Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 474

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 474: Nền tảng
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Sau khi ăn cơm xong rồi trở lại viện bảo tàng, ở bãi đỗ xe bên cạnh viện bảo tàng đã có các loại xe du lịch xe buýt đỗ đầy ở đó, còn lại là các hướng dẫn viên du lịch tay cầm cờ nhỏ, dẫn theo các du khách đội mũ cơ quan du lịch tiến vào bảo tàng. Đám nhân viên bảo vệ của bảo tàng tai đeo bộ đàm vừa chú ý kiểm tra vé vào cửa vừa kiểm kê số lượng du khách tiến vào bảo tàng, hết thảy đều rất gọn gàng ngăn nắp.

Hiện tại cửa lớn của viện bảo tàng đã được kiểm soát bởi hàng rào điện tử, mỗi lần chỉ có thể cho hai người đi qua, để cho những nhân viên của viện bảo tàng kiểm tra vé. Đám người Trang Duệ đi vào tử cửa bên của viện bảo tàng, trực tiếp tiến thẳng tới phòng họp.

- Chú em, tôi sẽ không đi theo giúp vui nữa, khi nào trở về chúng ta sẽ liên lạc sau, tôi sẽ còn ở lại Bắc Kinh vài ngày.

Khi xuống xe, nhân lúc tiến vào trong phòng họp, Mã Bàn Tử đi đến bên người Trang Duệ, hôm nay Trang Duệ thật sự là quá bận, ngay cả người bạn có quan hệ thập phần thân thiết như Mã Bàn Tử cũng chưa có thời gian tiếp đón.

Trang Duệ nhìn Mã Bàn Tử trên trán vẫn còn đầy mồ hôi, có điểm ngượng ngùng nói:

- Anh mã, thật xin lỗi, khi nào xong việc, tôi sẽ mời anh đi ăn cơm.

Nghe nói chính mình mở bảo tàng, vẫn còn thiếu khuyết hạng mục đồ cổ, người anh em này đã chở một ô tô đồ sơn mài từ Tây Sơn đến đây, từ đồ sơn mài thời Hán, Đường, đến Minh Thanh cũng đều có, trong đó có đủ tinh phẩm, còn có cả những món đồ sơn mài mạ vàng giá trị xa xỉ.

Căn cứ theo những vật dụng tìm thấy được khi khảo cổ đã chứng minh, thời kì đồ sơn mài xuất hiện đầu tiên có thể là từ thời khì đá mới, ở thời đại Thương, Chu, Hán, Đường, đồ sơn mài tuy rằng cũng dùng trong sinh hoạt, nhưng phần lớn là dùng để làm đồ trang sức.

Mãi cho đến thời nhà Đường suy thoái đến thời Minh Thanh, đồ sứ phát triển mạnh, thay thế công dụng của đồ sơn mài. Lúc đó đồ sơn mài mới được cung đình và nhiều gia đình dùng làm công cụ trong cuộc sống.

Dựa theo tính toán của Trang Duệ, giá trị của những món đồ sơn này, chỉ sợ đã ngoài ba trăm ngàn.

Ba trăm ngàn đối với Trang Duệ và Mã Bàn Tử hiện tại mà nói, có thể không tính là cái gì, nhưng mà Trang Duệ sẽ nợ hắn một cái nhân tình. Bởi vì cho dù Trang Duệ có cầm 3000 vạn tiền mặt, chỉ sợ cũng không thể mua được những đồ vật này.

Chính là bởi vì có đám đồ sơn mài này, Trang Duệ chuẩn bị chia những hạng mục này thành những khu trưng bày nhỏ, giống như khu trưng bày ngọc thạch, khu trưng bày đồ sơn mài, có lẽ sau này sẽ căn cứ theo các loại đồ vật sưu tầm được, mà mở ra các khu trưng bày khác nữa.

Hiện tại khu trưng bày đồ sơn mài đã đang được tiến hành, tin tưởng sau một thời gian không bao lâu, những món đồ sơn mài từng vang danh trong lịch sử, sẽ có thể xuất hiện trước mặt du khách.

- Ăn cơm thì không cần, lúc nào có rảnh thì dẫn anh qua Myanmar chơi một chuyến là được, ha ha.

Mã Bàn Tử vỗ vỗ bả vai Trang Duệ, nói tiếp:

- Chú em, cả cuộc đời anh đều trông cậy vào ánh mắt để kiếm cơm, đã nhìn người nhiều như vậy, nhưng chỉ riêng tiểu tử người là ta không nhìn thấu, hãy làm cho thật tốt nhé.

Khi Mã Bàn Tử mới quen biết Trang Duệ hơn một năm trước kia, bản thân Trang Duệ và gia đình mới chỉ có khoảng hai ba trăm vạn, miễn cưỡng cũng có thể coi là một người có tiền, nhưng mà theo tài sản bây giờ mà nói, dĩ nhiên Trang Duệ có thể ngang hàng với Mã Bàn Tử.

