← Ch.316 | Ch.318 → |
- Hì, trúng hai khối mao liêu, mao liêu mà cậu nói không xác định thì không trúng...
Vợ chồng Tần Hạo Nhiên tất nhiên là ở trong hàng ngũ những người vui mừng, Trang Duệ cho bọn họ bốn số mao liêu, Tần Hạo Nhiên đặt trúng ba, tổng cộng mất hơn bốn triệu Euro, đối với công ty châu báu Tần Thị thì chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
- Ủa, sao lại là bảy triệu năm trăm lẻ một ngàn Euro? Cậu quên trả giá rồi sao?
Khi Tần Hạo Nhiên nhìn về phía mao liêu số 5220 thì vẻ mặt chợt cứng lại, vì lão phát hiện con số bên dưới mao liêu kia chính là bảy triệu năm trăm lẻ một ngàn, thật sự không phải là con số tám triệu mà mình từng nói Trang Duệ đặt giá.
Vì vậy phản ứng đầu tiên của Tần Hạo Nhiên chính là Trang Duệ không trả giá, điều này làm cho lão rất uể oải, nói thật ra thì lão rất coi trọng khối mao liêu có thể cho ra phỉ thúy đỏ kia, sớm biết như vậy thì tự mình ra tay, thanh niên có lẽ là không chịu được áp lực.
- Không phải, chú Tần, đây là giá đấu thấp nhất mà cháu đặt ra...
Trang Duệ nói làm cho hai vợ chồng Tần Hạo Nhiên há hốc miệng, nửa ngày sau cũng không khép miệng lại được. Vốn Trang Duệ cũng chịu áp lực không nhỏ, nhưng khi đối phương tăng giá mà hắn lại có gan ép giá, hơn nữa cuối cùng cón trúng mao liêu.
- Hảo tiểu tử, thật sự rất tốt, xem ra chú Tần đã già rồi...
Tần Hạo Nhiên vui sướng vỗ một cái lên vai Trang Duệ, biến cố vừa rồi làm cho lão có hơi giật mình, bây giờ nghĩ mình đã thất thố trước mặt con rể, vì thế mà vẻ mặt cũng không khỏi có chút khó khăn.
- Chú Tần, chú cũng không già, có phải không dì Phương?
Trang Duệ chớp chớp mắt với bố vợ tương lai, điều này làm cho Phương Di trừng mắt bất mãn.
- Được rồi, mao liêu của cậu hôm nay là tiêu vương, thừa dịp radio còn chưa ra thông báo mà nắm chặt thời gian làm thủ tục, nếu không thì người ta sẽ biết...
Tần Hạo Nhiên rất quen thuộc công bàn phỉ thúy Myanmar, Trang Duệ nghe thấy vậy thì gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài làm thủ tục.
- Tiên sinh, làm phiền anh bước sang phải mười mét, anh vào trong phòng kia làm thủ tục...
Trang Duệ đưa thẻ của mình lên cửa sổ làm thủ tục, nhưng điều làm cho hắn kinh ngạc chính là người bên trong lại cho hắn đi vào trong phòng làm thủ tục. Không biết tiêu vương lần trước có được hưởng đãi ngộ như vậy không, nhưng Trang Duệ biết kết cục của tiêu vương đến từ công ty Cát Tường Trung Hải là cực kỳ thê thảm.
- Đi thôi, tôi đi với cậu...
Tần Hạo Nhiên cũng không biết có chuyện gì xảy ra, lão xoay người nói một câu với Phương Di, sau đó cùng đi với Trang Duệ vào trong văn phòng.
- Chào anh, anh là Trang tiên sinh phải không? Chúc mừng anh đạt được danh hiệu tiêu vương đến ngày hôm nay của công bàn phỉ thúy Myanmar...
Sau khi tiến vào trong văn phòng thì một người đàn ông trung niên Myanmar khá gầy và nhỏ đến đón chào, nhưng người này nói tiếng Trung khá lưu loát, nếu không phải ở nước ngoài thì Trang Duệ sẽ cho rằng đối phương là người nước mình.
- Hình như cũng không cần chúc mừng như vậy, xin hỏi cho mời tôi vào chỗ này làm gì?
Trang Duệ đi thẳng vào vấn đề, hắn biết rõ quân đội Myanmar nắm giữ đất nước, biết đâu người đàn ông trung niên này sẽ là một sĩ quan cao cấp trong quân đội. Tục ngữ có câu tú tài gặp quân binh, hai bên căn bản không thể nào nói lý lẽ, Trang Duệ cũng không muốn liên hệ với lực lượng bạo lực vũ trang.
- Ha ha, Trang tiên sinh thật sự là người nói chuyện sảng khoái, là thế này, chúng tôi muốn mời Trang tiên sinh phối hợp một chút, sáng mai anh có thể mở khối mao liêu kia được không? Tất nhiên, ngài cứ yên tâm, nếu như mở ra phỉ thúy, chúng tôi có thể miễn phí tất cả hóa đơn chứng từ và thủ tục thông quan, không cần sợ phỉ thúy không mang ra khỏi quốc gia chúng tôi...
Người đàn ông trung niên cũng không quanh co lòng vòng, hắn nói thẳng ý nghĩ của mình, Trang Duệ nghe vậy mà nở nụ cười, chỉ sợ nhóm người của công ty Cát Tường cũng được hưởng thụ đãi ngộ thế này phải không?
- Tôi có thể hỏi một câu, các ngài sao lại chọn mở khối mao liêu kia?
Nhưng Trang Duệ thật sự có chút kỳ quái, biểu hiện của khối mao liêu mình mua là không tốt, nếu Myanmar muốn vãn hồi danh tiếng thì nên tìm một khối mao liêu mà chín phần mười sẽ cho ra phỉ thúy mới đúng, nào tìm đến mình làm gì?
- Khụ khụ... Điều này... Chúng tôi có nhiều bạn bè ở Trung Quốc, bọn họ nói Trang tiên sinh từng là người đượ Phật sống chúc phúc, vận may... Nói là anh rất may mắn...
Vị quan viên của ban tổ chức kia cũng có chút xấu hổ, lời nói có hơi va vấp nhưng cũng đã nói rõ ý nghĩa, nói trắng ra thì chúng tôi biết rõ anh may mắn nên quyết định anh là người đến mở khối mao liêu kia...
- Hừ.
Sau khi nghe được lý do của đối phương thì Trang Duệ không khỏi trừng mắt nhìn đối phương, sao lại qua loa như thế cho được? Nếu như vận may của mình không tốt như đối phương tưởng tượng, tiếp tục đổ thạch suy sụp, như vậy chẳng phải càng làm thiệt hại đến danh dự và uy tín của công bàn phỉ thúy sao?
Trang Duệ dù biết Myanmar là quốc gia Phật giáo, nhưng đối với một người không có tôn giáo như hắn, hắn cũng không hiểu mức độ cuồng nhiệt của người Myanmar với tôn giáo của mình. Phía Myanmar vốn rất chú ý đến tư liệu về Trang Duệ, vì vậy sau khi hắn trúng mao liêu thì cao tầng cho ra chỉ thị muốn Trang Duệ cắt nguyên thạch vào ngày mai.
- Nhưng... Tôi cũng không có ý sẽ cắt nguyên thạch ở Myanmar...
Trang Duệ suy nghĩ một chút và từ chối, nhưng hắn cũng thật sự cảm thấy không yên, hắn sợ đối phương sẽ áp dụng luật cứng, mình ở trên nước người ta, tất nhiên là không thể không cúi đầu.
- Trang tiên sinh, anh có thể suy xét lại, hơn nữa chúng tôi sẽ đền bù tổn thất cho anh, cụ thể thì nếu anh đồng ý cắt nguyên thạch ở Myanmar, chúng tôi sẽ giảm giá mười phần trăm, nói cách khác thì cái giá bảy triệu năm trăm lẻ một ngàn Euro của anh sẽ chỉ còn là sáu triệu bảy trăm năm mươi ngàn Euro mà thôi...
- Hơn nữa anh có thể trở thành khách Vip vinh dự của công bàn phỉ thúy Myanmar, sau này tham gia công bàn phỉ thúy chẳng cần thư mời, có thể tiến thẳng vào trong hội trường đổ thạch...
Vị quan viên thuộc ban tổ chức thấy Trang Duệ không có ý muốn cắt nguyên thạch thì cho ra đòn sát thủ, ưu đãi như vậy không thể nói là không phong phú, vì đã giảm giá cả bảy trăm ngàn Euro, xem ra phía Myanmar cũng đã ra tay không nhỏ.
- Được, chúng tôi đồng ý, ngài mai có thể cắt nguyên thạch ngay tại hiện trường...
Trang Duệ còn đang do dự thì Tần Hạo Nhiên chợt thay mặt lên tiếng đồng ý.
Vì thế mà vị quan viên kia dùng tốc độ nhanh nhất để ký hợp đồng với Trang Duệ, hơn nữa sau khi Trang Duệ trả tiền thì có thể rời khỏi văn phòng.
- Chú Tần, sao lại phải cắt nguyên thạch ở Myanmar? Như vậy có phát sinh tình huống cây to đón gió lớn không?
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của đối phương, Trang Duệ dùng giọng khó hiểu hỏi Tần Hạo Nhiên.
- Ưu đãi hơn bảy trăm ngàn Euro, đây là một số tiền lớn, hơn nữa người kia thế nào cũng có mỏ khoáng, có quan hệ với bọn họ thì sẽ không chịu thiệt, biết đâu sau này cậu có thể mở mỏ khoáng ở Myanmar này?
Tần Hạo Nhiên cười nói đùa với Trang Duệ, thật ra lão chủ yếu coi trọng mức ưu đãi bảy trăm ngàn Euro, lão là thương nhân, tất nhiên sẽ muốn giá cả món hàng mình mua là thấp nhất.
