← Ch.177 | Ch.179 → |
- Nhị ca, tùy tiện tìm một chỗ nào đó dùng cơm là được, buổi tối tôi còn có việc khác, cần phải đi thăm hỏi một vị tiền bối...
Trang Duệ nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ hơn tám giờ, nếu trước chín giờ đến thăm hỏi thì Cổ lão gia tử có lẽ còn chưa đi ngủ, nếu chậm thêm cũng không lễ phép.
- Không được, ngày mai rồi đi làm việc, hôm nay vất vả lắm mới mượn được chiếc xe này. Còn nữa, chỗ kia không phải là nơi tôi thường xuyên đi đến, hôm nay dù thế nào thì cậu cũng phải đi theo giúp tôi...
Lão Nhị vừa nói vừa chạy xe qua một cầu vượt, Trang Duệ nhìn thoáng qua biển báo giao thông, đây là phương hướng đi đến Đại Hưng, vì vậy mà không khỏi cười khổ, nhưng mình đang ngồi trên xe cũng không thể nào nhảy xuống được.
Trang Duệ lấy điện thoại ra gọi cho Cổ lão gia tử, nói là sáng mai nhất định sẽ đến. Sau khi bị Cổ lão gia tử oán trách một chặp, Trang Duệ nhìn Lão Nhị rồi hỏi:
- Anh rốt cuộc muốn đi đâu? Thủ đô lớn như thế ày chẳng lẽ còn không tìm được một quán cơm?
- Những địa phương đó sao có thể ăn được? Chẳng qua chỉ là những cửa hàng cả trăm năm mà thôi, có gì hay? Lão Yêu, cậu là người hiện đại nên cần thưởng thức cơm nước ở những nơi hiện đại, có hoàn cảnh tốt mới nuốt vào được, mà cậu cũng là người nhiều tiền, cần phải biết hưởng thụ cuộc sống chứ?
- Hoàn cảnh cái quái gì? Anh đã quên khi chúng ta còn học đại học thì tùy tiện tìm một quán ăn ven đường đều có thể được sao? Nhị ca, bây giờ anh chỉ là quan nhỏ một tháng vài ngàn đồng, vậy mà cũng có thể nói đến phương diện thưởng thức sao?
Trang Duệ nhìn bộ dạng nghiêm trang của Lão Nhị mà thiếu chút nữa đã bật cười, khi còn học đại học, mỗi lúc trời tối thì bên cạnh ký túc xá có một "khu ăn uống", tuy cách đó không xa là đống rác nhưng mọi người đều ăn uống ngon lành.
- Lúc này có thể so sánh với trước kia sao?
Nhạc Kinh cười hì hì, hắn nhìn cách ăn mặc của Trang Duệ, trên người là một chiếc áo sơ mi ngắn tay, phía dưới là chiếc quần jean có hơi bạc, lại là đôi giày thể thao màu trắng mua từ Thiểm Tây, vì vậy nhíu mày nói:
- Trước tiên chúng ta tìm một cửa hàng để dọn dẹp bộ đồng phục kia của cậu, nếu cậu ăn mặc thế này thì thật sự là một con lừa.
- Đừng, tôi quen mặc như vậy rồi, nếu anh ngại thì tôi sẽ không đi, làm xong việc tôi còn phải quay về Bành Thành.
Trang Duệ từ chối đề nghị của Trang Duệ, không đi thì tốt.
- Được, tùy cậu vậy, nhưng nếu buổi tối không ai để ý đến cậu thì đừng trách anh đây không nhắc trước.
Nhạc Kinh nở nụ cười dâm đãng làm cho Trang Duệ thật sự cảm thấy khó hiểu, chỉ là ăn một bữa cơm mà có nhiều trò như vậy sao?
Lão Nhị đổi đề tài và hỏi về chuyện kết hôn của Lão Tam, vì hắn có việc đến Quảng Đông nên không thể tham gia được. Trang Duệ nói ra vài điểm nhấn trong đám cưới, nhưng lại bỏ qua chuyện mình gặp nguy hiểm.
- Nhị ca, anh chạy đi đâu vậy?
Giao thông ở Bắc Kinh không tốt, xe rất nhiều, phải mất hơn một giờ thì mới ra khỏi nội thành, nhưng Trang Duệ nhìn đồng ruộng hai bên mà trong lòng phát sinh nghi vấn, địa phương này sao có nhà hàng cho được?
- Không xa nữa đâu, đến ngay thôi...
Lão Nhị vừa nói vừa quặt xe vào một con đường rẽ, đường không rộng nhưng cũng là đường nhựa, chất lượng không kém con lộ ở bên ngoài, đèn đường hai bên có chút âm u. Nhìn về phía trước hai trăm mét thì thấy có một cánh cửa lớn, hai bên cũng không có người canh gác, chỉ có một cái máy quét thẻ tự động đứng lẻ loi nơi đó mà thôi.