Mã Bàn Tử có thể có được ngày hôm nay cũng đã ăn không ít đau khổ, quanh quẩn không ít đường vòng, trải qua hơn hai mươi năm phấn đấu mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, mà Trang Duệ có được tất cả những thư này, chẳng qua chỉ là dùng thời gian không đến hai năm ngắn ngủi, điều này làm cho Mã Bàn Tử đang ở độ tuổi trung niên hơn 40 tuổi, cũng có chút cảm giác mình đã già rồi.

Nhìn thấy thân hình mập mạp của Mã Bàn Tử biến mất ở cửa, trong lòng Trang Duệ cũng có rất nhiều cảm khái, nếu không phải là dựa vào đôi mắt này, thì mình sao có thể có được tất cả những thứ như thế này?

- Trang lão sư, sao ngài lại không đi vào vậy?

- Trang lão sư, tôi có kiếm được vài thứ đồ chơi từ đám người chết trên tay tôi, khi nào rảnh chúng ta có thể trao đổi một chút không?

- Trang lão sư, một số thứ đồ trưng bày ở trong bảo tàng của ngài, ngài có ý muốn trao đổi hay không?

Hôm nay Trang Duệ cũng không có thời gian ở nơi này nhớ lại đắng cay ngọt bùi, Mã Bàn Tử vừa mới đi, đã có một đám người tới hỏi thăm hắn, đương nhiên những câu chuyện của bọn họ cũng không nằm ngoài đồ cổ.

- Có thể, có thể, khi nào xong việc chúng ta sẽ nói chuyện.

- A! Lưu Tổng, ngìa cũng đừng xem xét món đồ chơi của tôi nữa, vật này ở trong khu trưng bày của tôi, chỉ để xem chứ không bán.

Trang Duệ thuận miệng đáp lời mọi người, những người này rất có thể đều sẽ trở thành khách hàng của hắn, cũng là những khách hàng đến từ mọi nơi trên thế giới, luôn giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với những khách hàng này, là chuyện thập phần nên làm.

Giới đồ cổ tối chú ý là trao đổi, có những người sưu tầm đồ cổ rồi cất giữ là vì sở thích, nhưng mà càng nhiều hơn là những người sưu tầm đơn thuần là vì kiếm tiền, dùng việc này như một thủ đoạn mưu sinh, mà ở trong cả nước, những người kiếm cơm bằng nghề này cũng không hề ít.

Đừng có tưởng rằng có được thứ tốt là nhất định có thể bán được giá tốt, một món đồ cổ bản ra, là đã bị ảnh hưởng mọi mặt, như là độ tuyên truyền mạnh yếu của nhà đấu gia, cường độ của thị trường, còn có cả năng lực tiêu dùng của người mua.

Hơn nữa nhà đấu giá cũng lựa chọn vật để bán, không phải bất kỳ vật gì cũng đều có thể bán, nói theo cách khác ví dụ như là giao dịch đồ cổ bằng đồng thau, thông thường đều phải tiến hành kín đáo.

Cho nên, có rất nhiều người cho dù trong tay có đồ tốt, nhưng lại bởi vì đủ loại nguyên nhân kể trên, nên luôn phải giữ ở trên tay, không muốn bán ra, mà phải chờ người mua thích hợp.

Mà thực lực kinh tế mà viện bảo tàng thể hiện ra, là không thể nghi ngờ, Trang Duệ lại càng là trường hợp bất đồng, hắn nói thẳng ra những món đồ cổ mình muốn mua, cho nên có rất nhiều người đều biểu đạt ra ý tứ muốn trao đổi với Trang Duệ.

Vừa nói chuyện khách sáo với mọi người, vừa đi vào trong phòng họp của bảo tàng. Phòng họp lớn trong viện bảo tàng chật kín chỗ ngồi, có thể nói đây chính là sự kiện đầu tiên xảy ra trong giới cổ vật.

*****

Tuy rằng viện bảo tàng của Mã tiên sinh có rất đông thành viên, nhưng mà bình thường tối đa cũng chỉ tổ chức những buổi tụ họp nhỏ từ ba đến năm mười người mà thôi. Còn cuộc họp có tính chất như một cuộc mít tinh hôm nay, chỉ sợ trừ bỏ quốc gia tiến hành một vài cải cách nghiên cứu và thảo luận thì mới có thể có nhiều người đến vậy.

- Các vị tiên sinh, thưa quý ông quý bà, các vị bạn bè, tôi đại biểu cho Trang tổng của viện bảo tàng Định Quang xin cảm tạ mọi người đã bớt chút thời gian để tới tham gia buổi lễ khánh thành của viện bảo tàng Định Quang.

