Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 259

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 259: Đấu giá từ thiện (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Không cần đâu, đồ vật của bố vừa rồi có thẻ đại biểu cho chúng ta, mọi người đến đây đều vì nể mặt hiệp sĩ Hà, chỉ cần đi qua sân khấu là được rồi...

Tần Huyên Băng không biết Trang Duệ đang nghĩ gì nên mới mở miệng giải thích một chút, vào trường hợp thế này cũng ít khi cho giá trên trời, ai cũng là những người có địa vị và uy tín, bọn họ thường xuyên làm từ thiện, cũng không phải chờ đến tận lúc này.

Trang Duệ khẽ gật đầu, nê như không thấy có lợi thì sẽ không đấu giá, mà vào trường hợp này nếu mua được món hàng tốt với giá hời cũng bị người ta đồn thổ quá nhều, hắn cũng không muốn ra danh tiếng.

- Vật phẩm đấu giá thứ hai hôm nay chính là một sợi dây chuyền bạch kim nạp phỉ thúy của Tần gia, đây là sản phẩm do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng là Tần Huyên Băng tiểu thư làm ra, sử dụng phỉ thúy cấp băng, giá cả là một ngàn, mời mọi người ra giá..

Lúc này đã có vật phẩm thứ hai được đưa ra, là món đồ trang sức của Tần Huyên Băng, khi nhắc đến tên của Tần Huyên Băng, nàng cũng dùng ánh mắt thăm dò khắp bốn phía, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt tay Trang Duệ, làm cho nhiều người phải nhìn về phía Trang Duệ.

Lúc này Trang Duệ có chút khó khăn, lẽ ra đó là món hàng của Tần Huyên Băng, tất nhiên hắn sẽ phải ra giá, nhưng giá cả bao nhiêu lại làm Trang Duệ đau đầu.

- Ba trăm ngàn.

Trang Duệ có chút do dự, cuối cùng cũng hét giá, món trang sức kia có giá thị trường là hai trăm ngàn, hắn chỉ nâng giá lên thêm một trăm ngàn mà thôi.

Vừa rồi người ta đấu giá đều dùng tiếng Quảng Đông, lúc này lại có người dùng tiếng phổ thông, xem như là lần đầu tiên, vì vậy mà ai cũng nhìn về phía Trang Duệ, sau khi thấy một người thanh niên trẻ tuổi, nhiều người bắt đầu châu đầu ghé tai đoán lai lịch Trang Duệ.

- Tôi ra giá năm trăm ngàn...

Một âm thanh truyền ra cách Trang Duệ không xa, là một tên thanh niên nyax giờ đi theo đằng sau Trịnh Hoa lên tiếng ra gis, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trang Duệ, vẻ mặt có chút khinh thường.

- Là Ngưu thiếu gia...

- Đúng vậy, là cậu ấy...

- Nghe nói tên này năm xưa từng theo đuổi Tần tiểu thư nhưng bị từ chối, lúc này chúng ta có trò hay để xem rồi...

Người khác rất quen thuộc với tên thanh niên vừa hô giá, mà tên họ Ngưu này cũng nhìn vào Trang Duệ và có chút hả hê vì lời nói của dư luận. Tất nhiên hôm nay Trang Duệ tay trong tay với tần huyên băng cũng làm cho nhiều thiếu gia ở hongkong thấy bức bối.

- Trang Duệ, đừng quan tâm, người này là cháu của Thuyền Vương đã qua đời, trên tay có vài công ty giá trị vài trăm triệu, cứ để đối phương mua vào là được.

Tần Huyên Băng thấy có người nhìn Trang Duệ thì không khỏi nôn nóng, sợ Trang Duệ tranh đấu với đối phương, vì vậy khẽ nói.

- Con bà nó, sao mình lại phải đụng mặt loại người này?

Trang Duệ thầm buồn bực, hắn đã từng được đọc tự truyện của vị Thuyền Vương này.

Người này có căn cơ sâu ở Hongkong, khi qua đời thì tất cả nhà giàu có phú quý ở Hongkong đều phải tập trung, thậm chí những người có danh tiếng trong đại lục cũng phải chạy sang.

Hậu thế của thuyền vương tuy không được như cha ông nhưng cũng được nhiều vị tiền bối quan tâm, vì thế luôn đứng trong hàng ngũ những nhà giàu đỉnh cấp ở Hongkong, thế lực này không thể xem thường.

- Ngưu tiên sinh xem ra rất thích thú với sợi dây chuyền này, năm trăm ngàn, còn có ai ra giá nữa không?

Khi Tần Huyên Băng giới thiệu về lai lịch của Ngưu công tử cho Trang Duệ thì người phụ nữ dẫn chương trình họ Uông đang đứng trên đài ra sức hô hào, ánh mắt vô tình cố ý liếc về phía Trang Duệ, nhưng chút tâm cơ của nàng là hoàn toàn uổng phí, vì Trang Duệ hoàn toàn nghe không hiểu nàng nói gì cả.

- Trang Duệ, người này tên là Ngưu Hồng, đứng hàng thứ ba ở nhà, là một đứa cháu nội nhỏ nhất của thuyền vương, bình thường quen thói kiêu căng, đừng dây vào làm gì cho mệt. Sau này em sẽ thiết kế một cái dây khác để anh đeo.

Tần Huyên Băng vươn tay giữ lấy eo của Trang Duệ rồi nói.

- Không có gì, anh rất nắm chắc.