Đồng thời nếu đổ thạch thắng thì danh tiếng của công ty châu báu Tần Thị sẽ bừng bừng khí thế, trước nay trong ngành sản xuất châu báu không ai sợ cây to gió lớn, gió càng lớn càng tốt, như vậy sẽ giảm bớt một số tiền khổng lồ đóng quảng cáo.
*****
Đợi đến khi Trang Duệ và Tần Hạo Nhiên đi ra từ trong văn phòng của ban tổ chức thì Phương Di đã làm xong thủ tục trả tiền ba khối mao liêu còn lại, vì văn phòng cách khu làm thủ tục một khoảng không ngắn, cho nên không có người nào phát hiện ra vấn đề. Sau khi liên lạc điện thoại thì ba người leo lên xe quay về khách sạn.
- Tiểu Duệ, chú Tần mời cậu một ly, chúc cậu ngày mai mở nguyên thạch mã đáo thành công.
Trên xe còn có vài vị cố vấn đổ thạch, vì vậy dù vợ chồng Tần Hạo Nhiên rất hưng phấn nhưng cũng không nói thêm điều gì, đến khi quay về khách sạn thì mọi người cũng ăn uống đơn giản, Tần Hạo Nhiên kéo Trang Duệ đến phòng của mình, hơn nữa còn gọi người đưa đến một chai rượu đỏ, bắt đầu chúc mừng.
- Chú Tần, cháu thì không dám, tất cả đều là nhờ chú nghĩ mưu tính kế, vì vậy lúc này mới có thể đấu giá trúng bốn khối mao liêu.
Tuy Trang Duệ không phải loại người mồm mép nhưng đối mặt với Tần Hạo Nhiên thì vẫn chỉ có thể cố gắng mở miệng, vì vị bố vợ tương lai này cũng đâu phải chỉ biết ngồi nhìn.
- Liên quan gì đến ông ấy, công lao là của cậu, Tiểu Duệ, uống một ly với dì Phương...
Phương Di cũng rất hưng phấn, tuy còn chưa mở nguyên thạch ra phỉ thúy, nhưng căn cứ vào chiến tích trước nay của Trang Duệ thì những khối mao liêu kia chắc chắn sẽ không tầm thường.
- Dì Phương, chú Tần, hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngày mai còn phải giải thạch, cháu về nghỉ ngơi trước.
Trang Duệ thấy mẹ vợ uống một ly rượu đỏ mà hai mắt bắt đầu có cảm giác lờ mờ hơi say thì vội vàng mở miệng cáo từ, còn chút nữa hai ông bà có chuyện gì phát sinh thì mình cũng không thể đoán được.
- Ôi, tiểu tử cậu chạy đi đâu vậy? Mới vừa rồi còn thấy trong nhà hàng, chớp mắt đã chạy mất biệt rồi? Gọi điện thoại cũng không bắt máy, tôi còn tưởng rằng cậu bị bắt cóc rồi chứ?
Trang Duệ vừa mới đến cửa phòng của mình thì đã thấy có hai người đứng đó, một người vui một người sầu, vui tất nhiên là Tống Quân, tuy ngoài miệng mắng mỏ Trang Duệ nhưng lại rất vui vẻ. Còn Mã Mập thì thật sự là rất khổ sở, giống như đi chơi gái bị cảnh sát Myanmar bắt được vậy.
- Đi đến nói vài câu với bố mẹ vợ, anh Mã, anh sao vậy? Mới mất bóp sao?
Trang Duệ vừa nói vừa mở cửa phòng cho hai người đi vào.
- Hừ, đừng nói nữa, anh mập hôm nay gặp chuyện không may, nhìn trúng một khối mao liêu nhưng vì đấu giá ít hơn người ta năm trăm ngàn Euro mà coi như không thu vào tay. Hừ, con bà nó, nếu để cho anh mập biết tên đó là ai, anh đây sẽ không bỏ qua cho hắn...
Mã Mập vốn rất tức giận và bất bình, vẻ mặt ác liệt.
Mao liêu không đấu giá được chỉ là việc nhỏ, quan trọng là chuyện này làm hắn sinh ra hoài nghi về năng lực của mình, chẳng lẽ trên đời này còn có kẻ nào đó giỏi nhìn người hơn cả mình? Nếu là thật thì Mã Mập rất muốn tìm ra đối phương, hai bên trao đổi một chút.
- Anh Mã, anh đấu giá khối mao liêu nào?
Trang Duệ thật sự dùng giọng chột đạ hỏi, Mã Mập nói mình đấu giá kém đối phương năm trăm ngàn, như vậy thì rõ ràng là thua, nói không chừng Mã Mập là kẻ đá đấu giá bốn triệu trước đó thì sao?
- Số 5220, tức chế anh mập đây, tôi đã ném ra bảy triệu, sớm biết như vậy sẽ tăng thêm tiền.
Lời nói của Mã Mập làm cho vẻ mặt Trang Duệ nhanh chóng trở nên đặc sắc hơn, hắn muốn cười nhưng thật sự là nghẹn lời, hai hàng chân mày nhíu lại.