Bốn phía cửa chính là hàng rào cao hơn hai mét, Trang Duệ nhờ đèn xe mà thấy ở hai bên có gắn camera, mà trong bóng tối thì Trang Duệ cũng không nhìn rõ tình hình bên trong, căn bản không biết biết được có thứ gì.
Nhạc Kinh xuống xe đưa thẻ ra, sau đó cửa chính chợt mở về hai bên, sau khi xe tiến vào thì đóng cửa lại. Xe tiếp tục chạy về phía trước khoảng một trăm mét, nơi này lại có một trạm gác, ba người đàn ông mặc tây phục đứng nơi đó, sống lưng thẳng tắp cho thấy bọn họ đều được trải qua huấn luyện.
- Tiên sinh, mời ngài đưa thẻ ra cho xem xét.
Một tên đàn ông mặc tây phục đến trước xe, tỏ ý để cho Nhạc Kinh hạ cửa sổ xuống.
- Tiên sinh, ngài cầm thẻ Vip cấp hai, mời anh đi đến tầng cho khách Vip số hai.
Nhạc Kinh đưa tấm thẻ của mình ra, tên đàn ông ở bên ngoài tiếp nhận, sau khi dùng một chiếc máy kiểm tra tin tức thì trả lại cho Nhạc Kinh.
- Nhị ca, anh xác định chúng ta đến đây dùng cơm sao? Không phải tiến vào một hội sở bí mật à?
Trang Duệ đến bây giờ vẫn chưa thấy nơi nào có trận chiến như thế này, chỉ là một bữa cơm mà thôi, còn phải kiểm tra và xem xét thẻ Vip. Nghe lời nói của tên đàn ông mặc tây phục đen thì thấy cầm mỗi loại thẻ chỉ có thể được đi vào những địa phương tương ứng mà thôi.
- Lão Yêu, đi vào thì cậu sẽ biết, có thể đến nơi này dùng cơm cũng chẳng phải có tiền là đủ. À, ví dụ như tấm thẻ của tôi, nếu lấy ra bán ở bên ngoài, sợ rằng sẽ có giá hơn chục triệu, cậu có tin không?
Lão Nhị vừa nói vừa dừng xe ở trước mặt một tòa nhà ba tầng có diện tích rất lớn, nhưng điều làm cho Trang Duệ cảm thấy kỳ quái chính là ánh đèn từ cửa ra vào đến bên trong đều rất âm u, Lão Nhị cũng phải nhờ vào đèn xe mới dừng xe vững vàng.
Khi đậu xe thì Trang Duệ đưa mắt đánh giá bốn phía, lúc này hắn phát hiện chút khác biệt, đó là những chiếc xe nơi đây cũng không kém chiếc BMW của Lão Nhị, thậm chí còn có hai chiếc xe có ngoại hình rất phong cách mà hắn không thể nào gọi được tên của nó.
- Đi thôi.
Lão Nhị đẩy cửa xe và dẫn đường đi về phía trước, cả hai đi ra khỏi bãi đậu xe dưới ánh đèn u ám, sau đó đi đến trước cửa tòa nhà ba tầng, Trang Duệ nói gì cũng không tin Lão Nhị không thường xuyên đến chỗ này.
Trước cửa có hai tên đàn ông mặc tây phục đen, nơi này còn có dụng cụ kiểm tra như ở trong sân bay, Trang Duệ lại càng cảm thấy hiếu kỳ, chỉ một bữa cơm mà cần phô trương vậy sao?
Khi cánh cửa được chế tác bằng gỗ lim được kéo ra, ánh sáng chợt bừng lên, tuy cũng không quá sáng nhưng cũng đủ để cho Trang Duệ thấy rõ tình huống bên trong.
- Cái này... Nhị ca, anh xác định chỗ này có cơm ăn sao?
Trước mắt Trang Duệ là một đại sảnh khoảng một trăm mé vuông, chung quanh có bày hơn chục bộ sa lông rộng rãi như trong những quán karaoke, còn có bàn trà, mà cơ bản tất cả đều được người ta ngồi kín, khắp chung quanh có không ít thiếu nữ ăn mặc mát mẻ đi qua đi lại.
Trong đại sảnh có một sân khấu khoảng bảy mươi mét vuông, một cô gái mặc áo trắng đang chơi dương cầm, âm thanh dịu dàng vang lên khắp đại sảnh.
Trang Duệ đánh giá một lượt và cũng không thấy có bất kỳ món ăn nào.
- Lão Yêu, tôi nói ra chỉ sợ làm cậu sợ hãi.
Nhạc Kinh rất bất mãn với thái độ của trang duệ, tuy bụng hắn đói và kêu gào nhưng vào đây cũng không phải ăn cơm là đệ nhất.