Hội nghị do Hoàng Phủ Vân chủ trì, Hoàng Phủ phó quán trưởng đã phát huy hết tài ăn nói khi còn làm luật sư. Sau khi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hôm nay chư vị đồng nghiệp của chúng ta tụ tập ở đây, ngoại trừ trao đổi kinh nghiệm sưu tầm đồ cổ ra, Trang tổng của chúng ta còn có một đề nghị, chính là xây dựng một cái trang wed hội viên, những vị đang ngồi ở đây đều sẽ trở thành hội viên của trang wed này.

- Hoàng Phủ quán trưởng, hội viên này là cái gì? Gia nhập có lợi ích gì?

- Đúng, lão đầu tử ta còn không biết cách lên mạng đâu.

- Lên mạng lại không thể xem vật dụng thực tế, ý nghĩa không lớn.

Sau khi nghe được lời nói tiếp theo của Hoàng Phủ Vân, trong phòng nhất thời vang lên tiếng nghị luận sôi nổi. Thành thật mà nói, tuy rằng hiện tại xã hội phát triển, nhưng mà trong năm 2005 những người sưu tầm đồ cổ ở Hàn Châu đều không biết lên mạng lướt wed là như thế nào, tất cả thời gian của bọn họ đều dùng để chú ý biến động của thị trường đồ cổ.

Không hề biết, cũng không hẳn là đúng, nhưng mà cũng có rất nhiều người có sắc mặt không được tốt, giống như là viện bảo tàng của Mã tiên sinh, cũng có quy tắc hội viên, hắn cũng không biết trang wed hội viện này có ảnh hưởng đối với hắn không, lập tức ho khan một tiếng, cầm cái microphone đặt ở trước mặt mình nói:

- Mọi người im lặng, trước hết cứ nghe Hoàng Phủ quán trưởng nói đã.

Mã tiên sinh trong giới cổ vật vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn, những người ở đây có khoảng một phần tư là hội viên của viện bảo tàng kia, hàng năm đều phải nộp hội phí cho hắn, cho nên lời nói của Mã tiên sinh vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

- Khụ khụ, để ta giải thích một chút.

Trang Duệ thấy Hoàng Phủ Vân không thể giải thích được cho mọi người, nên tiếp nhận vấn đề của hắn, nói:

- Ý tưởng thành lập trang wed hội viên này là của tôi, mọi người đến từ trời nam đất bắc, rất khó có thể thường xuyên tụ tập cùng một chỗ được.

Nhưng nếu lên mạng, mặc kệ mọi người ở chỗ nào, đều có thể lên mạng trao đổi kinh nghiệm, cũng có thể đưa hình ảnh những thứ trong tay mình lên, hơn nữa muốn mua cái gì cũng có thể lưu lại tin tức lên trên mạng.

Có nền tảng này, mọi người có thể căn cứ theo nhu cầu của mình, để tìm và giao dịch với những người khác, tục ngữ nói:

- Một người kế ngắn, nhiều người kế dài, tin tưởng trong mấy trăm vị đồng nghiệp đang ngồi ở đây đều sẽ có những người cầm đồ mà người kia thích, như vậy chỉ cần mọi người bù đắp cho nhau, sẽ tốt hơn là chúng ta đi tới nhà đấu giá mua lại đồ vật của họ?

Nhìn thấy trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ suy tư, Trang Duệ ngừng một chút, sau khi uống một hớp nước, nói tiếp:

- Đương nhiên trang wed này của chúng ta, chỉ dùng để đưa tin tức của đồ vật sưu tầm.

- Còn về phần đồ cổ thật giả và giao dịch sau này, trang wed không can thiệp vào. Chư vị có ý kiến gì thì cứ nói ra, tôi nghĩ có Mã lão sư đánh giá, vấn đề này hẳn là không khó giải quyết.

Sau lời nói của Trang Duệ, nguyên bản sắc Mã tiên sinh đang có điểm khó coi, liền giãn ra, phải biết rằng, trong nhóm hội viên của Mã tiên sinh, chủ yếu đều là dựa vào phúc lợi trong việc xem xét đồ cổ mà tham dự vào.

Ý tứ trong lời nói của Trang Duệ cũng rất rõ ràng, trang wed chỉ dùng cho việc trao đổi tin tức, so sánh ra chẳng những không hề xung đột với việc buôn bán của hắn mà còn có thể bổ sung tác dụng rất lớn.

- Đề nghị này của Tiểu Trang không tệ, các vị đang ngồi ở đây cũng đều có kinh nghiệm sưu tầm, nói vậy cũng sẽ không mang đồ giả ra trao đổi, không gian có thể trao đổi giao dịch cũng rất lớn, không phải những trang wed sưu tầm hiện tại có thể so sánh.

Lời nói kế tiếp của Mã tiên sinh khiến cho mọi người sáng ngoài trong lòng, đừng nhìn trong đây chