← Ch.195 | Ch.197 → |
Tối nay Trang Duệ ở lại trong nhà của Âu Dương Chấn Vũ, đối với hắn thì đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác kỳ diệu khi có thân nhân. Âu Dương Chấn Vũ đưa hắn vào một gian phòng ngủ rất tốt, bên trong đều là những thứ mới tinh chưa từng được sử dụng, mà hắn nhìn gian phòng bố trí xa lạ mà trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp.
Khi còn nhỏ thì Trang Duệ thường hâm mộ người khác nhiều thân thích, mỗi khi đến tết thì bọn trẻ sẽ được nhận nhiều tiền mừng tuổi, thậm chí còn được cho quần áo mới. Bây giờ hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm của trưởng bối, cảm giác ấm áp này cũng thật sự rất tốt.
- Bác, điều này... Sao cháu không biết xấu hổ như vậy được?
Trang Duệ ngủ một đêm rất an lành, sáng sớm hôm sau đã bị Âu Dương Chấn Vũ gõ cửa đánh thức, hắn thấy bên ngoài đã dọn sẵn cơm nước, vì vậy mà cảm thấy có chút ngượng ngùng, làm sao có thể để trưởng bối chuẩn bị sẵn cơm nước và gọi dậy như vậy được?
- Đứa bé này, đã nói là người cùng một nhà, khách khí cái gì? Tối qua ngủ ngon không? Mau ăn đi, chút nữa bác đi làm, Tiểu Quân sẽ đưa cháu ra sân bay, Tiểu Quân, có thể đặt vé buổi sáng không?
Âu Dương Chấn Vũ rất vui vẻ, tuy ngày hôm qua nói chuyện với Trang Duệ không quá lâu nhưng cũng cảm thấy đứa cháu này khá nghe lời, tối thiểu cũng nghe lời hơn đứa con trai của mình.
- Bố, cứ yên tâm, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ như vậy lại không làm được?
Âu Dương Quân vừa từ trên lầu đi xuống và dùng giọng khó chịu nói, ngày hôm qua hắn bị bố đuổi ra ngoài phòng làm việc, làm hắn cảm thấy bị thương, vì thế mà cũng không bày ra biểu hiện đẹp mắt.
- Tiểu tử thúi này, làm việc cứ luôn như vậy, sau này nên liên hệ nhiều với Tiểu Duệ, đừng suốt ngày chạy loạn bên ngoài.
Khi Âu Dương Chấn Vũ nói chuyện thì chuông cửa vang lên, Trang Duệ vội vàng đặt cái bánh xuống mà vượt ra trước để mở cửa, thì ra là thư ký Vương Vũ đến đón Âu Dương Chấn Vũ, ngoài cửa còn có một chiếc xe, một vị tài xế. Hai người này đưa mắt nhìn Trang Duệ, bọn họ đều không ngờ trong nhà bộ trưởng Âu Dương còn có một người ngoài.
- Tiểu Quân, con phụ trách chuyện tiễn chân Tiểu Duệ, còn Tiểu Duệ lần sau đến Bắc Kinh thì đến nhà bác trước, bây giờ bác đi làm, nếu không phải thời gian này quá bận thì sẽ tự mình tiễn chân cháu...
Âu Dương Chấn Vũ uống một ly nước đậu xanh, cầm khăn tay lau miệng, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Thư ký Vương xách cặp trên bàn theo sát phía sau, đồng thời cũng không quên khẽ gật đầu bắt chuyện với Trang Duệ, hắn có thể thấy người thanh niên này có quan hệ rất sâu với lãnh đạo của mình, nếu có quan hệ tốt cũng chẳng có gì là xấu.
- Máy bay sẽ bay lúc mười hai giờ năm mươi, chúng ta đi ra muộn một chút, thơi tiết hôm nay quá nóng.
Thấy bố mình đi làm thì Âu Dương Quân cũng buông lỏng hơn, hắn vốn ngồi thẳng trên ghế nhưng bây giờ cơ thể lập tức ghé sát bàn như mất đi xương cốt.