Trang Duệ khẽ cười, hắn vỗ bàn tay nhỏ của Tần Huyên Băng rồi đột nhiên giơ cao tay phải nói:

- Ba triệu.

Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng làm cho cả hội trường vốn ồn ào chợt yên lặng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Trang Duệ, tuy ba triệu cũng không đáng để bọn họ nhắc đến nhưng từ năm trăm ngàn mà trực tiếp tiến lên ba triệu, điều này nói rõ đối phương thật sự có tiềm lực.

Loại tình huống như thế này đã rất lâu rồi chưa từng xảy ra.

Bây giờ ánh mắt của mọi người phần lớn đều tập trung lên người Ngưu Hồng, tất nhiên hắn sẽ không quan tâm chút tiền kia, nhưng hắn cũng không muốn về nhà và bị ông cụ ở nhà trách mắng. Lúc này mắt hắn chợt đỏ chợt trắng, rõ ràng không biết mình có nên tiếp tục ra giá hay không.

Không ra giá thì coi như lùi bước, chính Ngưu Hồng vừa rồi xuất hiện làm khó Trang Duệ, bây giờ rụt đầu rụt cổ sẽ không khỏi bị những người bạn có quan hệ tốt lên tiếng chế nhạo. Nếu hắn tiếp tục nâng giá, như vậy Ngưu Tam thiếu gia sẽ trở thành chuyện cười được người Hongkong đàm tiếu, tất nhiên đám truyền thông chó má ở Hongkong không chỉ nhằm vào đám ngôi sao mà thôi.

Điều quan trọng là dù Ngưu Hồng có mua được sợi dây chuyền cũng không thể nào nhận được sự ưu ái của Tần Huyên Băng, đây chính là nguyên nhân chủ yếu làm hắn do dự.

Trang Duệ lại không biết Ngưu Hồng lúc này đang nghĩ gì, hắn hét giá ba triệu cũng coi như là khá nhiều, vì trên người hắn có năm triệu, nếu đối phương tiếp tục lên giá thì mình sẽ không tiếp tục tham gia, nếu đối phương không ra giá thì coi như chính mình lấy được chút thể diện cho thanh niên nội địa, cũng không có gì là không được.

Trang Duệ lại hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tranh đấu vì phụ nữ có thể bị người ta chê cười hay không, nếu hắn không ra tay vì người phụ nữ của mình thì còn có mặt mũi nữa sao?

Có câu thua người không thể thua trận, lúc này khí thế của Trang Duệ rất mạnh, bày ra bộ dạng muốn chơi thì chơi đến cùng, điều này làm cho Ngưu Hồng có chút sợ hãi, dù sao thì tiền của hắn cũng không phải là do gió thổi đến.

Ngưu Hồng còn chưa tiến vào trong hàng ngũ con cháu hạch tâm của gia tộc, mà cổ phần công ty hắn nắm giữ cũng không phải là tiền mặt, hằng năm chỉ có thể nhận lấy một phần hoa hồng. Tuy ba năm triệu không đáng là gì nhưng cũng có thể bao một em ngôi sao đi chơi vài ngày, cần gì phải tranh đấu với tên khốn trong đại lục kia làm gì?

Đám con cháu thế gia thật sự là co được giãn được, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thật ra những gì được giáo dục cũng không cho phép bọn họ vung tay vung chân như đám tiểu thương ngoài chợ, dù vừa rồi Ngưu Hồng hét giá với Trang Duệ thì trên mặt vẫn nở nụ cười rất hòa ái.

Ngưu Hồng cố gắng tìm ra bậc thang để chính mình đi xuống, gương mặt vốn xanh trắng bất định chợt lộ ra nụ cười, hắn lễ phép nâng ly rượu trong tay về phía Trang Duệ rồi nói:

- Quân tử không cướp thứ người khác thích, nếu Trang tiên sinh đã thích thì tiểu đệ cũng không tiếp tục làm rộn.

"Đúng là..."

Trang Duệ thật sự nổi giận, giá cả bị mình đưa lên, đối phương không dám ra giá, được tiện nghi mà còn khoe mẽ, làm cho hắn phải bỏ ra không không ba triệu. Hắn trước nay chỉ mua vào món hời, không ngờ hôm nay lại phải bỏ ra số tiền lớn mua một món không thê sinh lợi.

Nhưng Trang Duệ dù bực bội thì phương diện lễ nghĩa vẫn phải xem xét, hắn khẽ cười với Ngưu Hồng, sau đó nâng ly sâm banh và cũng không nói gì thêm, người bên cạnh càng nhìn càng thấy bí hiểm.

- Được, sợi dây phỉ thúy bạch kim này thuộc sở hữu của vị tiên sinh kia, cám ơn tiên sinh đã đóng góp cho tổ chức từ thiện chúng tôi, cám ơn.

Khi thấy tranh chấp còn chưa bùng nổ mà đã có người rút lui thì vị chủ trì đấu giá nói vài tiếng, cũng không còn ai tiếp tục trả giá, cuối cùng gõ búa định giá, chỉ còn chờ Trang Duệ tiến lên trả tiền mà thôi.

Trang Duệ lấy chi phiếu ra ghi vào con số ba triệu, sau đó hắn tiến lên lấy sợi dây chuyền kia về. Sau khi quay lại trong đám người thì hắn tự tay đeo sợi dây chuyền bạch kim phỉ thúy vừa đấu giá được lên cổ Tần Huyên Băng, hành động này làm cho đám người trong đại sảnh vỗ tay ồn ào.

