Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 195

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 195: Chuyện cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Âu Dương Quân dù có chút tò mò với chuyện Trang Duệ mở Ngao viên nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghe kể chuyện, vì vậy vội vàng nói:

- Anh Tống, việc này để nói sau, Trang Duệ còn phải theo em đi làm chút chuyện.

Tống Quân quay sang Trang Duệ rồi mở miệng hỏi:

- Bây giờ là mấy giờ rồi? Còn đi làm chuyện gì nữa?

Trang Duệ khẽ gật đầu nói:

- Anh Tống, thật sự có chút chuyện, khoảng thời gian này tôi thường chạy đến Bắc Kinh, sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt trò chuyện với anh.

Trang Duệ nói dứt lời thì kéo tay Tống Quân, sau đó đi sang bên cạnh vài bước rồi khẽ nói:

- Anh Tống, tiểu đệ cũng không thích liên hệ với những người này, sau này sẽ kéo Đại Xuyên đến Bắc Kinh, giao chuyện này cho cậu ấy. Đúng rồi, những chuyện liên quan đến đổ thạch, anh cũng đừng nói cho người này biết.

Trang Duệ cũng không thích vòng quan hệ quan trường này, hơn nữa những người ở đây đều có kiến thức rộng rãi, nếu có người phân tích ra điểm gì đó trong câu chuyện của mình, như vậy sẽ cực kỳ phiền toái cho hắn về sau này.

- Tiểu tử cậu làm việc mà ẩn nhẫn như vậy rõ ràng không phải phông cách của thanh niên hơn hai mươi, được rồi, tôi biết rồi, cậu đi mau lên.

Tống Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi Trang Duệ muốn phải làm gì, vì hắn là người trong vòng quan hệ nơi đây, biết rõ những gì nên nghe, không nên nghe.

...

- Cậu Trang, sao cậu còn chơi cả chó Ngao Tây Tạng? Đúng rồi, trước đó từng nghe thấy có người nói đến một con Tuyết Ngao gái bốn năm chục triệu?

Âu Dương Quân lái xe và thuận miệng hỏi Trang Duệ, chỉ cần nhìn vào thái độ của Tống Quân với Trang Duệ thì thấy rõ ràng, hai bên cũng không phải là quen biết bình thường. Chỉ cần ông chủ tống búng một ngón tay cũng đủ cho Trang Duệ có lợi nhuận đầy bát, ăn cả đời không hết.

- Chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt, cũng không có gì, em chỉ chiếm chút cổ phần của Ngao viên mà thôi.

Trang Duệ cười cười, tất nhiên sẽ không nhận con Tuyết Ngao là của mình, nhưng khi nghe Âu Dương Quân nói như vậy thì hắn cũng có chút nhớ Tiểu Bạch Sư.

Tuy vài ngày qua Trang Duệ gọi điện thoại cho Trang Mẫn thì đều nhờ đặt bên tai Tiểu Bạch Sư nói vài lời, nhưng nửa năm qua Tiểu Bạch Sư đi theo hắn như hình với bóng, bây giờ đã hơn một tháng chưa gặp, thật sự có chút khó chịu.

- Cậu cần phải để lại cho tôi một con Ngao thuần chủng, tiền không là vấn đề.

Âu Dương Quân khi thấy con chó Ngao thuần chủng của Tống Quân thì cũng thật sự rất hâm mộ, nếu hắn nuôi một con Ngao như vậy ở hội sở thì thật sự rất hay.

- Được, năm nay giao phối, sang năm sẽ có Ngao con, đến lúc đó em sẽ để lại cho anh một con.

Trang Duệ hôm qua nhận được điện thoại của Đại Xuyên, nói là ở hội chợ Ngao quốc tế, Kim Mao Sư Vương của Nhân Thanh Thố Mỗ đưa đến thật sự là bừng sáng, không những chiếm được danh hiệu Ngao vương, còn ký được mười hai phần hợp đồng lai giống.