Mùa hè ở Bắc Kinh rất khô nóng, trong không khí giống như không có hơi nước, nếu như không có máy điều hòa mà đứng ở bên ngoài, chỉ sợ quần áo sẽ ướt đẫm mồ hôi.
Âu Dương Quân đã sớm không còn hứng thú với những món ăn trên bàn, hắn tiến đến bên cạnh Trang Duệ rồi nói:
- Tiểu Duệ, hôm qua ông lão nhà tôi rốt cuộc nói với cậu những thứ gì vậy?
Việc này có liên quan đến những mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa các vị trưởng bối, Trang Duệ cũng không thể nào nói cho rõ, vì vậy chỉ hàm hồ nói:
- Cũng không có gì, mẹ của em và ông ngoại trước kia có chút hiểu lầm, bây giờ bác để em về khuyên mẹ lần này đến tham gia lễ mừng đại thọ chín mươi của ông ngoại.
- Cô và ông nội có mâu thuẫn sao? Nhất định là ông nội không đúng, em không biết đâu, ông mình là người rất bảo thủ, năm xưa anh không tiến vào công tác nhà nước thì thiếu chút nữa bị ông cầm súng bắn chết, may mà những khẩu súng ông cụ sưu tầm đều không có đạn bên trong.
Âu Dương Quân rất ít khi chạy đến gặp ông nội, mà đi lần nào cũng bị mắng, chuyện năm xưa xảy ra làm hắn sợ đến mức chạy đến nhà bác cả ở phương Nam lánh nạn hơn nửa năm mới dám quay về Bắc Kinh.
- Không nói đến điều này, chuyện của ông thì chúng ta cũng không trông nom được, nhưng chuyện này cũng có thể hóa giải. Đúng rồi, Tứ ca, trước tiên anh nên đưa em đến khách sạn, em còn vài thứ ở đó, sau đó còn phải trả phòng, còn làm phiền anh đưa em đến một cửa hàng đá quý, em muốn mua vài thứ.
Những món trang sức làm bằng phỉ thúy đế vương lục thủy tinh đều được đặt ở trong hòm sắt đặt trong phòng khách sạn, hắn cũng phải hoàn thiện những vật trang sức kia, dù nó là tặng cho mẹ và chị mình nhưng cũng không thể nào tùy tiện.
- Được, tôi đưa cậu về khách sạn, sau đó chúng ta đi đón Từ Tinh, vì đi mua đá quý ở đâu phải cần hỏi cô ấy...
Âu Dương Quân sung sướng đồng ý, hắn cho rằng Trang Duệ muốn mang về chút lễ vật cho cô, vì vậy trong lòng đã sớm quyết định, chút nữa mua châu báu phải do mình ra tay, chủ yếu là hắn sợ Trang Duệ mua những món có cấp bậc quá thấp.
Sau khi Trang Duệ dùng cơm xong thì hai người ra khỏi cửa, trong nhà tất nhiên có sẵn người giúp việc thu dọn mọi thứ. Sau khi đến khách sạn thì Âu Dương Quân không đi lên mà ở trong xe chờ Trang Duệ đi trả phòng.
Trên đường đi đón Từ tiểu thư, Trang Duệ gọi điện thoại cho Cổ lão gia tử, Tống Quân, Nhạc Kinh và Miêu Phỉ Phỉ, nói cho bọn họ biết vài ngày sau mới tiếp tục đến Bắc Kinh. Cổ lão gia tử thì không hỏi thêm điều gì, lão biết rõ Trang Duệ cũng rất bận rộn, ngược lại Tống Quân và Miêu Phỉ Phỉ thì mở lời đe dọa vài câu, nói rằng lần sau hắn đến Bắc Kinh thì nhất định phải thông báo.
Vài cuộc điện thoại của Trang Duệ thật sự làm cho Âu Dương Quân phải ghé mắt nhìn, em họ của mình tuy không có tiền nhưng những mối quan hệ là rất tốt, cậu em này xưng hô anh em với Tống Quân, điều này thật sự làm cho hắn cảm thấy hâm mộ.
- À, đây là em họ của anh, sau này có cô nào tốt thì giúp đỡ giới thiệu một chút.
