← Ch.464 | Ch.466 → |
Ở thị trường đồ cổ, từ trước đến nay đều là ngư long hỗn tạp, thời điểm ở Bành Thành, có mấy tên tiểu côn đồ vì mấy vạn đã ra tay giết người, Hạ bá muốn một mình cầm ba mươi vạn trở về, nói không chừng vừa đi ra khỏi thành đồ cổ, đã bị người ta nhìn chằm chằm vào, cho nên Trang Duệ sợ bản thân mình dẫn họa cho lão nhân này.
- Đúng, đúng vậy, vẫn là Trang lão sư chu đáo, tiểu Lưu, tiểu Vương, hai người các ngươi đưa Hạ bá đi ra ngân hàng gửi tiền đi.
Trương Lực gật đầu, lập tức an bài hai bảo an, đi cùng Hạ bá ra ngân hàng gửi tiền, để tiền trong nhà cũng không được an toàn a.
Thời gian kế tiếp, Trang Duệ lại xem xét hơn năm mươi món đồ cổ, tốc độ xem của hắn rất nhanh, thật giả chỉ nói một lời, nói có sách, mách có chứng, cho nên làm mọi người tâm phục khẩu phục.
Trong đó có bảy tám món là đồ tốt, nhưng những người này không bán, Trang Duệ cũng không có miễn cưỡng, cho đến cuối cùng hắn tuyên bố chấm dứt hoạt động giám bảo, sau khi tốn bốn mươi lăm vạn, thu được một tác phẩm Hoa Điểu của Hoàng Tân Hồng.
Nếu là người hiểu về lịch sử hội họa cận đại, thì Hoàng Tân Hồng là đại sư của quốc họa không thể thiếu thời cận đại.
Mà trong lịch sử hội họa cận đại, chỉ có "Nam Hoàng Bắc Tề", mà "Bắc Tề" chính là Tề Bạch Thạch, một cự phách về vẽ Hoa Điểu, mà "Nam Hoàng" chính là nói Hoàng Tân Hồng, là đại sư tranh sơn thủy ở An Huy.
Hoàng Tân Hồng thành danh muộn hơn so với Tề Bạch Thạch, thuộc về típ người tài nhưng thành danh muộn, mà giá cả tác phẩm của hắn, ban đầu cũng không cao, nhưng theo thời gian trôi qua, đến mấy năm gần đây, giá cả của hắn đã ngang bằng với Tề Bạch Thạch.
Mà so với bức họa Trang Duệ mua được đầu tiên, còn cao hơn nhiều, giá chênh lệch khá nhiều, bởi vì tác phẩm của Hoàng Tân Hồng, rất được hoan nghênh, điểm này có chút giống như phim điện ảnh và phim truyền hình, giữa siêu sao và một người mới bước vào nghề, không cùng cấp bậc, mà trong lòng Trang Duệ cũng thầm kêu oan giúp cho Tiêu Tuấn Hiền.
Nhưng có chút đáng tiếc, Trang Duệ thu được bức họa của Hoàng Tân Hồng, chỉ là một bức Hoa Điểu, kích thước không lớn, đương nhiên, nếu là tranh sơn thủy, đừng nói là bốn mươi lăm vạn, chỉ sợ trăm vạn, Trang Duệ cũng không nhất định thu được vào tay.
Nhưng hôm nay Trang Duệ tới thành đồ cổ này, còn phi thường thỏa mãn, vừa vào đã đào được hai khối ngọc thời Ân Thương, thu được hai bức thi họa thời cận đại, còn có một mộc bản thời đầu nhà Thanh, những thứ này đều nằm trong dân gian, cho nên cũng bổ sung được những thứ còn thiếu trong bảo tàng của hắn.
- Trương quản lý, các vị tiền bối, thời điểm nhà bảo tàng của tôi khai trương, nếu mọi người có thời gian, nhất định phải đại giá quang lâm a.
Mọi người đến giám bảo ở bên ngoài cũng rời đi, Trang Duệ kẹp hai bức tranh dưới nách, Bành Phi ôm khối Niên Họa Mộc Bản, liền chuẩn bị cáo từ mọi người rời khỏi thành đồ cổ.
