← Ch.399 | Ch.401 → |
Anh Tào cắn răng đổi mặt mài, vì khối đá này có hình chữ nhật, anh Tào đã mài vị trí chính giữa, vì thế lúc này dù xuất hiện kê huyết thạch cũng không thể nào làm vật trang trí, chỉ có thể cắt ra làm con dấu mà thôi.
Vì vậy có thể thấy nếu kê huyết thạch bên trong không phải là thượng phẩm thì sáu trăm ngàn bỏ ra mua sẽ là vứt qua cửa sổ, tuy đây là tiền riêng của Nghiêm thiếu gia nhưng dù sao thì anh Tào vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, vì sáu trăm ngàn chính là tiền lương năm năm của hắn.
- Xuất huyết, xuất huyết, xuất huyết đi nào.
Anh Tào bây giờ đã không còn ổn tay như lúc đầu, trong lòng thầm cầu nguyện cũng không ra hiệu quả, sau khi từ một mặt khác mài vào ba centimet thì vẫn không có gì, vẫn là một khối đá bình thường, ngoài hai đầu có màu hồng nhạt thì không có bất kỳ thay đổi nào.
- Anh Tào, sao lại không xuất huyết?
Nghiêm Khải dù ngu ngốc thì cũng biết được vài tin tức về kê huyết thạch, nhưng sau khi đi dạo một vòng quanh khối đá của mình, hắn cũng không thấy bất kỳ sắc màu nào xuất hiện.
- Nghiêm thiếu gia, khối vật liệu đá này có thể là phế liệu, dù kê huyết thạch thường sinh trưởng trong đá, thế nhưng lúc này bên trong rất có thể sẽ không có kê huyết thạch, vì vậy mà tôi đề nghị cắt một nhát trực tiếp qua chính giữa, có xuất huyết hay không sẽ biết ngay thôi.
Anh Tào xem như kinh nghiệm phong phú, sau khi mài hai mặt bên mà không có xuất huyết thì đã có phán đoán đúng chín phần mười, hơn nữa bây giờ dù nó có xuất huyết cũng chỉ có thể dùng làm con dấu, cắt một đường qua chính giữa cũng không ảnh hưởng đến giá trị của nó.
- Không phải đấy chứ? Đây là một khối đá vứt đi sao?
Nghiêm Khải nghe vậy mà há hốc mồm, không phải là kê huyết thạch thì là tảng đá, nhưng mình bỏ ra sáu trăm ngàn mua một tảng đá sao? Lúc này đầu óc hắn thật sự là không đủ dùng.
- Không nên nói như vậy, chúng ta phải cắt một nhát mới biết được, nếu như có thể xuất huyết, chỉ cần làm năm ba con dấu cũng đủ tiền sáu trăm ngàn...
Anh Tào nói như vậy nhưng cũng không tin tưởng, với kinh nghiệm của hắn thì khối vật liệu đá này suy sụp chỉ là lẽ tất nhiên.
Nghiêm Khải lúc này cũng xem như là danh nhân ở chợ kê huyết thạch, nguyên nhân là khối vật liệu đá có giá cao nhất lần này do chính hắn sáng tạo ra, tuy chưa hẳn cái giá đó có thể duy trì đến cuối phiên chợ, thế nhưng tối thiểu thì bây giờ có rất nhiều người biết đến hắn.
Danh nhân đồng nghĩ với một con tinh tinh được mọi người nhìn ngắm trong vườn bách thú, khi tin tức Nghiêm Khải đổ thạch truyền ra thì nhiều người vốn đang chọn vật liệu đá trong chợ phải chạy đến vây quanh xem xét, ai cũng muốn biết khối vật liệu đá được bán với giá trên trời sẽ cho ra kê huyết thạch thế nào.
