Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 464

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 464: Mộc bản
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tiếp theo...

Trương quản lý đứng ngoài cử kêu người đi vào, giọng của hắn rất có khí lực, hôm nay hắn đã đại khai nhãn giới, hắn đã biết kiến thức của cái gọi là chuyên gia là thế nào.

Bất kể là đồ cổ thuộc loại nào, chỉ cần đến tay Trang Duệ, đều có thể phân biệt thật giả, nói có căn cứ, Trang Duệ giống như một cuốn bách khoa toàn thư về đồ cổ, giống như toàn bộ đều là sở trường, cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có đồ vật nào có thể làm khó Trang Duệ được.

- Ai, cái vật này không nhỏ a.

Sau kho có tiến hô, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi tiến vào trong gian phòng, Trang Duệ trông thấy đồ vật hắn ôm trong ngực, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Lão nhân dáng người không cao, từ bộ dáng đoán được tuổi của hắn hơn sáu mươi, mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng dình đầy mồ hôi, nhưng rất có tinh thần, nhưng lúc hắn tiến vào trong phòng, ánh mắt của Trang Duệ đã nhìn thẳng vào vật hắn đang ôm trong lòng ngực.

Lão nhân ôm trong ngực một khối mộc bản dài chừng một mét, bề rộng chừng bảy tám cm, màu sắc có chút tối hồng, mặt tấm ván gỗ đối diện với Trang Duệ, trên đó có một chút phù điêu.

Trang Duệ ngồi cách cửa ra vào cũng không xa, lão nhân vừa tiến vào, tuy còn chưa nhìn kỹ, Trang Duệ cũng có thể phân biệt ra, phù điêu trên mộc bản là một môn thần, đầu và thân thể đều nhỏ, về phần là Tần Quỳnh hay là Uất Trì Cung, Trang Duệ không cách nào nhận ra.

Tuy mộc bản bằng gỗ này rất nhẵn mịn, nhưng Trang Duệ nhìn ra được, hẳn là không phải bằng gỗ tử đàn chế thành, bằng không thì lão nhân này không thể ôm nó nổi.

- Lão nhân gia, đến đây, đến đây, trời rất nóng, nên để thứ này lên đây.

Trang Duệ đứng dậy, giúp lão nhân đặt tấm mộc bản này lên mặt bàn, sau khi đụng vào, Trang Duệ cảm giác tuy tấm mộc bản này rất dày, nhưng cũng không phải quá nặng.

- Tôi tự làm được, ngài tự mình tới, tôi đảm đương không nổi a.

Lão nhân liên tục khoát tay, cuối cùng dưới sự kiên trì của Trang Duệ, lúc này mới buông tay để cho Trang Duệ đặt thứ đồ lên mặt bàn.

- Ha ha, lão nhân gia, ngài nên uống nước trước đã.

Trang Duệ cười nói, Trương quản lý đã biến thành nhân viên phục vụ, lập tức đưa một chén nước tới.

- Cảm ơn ngài!

Lão nhân cũng không khách sáo, sau khi tiếp nhân ly nước của hắn, nhưng có chút bất an đứng đó, nói ra:

- Trang lão sư, vật này là của tổ tiên truyền thừa lại, nhưng vẫn để nó ở trong nhà, gần đây căn nhà bị phá bỏ và dời đi nơi khác, tiền đền bù tổn thất không đủ để mua nhà trong nội thành, cho nên mới đem vật này tới đây cho ngài xem, nếu nó có giá trị, thì tôi bán nó cho ngài.

- Lão nhân gia, gọi tôi là tiểu Trang là được rồi, tôi không đảm đương nổi hai tiếng lão sư, mạo muội hỏi một câu, tổ tiên của ngài ở Chu Tiên Trấn đúng không?

Trang Duệ nghe thấy lão nhân muốn bán thứ này, hai mắt của hắn lập tức tỏa sáng, đừng nhìn vật này làm từ gỗ bình thường, nhưng địa vị không nhỏ, từ màu sắc của linh khí, linh khí trong nó có màu trắng ẩn hiện màu vàng, ít nhất cũng là đồ vật từ thời đầu nhà Thanh truyền thừa tới nay.

Tên đầy đủ của mộc bản này, có lẽ gọi là Tố Niên Họa Khắc Bản, dùng nó để tạo bức họa đầu năm, cho nên còn gọi là Tố Mộc Bản Niên Họa, trước khi trong nước có cơ sở in ấn bằng máy móc, ngày lễ ngày tết mọi người đều dán giấy họa lên cửa, tất cả đều xuất ra từ cái mộc bản này.

Có lẽ người biết rõ lịch sử sẽ nghe qua cái tên Chu Tiên Trấn, năm đó Nhạc Phi từng ở đây đại phá quân Kim, nếu như không phải mười hai đạo kim bài đòi mạng, có lẽ lịch sử Trung Quốc đã bị sửa lại, nhưng đến thời cận đại, Chu Tiên Trấn lại nổi danh với mộc bản này.

Mộc bản Chu Tiên Trấn có thể cùng Tân Dương Liễu Thanh, Giang Tô Đào Hoa Ổ, Sơn Đông Thùy Phường, Tứ Xuyên Miên Trúc Niên Họa, hợp xưng là ngũ đại niên họa (cũng có nói là Tứ đại niên họa) cũng được liệt vào hàng di sản văn hóa thế giới, cũng là chất chứa tay nghề thủ công cổ truyền.

Đặc điểm của tranh tết Chu Tiên Trấn chính là kết cấu no đủ, đường cong thô khuếch trương giản luyện, phong cách tạo hình cổ xưa khao trương, sắc thái mới lạ, diễm lệ, mà mộc bản này hoàn toàn phù hợp với những điều này.

Mà tranh tết Chu Tiên Trấn còn một loại đặc điểm khác, nó được phân làm hai đại loại, một loại là thần chi họa, như Táo Quân, các loại thần trong thiên địa, mà một loại khác là môn thần, mà môn thần trong mộc bản Chu Tiên Trấn, đều lấy hai vị võ tướng Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức làm chủ đạo.

Cho nên Trang Duệ vừa thấy lão nhân đi vào cửa, lập tức đoán ra được lai lịch của mộc bản, bản thân Chu Tiên Trấn nằm ngay Hà Nam, mà bản khắc môn thần là đặc sắc của địa phương, Trang Duệ không có chút nhãn lực này, thì hắn đừng lăn lộn trong giới đồ cổ nữa.

- Ai, mất mặt a, Trang lão sư đã nhìn ra, tôi cũng không dối gạt làm gì, ngài nói đúng, nhà của tôi chính là từ Chu Tiên Trấn chuyển tới đây.

Lão nhân gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc không có ý tứ, giống như hôm nay cầm mộc bản tới đây, là một chuyện sai lầm.

- Trang lão sư, vị này là Hạ lão bá, trước kia hai nhà của chúng tôi ở cùng một chỗ, quan hệ thập phần tốt, gần đây Hạ lão bá cần tiền gấp, mà trong tay lại có khối mộc bản này, hôm nay ngài muốn cổ vật, cho nên tôi gọi điện cho Hạ lão bá, bảo ngài ấy mang nó tới đây cho ngài nhìn.

Trương Lực đứng ở bên cạnh thấy Hạ lão không có ý tứ, cho nên đem chuyện xảy ra nói cho Trang Duệ nghe một lần.

Thì ra lão nhân này là người Chu Tiên Trấn, mà khối gỗ mộc bản này, cũng là tổ truyền trong nhà, nhưng sau khi trải qua thời kỳ điên cuồng kia, dù đồ vật vẫn còn, nhưng tay nghề của bọn họ không được truyền thừa lại, lão nhân là người xa xứ, theo người nhà đến Trịnh Châu.

Cả đời Hạ lão bá làm công nhân, tuy con cái hiếu thuận, nhưng không có bản lãnh gì, lợi nhuận chỉ có tiền lương mà thôi, một nhà già trẻ ăn uống không lo, nhưng lại không tích cóp được bao nhiêu tiền cả.

Đột nhiên nói muốn phá bỏ nhà và dời đi nơi khác, nếu như chuyển nhà tới ngoại ô, con trai và con dâu phải đi làm rất xa, cháu trai đến trường cũng bất tiện, Hạ bá đành phải đi vay khắp nơi và mua được một căn phòng nhỏ ở gần đây.

Nhưng tiền đền bù của chính phủ, muốn mua được phòng ốc ở khu trung tâm, còn kém hơn hai mươi vạn, điều này đã làm lão nhân phát sầu, càng nghĩ, trong nhà chỉ có khối gỗ mộc bản này là có giá trị ít tiền.

Cho nên đi lung tung tìm người mua! Về sau, Hạ bá liền ủy thác cho Trương Lực giúp đỡ, nhưng hai tháng nay cũng có người tới xem xét, nhưng vì lão nhân chào giá quá cao, cho nên không thể bán được.

