Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 472

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 472: Sưu tập
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Tiểu Trang, ta không thể tham gia náo nhiệt, buổi chiều còn cơ hội, ta đi trước.

Mục đích của Âu Dương Chấn Vũ tới đây đã đạt được, dùng thân phận của hắn, muốn tới bảo tàng cũng là công tác thị sát, cho nên không thích hợp ngây ngốc ở nơi này, lập tức mang theo Vương bí thư cáo từ rời đi.

Lúc này đã có Âu Dương Quân ở đây tham gia cho có khí thế rồi, cho nên sau khi nói vài lời chúc phúc, cáo từ rời đi, những người ở lại bảo tàng, phần lớn đều là những nhà sưu tập đến từ các tỉnh khác và đám người Dương Ba chưa đi, Triệu phu nhân thì một mực bán sát Âu Dương Quân, nữ nhân này đúng là có vài phần bổn sự, cho nên thần sắc nói chuyện với Âu Dương Quân không biến đổi, trên mặt luôn hiện ra nụ cười.

Dựa theo quá trình, sau khi hoàn thành quá trình cắt băng khánh thành, là phải đi khách sạn ăn cơm, nhưng chuyện này được an bài tốt, lúc này lại xảy ra chuyện phiền toái, bởi vì lúc nhân viên công tác dẫn đám người chuyên gia và các nhà sưu tập ra xe, không có người nào nguyện ý rời đi.

- Trang lão sư, bọn tôi muốn biết một chút về những món cổ vật tinh phầm này, xem xong rồi đi ăn cơm cũng không muộn a.

Trương quản lý tới từ Trịnh Châu, nói ra lời trong lòng của mọi người, cho nên mọi người đều phụ họa theo, có chút người gấp gáp, đã chuẩn bị tiến vào khu triễn lãm của bảo tàng.

Nhìn thấy mọi người không thể chờ đợi được mà đi vào khu triển lãm, Trang Duệ vội vàng cầm microphone, nói ra:

- Các vị, giữa trưa kẻ hèn này vì mọi người chuẩn bị tiệc rượu, không phải sau khi chúng ta ăn cơm xong, thì trở về bảo tàng tham quan sao?

Trang Duệ cho thuê bảy tám chiếc xe buýt, chính là vì muốn chở đám người này đi tới khách sạn, hiện tại những chiếc xe này đã đỗ ở trước nhà bảo tàng, đợi những người này lên xe.

- Trang lão bản, ăn cơm có thể chờ một chút mà!

- Đúng vậy a, đi ăn trước đi, sau đó trở lại mà xem.

- Trang lão đệ, ngươi còn muốn giữ bí mật với lão ca hay sao, hôm nay có thể xem chúng không?

Lời nói của Trang Duệ chưa dứt, đã bị mọi người cắt đứt, vào hôm nay, Trang Duệ không có an bài bất cứ nhân viên công tác bảo tàng, nhưng những thứ hắn tuyên truyền ra bên ngoài, đã sớm làm cho giới sưu tập và các chuyên gia ngứa ngáy trong lòng, muốn được đi xem a.

Với tư cách là bảo tàng tư nhân đầu tiên có cất giữ tác phẩm của Picasso, có được Định Quang Kiếm trong truyền thuyết, có được trọng khí vượt qua Thuần Hóa đại đỉnh thời Thương Chu, có được gốm đen Long Sơn mấy ngàn năm, có được đồ sứ Thanh Hoa Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn, cho dù là ở những nhà bảo tàng quốc gia, cũng là trân phẩm khó gặp, cho nên làm cho mọi người cảm thấy rất chờ mong, ai còn quan tâm tới một bữa cơm chứ?

Trang Duệ nhìn thấy tình cảnh xúc động cùa quần chúng, lập tức biết không thể làm gì, đành phải thông tri cho người ở khách sạn, sau đó tự mình đẩy xe lăn cho đại sư, đi vào nhà bảo tàng.

Đi vào nhà bảo tàng, bên trái chính là phòng họp, mà bên phải phải đi qua một hành lang không dài lắm, liền tới được nơi triển lãm chính thức của bảo tàng.

Ở một địa phương đối diện cửa lớn khu triển lãm, có một cái tủ được chế tác cực kỳ hoa lệ, cái tủ cao chừng một mét năm, phía dưới một mét, được chế tác từ gỗ đàn hương, mà ở phía trên, bị một lồng thủy tinh chống đạn phong kín.

- Thiệt giả? Thương Chu Bảo kiếm, không ngờ còn bảo tồn tốt như vậy a?