Từ lúc anh Tào bắt đầu mài đá đến bây giờ chỉ là mười phút ngắn ngủi, lấy Trang Duệ làm trung tâm thì bãi cắt đá đã bị người ta vây quanh ba tầng chật như nêm, hơn nữa còn có rất nhiều người đang muốn chen vào, thật sự là còn náo nhiệt hơn trong chợ kê huyết thạch rất nhiều.
Điều này làm cho Trang Duệ nhớ đến một chuyện cười, có kẻ rất thích xem náo nhiệt, chỉ cần chỗ nào có người vây quanh là sẽ nhất định chui vào bên trong xem xét. Có một lần trên đường có tai nạn giao thông, người kia không thể chen vào, sau đó hắn vì quá nôn nóng mà la lớn:
- Người bị tông bên trong là cha tôi, mọi người tránh đường một chút...
Lời này vừa nói ra thì đám người thật sự đứng tránh ra nhường cho hắn một con đường đi vào, chỉ là khi đi vào hắn mới trợn tròn mắt, thì ra chỉ là một con lừa đang nằm trong vũng máu mà thôi.
- Mài hai mặt bên mà không xuất huyết, coi như xong rồi...
- Đúng vậy, chỉ nhìn là biết đổ thạch sụp...
- Có phải vậy không? Vì hôm qua thầy Trang cũng nhìn trúng khối đá này, chỉ cần có xuất huyết thì vẫn còn tính đánh cuộc...
Trong đám người có nhiều lời nghị luận không đồng nhất, chỉ là người nói cuối cùng cũng không biết hành vi đấu giá hôm qua của Trang Duệ chỉ là vì muốn ép Nghiêm Khải vào tròng mà thôi.
Anh Tào lúc này đã vã mồ hôi trán, tuy khối vật liệu đá kia không phải là công ty mua vào, nhưng anh Tào tin tưởng nếu về Trung Hải thì nhóm các bà chủ sẽ tuyệt đối đổ trách nhiệm lên người mình.
- Anh Tào, cắt mau lên...
Nghiêm đại thiếu gia lúc này thật sự là người không tim không phổi, hắn không thể hiểu được tâm tình của anh Tào, thậm chí lúc này tâm tính của hắn cũng đã được điều chỉnh rất tốt.
Một tảng đá vứt đi thật sự chỉ là tổn thất sáu trăm ngàn với Nghiêm Khải mà thôi, về nhà ầm ĩ một lát sẽ có người đền bù số tiền này cho hắn, mà hắn cũng không quan tâm đến bát cơm của anh Tào.
- Con bà nó, xem như mình xui xẻo, gặp phải thằng ngu...
Anh Tào nghe được tiếng thúc giục của Nghiêm Khải thì thầm mắng một câu, sau đó hắn đi đến bên cạnh máy cắt đá, bật điện, bánh răng hợp kim lóe lên những luồng sáng chói dưới ánh mặt trời.
- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
Bánh răng ma xát vào tảng đá phát ra những âm thanh chói tai, bánh răng nhập dần vào bên trong, bột đá màu trắng tung bay làm cho người ta khó thể nhìn thấy rõ ràng.
- Xoẹt, xoẹt... Bộp...
Khi bánh răng hợp kim không còn phát ra những âm thanh ma xát thì âm thanh hai khối đá rơi xuống đất cũng truyền vào trong tai mọi người, điều này làm cho mọi người như ngừng thở, bọn họ căng thẳng chờ đợi bột đá tán đi.
- Sụp rồi, không đỏ, không sắc, không có gì cả...
- Sáu trăm vạn ném qua cửa sổ...
- Ôi, Thầy Trang không ngờ cũng có lúc nhìn sai, nhưng anh ấy quá may mắn, có người đứng ra tiếp nhận thay....
- Điều này cũng là bình thường, Thầy Trang là chuyên gia giám định và đổ thạch phỉ thúy, thất bại một chút ở phương diện kê huyết thạch cũng là bình thường...