- Anh xem, chỉ biết mua một cái tẩu chỉ dành cho đàn ông, còn không bằng Tiểu Trang.

Trong đám người, Phương Di đang dùng bàn tay nhỏ bé nhéo mạnh bên hông chồng mình, biểu hiện của Trang Duệ vừa rồi thật sự làm cho nàng rất hài lòng, nhưng tư duy của bà cũng rất sinh động, nhanh chóng chuyển sang người chồng mình.

- Cậu Tần, ban trai của Tiểu Băng là một cậu thanh niên khá tốt, ra tay quyết đoán, một lời định giá. Khi nào Tiểu Băng lập gia đình thì cần phải gọi chúng tôi một tiếng, đám chú bác chúng tôi nhất định sẽ đi cổ động, đúng rồi, không biết cậu trai trẻ kia là gia tộc nào ở nội địa?

Người lên tiếng cũng muốn tìm hiểu chi tiết về Trang Duệ, bây giờ đại lục và Hongkong có liên kết rất mạnh, bọn họ tiến vào thị trường trong nước cũng xem như đã trễ, bây giờ thấy Tần Hạo Nhiên có một đứa con rể là người nội địa thì trong lòng cũng có ý nghĩ giống như Trịnh Hoa lúc vừa rồi, kéo quan hệ.

- À, Tiểu Băng tự mình tìm người yêu, trước nay đều giấu chúng tôi, cậu ấy không có bối cảnh gì, chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi.

Người hỏi chính là bạn tốt của Tần Hạo Nhiên, vì vậy mà Tần Hạo Nhiên cũng không che giấu, nhưng lời nói của ông cũng không sâu sắc, chỉ cần nghe là biết có vấn đề.

Sau khi nghe được lời của Tần Hạo Nhiên thì người kia cười ha hả, sau đó chuyển đề tài, hứng thú với Trang Duệ cũng biến mất không còn.

Trang Duệ không nghe được những lời đánh giá của đám người nơi đây, nếu không hắn sẽ có chút bực bội, hắn cũng không phải con nhà quan lắm tiền nhiều của, vừa rồi vì bị ép mới phải ném ra vài triệu, nếu có cơ hội thì hắn nhất định sẽ trả lễ quả đắng hôm nay.

Nhưng Trang Duệ không phát hiện khi mình lên lấy sợi dây chuyền thì ở bàn những ông lão có một người đưa mắt đánh giá, sau đó người này nói lời xin lỗi với mọi người và ra ngoài gọi điện thoại.

- Vật phẩm thứ ba thuộc về sở hữu của Lý tiên sinh, đến vật phẩm thứ tư.

- Quách tiên sinh ra gia năm trăm ngàn, cảm ơn Quách tiên sinh đã đóng góp cho sự nghiệp từ thiện.

Đấu giá vẫn được tiến hành, không có gì khác lạ xảy ra, phần lớn mọi người đều đẩy giá lên, nhưng khi thấy có người thật sự muốn mua thì sẽ nhường một bước, không quá đấu đá lẫn nhau.

Những thứ được đưa đến đấu giá từ thiện thế này chủ yếu là những vật dụng hằng ngày hay vật kỷ niệm, vừa rồi còn có cả áp phích với chữ ký của Lý Tiểu Long, giá cả ba chục ngàn đồng.

Những món như ậy thường là do người ở đây cung cấp, cũng không xuất hiện những món hàng đồ cổ như những gì Tần Huyên Băng nói, vì hôm nay người đến đều là phú hào đẳng cấp, nếu lấy ra những món kia để đấu giá thì thật sự làm người ta xem thường.

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo là do Trịnh Hoa tiên sinh cung cấp, một khối nguyên thạch, đây cũng là một món hàng mà Trịnh lão tiên sinh đã cất giữ hơn hai mươi năm, cố ý lấy ra đấu giá lần này, mời các vị bằng hữu ra giá.

Âm thanh của người chủ trì đấu giá vang lên, nhân viên phục vụ ở bên cạnh đã đặt một khối nguyên thạch to như hai nắm tay lên một cái khay đặt trên bàn.

Trang Duệ nãy giờ đang khá nhàm chán, đúng lúc này hắn chợt tỉnh táo trở lại, vì vậy mà hơi xoay người, chọn một phương hướng không ai chặn ánh mắt của mình để phóng linh khí vào trong khối nguyên thạch.

- Là một khối mao liêu bán đổ sao?

Khi thấy mặt ngoài của khối mao liêu thì Trang Duệ thật sự không khỏi có chút nghi hoặc, khối mao liêu kia đã được cắt qua hai lần, cũng có một mặt có dấu cắt, nhưng ba mặt chỉ có một mặt có sắc xanh, màu sắc cũng không tốt. Nhìn cửa sổ của mao liêu thật sự làm người ta thất vọng, hắn không ngờ một ông trùm châu báu lại lấy ra món kém cỏi như thế?

Trang Duệ cũng không biết khối mao liêu này là do Trịnh tiên sinh đánh cuộc sụp đổ ở Myanmar, lúc đó lão tố hơn ba chục triệu đô la Hongkong để mua khối mao liêu toàn đổ có biểu hiện cực tốt này, nhưng sau khi mở lớp da thì không có chút giá trị, cuối cùng chỉ còn lại một chút như vậy, lão cũng không tiếp tục cắt ra mà chỉ dùng làm kỷ niệm.

