← Ch.317 | Ch.319 → |
Những tiếng thở dài nặng nề vang lên, đại đa số mọi người đều lo lắng, có hai khối mao liêu sụp đổ, điều này làm cho niềm tin của mọi người vào công bàn phỉ thúy Myanmar chợt tụt giảm nghiêm trọng.
Tuy khối mao liêu có vết nứt ác tính của Trang Duệ đánh cuộc sụp nếu so với khối mao liêu trước đó thì khả năng cho ra phỉ thúy là thấp hơn rất nhiều, có thể nói là tâm lý dễ tiếp nhận hơn, thế nhưng giá cả của nó lại hơn bảy triệu Euro, vì vậy mà lòng người đều nặng nề, bây giờ Trang Duệ còn đánh cuộc sụp, sau đó sẽ đến lượt mình mà thôi.
- Tiểu tử chết tiệt kia, trước kia thua ngươi vai chục triệu, xem lần này ngươi có thể xoay người sống sót hay không?
Trong đám người cũng có kẻ vui sướng, Hứa Chấn Đông tất nhiên sẽ quên vừa rồi mình bỏ ra năm trăm ngàn để mua Trang Duệ đổ thạch thắng, nhưng nếu so với tình hình vào lúc này, dù bắt lão bỏ ra thêm năm trăm ngàn Euro cũng sẽ tình nguyện, rõ ràng là điển hình của kẻ muốn thiệt người hại mình. Lúc này trong lòng lão thật sự là cười đến mức rụng răng.
Đái Quân nãy giờ luôn chen chúc trong đám người, bây giờ hắn đi đến bên cạnh tên mập, sau đó cười nói:
- Giám đốc Mã, anh vừa rồi nói sẽ bỏ ra trăm triệu đặt thắng, bây giờ còn thụ lí hay không? Còn muốn đặt không? Tôi thu của anh chục triệu thôi cũng được...
- Cút sang một bên, tiểu tử khốn kiếp này rõ ràng muốn chết...
Mã Mập dù biết Đái Quân nói giỡn nhưng vẫn tỏ ra bực mình, Trang Duệ lúc này rõ ràng là giúp mình, nếu không phải là Trang Duệ ra tay cướp mao liêu, sợ rằng bây giờ kẻ khổ sở đứng bên trong kia phải là mình.
- Tiểu Duệ, khối mao liêu này có khả năng ra phỉ thúy là không lớn...
Tần Hạo Nhiên ngồi chồm hổm xuống đất rồi cẩn thận quan sát hai nửa khối mao liêu, vì vậy mà không khỏi lắc đầu. Nếu nhìn vào biểu hiện vào lúc này thì khối mao liêu bỏ ra bảy triệu để mua vào thật sự còn kém hơn cả tiêu vương của công ty Cát Tường ngày hôm trước, vì dù thế nào thì khối mao liêu hôm qua vẫn có thể móc ra được một lượng phỉ thúy với giá vài triệu bạc.
- Không nhất định, chú Tần, chú xem, vị trí có vết nứt ác tính không có phỉ thúy là điều bình thường, cũng không thể nào dùng hai chữ sụp đổ để nói về nó cho được. Đây là khối mao liêu đến từ hầm khoáng cũ, tỷ lệ ra phỉ thúy là khá cao, vì vậy cháu vẫn rất xem trọng nó...
Trang Duệ đã trải qua nhiều lần đổ thạch, không những kinh nghiệm phong phú hơn, những lời nói ra khỏi miệng cũng rất rõ ràng mạch lạc, Tần Hạo Nhiên nghe mà liên tục gật đầu, vẻ mặt khó hiểu vừa rồi đã bị quét sạch.
- Tiểu tử kia có biểu hiện rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc, còn có thể uống nước...
- Cái quái gì mà vững vàng, đó là ra vẻ trấn định, ném ra ngoài bảy triệu Euro, xin hỏi dù mặt anh là bao bố cũng khó thể nào chịu nổi đả kích...
- Đừng cãi nhau, tiểu tử kia chuẩn bị cắt nguyên thạch...
Những người vây quanh thấy Trang Duệ tỏ ra bình tĩnh thì cố tình sinh ra bội phục, nhưng cũng có kẻ khinh thường, cũng vì khối mao liêu kia có thể tích khá lớn, biết đâu còn có kịch hay để xem, vì vậy cũng không phải là bỏ đi sạch sẽ như lần đổ thạch trước đó.
Trang Duệ đi đến máy cắt đá, sau đó hắn chợt thay đổi ý kiến, gọi Bành Phi đến vài nói:
- Bành Phi, cậu đến cắt cho tôi, cho cậu vui vẻ một chút, một nhát cắt có giá vài chục triệu đấy nhé, ha ha...
- Anh Trang, tôi cắt sao?
Bành Phi dùng ngón tay chỉ vào mình, vẻ mặt tỏ ra không tin.
- Được, tôi cắt thì cắt, anh nói xem nên cắt thế nào?
Bành Phi là người Bắc Kinh, cũng là người thẳng thắn, khi thấy Trang Duệ gật đầu thì cũng không khách khí mà xắn tay áo đứng bên cạnh máy cắt, thao tá của máy cắt rất đơn giản, vừa rồi hắn đã thấy Trang Duệ cắt một lần, đã sớm hiểu rõ rồi.
- Dùng bánh răng cắt lên vị trí này...
Tuy khối mao liêu đã được cắt làm hai nhưng sức nặng của nó cũng không phải là thứ mà Trang Duệ có thể xoay chuyển được, hắn lại gọi đến hai chiếc xe nâng, đặt một nửa khối mao liêu không có dấu hiệu xuất hiện phỉ thúy lên bàn cắt.
Hành động lần này của Trang Duệ thật sự làm cho người vây quanh phải lắc đầu, tiểu tử này rõ ràng là làm việc quá mức, cho người ngoài nghề vào cắt nguyên thạch, nếu bên trong có phỉ thúy thì chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao?
Cắt nguyên thạch là một việc tốn sức, cần phải có sự vững vàng, cũng không phải nhẹ nhàng như tưởng tượng, tuy Bành Phi cũng là người rắn chắc khỏe mạnh nhưng sau khi cắt cũng đầm đìa mồ hôi.
Kết quả thật sự giống như dự đoán của mọi người, bên trong khối đá rỗng tuếch nhưng lại xuất hiện nhiều lớp mây đỏ giống như cho ra phỉ thúy, nhưng sau khi cắt mà không có phỉ thúy thì chẳng còn gì đáng xem nữa rồi.