Những người đứng gần bên máy cắt đã nhanh chóng khai báo kết quả, chẳng những khối vật liệu đá kia không cho ra màu đỏ, ngay cả bất kỳ màu sắc nào khác cũng chẳng có. Nói cách khác thì sáu trăm ngàn bỏ ra mua vào đã coi như ném qua cửa sổ, vật liệu đá kia đã hoàn toàn đổ thạch suy sụp.
- Anh Tào, anh không phải nói khối vật liệu đá này chắc chắn cho ra kê huyết thạch sao? Thế nào lại không có? Anh giám định cái quái gì vậy?
Nghiêm Khải là loại người rất thích hợp là lãnh đạo, có vấn đề thì sẽ đẩy sang mọi hướng, không liên hệ gì đến chính mình. Bây giờ thật sự là như vậy, hắn chỉ nhớ anh Tào nói rằng khối đá này sẽ cho ra kê huyết thạch, nhưng câu nói khối đá này không đáng giá một trăm ngàn đã bị hắn lãng quên.
- Nghiêm thiếu gia, khối vật liệu đá này là anh mua vào mà? Tôi khi đó cũng đã cản không cho anh mua vào... :
Con người đều có vài phần lửa giận, anh Tào đứng trước mặt bao người bị Nghiêm Khải chà xát vào mặt thì cũng không nhịn được, nếu tiếp tục nhẫn nhịn thì sợ rằng sẽ bị người trong nghề cười cho thối mặt.
- Anh... Anh nói gì? Anh lặp lại tôi xem?
Nghiêm Khải sau khi nghe được lời của anh Tào thì mặt giận tái xanh, anh Tào gần đây khúm núm cung kính sao lại nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy? Dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình sao?
*****
- Tôi lặp lại một lần nữa, Nghiêm thiếu gia anh không hiểu về kê huyết thạch thì đừng thò tay vào, những khối đá còn lại cậu cứ tự tay cắt ra, tôi còn phải đi giúp giám đốc Lam đi mua đá, không có thời gian hầu hạ anh...
Anh Tào nói ra những lời này thì trong lòng thật sự thoải mái, chính mình có tay nghề, dù không làm cho công ty của Lam Hải Bối thì cũng chẳng chết đói.
Sau khi nghĩ thông điều này thì thái độ của anh Tào đã trở nên cứng rắn hơn, thằng ngu Nghiêm Khải này có tư cách gì mà khoa chân múa tay trước mặt mình?
Anh Tào nói xong thì chen vào trong đám người, xoay người bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Anh Tào cũng đã công tác ở công ty của Lam Hải Bối không ít năm, trước nay hắn đều là người phụ trách chọn lựa vật liệu đá kê huyết thạch cho công ty, hắn cũng biết bối cảnh của giám đốc Lam rất phức tạp, rất nhiều chuyện khó thể tự mình quyết định, chính mình đắc tội với bảo bối của Nghiêm gia, như vậy Nghiêm gia sẽ tạo áp lực cho Lam Hải Bối, mình sẽ bị đuổi việc để giải tỏa cơn giận cho đám người kia.
Vì thế mà sau khi đi ra khỏi đám người thì anh Tào nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho giám đốc Lam, nói mình hoàn thành nhiệm vụ lựa chọn kê huyết thạch lần này sẽ về công ty xin từ chức.
- Bỏ hội nghị tối nay, chuẩn bị xe, chúng ta lập tức đến Xương Hóa...
Sau khi cúp điện thoại thì Lam Hải Bối tỏ ra mệt mỏi khó che giấu, người ngoài đều nhìn vào thấy hắn bừng hào quang vô hạn, nhưng ai biết thế lực Nghiêm gia dần suy yếu mà việc kinh doanh của hắn đang ngày càng khó khăn.
