← Ch.470 | Ch.472 → |
Trong bãi đổ xe của bảo tàng, có mấy chục chiếc xe đỗ lại, đều là xe của những khách quý tới tham gia buổi lễ khai trương bảo tàng, những người này tới sớm, phần lớn là một ít người trẻ tuổi, đang tụ tập ở trước cửa ra vào trò chuyện.
Trang Duệ từ Hải Nam trở về đã mười ngày, trong khoảng thời gian này đều bận rộn chuẩn bị việc khai trương bảo tàng, những việc này làm cho hắn bận sứt đầu mẻ trán, cho nên không có trở về nhà, hắn luôn ở trong phòng của giám đốc ngủ trên ghế sa lông.
Tương Ngô cũng coi như biết giữ lời, cũng không biết hắn làm cách nào thương lượng với cơ quan văn hóa địa phương, sau khi phá vụ án tập đoàn trộm mộ họ Dư được một tuần, đã lấy được cái đỉnh đồng và chuông đồng đưa tới Bắc Kinh cho Trang Duệ.
Mà đưa tới cùng lần này, còn có hơn hai trăm món đồ đồng, điều này đã làm cho Trang Duệ bận rộn, hắn mời vài vị chuyên gia về đồ đồng ở Bắc Kinh tới, bận rộn suốt mấy đêm, mời hoàn thành việc phân loại các món đồ đồng này, sau đó lên danh sách.
Mà việc làm tử trưng bày, chuyện bố trí nơi triển lãm đồ đồng, cũng làm Trang Duệ bận rộn, mặc dù có Hoàng Phủ Vân hỗ trợ, nhưng trong mấy ngày, Trang Duệ không được ngủ giấc nào cả.
Trong khoảng thời gian này Hoàng Phủ Vân rất nhàn rỗi, được Trang Duệ bảo Âu Dương Quân dẫn đi ăn uống khắp nơi, chạy tới tất cả cơ quan du lịch ở khắp Bắc Kinh này một lượt, tốn hao không ít tâm tư, cuối cùng nhờ những cơ quan du lịch này mở đường du lịch tới nhà bảo tàng.
Phải biết rằng, nếu Trang Duệ không đi trên con đường hội viên như Mã tiên sinh, nhất định phải liên hệ với các cơ quan truyền thông, nếu không riêng tiền chi tiêu hàng tháng của bảo tàng, đã làm Trang Duệ bù vào không ít.
Hiện tại nhà bảo tàng có nhân viên phối trí, trên cơ bản đã có toàn bộ, một giám đốc, việc này đương nhiên là Trang Duệ làm, phó giám đốc có hai, trong đó một là Hoàng Phủ Vân, một vị khác là một nghiên cứu viên quản lý công tác trong viện bảo tàng ở cố cung, đối với công tác quản lý bảo tàng, có kinh nghiệm rất phong phú.
Hoàng Phủ Vân còn liên hệ với hơn mười trường đại học có chuyên viên sắp tốt nghiệp, cơ hồ sinh viên tốt nghiệp trong năm nay, đều được đưa tới, tin tưởng dưới sự dẫn dắt của vị phó giám đốc kia, sẽ nhanh chóng thành thục.
Cộng thêm bảo an lúc trước, đã tìm được mười mấy xướng ngôn viên có ngoại hình xinh đẹp, hiện tại nhân viên dưới tay Trang Duệ đã có vài chục người, bởi như vậy, nhà bảo tàng vừa mới khai trương, đã có con số xa xỉ.
Tiền lương của nhiều người như vậy, mỗi tháng cũng tốn hơn mười vạn, còn chưa tính tới việc tu sửa nhà bảo tàng, chi phí bảo dưỡng cổ vật, nếu cộng thêm những thứ này, mỗi tháng phải tốn hơn một trăm vạn.
Cũng không phải là Trang Duệ không đào ra đủ số tiền đó, nhưng nếu bảo hắn xuất tiền nuôi những người này, còn không bằng hiến chúng cho quốc gia, chỉ có thu chi cân đối, đó mới là phương hướng chính xác của bảo tàng.
Chớ xem thường những cơ quan du lịch, thành Bắc Kinh lớn nhỏ, có không biết bao nhiêu công ty cần bọn họ nuôi sống, tuy mỗi lần cơ quan du lịch mang tới một nhóm người sẽ trích tiền hoa hồng, nhưng vẫn tốt hơn là không có người nào tới để thu tiền, đúng không?