- Đi thôi, không còn gì hay để xem...
- Đúng vậy, khối mao liêu kia chắc chắn sụp đổ, may mà chúng ta không đặt tiền đấu giá nó...
- Anh không có tiền theo sao? Ha ha, đi thôi, hôm nay có khi lại được vào trong sớm hơn...
Khi thấy tình hình như vậy thì đám người vây quanh cuối cùng cũng tản ra, vì một nửa khối mao liêu lại được cắt ra, vẫn không có phỉ thúy, tất nhiên suy ra khối mao liêu còn lại cũng chẳng có gì.
- Được rồi, cậu đã mệt, để tôi cắt cho...
Trang Duệ nhìn thời gian, còn lại nửa giờ, trung tâm giao dịch sắp mở cửa, hắn cũng không muốn tiếp tục giả vờ, mình cắt bốn nhát đều sụp, sau đó mới thắng, đây sẽ là một trí nhớ không quên cho đám người kia.
- Kẻ đi thì tự trách mình không có phúc được nhìn...
Trang Duệ nhìn thoáng qua những kẻ bỏ đi, hắn yên lặng nhờ xe nâng đưa nửa khối mao liêu còn lại lên máy cắt, bắt đầu cắt.
Chỉ là những hành động của Trang Duệ lọt vào mắt người khác giống như là giãy chết, thậm chí Đái Quân bên kia còn đang chuẩn bị kết toán tiền cược, xem ra hôm nay hắn còn lời được một phần tiền.
- Xoẹt xoẹt...
Bánh răng hợp kim ma sát với đá phát ra những âm thanh sắc nhọn, nhưng lúc này số người chú ý từ một ngàn chuyển xuống chỉ còn lại Tống Quân, Mã Mập và vợ chồng Tần Hạo Nhiên, mà ngay cả Tần Hạo Nhiên thấy bên trong mao liêu không có gì cũng đã cho ra quyết định khác.
Đám người đang định an ủi Trang Duệ, vì một người trẻ tuổi gặp phải kích thích như thế sẽ phát sinh chút vấn đề, bọn họ biết rõ tài sản của Trang Duệ, số tiền bảy triệu Euro cũng đủ làm hắn tổn thương gân cốt.
Trang Duệ dùng sức cắt vào mặt cửa sổ của mao liêu, bánh răng ăn sâu vào bên trong làm cho những khối đá rơi xuống rào rào, nếu nói là cắt sẽ không đúng, phải là mở cửa sổ mới đúng.
- Tiểu Duệ, dừng tay, mau dừng tay...
Đột nhiên âm thanh dồn dập của Tần Hạo Nhiên chợt vang lên, điều này làm cho Trang Duệ giật mình, còn chưa xuất hiện ngọc, ngài cần gì phải kích động như thế?
Nhưng sau khi nghe được lời của Tần Hạo Nhiên thì Trang Duệ tắt điện theo phản xạ, lúc này cũng không còn những âm thanh phát ra từ máy cắt nữa.
- Thắng, đổ thạch thắng, thắng lớn, Tiểu Duệ, thắng lớn rồi.
Tần Hạo Nhiên dùng sức kéo cà vạt trên cổ, cũng bất chấp hình tượng mà nhảy vọt về phía khối mao liêu, điều này làm cho Trang Duệ sợ đến mức tranh thủ tiến lên ngăn cản, sợ rằng ông sẽ đụng vào bánh răng máy cắt.
- À, thật sự đã có biểu hiện...
Trang Duệ cúi đầu nhìn thì thấy một khối đá như lòng bàn tay rơi xuống vừa vặn có biểu hiện tốt, lại đúng lúc nằm ngay phương hướng của Tần Hạo Nhiên, thế cho nên chỉ có Tần Hạo Nhiên là phát hiện ra sớm nhất.
- Đánh cuộc thắng sao?
Đám người đã đi xa vài chục mét chợt nghe thấy tiếng hoan hô mừng rỡ của Tần Hạo Nhiên thì ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía vài bóng người đứng ở hiện trường đổ thạch.
Sau khi sửng sốt thì bọn họ như tỉnh ngộ ra, đám người dùng tốc độ thật nhanh chạy về phía nhóm Trang Duệ.
*****
- Là phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh, cực phẩm huyết thạch, thắng, thắng lớn...
Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, khối phỉ thúy đỏ vẫn còn bị một lớp đá mỏng che chắn đã bùng ra luồng sáng mê người.
Vì ánh sáng tương đối mạnh nên khối phỉ thúy cấp băng lại trong suốt lung linh như thủy tinh, thế là làm cho đám người phóng đến bên cạnh sinh ra phán đoán sai lầm.
- Có chuyện gì xảy ra?
Vị quan viên thuộc ban tổ chức công bàn phỉ thúy Myanmar đang chuẩn bị vặn tay cầm cánh cửa để bước vào báo cáo hoàn công cho lãnh đạo, sau đó cho ra yêu cầu mở cửa sớm, nhưng vừa đi vào phòng thì thấy đám người chen chúc trước cổng trung tâm giao dịch ngọc thạch đã biến mất.
- Không biết, đám người Trung Quốc kia giống như nổi điên, ai cũng chạy sang bên kia...
Nhân viên giữ cửa chỉ về phía bãi đổ thạch trước cổng, thật ra hắn cũng đoán là đổ thạch phía bên kia đã thắng, nếu không thì người chỗ này cũng không chạy sang, mà hắn cũng vì chức tránh nếu không đã chạy đi từ lâu rồi.
- Sao? Vậy thì khỏi phải mở cổng sớm...
Vị quan viên kia vừa nghe thấy vậy thì hai hàng chân mày nhíu lại, cũng bước nhanh về phía đổ thạch, mở cửa sớm sao? Có mở cũng chẳng có ai vào.
- Ông chủ Trang, đúng là có ánh mắt tốt, có quyết đoán...
- Ông chủ Trang, cắt thêm vào một chút nữa cho chúng tôi mở rộng tầm mắt...
- Đúng vậy, phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh được gọi là phỉ thúy huyết ngọc, thậm chí cũng không kém hơn đế vương lục, hôm nay xem như được kiến thức...
Xem như câu nói thắng làm vua thua làm giặc được thể hiện hoàn mỹ trên người đám thương nhân mao liêu xung quanh, lúc này đám người nhìn Trang Duệ không phải bằng ánh mắt khâm phục cũng là hâm mộ, thậm chí còn có kẻ sinh ra ghen ghét không nói nên lời.