Trước khi đi, Trang Duệ còn trao đổi danh thiếp với lão Tề và Trương quản lý, hắn nhân cơ hội bảo tàng còn chưa khai trương mà quảng cáo một chút.
Mặc dù bản thân hắn không có nhân mạch như Mã tiên sinh, nhưng Trang Duệ tin tưởng, dựa vào năng lực giám bảo của mình, hắn sẽ có cơ hội tụ tập một ít người sưu tập đồ cổ, thường xuyên đi tới nhà bảo tàng trao đổi đồ sưu tập và tri thức có được.
- Trang lão sư, ngài yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới, ngày hôm nay vất vả cho ngài, vốn phải mời cơm tối, nhưng ngài lại không có thời gian, cho nên xin ngài nhận lấy.
Bọn người Trương quản lý đưa tiến Trang Duệ ra tới cửa thành đồ cổ, thời điểm chuẩn bị rời đi, Trương Lực đã nhét một túi nhựa vào trong tay Trang Duệ.
Trang Duệ dùng tay niết một cái, đã biết rõ, bên trong có ít nhất ba bốn vạn nhân dân tệ, nói ra:
- Trương quản lý, những thứ này không được, tất cả mọi người là bạn bè, không cần phải làm thế đâu.
Cũng không phải Trang Duệ nói lời khách sáo, hôm nay thu hoạch không tệ, lại kết bạn được với những nhà sưu tập cổ vật Trịnh Châu, cho nên hắn không cầm tiền này, mà nếu hắn cầm lấy số tiền này, thì hắn cũng không cần xuất hiện ở đây nữa.
- Trang lão sư, cái này ngài nhất định phải thu, bằng không chuyện này truyền ra, người khác sẽ nói chúng tôi không hiểu quy củ.
Có thể quen biết Trang Duệ, đối với Trương Lực mà nói, tuyệt đối là một chuyện đáng ăn mừng, tốn một món tiền nhỏ để gắn bó cảm tình, ngày sau lại có chuyện, cũng có thể mở miệng nhờ Trang Duệ, cái này gọi là đi chùa cúng phật phải mang theo hương a.
Phải biết rằng, thành đồ cổ vì muốn tăng địa vị và danh tiếng trong giới sưu tập, thường xuyên mời một ít chuyên gia tới giám bảo miễn phí, đương nhiên, phí tổn trà nước của chuyên gia do chủ sự chi trả, hơn nữa chuyên gia cũng đưa ra yêu sách cho bản thân, muốn tiền rơi vào túi của mình.
Nhưng hiện tại không riêng gì thị trường đồ cổ có ngư long hỗn tạp thích dối trá, mà trong giới chuyên gia đồ cổ, cũng có tốt xấu lẫn lộn.
Có một ít người không biết từ đâu tìm được giấy chứng nhận, đi kiếm tiền, bảo là chuyên gia tên tuổi, giả danh lừa bịp khắp nơi, Trương Lực cũng đã từng nếm khổ, cho nên có thể kết bạn với một chuyên gia giám bảo nổi tiếng như Trang Duệ, tốn năm ba vạn hắn không coi vào đâu.
- Ai, tôi nói, ngài không nên đưa cho tôi, nhường tới nhường lui làm gì, cứ thế này làm sao tôi dám đi tham gia buổi khai trương của ngài chứ?
Trang Duệ và Trương quản lý ở đằng kia nhường tới nhường lui, đã sớm không kiên nhẫn, đây không phải chậm trễ ca kiếm tiền của bọn họ hay sao?
- Được rồi, Trương quản lý, tôi từ chối thì bất kính, tháng sau, tôi ở Bắc Kinh đợi đại giá của ngài.
Trang Duệ thấy đứng ở đường cái nhường tới nhường lui cũng không phải biện pháp, sau khi cảm tạ Trương Lực một tiếng, cùng Bành Phi tiến vào trong taxi.
- Nhị vị vừa mua đồ trong đó sao?
Sau khi tài xế hỏi Trang Duệ về nơi muốn đi, tài xế nhìn thấy trong tay của hai người đều cầm vật phẩm, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói ra:
- Trong cái thành đồ cổ này có gì tốt chứ? Đều là giả, hai vị xài bao nhiêu tiền thế? Hiện tại chơi sưu tập đồ cổ, nên đi nhà đấu giá mới kiếm được đồ tốt.