Người hỏi câu này đương nhiên không phải là người không biết đồ cổ, mà là vì Thương Chu Bảo Kiếm có rất nhiều loại.

- Đương nhiên là thật, nghe nói thời điểm thanh kiếm này xuất hiện, đã đưa tới rất nhiều tranh luận, đã được chuyên gia xem xét là đồ thật.

- Đồ giả ai dám đặt ở đây? Đặt ở đây chẳng phải quá mất mặt sao?

- Đúng vậy a, Chiến quốc Long Tuyền bảo kiếm đều có thể giữ đến nay, thì thanh kiếm này còn giữ được tới nay là điều đương nhiên, đúng là danh bất hư truyền, đúng là danh bất hư truyền, các vị nhìn hoa văn này, công nghệ hiện đại, cũng không cách nào rèn ra, đúng là không uổng công đi tới đây a.

- Hắc, tôi nói mọi người, thanh kiếm này rất sắc bén đấy, có thể một lần chém liên tục tám đồng tiền.

Mà tủ kính trưng bày Định Quang Kiếm ở bên cạnh, sớm đã bị người vây quanh đến ba lớp.

Mà người nói cuối cùng, hiển nhiên là hầu tử, Trang Duệ nghe thấy mà lắc đầu, bảo hắn tới đây giải thích, tiểu tử này trực tiếp nói khoát, nhưng lời này lại là sự thật.

- Tiên sinh, chúng tôi muốn đi vào khu triển lãm thi họa nhưng hiện giờ chen vào không lọt a.

Trang Duệ phụ giúp đại sư, có mấy vị đồ đệ đi theo sau, trong đó có một ít chuyên gia học giả về thi họa, sau khi muốn vượt qua tủ trưng bày Định Quang Kiếm, đi vào khu triển lãm thi họa nhưng không được.

Định Quang Kiếm là trấn gia chi bảo của Trang Duệ, đương nhiên phải để ở nơi dễ nhin thấy nhất, mà những khi triển lãm còn lại, đều nằm ở đằng sau Định Quang Kiếm, mỗi khu trong bảo tàng đều tương thông, nhưng cũng phải đi từ ngoài vào trong a.

- Ngừng!

Nhưng khi vừa mới đi vào khu truyển lãm thi họa, đại sư giơ tay lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào một lồng thủy tinh, nhìn một bức tranh hơn trên tường.

Bức tường này không phải sở hữu của bảo tàng, mà thuộc về công ty, tường cao chừng hai mét, bên ngoài có một lồng thủy tinh, có thể nhìn rõ bức tranh một cách tỉ mỉ rõ ràng, mà bên trong lồng thủy tinh là một bức tranh lớn khảm dính vào tường.

Sở dĩ là nói bức tranh lớn, bởi vì chiều cao của bức tranh này tới bảy mươi chín cm, mà chiều dài đạt tới con số kinh người, hai mươi lăm mét, nó chiếm diện tích hai bức tường liền kề nhau, mà sở dĩ an bài như thế, cũng là vì bức họa này nó quá dài.

- Đây là... Đây là Khang Hi Nam Tuần Đồ đệ nhị quyển?

Lão nhân dùng tay chống xe lăn, run rẩy muốn đứng dậy. Trang Duệ vội vàng đở lấy lão nhân, Đi đến phía trước Khang Hi Nam Tuần Đồ, đồng thời tách một tia linh khí trong mắt ra, đưa vào trong cơ thể lão nhân.

- Thật... Thật sự là đệ nhị quyển?

- Đúng vậy, đúng vậy, đúng là họa phong của Vương Thạch Cốc.

Bức họa này vẽ cảnh Khang Hi rời khỏi kinh thanh nam tuần, lúc ấy đi tới một phần Hà Bắc, Thiên Tân phủ, đứng ở trên tường thành được vạn dân kính ngưỡng.

Hình ảnh lấy Khang Hi làm trung tâm, tầng tầng trải rộng ra, từ thành môn của Thiên Tân phủ mở rộng ra, mà các cửa hàng hai bên đường, sĩ nông công thương tất cả đều có, hiện ra cảnh quốc thái dân an, dân chúng giàu có.

Mà các nhân vật trong bức họa, hình ảnh phức tạp tinh tế tỉ mỉ, ngay cả một ít sư tử đá đặt trước nhà dân, đều được vẽ rất tỉ mỉ, ngay cả dòng sông cạnh Thiên Tân phủ gần đó, cũng được vẽ rất sống động.

*****

- Không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy đệ nhị quyển, tiểu Trang không đơn giản a, ngươi đúng là không đơn giản.

Lão Nhân cầm một cái kính lúp, được Trang Duệ đở xuống, từ từ đi dạo quanh bức họa một vòng, tuy cảm giác có chút mệt nhọc, nhưng thần sắc trên mặt tràn ngập hưng phấn.

Kim Bàn Tử và Trang Duệ cùng đỡ lão nhân lên xe lăn, nói ra:

- Lão sư, bức tranh này trong bảo tàng cố cung cũng có triển lãm a.

- Đúng thế, Khang Hi Nam Tuần Đồ có tổng cộng mười hai quyển, nhưng những quyển còn ở lại trong nước, chỉ có một, ba, chín, mười, mười, mười hai, có sáu quyển, những quyển khác đều nằm ở trong tay nhà bảo tàng hoặc của các nhà sưu tập tư nhân... Ta ở bảo tàng nước Mỹ, Canada nhìn được mấy quyển khác, chỉ có quyển này không biết nằm trong bảo tàng nào, không nghĩ tới có thể nhìn thấy ở đây, tiểu Trang, ngươi làm công tác bảo mật, đúng là rất tốt a.

Tâm tình của lão nhân rất khoan khoái dễ chịu, cho nên nói đùa với Trang Duệ, hắn nào biết rằng, sau khi bảo tàng mỹ thuật Murs tiếp nhận đồ quyên tặng của Freyr, đã đem bức tranh này bỏ vào trong nhà kho cho tới bây giờ, nếu như không phải dùng tác phẩm của Picasso trao đổi, chỉ sợ không biết tới năm nào tháng nào, bức tranh Khang Hi Nam Tuần Đồ đệ nhị quyển này được nhìn thấy ánh mặt trời đây?

- Đẩy ta đi nhìn xung quanh, bức họa này, chờ ta có thời gian sẽ từ từ xem.

Vừa vào cửa đã có kinh hỉ như thế, cho nên lão nhân hết sức cao hứng, đối với tác phẩm khác, cũng rất chờ mong được xem.

Trừ bực họa lớn lúc đi vào cửa kia ra, ở chính giữa đại sảnh, còn có một cái tủ thủy tinh dài bảy tám mét, rộng chừng hai mét, trong đó có các quyển kinh phật được Trang Duệ trao đổi với bảo tàng mỹ thuật Murs.

Mà trong cái tủ này, còn có quyển Hương Tổ Bút Ký do Vương Sĩ Trinh viết, Trang Duệ có được nó trong lần sửa mái dột đầu tiên.

Tuy bản thảo này so với các cuốn kinh phật các mà nói, giá cả trên thị trường không cao, nhưng với Trang Duệ mà nói nó là thứ lần đầu tiên sửa mái nhà dột có được, hơn nữa còn làm cho Trang Duệ nhìn thấy nó liền nhớ lại buổi chiều bông tuyết bay tán loạn hôm đó, cho nên hắn đã đặt nó trong cái tủ ở nơi trung tâm này.

Lúc xe lăn đi tới cái tủ trưng bày các quyển kinh phật nằm ở trung tâm, đại sư chỉ vào nhưng trang kinh phật ố vàng kia, nhìn Trang Duệ nói ra:

- Tiểu Trang, phải cất kỹ những cuốn kinh phật này, đồ vật năm đó bị mang ra ngoài, có thể thu trở lại, và những thứ bây giờ rất khác nhau.

Thời điểm lấy những cuốn kinh phật này về Bắc Kinh, đại sư đã tự mình đi tới nhà của Trang Duệ, bảo tự mình xem xét, cho nên trên mỗi cuốn kinh phật này này, đều có tên và con dấu giám định nhỏ của đại sư, sau khi nghe lời này của đại sư, Trang Duệ vội vàng gật đầu, nói ra:

- Tiên sinh, ngài yên tâm, những cuốn kinh phật này đặt trong bảo tàng của con, nhất định không chịu bất cứ hư hao nào đâu.

- Ân, tiểu Trang, ở nơi của ta còn có hai bức tranh của Cừu Anh, nếu có thời gian, đi tới chỗ ta lấy mang về đây.

Trang Duệ sững sờ một chút, vội vàng khoát tay nói:

- Tiên sinh, vậy không được, đây là đồ của ngài a.

Từ Vị và Cừu Anh đều là họa sĩ nổi tiếng triều Minh, nhất là Từ Vị, sau trung niên mới bắt đầu học hội họa, am hiểu họa tranh hoa điểu, cũng có thể vẽ sơn thủy, nhân vật, thủy mặc thoải mái, họa cũng như người, khí thế tung hoành không bị cản trở, đời sau nhiều người đã viết sách về hắn.

Dựa theo giá cả trên thị trường hiện tại, tác phẩm của Từ Vị và Cừu Anh, ít nhất cũng có giá trên trăm vạn, nếu như là người khác giàu có quyên tặng, chắc chắn Trang Duệ sẽ đáp ứng, nhưng đối với một người không giàu có như đại sư, Trang Duệ không muốn tiếp nhận.

- Tiểu Trang, nếu ông đã cho, ngươi cứ thu lấy đi, mấy ngày nữa ta sẽ cầm tranh đem qua cho ngươi.

Cháu trai của đại sư chen ngang lời của Trang Duệ, trên mặt không có một tia miễn cưỡng, đi theo đại sư mấy chục năm, gặp cảnh đại sư quyên tặng cổ vật ra ngoài, chỉ sợ không dưới mấy trăm món, cho nên hắn đã tập thành thói quen.

- Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn Trương Bái.

Trang Duệ bị tình cảm sâu đậm của hai người chú cháu này làm cảm động, hắn biết rõ, cháu trai đã về hưu, hiện tại mỗi tháng đều cầm số tiền lương hưu ít ỏi mà sinh hoạt, nhưng vẫn có thể cầm thứ đáng giá trăm vạn ra quyên tặng, có thể thấy được nhân phẩm của họ, phải biết rằng, nếu như đại sư quy tiên, thì vật này thuộc về hắn.

- Chờ một chút, ngừng lại.

Đi tới một bức tranh của Lang Thế Ninh, thời điểm nhìn thấy《Càn Long Thú Liệp Đồ, lão nhân bảo Trang Duệ dừng lại, bức tranh ở đây, chính là vẽ hoàng đế Càn Long thời còn thanh niên hăng hái, ở bên cạnh hắn có một ít vương công đại thần, một người trong đó có tướng mạo tương tự Càn Long, mà con mắt của lão nhân, đang nhìn dung mạo của người này.

Trang Duệ biết rõ, người này chính là tổ tiên của lão nhân, mặc dù đại sư chưa bao giờ tuyên dương dòng họ của mình, nhưng khi nhìn thấy tổ tiên trong bức họa, vẫn không nhịn được mà dừng lại nhìn một hồi.

- Đi thôi, cũng không biết những người kia đang giằng co, rốt cuộc là tranh giành cái gì.

Lão Nhân cười cười tự giuễ, thần sắc có chút thất lạc, nhưng khi nhìn thấy bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ, liền hào hứng trở lại, tranh luận về chủ đề họa sĩ thời Minh lấy ai vi tôn.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, tinh thần của lão nhân có chút mệt mỏi, cự tuyệt lời mời ăn cơm của Trang Duệ, bảo Kim Bàn Tử đưa hắn trở về trụ sở, bất quá lão nhân nói nhiều lần, nhất định vào thời điểm ít người, sẽ đi tới tham quan bảo tàng của Trang Duệ một lần nữa.

Thời điểm đưa lão nhân lên xe, Trang Duệ còn rót một cổ linh khí vào người hắn, loại tình cảm cao thượng này, nguyện ý dẫn dắt hậu bối, Trang Duệ vẫn thật tâm chúc lão nhân sống lâu trăm tuổi.

Thời điểm Trang Duệ đi vào nhà bảo tàng, lúc đi tới cái tủ trưng bay Định Quang Kiếm, vẫn có tiếng người huyên náo, nhưng lúc này dòng người đã phân tán, có ít người đã đi đến những khi truyển lãm bên cạnh, người lưu lại, phần lớn đều là những người sưu tập và chuyên gia về đồ đồng.

Trang Duệ cười chào hỏi một ít người, đi dạo đến khu triển lãm đao kiếm của Hoàng Phủ Vân, ở nơi đây cũng rất hấp dẫn người sưu tập và chuyên gia, tuy đã qua thời vũ khí lạnh, nhưng mọi người vẫn yêu thích thứ lợi khí giết người này, trời sinh đã có lòng yêu thích.

Khu triển lãm đao kiếm của Hoàng Phủ Vân, có cả đao đá búa đá thời đồ đá, cho tới thương kích kiếm đao thời kỳ đồ đồng Thương Chu, lại đến vũ khí lạnh thời Tần Hán và thịnh Đường, cho tới vũ khí trên giang hồ, câu, xiên, trường tiên, đồng, giáo, ngoặt, lưu tinh chùy... Cái gì cần đều có.

*****

- Đây là thanh bội kiếm của hoàng đế Càn Long, là ta chụp nó từ nước Anh trở về, lúc ấy...

- Hoàng Phủ lão sư, nơi này của ngài hình như không có sưu tập những món cùng cấp với Định Quang Kiếm thì phải?

- Khục khục, vật kia... Thật sự không có, chỉ sợ cả nước chỉ có số ít thôi...

Vừa đi vào khu triển lãm, Trang Duệ đã thấy một đám người vây quanh Hoàng Phủ Vân, lúc này hắn đang huyên thuyên, nhưng rất hiển nhiên, Hoàng Phủ Vân đồng học bị người ta đả kích.

Trang Duệ cũng không có đi qua tham gia náo nhiệt, bắt đầu đi vào trong, muốn quan sát một chút.

Nói thật ra, sau khi Hoàng Phủ Vân bố trí tốt khu triển lãm, đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ quan sát chăm chú, khi quan sát búa đá ở cửa ra vào, đi thẳng đến khi triển lãm đao kiếm thời nhà Thanh, trong lòng của Trang Duệ, có một loại cảm giác kỳ quái, giống như đang đi qua từng chiến dịch thời đại trung cổ vậy.

- Ai, ta nói lão đệ, ca ca ta đang bận rộn như vậy, ngươi thì tốt rồi, bản thân đi dạo.

Thời điểm đang chuẩn bị rời khỏi khu triển lãm đao kiếm, Trang Duệ bị Hoàng Phủ Vân phát hiện, bản thân hắn đang hoa tay múa chân vui sướng kể cho đám sưu tập đồ cổ chiến tích của bản thân, sau khi nhìn thấy Trang Duệ, vội vàng kéo hắn lại.

- Hắc hắc, Hoàng Phủ huynh, người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm a, mọi người nói có đúng hay không?

Trang Duệ cười hì hì, những người đi theo đằng sau Hoàng Phủ Vân, lúc này cũng cười lên.

- Đúng rồi, giám đốc nên dẫn một ít người đi tham quan khu triễn làm gốm sứ đi, trong nửa giờ nữa, phải xem xét hết, sau đó đi khách sạn ăn cơm.

Đối với một đám khách quý, bọn họ đối với nhà bảo tàng của Trang Duệ rất hiếu kỳ, nhưng đối với Hoàng Phủ Vân mà nói, không có một chút hấp dẫn nào, bởi vì tất cả bố trí và lắp đặt thiết bị, đều là một tay hắn xử lý.

- Đi thôi, các bằng hữu cảm thấy hứng thú với gốm sứ và ngọc thạch, xin mời đi theo tôi.

Người không chú ý còn không biết, ba bốn trăm vị khách quý, ít nhất có rất nhiều người đang nghe Hoàng Phủ Vân giảng giải về đao kiếm, Trang Duệ mời một tiếng, lập tức hơn phân nửa số người, đi theo sau lưng Trang Duệ.

Sau khi mang bọn họ rời khỏi khu triển lãm đao kiếm, đi tới cửa lớn vào khu triển lãm đồ gốm sứ, nơi này không có đặt thứ gì bên ngoài, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất, bởi vì chỉ còn tám món đồ sứ Thanh Hoa còn tồn tại trên nhân thế, mà trong khi trưng bày này, bởi vì vị trí của nó, cho nên bên trong không có bao nhiêu người.

- Trang lão sư, hình như không có nơi triển lãm ngọc thạch thì phải?

Ở cửa vào khu gốm sứ, có hai cái tủ thủy tinh chế tác tinh xảo, một cái cao chừng một mét năm, bên trong có một gốc cây cảnh.

Gốc cây cảnh này, cao chừng ba mươi cm, cành cây màu bích lục, phân ra một số miếng cây, nhánh cây nhỏ như ngón út, nở nhưng đó hoa cúc nhỏ như móng tay.

Dưới ngọn đèn đặc thù, cây nhỏ này giống như tiên thụ, sương mù bốc lên, đem bốn chữ Hồng Phỉ Lục Thúy phát huy vô cùng tinh tế, tản mát ánh sáng chói mắt.

- Ha ha, chị Tề Châu, đừng khách khí như vậy, gọi tôi là tiểu Trang là được rồi, tôi không đảm đương nổi hai chữ lão sư đâu.

Người mở miệng hỏi thăm Trang Duệ là Tề Châu, thời điểm ở Xương Hóa, Trang Duệ còn thiếu nợ đối phương một phần nhân tình, lập tức liên tục khoát tay, nói ra:

- Đúng vậy, đây là cây phỉ thúy, đầu năm nay khi tôi tham gia chấm giải phỉ thúy ở Myanma, được danh gia xếp đặt thiết kế phỉ thúy quốc tế, Hồ Vinh tiên sinh tự mình thiết kế tạo hình.

- Trời ạ, đây là cây phỉ thúy, cái cây này bán bao nhiêu tiền vậy?

- Không nghe Trang lão sư nói à, không có bán đâu.

- Này, không biết tiền tài không để lộ ra ngoài à, ai lại đi đem chuyện này tuyên truyền ồn ào ra ngoài chứ?

- Đúng vậy a, Trang lão sư là Bắc Địa Phỉ Thủy Vương, cũng phải giữ thể diện chứ.

Sau khi nghe lời này của Trang Duệ, mọi người ở phía sau, liền ứng một tiếng, sau đó vây quanh cây phỉ thúy, đừng nhìn cây phỉ thúy này không phải đồ cổ, nhưng luận giá thị trường của nó, chỉ sợ còn không thấp hơn Định Quang Kiếm bao nhiêu đâu.

Tề Châu rất có yêu thích đối với các loại ngọc thạch, ánh mắt đúng là không tệ, nhìn thấy mâm trái cây ngọc thạch của Âu Dương lão gia tử đem về, lập tức nhìn ra ngọc chất của nó.

Mà mâm trái cây ngọc thạch đó có đủ chủng loại màu sắc, mỗi loại trái cây bằng phỉ thúy, màu nào cũng có, hơn nữa trải qua diệu thủ tạo hình của danh gia, cho nên mỗi đóa hoa mỗi trái cây đều rất sống động, nếu như không phải quan sát gần, rất khó phát giác đây là đồ giả.

Trang Duệ gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đây là vật do ngọc thạch tạo thành, được làm từ rất nhiều ngọc thạch hiếm thấy, hơn nữa được đao của Cổ Thiên Phong lão gia tử tạo hình.

Sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, mọi người đứng bên cạnh mâm trái cây này, lúc này mới phát hiện, đây là một kiện báu vật vô giá.

Nhất buồn cười là, vừa rồi có rất nhiều người không chú ý tới điều này, còn tưởng rằng nó là bài trí của nhà bảo tàng, bởi vì bọn họ suy nghĩ, một mâm trái cây bình thường, thì làm sao xứng đáng được trưng bày trong một cái tủ đáng giá hơn vạn tiền chứ.

Có lẽ người ở đây có rất nhiều người chưa từng nghe qua tên tuổi của Hồ Vinh, nhưng bất kể là người không chơi ngọc thạch đi nữa, thì không có xa lạ gì cái tên Cổ Thiên Phong, đừng đừng nói là ngọc thạch trân quý, dù là chất liệu bình thường, qua tay Cổ lão gia tử, giá trị của nó sẽ tăng lên gấp đôi.

- Trang Duệ, mỗi vật anh trưng bày ở đây, đều là vật bất phàm a.

Tề Châu cảm khái, một phòng chứa đồ sưu tập của cha nàng ở nhà, chỉ sợ không bằng một món vật phẩm được Trang Duệ bày ra ở trước cửa a.

Sau khi nghe được lời này của Tề Châu, Trang Duệ cười cười, không có nhiều lời. Nhưng trên mặt xuất hiện thần sắc tự tin, mặc đồ trong bảo tàng hắn triển lãm không nhiều, nhưng là đều tinh phẩm, Trang Duệ tin tưởng, dù là bảo tàng quốc gia đi nữa, cũng chưa chắc có nhiều tinh phầm như của hắn.

Đương nhiên, bảo tàng trong cố cung không nhắc tới, bởi vì đây là cự đầu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải Trang Duệ có thể sánh bằng được.

Nhìn thấy mọi người quan sát hai món thánh vật điêu khắc này, Trang Duệ mở miệng nói ra:

- Mọi người đi xem đồ gốm sứ thôi, sau khi xem xong, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Mà hai món trang trí ngọc thạch này, đều là có thể tháo dỡ, Trang Duệ cũng chỉ tạm thời bày chúng ở khu triển lãm đồ gốm sứ thôi, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, sau khi mở khu triển lãm đồ ngọc thạch, thì hai món này sẽ dời đi, còn món Bạch Ngọc Hổ thời Tây Hán trao đổi với bảo tàng mỹ thuật Murs, chúng sẽ trở thành trấn gia chi bảo của Trang Duệ.

*****

- Chư vị, đây là món đồ sứ Thanh Hoa Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn, chính là đồ sứ Thanh Hoa duy nhất có vẽ nhân vật lên thân bình.

Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn Nguyên Thanh Hoa Từ Quán, đương nhiên phải đặt ở nơi bắt mắt nhất trong khu triển lãm gốm sứ, đặt trong lồng thủy tinh tinh xảo, cái bệ được trạm trỗ tinh xảo, không có món nào không làm toát lên thần sắc quý trọng của bình sứ này.

Bình sứ chủ đề hình ảnh, là miêu tả cảnh đặc sứ Tề quốc mời Quỷ Cốc Tử xuống núi phò trợ, đáp ứng xuống núi xông vào trận địa Yên quốc cứu trị cho danh tướng Tề quốc Tôn Tẫn và Độc Cô Trần.

Ở trên bình sứ này, Quỷ Cốc Tử ngồi ngay ngắn trên một chiếc xe do hổ kéo, thân thể có chút nghiêng về phía trước, thần thái tự nhiên, siêu phàm như tiên, bày ra biểu hiện nghĩ kế trong trướng bồng, quyết thắng ngoài ngàn dặm.

Ở bên cạnh có một tướng quan thanh niên oai hùng bừng bừng phấn chấn, phóng ngựa mà đi, tay giơ cao chiến kỳ, phía trên có viết hai chữ "Quỷ Cốc", Tô Đại cưỡi ngựa bọc hậu, vẽ một bức họa đồ sộ về màu sắc tảng đá, cảnh vật và thần thái của nhân vật.

Hình dáng trang trí của gốm Thanh Hoa rất rực rỡ, hình ảnh no đủ, màu sắc bắt mắt, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, liền một khối, nhân vật khắc họa trôi chảy tự nhiên, hấp dẫn mười phần, núi đá toát lên hình ảnh vui vẽ, bút bút cặn kẽ, thập phần hoàn mỹ.

Tuy nhân vật trong bức họa không nhiều lắm, nhưng biểu lộ của mọi người đều rất phong phú tinh mỉ.

Cho dù là các bình sứ thời Minh Thanh sau này, cũng ít gặp được bình sứ như vậy, phần lớn người ở đây đều biết sự trân quý và thưa thớt của nó.

Thời điểm một tháng trước, một nhà đấu giá lớn ở Luân Đôn nước Anh, cũng có bán một món đồ sứ Thanh Hoa vẽ nhân vật, bán ra với giá trên trời, hơn một ngàn bốn trăm vạn bảng Anh, tương đương với hai ức ba ngàn vạn nhân dân tệ, làm cho các nhà sưu tập thế giới chấn động.

Tuy kiện đó cũng là đồ sứ Thanh Hoa vẽ nhân vật, nhưng nhân vật và tạo hình, đều kém xa bình sứ Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn, sau khi nhìn thấy đồ sứ này, làm cho người tham gia triển lãm líu lưỡi không thôi, nếu đem nó ra thị trường đấu giá quốc tế, thì bình sứ Thanh Hoa Quỷ Cốc Tự Hạ Sơn này, giá của nó ít nhất phải vượt qua ba ức nhân dân tệ.

Vốn đã nhìn thấy Định Quang Kiếm, lại nhìn thấy bảo ngọc trân quý trang trí, hiện tại lại nhìn thấy món đồ sứ Thanh Hoa báu vật vô giá này, mọi người đối với nhà bảo tàng của Trang Duệ, địa vị trong lòng đã đề cao, tuyệt đối đều là tinh phẩm trân quý.

Mà ở khi triển lãm khác có Khang Hi Nam Tuần Đồ đệ nhị quyển. Độ dài cực lớn, cho dù là đặt ở nhà bảo tàng Nam Kinh Thượng Hải cũng là báo vật trấn gia, nhưng đặt ở trong bảo tàng của Trang Duệ, nó không chen chân vào vị trí trước mười, có thể thấy đồ Trang Duệ cất giữ quý giá thế nào.

Trong số gốm sứ mà Trang Duệ thu được và đem ra triển lãm, giá trị cao nhất chính là món Thanh Hoa Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn, giá trị cao nhất là bốn ức, nhưng cho dù có nhiều tiền hơn nữa, cũng không bằng một món đồ gốm Thanh Hoa đầy đủ, bởi nhiều khi có tiền cũng không mua được.

Trước khi nhà bảo tàng của Trang Duệ khai trương, nhà bán đấu ở Bắc Kinh đã cho một ước định sư tới, đã tiến hành ước định tổng giá trị đồ sứ của Trang Duệ có giá trụ khoảng tám ức, hơn nữa đó vẫn là giá thấp nhất.