- Được rồi, mọi người xin đứng tránh ra, tôi sẽ lấy khối phỉ thúy bên trong ra cho mọi người xem...
Lúc này Trang Duệ được người ta vây quanh, bên cạnh khối mao liêu có cho ra phỉ thúy đỏ cũng đầy người xúm xít, nếu như không phải công bàn phỉ thúy Myanmar không cho phép mang theo đục, sợ rằng có kẻ đã muốn đục nước béo cò mà khoét ra một miếng. Phải biết rằng đây là phỉ thúy thủy tinh, chỉ cần một miếng như móng tay cũng có giá vài trăm ngàn.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì những người vây quanh nguyên thạch thật sự phải đứng xịch ra chừa một khoảng trống một cách không cam tâm tình nguyện. Nhưng bọn họ cũng muốn xem xét khối mao liêu kia có thể cho ra bao nhiêu phỉ thúy, nếu như chỉ là một khối phỉ thúy như lòng bàn tay thì thật sự là Trang Duệ khó lòng thu lại số tiền bảy triệu Euro bỏ ra mua mao liêu.
- Xoẹt xoẹt...
Trang Duệ cầm lấy máy mài mở điện, đá mài xoay tròn, vì khối phỉ thúy kia khoảng bảy mươi kilogam, hắn vốn muốn cắt ra một nửa cho cha vợ, nhưng bây giờ mặt bên đã lộ ra phỉ thúy, làm như thế cũng không phù hợp.
Trang Duệ chậm rãi mài theo lớp cửa sổ đã xuất hiện phỉ thúy to như lòng bàn tay, thỉnh thoảng cũng dùng nước rửa qua, khoảng nửa giờ sau thì mặt cắt đã mở rộng, điều làm cho người ta sợ hãi chính là những chỗ lộ ra đều là thịt ngọc.
Một cửa sổ phỉ thúy quá lớn, nếu như khố phỉ thúy đỏ kia chỉ cần ăn vào sâu bên trong hai ba centimet, như vậy ít nhất cũng có mười cân phỉ thúy, nếu như sâu hơn thì sẽ có vài chục cân.
Trời ạ, đó là phỉ thúy thủy tinh, vì thế mà đám người vây quanh đều đỏ mắt, dần xuất hiện ánh mắt tham lam, nếu không phải phía xa có đám quân sĩ bồng súng sẵn sàng, sợ rằng đã có kẻ xông lên cướp đoạt.
- Hình như không phải cấp thủy tinh, thầy Vương, anh đến xem thế nào?
Thừa dịp Trang Duệ nghỉ ngơi thì đám người lại tiến đến bên cạnh quan sát, vì Trang Duệ mở cửa sổ ngày càng rộng, hơn nữa lúc này ánh sáng cũng bớt gay gắt và người ta đã thấy rõ hơn, độ trong cũng không được như cấp thủy tinh.
Một ông lão tóc bạc, đeo kính lão, cầm kính lúp đi đến cẩn thận quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới lắc đầu đầy tiếc hận nói:
- Không đạt đến cấp thủy tinh, hơn nữa phần này là phỉ thúy băng cấp cao, bên dưới chỉ là cấp băng bình thường, nếu như khối nguyên thạch này không bị khai thác ra, để lại vài trăm năm sẽ là cấp thủy tinh...
Thầy Vương lên tiếng làm cho người ta trừng mắt nhìn, vài trăm năm sau thì tất cả đều là cổ nhân, dù là cấp thủy tinh cũng không có liên quan gì đến bọn họ nữa rồi.
Trang Duệ cũng đã sớm biết kết quả này, nhưng hắn vẫn cố gắng tỏ ra có chút thất vọng, tiếp nhận ly nước của Bành Phi, uống một hơi cạn sạch.
Tuy vừa rồi mở mao liêu chi mất ba mươi phút nhưng thật sự là rất tổn hại tâm thần, dù Trang Duệ có linh khí để xem xét bên trong nhưng cũng không dám thư giãn, dù sao chỉ cần phỉ thúy có vài vết trầy xước cũng sẽ tổn thất nhiều tiền bạc.
- Tiểu Duệ, trước tiên nghỉ ngơi một chút, cho Tiểu Triệu đến cắt đá...
Phương Di thấy Trang Duệ đầu đầy mồ hôi thì, áo quần ướt đẫm và dán chặt lên người thì không khỏi đau lòng con rể, vì vậy mà lên tiếng cho một cố vấn đổ thạch của công ty lên cắt đá.
Trang Duệ đã mở ra cửa sổ lớn, bây giờ chỉ cần dùng máy mài hai bên mà thôi, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không làm bị thương phỉ thúy bên trong. Những chuyện lặt vặt thế này căn bản không là gì đối với những người trong vòng đổ thạch, vì thế sau khi nghe lời Phương Di thì thầy Triệu tiến lên tiếp nhận đá mài trong tay Trang Duệ, tiếp tục mài đá.
Lúc này đã đến giờ mở công bàn phỉ thúy nhưng người vào xem cũng không nhiều, phần lớn đám người đều đang ở khu vực đổ thạch, những người đến chậm thì chỉ có thể ở vòng ngoài nghe ngóng, mà cũng không muốn đi. Đám người đều muốn xem khối mao liêu kia cuối cùng có thể cho ra bao nhiêu phỉ thúy.
- Anh Mã, bây giờ khối mao liêu kia rốt cuộc là đổ thạch thắng hay sụp vậy?
Đái Quân vừa rồi đã trả hết tiền đặt cược, bây giờ chen đến bên cạnh Mã Mập và khẽ hỏi.
- Nói nhảm, cậu không có mắt sao? Chỉ cần nhìn vào lớp cắt cửa sổ thì thấy giá trị của phỉ thúy bên trong không kém bảy triệu Euro, cậu nói là thắng hay sụp?
Mã Mập khó có cơ hội lên mặt làm thầy, tất nhiên sẽ không khách khí khi lên tiếng giáo dục Đái Quân.
- Đúng rồi, tôi đặt năm trăm ngàn cho cửa thắng, tiểu tử cậu còn chưa bồi thường, mau trả tiền đây...
Mã Mập chợt nhớ ra vấn đề, hắn kéo Đái Quân lại rồi lên tiếng.
- Thắng sao? Này, tôi sẽ trả, này, ông chủ Tại, tiền của anh phải trả lại cho tôi, giám đốc Lưu, anh đừng chạy, trả tôi một trăm ngàn...