Những thế lực mới quật khởi sẽ đại biểu cho tình huống phân chia lợi ích, bây giờ Trung Hải cũng không còn là nhà của Nghiêm gia, dù người ta có nể mặt ông cụ Nghiêm gia vài phần thì cũng chỉ là như vậy mà thôi, đến khi có chuyện liên quan đến ích lợi thì mặt mũi cũng không còn đáng giá ba xu một hào.
Có thể làm cho một nhân viên đã công tác hơn chục năm của công ty phải lên tiếng từ chức, như vậy sự việc phát sinh là không nhỏ, Lam Hải Bối phải tự mình đi xử lý, nếu không sự nghiệp do lão sáng lập ra sẽ bị ảnh hưởng.
- Cắt sụp cũng tốt, người này không có chuyên môn nên không sụp mới là lạ...
- Đúng vậy, tiểu tử này quá ngu ngốc, sáu trăm ngàn vứt ra mua một khối đá bỏ đi...
- Ha ha, biết đâu hôm qua thầy Trang cố ý để cho hắn chui vào "hạ bộ"...
Những hành động của anh Tào thật sự làm cho đám người nơi đây phải trầm trồ khen ngợi, đây cũng chính là vì Nghiêm Khải quá kém nhân duyên, không được lòng người, cũng không ai thấy hắn thuận mắt.
- Anh Tào, tôi sẽ đuổi việc anh, con bà nó, cuốn gói cút đi là vừa...
Lúc này Nghiêm Khải đã tức giận đến mức toàn thân phát run, hắn xoay người hướng về phía anh Tào bỏ đi mà rống lên một câu, tất nhiên anh Tào có nghe được cũng không quan tâm, vì hắn đã có quyết tâm từ chức rồi.
- Ôi, ông chủ, còn cắt đá nữa không? Nếu không thì tránh ra cho người khác...
Vị thôn dân cho thuê máy cắt tiến lên hỏi một câu không biết điều, hắn cũng muốn thừa dịp có nhiều người để quảng cáo cho mình, tuy không phải là người đổ thạch nhưng hắn cũng biết cắt đá suy sụp sẽ không có lợi cho kinh doanh của mình.
- Cắt, sao lại không cắt? Tiền đã đưa cho anh, nếu không thì trả tiền đây?
Nghiêm Khải bắt đầu ném lửu giận về phía vị thôn dân cho thuê máy, hắn thở phì phò đi đến bên cạnh máy cắt, bản thân tự đưa một khối mao liêu lên bàn.
Vị thôn dân kia chợt rụt đầu lại, trả tiền sao? Không có cửa đâu, tiền vào túi thì đừng hòng chạy ra.
Nghiêm Khải cũng không tính là ngu ngốc, sau khi nhìn anh Tào làm một lần thì hắn cũng biết cách cắt đá như thế nào, vì vậy mà sau khi mở nguồn điện, hắn cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng cắt xuống vị trí chính giữa khối đá.
Kết quả không cần nói cũng biết, hôm qua Trang Duệ lừa Nghiêm Khải mua đá thì chọn lựa những khối đá có biểu hiện tốt, tơ máu bừng bừng nhưng bên trong thật sự chẳng có gì.
Có những vật liệu đá có chút màu sắc bên trong, nhưng màu sắc rất ảm đạm, dù mài thành con dấu thì cũng không tính với giá ba năm trăm đồng.
Sau khi cắt và vứt đi một khối đá, Nghiêm Khải lại đưa một khối đá tiếp theo lên bàn cắt, hai mắt đỏ hồng, hắn cắt xuống giống như bên dưới không phải là đá mà là Trang Duệ vậy.
Không thể không nói Nghiêm Khải có vài phần thiên phú cắt đá, chỉ hai ba phút đã cắt sạch bốn khối đá còn lại của mình, hơn nữa chỉ cắt vài nhát mà thôi. Kết quả thì như nhau, tất cả đều suy sụp, cái này nói rõ bảy trăm ngàn của Nghiêm thiếu gia đã trôi đi như nước sông.
- Này, có thể nhường chỗ một lúc được không?