- Này, không đúng, tiểu tử cậu sao lại có biểu hiện này? Hừ, không phải là cậu đấu giá thắng khối mao liêu đó đấy chứ?
Mã Mập vừa ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của Trang Duệ, với khả năng nhìn người của hắn thì tất nhiên sẽ hiểu ra vấn đề, vì thế mà nhanh chóng xắn tay áo, tư thế giống như muốn luyện quyền với Trang Duệ.
- Anh Mã, nếu anh có bỏ thêm năm trăm ngàn Euro thì khối mao liêu kia cũng không phải là của anh, như vậy thì anh chẳng phải sẽ càng thêm tức giận sao?
Trang Duệ cười hì hì tránh qua, tránh cái ôm của Mã Mập, sau đó mở miệng trêu chọc. Lúc hắn trả giá thì chợt nhớ đến tình huống ngày đầu có hai người cùng đấu một giá, thế là cố ý quăng thêm một ngàn Euro đề phòng.
- Hì, tiểu tử cậu nói đúng, thua năm trăm ngàn thì không tính là thiệt thòi, thua một ngàn Euro thì anh mập đây có lẽ sẽ đi nhảy sông tự vận mất...
Mã Mập nghe được lời của Trang Duệ thì gật đầu tỏ ra đồng ý, biết rõ khối mao liêu kia Trang Duệ đã thu vào trong tay, lúc này oán khí trong lòng hắn cũng không còn. Dù thế nào thì Trang Duệ cũng là huynh đệ của mình với Tống Quân, xem như nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Tống Quân ở bên cạnh nãy giờ không nói gì chợt kéo Trang Duệ lại hỏi:
- Không được, khối mao liêu tôi và anh Mã chọn trúng đã bị cậu cướp mất, tiểu tử, cậu nói phải làm sao bây giờ?
- Được, tôi đây còn có vài khối mao liêu tốt, ngày mai các anh đi đấu giá...
Trang Duệ lấy quyển vở ra, còn chưa kịp mở ra xem thì đã bị Tống Quân cướp mất.
- Cậu rốt cuộc ghi cái gì vậy? Tôi nói cho cậu biết, ít nhất phải cho ra năm khối mao liêu tốt, nếu không thì anh sẽ không để yên đâu...
Tống Quân cau mày lật qua lật lại quyển vở của Trang Duệ, sau đó nhanh chóng ném lại cho Trang Duệ, vì những con số bên trên chẳng có quy luật nào cả, hắn căn bản xem qua mà chẳng có thu hoạch gì.
- Được, năm thì năm, nhưng nói trước với hai anh, nếu thắng thì xem như các anh may mắn, đánh sụp thì cũng không được trách tôi, hai vị đại ca cũng không nên đến tính sổ đấy nhé...
Trang Duệ vốn lưu lại cho hai người hơn mười khối mao liêu, lần này đến Myanmar là do Tống Quân sắp xếp, hắn cũng không thể để cho Tống Quân và Mã Mập đến đây và đi về tay không. Hơn nữa Trang Duệ nhìn trúng nhiều khối mao liêu, một mình hắn cũng không thể nào đấu cho hết được, vì vậy mà quyết định nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Trang Duệ lựa chọn sáu bảy khối mao liêu tốt, lại giảng giải từng khối mao liêu này có thể cho ra phỉ thúy gì, giá cả thế nào là phù hợp, tất nhiên điều kiện tiên quyết là không cắt ra, hai anh có tin không?
Sau khi dây dưa hơn một giờ với Trang Duệ thì Tống Quân và Mã Mập mới thỏa mãn bỏ đi, đấu giá hôm nay thật sự làm cho Trang Duệ rất mệt mỏi, hắn gõ cửa phòng, thấy bên trong không có Bành Phi thì lấy chìa khóa mở cửa và lên giường nằm ngủ.
- Bành Phi, hôm qua cậu không về khách sạn sao? Hơn chín giờ còn chưa thấy về?
Ngày hôm sau Trang Duệ dậy rất sớm, sáu giờ đã thức dậy, vì hôm nay hắn sẽ mở nguyên thạch, tất nhiên phải đến sớm.
- Anh Trang, hôm qua chuẩn bị ít đồ vật này nọ, sau này anh sẽ biết...
- À, không có gì thì đi đến hội trường, hôm nay tôi sẽ cắt nguyên thạch, cho cậu chút kinh nghiệm...
Trang Duệ thấy Bành Phi không muốn nhiều lời thì cũng không hỏi, tuy hắn và Bành Phi ở chung không lâu nhưng vì được Chu Thụy cam đoan, hơn nữa em của Bành Phi còn ở trong nhà mình, vì thế Trang Duệ nghĩ rằng đối phương sẽ không có ý đồ gì xấu với mình.
Sau khi đi ra cửa khách sạn thì Trang Duệ bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, đó chính là vị quan viên ban tổ chức công bàn phỉ thúy gọi đến, nói là có chuyến xe đặc biệt rước hắn đến hội trường. Tất nhiên Trang Duệ sẽ không từ chối đãi ngộ đặc biệt như vậy, vì thế hắn gọi điện thoại cho Tần Hạo Nhiên và nhóm Tống Quân, sau đó Trang Duệ và Bành Phi leo lên chiếc xe đưa đón của ban tổ chức đi đến hội trường.
*****
- Anh Trang, tảng đá kia do anh bỏ ra hơn bảy triệu Euro để mua lại sao?
Khi đi đến bãi đất trống trước trung tâm giao dịch ngọc thạch thì Bành Phi dùng ánh mắt khó tin nhìn khối mao liêu tương đối lớn ở trước mặt, đối với một người trước đó vài tuần còn là một tên bốc vác ở sân ga Bắc Kinh như hắn, đây rõ ràng là một chuyện khó thể nào tin được.
- Ha ha, nếu nó có thể cho ra sản phẩm với giá cả vượt qua con số bảy triệu Euro, như vậy cậu nói xem có nên mua hay không?
Trang Duệ dùng lời thông tục nhất để đánh tan những nghi hoặc trong lòng Bành Phi.
- Như vậy thì tất nhiên sẽ thu vào...
Bành Phi gãi đầu và nở nụ cười, Trang Duệ cảm thấy Bành Phi ở cùng mình chưa lâu nhưng rõ ràng ngày càng tươi sáng hơn, cảm giác lạnh lùng ngày đầu mới gặp mặt đã biến mất không còn.
Thật ra một người quân nhân như Bành Phi vốn có tính cách tươi sáng, chỉ là sau này gia đình phát sinh biến cố, hơn nữa có một khoảng thời gian em gái bị khủng hoảng, điều này làm cho tâm tình của hắn thật sự áp chế. Bây giờ tất cả đã được giải quyết, hắn tất nhiên sẽ khôi phục lại bản tính của mình.
- Được rồi, để tôi xem nên cắt khối mao liêu này như thế nào cho tốt...
Ngoài ngày đầu tiên Trang Duệ thấy khối mao liêu này cho ra phỉ thúy đỏ thì căn bản áp chế chính mình không đi qua xem xét, vì thế mà hắn cũng đã quên mất vị trí của phỉ thúy ở bên trong, thế là thừa dịp đám người trong khách sạn còn chưa tới, hắn đi đến bên nguyên thạch đưa mắt cẩn thận quan sát.
Khối mao liêu này dài chừng hai thước, rộng cũng gần hai thước, gần như là một khối mao liêu hình vuông, có mở cửa sổ ở một bên nhưng cũng không xuất hiện phỉ thúy đỏ, chỉ là những kết tinh màu đỏ nhạt, dù là những vị chuyên gia có kinh nghiệm đổ thạch phong phú cũng không có thể nhìn ra manh mối gì từ đó.
Ở phía bên kia lớp cắt chính là một vết nứt ác tính có thể làm cho trái tim của tất cả đám người tinh thông đổ thạch trở nên băng giá, chiều dài của vết nứt ác tính hầu như xỏ qua khối mao liêu, nếu như không phải khối mao liêu này dày hai thước, người ngoài có thể đánh cuộc vết nứt ác tính kia không xuyên vào quá sâu, chỉ sợ sẽ không ai đặt giá làm gì cho mệt.
Thật ra vị trí có phỉ thúy đã rất gần với mặt cắt, chỉ vào sâu hơn mười centimet mà thôi. Sau khi Trang Duệ nhìn kỹ thì trong lòng thầm suy xét, lát nữa mình nên cắt theo vết nứt ác tính hay trực tiếp cắt một lát đá ở phía cửa sổ để đi thẳng vào vấn đề.
- Tiểu Duệ, thế nào, có nắm chắc không?
Khi Trang Duệ cúi đầu suy xét thì chiếc xe chở đám người Tần Hạo Nhiên cũng đã chạy đến hiện trường đổ thạch, đi theo phía sau chính là một đoàn năm chiếc xe du lịch cỡ lớn.
- Có thể tiến hành được rồi...
Trang Duệ tự tin gật đầu, lúc này những vị thương nhân mao liêu đều đã đi xuống, sau khi nhìn Trang Duệ đứng bên cạnh mao liêu thì vẻ mặt ai cũng có một biểu hiện giống nhau.
Đổ thạch cũng chú trọng một câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu anh có danh tiếng lớn, đánh cuộc một khối mao liêu sụp đổ, chắc chắn thanh danh sẽ giảm sút mạnh mẽ. Nhưng nếu anh đứng trước mặt bao người mà đánh cuộc thắng, như vậy sẽ là thanh danh lên cao vời.
Trang Duệ bây giờ cũng có thể nói là nhân vật phong vân trong vòng quan hệ đổ thạch trong nước, người biết hắn là rất nhiều, khi thấy hắn đứng bên cạnh khối mao liêu thì có nhiều người thầm cảm thấy ngạc nhiên, sao mình lại quên ném tiền vào khối mao liêu kia nhỉ?