Khi đến đón Từ tiểu thư, Âu Dương Quân tùy ý giới thiệu Trang Duệ cho nàng, điều này làm cho Trang Duệ đỏ bừng mặt, vì trước kia hắn cũng rất ngưỡng mộ cô ngôi sao họ Từ này.
Từ tiểu thư cũng không nể mặt Âu Dương Quân, nàng dùng giọng điệu của Miêu Phỉ Phỉ hôm qua để nói:
- Tứ ca, anh cho rằng ai cũng là Âu Dương Khắc như anh à?
Ngôi sao giải trí nhìn qua thì có vẻ rất hay nhưng thực tế lại rất mệt mỏi, Trang Duệ thấy Từ tiểu thư phải đeo một cặp kính râm lớn, trên đầu là một chiếc mũ rộng vành có tác dụng che chắn bớt dung mạo của mình.
- Khụ, khụ, khụ...
Trang Duệ thật sự không chịu nổi tình huống hai người kia liếc mắt đưa tình, vì vậy mà hắn ho khan vài cái. Nói trắng ra thì hắn vẫn còn là xử nam, điều này luôn làm cho hắn cảm thấy xấu hổ.
- Hừ, đừng nhiều lời, em tôi muốn mua chút đá quý, em xem nhà nào phù hợp?
Âu Dương Quân đưa tay nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ, mua thứ gì đó rồi đến sân bay cũng khá căng, vì thế cũng không nói nhảm mà nhanh chóng khởi động xe.
- Em cũng không phải muốn mua đá quý...
- Đi Tần Thụy Lân, chỗ đó cấp bậc tương đối cao, cũng ít người hơn...
Trang Duệ còn chưa nói dứt lời đã bị Từ tiểu thư cắt ngang, điều này cũng chỉ trách hắn trước đó không nói cho rõ, đến cửa hàng đá quý nếu không mua đá quý thì mua cái gì? Chẳng lẽ là đến cướp?
Âu Dương Quân chạy xe thẳng vào trong cửa hàng châu báu Tần Thụy Lân náo nhiệt ở quận Tây, sau khi dừng xe đi vào thì thấy bên trong thật sự không có mấy người, trong cửa hàng rộng vài trăm mét vuông, ngoài nhân viên cửa hàng và bảo vệ thì cũng không có vị khách nào.
Nhân viên của cửa hàng đá quý này có tố chất rất cao, cũng không quá ngạc nhiên vì ngôi sao ẩn mặt sau kinh râm, bọn họ giới thiệu cho mọi người về những món đá quý trong cửa hàng, trong lòng bọn họ thầm nghĩ rằng với thân phận của một ngôi sao, tất nhiên sẽ mua món hàng tốt nhất.
Trang Duệ nhìn đông hồ và thật sự mất kiên nhẫn nghe những người kia giới thiệu, hắt dứt khoát rời khỏi bên cạnh Âu Dương Quân và Từ tiểu thư, tự mình đi xem xét.
- Đây là cửa hàng của nhà Tần Huyên Băng sao?
Trang Duệ đi đến cửa ra vào và thấy bên trên có một tấm bảng vàng, có những giới thiệu vắn tắt về Tần Thụy Lân, hắn thấy tổng bộ của nó ở Hongkong, vì vậy mà hiểu vài phần, cảm thấy rất trùng hợp.
- Tiểu Duệ, cậu muốn mua đá quý, chạy đến cửa làm gì? Đến đây đi, anh đã chọn trúng một món, rất thích hợp cho cô cô, cũng đã chọn cho em gái một sợi dây chuyền, cậu đến xem.
Trang Duệ đang thất thần thì bên tai vang lên tiếng hô của Âu Dương Quân, hắn vội vàng đi đến.
Âu Dương Quân chọn cho Trang Mẫu một chiếc vòng đeo tay phỉ thúy, chất nước rất tốt, có thể đạt đến cấp băng, bên trong còn có những phiêu hoa nho nhỏ. Đây là một vòng tay phỉ thúy phiêu hoa, rất đẹp khi được chiếu sáng, khi nhìn giá cả bên dưới thì thấy một triệu một trăm ngàn.