Đái Quân nghe được lời của Mã Mập thì vẻ mặt chợ trở nên khổ sở như ăn phải thuốc đắng, hắn vừa rồi đã trả tiền cho mọi người, không ngờ bây giờ vận may lại đến với Trang Duệ, chuyển bại thành thắng, điều này không khỏi làm cho hắn hận không thể đập đầu vào khối phỉ thúy đỏ kia, cho nó có thêm chút màu sắc.
Mọi người nghe được lời của Đái Quân thì đều cười lên ha hả, những người bị hắn điểm danh đều tỏ ra khó khăn khi trả lại tiền, mà càng có nhiều người đã lẻn đi ra ngoài, thế là hắn chạy qua chạy lại một lúc lâu chỉ mới thu lại được nửa tiền. Sau đó hắn phải thanh toán cho người đặt cửa thắng, lần này xem như thiệt thòi lớn.
- Đái Quân, cậu thật sự là có vận đánh cuộc thua...
Mã Mập nói làm cho đám người chung quanh cười vang, làm cho bầu không khí ngưng trọng ở hiện trường đổ thạch trở nên thoải mái hơn.
Lúc này thầy Triệu đã bắt đầu bận rộn, lấy phỉ thúy ra là một công đoạn rất mệt vì phải cực kỳ cẩn thận, thậm chí bốn vị cố vấn đổ thạch và Trang Duệ, thậm chí là cả Tần Hạo Nhiên cũng phải cởi tây trang xắn tay áo làm việc, mất hơn ba giờ mới lấy được khối phỉ thúy ra ngoài.
Khi lấy được phỉ thúy ra thì đã là mười một giờ trưa, lúc này đại đa số các thương nhân mao liêu đều đã đi vào trung tâm ngọc thạch, dù sao thì khối phỉ thúy đỏ cũng không phải là thứ của bọn họ, mà công ty châu báu ở nhà đang há miệng chờ nguyên liệu, thế cho nên bọn họ cũng không thể nào mất thời gian ở chỗ này. Bọn họ chỉ có thể mang theo tâm tính hâm mộ đi vào xem xét mao liêu, nhưng trước khi đi cũng không quên đưa tay sờ vào khối nguyên thạch, chỉ mong sao nó mang lại vận may cho mình.
Bây giờ tổng cộng có ba khối phỉ thúy đỏ như lửa đang được đặt trên mặt đất, trong đó có hai khối phỉ thúy nhỏ hơn, độ nặng của cả hai có lẽ cũng bằng với khối phỉ thúy còn lại. Cũng vì trước đó Trang Duệ vung máy cắt một phần mao liêu thành ba đoạn, nếu không thì muốn lấy ra hai khối phỉ thúy kia phải mất cả ngày.
Nhưng hành động của Trang Duệ làm cho nhiều người thầm mắng, phải biết rằng số phỉ thúy tiêu hao ít nhất cũng trên cả triệu.
- Chúc mừng ông chủ Trang, phỉ thúy tổn cộng là bảy mươi sáu kilogam, đổ thạch thắng, thắng lớn...
Vị quan viên của ban tổ chức luôn đứng ở chỗ này, hơn nữa sau khi lấy phỉ thúy ra thì còn cho người đưa cân điện tử đến, kết quả cuối cùng là khối lượng của nó còn nặng hơn phỏng đoán của Trang Duệ.
Không biết vị quan viên kia lấy đâu ra một bó hoa lớn đưa đến, đồng thời còn đem ra một biểu tượng mao liêu rất đặc sắc. Trang Duệ nghĩ lại cũng cảm thấy không có vấn đề, không phải là đang làm quảng cáo sao, nhưng điều kiện của Trang Duệ rất đơn giản, đó là khi sử dụng những tấm ảnh của mình thì phải nói đến cái tên công ty châu báu Tần Thị ở Hongkong.
- Ông chủ Trang, trong ba khối phỉ thúy của anh, có thể bán cho anh Hàn tôi một khối được không? Trong nhà cũng đói hàng lắm rồi...
Sau khi Trang Duệ làm xong tất cả những chuyện vặt vảnh thì ông chủ của công ty châu báu Hàn Thị đến bên cạnh lên tiếng.
- Này, anh Hàn, công bàn phỉ thúy Myanmar lần trước anh đã trữ hàng rất nhiều, cũng đừng khóc lóc như vậy chứ? Ông chủ Trang, chúng ta cũng từng có duyên gặp mặt, cậu có ba khối phỉ thúy, bán cho tôi một khối, đảm bảo sẽ không trả giá...
Lúc này vẫn còn bốn năm mươi người vây quanh khu vực đổ thạch, bọn họ đều là những người từng đấu giá phỉ thúy Phiêu Hoa của Trang Duệ ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu, mục đích ở lại chính là muốn mua một khối phỉ thúy đỏ cấp băng của Trang Duệ.
Những người này thấy Trang Duệ đổ thạch là để bán ra, tuy có quan hệ không tệ với Tần Hạo Nhiên nhưng công ty châu báu Tần Thị cũng không thể nuốt một lần hết hai khối phỉ thúy chứ?
- Ông chủ Trang, lần này anh Hàn tôi đây rất có thành ý, lần trước tôi đã mua hai khối mao liêu, lần này cậu để lại cho tôi một khối đi...
Hàn Hạo Duy ra tay không tệ ở công bàn phỉ thúy Myanmar năm trước, nắm được sáu khối mao liêu thầm tiêu, sau khi quay về thì có bốn khối đổ thạch thắng, hai khối còn lại cũng có phỉ thúy nhưng khốn nổi chất lượng chỉ là bình thường. Những năm gần đây công ty châu báu Hàn Thị không có vấn đề về nguyên liệu, nhưng bây giờ thị trường phỉ thúy bùng phát, giá cả tăng vọt, ai cũng thiếu thốn, trữ hàng nhiều hơn thì biết đâu sau này sẽ chiếm lĩnh được nhiều thị trường hơn.
- Ông chủ Hàn, ngài thật sự là không thấy thỏ không thả chim ưng, nhưng...
Trang Duệ lần trước thiếu chút nữa đã mua phải khối mao liêu mà Trang Duệ dùng để mồi Hứa Chấn Đông trong hội chợ phỉ thúy Bình Châu, lần đó Hàn Hạo Duy đấu với Hứa Chấn Đông đến lúc cuối cùng, thiếu chút nữa đã không nhượng bộ.
- Ông chủ Trang, cậu cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, lần trước tôi cũng mua hai khối phỉ thúy Phiêu Hoa...