Tiểu tử Đại Xuyên kia cũng há miệng sư tử cắn người, mỗi lần lai giống lấy hai trăm ngàn, cứ như vậy thì Ngao viên còn chưa được sắp xếp lai giống, còn chưa sinh ra Ngao con nhưng đã kiếm lời được vài triệu.

- Đúng rồi, nói với cậu về tình huống của nhà chúng ta, ông nội bà tội của anh, chính là ông ngoại bà ngoại của em vẫn khỏe mạnh, chỉ là sức khỏe của ông nội dạo này hơi kém, vài tháng nữa ông cũng đến đại thọ chín mươi, không biết có thể gắng gượng đến lúc đó không.

- Anh còn có hai bác trai, bây giờ đang nhận chức bên ngoài Bắc Kinh, mặt khác còn có ba người anh họ, cũng đều làm quan, cũng không ở lại thủ đô. À, cậu còn có hai chị họ, nhưng bọn họ đều đã lập gia đình được bảy năm, rất ít khi về thủ đô.

Âu Dương Quân cảm thấy mình có nhiệm vụ phải nói rõ kết cấu trong nhà cho Trang Duệ.

- Ông nội của anh là Âu Dương Cương phải không?

Trang Duệ trầm giọng hỏi, hắn chợt sinh ra một loại cảm giác những gì mà mẹ mình gặp phải nhiều năm qua rất có thể liên hệ trực tiếp với người ông ngoại này, tuy đó chính là ông ngoại của hắn nhưng cũng là người có công lớn khai quốc được người người kính ngưỡng, khốn nổi lúc này hắn lại gọi thẳng tên riêng.

- Đúng vậy.

Âu Dương Quân lên tiếng xác nhận, sau đó lại dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn Trang Duệ.

Hai người trò chuyện một lúc lâu thì xe chạy vào nội thành, lại chạy hơn nửa giờ sau thì đến một khu dân cư, cổng ra vào nơi đây có hai vị cảnh sát quân sự, bọn họ cẩn thận kiểm tra chứng minh của Âu Dương Quân và Trang Duệ, sau đó mới cho hai người đi vào bên trong.

- Trong chỗ này có hơn hai mươi quan viên cấp bộ trưởng, vì vậy mà kiểm tra rất cẩn thận, à, căn nhà này là của bố Miêu Phỉ Phỉ, nhưng nghe nói nha đầu kia cũng không ở chỗ này.

- Trong khu dân cư này đều là những căn biệt thự đơn thể, cây cối xanh tươi mát mẻ, tuy nhà có hơi cũ nhưng hoàn cảnh rất tốt, cực kỳ yên tĩnh.

Âu Dương Quân dừng xe trước một căn nhà, khi thấy bên trong có ánh đèn thì cũng không chạy xe vào gara mà trực tiếp đi xuống đưa Trang Duệ đi vào trong.

Vừa đi vào cửa chính của biệt thự là gặp phòng khách khá rộng, một ông lão hơn năm mươi ngồi trên ghế sa lông, người này đang đeo mắt kính xem xét văn kiện. Đối diện ông lão kia là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người này thấy Âu Dương Quân và Trang Duệ tiến vào thì khẽ gật đầu.

- Anh Vương, anh đã đến rồi à? Đã cơm nước gì chưa?

Âu Dương Quân bắt chuyện với người đàn ông hơn ba mươi kia, âm thanh có hơi lớn làm cho Âu Dương Chấn Vũ đang chuyên tâm xem xét văn kiện cũng phải ngẩng đầu lên. Khi lão thấy Trang Duệ sau lưng Âu Dương Quân thì lập tức ném văn kiện xuống bàn trà, cũng tùy tiện đứng thẳng người lên.

- Tiểu Vương, hôm nay cứ như vậy thôi, cậu về trước đi.

Âu Dương Chấn Vũ không nói gì với Trang Duệ, trước tiên đuổi thư ký của mình đi, vì chuyện trong nhà mình cũng không nên để cho người ngoài biết được.

- Vâng, ngày mai sẽ đến đón anh.

