← Ch.400 | Ch.402 → |
Mộc Văn Đống chính là loại kê huyết thạch có màu đen vàng giao thoa, có thể mang theo chút màu xám trắng, hơn nữa còn xen kẽ vào nhau không có thứ tự, lại có hoa văn như vân gỗ, thuộc về chất liệu thông thường.
Trang Duệ sở dĩ mua khối vật liệu đá này cũng là vì nó có hơn bốn mươi cân, có thể cắt ra được hai mươi cân nguyên liệu làm con dấu, rất phù hợp để buôn bán ở Tuyên Duệ Trai. Vì người đến Phan Gia Viên du ngoạn thường là du khách đến từ khắp nơi trên đất nước, người thường chiếm đa số, bọn họ cũng sẽ không bỏ ra vài trăm ngàn để mua một con dấu.
Những con dấu giá tiền từ vài chục đến vài trăm, đất nhất cũng là ba trăm sẽ được người bình thường ưa chuộng, bọn họ có thể mua vào được. Hơn nữa khối vật liệu đá kia tuy lớn nhưng Trang Duệ chỉ mau vào với giá sáu ngàn, nếu cắt ra làm con dấu thì cũng rất có lời.
Một khối nguyên liệu hai mươi cân có thể làm được một trăm con dấu, như vậy bán ra cũng được vài chục ngàn. Tuy Trang Duệ không dựa vào món này để kiếm tiền nhưng thu hút khách hàng cũng là một phương diện quan trọng, một cửa hàng cũng không thể chỉ toàn bán những vật phẩm xa hoa, loại trung và kém vẫn nên có.
Khi máy cắt phát ra những âm thanh ầm ầm thì Trang Duệ trực tiếp hạ bánh răng xuống chính giữa khối đá, đá vụn tung bay, tảng đá bị chia làm hai nửa.
- Ôi, màu đen, không đáng tiền...
- Đúng vậy, chất liệu không tốt, giỏi lắm là có giá trị vài chục ngàn...
- Thầy Trang cũng có lúc sai lầm sao?
- Cũng không thể nói như vậy, khối đá này có biểu hiện rất bình thường, có lẽ mua với giá rẻ, chắc chắn sẽ không phải bồi thường xu nào...
Những người ở chung quanh quan sát đều là kẻ hiểu chuyện, khi thấy Trang Duệ cắt đôi khối đá thì lên tiếng nghị luận, nhưng ánh mắt của bọn họ rất cao, loại kê huyết thạch Mộc Văn Đống thật sự không làm bọn họ phải quan tâm.
Trang Duệ cũng không quan tâm đến phản ứng của đám người kia, hắn ra vẻ đi quan sát vết cắt, sau đó dùng phấn vẽ lên, lại dùng máy cắt phân giải hai khối đá kia ra thành những khối to như nắm tay, những phần đá dư thừa vô dụng đều bị hắn vứt ra ngoài.
- Một nhát, hai nhát, ba nhát... Này, sao anh lại cắt hơn mười nhát...
Trang Duệ bên này đang cắt đá thì ông chủ cho thuê máy cắt lại nhìn bằn ánh mắt cầu xin, người ta chỉ là một nhát cắt một khối đá, tối đa cũng chỉ là hai ba nhát cắt, mà Trang Duệ thì một khối đá đã cắt hơn mười lượt, ông chủ thật sự không nhịn được mà phải hét lên.
- Sao vậy? Chúng ta đã nói giá 150 đồng một khối đá, anh quan tâm tôi cắt ít hay nhiều làm gì?
Trang Duệ cười trả lời một câu, thấy ông chủ cho thuê máy căt đang đau lòng đến mức gương mặt run rẩy thì hắn đã vui mừng đến mức nở hoa.
- Này, anh cho hắn cắt một lần 150 đồng, sao lại lấy của tôi những 200 đồng?
Nghiêm Khải ở bên cạnh thấy như vậy thì quấn lấy vị thôn dân kia.