Trang Duệ tức giận trả lời:
- Khiếp sợ cái quái gì? Này Nhị ca, tôi đã đi cả hai tiếng đến đây, ngay cả bữa cơm còn không có mà ăn, sau này tôi sẽ nói với anh Dương Vĩ, để bọn họ biết anh keo kiệt thế nào...
- Tôi... Tôi không nói với cậu...
Nhạc Kinh bị những lời của Trang Duệ làm cho trừng mắt.
- Nhị vị tiên sinh, mời...
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai Trang Duệ, hắn nhìn lại, một cô gái mặc sườn xám trễ ngực chợt xuất hiện trước mắt, trước ngực là một mảng lớn trắng bóng làm cho Trang Duệ có chút lóe mắt, mà tướng mạo của cô gái cũng làm cho hắn có chút quen thuộc.
- Đi đi, còn đứng ngây ra đó làm gì...
Lão Nhị kéo Trang Duệ, cả hai đi theo sau lưng cô gái kia, đi vào một chỗ dùng trà. Cô gái đi phía trước mới cặp đùi thon dài ẩn hiện dưới lớp xẻ tà của bộ sườn xám, cực kỳ hấp dẫn không một tiếng động.
- Tôi nhớ ra rồi, cô ấy là diễn viên truyền hình, tên là...
Trang Duệ đi đến trước ghế sa lông, hắn còn chưa ngồi xuống thì chợt nhớ ra lai lịch của cô gái kia. Khi hắn há miệng định nói thì bị Nhạc Kinh bịt mồm lại, nhưng những lời của hắn lại làm người ta chú ý, có lẽ nói là nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ sẽ thích hợp hơn.
- Này Lão Yêu, cậu là anh tôi sao? Chúng ta nói nhỏ thôi, cậu nên cho anh đây chút thể diện chứ?
Lão Nhị không biết đưa Trang Duệ đến đây là đúng hay sai, vốn muốn tạo cho Trang Duệ niềm vui, không ngờ mình lại bị Trang Duệ làm cho sợ hãi, nếu như mất mặt ở chỗ này, sợ rằng ngày hôm sau cả thủ đô đều biết.
- Mời hai vị ngồi, nếu có gì cần cứ gọi tôi một tiếng.
Cô gái giống như không nghe thấy lời nói của Trang Duệ, nàng quay đầu rồi thản nhiên cười bỏ đi, nhưng điều này cũng làm cho Trang Duệ khẳng định phán đoán của mình.
- Nhị ca, cô gái kia có phải là một ngôi sao thường đóng phim truyền hình không?
Trang Duệ cảm thấy chỗ này có quá nhiểu kẻ soi mói, vì vậy ngồi xuống và khẽ kéo Lão Nhị rồi hỏi.
Biểu hiện vừa rồi của Trang Duệ cũng không phải cô gái kia xinh đẹ thế nào, chỉ là sinh hoạt của người thường và ngôi sao là quá xa xôi, bây giờ trước mắt hắn lại xuất hiện một người, hơn nữa người đó lại là nhân viên phục vụ, điều này làm cho Trang Duệ ngoài khiếp sợ thì còn cảm thấy khó tưởng.
- Hì hì, chỉ là một ngôi sao bậc ba mà thôi, xem cậu ngạc nhiên chưa kìa, thấy anh đưa cậu đến chỗ này là thế nào chưa?
Lão Nhị thấy vẻ mặt của Trang Duệ thì trong lòng rất thỏa mãn, vì hắn muốn lấy được tấm thẻ kia từ tay chị gái cũng không dễ dàng.
Trang Duệ nhớ đến một cái danh từ gì đó, hắn chợt mở miệng hỏi:
- Đây là câu lạc bộ gì?
- Hừ, bây giờ ai còn đi câu lạc bộ? Lão Yêu, cậu quá lạc hậu, đây gọi là hội sở, là club tư nhân, không phải có tiền đều vào được. Đừng nghĩ rằng mình bây giờ là phú ông trăm triệu thì giỏi, tôi nói cho cậu biết, bên ngoài có những phú ông tài sản cả tỷ đang chen vào đâu.
Nhạc Kinh lên tiếng, nơi này hắn thường đến vì lý do công tác, nhưng sau khi công tác thì bị nhà thu thẻ, nếu muốn đến chỉ có thể mượn thẻ của chị gái.
- Nhị ca, anh xem có nên gọi chút cơm trước không? Tôi thấy phụ nữ cũng không thể nào no bụng được.
Trang Duệ sau khi ngạc nhiên qua đi thì bụng bắt đầu kêu gào, tuy trên bàn trà có hoa quả trái cây nhưng những thứ này cũng không thể làm cho người ta hết đói được.
← Ch. 177 | Ch. 179 → |