Người đàn ông hơn ba mươi kia là thư ký của Âu Dương Chấn Vũ, tên là Dương Vũ, lúc này hắn lên tiếng rồi đứng lên đi ra ngoài, lúc ra cửa còn liếc mắt đánh giá Trang Duệ, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Bình thường Âu Dương Quân có việc gì cần làm đều phải thông qua mình, hôm nay thậm chí không thèm chào hỏi mà đưa ngay người lạ về nhà, việc này hình như có hơi khác thường.

Âu Dương Chấn Vũ cũng không quan tâm đến tâm tình của thư ký Vương Vũ, sau khi chờ đối phương ra khỏi cửa thì tiến lên vài bước đánh giá Trang Duệ, sau đó thì thầm vài câu:

- Giống, rất giống em gái...

- Bố, trước tiên cho ngồi xuống cái đã, có việc gì từ từ nói.

Âu Dương Quân thấy bố mình tỏ ra thất thố thì nhanh chóng lên tiếng giải vây.

- À, cậu trai, theo tôi đến phòng làm việc, Tiểu Quân, pha hai ly trà đưa vào.

Âu Dương Chấn Vũ khôi phục lại bình tĩnh, sau đó khoát tay áo với Trang Duệ, xoay người đi vào phòng làm việc.

- Ngồi đi, tự nhiên một chút, coi như đây là nhà mình.

Sau khi đi vào phòng làm việc, Âu Dương Chấn Vũ thấy Trang Duệ có chút gò bó, vì vậy tưởng rằng có liên quan đến quan uy của mình, lão cố gắng làm cho vẻ mặt của mình thêm hòa ái.

- Vâng!

Trang Duệ gật đầu ngồi xuống đối diện với Âu Dương Chấn Vũ, hắn cũng không phải cảm thấy gò bó, chẳng qua có chút kích động vì những chuyện đã từng xảy ra với mẹ mình vào năm xưa sắp được đối phương công bố.

*****

- Tiểu Quân, trà đặt xuống đây là được, con đi ra ngoài.

Khi thấy Trang Duệ ngồi xuống ngay ngắn, Âu Dương Chấn Vũ lên tiếng với Âu Dương Quân đang bưng trà vào phòng.

- Cái gì? Con ra ngoài sao? Bố, đây rõ ràng là qua cầu rút ván...

Âu Dương Quân vất vả lắm mới mời được Trang Duệ đến đây gặp mặt, nhưng bố mình lại không cho phép dự thính, vì thế mà hắn tức giận lớn tiếng nói.

- Đi ra ngoài, tính tình của con cần phải rèn luyện học tập thêm nhiều...

Âm thanh uy nghiêm của Âu Dương Chấn Vũ không lớn nhưng rất có uy thế, Âu Dương Quân nghe vậy mà sợ run người, sau đó hắn thành thật lui ra ngoài.

- Cháu tên là Trang Duệ, mẹ cháu là Âu Dương Uyển có phải không? Có lẽ mẹ cháu chưa từng đề cập đến một chuyện, đó là cháu còn có một người bác như tôi đây? Ôi, năm xưa anh em chúng tôi không dám kiên trì đứng ra tranh luận, vì vậy mà để cho cháu phải khổ sở nhiều năm như thế.

Âu Dương Chấn Vũ cũng không đi đường vòng với Trang Duệ, trực tiếp chỉ ra thân phận của mình. Lão thấy cách ăn mặc của Trang Duệ mà thật sự cảm thấy có chút cay đắng, xem ra gia cảnh của em gái mình cũng không phải quá tốt.

- Bác... Âu Dương, ngài hãy nói những gì xảy ra năm xưa, chúng cháu cũng không phải sống khổ sở, ngoài những lúc tâm tình của mẹ không được tốt thì tất cả khoảng thời gian khác đều rất vui vẻ.

Trang Duệ thật sự cảm thấy cách xưng hô có chút khó khăn, dù sao thì đã hơn hai mươi năm qua hắn đã quen cùng mẹ và chị sống nương tựa vào nhau, không có phía ngoại, bây giờ chợt thòi ra một vị trưởng bối, tất nhiên trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút khó tiếp nhận.