Đương nhiên, việc định giá trị cao nhất của chúng sau này chính là nhà bán đấu giá Luân Đôn.

Bởi vì thời gian hai tháng, các nhà bán đấu giá quốc tế nổi phong ba với tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, bỗng nhiên giá cả gốm sứ Trung Quốc tăng mạnh, Eze Kenner đưa cho Trang Duệ hơn hai trăm món đồ sứ, cũng được thị trường ước định có giá hơn một tỷ.

Trang Duệ đã phát thiệp mời cho Eze Kenner, nhưng Eze Kenner dùng lý do thân thể không khỏe mà từ chối tham gia lễ khai trương của Trang Duệ.

- Thân thể không khỏe? Chỉ sợ là bị tức giận làm sinh bệnh a?

Đây là lúc Hoàng Phủ Vân nghe được tin Eze Kenner không khỏe, liền nói ra một câu này.

Trang Duệ cũng có thể nghĩ đến, đoán chừng lúc này Eze Kenner đang hối hận lắm.

Luận giá trị, giá trị của mười bức họa của Picasso, dù thế nào cũng không thể sánh bằng với giá của đồ sứ, tuy Eze Kenner vẫn còn rất nhiều đồ sứ tinh phâm, nhưng đồ sứ Thanh Hoa và năm món đồ sứ đời Tống của hắn, đã bị Trang Duệ vơ vét không còn.

Về phần Trang Duệ mấy khu triển lãm khác, giá trị cũng được ước định một chút, tuy đồ đồng trong nước không cho giao dịch, nhưng nếu được buôn lậu ra nước ngoài, chắc chắn có giá không ít hơn hai ức.

Không tính những món đồ đồng được Trang Duệ "mượn" của quốc gia, chỉ vẻn vẹn đồ Trang Duệ sưu tập được, tính cả hai món ngọc thạch trang trí, được định giá tổng cộng hai mươi hai ức, hơn nữa còn tính cả khu đất trống và đồ lắp đặt trong bảo tàng, thì nhà bảo tàng tư nhân này, tổng giá trị có lẽ ngoài hai mươi lăm ức.

Khoan hãy nói, sau khi hoàn thành định giá xong, đã làm cho Trang Duệ giật mình, phải biết rần, hai mươi lăm ức nhân dân tệ, vào năm 2004, xếp hạng phú hào trên Forbes của Trung Quốc, cũng lọt vào trước top 10.

Nhưng xếp hạng tổng hợp này phải cân nhắc rất nhiều yếu tố, như lực ảnh hưởng chính trị, trên cơ bản Trang Duệ không có, lực ảnh hưởng chỉ giới hạn trong hội tác phẩm nghệ thuật, hơn nữa còn là người bị cấm vào các nhà đấu giá quốc tế.

Về phần cái gì địa vị lãnh đạo doanh nghiệp, Trang Duệ lại càng không, nếu như xem bảo tàng của hắn là doanh nghiệp mà nói, cũng không thể lên bảng top được, còn về phần sáng tạo bao nhiêu hiệu quả và lợi ích cho quốc gia, càng không có.

Nhưng khi xếp hạng vị trí ngành sản xuất chiếc lược, Trang Duệ miễn cưỡng có thể dính một chút, nhà bảo tàng của hắn, từ trên giá trị sưu tập mà nói, tuyệt đối là đứng đầu trong số viện bảo tàng tư nhân.

Về phần giải quyết bao nhiêu công việc cho người khác, Trang Duệ không thể so được với những người trên bảng phú hào, công nhân hiện giờ của hắn, chỉ hơn mười người, cũng có thể tính những người ở Tần Thụy Lận và Tuyên Duệ Trai.

Người như Trang Duệ, ở trong nước còn có rất nhiều, hiện tại truyền thông cho loại người này một cái danh xưng, đó là phú hào ẩn hình, tuy có nhiều tài sản, nhưng ít khi xuất hiện, hoặc là chỉ nổi danh trong một ngành sản xuất nào đó mà thôi.

Nhưng mấy hạng mục Trang Duệ đầu tư, nếu bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ hắn trên bảng danh sách phú hào, cũng có thể chiếm một chỗ cắm dùi, bởi vì tòa quặng mỏ ngọc thạch ở Myanma, trong tương lai vài năm tới, ít nhất sẽ mang tới cho Trang Duệ hơn hai tỷ nhân dân tệ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)