Khi Nghiêm Khải còn đang ngây người thì chợt cảm thấy có ai đang động vào mình, hắn không thể hiểu được mình bỏ ra bảy trăm ngàn mà không mua được một mẩu kê huyết thạch nào.
Người đẩy Nghiêm Khải ra chính là Trang Duệ, cũng không phải hắn cố ý muốn kích thích Nghiêm Khải, chỉ là hắn muốn nhanh chóng xử lý đống vật liệu đá và rời khỏi nơi này. Tuy khung cảnh Ngọc Nham Sơn rất đẹp nhưng phương diện không được tắm rửa cũng làm cho hắn không chịu được.
Hơn nữa buổi tối ôm vợ ngủ mà bên dưới cứng nhắc như đá, điều này làm cho hắn càng thêm mất vui.
- Thằng nhãi, mày cũng không khá hơn chút nào đâu.
Sau khi Nghiêm Khải phát hiện người đẩy mình là Trang Duệ thì thầm mắng một câu, lại nhổ một bãi nước miếng.
- Này, ông chủ, vừa rồi ngài cắt ba khối đá liên tiếp, như vậy là cắt năm lần, còn thiếu tôi 400 đồng...
Nghiêm Khải còn chưa dứt lời thì đã bị vị thôn dân kia kéo lại, sau khi nghe xong thì Nghiêm thiếu gia càng cảm thấy ngột ngạt hơn.
- Nghiêm đại thiếu gia có rất nhiều tiền, ông chủ thật sự là quá thiển cận rồi...
Trang Duệ và Dương Vĩ đang khiêng một khối đá hơn bốn mươi cân lên bàn cắt, sau đó còn quay đầu nói lời vui đùa, Nghiêm Khải đứng bên cạnh không khỏi tức giận xám mặt.
- Tôi đây chỉ là làm ăn nhỏ, cũng không cho ký sổ...
Vi thôn dân kia rất bướng bỉnh, nói một câu với Trang Duệ, vì hắn sợ Trang Duệ chút nữa cũng cắt xong mà không trả tiền, vì thế mà thuận tay ghi chép lại vài con số, rõ ràng đang tính toán Trang Duệ cắt tổng cộng bao nhiêu khối đá.
- Anh đúng là...
Trang Duệ thật sự không biết nói gì hơn, đã gặp qua nhiều người tham tài nhưng chưa thấy ai đến mức như vậy.
- Con bà nó, không phải là bốn trăm đồng sao? Chưa thấy tiền bao giờ à?
Nghiêm thiếu gia bị một câu nói của Trang Duệ làm cho gương mặt nổi giận đến mức xám ngắt, lúc này càng trở nên khó coi, hắn nhanh chóng rút ra vài tờ tiền ném xuống chân vị thôn dân cho thuê máy.
Bình thường thì ai cũng thích tiền, nhưng vị thôn dân kia lại không quan tâm đến mặt mũi, hắn cười ha hả cúi xuống nhặt tiền, còn thấy lời hơn hai trăm đồng, thế là gương mặt càng tươi cười như một đóa hoa.
Trang Duệ lắc đầu, Nghiêm Khải rõ ràng là một cậu bé bị người nhà làm cho hư hỏng, nếu cứ dây dưa với đối phương thì chính mình cũng coi như mất thân phận, vì vậy hắn cũng không nói lời gì kích thích Nghiêm thiếu gia, chuẩn bị mở nguồn điện để cắt khối đá của mình.
Đây là một khối vật liệu đá hơn bốn mươi kilogam, cũng không có màu sắc xuất hiện ở bên ngoài, nó có lớp da màu đen, hơn nữa cũng không phải thuần khiết, có hơi bụi vàng, lớp vân cũng bình thường, thuộc về loại kém, chỉ có thể cho ra loại kê huyết thạch Mộc Văn Đống mà thôi.
← Ch. 399 | Ch. 401 → |