Phải biết rằng hơn ba mươi năm trước thì ba chục triệu đô la Hongkong sẽ là thế nào với bây giờ? Lúc đó Trịnh tiên sinh đánh cuộc suy sụp và công ty rơi vào đường nợ nần túng quẫn tài chính, lão giữ lại khối mao liêu kia cũng là một đòn cảnh cáo với mình, đó là làm việc gì cũng phải chừa đường lui.

- Trịnh lão tiên sinh nói khối nguyên thạch phỉ thúy này từng ghi khắc một câu chuyện cũ, đã trôi qua vài chục năm, đã từng là một vật phẩm thúc giục ông ấy tiến lên phát triển sự nghiệp đến mức kiêu ngạo và hùng mạnh, nếu như mọi người có ý với khối nguyên thạch này, có thể lên đây quan sát một chút...

Lời nói của người chủ trì làm cho tình huống bạo động, hôm nay những thứ được bán ra phần lớn là kỷ vật, giá trị thị trường không cao, căn bản không cần giám định. Lúc này có quá nhiều người, nếu thật sự tiến lên giám định sẽ rất mất thời gian.

Vì vậy mà sau khi người chủ trì ra giá thì đừng nói là không ai tiến lên giám định, cũng chẳng có ai hét giá, tình huống nhanh chóng quạnh quẽ, mà vẻ mặt của vị Trịnh tiên sinh kia cũng rất khó chịu.

Trong những tình huống đấu giá như thế này thì giá cả cao thấp của vật phẩm sẽ liên quan trực tiếp đến thân phận của gia chủ, giá cả càng cao chứng tỏ chủ nhân có thân phận càng cao, giao du rộng lớn. Nếu như chủ nhân ném ra một món gì đó và được bán với giá cả rất thấp, như vậy chứng tỏ anh nhan duyên bình thườn, không ai muốn nâng gia món hàng của anh.

Tịnh lão tiên sinh là người có căn cơ sâu sắc ở Hongkong, tất nhiên thứ lão lấy ra sẽ là hàng thật, nhưng một tảng đá đã bị cắt còn muốn người ta lên xem thì không khỏi có chút bức bối, vì ậy mà không ai ra tay, vẻ mặt Trịnh tiên sinh chợt biến đổi, sau đó khẽ nháy mắt với người bên cạnh, để đối phương ra cạnh tranh.

*****

- Tôi có thể xem xét nó một chút được không?

Đúng lúc người bạn của Trịnh tiên sinh định đứng ra hét giá thì âm thanh của Trang Duệ vang lên làm cho đám người không khỏi đưa mắt nhìn, trong mắt là vẻ khinh bỉ, vì một tảng đá vứt đi thì còn giám định làm gì?

Tần Hạo Nhiên cũng không quá hài lòng vì hành động của Trang Duệ, hắn đã biết tình huống vài chục năm trước Trịnh lão tiên sinh đánh cuộc và suy sụp fi khối mao liêu kia, hắn cũng biết khối mao liêu còn sót lại cũng không thể nào dùng để đánh cuộc, nhìn qua cũng biết rồi, bây giờ mà lên xem chỉ làm người ta khinh thường mà thôi.

Trang Duệ căn bản không quan tâm đến ánh mắt người khác, sau khi được người chủ trì đồng ý thì thản nhiên đi về phía bàn đặt vật phẩm, làm ra vẻ chính thức quan sát khối nguyên thạch.

Đúng vậy, Trang Duệ chỉ làm ra vẻ mà thôi, thật ra hắn đã sớm vui mừng như hoa, vì vừa rồi hắn cũng không quan tâm đến khối mao liêu này, nhưng khi linh khí tiến vào bên trong thì hắn phát hiện ra vấn đề, bên trong là một loại phỉ thúy mà hắn thật sự chưa từng biết tên.

Trang Duệ là người chơi phỉ thúy chưa lâu nhưng cũng có thể nói là kinh nghiệm phong phú, những cực phẩm phỉ thúy mà hắn mở ra được còn nhiều hơn người khác cả đời, nhưng một khối nguyên thạch hầu như là phế liệu lại để hắn thấy được một loại phỉ thúy có màu sắc đặc biệt, màu tím.

Mọi người đều biết màu sắc của phỉ thúy được hình thành trong điều kiện cực kỳ hà khắc, trong đó màu xanh là nhiều, nhưng do hoàn cảnh đặc thù nên nguyên thạch cũng biến dị, thường sinh ra những màu như đỏ, vàng, xanh, tím... Đây cũng là những màu mà người ta gọi là phúc lộc thọ hỉ. Có những loại phỉ thúy thậm chí cùng lúc có nhiều màu sắc, nếu như chất lượng cao, cấp độ cao, như vậ sẽ được bán ra với giá cả cưc cao.

Nhưng phỉ thúy đơn sắc cực phẩm mơi là thứ được người ta coi trọng, càng thêm quý giá, ví dựnh đế vương lục và phỉ thúy đỏ huyết ngọc, hai thứ này không cần nhiều lời. Mặt khác phỉ thúy màu xanh lam, vàng, màu tím cực phẩm thì cũng là những tinh phẩm khó kiếm, giá cả không thua kém đế vương lục.

Phỉ Thúy bên trong khối nguyên thạch kia cũng không lớn, tuy không lớn còn phân tán, chỉ nhỏ như bá cái lòng đỏ trứng, chính giữa còn có nững đám mây tinh thể màu tím, tuy khá nhỏ nhưng màu sắc rực rỡ, màu tím thuần khiết, là thứ mà Trang Duệ chưa từng thấy. Hơn nữa thế nước trong suốt giống như một chùm nho lớn và mịn màng, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Dù được bao bọc trong nguyên thạch thì khối phỉ thúy màu tím ẫn làm cho Trang Duệ cảm thấy lóa mắt như một đóa lan nở rộ. Nếu như nói huyết ngọc làm cho những người phụ nữ cảm thấy cực kỳ thu hút thì lọa phỉ thúy tím này làm cho người ta sinh ra cảm giác quyến rũ giống như các cô gái Giang Nam.

"Vừa ném ra ba triêu, có lẽ sẽ thu về được ba chục triệu!"

Trang Duệ vui mừng mà trong lòng muốn nở hoa nhưng biểu hiện rất bình tĩnh, hắn nắm mao liêu lên xem xét vài lượt, sau đó đặt nó xuống khay, lại nhìn vị chủ trì đấu giá nói:

- Tôi trả nó giá năm chục ngàn.

Trang Duệ ra giá làm cho Trịnh lão tiên sinh cũng phải lắp bắp kinh hãi, lão giữ lại tảng đá kia chỉ là một ý niệm tưởng nhớ, bản thân lão thật sự xem nó là phế liệu.

Lần này lấy khối mao liêu kia ra đấu giá thì Trịnh lão tiên sinh cũng có chút khí huyết dâng trào, thật ra vừa rồi đã hối hận, thật ra cũng chẳng phải là không nỡ, lão chỉ sợ người ta đấu giá quá thấp, như vậy làm mình mất hết mặt mũi.

Chỉ là Trang Duệ nói ra cái giá năm chục ngàn làm cho Trịnh lão tiên sinh có chút kinh ngạc, mình và tiểu tử kia cói quan hệ gì đâu? Người ta cần gì phải nể mặt mình?

- Ừ, một khối nguyên liệu phế liệu mà được trả giá năm chục ngàn, coi như cũng có mặt mũi, sau này cần phải cho Trịnh Hoa cảm tạ cậu thanh niên này mới được...

Nhưng Trịnh lão tiên sinh thấy tiểu tử cháu nội của mình đứng cùng người kia một chỗ, vì vậy mà trong lòng bình tĩnh trở lại, thì ra là bạn của Trịnh Hoa, khó trách...

Chỉ là Trịnh lão tiên sinh không biết bây giờ Trịnh Hoa cũng buồn bực, vốn người bên cạnh định hô giá nhưng Trang Duệ đã chen ngang, hắn thấy ông nội gật đầu mỉm cười với mình thì càng thêm bức bối.

Nhưng Trịnh Hoa cũng bỏ đi ý nghĩ muốn hô giá, dù sao thì cũng chỉ là một tảng đá vứt đi, nếu tiếp tục nâng giá thì người sáng suốt cũng thấy vấn đề, chính hắn sẽ mất mặt.

- Người kia quá cổ quái, mua tảng đá vứt đi kia làm gì?

- Người ta có lẽ đang nể mặt Trịnh tiên sinh, điêu này có gì là kỳ quái chứ?

- Đúng vậy, đừng nói là tảng đã vứt đi, dù là Trịnh lão tiên sinh cầm cây tăm đưa ra cũng có thể bán được...

Người trong đại sảnh thấy Trang Duệ ra giá thì bắt đầu lên tiếng bàn luận, nhưng Trang Duệ dù sao cũng không nghe hiểu, vì thế mà dứt khoát làm ngơ, ánh mắt nhìn vào vị chủ trì đấu giá, chờ đối phương gõ búa định giá, xong mình sẽ đi.

- Còn có ai ra giá với khối nguyên thạch phỉ thúy này không? Mọi người dều biết thần tiên cũng chưa chắc bên trong đá có ngọc, biết đâu bên trong khối đá này có ngọc tốt? Còn ai ra giá không?

Vị chủ trì đấu giá lại lên tiếng hô hào, thổi phồng về khối nguyên thạch kia, nhưng hắn cũng không biết mình nói ra như vậy thật sự làm cho ba người muốn bóp chết mình.

Thứ này là sản phẩm đánh cuộc sụp đổ của Trịnh lão tiên sinh, vị chủ trì nói như ậy chính là tát vào mặt Trịnh lão tiên sinh, đây không phải là chỉ vào hào thượng mắng con lừa ngốc sao? Không ngờ lão tiên sinh lại mò mẫm như vậy, mắt quá kém, để vài chục năm mà không thấy bảo bối bên trong.

Trịnh Hoa cũng tức giận, mà Trang Duệ cũng hận không thể tiến lên cho tên chủ trì đấu giá một đấm, nếu có thằng khùng nào đó nâng giá khối mao liêu này quá hai triệu, như vậy mình chẳng phải trơ mắt nhìn đối phương lấy đi thứ tốt sao?

May mà sự việc Trang Duệ lo lắng cũng không phát sinh, vị chủ trì đấu giá giống như cũng thấy ánh mắt bất thiện của Trang Duệ, sau khi nói lên câu vừa rồi thì vài giây sau đã gõ búa xuống. Trái tim Trang Duệ trở lại bình thường, coi như tiếp tục đặt trong lồng ngực.