- Buông ra, đừng động tay động chân, vừa rồi là anh tự định giá 200, liên quan gì đến tôi?
Vị thôn dân kia là người vùng núi nên cơ thể rất cường tráng, hắn trừng mắt làm cho Nghiêm Khải sợ đến mức vội vàng buông tay. Mình tuy mang theo hai tên vệ sĩ nhưng đây là địa bàn của người ta, ra tay thì nhất định là mình có hại. Hơn nữa Nghiêm đại thiếu gia còn mơ hồ nhớ đến tình huống vừa rồi, hình như Trang Duệ đã bàn giá với ông chủ này.
Sau khi thấy Trang Duệ cởi bỏ xong khối đá đầu tiên thì người vây quanh dần tản đi, bọn họ bắt đầu đi mua kê huyết thạch, xem náo nhiệt như vậy là đủ rồi.
- Như vậy mà cũng xưng là chuyên gia, cắt ra những thứ rác rưởi mà thôi...
Nghiêm Khải lại không đi, hắn đứng bên cạnh mở miệng châm chọc và khiêu khích Trang Duệ. Vừa rồi xem như hắn đã hiểu, Trang Duệ cắt khối vật liệu đá kia tuy có vẻ không tốt nên coi như có cơ hội trào phúng, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng mình đã ném qua cửa sổ mất bảy trăm ngàn, hắn có tư cách gì để trào phúng người khác?
- Này, không thấy phiền à? Không có việc gì thì cút đi, đừng đứng dây dây dưa mất thời gian...
Trang Duệ định cắt khối đá thứ hai thì thật sự không chịu được sự dây dưa của Nghiêm Khải, thế là trừng mắt lên nhìn.
- Anh đây thích như vậy, mày mua chỗ này rồi sao? Ông thích đứng đây, thằng nào làm gì được ông...
Nghiêm Khải hôm nay rất mất mặt, bảy trăm ngàn theo gió bay đi, vì thế hắn quyết định hôm nay phải kích thích Trang Duệ, phải trả thù.
Trang Duệ mặc kệ Nghiêm Khải, hắn quay đầu nói với Bành Phi:
- Bành Phi, đuổi hắn đi...
Bành Phi đứng bên cạnh đã sớm cảm thấy nhàm chán, sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì chụp lấy cổ áo của Nghiêm Khải và dùng sức nhấc lên. Bành Phi tuy chỉ có một mét bảy nhưng chỉ dùng một tay đã có thể nhấc bổng một người khá to cao như Nghiêm Khải lên cao.
Nghiêm Khải lúc này đang đạp chân vào khoảng không bên dưới, trong miệng lớn tiếng nói:
- Buông ra, thả tao ra, tao sẽ tố cáo chúng mày tội đánh người...
Hai tên vệ sĩ của Nghiêm Khải cũng lao lên, tuy bọn họ biết mình không đánh lại Bành Phi nhưng bây giờ cố chủ bị đánh, chính mình nếu trơ mắt đứng nhìn thì quay về nhất định sẽ bị đuổi việc.
- Cút đi...
Bành Phi dùng sức ném Nghiêm Khải về phía hai tên vệ sĩ, hắn ra tay rất có chừng mực, lực lượng cũng không quá lớn, để cho hai tên vệ sĩ thoải mái đỡ lấy Nghiêm Khải.
- Họ Trang kia, mày đánh người, cứ chờ đó, mày sẽ chẳng có quả ngọt để ăn đâu...
Nghiêm Khải giữ lấy hai tên vệ sĩ của mình, sau đó mắng một câu với Trang Duệ, chỉ là thấy Bành Phi đi đến thì nhanh chóng chui vào trong xe, đợi hai tên vệ sĩ lên xe thì nhanh chóng rút đi.
- Thế nào, có quay được không?
Nghiêm Khải ngồi ở vị trí ghế lái phụ quay lại nhìn tên vệ sĩ mà mình đã sắp xếp cầm máy quay đang ngồi phía sau, hắn vừa rồi là lấy thân dụ hổ, cổ bây giờ vẫn còn đau.