Điều này làm cho Trang Duệ thật sự líu lưỡi, cũng không phải hắn không mua được mà đây chính là loại phỉ thúy mà hắn từng bán theo kg, chỉ là giá cả của nó còn đắt hơn những gì hắn dự tính là ba trăm ngàn, xem ra cửa hàng có danh tiếng thì giá cả cũng đắt đỏ.
Trang Duệ lại nhìn khối trang sức mà Âu Dương Quân chọn cho chị gái của mình, đó là một cặp vòng tai trân châu, cũng là phỉ thúy, bền ngoài được nạm bạch kim, là phỉ thúy xanh lục cấp băng, xem giá thì là ba trăm ngàn. Một món nhỏ nhặt như vậy sợ rằng còn kém mảnh vụn Trang Duệ đánh rơi khi cắt phỉ thúy.
Trang Duệ thấy bộ dạng của Âu Dương Quân là chỉ cần mình gật đầu sẽ mua ngay, hắn không khỏi gãi gãi đầu dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Tứ ca, em không phải đến đây mua đá quý, em chỉ muốn mua vài cái hộp đựng trang sức, em có vài món cần bỏ vào hộp.
- Chính cậu cũng có châu báu sao? Có thể tốt hơn những thứ ở chỗ này à? Được rồi, đừng khách khí với Tứ ca, cứ chọn hai thứ này, coi như là lễ vật của tôi cho cô và em gái.
Âu Dương Quân thật sự không tin tưởng lời của Trang Duệ, chỗ này tùy tiện tìm món gì cũng hơn trăm ngàn, chắc chắn sẽ quý hơn những món của Trang Duệ.
- Đúng vậy, tiên sinh, chỗ này của chúng tôi đều bán hộp đặc chế, không bán lẻ, đồng thời cũng không phù hợp với độ lớn trang sức của anh.
Một nhân viên bên cạnh nghe nói Trang Duệ muốn mua hộp trang sức thì vẻ mặt không cho là đúng, nhưng các nàng đều được huấn luyện chuyên nghiệp, lời nói ra khỏi miệng cực kỳ lễ phép.
*****
- Nhưng... Tôi thật sự không cần mua đá quý của các người...
Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, tôi chỉ muốn mua vài cái hộp trang sức mà thôi, lại phải bỏ ra cả triệu để mua phỉ thúy, như vậy chẳng phải là lấy hộp bỏ ngọc sao? Chỉ có những kẻ ngốc mới làm như vậy.
- Được rồi, Tiểu Duệ, đừng nói nữa, anh làm cháu mà không thể mua đồ cho cô của mình sao? Tiểu thư, cô giúp tôi gói hai thứ này lại...
Âu Dương Quân cho rằng Trang Duệ xấu hổ không nhận, vì vậy mà vừa nói vừa lấy thể ngân hàng ra, chuẩn bị quét thẻ thanh toán.
- Tứ ca, đừng, anh chờ chút...
Trang Duệ chợt sốt ruột, phỉ thúy trong chỗ này cũng có cấp bậc khá cao, nói cách khác thì chính Trang Duệ cũng thấy chướng mắt, hơn nữa giá cả còn mắc mỏ chết người, dùng tiền mua thứ này đối với một người trong nghề phỉ thúy như hắn, thật sự nói ra làm cho người ta chê cười.
- Tiểu thư, cô giúp tôi xem một chút, giúp tôi xem món này... Lấy cái hộp này ra xem một chút.
Trang Duệ muốn chặn hành vi tính tiền của Âu Dương Quân nên phải đi đến bên cạnh quầy hàng, chỉ vào một món trang sức phỉ thúy, nhờ nhân viên cửa hàng lấy đến.
- Không phải thứ này, tôi nói muốn xem cả cái hộp.
Nhan viên cửa hàng khnog biết cố ý hay vô tình mà chỉ lấy vật trang sức ra, Trang Duệ thật sự có chút căm tức, đây không phải là ép người lấy vật phẩm ra sao, đến lúc đó các người xấu hổ cũng đừng đổ lỗi cho người khác đấy nhé?
Trang Duệ cởi chiếc ba lô sau lưng ra đặt lên mặt quầy, sau đó lấy ra cái hộp đựng vật trang sức của Cổ lão gia tử, lấy ra một tượng phật Di Lặc và một cặp vòng tai ra nói với nhân viên cửa hàng:
- Tôi đã nói là mình đã có phỉ thúy, chỉ muốn chọn lựa vài cái hộp mà thôi, nếu các người không bán thì tôi chỉ có thể đi tìm tiện đá quý khác.
- Ôi, Tiểu Duệ, cậu thật sự là có sẵn phỉ thúy, được, vậy chúng ta mua hộp.
Âu Dương Quân thấy Trang Duệ lấy ra vật trang sức thì mới biết cậu em họ của mình không nói giỡn, vì thế mà quay đầu nói với nhân viên cửa hàng:
- Tôn chỉ phục vụ của cửa hàng các cô là thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách hàng có phải không? Mau đi xem có hộp trang sức nào vừa với những vật trang sức kia không?
- Vâng, tiên sinh, ngài chờ một chút...
Chưa nói đến chuyện Âu Dương Quân có một khí thế mạnh mẽ, chỉ riêng ngôi sao ôm cánh tay hắn cũng đủ làm cho những nhân viên cửa hàng biết được vấn đề, bọn họ sao lại không có ánh mắt nhìn người? Vì thế bọn họ cũng không nói cửa hàng không bán hộp trang sức, lập tức nhận lấy món phỉ thúy trong tay Trang Duệ, sau đó đo đạc độ lớn nhỏ, lựa chọn cái hộp cho phù hợp.
- Cô cẩn thận một chút, đừng làm rớt.
Trang Duệ thật sự có chút không yên lòng khi đặt vật trang sức lên quầy, vì thứ này còn chưa móc dây, nếu không cẩn thận mà làm vỡ ra thì chính mình cũng khó chịu nổi tổn thất, biết đâu tìm ra phỉ thúy đế vương lục thủy tinh nữa bây giờ?
Buổi sáng trong cửa hàng châu báu này cũng không có nhiều khách, vì thế những nhân viên ở bên cạnh cũng túm tum lại, đều muốn xem phỉ thúy mà Trang Duệ lấy ra có cấp bậc gì.
Đối với những cô gái này thì mỗi ngày đều phải đối diện với những món trang sức cực phẩm, điều này cũng giống như một cảm giác bi ai, giốn như những công nhân in tiền, thấy tiền trước mắt nhưng không thể nào mang đi, nhưng bọn họ thường xuyên có liên hệ với đá quý, vì thế cũng có ánh mắt phân biệt khá tốt.
Một cô gái mặt tròn dùng tay sờ món trang sức của Trang Duệ, sau đó vẻ mặt có chút khinh thường, nàng khẽ nói với cô gái vừa rồi đã tiếp đãi Trang Duệ:
- Chị Hà, thứ này... Nó cũng quá giả rồi phải không? Làm gì có phỉ thúy như vậy?
- Không cần nói lung tung, không hiểu thì đừng nói loạn...
Cô gái được gọi là chị Hà kia quay đầu quở trách một câu, nhưng dù là nàng cũng không biết được thứ đó là thật hay giả, dù sao thì bản thân nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua loại phỉ thúy có độ tinh khiết cao như thế, nó hầu như là trong suốt, màu xanh cực đậm, thật sự làm cho những người đưa mắt nhìn khó thể nào có dịch chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Chị Hà đã công tác ở đây được ba năm, từ một nhân viên bán hàng lên làm quản lý, đã mua bán qua tay rất nhiều phỉ thúy, nhưng trước nay nàng cũng chưa từng được thấy khối phỉ thúy đẹp đẽ và cao cấp như vậy, thật sự là chưa từng được gặp.
- Cậu, thứ này cũng không phải là thủy tinh đấy chứ?
Âu Dương Quân cũng đi đến, hắn dùng tay chộp lấy vật trang sức phật Di Lặc, sau đó cẩn thận đánh giá một lúc, cuối cùng lại nói ra một câu thật sự làm cho Trang Duệ phải dở khóc dở cười.
Âu Dương Quân tuy thường xuyên cùng phụ nữ đến mua sắm đá quý nhưng thật sự thì tính chuyên nghiệp và tri thức có được lại rất ít, khi thấy khối phỉ thúy kia tinh khiết không có chút tì vết thì ấn tượng đầu tiên trong đầu chính là thủy tinh.
- Anh đúng là thích nói lung tung, thứ mà Tiểu Trang lấy ra há có thể là thủy tinh?
Từ tiểu thư cũng tiếp nhận vật trang sức trong tay của Âu Dương Quân, nàng nhìn một lúc lâu mà thật sự khó thể nào phân biệt được thật giả, nếu thứ này thật sự là được tạo thành từ phỉ thúy thì sẽ có cấp bậc gì? Thật sự là mình chưa từng được thấy qua một thứ giống như vậy.
- Tiểu Triệu, mau đi gọi chủ quản đến.
Chị Hà kia quay đầu phân phó một nhân viên, sau đó nàng tiếp tục đo đạc đóng gói hai vật trang sức của Trang Duệ vào trong hộp.
- Thủy tinh, cứ coi nó là cấp thủy tinh thì được.
Trang Duệ gãi đầu có chút bất đắc dĩ, phỉ thúy đế vương lục cấp thủy tinh lại bị người ta cho rằng nó là thủy tinh, tuy chỉ kém nhau vài chữ nhưng thật sự là chênh lệch trời đất.
- Cấp thủy tinh là cái quái quỷ gì?
Âu Dương Quân nhíu mày, hắn tất nhiên không phải là người trong nghề, thật sự không biết được những danh từ như vậy, nhưng cô nhân viên gọi là chị Hà ở bên kia lại khác, nàng há hốc miệng, dùng ánh mắt ngây ngô nhìn Trang Duệ.
- Tiên sinh, anh... Trước tiên mong ngài cất kỹ thứ này...
Chị Hà cũng không quan tâm vật trang sức kia trong tay của Từ tiểu thư, nàng lấy nó từ trong tay của Từ tiểu thư giống như cướp đoạt, sau đó cùng đặt những thứ kia lên quầy. Thứ này được nàng cầm lấy từ tay khách hàng, nếu như thật sự là phỉ thúy cấp thủy tinh như lời nói của Trang Duệ, nếu nó bị làm vỡ thì dù có bán chính nàng cũng khó thẻ nào bồi thường cho đủ.
- Cấp thủy tinh rất đắt tiền sao?
Âu Dương Quân thấy bộ dạng của cô nhân viên cửa hàng đá quý thì không khỏi quay đầu khẽ hỏi Từ tiểu thư.
- Nghe nói phỉ thúy cấp thủy tinh là tốt nhất, em cũng chỉ có một chiếc vòng tay cấp thủy tinh mà thôi nhưng màu sắc thật sự không thể nào so sánh với vật trang sức kia.
Từ tiểu thư lại có chút kiến thức sơ lược về phỉ thúy, trước kia nàng thường xuyên làm người đại diện cho các hãng đá quý, tất nhiên cũng nghe được nhiều tin tức hơn, nhưng nếu để nàng đi giám định những món phỉ thúy kia thì thật sự còn chưa đủ tư cách.
- Có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Âu Dương Quân khẽ hạ giọng hỏi.
- Chiếc vòng tay này của em là ba triệu, màu sắc còn kém xa so với vật trang sức kia.
Lời nói của Từ tiểu thư thật sự làm cho Âu Dương Quân há hốc miệng khó thể ngậm lại, thì ra cậu em của mình không phải là nghèo hèn mà là không để lộ tài năng, dựa theo lời của Từ Tinh thì vật trang sức kia cũng phải vài triệu bạc.
- Đây là chủ quản Ngô của cửa hàng chúng tôi...
Lúc này một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi đến, chị Hà nhanh chóng giới thiệu cho nhóm Trang Duệ. Người đàn ông trung niên kia lễ phép gật đầu với mọi người, sau đó ánh mắt bị vật trang sức phật Di Lặc và vòng tai hấp dẫn, điều này làm cho Từ tiểu thư có chút mất mặt, vì dù trước kia có đi đến bất kỳ nơi nào, ánh mắt của đàn ông nhất định sẽ chuyển lên người mình đầu tiên.
- Tiểu Trương, đây là có chuyện gì? Vị tiên sinh này đến bán vật phẩm sao?
Trong mắt chủ quản Ngô chợt bùng ra cái nhìn vui sướng, hắn là một vị chủ quản nên kiến thức rất rộng, sau khi cầm hai khối trang sức lên nhìn vài phút thì cơ bản xác định chất liệu của nó.
- Không phải, vị tiên sinh này muốn mua vài cái hộp, muốn bọc hai món trang sức này lại.
Chị Hà nói làm cho vẻ mặt chủ quản Ngô chợt lộ ra vẻ thất vọng, hắn có thẻ thấy vật trang sức trên tay chẳng những được làm từ phỉ thúy có cấp bậc đỉnh cao, thậm chí nghệ thuật điêu khắc cũng đến từ trong tay đại sư. Vừa rồi hắn tưởng rằng Trang Duệ muốn bán món trang sức này, vì thế mà trong lòng đã có quyết định, dù thế nào cũng phải mua lại những món này.
- Không phải là hai món trang sức, tôi có năm vật, có ba vật trang sức phật Di Lặc, hai cặp vòng tai, làm phiền các người chọn cho năm chiếc hộp.
Trang Duệ ở bên cạnh lên tiếng ngắt lời.
- Tiên sinh, mời vào bên trong một chút, tôi sẽ cho người chọn những chiếc hộp phù hợp cho anh.
Sau khi nghe nói Trang Duệ còn nhiều vật phẩm như vậy thì hai mắt chủ quản Ngô chợt sáng lên, việc này giống như còn có thể thương lượng thì phải.
Sau khi đi vào phòng khách quý của cửa hàng đá quý, có người đi vào dâng trà, chủ quản Ngô có chút trù trừ, sau đó hắn cố gắng nói với Trang Duệ:
- Tiên sinh, có thể lấy những món trang sức kia ra cho tôi xem một lần được không?
Trang Duệ khẽ gật đầu, sau đó lấy cái hộp trong ba lô ra đưa đến.
- Cực phẩm, đúng là cực phẩm, tôi ở nước ngoài cũng chưa từng được thấy phỉ thúy chất lượng tốt như vậy, những vật này hình như được tạo hình ra từ một khối phỉ thúy có phải không?
Chủ quản Ngô vuốt ve những vật trang sức trong tay mà thật sự yêu thích không muốn buông tay, sau đó lại cẩn thận thả vào trong hộp, cuối cùng ngẩng đầu nói:
- Tiên sinh, không biết ngài có thể chuyển nhượng một vật trang sức hay một cặp bông tai cho chúng tôi hay không? Giá tiền ngài cứ tùy tiện báo ra...
- Tùy tiện báo giá sao? Một vật trang sức như vậy tôi ra giá năm triệu ông cũng mua à?
Âu Dương Quân ở bên cạnh dùng giọng vui đùa nói.
Chủ quản Ngô nghe thấy như vậy thì ánh mắt chợt sáng lên, hắn nói ngay:
- Năm triệu thì tôi hoàn toàn có thể làm chủ mua lại.
Âu Dương Quân chợt trợn trừng mắt, hắn không ngờ mình tùy tiện nói một câu lại làm cho đối phương tiếp nhận ngay lập tức, mà thứ kia nào có phải là của hắn?
- Thật xin lỗi, những vật trang sức này tôi muốn đưa về tặng cho người thân, hơn nữa nó còn do chính đại sư Cổ Thiên Phong tự mình ra tay tạo hình, giá năm triệu, ha ha...
Trang Duệ lắc đầu dùng lời dịu dàng từ chối cái giá của chủ quản Ngô, với giá cả của phỉ thúy vào lúc hiện tại, hơn nữa đây còn là một khối phỉ thúy đế vương lục được đại sư Cổ Thiên Phong tạo hình, bỏ ra năm triệu thật sự còn chưa mua được.
- Giá tiền chúng ta có thể thương lượng lại...
- Chủ quản Ngô, cũng không cần nói về vấn đề này nữa, tôi có biết tiểu thư Tần Huyên Băng của công ty các anh, nếu như không phải tặng cho người nhà thì tôi bán cho các người một kiện trang sức cũng không là vấn đề, sau này có cơ hội thì sẽ nói sau.