- Ách, không tốn bao nhiêu tiền, năm ba trăm mà thôi, thiệt thòi rất ít...
Hắc, trong đó toàn là dân sưu tập, Trang Duệ không khỏi bị lời này của tài xế làm buồn cười, nhưng hắn không dám nói ra mình đã tốn bao nhiêu tiền để mua đống này, bằng không thì bạn thân sẽ tạo ra một vụ tai nạn xe cộ mất.
- Bành Phi, đi thôi, đi ăn ít đồ, hôm nay nên nghỉ ngơi sớm một chút.
*****
Sau khi trở về khách sạn, Trang Duệ mang mọi thứ vào phòng, mời Bành Phi một tiếng, một ngày hôm nay xem xét mấy trăm món đồ cổ, Trang Duệ cũng có cảm giác mệt mỏi.
Bành Phi lắc đầu, nói ra:
- Trang ca đi một mình đi, tôi còn phải đóng gói lại, làm xong còn phải trông chừng chúng nữa.
Trong gian phòng đó không chỉ có đồ hôm nay Trang Duệ mua được, mà trong tủ bảo hiểm đằng kia, bọn họ còn mang theo hơn năm mươi vạn tiền mặt, nếu hôm nay rời đi thì Bành Phi có chút lo lắng, cho nên muốn ở lại trông chừng.
- Sợ cái gì chứ? Dù sao tiền bị mất thì tìm cảnh sát, đi ăn cơm đi.
Trang Duệ lắc đầu không sao cả, gian phòng này của hắn đã được giám sát trọng điểm, nếu như đồ được cất giữ tại đây bị mất, chỉ có thể nói rõ cảnh sát vô năng.
- Ân? Tiểu tử này lại gọi điện thoại sao?
Thời điểm lôi kéo Bành Phi đi ra ngoài, điện thoại của Trang Duệ vang lên, nhìn số thì thấy là Dư Chấn Bình, một ngày gọi nhiều thế, Trang Duệ và đối phương cũng chưa quen thuộc tới mức như vậy a.
- Trang lão bản, hiện tại ngài có rãnh không?
Sau khi nhấn nghe, âm thanh của Dư Chấn Bình trong điện thoại vang lên.
Trang Duệ nói thật ra:
- Nhâm lão bản a, tôi vừa trở về khách sạn, đang chuẩn bị đi ăn cơm, ngài có rãnh không? Nếu không chúng ta cùng đi nhé?
Lúc này Dư Chấn Bình đang đứng ở một giao lộ nhìn thẳng về khách sạn của Trang Duệ, dùng sức nuốt nước miếng xuống, nói ra:
- Trang lão bản, không phải ngài muốn xem hàng sao? Hiện tại xuống lầu, tôi ở ở trước cửa khách sạn đợi ngài, đúng là hôm nay phải xin cơm của ngài rồi, nhưng ngài phải đi một mình tới a.
Sau khi nghe được lời này của Dư Chấn Bình, Trang Duệ nhíu mày, nói ra:
- Một người? Nhâm lão bản, bây giờ xem hàng thì không có vấn đề, một người thì không thể được, tiểu đệ của tôi phải đi theo...
Nói đúng ra, không có Bành Phi đi theo, Trang Duệ sẽ không dám đi một mình với hắn, Dư lão đại điên cuồng thế nào hắn đã nhìn thấy, mà hai người đều mang họ Dư, ai biết Dư Chấn Bình có cùng gien điên cuồng giống như Dư lão đại hay không chứ?
- Còn có một người?
- Đúng, Nhâm lão bản, tôi không quen thuộc cuộc sống ở Trịnh Châu này, vạn nhất... Ha ha, ngài cũng là người trong nghề, không cần tôi phải nhiều lời chứ?
Khẩu khí của Trang Duệ rất kiên định, nếu như không mng theo Bành Phi, hắn thà rằng hủy bỏ lần giao dịch này, tục ngữ nói quân tử không lợi dụng người ta lúc gian nguy, nhiệm vụ này là của cảnh sát, cho nên bạn thân không muốn mạo hiểm đưa mình vào vòng nguy hiểm.
- Được rồi, các vị lập tức đến đi, tôi ở trước cửa khách sạn chờ.