- Nghiêm thiếu gia, không có vấn đề, đã quay xong...
Tên vệ sĩ phía sau chợt vội vàng gật đầu, lại đưa máy quay đến cho Nghiêm Khải.
- Để tôi xem...
Nghiêm Khải nhận lấy máy quay, hắn mở ra xem, nhưng càng nhìn thì vẻ mặt càng khó coi, cuối cùng là nổi giận nghiến răng nghiến lợi.
- Nghiêm thiếu gia, quay thế nào? Tốt chứ?
Tên vệ sĩ đưa đầu đến hỏi.
- Tốt, tốt con bà mày, đây là những gì mày quay sao? Hai con khốn này như xác ướp di động, mày quay chúng nó làm gì? Mày là thằng ngu, để cho tao bị đánh oan uổng...
Nghiêm Khải xoay người đập máy quay lên người tên vệ sĩ phía sau, trong máy quay toàn là hình ảnh Tần Huyên Băng đang xì xào bàn tán với Tống Tinh Quân, chỉ có duy nhất hình ảnh Nghiêm Khải được tên vệ sĩ kia giữ lấy người là được quay vào mà thôi.
Hai cô gái kia rõ ràng là rất đẹp, điều này khỏi phải bàn cãi, nhưng cũng vì vậy mà diệu kế của Nghiêm Khải bị phá hoại hoàn toàn.
Tên vệ sĩ nghe được lời của Nghiêm Khải thì cũng choáng váng, vừa rồi Bành Phi dùng một tay xách cổ Nghiêm Khải và nhấc bổng lên thì Tần Huyên Băng và Tống Tinh Quân đều phát ra một tiếng hét kinh hãi, đều dùng bàn tay che miệng, biểu hiện giật mình sợ hãi. Tất cả hành vi của hai cô gái đẹp hấp dẫn sự chú ý của tên vệ sĩ, thế là hắn thật sự không quay được hình ảnh Bành Phi xách cổ Nghiêm Khải.
Nhưng sự việc này rõ ràng là tên vệ sĩ đuối lý, hắn chỉ biết ôm đầu cho Nghiêm thiếu gia trút giận rồi nói sau.
- Nghiêm thiếu gia, nếu không chúng ta quay lại, tìm cơ hội quay phim lại một lần nữa?
Khi thấy hình ảnh thật sự không có gì ra hồn, tên vệ sĩ đang lái xe mở miệng đề nghị với Nghiêm Khải.
- Mày ngu vậy? Muốn để bố bi đánh nữa sao?
Nghiêm Khải nếu không phải vì tên kia đang lái xe thì sợ rằng đã vung tay đánh cho một trận, mà việc đã đến nước này thì cũng không còn cách nào khác.
- Đi thôi, về Xương Hóa, chạy nhanh một chút, tao không tin không trị được chúng nó...
Nghiêm Khải ngồi ngây ngốc một lúc rồi dùng tay chỉ về phía Xương Hóa, hắn không có người quen biết, nhưng việc nhỏ này mà cầu cạnh kẻ khác cũng có chút mất mặt, càng chứng tỏ mình không có năng lực...
*****
Trang Duệ cũng không quan tâm đến chuyện của Nghiêm Khải, đừng nói ông nội của Nghiêm Khải là quan lớn, như vậy là quái gì, chẳng lẽ còn lớn hơn cả bác cả nhà mình? Lúc này hắn đã đuổi đi một con ruồi bay vo ve bên tai, thế cho nên tất cả tinh thần đều đặt lên những khối vật liệu đá của mình.
Vài trăm cân đá với số lượng hai ba chục khối đá, những khối đá này liên tục được máy cắt phân giải ra, động tác của Trang Duệ rất thành thạo, ngay cả chú Đức nhìn vào cũng liên tục gật đầu, nếu đổi lại là lão thì tiến lên cũng chưa chắc sẽ làm tốt hơn.