Trang Duệ không để cho chủ quản Ngô nói hết lời mà nhanh chóng cắt ngang, hắn thấy đã sắp đến giờ ra sân bay, vì vậy cũng không muốn tiếp tục mất thời gian ở đây.
- Ngài biết Đại tiểu thư sao?
Chủ quản Ngô là người Hongkong, tất nhiên hắn biết rõ về Tần Huyên Băng, vì vậy mà không khỏi đưa mắt đánh giá Trang Duệ. Hắn thầm cảm thán, vị phú hào đại lục này quá an phận, nếu người Hongkong đều như thế này, sợ rằng Trương Tử Cường cũng không biết bắt cóc ai.
- À, tôi và Tần tiểu thư là bạn tốt, luôn có liên lạc, bây giờ cô ấy đang ở nước Anh, đúng rồi, tôi là Trang Duệ.
Trang Duệ nói làm cho chủ quản Ngô vứt bỏ nghi kỵ trong lòng, hắn là chủ quản được tổng bộ của công ty ở Hongkong phái đến thường trú ở Bắc Kinh, tất nhiên sẽ rất quen thuộc tổng thiết kế Tần Huyên Băng của công ty, cũng biết nàng đang thiết kết một nhóm châu báu cho hoàng thất nước Anh.
- Được rồi, những chiếc hộp này rất phù hợp, chủ quản Ngô, anh xem bán bao nhiêu tiền, tôi sẽ mua chúng.
Khi mọi người đang nói chuyện với nhau thì chị Hà kia đã đưa năm chiếc hộp trang sức phù hợp vào phòng khách quý, Trang Duệ lúc này đang bỏ từng vật trang sức vào bên trong từng chiếc hộp như vậy.
- Thứ này đều làm số lượng lớn, cũng không đáng giá vài đồng tiền, Trang tiên sinh không cần khách khí. Tiểu Trương, chút nữa đưa cho Trang tiên sinh vài sợi dây đeo, thứ này đều là chúng tôi đặc chế ra, rất cứng và không phai màu.
Chủ quản Ngô thấy Trang Duệ có vẻ rất quen thuộc Tần Huyên Băng, vì vậy mà cũng không ngại cho hắn một phần nhân tình, dù sao thì hắn cũng là người đứng đầu chi nhánh ở thủ đô, chút vật kia hoàn toàn có thể làm chủ được.
- Cám ơn chủ quản Ngô, tôi cũng sẽ không khách khí, sua này nếu có cơ hội thì chúng ta có thể hợp tác với nhau, đây là danh thiếp của tôi, tôi còn phải bắt máy bay, bây giờ xin cáo từ trước...
Trang Duệ thật sự có chút tán thưởng vị chủ quản Ngô này, đối phương tiện tay đưa cho mình vài thứ tuy không quá đáng giá nhưng chính là những thứ mình đang cần, vì nếu vật trang sức mà không có dây thì căn bản không thể nào đeo lên người được.
Trang Duệ lấy ra danh thiếp chính là của Cổ lão gia tử đưa cho, dù thế nào thì bây giờ hắn cũng là một vị chủ tịch hiệp hội ngọc thạch trên danh nghĩa, ít nhiều gì cũng có được cái danh.
- Tốt, hoan nghênh Trang tiên sinh lần sau ghé cửa hàng.
Người ta không muốn bán những vật phẩm của mình, chủ quản Ngô cũng không muốn dây dưa, vì vậy sau khi đưa danh thiếp cho Trang Duệ thì đưa mấy người rời khỏi cửa hàng châu báu.
- Này, Tiểu Duệ, cậu cũng phải đưa cho tôi một cái danh thiếp chứ...
Vừa ngồi lên xe thì Âu Dương Quân đã ồn ào, nhưng sau khi tiếp nhận danh thiếp của Trang Duệ thì hắn lại càng thêm tò mò, tuy chủ tịch hiệp hội ngọc thạch chẳng là gì cả, nhưng với độ tuổi này của Trang Duệ mà có thể xứng với vị trí kia, cũng không biết làm thế nào mà có được.
← Ch. 195 | Ch. 197 → |