- Không đúng, Trang Duệ kia nói là người kinh doanh nguyên liệu ngọc thạch trong đại lục, hắn sẽ không vì thật sự biết trong nguyên thạch có thứ gì mới mua lại chứ?

Trịnh Hoa thầm cảm thấy bất thường, hắn cố gắng phân tích hành vi của Trang Duệ, sau dód trong đầu chợt sáng ngời:

- Chẳng lẽ đối phương muốn đưa nguyên thạch về đại lục để khoe khoang? Để truyền sự kiện năm xưa ông nội đánh cuộc sụp đổ ra khắp nước?

- Có thể là như vậy, nếu không phải lấy lòng mọi người thì cần gì phải bỏ ra năm mươi ngàn để mua thứ kia?

Trịnh Hoa cho rằng mình tìm được nguyên nhân, nhưng hắn định gọi bạn lên tiếng đấu giá thì búa đã gõ xuống, Trang Duệ đã trả tiền. Điều này làm cho Trịnh Hoa rất khói hiểu, chuẩn bị đợi chút nữa sẽ can thiệp với Trang Duệ, xem có thể thu mua lại hay không?

Lúc này người dẫn chương trình họ Uống chợt lấy ra một cái túi lớn bỏ khối mao liêu năm sáu ký vào bên trong, đợi đến khi Trang Duệ trả tiền xong thì giao túi vào trong tay hắn. Tất nhiên bà còn nói vài lời cảm tạ Trang tiên sinh ví sự nghiệp từ thiện...

Trang Duệ thật sự không có gì vui, hắn căn bản không quan tâm, chỉ định xách cái túi đi về phía Tần Huyên Băng. Hắn thầm nghĩ xem nên cởi bỏ lớp vỏ ở bên ngoài ở đại lục hay Hongkong.

- Tiêu tử kia, chờ chút...

Trang Duệ rời khỏi bàn bên này thì một âm thanh lớn vang lên.

- Tư lệnh Hoàng, anh gọi tôi sao?

Đám người trong đại sảnh chợt giật mình, chính Trang Duệ thấy vị tư lệnh Hoàng đi về phía mình thì cũng rất ngạc nhiên, mình nào có nhận ra đối phương là ai?

*****

Trang Duệ đánh giá cẩn thận vị tư lệnh Hoàng đang đi về phía mình, người này có lẽ là bốn mươi chín tuổi, lớn tuổi hơn Âu Dương Lỗi nhưng quân hàm lại thấp hơn. Chẳng qua vị thiếu tướng này cũng coi như là một nhân vật trẻ tuổi trong quân, phải biết rằng người bình thường muốn tiến lên cấp tướng thì thường phải hơn năm mươi tuổi.

Tư lệnh Hoàng đi đến bên cạnh Trang Duệ rồi hỏi:

- Cậu là Trang Duệ sao?

- Đúng vậy, tư lệnh Hoàng biết tôi sao?

Trang Duệ khẽ gật đầu, sau đó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn vị tướng quân trước mặt, chính mình từ nhỏ đến lớn ngoài vài tháng qua gặp lại nhà ngoại thì căn bản chưa từng có liên hệ với bộ đội.

- Có phải là người của ông ngoại không?

Trang Duệ chợt có ý nghĩ này, nhưng sau đó hắn tự gạt bỏ đi, vì mình mới biết nhà ngoại được vài tháng, hơn nữa đây là chuyện nhà, dù vị tướng quân này có là người của ông ngoại cũng không thể nào biết mình.

Không chỉ là Trang Duệ, trong đại sảnh ngay cả Tần Huyên Băng và những người có quen biết với Trang Duệ cũng chẳng hiểu gì, Trang Duệ sao có thể quen biết với vị quan quân cao cấp nhất ở Hongkong? Tần Huyên Băng lại bước đến đứng bên cạnh Trang Duệ.

- Hì, thật sự là tiểu tử cậu, trước kia tôi chưa từng được gặp cậu, vì vậy cũng không biết chắc, nhưng vừa rồi chị Uyển có gọi điện thoại cho tôi, biết rõ cậu đến Hongkong, thế là tôi biết ngay...

Tư lệnh Hoàng nói bằng giọng có chút hưng phấn, sau đó hắn khẽ vỗ lên vai của Trang Duệ, âm thanh khá lớn, ai cũng nghe được, mà điều này càng làm cho người ta mơ hồ, chị Uyển là ai?

- Tư lệnh Hoàng có quen biết với mẹ tôi sao?

Trang Duệ bây giờ thật sự xác định tư lệnh Hoàng này không phải là người có quan hệ với phía nhà ngoại, rõ ràng là có quen biết với mẹ mình, phải biết rằng mẹ mình đã rời khỏi nhà Âu Dương vài chục năm rồi.

- Gọi là chú Hoàng, tôi nên được cậu gọi là như vậy...

Tư lệnh Hoàng uốn nắn cách xưng hô của Trang Duệ, sau đó hắn chợt nhớ đến đấu giá, vì thế vội vàng nói:

- Chủ trì, thật xin lỗi, anh cứ tiếp tục đấu giá đi. Tiểu Duệ, chúng ta sang bên kia nói chuyện.

Tư lệnh Hoàng cũng không quan tâm Trang Duệ có đồng ý hay không, hắn kéo tay Trang Duệ đi về một góc ít người.

