Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 258

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 258: Đấu giá từ thiện (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Mãi đến khi đám người Tần Huyên Băng đi vào giữa đại sảnh thì đám thanh niên mới quay sang nhìn Trang Duệ, hơn nữa bọn họ còn châu đầu ghét tai bàn tán, có lẽ đang muốn tìm hiểu lai lịch của Trang Duệ.

- Cậu Tần, hôm nay sao lại đến chậm như vậy, tôi biết rõ hai vợ chồng cậu gần đây cũng rất nóng sốt cho sự nghiệp từ thiện...

Sau khi Tần Hạo Nhiên tiến vào đại sảnh thì những người đàn ông trung niên đang nói chuyện phiếm với nhau cũng đứng lên chào hỏi vợ chồng Tần Hạo Nhiên.

- Tiểu Trang, các con còn trẻ, nên sang bên kia ngồi chơi, chúng tôi sẽ nói chuyện với bạn bè...

Tần Hạo Nhiên xoay người nói một tiếng với Trang Duệ, sau đó tiến lên dùng giọng Quảng Đông nói với đám người trung niên kia. Nhưng sau khi thấy một ông lão trong nhóm ba người ở bên trong thì Tần Hạo Nhiên vội vàng xin lỗi và tiến đến với thái độ cung kính:

- Chào Quách lão, hiệp sĩ Hà và Trịnh lão, các ngài vẫn còn rất khỏe mạnh...

- À, Tiểu Tần, cám ơn cậu đã đến đây tham gia, các cậu còn trẻ thì cứ ra mà nói chuyện, ba người chúng tôi cũng khó có cơ hội gặp mặt, vì vậy cậu cũng đừng đến góp vui...

Ba ông lão cũng không đứng lên mà chỉ khẽ gật đầu, ngoài vị hiệp sĩ Hà thì hai ông lão khác đều không nói lời nào, nhưng Tần Hạo Nhiên cũng không bất mãn, hắn xoay người đi ào trong nhóm người trung niên. Những người xung quanh thấy tình huống như vậy thì vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, giống như ba ông lão kia nên dùng thái độ như vậy để đối đãi với Tần Hạo Nhiên.

- Huyên Băng, những người kia là ai? Sao lại vênh váo như vậy?

Thấy Tần Hạo Nhiên đi vào chỗ này và được nhiều người chào hỏi thì Trang Duệ cảm thấy bố vợ tương lai của mình phát triển cũng là rất tốt, không ngờ bây giờ ba ông lão kia lại không thèm nể mặt. Tuy hắn không hiểu rõ tiếng Quảng Đông nhưng ít nhất cũng có thể thấy vấn đề từ vẻ mặt của đối phương.

- Chúng ta vừa đi vừa nói...

Sau khi vợ chồng Tần Hạo Nhiên tách ra thì Tần Huyên Băng, Lôi Lôi và Trang Duệ đứng trong đại sảnh, nàng thấy mình bị hơn chục ánh mắt chăm chú mà không thoải mái, vì vậy nàng mới khoát tay Trang Duệ đi ào trong một góc không người.

- Những người này rất phiền, Lôi Lôi, lát nữa giúp mình từ chối khéo nhé...

Tần Huyên Băng đi đến ngồi xuống chiếc ghế sa lông nơi góc phòng, nhưng nàng phát hiện những ánh mắt kia vẫn đuổi theo, vì vậy mà dứt khoát dựa người vào Trang Duệ, chận tầm mắt của những người kia.

- Trang Duệ là một cái bia ngắm sống, lúc này cũng không cần tôi phải ra tay ngăn chặn...

Lôi Lôi cười hì hì, nàng nghe nói Trang Duệ sẽ đến thì đoán ngay ra cục diện như thế này, dù đám người kia chưa hẳn sẽ đều là những tên muốn theo đuổi Tần Huyên Băng, nhưng bên trong đó có nhiều người bị Tần Huyên Băng từ chối, bây giờ thấy mỹ nhân có bạn trai thì thật sự không chịu được.

- Trang Duệ, thật sự xin lỗi, em cũng không ngờ có nhiều người đến như vậy, sớm biết như vậy thì chúng ta đừng đến...