- Trang Duệ, nghỉ ngơi một chút đi...
Cắt đá cũng mất nhiều thể lực, một giờ sau thì quần áo Trang Duệ đã ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng ướt sũng, toàn thân giống như vừa đi tắm.
Tiếp nhận khăn từ tay Tần Huyên Băng, Trang Duệ nhìn những khối đá còn lại của mình, hắn quay sang nói:
- Dương Vĩ, anh và Bành Phi về nhà lão Vương chạy xe đến đây, sau khi cắt đá xong thì chúng ta chạy suốt đêm về Trung Hải...
Trang Duệ hôm nay mệt mỏi toàn thân đổ đầy mồ hôi cũng không muốn ở lại vùng núi này, dù nấu nước nóng cũng có thể tắm nhưng dù sao cũng không tiện, bây giờ chỉ mới hơn bốn giờ, sau khi cắt xong hai tảng đá này thì mười giờ tối có thể quay về Trung Hải...
- Được, chúng tôi đi...
Dương Vĩ đồng ý, hắn ở lại đây hai ngày cũng đã thấy nhàm chán, dù sao thì mình cũng không hiểu về kê huyết thạch, chỉ có thể đứng xem náo nhiệt mà thôi.
- Đừng quên trả tiền cho chú Vương...
Trang Duệ hô lên một tiếng.
Hai khối đá còn lại cũng không lớn, Trang Duệ cũng không cắt mà dùng máy mài loại bỏ lớp da, chỉ mất mấy phút đã xong, có lẽ lúc này Dương Vĩ và Bành Phi còn chưa đến nhà lão Vương.
Lúc này nhóm người mua vật liệu đá trong chợ đi ra xếp hàng để chờ đến lượt cắt đá đã ngày càng nhiều hơn.
Kê huyết thạch có chút khác biệt với phỉ thúy, nguyên thạch phỉ thúy mà cắt sụy sẽ coi như giá trị giảm sút cực kỳ thảm thương, nhưng nếu vật liệu đá cho ra kê huyết thạch chất lượng thấp thì cũng có thể dùng nó làm con dấu, cũng có thể căn cứ vào hình dáng để tạo nên vật trang trí, vì vậy rất nhiều người muốn cắt đá rồi mới mang nguyên liệu về.
Trang Duệ cắt đá cả buổi, cũng có nhiều người đứng xem, tuy phẩm chất kê huyết thạch hắn chọn ra không có phẩm chất cực tốt, thế nhưng khối đá nào cũng cho ra nguyên liệu, căn bản là có lời mà không bồi thường.
- Thầy Trang, ngài đã dùng máy xong chưa?
Có người thấy Trang Duệ dừng tay thì tiến lên hỏi một câu.
- Đã xong rồi...
Trang Duệ đang chuẩn bị lên tiếng ngừng cắt đá thì chú Đức chợt lên tiếng:
- Trang Duệ, hai người kia còn chưa quay lại, cậu cắt luôn khối đá đã mua với giá một ngàn đồng ra xem...
Chú Đức đã biết Trang Duệ được vài năm, biết rõ tâm tính của đệ tử mình không xấu, ánh mắt cũng không kém, lão chỉ cần nhìn vào biểu hiện của hắn khi mua khối đá đen kia thì nhận ra một vấn đề, đó là hắn rất coi trọng nó.
- Đúng rồi, chú Đức, chú không nhắc thì cháu cũng quên mất.
Trang Duệ vỗ vỗ đầu, khối đá cho ra kê huyết thạch Lưu Quan Trương vẫn còn nằm trong ba lô của Bành Phi, bây giờ nó đang được Tần Huyên Băng xách trên tay. Hắn vội vàng đi qua lấy khối đá ra, lại thuận tay lấy ra một xấp tiền.
- Các vị, tôi không sử dụng máy cắt đá nữa, nếu ai muốn dùng thì cứ tự nhiên, tôi dùng máy mà một lúc mà thôi...