Dư Chấn Bình suy nghĩ một lúc, sờ sờ súng ngắn trong túi quần, đáp ứng yêu cầu của Trang Duệ.
- Bành Phi, lấy tiền, rời đi...
Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ lập tức cầm một cái điện thoại khác, bấm điện thoại thông báo tình huống cho Tương Ngô biết. Mà Bành Phi thì mở két sắt trong khách sạn, lấy hai cái ba lô ra.
- Trang ca, là người nọ sao?
Bành Phi vác mỗi cái ba lô lên mỗi vai, sau đó nhẹ giọng hỏi Trang Duệ, nhìn thấy vẻ mặt Trang Duệ nghiêm túc. Bành Phi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhớ năm đó hắn tay không tấc sắt đi giao dịch ma túy, tràng diện hiện giờ hắn không xem vào đâu.
- Đúng, chuẩn bị tốt rồi chứ?
Trang Duệ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bành Phi.
- Ha ha, đi thôi, Trang ca, có tôi ở đây, không có người nào động vào ngài được đâu!
Bành Phi tự tin cười nói, hắn đưa tay ra, một cây dao găm nhỏ ngăm đen xuất hiện ở trong tay.
Trước khi đến đây, Trang Duệ vốn muốn cảnh sát giao cho Bành Phi một khẩu súng phòng thân, nhưng bị Bành Phi cự tuyệt, hắn nói rằng, nếu đối phương chỉ có một người, dùng súng không bằng nhờ vào dao găm của mình, Bành Phi tuyệt đối nắm chắc trước khi đối phương động tới cò súng, đã giải quyết hắn rồi.
- Tiểu tử ngươi, giấu cây dao găm kỹ thế cơ à? Coi chừng thao tác không cẩn thận, để lại thẹo lên tiểu đệ đệ nha.
Ánh mắt Trang Duệ lúc nói chuyện nhìn xuống hạ bộ của Bành Phi, làm cho nụ cười trên mặt Bành Phi cứng đờ lại, không tự chủ kẹp hai chân lại, nhìn Trang Duệ cười ha hả.
- Bà mẹ nó, là thật sao?
Trang Duệ vẫn không rõ, trời nóng như vậy mà Bành Phi ăn mặc rất mỏng, thế nên cây dao của Bành Phi giấu ở nơi này? Chẳng lẽ thật sự được giấu ở trong đó.
- Lười nói chuyện!
Vẻ mặt của Bành Phi túng quẫn, tức giận đẩy cửa phòng ra, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ở bên ngoài có chiếc xe Buick, có bốn người ngồi, phía sau xe đặt rất nhiều thiết bị giám sát và điều khiển, mội người hơn ba mươi tuổi mặc thường phục, trên lỗ tai treo tai nghe cảnh sát, trong miệng nói ra:
- Thằng này giày vò chúng ta lâu như vậy, khi bắt được có nên đánh hắn một trận hay không.
- Ít càu nhàu đi, chú ý nghe lén.
Tương Ngô tức giận liếc nhìn người nọ, sau đó nói vào bộ đàm.
- Mục tiêu sắp đi ra, tất cả đơn vị chú ý, tất cả đơn vị chú ý, một lát nước sẽ do xe số ba đi phía trước mục tiêu, ba sau, do xe số năm tiếp nhận.
- Số ba rõ!
- Số năm rõ!
Nghe được trong tai nghe có âm thanh trả lời, sắc mặt Tương Ngô tốt lên một chút, nói thật ra, hắn cũng muốn nói vài câu cho bớt bực tức, hôm nay bố trí người cả ngày ở thành đồ cổ, nhưng một cái lông chim cũng không tìm ra, trời nóng như thế này mà ở trong xe cả ngày, đúng là rất buồn bực.
Bọn Tương Ngô còn tốt, những người giả bộ như là người qua đường thì mới thảm, đi lại dưới ánh nắng mặt trời cả ngày, hiện giờ sắp bị nắng lột da.
Lần này liên hợp với cảnh sát Trịnh Châu phá an, nếu như để Dư Chấn Bình đào thoát, thì chức tổ trưởng tổ chuyên án của Tương Ngô không cần phải làm nữa, chỉ sợ trở lại Bắc Kinh, chỉ sợ sẽ bị sung quân đến những mấy văn phòng ngồi uống trà cả ngày.
Bởi vì mục tiêu Dư Chấn Bình quá nhỏ, hơn nữa vô cùng giảo hoạt, Tương Ngô vì phòng ngừa vạn nhất nên cái ba lô Bành Phi đang đeo, đều là đặc chế, cái vật giống như khóa kéo kia, kỳ thật chính là thiết bị định vị vệ tinh.
Có thể nói chỉ cần Dư Chấn Bình cần hai ba lô tiền kia, cảnh sát sẽ dùng thời gian nhanh nhất phát hiện vị trí của hắn.
- Móa, lòng nghi ngờ của người này đúng là quá nặng, nếu không đến thì chúng ta đi ăn cơm trước.
Sau khi Trang Duệ và Bành Phi xuống lầu, đợi suốt hai mươi phút rồi, mà không thấy Dư Chấn Bình lộ diện, mà gọi điện thoại cho hắn, lúc nào cũng là nhắc nhở tắt máy, điều này đã làm cho Trang Duệ cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa.
- Trang lão bản, xin lỗi, phải để cho ngài đợi lâu.
*****
Đang lúc Trang Duệ chuẩOwSn bịRqT quay ngườonyi trở vào trong khách sạEojn, trong một chiếc xe dừng lạKri cách Trang Duệ bốn năm mét, Dư ChấRqTn Bình hạDR cửa kính xuống, lộ mặt chào hỏi Trang Duệ.
- Nhâm lão bảfzn, ngài ở đonyây... Ai, mọi ngườdSZi không phảzJi mới giao dịjcch lầcn đEojầzJu, cầHn phảjEji vậy không? Thờri đaWOiểAm tôi từ BắzJc Kinh và Tây TạdSZng, đqAều đSaKã đzJi chợ đOwSêm, nhưng cũng không gặp ai cẩckn thận như ngài cảnuD.
Trang Duệ nhìn thấnuDy Dư ChấwJkn Bình, nhịTYn không đWIược nói vài câu cho đXXyỡ bực mình, nhưng lờuci này rơi vào trong tai của Dư ChấdSZn Bình, là đEojiều rấoAt bình thườqAng, nếu như Trang Duệ đdsứwJkng đkHợi dưới trờOLi nóng trong thờFcdi gian như thế này, một chút phảEROn ứnmng cũng không có, thì sẽ làm cho Dư ChấybTn Bình hoài nghi.
- Trang lão bảiEdn, ha ha, không có ý tứWI, đnuDúng là không có ý tứck, lúc nãy bịFcd kẹt xe, chậm trễ chút thờFi gian.
Dư ChấjEjn Bình đAẩOwSy cửa xe đzJi xuống xe, liên tục thở dài bồi tội với Trang Duệ, tư thái hạaWO rấTlat thấonyp, ánh mắdSZt lạWIi nhìn chằcm chằybTm vào ba lô sau lưng Bành Phi, hơn nữyua tay trái luôn đckặt trong túi quầiEdn, không có rút ra.
Kỳ thật vừa rồi Dư ChấJn Bình chỉkH giấoAu mình trong một góc rẽ đnmối diện khách sạzJn, quan sát bên cạSaKnh Trang Duệ có ngườkHi theo dõi hay không, thẳng đFến khi không có cảjEjm giác nguy hiểlfum, lúc này mới xuấYt hiện, nhưng bởi vì bảqAn thân hắdSZn ẩnmn mình trong bóng tối một thờEiEi gian dài, trong lòng Dư ChấwJkn Bình luôn có một cổ cảucm giác bấct an.
- Nhâm lão bảWIn, bây giờY chúng tôi còn chưa ăn cơm, bằOwSng không chúng ta vào khách sạYn ăn ít đKrồ.
Trang Duệ vỗ vỗ lên cái ba lô trên vai của Bành Phi, dùng thân thểlfu ngăn cảyun ánh mắWIt của của tổ xe, kéo ra một khe hở trên ba lô, sau khi Dư ChấFn Bình liếc mắDRt nhìn thấDRy, hạWI giọng nói ra:
- Nhâm lão bảTlan, thế đzJược chưa? Trang mỗ thành tâm giao dịMoFch a.