Trang Duệ còn chưa nói dứt lời thì một ông chủ cửa hàng châu báu khác đã lên tiếng, hơn nữa sợ Trang Duệ bán cho Hàn Hạo Duy nên còn nói thêm:
- Tôi cũng không cần khối phỉ thúy lớn, hai khối nhỏ thì khối nào cũng được, tôi bỏ ra mười triệu, cậu thấy thế nào?
- Anh Lưu, anh rõ ràng là quá keo kiệt, mười triệu sao? Cho anh nhìn thì được...
Ông chủ Hàn ở bên cạnh dùng giong lơ đãng nói, khối mao liêu nhỏ kia cũng gần hai mươi kilogam, cũng phải cho ra năm sáu chục vòng tay phỉ thúy. Hơn nữa gần đây phỉ thúy băng bán được giá tốt, có một cửa hàng ở Bắc Kinh bán vòng tay phỉ thúy đỏ cấp băng với giá hơn một triệu rưỡi, sau đó còn cạn hàng, vì thế mà thật sự làm cho đám ông chủ châu báu nơi đây nhìn thấy đỏ mắt.
Chỉ cần là khối mao liêu nhỏ nhất cũng có thể cho ra năm sáu chục vòng tay, trị giá hơn chín chục triệu, mà những phần phỉ thúy vụn có thể dùng làm vật trang sức, ít nhất cũng bán được ba chục triệu, cộng lại sẽ vượt qua con số một trăm triệu, vị giám đốc Lưu kia ra giá mười triệu thì thật sự phải chịu lời chế nhạo của Hàn Hạo Duy.
- Anh Hàn, đừng nói vậy chứ, tôi nói là mười triệu Euro, không phải là tiền trong nước, anh cần phải xem cho rõ...
Ông chủ Lưu lên tiếng làm cho Hàn Hạo Duy thật sự phải dừng lời, mười triệu Euro là cả trăm triệu tệ, giá này không thấp. Vừa rồi Hàn Hạo Duy tính toán là giá cả đã thiết kế vật phẩm và mang bán, không ngờ lúc này ông chủ Lưu lại bỏ ra số tiền cao như vậy chỉ để mua nguyên liệu.
Từ lúc là nguyên liệu đến khi biến thành vật phẩm được tiêu thụ trên thị trường sẽ trải qua nhiều công đoạn thiết kế và gia công, sau khi tính toán thì ông chủ Lưu đưa ra mức giá thật sự rất cao, cũng coi như không có bao nhiêu lợi nhuận.
Sau khi suy xét cẩn thận thì ông chủ Hàn đỏ mặt lên tiếng:
- Anh Lưu, vậy chúng ta nói theo đồng Euro, tôi ra giá mười một triệu Euro, coi như khối phỉ thúy kia là của tôi...
Việc kinh doanh thì ai cũng biết nếu đối phương có thứ gì đó mà mình không có, sợ rằng sẽ thu hút được nhiều người đến mua hàng, hơn nữa vì muốn giữ lại những hộ khách trung thành của mình mà ông chủ Hàn kohong thể nào tiếp tục suy xét thêm, trực tiếp bỏ ra thêm một triệu Euro để thu mua phỉ thúy, dù hắn có thâm hụt tiền thì cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
- Hừ, anh Hàn muốn khiêu chiến phải không? Tôi ra giá mười hai triệu Euro, ông chủ Trang, cậu thấy thế nào?
Ông chủ Lưu này là người thủ đô, thật sự biết rõ quá trình Tần Thụy Lân ở thủ đô bán trang sức phỉ thúy đỏ cấp băng là thế nào, nhưng Trang Duệ tiếp nhận cửa hàng quá muộn, hắn còn tưởng rằng Tần Thụy Lân vẫn là của công ty Tần Thị Hongkong, lúc này hắn có cơ hội giành một chén canh của công ty Tần Thị, tất nhiên sẽ cho ra giá gốc.
Nói xong lời này thì giám đốc Lưu thật sự ưỡn ngực ngẩng cao đầu, biểu hiện rõ phong thái của người phương Bắc.
*****
- Hai vị nghe tôi nói một câu được không? Khối phỉ thúy này...
Trang Duệ mãi mà không thể chen miệng được, bây giờ mới có cơ hội nói ra một câu.
- Cậu chờ chút rồi nói, anh Lưu, tôi ra giá...
Không đợi Trang Duệ lên tiếng thì Hàn Hạo Duy đã cắt ngang lời, nhưng sau đó hắn chợt thấy hành vi của mình không phù hợp, hắn vội vàng nói:
- Xin lỗi ông chủ Trang, cậu nói trước đi, cứ nói trước đi...
- Thưa các vị, trước đó tiểu đệ có tiếp nhận một cửa hàng châu báu, đang trong giai đoạn thiếu nguyên liệu, lần này đến Myanmar cũng vì tìm nguồn nguyên liệu cho mình. Hơn nữa khối phỉ thúy này là tôi và công ty Tần Thị liên hợp mà thu vào, thật sự không thể nào phân chia được, mong hai vị bao dung tha thứ cho, thật sự là không thể bán...
Trang Duệ thật sự dở khóc dở cười, mình chưa nói muốn bán phỉ thúy nhưng hai người kia đã tranh chấp với nhau đỏ mặt tía tai. Trước kia hắn bán phỉ thúy chỉ vì không có đường tiêu thụ, vì thế mới phân lợi nhuận ra ngoài, bây giờ thì khác, hắn đã có nơi tiêu thụ, hắn tất nhiên sẽ bán trực tiếp cho người mua hàng, vì vậy mà lợi nhuận trong tay sẽ khả quan hơn.
- Cậu là ông chủ của cửa hàng Tần Thụy Lân sao?
Giám đốc Lưu dùng ánh mắt khó tin nhìn Trang Duệ, vẻ mặt biến đổi bất định, mãi đến khi Trang Duệ thừa nhận thì hắn mới lắc đầu nói:
- Làm phiền, thật sự là làm phiền rồi, ôi, ông chủ Trang thật sự là thanh niên nổi tiếng...
Hàn Hạo Duy ở bên cạnh nghe vậy cũng trợn mắt, người khác nói có tiệm châu báu thì nguyên liệu sẽ không bán ra, mình còn tranh chấp gì nữa? Thế là hắn dừng lại một chút, sau đó bắt chuyện với Trang Duệ một câu rồi đi ra, nếu đứng đây muốn mua nguyên liệu từ trong tay Trang Duệ, không bằng vào trong xem xét là hơn.
Đám người vây quanh vốn có chút tâm tư mua nguyên liệu, bây giờ nghe được lời của Trang Duệ thì đều tản ra. Lúc này tin tức Trang Duệ tiến vào trong nghành châu báu đã lan truyền ra nhanh chóng, điều này làm cho nhiều người chấn động, đừng nghĩ tiểu tử này còn trẻ mà khinh thường, hắn có vận may nghịch thiên, xem ra ngành châu báu sắp có biến động.
Mà công bàn phỉ thúy Myanmar lần này càng được người ta xem trọng, vì tương lai có chỗ đứng trong giới châu báu cả nước mà tất cả thương nhân mao liêu đều chú trọng mua sắm những nguyên thạch không tệ, đều không tiếc ném tiền ra ngoài. Tin tức Trang Duệ tiến vào ngành châu báu, lại đổ thạch thắng, đều này càng làm cho người ta coi trọng, vô tình thúc đẩy giao dịch ở công bàn phỉ thúy lần này.
Sau khi mọi người tán đi thì Tần Hạo Nhiên cẩn thận xem xét ba khối phỉ thúy, sau đó dùng giọng chân thành nói với Trang Duệ:
- Tiểu Duệ, hai khối phỉ thúy nhỏ để lại cho chúng tôi, khối lớn cậu giữ lại, hai khối kia giá tổng cộng là hai trăm triệu, cậu thấy thế nào?
Hai khối nhỏ kia cộng lại cũng hơn một khối phỉ thúy lớn cả chục kilogam, công ty châu báu Tần Thị cũng không phải chỉ có một cửa hàng châu báu, thế cho nên Tần Hạo Nhiên mơ miệng là muốn mua hai khối lớn hơn.
- Hai trăm triệu sao? Chú Tần, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy, chú chỉ cần cho giá một nửa là được...
Tần Hạo Nhiên ra giá tuy thấp hơn so với Hàn Hạo Duy và ông chủ Lưu nhưng đối với Trang Duệ thì đã là rất cao rồi, khi hắn xem xét khối mao liêu kia thì nghĩ rằng giá cả của phỉ thúy bên trong chỉ có thể là hai trăm triệu mà thôi, dù chế tạo ra sản phẩm thì cũng chỉ là bốn trăm triệu, cũng không ngờ giá cả sau khi cắt nguyên thạch ra lại hoàn toàn khác.
Đây cũng vì Trang Duệ không biết giá cả thực chất của thị trường châu báu, khi hắn bán vòng tay phỉ thúy đỏ ở Tần Thụy Lân thì giá cả chỉ là dưới một triệu, sau khi hết hàng thì lên đến giá một triệu rưỡi, bây giơ đã tăng lên khá nhiều rồi.
Hơn nữa Trang Duệ sở dĩ nói cho Tần Hạo Nhiên biết về khối mao liêu này cũng vì không muốn ăn một mình, hắn vốn coi khối mao liêu này là hai bên cùng thu vào.
- Cứ tính là hai trăm triệu, Tiểu Duệ, cậu không cần nhiều lời, công ty châu báu Tần Thị cũng không phải cổ đông chỉ là nhà họ Tần, cậu chọn trúng mao liêu này cũng không làm lợi cho người khác, chút nữa tôi sẽ đưa chi phiếu mở ở ngân hàng Thụy Sĩ cho cậu.
Tần Hạo Nhiên dứt khoát vung tay cản lời Trang Duệ, chính mình nếu ỷ vào thân phận cha vợ tương lai để mua vào với giá một nửa, sợ rằng công ty châu báu Tần Thị sẽ bị người ta nhạo báng.
Hơn nữa Tần Hạo Nhiên muốn Trang Duệ nhận đủ lợi nhuận, giống như những gì hắn vừa nói, tiền không chỉ là của một nhà Tần gia, còn có vài cổ đông khác, mình có thể thu vào hai khối phỉ thúy đã là rất có thể diện rồi, tốn chút tiền của cổ đông cũng chẳng sao.
- Điều này... Thích hợp sao?
Trang Duệ nghe vậy thì có chút chần chừ.
- Sao không thích hợp? Tôi là người được ban quản trị điều đến mua nguyên liệu, tiền này tôi có thể chi phối.
Bây giờ trong khu đất chỉ có Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên và vị quan viên của phía Myanmar, còn có vài binh sĩ. Tất nhiên binh sĩ được vị quan viên kia cố ý gọi đến bảo vệ.
Còn Phương Di và vài vị chuyên gia đổ thạch đã đi vào trong hội trường tiếp tục chọn lựa mao liêu rồi.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy, xem như chú Tần chiếm tiện nghi của cậu, chúng ta đi làm thủ tục thôi...
Tần Hạo Nhiên nhờ người của phía Myanmar đưa đến vài cái bao tải bọc quanh vài khối phỉ thúy, sau đó dùng xe đẩy đến văn phòng của ban tổ chức.
Một giờ sau nhân viên phía Myanmar giúp Trang Duệ làm giấy chứng minh thông quan cho ba khối phỉ thúy, Tần Hạo Nhiên cũng rất dứt khoát, trực tiếp đưa chi phiếu hai trăm triệu tệ cho Trang Duệ.
Sau khi lấy được phỉ thúy đỏ thì Tần Hạo Nhiên quyết định rời khỏi Myanmar, tự mình đưa chúng về Hongkong. Đây cũng là lão không còn biện pháp nào khác, vì phía Myanmar không tình nguyện tiếp nhận, nếu có vấn đề thì bọn họ sẽ khó thể nào chịu nổi tiền đền bù thiệt hại.
Cuối cùng Tần Hạo Nhiên cũng không quay về khách sạn, dưới sự trợ giúp của phía Myanmar, lão mua vé máy bay, thuận tiện liên hệ với phía Hongkong, sau đó được xe vũ trang đưa đến sân bay trở về Hongkong.
Vì những khối phỉ thúy kia vô cùng quý giá, thể tích lại không coi là nhỏ, không thể tùy thân mang theo, vì vậy mà khối phỉ thúy của Trang Duệ cũng được Tần Hạo Nhiên mang về, sau khi kết thúc công bàn phỉ thúy Myanmar thì Tần Hạo Nhiên sẽ cho người đưa đến cho Trang Duệ.
Sau khi từ trong văn phòng của ban tổ chức đi ra thì Trang Duệ cảm thấy rất mệt mỏi, buổi chiều cũng không tiếp tục xem mao liêu mà trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Ban tổ chức nhận được khá nhiều lời yêu cầu của mọi người, vì thế mà quyết định kéo dài thời gian công bàn phỉ thúy thành mười hai ngày, vì vậy mà Trang Duệ cũng có nhiều thời gian để chọn mua mao liêu.