- Sao lại không đến? Chồng em không thể đưa ra cho gặp người ngoài sao?

Trang Duệ khẽ cười, nàng lơ đễnh nói:

- Huyên Băng, nói cho anh biết về những người kia đi, sao lại kiêu ngạo như vậy?

Trang Duệ hoàn toàn không quan tâm đến đám người cùng tuổi với mình, cướp hàng của mình sao? Đừng nghĩ đây là một bữa tiệc của giới thượng lưu mà Trang Duệ sẽ không vung tay cho đối phương một trặn, dù anh đây là nhà sưu tầm cổ vật nhưng cũng không phải loại dễ chọc giận, đám người tay chân lèo kèo kia thật sự không đáng là gì.

Khi thấy bộ dạng đầy tự tin của Trang Duệ thì Tần Huyên Băng yên tâm hơn, nàng không sợ đám người tự xưng là trẻ tuổi anh tuấn kia, nàng chỉ sợ Trang Duệ gặp phải uất ức, vì thế nàng lập tức nói:

- Ông già gầy còm kia họ Quách, là hội trưởng hiệp hội bất động sản Hongkong, hội trưởng hội thương mại giữa hongkong à Trung Quốc, là hội trưởng danh dự vĩnh viễn.

- Trước khi Hongkong được cho về Trung Quốc thì lão là ủy viên ủy ban khởi thảo những văn bản pháp luật cơ bản của đặc khu hành chính, phó chủ nhiệm ủy ban hội nghị trù bị. Đúng rồi, người này còn là đại biểu quốc hội khóa năm, sáu, là ủy viên thường vụ mặt trận tổ quốc, phó chủ tịch mặt trận tổ quốc và đại biểu quốc hội khóa chín...

- Là ông ta sao?

Trang Duệ nghe vậy mà ngây người, Quách lão chính là một nhân vật nổi tiếng, chưa nói là một tỷ phú của Hongkong, còn có trợ giúp nhiều cho đại lục, từ khi mở cửa cải cách đến nay, lão đã quyên cho đại lục một số tiền cả tỷ.

Trước kia Trang Duệ cũng từng thường xuyên thấy người này lên ti vi, nhưng bây giờ ông cụ đã già đi khá nhiều, đồng thời hắn từng xem qua tự truyện của đối phương. Người này bây gời đã lớn tuổi, lại có địa vị và tư cách xã hội, có thái độ với Tần Hạo Nhiên như vừa rồi cũng là dễ hiểu.

- Người tiếp theo là ai?

Trang Duệ tiếp tục hỏi.

- Người kia cũng là một ông chủ lớn, anh đã từng nghe về châu báu Cao Thái Phúc chứ? Ông ấy chính là chủ tịch của tận đoàn đá quý kia, hơn nữa còn tự xưng là Tứ Đại Thiên Vương trong ngành bât động sản ở Hongkong. Người này đầu tư rất nhiều, bây giờ tài sản cũng là cả tỷ đô la Mỹ, nếu công ty nhà em so sánh với của ông ấy thì thật sự không là gì cả...

Trước nay có câu nói "đến Quảng Đông không biết thiếu tiền", Trang Duệ lúc này mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng, tiền phải tính bằng số lượng cả tỷ và đơn vị là đô la Mỹ, nếu so rathif những ông chủ mỏ ngọc ở Tân Cương còn chưa bằng một góc của những ngừoi như thế này.

- Cũng rất kỳ quái, hai người bọn họ trước nay đều không lộ diện, sao hôm nay lại đến chỗ này?

Tần Huyên Băng giới thiệu cho Trang Duệ xong thì thầm nói, trước kia nàng từng tham gia nhiều lần đấu giá từ thiện nhưg chưa chỉ thấy những tiền bối cùng thế hệ với Tần Hạo Nhiên chiếm đa số, những nhân vật nổi tiếng như Quách lão là chưa từng xuất hiện.

Hơn nữa ngày hôm nay càng có thêm nhiều điểm khác lạ, đó là sau khi nhóm Tần Huyên Băng đi vào thì càng có người lục tục đi vào, thậm chí còn có hai ông lão được người dìu vào trong.