- Việc này là do ông ngoại của cháu quá cố chấp, nhưng em gái của tôi lại cứ cố gắng hết sức đi theo cậu ta, nếu không thì cũng sẽ chẳng có tình huống như hôm nay. Ba mươi năm trước khi mẹ cậu vừa tròn mười chín tuổi...

Khi Âu Dương Chấn Vũ lên tiếng, một câu chuyện bí mật của gia tộc Âu Dương một lần nữa được mở ra sau ba mươi năm chôn giấu.

Đó là những năm quốc gia hỗn loạn, khi đó lãnh đạo trung ương đề ra chính sách đưa cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện và cải tạo, vì thế có rất nhiều cựu chiến binh hoặc công thần khai xuống xuống địa phương tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ.

Lúc đó Âu Dương Cương xuống một vùng nông thôn của Bành Thành để tham gia khai phá, bà ngoại của Trang Duệ cũng chính là con gái của một vị cán bộ được đưa xuống Phúc Kiến. Vì lúc đó thủ đô quá hỗn loạn, những người bạn cũ đều đã được điều ra ngoài, vì vậy mà Âu Dương Cương kiên trì đưa đứa con gái yêu quí của mình theo bên cạnh.

Trùng hợp là ông nội của Trang Duệ cũng bị cho xuống địa phương cải tạo, đãi ngộ còn kém hơn cả Âu Dương Cương, bị nhốt vào trong chuồng bò. Hai người này xem như đồng mệnh tương liên, vì vậy thường xuyên qua lại và kết giao bằng hữu.

Bố của Trang Duệ tuy cũng có liên quan nhưng vì xuất cảnh nên tốt hơn, thường xuyên chạy xuống nông thôn thăm hỏi bố mình bị nhốt trong chuồng bò, cũng đưa đến nhiều thức ăn, sau nhiều lần xuống thăm nom thì cũng có kết giao với Âu Dương Uyển.

Sau này Âu Dương Cương cảm thấy hoàn cảnh nông thôn quá cực khổ, không thích hợp cho những cô gái như Âu Dương Uyển, vì vậy mà đưa Âu Dương Uyển vào ở trong thành phố. Nhưng lão không ngờ quyết định của mình lại làm cho Âu Dương Uyển và bố của Trang Duệ phát sinh tình cảm, bọn họ lén ở cùng nhau.

Ông nội của Trang Duệ không thể nào gắng gượng được lâu, đến năm thứ ba sau khi bị nhốt vào chuồng bò thì qua đời. Âu Dương Cương ở lại nông thôn thêm năm năm, sau đó được triệu hồi về Bắc Kinh, khi lão muốn đưa con gái đi, lão chợt phát hiện con gái yêu thương của mình đã lén kết hôn với bố của Trang Duệ.

Điều này làm cho Âu Dương Cương nổi giận, phải biết rằng trước kia lão đã hứa gả con gái mình cho con của một vị chiến hữu, nếu như vị chiến hữu kia còn sống thì mọi việc còn dễ xử lý, chỉ là bày ra một bữa tiệc rượu và tự mình nhận sai là xong.

Nhưng vị chiến hữu kia của Âu Dương Cương đã qua đời một năm trước, thế hệ sau của người kia cũng không phải sống quá tốt, bây giờ nếu từ hôn sẽ làm người ta cho rằng mình phụ tình bạc nghĩa, bỏ đá xuống giếng, chướng mắt với chuyện hôn nhân này. Đối với một người cả đời nhất ngôn cửu đỉnh như Âu Dương Cương thì tuyệt đối không thể chịu đựng được.

Lúc đó chị của Trang Duệ còn chưa được sinh ra, Âu Dương Cương thật sự lửa giận bùng lên mà ép con mình quay về Bắc Kinh, nhưng Âu Dương Uyển là người ngoài mềm trong cứng, sau khi quyết định thì dù là ai cũng không thể thay đổi được, hơn nữa còn kiên trì là mình làm đúng và không sai điểm nào. Sau khi nghe cha già nói nếu không về thủ đô sẽ không nhận đứa con gái không nghe lời thì Âu Dương Uyển quyết định ở lại Bành Thành.