- Trang lão bảaWOn, hay là thế này, đDRợi chuyện này hoàn tấqAt, tôi còn phảSFi xin ngài một bữfza cơm.
Dư Chấfzn Bình nuốt từng ngụm nước bọt, giữKra trưa hắoAn chỉdSZ ăn hai cái bánh bao, cái bụng còn đKrói hơn cảwJk Trang Duệ, nhưng nhìn thấucy ba lô tiền của Trang Duệ, "Nhâm lão bảdsn" vẫn có cảDRm giác nên lấnuDy an toàn là trên hết.
- Được, sau khi làm xong tôi sẽ mờfzi ngài một bữjEja.
Trang Duệ gật đbMnầOLu đAáp ứaWOng, hắukn mở cửa xe và đuci vào, mà Dư ChấaAn Bình điEdương nhiên là ngồi trước, hắTlan bảro lái xe đbMnưa Trang Duệ rờkHi khỏi khách sạJn Quốc Mậu, đHi vào một đnuDạcki lộ, xe cộ lui tới rấWIt nhanh, chiếc xe chạAy nhanh rờzJi khỏi khách sạSFn, biến mấckt trong dòng xe ngược xuôi.
- Mục tiêu xuấonyt hiện, mục tiêu xuấKrt hiện, xe số ba, hiện tạEROi chạEiEy đybTến trước xe của mục tiêu, tốc điEdộ chậm lạEiEi một chút, sau đucó đWIểkH cho xe của mục tiêu vượt qua.
- Số ba hiểcku, đSaKã phát hiện xe của mục tiêu, đAang theo dõi, đjEjang theo dõi...
- Số năm, số năm, xe mục tiêu sắAp đkHi vào giao lộ Trung Nguyên, cố gắucng bám theo, nhấnuDt đTYịucnh không đSFược làm mấqAt dấAu.
- Số năm hiểaWOu, số năm hiểWIu.
Nhìn thấZSy Dư Chấdsn Bình đFã xuấaWOt hiện, bọn ngườDRi Tương Ngô lập tứSaKc bận rộn, đKrưa ra hàng loạuct chỉZS thịXXy cho các tổ truy tung, vì tránh cho Dư ChấEojn Bình hoài nghi, Tương Ngô đFcdã bố trí ba chiếc xe đOwSậu ở chung quanh khách sạAn và đaWOạDRi lộ Trung Nguyên, cộng thêm việc bố trí ba chiếc xe mang bảEojn số bảnuDn đHịSa TrịAnh Châu, có thểA theo dõi luân phiên.
...
- Ai, tôi nói vịS sư phụ này, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi không có tiền a.
Sau khi chạAy bốn năm vòng quanh bờfz sông, ngườHi lái xe lúng túng, tuy mấYy năm gầOLn đSFây chuyện giết ngườuki cướp xe rấaAt ít, nhưng khó bảlfuo toàn mấybTy ngườFi này không phảHi là bọn cướp, nhấzJt là khi sau lưng Bành Phi vác hai ba lô tiền, không phảZSi là đXXyểjc đdsựng thi thểnm sao?
NgữEiE khí Dư ChấMoFn Bình bấEiEt thiện, nói ra:
- Cũng không phảuci muốn tiền của ngươi, mở cửa ra.
- Cho tiền tôi cũng không mở, thật xin lỗi, tôi không mở cửa đkHâu...
NgườiEdi lái xe nhìn thấqAy thân thểr của Dư ChấwJkn Bình nhỏ thó nhưng lạjci bộc phát ra giọng nói thô to, vốn có đEojiểSFm sợ hãi, nhưng sau khi nghe Dư ChấKrn Bình nói không cầXXyn tiền, cho nên cho xe quẹo vào lề đSFườoAng, phanh xe lạOwSi dừng trước mặt mấucy cửa hàng bên đRqTườWIng, sau khi nhìn thấAy dòng xe qua lạnuDi cũng nhiều, nên lớn gan nói ra:
- Các ngườyui nên xuống xe đOLi, nếu không tôi sẽ báo đzJộng đFcdấdSZy.
- Đây là thái đybTộ gì? Có tin ta đfzánh ngươi một trận không?