Hiện tại Trang Duệ đã định giá cho các cơ quan du lịch trong nước phải lấy giá vé năm mươi đồng một người, trẻ em dưới một mét hai được miễn phí, trẻ em dưới một mét năm thu mười đồng, cụ già ngoài sáu mươi tuổi miễn phí, người có giấy chứng nhận xuất ngũ cùng thời gian được tính nửa giá.
Còn đối với người nước ngoài, thì một trăm đồng một vé, cũng không nên trách Trang Duệ tâm đen, hắn đang làm đường ray quốc tế.
Bởi vì Trang Duệ trao đổi với bảo tàng mỹ thuật Murs thời gian trước, nhìn nhà bảo tàng nước ngoài bán vé, du khách nước ngoài thu mười Euro, tính thành nhân dân tệ, không sai biệt với một trăm đồng.
Nhà bảo tàng của Trang Duệ có sức hấp dẫn rất lớn với người nước ngoài, sức hút lớn nhất chính là tác phẩm của Picasso, hiện tại bên ngoài bức tường của bảo tàng, đã treo ảnh của Picasso, chiếm cứ toàn bộ mặt tường bên ngoài.
Trang Duệ cũng hiểu chuyện này, mở bảo tàng cho người Châu Á, lợi nhuận là từ người ngoại quốc.
Dựa theo kế sách của Hoàng Phủ Vân, lần này không chỉ mời các nhà bảo tàng lớn trong nước, mà Trang Duệ cũng phát thiệp mời tới các bảo tàng lớn nước ngoài. Những thiệp mời của Trang Duệ cũng gửi cho bảo tàng tư nhân, người sưu tập lớn.
Mà một ít nhà sưu tập nổi danh các tỉnh trong nước, các chuyên gia đều nhận được thiệp mời của Trang Duệ, đây cũng là kế sách của phó giám đốc kia, những người này có danh vọng rất cao trong nước, có quan hệ tốt với họ, sư này không sợ không có người tới thăm, trao đổi đồ sưu tập.
- Kim lão ca, ngài đến, mời vào trong ngồi.
Hôm nay Trang Duệ cũng giống như lúc chụp ảnh cưới, đương nhiên, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào, mà không phải là âu phục.
Tám giờ sáng, những người nhận được thiệp mời lục đục tới thăm, đến lúc này, Trang Duệ đã không còn thời gian ngồi bên trong tiếp khách, mà cùng Hoàng Phủ Vân ra cửa, nghênh đón các bạn bè tới thăm.
- Lão đệ, chúc mừng, chúc mừng a, ta có đem theo thư của lão sư Hạ Nghi.
Kim Bàn Tử đem đem phong thư giao cho Trang Duệ, trên đó ghi tên Hạ Nghi, sau đó hắn ôm Trang Duệ một cái, nói nhỏ vào bên tai Trang Duệ:
- Lão sư nói hắn không tới đây tham gia náo nhiệt, nhưng buổi chiều lão sư sẽ tới xem đồ ngươi sưu tập được.
Nhà bảo tàng này do đại sư tự tay viết đề tên, vốn Trang Duệ muốn cho đại sư với tư cách khách quý tới tham gia cắt băng, nhưng tính tình đại sư đạm bạc, nhưng lại cho đệ tử thay mặt tới tham gia.
- Xế chiều tôi sẽ tiếp đại sư, Kim lão ca, ngài vào bên trong nghỉ ngơi đi, vào giữa trưa cắt băng, chúng ta phải uống một phen.
Trong lòng Trang Duệ có chút tiếc nuối, nếu như đại sư nổi danh trong giới đồ cổ tới tham gia cắt băng khai trương, thì nhà bảo tàng sẽ tăng thêm không ít danh tiếng.
- Trang lão đệ, ngươi phải mau lên, anh đi vào là được.
Kim Bàn Tử thấy đầu Trang Duệ đầy mồ hôi, sau khi cho người mang lẵng hoa đi, tự tìm bạn cũ nói chuyện phiếm.
Hôm nay giống như một lần hội nghị mít tinh giới sưu tập đồ cổ ở Bắc Kinh, nói nói rộng ra, chính là thịnh hội của giới sưu tập trong nước.
Trang Duệ làm buổi khai trương như thế, hao tốn cái giá cực lớn, phát tất cả thiếp mời cho khách quý ngoài tỉnh, thêm vào đó là vé máy bay khoang hạng nhất, đã làm Trang Duệ tốn vài trăm vạn.
- Ôi, Mã tiên sinh, khách quý, xin mời vào trong dùng trà, tôi đang đợi ngài tới đây này.