*****

Trương Lực nhìn thấy Trang Duệ ra tay hào phóng, lúc này mới điện thoại cho Hạ lão bá, muốn nhìn xem Trang Duệ có hứng thú hay không.

- Lão nhân gia, tôi phải xem vật này trước đã.

Trang Duệ sợ mở miệng muốn mua, đối phương sẽ lên giá, lại nói thời điểm hắn đi theo Đức thúc học giám định và thường thức về nghề, đã sớm nghe nói về Niên Họa Mộc Bản, thừa dịp có cơ hội, có thể kiến thức một phen.

- Ngài xem, ngài cứ xem đi...

Tuy Trang Duệ còn trẻ tuổi, nhưng lão nhân đã được Trương Lực dặn dò, biết rõ đây là vị chuyên gia đồ cổ nổi danh trong nước, cho nên thần sắc có chút câu nệ.

Trang Duệ không nói gì thêm, cầm kính lúp lên, cẩn thận kiểm tra mộc bản ở trước mặt.

Đối với mộc bản này, khởi nguyên sớm nhất là vào thời Đường, nhưng lại bắt đầu lưu hành vào thời Tống, bởi vì những thứ này đều là thủ công nghệ của dân gian, vật liệu chế tác mộc bản, cũng cũng là vật liệu tại chỗ, mà mộc bản thời kỳ Đường Tống, chỉ sợ đã sớm mục nát và không thể bảo tồn đến bây giờ được.

Mộc bản thường dùng Hoàng Dương Mộc điêu khắc mà thành, nhưng khối mộc bản này, dùng ánh mắt của Trang Duệ, lại phát hiện, nó được làm ra từ Đào Mộc của Đông Phì Thành điêu khắc thành, mộc bản trải qua mấy trăm năm, vẫn hiện ra chất gỗ tinh tế tỉ mỉ, tản mát ra một mùi hương thơm ngát.

Sau khi Trang Duệ quan sát nửa ngày, ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão nhân, hỏi:

- Hạ bá, khối mộc bản này, ngài muốn bán bao nhiêu tiền?

- Cái này... Cái này, ba mươi vạn...

Hạ bá chần chờ một chút, báo ra một giá cả, nhưng lại làm cho rất nhiều người ở trong phòng lắc đầu, bọn họ đều là người Hà Nam, cho nên không lạ gì mộc bản Chu Tiên Trấn, mộc bản giống như vậy, giá cao nhất, không thể hơn mười vạn.

- Vị lão bá này, ba mươi vạn có chút cao quá.

- Đúng vậy a, tuy hiện giờ còn rất ít mộc bản, nhưng đến Chu Tiên Trấn vẫn có thể mua được.

Trong phòng này vẫn có người trong nghề, cho nên cho rằng Hạ bá đang dùng công phu sư tử ngoạm, chỉ bằng việc Trang Duệ xem xét giá trị tương lai của vật phẩm, hắn tuyệt đối biết rõ cái giá này quá cao.

- Ba mươi vạn?

Trang Duệ cũng có chút nhíu mày, giá tiền này còn cao hơn so với dự đoán ban đầu của hắn.

- Là ba mươi vạn, Trang lão sư, vật này là truyền thừa trong nhà, hiện tại lấy nó bán đi, đã là xin lỗi tổ tông, ít hơn ba mươi vạn, tôi không bán, cùng lắm là dọn nhà ra ngoại ô thôi.

Hạ bá đối với cái mộc bản này rất có cảm tình, khi còn bé đã thường xuyên nhìn thấy, sau này theo người nhà chạy nạn tới Trịnh Châu, lúc ấy không mang theo cái gì, chỉ mang theo khối mộc bản này, có thể nói, cái mộc bản này, cũng ký thác một ít hoài niệm về tổ tiên của lão nhân.

- Được rồi, Hạ bá, cứ theo lời ngài nói, ba mươi vạn, ghi vào hiệp nghị đi, Bành Phi, lấy ba mươi vạn ra.

Trang Duệ suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định mua, khối mộc bản này rất rõ ràng là được người có chuyên môn cao ở Sơn Đông điêu khắc mà thành, mà nó được bảo tồn từ đời Thanh tới giờ, không có một tia vết rạn và mối mọt, xem như cực kỳ khó có được.

- Trang ca, thứ này đáng giá ba mươi vạn sao?

Bành Phi lấy từ trong ba lô ra một xấp tiền ba mươi vạn, đặt ở trên bàn.

Bành Phi nói ra vấn đề, cũng chính là suy nghĩ trong lòng của những nhà sưu tập đứng xung quanh, tốn ba mươi vạn để mua một thứ chỉ có giá cao nhất là mười vạn, sinh ý này chắc ăn là lỗ lả.

Trang Duệ nghe vậy cười cười, nói ra:

- Bành Phi, tuy khối mộc bản này không ở vào cuối đời Minh, thì nó cũng phải vào đầu thời Khang Hi, cũng được xem là trân quý, nói theo một cách nào đó, giá của nó khoảng mười vạn, tối đa là nhiều thêm khoảng năm vạn. Thứ hai, thủ pháp tạo hình của mộc bản này, mọi người cũng biết, Đào Mộc có tính trừ tà, Đòa Mộc ở Sơn Đông Phì Thành, càng là thần vật trừ tà, chỉ bằng điểm này, có thê tăng thêm năm vạn. Thứ ba, khối mộc bản này rất hoàn hảo, không có chút mối mọt nào, hơn nữa chạm trổ tinh xảo, cho nên tăng thêm năm vạn.

Mọi người trong phòng nghe rất thú vị, một người la lớn:

- Trang lão sư, thế năm vạn còn lại thì sao?

Trang Duệ nghe vậy liền khoát khoát tay với mọi người, vừa cười vừa nói:

- Các vị lão bản, cái mộc bản này là vật tổ truyền của Hạ bá, tuy tôi không phải là quân tử, nhưng cũng có thể xem là người tốt, lại thêm năm vạn, có được không?

- Tốt, Trang lão sư nói hay lắm!

- Trang lão sư nhân nghĩa a!

- Đúng vậy a, có tình có nghĩa, như vậy mới là nhân tài xứng với hai chữ chuyên gia, lại nói, Trang lão sư, nếu sau này tôi có đồ tốt, nhất định sẽ đi Bắc Kinh tìm ngài.

Trang Duệ nói lời này làm cho không ít người trong phòng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, mà những người chờ giám định ở bên ngoài, cũng là nhao nhao nhếch ngón tay cái lên, những lời này của Trang Duệ, triệt để làm cho những người trà trộn trong thành đồ cổ này, tâm phục khẩu phục.

- Trang lão sư, cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn ngài...

Hạ bá đã hơn sáu mươi tuổi, sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, nhịn không được mà lấy khăn tay ra lau nước mắt.

Đầu năm nay, chuyện gì khó nghe được nhất, không có gì khác là vay tiền, trừ những người thân thuộc như cha mẹ anh em, thì những người khác chỉ được cái miệng, bởi vì có những người vì vay tiền mà tình cảm khô héo hoặc trở mặt thành thù, lúc nào cũng có thể nghe thấy.

Vì mua căn phòng này, Hạ bá đã phải liếm láp mặt mo cầu cạnh không ít người, đều không ngoại lệ, đều bị sập cửa vào mặt, hắn không thể ngờ rằng, người chỉ mới gặp lần đầu trước mặt này, lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Kỳ thật có không ít người xem mộc bản của Hạ bá, cũng biết được giá của mộc bản, mua cái mộc bản này, Trang Duệ đã cho thêm hắn năm vạn tiền nhân tình.

- Hạ bá, cái mộc bản này đại diện cho truyền thống quốc gia chúng ta, mà mộc bản từ thời Minh Thanh lưu lại, giá cả chỉ có càng ngày càng cao, lại qua mấy năm nữa cũng không dưới ba mươi vạn đâu, lúc đó lão nhân gia đừng đổi ý đấy nhé...

Trang Duệ cười, lời này của hắn thật ra là an ủi lão nhân này, thứ hai lời này của Trang Duệ cũng là thật, từ thập niên chín mươi, ở Sơn Tây tốn năm ba trăm tiền là có thể mua được đồ sơn, hiện giờ năm ba vạn còn không mua được, theo thời gian chuyển dời, những vật này chỉ có tăng giá thêm chứ không giảm giá.

Sau khi khách sáo với Hạ bá vài câu, Trang Duệ xoay đầu lại, nhìn về phía Trương Lực, nói ra:

- Trương quản lý, an bài mấy người giúp Hạ bá mang tiền về nhà hoặc ra ngân hàng, nhiều tiền như vậy cầm về không được tốt lắm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)