Nhóm người đầu tiên từ trên những chiếc xe du lịch cỡ lớn bước xuông chính là Hứa Chấn Đông, tuy vài tháng trước lão thiếu chút nữa bị Trang Duệ làm cho chảy máu não nhưng ánh mắt vẫn rất độc đáo, vừa xuống xe đã thấy Trang Duệ, dưới chân không khỏi lảo đảo. Nếu không phải có người con ở bên cạnh giữ lấy người, chỉ sợ hắn đã ngã đập đầu xuống đất.
- Bố, ngài không sao chứ?
Hứa Kỳ tuy không nên thân nhưng vẫn là đứa con hiếu thảo.
- Không có gì, người kia... Người kia chính là Trang Duệ...
Trang Duệ nhìn thấy Hứa Chấn Đông mặc một bộ áo màu trắng, bên ngoài còn có cả áo khoác mà trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, bây giờ mình đã phát triển mạnh, cũng không còn là một tiểu nhân vật như ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu, sau này mình... Không... Chỉ có thể là đối phương ngưỡng mộ mình mà thôi.
Tuy Hứa Chấn Đông cũng nhìn trúng khối mao liêu này nhưng bất đắc dĩ là tài lực không bằng người ta, chỉ có thể dùng ánh mắt ngóng trông để nhìn Trang Duệ mở nguyên thạch mà thôi. Tất nhiên đổ thạch cũng không phải chỉ xem xét ánh mắt và vận may, tiền tài mới là nhân tố chủ yếu quyết định thành bại.
Người hôm nay đến quan sát Trang Duệ đổ thạch còn nhiều hơn cả ngày hôm trước, vì giá trị của khối mao liêu này cao hơn trước ba triệu Euro, có giá hơn bảy triệu Euro, đây rõ ràng đang là tiêu vương của công bàn phỉ thúy lần này.
Tất nhiên ai cũng hiểu rõ những món tiền lớn hơn còn nằm ở phía sau, đợi đến khi mở đấu giá thầm tiêu, khi đó mới có thể nói là lưỡi lên đâm ra máu hồng, tin chắc giá cả của tiêu vương năm nay sẽ vượt qua con số vài trăm triệu Euro.
Sau khi chính phủ Myanmar quyết định siết chặt quản lý và đả kích đám buôn lậu nguyên thạch, dù là giao dịch nguyên thạch phỉ thúy ở biên giới Trung Quốc Myanmar hay là ở công bàn phỉ thúy, những nguyên thạch có giá trên năm chục triệu tệ cũng là cực kỳ hiếm thấy, phải biết rằng tiêu vương của công bàn phỉ thúy Myanmar năm ngoái chỉ là ba bốn chục triệu mà thôi. Chỉ cần nhìn vào hai mặt đối lập này thì hoàn toàn có thể thấy giá cả của mao liêu đã tăng tiến đến mức như thế nào rồi.
- Bắt đầu giao dịch, tôi là Đái Quân, tiếp tục nhận đánh cược, ai muốn đánh cược không? Đặt cược đánh cuộc thắng thì không đền, đặt cược sụp thì một bồi một, Đái Quân này đảm bảo sẽ không gạt già dối trẻ...
Mọi người vừa xuống xe đến vây quanh hiện trường cắt nguyên thạch thì tên Đái Quân ngày hôm qua lại mang theo bao tải đến để kêu gọi đánh cược. Hôm qua tiểu tử này khá may mắn, nhờ vào nhóm người công ty Cát Tường cắt thạch sụp mà thu vào vài chục ngàn Euro, nào ngờ sau đó bỏ tiền ra mua một khối mao liêu phế liệu của công ty Cát Tường cắt cho vui lại cho ra phỉ thúy, thế là hôm nay cũng hô hào đặt cược lớn tiếng hơn.
Nhưng hôm qua sau khi Đái Quân đi về suy xét và kiểm điểm chính mình, hắn cho rằng nếu một bồi hai thì mình sẽ không có lời, nếu một đền một thì mình dù không cần có lợi phỉ thúy như hôm qua cũng thu về lợi nhuận cả triệu bạc, thế là hôm nay mới sửa lại quy tắc.
- Đái Quân, huynh đệ của tôi đổ thạch mà cậu cũng dám quấy rối sao?
Mã Mập duỗi cánh tay như cột đình ra kéo Đái Quân đến bên cạnh.
- Ôi, giám đốc Mã, tôi nào có phải là quấy rối? Chẳng qua bỏ ra chút tiền để giải trí mà thôi, anh có muốn đặt cược không?
Đái Quân cợt nhả căn bản không quá coi trọng lời của Mã Mập, mà Mã Mập thấy Đái Quân như vậy cũng không nổi giận, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Tôi bỏ ra một trăm triệu đánh cuộc thắng, cậu dám tiếp sao?
- Giám đốc Mã, đừng đùa tôi, bản lĩnh xem nguyên thạch của ông chủ Trang thật sự là quá cao, đó không phải là tin đồn nhảm, nếu anh đánh cuộc sụp thì tôi mới có thê tiếp nhận...