Chỉ sau mười phút mà đại sảnh cả trăm mét vuông đã có cả bảy chục người, vị trí của những người trẻ tuổi cũng không phải ở gần cửa mà đứng luôn nơi cửa, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng không quên nhìn về phía Tần Huyên Băng và Trang Duệ.

- Trang Duệ?

Khi đang trò chuyện cùng Tần Huyên Băng thì chợt có người gọi tên Trang Duệ, vì vậy mà hắn không khỏi sững sốt, hắn thật sự không có mấy người quen biết ở Hongkong, vì vậy không biết là ai gọi tên mình.

Trang Duệ ngẩng đầu nhìn, trong đại sảnh đầy người, hắn nhìn một lúc lâu mà không thấy người quen nào, vì thế còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, nhưng sau đó bên tai lại vang lên âm thanh:

- Trang đại ca, là anh thật sao?

Lúc này Trang Duệ lại nghe thấy giọng nữ, hắn nhìn lại, hì, đúng là người quen, thì ra là anh em nhà họ Bách, bọn họ đang đứng trong một nhóm nam nữ và vẫy tay với hắn.

- Không cần đi qua, bọn họ sao không biết đi qua?

Trang Duệ thật sự có ấn tượng khá tốt với hai anh em nhà kia, hơn nữa cũng từng trải qua hoạn nạn, vì vậy mà đứng lên định đi sang chào hỏi nhưng lại bị Tần Huyên Băng kéo lại. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ vẫy tay với anh em nhà họ Bạch, tỏ ý để bọn họ đi đến.

Bách Mộng An và Bách Mộng Dao thật sự đi đến, nhưng theo sau còn có một nhóm cả chục người có độ tuổi như bọn họ, điều này làm cho Tần Huyên Băng nhíu mày, nàng chỉ ngại làm mất mặt bố mẹ nên cũng đứng lên bắt chuyện với Bách Mộng Dao, còn những người khác thì nàng không thèm nhìn.

- Anh Trang, thật sự là anh, tôi nghe nói Tần đại tiểu thư đã bị anh chinh phục, thật sự cũng không tin, nhưng bây giờ thì mới biết đó là thật.

Nói thật thì Bách Mộng An thấy Tần Huyên Băng nép vào người Trang Duệ như một con chim nhỏ và thật sự không thoải mái, hắn nói ra lời này thật sự không khỏi khơi mào tức giận cho đám người phía sau.

*****

Trang Duệ nghe được lời của Bách Mộng An thì nhíu mày rồi thản nhiên nói:

- Anh Bách, anh nói vậy là không đúng, Huyên Băng lựa chọn ai là chủ kiến của cô ấy, sao có thể nói là chinh phục? Hongkong là một thành phố quốc tế, chẳng lẽ không có tư tưởng nam nữ bình đẳng sao?

Bách Mộng An nghe vậy mà chợt sững sờ, hắn không ngờ một người có ấn tượng xử sự lạnh nhạt như Trang Duệ lại phản bác lời mình như thế, vì vậy mà vô tình không biết nên nói điều gì. Chỉ là lời nói của Trang Duệ thật sự kéo cả Hongkong vào, điều này làm cho đám thanh niên sau lưng Bách Mộng An tỏ ra không cam lòng.

- Là tôi nói lỡ lời, Huyên Băng cũng đừng quá chú ý...

Bách Mộng Dao thấy anh mình thất thố thì vội vàng dùng tay chọc vào hông, mà lúc này Bách Mộng An mới kịp phản ứng, hắn vội vàng nói lời nhận tội với Tần Huyên Băng. Hai giat ộc trước nay có nhiều mối hợp tác, vì chút việc lặt vặt mà ảnh hưởng đến hòa khí là chuyện không hay, Bách Mộng An tuy có chút tâm lý ghen ghét nhưng cũng cố gắng điều chỉnh lại cho phù hợp.

- Không sao, đấu giá sắp bắt đầu, mời các vị quay về...