Trang Duệ ôm quyền với đám người bốn phía, hắn đã giữa máy hơn hai giờ, tính ra đã mất hai ba ngàn đồng, vì vậy mà lấy tiền chuẩn bị thanh toán cho ông chủ cho thuê máy.
- Tổng cộng là ba ngàn chín trăm đồng, ôi, làm ăn thế này thì chết mất...
Ông chủ cho thuê máy thấy Trang Duệ cầm tiền đi đến thì vội vàng tiến lên nghênh đón, vẻ mặt tỏ ra buồn chán, sớm biết hôm nay làm ăn tốt như thế sẽ không cho Trang Duệ sử dụng máy, vì nãy giờ đã lỗ cả ngàn đồng rồi.
- Cho ngài bốn ngàn, tôi còn phải dùng máy mài một lần nữa, ngài thật sự là ra giá quá đắt...
Trang Duệ dở khóc dở cười đếm bốn ngàn đưa cho ông chủ cho thuê máy, đối phương xem ra rất biết cách kinh doanh, nếu sử dụng một khối đá với hai loại máy cũng phải tính tiền.
- Như vậy đấy, tôi cũng phải mua những thứ máy móc này với giá vài chục ngàn...
Ông chủ cho thuê máy chợt mất vui, bánh răng máy cắt sử dụng nhiều cũng hư tổn, sẽ phải thay cái mới, mà Trang Duệ thì một khối đá cắt đến cả chục lần làm hắn đau lòng.
- Được, coi như tôi nói sai, ngài đang đầu tư lớn, được chưa?
Trang Duệ bị lời nói của ông chủ này làm cho dở khóc dở cười, vài chục ngàn mà chỉ hai ba ngày đã thu về tiền gốc, không phải một vốn bốn lời sao? Trang Duệ lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra kinh doanh cũng có nhiều cách hái ra tiền như vậy.
Trang Duệ cũng không gia cố khối đá trên máy cắt, hắn cầm lấy khối đá to như nắm tay, lại khởi động máy mài, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, vì hắn chưa từng cắt đá với tư thế như vậy bao giờ.
Khối đá cho ra kê huyết thạch Lưu Quan Trương này có lớp da rất mỏng, chỗ dày nhất chỉ là hơn một centimet, hơn nữa lớp đá khá xốp, chỉ cần không chú ý sẽ làm tổn thương vào kê huyết thạch bên trong ngay.
Nếu như không phải chú Đức nhắc nhở thì Trang Duệ cũng không có ý định cắt bỏ khối đá này, nhưng chú Đức đã nói thì hắn cũng chỉ có thể cố gắng kiên trì mà thôi.
Trang Duệ cẩn thận dùng máy mài lớp da mỏng bên ngoài, những mảnh đá vụn liên tục rơi xuống, mỗi lần đá mài sắp lau đi lớp da thì hắn lại dời đi chỗ khác, bây giờ khối đá chỉ còn một lớp da mỏng mà thôi.
Lúc này Trang Duệ chỉ mài một khối đá nhỏ nhưng lại hao tổn sức lực tương đương với cả chục khối đá trước đó, nếu hắn dùng sức quá lớn sẽ làm tổn thương vào bên trong, nếu quá nhẹ sẽ không thể nào lau sạch lớp da bên ngoài.
Chỉ mài một khối đá to như nắm tay nhưng lại làm cho Trang Duệ vã đầy mồ hôi, thậm chí còn không chú ý đến xung quanh, Dương Vĩ và Bành Phi dừng xe ở bên cạnh mà không biết.
- Điều này... Điều này... Trang Duệ, dừng tay, mau dừng tay...
Chú Đức đang chú ý khối đá trên tay Trang Duệ, đột nhiên lên tiếng yêu cầu hắn dừng tay, sau đó cướp lấy khối đá.