Đái Quân cười hì hì tránh khỏi bàn tay của tên mập, sau đó lại tiếp tục đi làm nhà cái.
- Được, đặt năm chục ngàn đánh cuộc thắng...
Hứa Chấn Đông đứng bên trong đám người dùng giọng nhàn nhạt nói với con trai mình, tiểu tử Đái Quân hôm qua đã nếm quả ngọt, hôm nay đã tăng mức đặt cược lên năm chục ngàn.
- Bố, nếu muốn đặt thì nên mua sụp, sao lại mua thắng?
Hứa Kỳ cho rằng bố mìn đã hồ đồ, công ty châu báu Hứa Thị đã ngã đau trên tay Trang Duệ, thế nào bố mình lại hy vọng đối phương đánh cuộc thắng?
- Nói cậu đi làm thì cứ đi, có tiền mà không muốn lấy sao?
Hứa Chấn Đông không muốn giải thích cho con mình, lão thật sự có cừu oán với Trang Duệ, nhưng lão không có thù với tiền, nói sâu một chút thì lão cũng không phải vì số tiền thua đau trước đó mà dính vào vận may của Trang Duệ, lão chỉ hy vọng mình được thuận buồn xuôi gió trong đổ thạch lần này mà thôi.
Trang Duệ thật sự giống như không nghe thấy những âm thanh huyên náo khắp chung quanh, lúc này tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên khối mao liêu lớn trước mặt.
Trang Duệ muốn cắt nguyên thạch thắng rất dễ dàng, hắn chỉ cần trực tiếp cắt sâu vào hơn chục mét ở mặt cắt phía trước, như vậy sẽ dễ dàng thấy được phỉ thúy đỏ ở bên trong.
Nhưng Trang Duệ cảm thấy nếu làm như vậy sẽ là quá bình thường, nếu hôm nay sự việc đã náo động, hắn cũng không ngại làm cho sự việc náo động hơn một chút nữa.
- Trang tiên sinh, anh có gì muốn nói không?
Vị quan viên thuộc ban tổ chức phía Myanmar ngày hôm qua giúp Trang Duệ giai quyết thủ tục đã tự mình đến hiện trường đổ thạch, sau khi nói nhảm một lúc với đám đông thì đưa micro đến bên miệng Trang Duệ.
- Không..
Trang Duệ chỉ nói ra như vậy rồi xoay người nâng mao liêu đạt lên máy cắt đá.
Vì mao liêu quá lớn nên cần hai chiếc xe đồng thời nâng lên máy cắt, hơn nữa khi đặt mao liêu lên bàn cắt thì xe nâng còn phải đứng ngay bên cạnh, để tránh tình huống đang cắt thì trọng tâm của mao liêu không ổn và rơi xuống đất.
- Cậu ta muốn cắt sao?
- Có lẽ là vậy, tiểu tử này đúng là bốc đồng, cũng không mài mặt đã vạch cửa sổ lại đi cắt...
- Lỗ mãng, quá lỗ mãng, một khối mao liêu như vậy thì ít nhất phải mài mặt ngoài trước, để xem tình huống bên trong là thế nào, sau đó mới quyết định nên cắt ra sao, mà người kia rõ ràng chỉ biết làm theo vận may...
Khi thấy Trang Duệ đặt mao liêu lên bàn cắt thì, ai cũng biết hắn đang chuẩn bị cắt mao liêu, đây là tình huống thường thấy nhất, một đao thiên đường một đao địa ngục.
Nói như vậy nếu là mao liêu có khả năng ra phỉ thúy rất cao, cắt một đường không chính xác sẽ phá hư chất ngọc bên trong, ai cũng biết cắt vào quá sâu mà chưa biết rõ tình huống bên trong, đây là một hành động cực kỳ không tốt.
Nhưng khối mao liêu này lại có một vết nứt ác tính, thường thì vết nứt ác tính sẽ xỏ xuyên suốt qua cả khối mao liêu, nếu không phải là khối mao liêu này có thể tích lớn thì những người này sẽ chẳng có mấy hứng thú với nó, sẽ cho ra nhận định dù thế nào cũng chỉ có sụp đổ mà thôi.
Trang Duệ cầm phấn và cố gắng ra vẽ vài đường lên khối mao liêu, sau đó hắn ném phấn đi, phủi tay, trực tiếp mở điện, sau đó cắt xuống dọc theo vết nứt ác tính.
Vì vết nứt này chính là một khe hở ăn sâu vào mao liêu, hơn nữa những phần đá bên trong cũng khá mềm, tuy vết nứt không thẳng tắp nhưng cắt xuống cũng rất nhẹ nhàng, khi những âm thanh xoẹt xoẹt liên tục vang lên thì chung quanh Trang Duệ rơi rớt đầy mảnh đá vụn nhỏ.
- Bành Phi, xối nước...
Sau khi dùng máy cắt sâu vào ba bốn mươi centimet thì Trang Duệ dừng tay, vì cần lật tảng đá lại để tiếp tục cắt, như thế phải tiếp tục sử dụng hai chiếc xe nâng.