Tần Huyên Băng đã hồi phục lại bộ dạng lạnh nhạt như người đứng ngoài ngàn dặm, chỉ là lúc này vô tình bùng ra nét quyến rũ vô hạn, khác biệt rất lớn với vẻ lạnh lùng năm xưa. Dù là những thanh niên không có ý với Tần Huyên Băng cũng nhìn ngây cả người, ngay cả những kẻ có bạn gái cũng không khỏi lén đưa mắt nhìn.

- Hôm nay người đến rất nhiều, Tần tiểu thư, chúng tôi đứng đây cô cũng không phiền đấy chứ?

Có một tên khoảng ba mươi tuổi chợt mở miệng nói, bên cạnh cũng có vài người mở miệng phụ họa, Tần Huyên Băng nhìn thoáng qua đối phương mà không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

- Người kia họ Trịnh, tên là Trịnh Hoa, là cháu của vị họ Trịnh kia, bây giờ đang công tác trong công ty đá quý của ông nội, được vinh danh là một nhân vật đầu lĩnh trong ngành châu báu, Huyên Băng và hắn không có quen biết nhưng cũng không nên làm đối phương mất mặt...

Lôi Lôi sợ Trang Duệ có ý nghĩ gì đó nên khẽ ghé sát bên tai giới thiệu về những người vừa rồi đã mở miệng, bọn họ đều công tác trong ngành châu báu, quy mô của công ty người ta thậm chí còn lớn hơn cả Tần Thị, nếu Tần Huyên Băng mở miệng đuổi người thì không khỏi làm đối phương mất mặt, sau này sợ rằng sẽ kết thù kết oán.

Lúc này đám con cháu nhà phú hào thật sự không có hứng thú với Tần Huyên Băng lớn bằng với Trang Duệ, vì với tiền bạc của bọn họ thì muốn gái nào mà chẳng có? Cần gì phải ôm một tảng đá lạnh băng về nhà, tất nhiên là lạnh hay nóng thì chỉ có Trang Duệ mới hiểu.

Nhưng Tần Huyên Băng tìm một người đàn ông đại lục như Trang Duệ thật sự làm cho người ta cảm thấy hiếu kỳ, phải biết rằng từ sau những năm chín mươi bảy thì chuyện thông hôn giữa đại lục và Hongkong đã là bình thường, nhưng thượng tầng xã hội ở Hongkong vẫn có ít người tình nguyện gả con gái vào đại lục, dù sao thì người Hongkong cũng khó thể nào thích ứng với khí hậu và tập quán sinh hoạt cửa người nội địa.

Có vài người đàn ông kéo Bách Mộng An đi ra xì xào bàn tán, dù là Bách Mộng Dao cũng bị vài người phụ nữ kéo đi, rõ ràng là muốn nghe về lai lịch của Trang Duệ. Nhưng hai anh em Bách Mộng An ngoài hành trình sinh tử với Trang Duệ thì căn bản chẳng biết gì nhiều, ngoài biết Trang Duệ là người nội địa thì căn bản cũng không có thêm tin tức gì hữu dụng.

- Trang tiên sinh lần đầu đến Hongkong sao?

Đấu giá từ thiện còn chưa mở, lúc này mọi người vẫn còn tụ tập trò chuyện, đột nhiên Trịnh Hoa đứng bên cạnh Bách Mộng An chợt cười bắt chuyện với Trang Duệ, sau đó khẽ vươn tay ra.

Có câu không đánh vào mặt người cười, Trang Duệ bắt tay với người đàn ông đeo kính gọng vàng có vẻ là kẻ thừa kế của công ty châu báu Trịnh Thị, hắn khẽ nhàn nhạt nói:

- Đúng vậy, là lần đầu tiên đến Hongkong...

- Ha ha, không biết Trang tiên sinh kinh doanh gì trong nội địa? Bây giờ mỗi năm tôi đều có ba bốn tháng đến nội địa công tác, rõ ràng là có cơ hội rất lớn, nhất định sau này sẽ đến thăm hỏi Trang tiên sinh...

Trịnh Hoa thật sự không có tâm tư gì với Tần Huyên Băng, hắn chẳng qua muốn thăm dò Trang Duệ, nếu đối phương là người có bản lĩnh, như vậy kết giao bạn bè cũng cực kỳ có lợi. Bọn họ kinh doanh đến mức độ như lúc này, thật sự cũng không phải bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.

Những năm bảy mươi thì người từ đại lục sang Hongkong đều bị khinh thường, nhưng có một người tiến vào Hongkong sau năm bảy mươi, dựng nghiệp từ tay trắng, sau đó phát triển cực mạnh, chỉ trong thời gian hai mươi năm đã tạo ra vài chục tỷ, không thể làm cho người ta lau mắt nhìn.

Từ khi đó thì những vị phú hào ở Hongkong cũng vô ý vô tình kết giao với bạn bè trong nước, vì đại lục là thị trường rộng lớn, là thứ mà bọn họ không thể nào buông tha, đồng thời những người này cũng nhận thức được một đạo lý đó chính là buôn bán ở nội địa thì có tiền không bằng có quyền.

Trịnh Hoa bây giờ đang hoài nghi Trang Duệ có phải là con nhà quan ở trong nước hay không? Nếu như không phải thì vì sao Tần gia lại tình nguyện gả con gái ra ngoài? Phải biết rằng ào lúc này thì ở Hongkong đang lưu hành trạng thái kết hợp gắn bó giữa hai nhà giàu bằng đám hỏi cho con cháu.

Trang Duệ cũng không biết ý nghĩ của vị trịnh công tử nói tiếng phổ thông lưu loát này là gì, hắn thuận miệng đáp:

- Tôi kinh doanh chút ngọc thạch ở trong nước, ha ha, không đáng nhắc đến.

- Sao? Trang tiên sinh cũng là người trong nghành châu báu à? Vậy thì sau này chúng ta nên thân cận nhiều hơn...

Trịnh Hoa nghe được lời của Trang Duệ thì càng chứng tỏ ý nghĩ của mình là có vài phần đúng.

- Không, không, tôi chỉ làm chút kinh doanh nguyên liệu ngọc thạch, căn bản không tiếp xúc với đá quý.

Trang Duệ uốn nắn cách nói của Trịnh Hoa.

Sau khi nghe nói Trang Duệ là người kinh doanh nguyên liệu ngọc thạch thì Trịnh Hoa chợt mất hứng thú, phải biết rằng hắn đều biết những nhà cung cấp nguyên liệu ngọc thạch lớn trong nước, hơn nữa quan hệ rất tốt, trong đó không có ai mang họ Trang. Đồng thời nghĩ sâu vào thì trong nội địa cũng không có vị quan lớn nào mang họ Trang, vì vậy Trang Duệ chỉ có thể là thương nhân nhỏ mà thôi.

Trịnh Hoa mơ hồ là kẻ đứng đầu đám thanh niên kia, sau khi đám người kia nghe đượ những lời Trịnh Hoa moi móc ra lai lịch của Trang Duệ thì đều tỏ ra khinh thường, nhưng bọn họ cũng không tiếp tục tiến lên làm loạn. Dù sao thì với thân phận của bọn họ cũng không muốn phát sinh tình huống tranh giành tình nhân với người ta, vì như vậy sẽ rất mất mặt, về nhà sẽ khó tránh khỏi tình huống bị trưởng bối mắng mỏ.

Nhưng những người kia lại thầm tính kế, phải làm sao để Trang Duệ làm ra trò cười cho thiên hạ? Dù sao thì tiểu tử đến từ nội địa này đã chiếm khá nhiều danh tiếng vào hôm nay, chỉ riêng cánh tay khoác tay của Tần Huyên Băng cũng đủ cho Trang Duệ lấy hết danh tiếng rồi.

Trang Duệ thấy vị Trịnh công tử kia hình như không còn muốn phản ứng với mình, đối phương đang dùng giọng Quảng Đông nói với những người bên cạnh, vì thế hắn cũng lơ đễnh ôm Tần Huyên Băng đi đến bên cạnh, khẽ hàn huyên. Trang Duệ cảm thấy rất kỳ quái, lúc này đã gần mười giờ tối, người đã đến đông đủ, vì sao đấu giá từ thiện còn chưa bắt đầu?

Điều làm cho Trang Duệ giật mình chính là ba ông lão đang ngồi vững vàng chợt đứng lên, ngay cả Quách lão cũng được người ta dìu ra cửa, đám khách trung niên tập trung giữa phòng cũng ngậm miệng lại, bày ra bộ dạng đón khách.

- Anh Bách, là ai đến vậy?

Tần Huyên Băng trước nay ở cùng một chỗ với Trang Duệ thì nhất định sẽ không biết, vì vậy hắn chỉ có thể quay sang hỏi Bách Mộng An đứng cách đó không xa.

- Anh không biết sao? Hiệp sĩ Hà vì muốn xây dựng một trăm căn nhà cho nội địa mà tổ chức đấu giá và quyên tiền, vì vậy mời cả chủ nhiệm Vương của Tân Hoa Xã, còn có cả tư lệnh Hoàng trú của cánh quân ở Hongkong, hai vị này sẽ đến tham gia đấu giá.

Bách Mộng An thấy mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào, vì ậy mà nói một câu với Trang Duệ rồi chen mình đi ra.

Bọn họ tuy là người làm ăn kinh doanh nhưng dù sao cũng cần hoàn cảnh ổn định hài hòa, cánh quân đóng ở Hongkong là một lực lượng mạnh mẽ, có giao hảo sẽ chẳng có gì là không tốt. Chưa nói đến Tân Hoa Xã, đây là vị khâm sai đại thần của chính quyền nội địa gửi đến Hongkong, hôm nay nếu không phải vì sự có mặt của hai người như vậy thì chắc chắn số người sẽ không đông đảo như thế này.

Bách Mộng An đi đến đám bên ngoài đám người thì ngoài cửa đã có hai người song song đi vào, người bên phải mặt quân phục tướng quân, trên vai là một ngôi sao, bên trái là một người đàn ông hơn bốn mươi, mặc trang phục Trung Sơn, nhìn qua có vẻ rất tinh anh.

- Ông chủ Quách, sao dám làm phiền ngài đến tiếp đón chứ? Thât lễ, đúng là thất lễ.

Hai người tiến vào cửa chính, khi thấy những ông lão đi đến thì chủ nhiệm Vương nhanh chóng tiến lên mở lời rồi cầm tay Quách lão. Vị tướng quân kia chào theo hiểu quân đội, sau đó hỏi han vài ông lão còn lại, chỉ khẽ gật đầu với những người ở chung quanh mội cái.

Sau khi khách khí vài lời với những người trong khách sạn thì chủ nhiệm Vương và tư lệnh Hoàng đưa đến bàn của những ông lão vào lúc vừa rồi, những người ở đây cảm thấy mình có thân phận cũng cầm theo rượu đến bàn nói vài câu với hai vị khách quý, cụng ly một cái, còn những người thanh niên thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà thôi.

Hiệp sĩ Hà thấy khách quý đêm nay đã đến, vì vậy mà lên tiếng với vị quản gia, sau đó gọi đến mười nhân viên phục vụ chuyển bàn ăn bày trong đại sảnh đến bên cạnh, đồng thời cũng chuyển ra một cái bàn trải lụa đỏ đặt trong đại sảnh.

*****

Đi về phía bàn là một người phụ nữ dẫn chương trình, nàng dùng giọng Quảng Đông nói vài câu hoan nghênh các vị khách đến tham gia. Tất nhiên Trang Duệ sẽ không hiểu, nhưng hắn thấy đối phương có chút quen thuộc, cuối cùng được Lôi Lôi nhắc nhở thì hắn mới nhớ ra. Thì ra người phụ nữ kia chính là ngôi sao Uông năm xưa rất nổi tiếng nhưng bây giờ đã lớn tuổi, trên mặt cũng có nếp nhăn, mất đi nhiều vẻ tao nhã.

Người dẫn chương trình nói đơn giản vài câu, sau đó mời chủ nhân của bữa tiệc đấu giá từ thiện tối nay.

Hiệp sĩ Hà hơn bảy mươi tuổi, cơ thể coi như là cường tráng, lão đi đến trước bàn và việc đầu tiên chính là nói vài lời hoan nghênh các vị khách quý đến tham gia đấu giá từ thiện hôm nay, đồng thời trọng điểm cảm tạ chủ nhiệm Vương và tư lệnh Hoàng, những người được xướng tên sẽ đứng lên gật đầu xem như chào hỏi.

Hiệp sĩ Hà tuy nói rất chậm nhưng Trang Duệ dựa vào những vốn ngôn ngữ Quảng Đông ít ỏi năm xưa xem phim cũng không thể nào hiểu rõ nội dung, hắn dựng tai nghe một lúc lâu mà chẳng hiểu gì cả, tất cả đều do Tần Huyên Băng phiên dịch dùm. Không phải chỉ có hắn, hai vị chủ nhiệm Vương và tư lệnh Hoàng cũng cần có người nói thầm bên tai mới hiểu được.

May mà người Hongkong rất cụ thể, hiệp sĩ Hà nói xong vài câu ngắn gọn thì tuyên bố đấu giá từ thiện hôm nay chính thức bắt đầu.

Tuy chỉ là một bữa tiệc đấu giá từ thiện nhưng tình huống lại rất chính quy, mời đến một vị chủ trì đấu giá rất nổi tiếng, bây giờ người dẫn chương trình đang giới thiệu tình huống của vị chủ trì đấu giá, đấu giá lần này sẽ do hai người bọn họ cùng nhau kết hợp tiến hành.

- Bây giờ là vật phẩm đấu giá đầu tiên, là vật phẩm do hiệp sĩ Hà cung cấp, đó là một vật phẩm của ông nội hiệp sĩ Hà, là một cái tẩu đã từng được Hà Đông tiên sinh sử dụng qua, đây là loại tẩ làm từ đá Italy, bây giờ công nghệ đã thất truyền.

- Điều quan trọng chính là cái tẩu này có chứa đựng nhiều ký ức của hiệp sĩ Hà về ông nội của mình, ý nghĩa kỷ niệm càng làm nó có thêm giá trị...

Vị chủ trì đấu giá sử dụng tiếng phổ thông làm cho Trang Duệ thở phào, nghe tiếng Quảng Đông thậm chí còn không bằng nghe tiếng Anh, thật sự là tra tấn lỗ tai.

- Được, chúng ta bắt đầu đấu giá, dụa theo ý của hiệp sĩ Hà thì tất cả vật phẩm đều bắt đầu từ một đồng tiền, mời các vị ra giá, phải biết rằng sự nghiệp từ thiện có thể phát triển là nhờ vào mọi người.

Sau khi người dẫn chương trình giảng giải một lượt bằng tiếng Quảng Đông thì vị chủ trì tuyên bố bắt đầu đấu giá, vật phẩm đầu tiên trong những đấu giá thế này đều do chủ nhân cung cấp, coi như thả tép bắt tôm.

- Tôi ra giá năm chục ngàn mua cái tẩu này của hiệp sĩ Hà...

Đấu giá từ thiện tất nhiên sẽ không cho anh lên giám định, khi vị chủ trì vừa lên tiếng thì đã có người hét giá, hơn nữa giá cả cũng không thấp, trực tiếp nâng lên gấp năm chục ngàn lần. Điều này làm cho Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, vốn hắn cũng muốn ra giá, nhưng trực tiếp nâng lên mức giá năm chục ngàn cũng hơi cao.

Đừng nói là người ta không thể nào lên giám định thì Trang Duệ không thể nào thăm dò được cái tẩu kia, vì cái tẩu đặt trước mặt chỉ cách hắn mười bước chân, tuy dùng mắt thì khó nhìn chính xác nhưng sử dụng linh khí thì khác.

Cái tẩu được làm bằng đá và cực kỳ nhẵn nhụi, hơn nữa bên trên còn khắc phù điêu, một cái đồ án cá heo, có lẽ đá này được lấy từ biển. Mặt ngoài của cái tẩu có một tầng khói thuốc, có lẽ vì trước kia sử dụng và phát sinh ra, nó giống như một lớp vỏ bọc vậy, màu sắc tương đồng.