- Này, anh Tần, anh rõ ràng không coi tôi là bạn chí cốt, cậu thanh niên kia còn quen biết cả tư lệnh Hoàng, anh còn nói cậu ta không có căn cơ gì trong nước. Tôi đây kinh doanh cũng không cần dùng đến quân đội, mọi người kết giao bạn bè mà thôi, có gì cần che giấu chứ?

Lúc này người bạn của Tần Hạo Nhiên bắt đầu quay sang dùng lời oán giận nói, đoạn đối thoại của Trang Duệ và tư lệnh Hoàng vừa rồi đã nói rõ quan hệ giữa hai bên là thế nào, nếu nói Trang Duệ không có bối cảnh và chỉ là một thị dân bình thường, như vậy sao có thế giao với một vị tướng quân được?

- Giám đốc Lưu, tôi thật sự không biết, ôi, điều này Tiểu Trang thật sự chưa từng nhắc đến...

Tần Hạo Nhiên thật sự giật mình há hốc miệng, lúc này cũng vừa mới khép miệng lại mà thôi, sau khi nghe được bạn mình nói như vậy thì vội vàng mở miệng giải thích một phen. Người ta có tin hay không thì hắn cũng không quá quan tâm, vì sự việc này rõ ràng có chút bộc lộ hành vi bất chính.

- Vợ, em có tiếp xúc nhiều với Tiểu Trang, em có biết không?

Trước đó Tần Hạo Nhiên đánh giá Trang Duệ và cảm thấy tiểu tử này làm người khiêm tốn, cũng không có cảm giác ưu việt hơn người giống đám con nhà giàu có quyền thế vào lúc hiện tại, có thể nói là rất tốt. Nhưng tình huống vào lúc này lại làm cho hắn hồ đồ, phải xoay mặt sang hỏi Phương Di.

- Em cũng không biết, chỉ sợ ngay cả Tiểu Băng cũng không biết, anh nhìn mặt nó là biết ngay.

Phương Di quan sát khá cẩn thận, khi thấy con gái cũng tỏ ra ngạc nhiên thì bà hiểu ra vấn đề, thì ra con gái cũng không biết quá sâu về gia thế của Trang Duệ.

Lời nó của Phương Di làm cho người bạn của Tần Hạo Nhiên bình thường trở lại, thì ra sắp gả con đến nơi rồi mà còn chưa hiểu gia thế của người ta, vị giám đốc Lưu không khỏi thầm oán Tần Hạo Nhiên một lượt.

- Tư lệnh Hoàng, xin hỏi sao ngài biết được mẹ cháu? Đúng rồi, chúng ta chưa từng gặp mặt, sao chú có thể nhận ra được cháu?

Trang Duệ lúc này cũng cảm thấy rất khó hiểu.

- Cái gì là tư lệnh Hoàng, gọi là chú Hoàng, ai nói chúng ta chưa từng gặp mặt? Chỉ là tiểu tử cậu không nhớ mà thôi...

Tư lệnh Hoàng đưa mắt nhìn, thật sự xem Trang Duệ là tiểu bối.

- Vài ngày trước tôi có gặp cậu, nếu không sẽ chẳng nhớ được, ngày đó cậu và Tiểu Lỗi đứng ngoài cửa trò chuyện, tôi ở trong sân, không ngờ mới vài ngày đã gặp cậu ở đây...

Tư lệnh Hoàng nói làm cho Trang Duệ chợt bừng tỉnh, thì ra người này cũng trong nhóm những vị tướng đến chúc tết trung thu ông ngoại mình.

Điều này cung khó trách Trang Duệ không nhớ, hôm đó có mười vị tướng quân, hơn nữa bọn họ đều mặc quân phục, hắn cũng không đến chào hỏi từng người mà lại quay về phòng ngay.

Nhưng Trang Duệ đứng cùng với Âu Dương Lỗi nên được tư lệnh Hoàng nhớ kỹ, sau đó hỏi Âu Dương Lỗi thì mới biết đó là con của Âu Dương Uyển.

- Chú Hoàng, chú sao biết được mẹ cháu?

Trang Duệ thật sự đang cần giải đáp về vấn đề này, vừa rồi đối phương gọi chị Uyển khá thân thiết, không phải là người mà ông ngoại năm xưa xếp đặt đấy chứ? Nhưng như vậy cũng quá xấu hổ, mà độ tuổi cũng không giống, vì Âu Dương Uyển ít nhất cũng lớn hơn vị tướng quân này bốn năm tuổi.

- Từ nhỏ sống trong một khu nhà, sao không biết được? À, mà cậu thật sự giống mẹ, nhớ năm xưa...

Tư lệnh Hoàng mở miệng nói về chuyện xưa thì Trang Duệ mới biết bố của chú Hoàng này là một bộ hạ cũ của ông ngoại, từ nhỏ đều sống trong một khu nhà, nhỏ hơn Âu Dương Uyển năm sáu tuổi, năm xưa thường xuyên được chị Uyển cho ăn kẹo, vì vậy mới gọi là chị Uyển thân mật như thế.

Hoàng tướng quân là một người thẳng thắn, cũng không cố kỵ những chuyện khi còn bé, vì thế mà nói ra làm cho Tần Huyên Băng và Trang Duệ mở miệng cười liên tục, Tần Huyên Băng cũng không cảm thấy kỳ quái vì xuất thân đại gia tộc của mẹ Trang Duệ.