Sau khi cắt theo đường vết nứt thì Trang Duệ dùng nước rửa sạch mặt cắt, có thể thấy được rõ ràng tình huống bên trong, kết quả tất nhiên là không có bất kỳ dấu hiệu phỉ thúy nào cả.
Hai chiếc xe nâng lật mao liêu lại, sau đó mao liêu được cố định trên bàn cắt, Trang Duệ tiếp tục cắt theo vết nứt, sau ba lượt như vậy thì hắn mới cắt được một mặt mao liêu. Vì mao liêu quá dày nên lại phải tiếp tục lật, lại cắt xuống ba lượt từ một mặt khác, cuối cùng mới xem như cắt xong một phần mao liêu.
Sau đó Trang Duệ tiếp tục dùng phấn vạch một đường rồi cầm lấy máy cắt, bắt đầu cắt nguyên thạch.
- Hừ, hình như sụp rồi thì phải...
- Đúng vậy, vừa rồi nhìn vào vẻ mặt của tiểu tử kia thì thấy mặt bên kia giống như không cho ra phỉ thúy...
- Vết nứt ác tính quá sâu, xem ra khả năng cho ra phỉ thúy là không lớn...
Đám người đứng xem phát ra những âm thanh nghị luận ồn ào, không phải người ta nói ngoa, ai cũng căn cứ vào sự thật ngay trước mắt, Trang Duệ cắt thật sự không có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí đá vụn văng ra từ bánh răng cưa cũng không có bất kỳ màu sắc nào, những chuyên gia đổ thạch kinh nghiệm phong phú đều có thể thấy rõ ràng. Nhưng nếu dựa theo tình hình trước mắt thì rõ ràng là chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ có phỉ thúy.
- Tiểu Duệ, nghỉ ngơi một chút rồi cắt...
Tần Hạo Nhiên đứng bên cạnh mà ve mặt biến đổi, lão khác biệt với những kẻ đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh, vừa rồi khi Trang Duệ dọn dẹp đá vụn thì lão đã thấy đó là vết nứt ác tính, chẳng những chiều dài tương đồng với khối mao liêu, thậm chí độ dày cũng không nhỏ, vì thế mà bắt đầu sinh ra lo lắng.
- Không có gì, chú Tần, cháu cắt cho xong sẽ nghỉ ngơi một lát...
Tuy đã cắt gần một giờ, trán Trang Duệ cũng đầy mồ hôi nhưng hai tay vẫn rất ổn, vẫn cắt theo đường phấn của mình, xem như chỉ còn hai ba mươi centimet nữa là có thể làm cho khối mao liêu kia một phân thành hai.
- Xoẹt xoẹt...
Sau khi xe nâng hoạt động lần thứ ba thì những âm thanh cắt đá vang lên như làm cho người ta thêm bồn chồn, như đánh thẳng vào trái tim mỗi người, lúc này mao liêu có phỉ thúy hay không sẽ biết ngay mà thôi.
Hai chiếc xe chậm rãi tách ra, khối mao liêu chậm rãi được mở ra, hai mặt cắt xuất hiện trước mắt mọi người.
Là một lớp đá đen, kết tinh màu vàng, có những đám mây đỏ, đá vụn màu trắng, từ biểu hiện của mặt cắt thì căn bản không thấy phỉ thúy đâu cả.
- Ôi, lại đánh cuộc sụp.
- Năm nay công bàn phỉ thúy hình như có hơi bất chính...
- Đúng vậy, hai khối mao liêu kia cũng hơn cả trăm triệu rồi, thế mà đều là những tảng đá vứt đi...
Những gì phát sinh trước mắt giống như không cần giải thích nhiều hơn, những gì hiểu về đổ thạch đều biết một nhát cắt kia có ý nghĩa thế nào.
Trên trái đất này có thể thiếu tài nguyên nhưng đá trên núi đồi thì đâu đâu mà chẳng có? Đổ thạch không phải là đánh cuộc với những tảng đá kia, mà là đánh cuộc những tảng đá có thể sinh ra phỉ thúy, có thể cắt ra sắc xanh vẫn coi như sụp đổ, vì cần phải xem xét giá cả của phỉ thúy bên trong và giá cả mua mao liêu.
Nhưng một nhát cắt của Trang Duệ vừa rồi lại không cho ra biểu hiện gì cả, dù là người thường cũng có thể thấy rõ ràng, một nhát vừa rồi coi như sụp đổ.
Sở dĩ nói "một đao" cắp sụp mà không phải nói cả khối mao liêu đều sụp cũng vì có nguyên nhân, đó là trong vòng quan hệ đổ thạch cũng không thiếu những ví dụ về một đao đầu tiên không cắt ra phỉ thúy thế nhưng sau đó lại thắng lớn, nhưng nết xét từ tổng các phương diện thì thấy khả năng đánh cuộc sụp là rất lớn.
← Ch. 316 | Ch. 318 → |