Tuy bây giờ nắng đã lặn về tây nhưng khu vực này vẫn rất sáng, chú Đức còn lấy ra đèn pin xem xét cẩn thận khối đá, sau đó càng thêm kinh ngạc.
Tuy khối đá vẫn còn lớp da rất mỏng bao bọc, phải dùng giấy nhám mịn để mài sạch, nhưng ánh sáng đèn pin cũng có thể phân biệt được màu sắc bên trong.
- Bau màu đen trắng đỏ, Trang Duệ, đây... Đây là vật liệu đá kê huyết thạch Lưu Quan Trương...
Chú Đức cầm khối đá trong tay xem xét các mặt và cuối cùng lại hô lên, âm thanh rất lớn, có thể lấn át tiếng ma xát của máy cắt ở bên cạnh.
- Cái gì, vật liệu đá kê huyết thạch Lưu Quan Trương?
- Tôi không nghe lầm đấy chứ? Thầy Mã đang cầm trên tay kê huyết thạch Lưu Quan Trương sao?
Đám người vốn không chú ý đến nhóm Trang Duệ nhưng sau khi nghe được lời của chú Đức thì nhanh chóng đưa mắt sang, bọn họ đều là người ăn cơm nhờ kê huyết thạch, thế cho nên ai cũng biết mức độ quý giá của kê huyết thạch Lưu Quan Trương, đây chính là một loại kê huyết thạch cực phẩm có thể so sánh với đại hồng bào.
Kê huyết thạch cũng giống như phỉ thúy, trong những cửa hàng bình thường ở các thành phố sẽ không có những vật phẩm được làm từ kê huyết thạch cực phẩm.
Những con dấu hoặc vật trang trí làm từ kê huyết thạch Lưu Quan Trương hoặc đại hồng bào bình thường đều chỉ bán trên đấu giá, hơn nữa giá cả khởi điểm cũng phải hơn vài triệu. Khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương của Trang Duệ to như nắm tay, dù làm thành con dấu thì cũng bán được ba năm triệu.
Tất nhiên nếu chế tác kê huyết thạch Lưu Quan Trương kia làm vật trang trí, giá cả thị trường sẽ rất cao, có thể nói từ khi mở chợ giao dịch kê huyết thạch đến nay thì khối kê huyết thạch này là quý giá nhất.
- Thầy Mã, có thể cho tôi xem một chút được không?
Vương Tiểu Dật từ trong đám người chen ra, công ty của hắn chiếm định mức năm mươi phần trăm thị trường kê huyết thạch trong nước, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy kê huyết thạch Lưu Quan Trương.
Chú Đức và Vương Tiểu Dật là bạn bè cũ, thế nên lão nhanh chóng đưa đèn pin và khối đá cho Vương Tiểu Dật.
- Trang Duệ, tiểu tử cậu hình như không có chút hưng phấn thì phải? Tôi nhớ đã từng nói về địa vị của loại nguyên liệu này trong nhóm kê huyết thạch rồi thì phải...
Chú Đức thừa dịp Vương Tiểu Dật đang xem xét Lưu Quan Trương mà mở lời trêu chọc Trang Duệ.
- Ha ha, chú Đức, cháu chỉ dựa vào cảm giác để mua khối đá kia, xem ra cảm giác không sai, quả nhiên cho ra thứ tốt...
Trang Duệ cười đáp lời, hắn thật sự không áp chế được cảm giác hưng phấn. Thử nghĩ xem, người đã từng cắt ra những khối phỉ thúy với giá vài trăm triệu thì còn hưng phấn nhảy cẫng lên vui sướng khi cắt ra một khối kê huyết thạch có giá vài triệu không?
- Tiểu tử cậu đúng là quá may mắn...
Chú Đức lắc đầu, tình huống của Trang Duệ thật sự giống như có công năng đặc biệt, nhưng trên đời này cũng có những kẻ cực kỳ nhạy cảm, có thể nói đó là thiên phú.
← Ch. 400 | Ch. 402 → |