Hơn nữa trong tẩu thuốc có một tầng linh khí màu trắng, và cái tẩu này cũng tính là một thứ đồ cổ, Trang Duệ là người công tác ở Điển Đương Hành, hắn biết rõ cái tẩu đỉnh cấp kia bản thân nó cũng có giá trị rất cao, có thể xưng là sản phẩm xa xỉ, vì vậy mà vừa rồi mới có tâm tư mua sắm.

- Tôi ra giá một trăm ngàn...

Trong những buổi đấu giá thế này cũng không cần người chủ trì dùng thủ đoạn để khống chế điều tiết bầu không khí, thậm chí còn chưa kịp lên tiếng thì giá cả đã tăng lên gấp đôi.

Có thể nói khi giá cả là năm chục ngàn thì Trang Duệ vẫn còn chưa từ tỏ ý định, nhưng giá đấu lên đến một trăm ngàn thì hắn xem như bỏ qua, tuy không phải vật gì cũng dùng tiền để xem xét nhưng nếu định giá thì một trăm ngàn cũng là quá cao rồi.

Vị chủ trì đấu giá cũng không phải là hữu danh vô thực, khi giá cả được đẩy lên mức một trăm ngàn thì bầu không khí bắt đầu có chút tẻ ngắt, nhưng lão chỉ cần nói thêm vài câu thì bầu không khí nhanh chóng sống động, có người hô giá một trăm năm chục ngàn. Đám người này cũng không tuân theo quy củ giá đấu, bây giờ biên độ đấu giá đã là năm mươi ngàn một lần, liên tục tăng tiến.

- Hai trăm ngàn...

- Hai trăm năm chục ngàn...

- Ba trăm ngàn...

Người trong đại sảnh liên tục ra giá, khi đến giá ba trăm ngàn thì không có người tiếp tục ra giá, vì cái giá này coi như đã gấp chục lần giá cả thực chất, nó cũng mang lại cho hiệp sĩ Hà chút danh tiếng.

- Được, ba trăm ngàn, chúc mừng tiên sinh, tôi thay mặt cho những đứa trẻ cần được giúp đỡ trong nội địa gửi lời cảm ơn với anh.

Vị chủ trì đấu giá chờ một lúc lâu không thấy ai ra giá thì gõ búa xuống bàn nói.

- Chúc mừng Tần tiên sinh, kính xinh anh lên đây nhận vật phẩm.

Hét giá là một người đàn ông trung niên, hơn nữa lại đặt giá bằng tiếng Quảng Đông, Trang Duệ cũng không biết là ai đã thu được cái tẩu. Nhưng khi người đàn ông trung niên kia tiến lên nhận vật phẩm thì Trang Duệ chợt phát hiện đó là bố vợ tương lai Tần Hạo Nhiên của mình, ông giao chi phiếu cho người dẫn chương trình rồi lấy cái tẩu đi.

- Bố còn có sở thích này sao? Thích ngậm tẩu thuốc à?

Trang Duệ nghiêng người hỏi Tần Huyên Băng ở ngay bên cạnh, hắn không ngờ người ra tay đầu tiên là Tần Hạo Nhiên.

- Là bố của anh à, đó là bố em, bố rất ít hút thuốc, chỉ là đến đây mà không mua món hàng nào sẽ bị người ta xem thường.

Tần Huyên Băng tuy uốn nắn cách gọi của Trang Duệ nhưng trong lòng lại cảm thấy hưng phấn vào ngọt ngào, đồng thời cũng xích lại gần hắn hơn.

- Anh cũng phải mua một món gì đó sao?

Trang Duệ thật sự không ngờ có quy củ như vậy, hắn cũng chẳng phải không có tiền, trước khi đến Hongkong thì hắn đã nhờ Âu Dương Quân giúp mình tìm ra vài tấm chi phiếu có thể thanh toán ở Hongkong, tổng số tiền là năm triệu đô la Hongkong, vì thế muốn mua một món hàng căn bản không là vấn đề. Trong khoảng thời gian qua Trang Duệ có chút căng thẳng về tiền bạc, năm triệu hầu như là hai phần ba số tiền hắn hiện có.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)