi đi hỏi sẽ biết, dù sao cũng không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của đại ca ngươi.
Dương Lỗi nói với vẻ bất đắc dĩ. Còn trong lòng thì cực kì không nói nổi đối với con Giao Long này. Quá lắm mồm, chỉ là đi truyền lời mà thôi.
- Ta lập tức phải đi. Hừ hừ, nếu như là ngươi dám gạt ta, ta đây sẽ làm ngươi mất mặt. Tiêu Tam ta đâu phải là dễ lừa gạt.
Con Giao Long kia ngẩng cái đầu cực lớn
- Ngươi ở chỗ này chờ ta, không nên xông loạn. Ta trở về lập tức.
Nói xong Giao Long kia liền xoay người rời đi.
Dương Lỗi thở phào một hơi. Sớm biết vậy, thì chính mình hẳn là trước hết xuất ra cái tin phù để đưa tin. Vốn hắn đang muốn dành cho Nhị tỷ Dương Nguyệt một niềm vui bất ngờ, nhưng mà bây giờ nhìn lại thì căn bản là không thể thực hiện điều đó được rồi.
Dương Lỗi đợi ở cửa này ước chừng khoảng một phút đồng hồ, liền thấy một người chạy tới cực kì nhanh chóng.
Người kia không phải ai khác, đúng là Nhị tỷ Dương Nguyệt của mình.
- Tiểu Lỗi, tiểu Lỗi, ngươi thực bại hoại, ngươi rốt cục đến thăm ta.
Dương Nguyệt thấy Dương Lỗi, nhanh chóng nhào tới vào trong lòng Dương Lỗi, trong mắt hơi nhuộm nước mắt chứ không còn là Nhị tỷ Dương Nguyệt kiên cường ở nhà nữa. Lúc này nàng thật giống như là một thiếu nữ bình thường.
- Nhị tỷ, ta đến thăm tỷ.
Dương Lỗi vỗ nhẹ phía sau lưng Dương Nguyệt.
- Ngươi vẫn còn biết đến thăm ta, cái đồ tiểu tử hỗn nhà ngươi.
Dương Nguyệt buông Dương Lỗi ra, rồi nhằm mu bàn chân Dương Lỗi mà hung hăng đạp một cước.
Dương Lỗi bất ngờ không kịp đề phòng, bị đạp trúng. Hắn bất đắc dĩ cười khổ mà nói:
- Nhị tỷ, đệ đệ của tỉ đây mải mê tu luyện nên không có thời gian, nếu không đã sớm đến thăm Nhị tỷ ngươi.
- Thôi được, ta cũng không trách cứ ngươi. Nhưng mà ngươi sau này nhất định phải đến thăm Nhị tỷ nhiều hơn.
Dương Nguyệt kéo tay Dương Lỗi mà nói tiếp
← Ch. 464 | Ch. 466 → |