Đấu giá hôm nay có ba khối nguyên thạch mà Trang Duệ nhìn trúng, hắn nói ra với Bành Phi, đồng thời căn cứ vào tình huống đấu giá cụ thể mà cho Bành Phi đặt giá, tất nhiên sẽ là căn cứ vào hiện trường để ra quyết định. Bành Phi cũng không phải kẻ luống cuống tay chân, đó là giao dịch vài chục triệu tệ nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, vẫn mở miệng đồng ý.
*****
Sau khi quay lại khách sạn thì Trang Duệ liên hệ với trong nước, lúc này cửa hàng độc quyền 4s đã được quản lý chuyên nghiệp, phát triển rất tốt, trước tết thì số lượng đặt xe là rất nhiều, trên cơ bản bây giờ cũng ổn định trở lại, mỗi tháng cũng thu vào được lợi nhuận vài triệu bạc.
Nhà xưởng sửa chữa xe hơi của Triệu Quốc Đống càng lũng đoạn thị trường ở trên đường quốc lộ, nếu nói về kỹ thuật và vị trí thì cả ba nhà xưởng đều rất thuận lợi, cũng không phải không có kẻ có ý xấu, nhưng có Trấn Quan Tây đứng ra đầu thuyền, còn có vị bộ hạ cũ của bố Lưu Xuyên đã là phó cục trưởng cục công an quận, vì thế những ông chủ nhà xưởng kia đang có suy nghĩ nên bán lại cho Triệu Quốc Đống hay không.
Chỉ là bây giờ nhà xưởng gia công ngọc khí của Trang Duệ lại gặp vấn đề đình công, vì khối phỉ thúy cấp băng của hắn đã được tạo hình hoàn chỉnh, đã ra thành phẩm. Nhưng La Giang biết Trang Duệ đang ở công bàn phỉ thúy Myanmar, hắn cũng không nóng lòng, vì hắn nhìn vào lượng nguyên liệu tồn kho của Trang Duệ, thật sự tin tưởng vào ánh mắt đổ thạch của ông chủ mình.
Điều làm cho Trang Duệ vui mừng chính là cuối tháng này Tần Huyên Băng sẽ về nước, cũng chính là trước tết ba năm ngày. Hạng mục của nàng ở nước Anh vừa hoàn thành, cũng coi như kịp lúc về nước mừng năm mới. Theo ý của Phương Di thì trước tết cần làm nghi lễ đính hôn, như vậy cái đã rồi nói sau.
Trang Duệ thật sự tán thành hai tay với đề nghị của Phương Di, vấn đề này được quyết định thì Tần Huyên Băng càng có lý do ở lại Bắc Kinh. Hắn rõ ràng là nhẫn nhịn vài tháng, bây giờ đã sớm rục rịch, đặc biệt là sau khi gặp tình huống những cô gái tươi mát trong nhà Bạch Phong, điều này càng làm lửa nóng trong lòng hắn bùng lên mạnh mẽ.
- Anh Trang, anh Trang, tôi đã về...
Trang Duệ gọi vài cuộc điện thoại hỏi thăm, sua đó hắn nằm ngủ. Buổi sáng đổ thạch hao tổn nhiều sức lực, bây giờ ngủ thật sự rất say, lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Bành Phi.
- Thế nào? Trời tối rồi à?
Trang Duệ đi ra phòng khách mới phát hiện bầu trời đã tối đen, hắn lấy ra hai chai nước uống trong tủ lạnh, ném một chai cho Bành Phi rồi cười hỏi:
- Hưng phấn như vậy làm gì? Trúng mao liêu rồi sao?
- Anh Trang, ba khối mao liêu đều đã được thu vào, đều dùng mức giá thứ hai anh đưa cho để chốt giá, tổng cộng là bốn triệu Euro...
Bành Phi hôm nay xem như kiến thức được thế nào là tiền tài như giấy, những con số nhảy nhót trên màn hình lớn thật sự làm cho người ta cảm thấy áp bức, chỉ riêng số tiền chảy qua tay hắn đã là bốn chục ngàn tệ. Tuy từ nhỏ đã đi bộ đội, quan điểm đối với tiền là rất mạnh nhưng vẫn có chút kích động.
- À, chỉ là một con số mà thôi, sau khi chuyện kia được làm xong, cậu sẽ thấy số tiền kia rất chướng mắt...
Trang Duệ nghe được lời của Bành Phi thì không khỏi nở nụ cười, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Những khối mao liêu kia đều cho ra phỉ thúy cấp băng, có một khối phỉ thúy phiêu hoa màu xanh cực kỳ hiếm thấy, nhưng biểu hiện của chúng là rất kém, mình bỏ ra số tiền hơn một triệu Euro cho mỗi khối mao liêu như thế, nắm bắt được cũng là vấn đề bình thường.
- Anh Trang, bây giờ tôi chỉ có một người thân duy nhất là em gái, nếu anh xem tôi là huynh đệ thì cũng nên quan tâm đến em gái tôi, như vậy tôi đã thấy đủ, đời này sẽ đi theo anh, dù có chuyện kia hay không thì cũng không có vấn đề...
Bành Phi nói rất chân thành, hắn biết tiền là thứ tốt, nhưng ngoài những kỹ năng học được trong quân ngũ thì hắn thật sự chẳng còn gì khác, chẳng lẽ chỉ biết cầm tiền ngồi ăn chờ chết? Vì thế mà hắn tình nguyện đi theo bên người Trang Duệ, lúc này mới đi được vài ngày thì kiến thức đã tăng tiến chóng mặt.
Hơn nữa cuộc sống của em gái ở nhà Trang Duệ là rất vui sướng, Bành Phi bây giờ thật sự rất an lòng với hoàn cảnh sống đang có, hắn không muốn vì kho báu hư vô mờ mịt mà đánh đổi những thứ có được vào lúc này.
- Việc này để nói sau, cậu cũng cần thành gia lập thất, mà cũng không có vấn đề, dù sao thì còn nhiều phòng...
Người với người cũng cần xem xét duyên phận, Trang Duệ thật sự không hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình rất hợp ý với Bành Phi, vì thế mà tình nguyện tin tưởng đối phương. Rõ ràng những lời nói của Bành Phi vừa rồi là báo đáp tốt nhất đối với Trang Duệ.
- Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?
Trang Duệ thấy bộ dạng Bành Phi muốn nói lại thôi thì hỏi.
Bành Phi bị Trang Duệ hỏi làm cho gương mặt trắng nõn có hơi đỏ, hắn lắp bắp nói:
- Anh... Anh Trang, tôi muốn gọi điện thoại về nước, không biết có được không?