Âu Dương Cương quay về thủ đô, ngay từ đầu cũng không được sắp xếp công tác, mãi đến những năm bảy mươi mới bắt đầu được sắp xếp công tác, mà ba người con trai của lão cũng lục tục quay về Bắc Kinh.

Sau khi biết chuyện thì đại ca của Âu Dương Chấn Vũ cũng chính là bác cả của Trang Duệ, là người có quan hệ tốt nhất với Âu Dương Uyển đã nhịn không được phải chạy đến Bành Thành để gặp em gái, lại phát hiện em đã có hai người con, nhỏ nhất là Trang Duệ còn đang bú sữa mẹ. Lúc đó lão để lại tất cả tiền bạc cho em gái, chuẩn bị quay về Bắc Kinh để lý luận với bố mình.

Nào ngờ vừa nhắc đến chuyện này thì Âu Dương Cương đã nổi trận lôi đình, cũng không nể mặt bạn già mà xông đến dùng trượng đánh con trai đến hôn mê, thiếu chút nữa thì cứu không được.

Âu Dương Cương sau khi thanh tỉnh lại thì nói rõ với mọi người, đường là do mình chọn, hậu quả tự mình gánh chịu, trong nhà không cho phép bất kỳ ai liên lạc với Âu Dương Uyển, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi gia môn. Dưới tình huống bị ép phải chọn bố hay em, các anh em trong nhà đành phải chịu khuất phục.

Nhưng sau khi bác cả biết tin tức bố của Trang Duệ qua đời thì đã lén chạy đến Bành Thành, tin tức này bị ông cụ biết được, vì vậy mà tức giận đến mức phải đưa vào bệnh viện. Hơn nữa sau khi bác lớn bị điều đi đến Thanh Hải công tác thì sau này người nhà vì vấn đề sức khỏe của ông cụ mà không dám liên lạc với Âu Dương Uyển.

Mẹ của Trang Duệ cũng là người có tính cách quật cường, tuy Âu Dương Chấn Vũ dùng mọi con đường để nghĩ cách giúp đỡ em gái, nhưng tất cả đều bị Âu Dương Uyển từ chối, một mình nuôi con khôn lớn, dù là chị em Trang Duệ cũng không được bà nhắc về chuyện gia thế của mình.

- Ôi, tính cách của em gái quá quật cường, nếu có thể cúi đầu một chút thì ông cụ có lẽ đã sớm đưa mọi người đến Bắc Kinh.

- Tiểu Duệ, vài năm qua ông ngoại bà ngoại của cậu cũng đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, bác đã từng vài lần liên hệ với em gái, để cô ấy đến Bắc Kinh, nhưng cô ấy luôn từ chối. Còn vài tháng nữa là đến lúc mừng đại thọ của ông ngoại cậu, bác muốn cậu thuyết phục mẹ đến tham gia, nếu không thì sau này sợ rằng cũng không còn cơ hội.

Âu Dương Chấn Vũ nói làm cho Trang Duệ rơi vào trầm tư, vào thời đó rất khó nói ai đúng ai sai, tính cách của ông và của mẹ đều quật cường, đều làm cho hai bên không ai chịu nhường ai. Trang Duệ bây giờ thật sự không biết mẹ có suy nghĩ gì, nhưng hắn hiểu rõ trong lòng mẹ vẫn luôn lo lắng cho cha mẹ.

Hơn nữa ở sự kiện này thì các bác cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ cũng không phải là không muốn trợ giúp em gái mình, nhưng bị mẹ Trang Duệ quật cường không nhận, thực chất không phải là sai lầm của các bác.

Trang Duệ nghĩ đến đây thì mở miệng nói:

- Bác, ngài mai cháu sẽ về Bành Thành, sẽ tìm cách khuyên mẹ đến Bắc Kinh...

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)