Sau khi nghe vậy, tên lái xe lập tứFc bỏ chạEROy, Dư ChấMoFn Bình rấdSZt hài lòng, mắlfung tên lái xe một câu.
Sau đdsó hắZSn quay mặt lạjEji phía sau, nói:
- Xin lỗi, tên lái xe này không có tố chấckt, Trang lão bảwJkn, chúng ta nên đyuổi xe thôi.
Sở dĩA Dư Chấucn Bình bỏ xe lạOwSi, bởi vì phòng ngừa có ngườDRi theo dõi, thờuci đSiểMoFm hắqAn đAi theo Dư lão đSạDRi, mỗi lầckn đTlai giao dịkHch, thườfzng thay đAổi xe nhiều lầqAn, tuy Dư ChấSn Bình không quen làm vậy, nhưng trong mèo vẽ hổ cũng đjEjược, trong lòng cũng an tâm một chút.
Nhưng Dư ChấKrn Bình không biết, trước mặt khoa học kỹ thuật hiện đybTạiEdi, cho dù hắJn mang Trang Duệ đOLi xuống đAấOwSt, vẫn bịRqT phát hiện ra, trừ phi hắfzn thuyết phục đjEjược Trang Duệ đTlaồng ý khỏa thân điEdi giao dịFch.
Sau đoAó ném hai cái túi đZSi, lúc đEROó cảKrnh sát mới không phát hiện ra hắEROn.
Trang Duệ gật đEROầaAu, nói ra:
- Được rồi, nhưng Nhâm lão bảaWOn, nắEojm chặt thờAi gian, đzJợi chuyện này xong xuôi, chúng ta sẽ đSaKi ăn một bữHa.
Biết hành vi của mình là trái pháp luật, cho nên Trang Duệ phảdsi biểucu hiện ra vẻ cẩYn thận, cho nên đkHối với đDRề nghịaA đwJkổi xe cũng không có dịiEd nghịERO gì, nhưng hắAn vẫn thúc dục Dư ChấbMnn Bình một tiếng, bởi vì hắFn quá đdSZói.
Ở TrịqAnh Châu này là một thành thịERO lớn, rấdst nhanh, bọn Trang Duệ lạRqTi gọi đFcdược một chiếc xe, nhưng lầWIn này Dư Chấdsn Bình không chạiEdy lòng vòng nữra. Thờfzi đEiEiểEROm lên xe, chạcy thẳng một đaWOườYng, do Dư Chấfzn Bình chỉlfu hướng, bảHo lái xe đuci theo.
- Số một, số một, chiếc xe mục tiêu đHi ra hướng ngoạybTi ô, con đTlaườAng này rấHt ít xe, có nên theo dõi hay không, cho xin chỉds thịdSZ.
Dư ChấEojn Bình đEiEi đoAườzJng này, chính là phương hướng đTYi Tiêu Sơn Mã Gia LĩJnh, con đnuDườwJkng này vào buổi tối, xe cộ tương đFối ít, xe số năm theo dõi sợ phát giác, cho nên không đJi theo cùng.
- Con đucườOLng này đOwSi thông tới nơi nào?
Tương Ngô ngồi ở trong xe chỉERO huy, hỏi một vịDR cảaWOnh sát bảFcdn đOLịOwSa bên cạFnh.
- ChỉKr có thểOL đEROi thông tới Tiêu Sơn Mã Gia LĩMoFnh và thành phố Tâm Mật.
- Được rồi, xe số một và số năm đnmi theo một con đfzườucng khác chạjcy tới hai điEdịMoFa phương này, chú ý ẩukn nấRqTp, không nên làm cho mục tiêu nghi ngờdSZ.
Tương Ngô suy nghĩjc một lát, đEojưa ra mệnh lệnh, hắAn đJã biết đcược, nơi tập đaWOoàn trộm mộ họ Dư giấzJu cổ vật, hắYn không phảjEji rấXXyt xa. Hơn nữnma Tương Ngô cũng không sợ mấybTt dấTlau, cho dù Trang Duệ và Dư ChấkHn Bình giao dịnmch xong, thì hắiEdn cũng có thểbMn căn cứS vào ba lô tiền, tập trung vịSaK trí của Dư ChấiEdn Bình.
← Ch. 464 | Ch. 466 → |