- Nhớ Nha Nha rồi sao? Cậu cứ gọi thoải mái, không phải đã mở mạng quốc tế cho điện thoại của cậu rồi sao?
Trang Duệ dùng giọng kỳ quái hỏi, trước đó hắn đã nói với Bành Phi là mỗi ngày nên gọi điện thoại cho Nha Nha, vì hắn sợ Nha Nha vào trong hoàn cảnh sống mới mà không có anh bên cạnh thì lại phát chứng bệnh cũ.
- Không... Không phải cho Nha Nha, làm cho một người cùng...
Bành Phi cúi đầu xuống giống như đã làm chuyện gì sai vậy.
- Nữ bạn học sao?
- Vâng...
- Ha ha, tiểu tử cậu đúng là, gọi thì cứ gọi, tôi nào có keo kiệt chút tiền điện thoại chứ? Chết cười mất, cậu vào phòng mà gọi, sau đó đi ra nói cho tôi biết có chuyện gì...
Trang Duệ nghe vậy thì cười phá lến, vị huynh đệ này chân thành đến mức khó chịu.
Bành Phi nghe được lời của Trang Duệ thì nhanh chóng chạy vào trong phòng mình, nhưng một phút sau hắn đã chạy ra, vẻ mặt khó coi.
- Sao vậy?
Trang Duệ thấy vẻ mặt Bành Phi thật sự không quá tốt.
Dưới sự truy vấn của Trang Duệ thì Bành Phi mới nói ra sự việc, thì ra là trước kia Bành Phi tham gia quân ngũ và về quê thăm người thân, trong một lần gặp mặt bạn bè thì vô tình đụng mặt một cô bạn gái hồi học cấp hai.
Tình cảm của hai người trước nay là không tệ, chỉ là năm ngoái Bành Phi không những giải ngũ, cha mẹ cũng mất, chẳng những em gái mắc bệnh, chính hắn cũng biến đổi trở nên khác lạ.
Bành Phi thấy khi đó mình chỉ còn hai bàn tay trắng thì dùng biện pháp thô bạo để đuổi bạn gái của mình đi, hơn nữa còn dọn nhà và đoạn tuyệt quan hệ với đối phương. Hắn cảm thấy mình không thể đem đến hạnh phúc cho người khác, như vậy không bằng buông tay cho người ta đi tìm hạnh phúc của mình.
Nhưng sau khi đi theo Trang Duệ thì tâm tình của Bành Phi chợt biến đổi, vừa rồi hắn gọi điện thoại cho cô gái kia, nhưng kết quả là vừa nối máy thì đã bị cúp máy.
- Cô gái kia có bạn trai chưa?
Trang Duệ mở miệng hỏi.
- Chưa có, tháng trước còn gặp nhau, cô ấy nói mình chưa có bạn trai...
Bành Phi lắc đầu.
- Được, vậy tiểu tử cậu còn sầu lo cái gì nữa? Khi người ta muốn giúp thì cậu từ chối, sau đó lặn mất tăm mất tích, bây giờ cậu còn trông mong người ta nể mặt mình à? Đừng suy nghĩ nhiều, đợi đến khi chúng ta về Bắc Kinh, cậu tự mình đến xin lỗi người ta là được thôi...
- Thật sao? Anh Trang?
Hai mắt Bành Phi chợt sáng rực lên.
- Tất nhiên là thật, nếu không thì cậu ngọt miệng lên một chút, có thể sẽ vãn hồi được thế cục bằng điện thoại.
Trang Duệ nở nụ cười, Bành Phi có bộ dạng thật sự giống một tên mặt trắng nhưng xem ra không có thủ đoạn của Tây Môn Khánh.
-... Hay là để quay về rồi tính sau...
Bành Phi nghe thấy Trang Duệ nói như vậy thì cũng thầm suy xét.
Vài ngày sau Trang Duệ đi dạo trong khu vực thầm tiêu, chỉ là thời gian khá đầy đủ, hắn cũng không liều mạng mà mỗi ngày nhìn hơn năm ngàn khối mao liêu, quyển vở cũng trở nên chi chít chữ số.
Trong vở có hơn hai trăm khối mao liêu, đều là những thứ có màu da không tốt, biểu hiện khó coi nhưng bên trong lại cho ra phỉ thúy tốt. Với tư chất của Trang Duệ mà muốn mua những mao liêu có biểu hiện tốt thì căn bản là không được, nếu tính cả hai mươi triệu Euro mà Tần Hạo Nhiên chuyển khoản thì chỉ có thể thu vào hai ba khối mao liêu mà thôi.
Còn nói về minh tiêu, ngoài ba khối mao liêu mà Bành Phi đấu giá được, Trang Duệ lại đấu được năm khối mao liêu khác, tổng cộng có giá mười một triệu Euro, nhưng giá trị của chúng phải vượt qua con số ba chục triệu Euro. Nếu phỉ thúy được tạo nên thành phẩm thì giá cả còn lên gấp đôi, hắn chỉ dùng hai khối mao liêu cho cửa hàng Tần Thụy Lân, tất cả thì giữ lại, để xem giá cả năm sau là thế nào.
Tống Quân và Mã Mập sau khi được Trang Duệ cho số thì cũng có thu hoạch, liên tiếp đấu được năm sáu khối mao liêu, Mã Mập còn chuẩn bị ngày mai đổ thạch giải tỏa cơn nghiền.
Bây giờ trên tay của Trang Duệ có hai chục triệu Euro của Tần Hạo Nhiên, tiền do hắn mang đến đã được xài gần hết, đấu giá minh tiêu những ngày tiếp theo cũng không có mao liêu nào tốt, thế là hắn chuẩn bị vùi đầu vào thầm tiê, tranh thủ mua được nhiều khối nguyên thạch giá rẻ.
- Con bà nó, coi tiền là rác sao?
Trang Duệ đi đến bên cạnh một khối mao liêu có phỉ thúy cấp băng được định giá thấp nhất là ba chục ngàn Euro mà không khỏi thầm mắng một câu, khối mao liêu này có biểu hiện không quá tốt, toàn thân đen thủi, là mao liêu toàn đổ, không ngờ chỉ sau vài ngày đã có hơn hai mươi đơn đặt giá ở bên trong.
Trang Duệ xem xét và phát hiện có một người trả giá một trăm ngàn Euro, tờ đơn đặt giá ba chục ngàn Euro của mình lại đang nằm dưới đáy hộp đấu giá.
← Ch. 317 | Ch. 319 → |