Lần đầu tiên đến nhà Trang Duệ thì Tần Huyên Băng đã cảm thấy cách xử sự của Trang Mẫu cực kỳ mạnh mẽ, còn có một cảm giác bùng lên khí chất cao quý, đây cũng không phải thứ mà những gia đình nghèo hèn có thể sản sinh ra được.

Tuy Âu Dương Uyển rời khỏi Bắc Kinh năm mười chín tuổi nhưng cũng có câu "ba tuổi xem như đã già", Âu Dương Uyển từ nhỏ đều tiếp xúc với các tướng quân và lãnh đạo cấp cao, hơn nữa bố lại chiều con gái út, đều được dùng những thứ tốt nhất, không có khí chất mới là lạ.

- Trang Duệ, chuyện về ông ngoại sao anh không nói cho em?

Tần Huyên Băng lặng lẽ ghé sát bên tai Trang Duệ nói một câu, có hơi bất mãn.

- Khụ, chính anh cũng mới biết chưa được bao lâu, việc này khá dài dòng, sau này chậm rãi nói cho em biết.

Trang Duệ không muốn nói rõ vào lúc này, may mà Tần Huyên Băng cũng là cô gái thông minh, sau khi nghe Trang Duệ nói như vậy cũng không tiếp tục truy vấn.

- Được rồi, vợ chồng son có gì về nhà rồi nói, bây giờ tôi đưa cậu đi làm quen với chủ nhiệm Vương.

Hoàng tướng quân thấy hai người Trang Duệ và Tần Huyên Băng ghé sát tai thỏ thẻ thì không khỏi nở nụ cười.

Lúc này hiện trường đấu giá vẫn tiếp tục, trong lúc Trang Duệ nói chuyện với Hoàng tướng quân thì có ba bốn vật được bán ra, hôm nay đến nhiều người nên số vật được bán ra cũng không ít.

Nhưng đám người trong đại sảnh vẫn rất cảm thấy hứng thú với quan hệ giữa Trang Duệ và Hoàng tướng quân, những người đứng gần chỗ hai người đang nói chuyện thì càng dỏng tai lên nghe ngóng. Chỉ là những vị này ở Hongkong đã quá lâu, thật sự nghe không hiểu tiếng phổ thông, vì vậy mà thầm chán nản, cũng chợt có ý nghĩ quay về sẽ học tiếng phổ thông.

- Chủ nhiệm Vương, giới thiệu cho anh, vị này là con của một gia đình có thế giao với tôi, tên là Trang Duệ. Tiểu Trang, đây là chủ nhiệm Vương của Tân Hoa Xã thường trú ở Hongkong, còn đây là Quách Lão, hiệp sĩ Hà, còn có...

Mọi người đi đến bàn của hiệp sĩ Hà, Hoàng tướng quân mở miệng giới thiệu Trang Duệ cho những người đang ngồi ở chỗ này, nhưng ngoài chủ nhiệm Vương thì các ông lão chỉ gật đầu mà không đứng lên. Thật ra thì với độ tuổi của bọn họ, Trang Duệ chẳng qua chỉ là một đứa cháu nội, vì vậy bọn họ sao có thể đứng lên đón tiếp hắn cho được?

- Tiểu Trang là cháu ngoại của Âu Dương lão tướng quân, là thủ trưởng của cha tôi năm xưa, vài ngày trước tôi về Bắc Kinh thăm lão gia tử, mới biết được cậu ấy...

Sau khi giới thiệu Trang Duệ xong thì Hoàng tướng quân vô ý ném ra bối cảnh của Trang Duệ, điều này làm cho những ông lão nơi đây thật sự ngồi không yên.

- Âu Dương lão tướng quân?

Quách lão là người đứng lên đầu tiên, lão run rẩy đi đến trước mặt Trang Duệ, lão dùng bàn tay khô héo cầm lấy tay hắn rồi nói:

- Sức khỏe của lão tướng quân dạo này có tốt không? Năm kia tôi còn được gặp lão tướng quân, ôi, mới đó mà đã một năm trôi qua, tiểu tử, trở về nhớ gửi lời thăm hỏi dùm tôi...

Quách lão đứng lên thì thật sự làm kinh động những người nãy giờ chú ý đến Trang Duệ, mãi đến lúc lão nói xong thì những người kia đều ngây dại há hốc miệng, một lúc lâu sau cũng không thể khép miệng lại được.

Quách lão có thân phận thế nào, dù là xét về tuổi tác hay tài phú hoặc lý lịch thì đều là nhân vật số một không hai ở Hongkong, dù đi vào trong nội địa thì cũng sẽ được lãnh đạo tiếp kiến. Bây giờ mở miệng ra ngậm miệng lại đều là lão tướng quân, ý nghĩa lời nói thật sự không đơn giản.

- Sức khỏe của ông ngoại rất tốt, đã để cho Quách lão hoài niệm rồi...

Trang Duệ lễ phép trả lời một câu.

- Âu Dương lão tướng quân là ai?

- Các người có ai biết?

- Có phải là lão tướng quân Âu Dương ngày trước bắn chết một danh tướng nước ngoài không?

Trong đại sảnh liên tục vang lên những câu hỏi, lúc này mức độ hiếu kỳ của đám người ở đây về Trang Duệ đã là quá lớn, đấu giá cũng không thể tiếp tục vì ai ai cũng chỉ chú tâm nghị luận. Lúc này cũng có người tinh thông lịch sử, cũng biết Âu Dương tướng quân là ai.

Phải biết rằng danh tiếng của lão tướng quân cũng không phải do gió thổi mà ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)