*****
Kim Bàn Tử vừa đi vào, thì lão đại trong giới sưu tập đi tới, cũng cho người cầm lẵng hoa theo sau, không có biện pháp, hiện giờ lưu hành cái này, cũng có công ty chuyên môn thu thập, đợi xong xuôi, sẽ đem tranh hoặc chữ trên lẵng hoa xé đi, có thể tiếp tục dùng bày biện ở nơi khác.
- Trang lão đệ, hôm nay là thịnh hội của giới sưu tập trong nước, các bạn bè ở khắp nơi tới dự, tôi không tới không được a, không nghĩ tới bị lão đệ hoàn thành, đúng là hậu xin khả úy, kính ngưỡng a.
Lễ tiết văn nhân rất nhiều, vào thời cổ đại, đi xa phải Trình Nghi mà hôn tang gả cưới sinh khai trương, cũng phải đưa Trình Nghi. Mã tiên sinh đưa Trình Nghi cũng không nhẹ, đưa hai vạn nhân dân tệ a.
- Mã tiên sinh, ngài tốn kém quá, vậy tôi không biết xấu hổ mà nhận a.
Trang Duệ vội vàng khách khí hai câu.
- Ai, Trang lão sư, bọn ta đến rồi đây.
Thời điểm Trang Duệ đang khách sáo với Mã tiên sinh, một đoàn người mang theo năm sau lẵng hoa tới, đi vào cửa nhà bảo tàng, mà người đi đầu, sau khi nhìn thấy Trang Duệ, lớn tiếng chào hỏi.
- Hắc, là Trương quản lý à, người đến là được rồi, khách khí làm gì.
Trang Duệ nhìn thấy người tới là các lão bản và Trương quản lý ở thành đồ cổ, những lảo bãn này đều là người có máu mặt ở Trịnh Châu a.
- Hôm nay ngài khai trương bảo tàng, bọn tôi không tới cổ động sao được?
Trương Lực chỉ huy người mang lẵng hoa rời đi, đi lên bậc thang, nắm tay với Trang Duệ, xoay mặt nhìn thấy Mã tiên sinh, không khỏi sững sờ, nói ra:
- Ngài là Mã lão sư đúng không?
Sau khi nhìn thấy Mã tiên sinh gật đầu, Trương quản lý không khỏi hưng phấn, đây là vị cự đầu trong giới sưu tập a, hơn nữa lại còn trẻ tuổi như vậy, trừ những chuyên gia thế hệ trước ra, không kẻ nào vượt qua hắn.
Trương Lực không thể mời các chuyên gia nổi danh và giám định tới thưởng thức tọa trấn ở thành đồ cổ, cho nên hắn tới tham gia bảo tàng của Trang Duệ khai trương, cũng là vì ôm tâm tư làm quen với các chuyên gia, không nghĩ tới, vừa bước vào cửa đã gặp được vị Mã tiên sinh danh vọng cực cao, cho nên tiến lên phía trước trò chuyện với Mã tiên sinh.
- Hầu tử, dẫn mấy vị tiên sinh vào uống trà.
Hôm nay không chỉ hầu tử, ngay cả Đại Hùng và tiểu Tĩnh, còn có Triệu chưởng quỹ tới hổ trợ, khai trương nhà bảo tàng, cho nên hôm nay Tuyên Duệ Trai đóng cửa một ngày.
Hôm nay không chỉ có một mình Trang Duệ mệt mỏi, hiện giờ là mười giờ buổi sáng, mà thời gian tổ chức lễ khai trương bảo tàng, là mười một giờ rưỡi giữa trưa, có một bộ phận người còn chưa tới, cho nên còn phải đợi một thời gian nữa.
Tiểu Tĩnh thu hạ lễ đứng ở sau lưng Trang Duệ, nhìn thấy không có khách nhân đến, lặng lẽ nói với Trang Duệ:
- Trang ca, ngài biết rõ thu bao nhiêu tiền không?
- Thu bao nhiêu tiền?
Trang Duệ mở miệng hỏi, hắn vội vàng hướng tiểu Tĩnh hỏi, hắn làm sao có thời giờ nhìn tiền nhập sổ sách chứ?
Sau khi hỏi lời này, Trang Duệ lúc chuẩn bị khai trương, đã chuẩn bị tâm lý là mình sẽ bị lỗ, trong nước có tổng cộng hơn ba trăm chuyên gia và nhà sưu tập nổi danh, đều xác định đến đây, hơn nữa còn tiền lì xì cho các phương tiện truyền thông, không có năm trăm vạn thì đừng mong hoàn vốn.
- Trang ca, tổng cộng thu một trăm ba mươi tám vạn.
Trên mặt tiểu Tĩnh khó dấu nổi hưng phấn, tuy tiền lương hiện tại của nàng và Đại Hùng không thấp, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy a, mà hai cái thùng bên dưới nguiuwf của nàng, đã chất đầy tiễn.
- Cái gì? Có hơn một trăm vạn?
Trang Duệ nghe vậy cũng ăn cả kinh, hắn có cảm giác chỉ có hai ba mươi vạn là cao, không nghĩ tới lại cao hơn tưởng tượng của mình, số tiền thu được hơn một trăm vạn, xem ra khó mà thu được đủ vốn, nhưng hắn cũng xác định trước, là có thể lỗ vốn mà?
Nhưng Trang Duệ có chút buồn bực, bản thân mình đứng ở chỗ này một mình, hình như không có nhiều tiền mặt như vậy a?
- Đúng, hơn một trăm vạn, Trang ca, mấy người kia đều đưa chi phiếu tiền mặt a.
Tiểu Tĩnh chỉ vào sổ ghi chép tên, Trang Duệ cũng liếc mắt nhìn đại khái, bọn người Bạch Phong biếu đều là năm vạn, mà mấy người đến từ Hồng Kông, như anh em họ Phách và Trịnh công tử, đều là hai vạn, bọn hắn cũng là thuận theo tình hình của Trung Quốc, bằng không thì có đưa ba trăm hay năm trăm vạn, đối với bọn họ mà nói không coi vào đâu.
Trang Duệ không khỏi cười khổ, những người này đều vì nhân tinh nên đến đây xem ra sau này bản thân hắn cần phải tìm trợ lý hoặc tìm quản gia, chuyên môn giúp mình quản lý nhưng công việc tạp vụ này.
Người Châu Á chú ý mặt mũi nhất, vạn nhất sau này người có có hôn tang gả cưới sinh khai trương, mình mà quên đi, vậy thì sẽ đắc tội với người ta mắt.
Ngẫm lại thì chỉ đứng ở đây hai ba tiếng đồng hồ, đã thu được hơn trăm vạn tiền biếu, trong lòng của Trang Duệ âm thầm líu lưỡi, nhớ rõ khi còn bé, ở quê có người kết hôn, cho năm hoặc mười nhân dân tệ, đều là quá tay rồi, mà thời gian hơn kém nhau mười năm, phần nhân tình này, phải trả lại gấp mấy ngàn lần.
- Ngũ nhi, mưới nghỉ ngơi thì đi vào đi, ca ca cho người khác thay nhé?
Hôm nay nhà bảo tàng của Trang Duệ khai trương, Âu Dương Quân coi như là chủ nhà, vừa rồi nói chuyện với một ít người ở bên trong, nhưng hắn không phải người trong hội đồ cổ, trừ nói chuyện với Bạch Phong mấy câu, hắn không có tiếng nói chung với những người khác, cho nên không ngốc mà chui đầu vào.
- Không cần, Tứ ca, đội lát nữa có lãnh đạo đến, ngài phải nói giúp cho em một tiếng là được.
Trang Duệ đúng là bị mệt mỏi không nhẹ, mà lúc này là giữa trưa, mặt trời độc ác chiếu thẳng vào thân thể, dù hắn đã mặc trường bào bằng tơ tằm đông ấm hè mắt đi nữa, cũng bị mồ hôi thấm ướt dán vào thân thể.
- Lãnh đạo thế nào mà cần ta tiếp đãi?
Âu Dương Quân bĩu môi, không cho là đúng nói ra, tuy hắn không lăn lộn trong quan trường, nhưng hôm nay có người nhận lời tham gia lễ khai trương nhà bảo tàng, lại có thể để hắn tự mình nghênh đón người ta, đúng là không có mấy.
- Được rồi, Tứ ca, ngài vào bên trong đi cho mát, đi đi, em còn nhiều việc cần làm.
Trang Duệ nhìn thấy ở đằng xa có một đám năm sáu ngươi mang lẵng hoa đi tới, vội vàng xuống đài nghênh đón, trong đầu Trang Duệ không phân giai cấp, đến đều là khách, đã cho mình mặt mũi rồi, không có gì mà phân bên nặng bên nhẹ, trên cơ bản mỗi vị khách đến, đều là hắn tự mình tiến ra đón.
Một nhóm người này Trang Duệ cũng không xa lạ gì, hóa ra là vị đại thiếu kinh thành, Dương Ba, mà trong đó có vài người, đều đã từng tới tiệm châu báu của hắn quậy phá, giờ phút này nhìn thấy Trang Duệ, trong miệng nói lời chúc mừng.
*****
- Ha ha, Dương thiếu gia hạ cố đến tham gia, không phải ngài bận rộn rất nhiều chuyện sau, các vị, mời vào trong ngồi đi...
Trang Duệ cũng không có cảm tình gì với những người này, nhưng cũng không có ác cảm, chuyện cũng đã trôi qua hơn nửa năm, mà một đám này đều là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng lại giúp đỡ sinh ý của không biết bao nhiêu tiệm châu báu, ít nhất cũng hơn một ngàn vạn.
- Trang lão bản, để tôi giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là mẹ tôi.
Sau khi Dương Ba nghe được lời nói của Trang Duệ, không có phản ứng gì, mà bản thân bước lui lại, để lộ một nữ nhân trung niên ăn mặc hợp thời, xuất hiện trước mặt Trang Duệ.
- A! Thì ra là Triệu phu nhân, bảo tàng vừa khai trương, kinh động tới ngài, thật là không có ý tứ...
Trang Duệ biết rõ người trước mặt có phong thái yểu điệu, đại khái giống như một nữ nhân mới hơn ba mươi, kỳ thật vào hơn mười năm trước, nàng từ một người làm ăn nhỏ, phát triển thành một tập đoàn ẩm thực như hiện giờ, là một nhân vật không thể khinh thường.
- Trang tiên sinh quá khách khí, lần trước con trẻ vô lễ, cho nên tôi là trưởng bối thay mặt xin lỗi ngài.
Triệu phu nhân thả tư thái tương đối thấp, giọng điệu nói chuyện, giống như ngang hàng luận giao, nàng chẳng qua là một thương nhân, cũng khioong có nội tình sâu như Trang Duệ, cho nên không có bài bộ dạng của trưởng bối.
Cổ đại có sĩ nông công thương, kinh thương là chức nghiệp thấp kém không có địa vị gì, như Phạm Lãi trong lịch sử, trợ giúp Câu Tiễn diệt Ngô, công lao cực lớn, nhưng bởi vì xuất thân kinh thương, cuối cùng bởi vì vứt bỏ chức quan mà làm kinh thương, cho nên hắn vô duyên với lịch sử danh nhân được sử sách ghi lại.
Đương nhiên, ở xã hội hiện đạo, làm ruộng ngược lại bị coi là một việc không có... tiền đồ nhất, một người có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đó đã trở thành tiêu chuẩn duy nhất đo đạt năng lực của người đó.
Nhưng trong cấp độ xã hội hiện đại, làm quan chức vẫn xếp ở vị trí đầu não, cho dù thương nhân có kiếm được rất nhiều tiền đi nữa, ở trước mặt những người này, vẫn phải cụp đuôi làm người.
- Triệu phu nhân, chuyện này bỏ qua đi, mời ngài vào bên trong...
Trừ nữ hài dưới mười tuổi như Niếp Niếp, Trang Duệ đúng là không có liên hệ với nữ nhân nào khác, sau khi khách khí một câu, liền cho qua, mời bọn họ đi vào bên trong ngồi.
Trang Duệ bắt đầu cải tạo nhà bảo tàng, đã lưu lại một phòng hợp chứa được hơn năm trăm người, chuẩn bị ngày sau làm nơi trao đổi nghiệp vụ, cũng may mắn phòng hợp của bảo tàng khá lớn, bằng không thì chỉ sợ hôm nay phải có hơn phân nửa người phải đứng ở bên ngoài phơi nắng.
- Vị này... Chính là Âu Dương tiên sinh?
Sau khi đi tới cửa ra vào bảo tàng, Triệu phu nhân dừng bước, bởi vì nàng trông thấy Âu Dương Quân, ở Bắc Kinh này, người làm sinh ý tới quy mô nhất định, không biết Âu Dương Quân không nhiều lắm.
Hơn nữa Triệu phu nhân làm ăn uống, đoạn thời gian trước nghe nói Âu Dương Quân muốn qua tay câu lạc bộ, vẫn muốn tìm người nói chuyện, mà mục đích hôm nay nàng tới đây, cũng là muốn xem là có thể gặp được Âu Dương Quân hay không, không nghĩ tới còn chưa vào cửa, đã gặp phải.
- Tứ ca, ngài mời Triệu phu nhân vào bên trong đi.
Trang Duệ thấy bên ngoài có người đi tới nữa, vội vàng nói một tiếng, cũng mặc kệ Âu Dương Quân có cam tâm tình nguyện hay không, bảo hắn an bài giúp.
Người tới đằng sau, phần lớn là một ít người làm trong chính phủ, có một ít lãnh đạo các bảo tàng khác, cũng có quan chức công thương thuế vụ, Trang Duệ trừ quen biết một vị bí thư nguyên chủ nhiệm văn phòng thuế vụ ra, những người còn lại không nhận ra.
Những người này đương nhiên giao cho Hoàng Phủ Vân đến chiêu đãi, đừng nhìn chức vị của người ta không lớn, nhưng thực quyền không nhỏ, tục ngữ nói quan huyện không bằng hiện quản, những người này nhất định phải hầu hạ cẩn thận, đương nhiên, có thể làm quan chức trong Bắc Kinh này, không một ai mà không có bối cảnh thâm hậu cả.
Thời gian khai trương từ từ đến gần, người đến đây cũng đã đầy đủ, mà người trong hội đồ cổ thì khá tốt, quen biết hay không không sao, nhưng các cơ quan du lịch, những người lãnh đạo, đều cần chuyên gia cùng đi, đừng nói là Trang Duệ, cho dù là Triệu Quốc Đống cố ý từ Bành Thành chạy tới, cũng bận tối mắt tối mũi.
Người Âu Dương gia, trừ Âu Dương Quân đã tới ra, tuy anh em Âu Dương Lỗi không tới, nhưng cũng đưa lẵng hoa tới, một diện tích hai ba trăm mét trước nhà bảo tàng, đều bày đầy lẵng hoa, làm cho người nào đi ngang qua cũng phải dừng lại một chút đã liếc nhìn.
- Trang lão đệ, lão sư tới, nhanh đi theo ta ra nghênh đón nào.
Đang lúc Trang Duệ đang bận rộn không thể thở nổi, bỗng nhiên Kim Bàn Tử từ bên trong chạy ra, trước ngực có hai khối thịt thừa, nhìn giống như nữ nhân, chúng đang lên xuống phập phồng.
- Không phải đại sư nói buổi chiều mới tới sao?
Trang Duệ nghe vậy cũng sững sờ một chút, nhưng hắn vẫn đi theo Kinh Bàn Tử đi tới bãi đỗ xe, còn chưa đi tới bãi đỗ xe, đã thấy đại sư ngồi xe lăn tới, là được cháu trai đưa tới.
- Tiên sinh, trời hiện giờ rất nóng, làm phiền ngài đến đây a.
Trang Duệ cầm lấy một cây dù, chạy đến chỗ xe lăn, vội vàng dùng nó che ánh mặt trời cho tiên sinh, nhìn lão nhân hiện giờ so với lúc trước, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, xem ra rất là khỏe mạnh, cơ năng của lão nhân khôi phục, xem ra rất có tiến triển.
- Tiểu Trang a, ngươi muốn chấn hưng truyền thống văn hóa, lão đầu tử không có gì mang theo, chỉ có thể đến cổ động mà thôi.
Lão Nhân rất ẩn dấu, đôi mắt không nhìn đống lẵng hoa mà nhìn lên tường vây, trên mặt tường, đều có có ảnh của các cổ vật trong bảo tàng, chế tác phi thường tinh mỹ.
Lão nhân nhìn rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu hỏi Trang Duệ mấy câu, tinh thần rất tốt, đúng là không giống một lão nhân hơn chín mươi tuổi.
Vốn mọi người chơi cổ vật ở trong phòng hợp nói chuyện phiếm, nghe đại sư đến, rốt cuộc bờ mông không ngồi yên, đều đứng dậy chạy ra cửa.
Mà những người này đều là người có địa vị trong giới đồ cổ, Mã tiên sinh đầu lĩnh, sau đó là các đệ tử của đại sư, còn có một đám chuyên gia giáo sư của các nhà bảo tàng, cuối cùng mới tới những người sưu tập đồ cổ nổi tiếng.
Như bọn người Trương quản lý tới từ Trịnh Châu, cũng chỉ có thể đứng ở đằng xa xa mà nhìn tới mà thôi.
Đại sư đến đây, Trang Duệ phải ở bên người, bởi vì tuổi của lão nhân này đúng là quá lớn, mình ở bên người, vạn nhất có chuyện gì, có thể kịp thời cứu chữa sớm một chút.
Lúc tiến vào phòng hợp, Trang Duệ đưa vào một tia linh khí, tiến vào trong thân thể của đại sư, bởi vì bên trong phòng có máy điều hòa, cảm giác lạnh rất mạnh, có thể làm cho đại sư không chịu nổi.
- Vương thư ký? Hắn điện thoại tới làm gì?
Trang Duệ đang nói chuyện phiếm với lão nhân và các lãnh đạo của những bảo tàng danh tiếng, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, nhìn số hiển thị trên màn hình, Trang Duệ có chút nghi hoặc khó hiểu.
*****
- Khục khục, tiểu tử này, đây là do ngươi dùng quảng cáo bên ngoài làm phương tiện kinh doanh, cho nên thành phố mới thu phí của ngươi, ngươi bực tức như vậy làm gì?
Âu Dương Chấn Vũ bất mãn trừng mắc nhìn Trang Duệ, chính sách quốc gia, quy định chính phủ, cho nên không thể tùy tiện bình luận. Trong lòng Âu Dương Chấn Vũ cũng nghĩ tới có nên gõ Trang Duệ một cái hay không, hắn không muốn bị lợi dụng đặc quyền của anh em mình, mà bị người ta cầm chuyện này ra chất vấn.
- Con làm như vậy, cậu nhỏ, con đã tuân theo pháp luật, không có đi đường ngang ngõ tắt a.
Vừa nói chuyện ba người đã đi tới phòng hội nghị, Trang Duệ đẩy cửa ra, trước khi Âu Dương Chấn Vũ đi vào, hắn vỗ tay, lớn tiếng nói ra:
- Âu Dương bộ trưởng trong lúc đi ngang qua đây, đã tới tham gia buổi lễ khai trương bảo tàng của tôi, mọi người cùng hoan nghênh nào.
Lời này của Trang Duệ đã làm phòng hội nghị an tĩnh lại, nói thật ra, người ở đây có thể biết rõ quan hệ giữa Trang Duệ và Âu Dương Chấn Vũ, tuyệt đối đếm được trên đầu ngón tay.
Mọi người ở đây, phần lớn đều lăn lộn trong giới đồ cổ, cho nên không xa lạ gì với Âu Dương Chấn Vũ, mà một ít quan chức làm việc trong chính phủ, càng biết rõ sự cường thế của Âu Dương Chấn Vũ, có thể nói, Âu Dương Chấn Vũ đến đây, đã làm cho rất nhiều người âm thầm đánh giá lại vị trí nhà bảo tàng của Trang Duệ trong đầu.
Một buổi lễ khai trương nhà bảo tàng tư nhân, có đáng được một phó bộ trưởng bộ văn hóa tới tham gia không?
Trang Duệ chỉ mở một bảo tàng tư nhân, có thể mời đến một phó bộ trưởng, hơn nữa còn là lão đại trực tiếp của ngành quản lý nhà bảo tàng, trong đó cần quan hệ và bối cảnh như thế nào?
Vốn có một chút tiểu lãnh đạo của các ngành trực thuộc không biết trời cao đất rộng, còn nghĩ ngày sau phải vớt một chút điểm tốt trên người cái nhà bảo tàng này, bây giờ nhìn thấy Âu Dương Chấn Vũ trực tiếp tới tham gia buổi lẽ khai trương bảo tàng, bắp chân lập tức run lên, nếu như bản thân mà bắt chẹt người ta, mà người ta có quan hệ với Âu Dương gia, bóp chết bản thân còn không phải dễ như bóp chết một con rệp sao?
Sau khi yên tĩnh trong một thời gian ngắn, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên, nhưng trong lòng mọi người, chỉ sợ tiếng vỗ tay này, chính là vì mặt mũi của bộ trưởng.
- Lão tiên sinh, ngài cũng tới a, mặt mũi của tiểu Trang này, đúng là không nhỏ.
Âu Dương Chấn Vũ liếc nhìn thấy đại sư đang ngồi trên xe lăn, vội vàng đi tới, luận thân phận, luận thân phận, đúng là hắn cao hơn, luận bối phận và tuổi tác, hắn ở trước mặt đại sư, chẳng qua chỉ là tiểu bối mà thôi.
- Người trẻ tuổi, có bốc đồng, có năng lực, muốn tới nâng đỡ.
Đại sư vừa cười vừa nói, tuy lời nói không nhiều lắm, nhưng nói năng rất có lực, cho thấy sức nặng của Trang Duệ trong suy nghĩ của mình.
Có một ít chuyên gia vì trở ngại mặt mũi nên không thể không đến tham gia lễ khai trương, nhưng sau khi nghe đánh giá của đại sư về Trang Duệ, thì sức nặng của Trang Duệ tăng lên ba phần.
Tất cả mọi người biết rõ, từ trước tới nay đại sư không sợ quyền quý, Âu Dương Chấn Vũ vừa đến, chỉ có thể nói rõ bối cảnh của người trẻ tuổi kia thâm hậu, nhưng từ lời nói của lão nhân, đã quyết định địa vị của Trang Duệ trong giới cổ vật, làm cho tất cả đồng nghiệp lau mắt mà nhìn.
- Tốt lắm, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta bắt đầu cắt băng khánh thành đi!
Sau khi Âu Dương Chấn Vũ nói chuyện với đại sư một lúc, Trang Duệ nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, cho nên phân phó cho người điều khiển bắt đầu chương trình, người trong phòng hội nghị đi theo sự dẫn dắt của nhân viên bảo tàng, tập trung ở cửa ra vào bảo tàng.
Mà Hoàng Phủ Vân mời một dàn nhạc tấu chuyên nghiệp tới, sau đó mời các xướng ngôn viên lễ nghi lên, dẫn theo Âu Dương Chấn Vũ và một đoàn người, đi vào cửa chính của nhà bảo tàng, sau đó dùng kéo cắt băng khánh thành, khay, hoa hồng và những thứ khác đều được chuẩn bị sẵn từ trước.
Nhân viên đứng đúng vị trí, cũng rất chú ý, đại sư và Âu Dương Chấn Vũ, một trái một phải đứng ở vị trí trung tâm, đại sư đứng bên cạnh Âu Dương Chấn Vũ, mà bên cạnh Âu Dương Chấn Vũ chính là chủ nhân Trang Duệ.
- Các vị bằng hữu, các vị quan khách, thật cao hứng khi được mọi người tới tham dự lễ khai trương bảo tàng của kẻ hèn này, ở chỗ này, tôi muốn long trọng tuyên bố với mọi người sự tham gia của Âu Dương bộ trưởng, còn có...
Dựa theo yêu cầu của nghi thức, Trang Duệ làm chủ nhân, cầm Microphone, giới thiệu ngắn gọn những khách quý tới cắt băng khánh thành, đương nhiên, trên đài có mấy vị không cần hắn giới thiệu, người khác cũng nghe nhiều nên thuộc.
Sau khi Trang Duệ giới thiệu ngắn gọn, đem Microphone đưa cho Âu Dương bộ trưởng, dù trời rất nóng, cho nên không ai muốn ngây ngốc ở bên ngoài lâu, cho nên Âu Dương bộ trưởng chỉ nói vài lời chúc phúc và động viên, sau đó chính thức cắt băng khánh thành.
Theo tiếng nhạc của dàn nhạc diễn tấu và tiếng pháo nổ, cầm kéo lên cắt băng, hoa hồng từ trên cao rơi xuống, buổi lễ khai trương bảo tàng của Trang Duệ, xem như đã hoàn thành.
Sau khi cầm kéo cho người điều khiển chương trình, Trang Duệ ngẩng đầu lên, giữ chặt cái băng và cắt nó, sau một nhát kéo nhẹ nhàng, cắt đứt sợi dây băng màu đỏ, lập tức từ trên cao rơi xuống bảy chữ "Trung Quốc Định Quang Bác Vật Quán" to lớn hữu lực, xuất hiện trước mặt mọi người.
- Là chữ của đại sư.
- Đúng vậy, xem ra người trẻ tuổi kia có quan hệ không cạn với đại sư a.
- Hắc, các ngươi không biết, hai người bọn họ là bạn vong niên, Trang Duệ có cửa hàng ở Phan gia viên, cũng được đích thân đại sư viết tên đấy.
Nhìn thấy bảng hiệu của Trang Duệ, mọi người ở đây cũng hiểu ra vì sao hôm nay đại sư lại tới đây, sau khi có người nói nhỏ tin tức liên quan, thì càng thổi phồng quan hệ của đại sư và Trang Duệ, dùng nó để chứng minh kiến thức to lớn, mà các câu chuyện về đồ cổ, chỉ sợ còn nhiều hơn tin tức giải trí nhiều.
Kỳ thật hôm nay Trang Duệ vốn định mời Cố lão gia tử và Tân Cương Ngọc Vương gia, cùng tham gia buổi lễ khai trương nhà bảo tàng, không khéo là, Cố lão gia tử đang ở Tân Cương nghỉ mát.
Nghe được Trang Duệ nói mời, lão gia tử đúng là muốn chạy tới, nhưng Trang Duệ khích lệ ở lại, bởi vì trời rất nóng, không muốn hai vị đó chạy tới đây chịu giày vò, dù sao ngày sau còn nhiều cơ hội mà.
Mà Hồ Vinh đang ở Myanma, bởi vì nguyên nhân giấy phép khai thác phỉ thúy, cho nên không tới được, nhưng cũng cho người chuẩn bị hạ lễ xa xỉ, đồng thời đưa tới, mà hắn đưa tới một cây bằng phỉ thúy, đã làm cho Trang Duệ cảm thấy kinh hỉ một phen.
← Ch. 470 | Ch. 472 → |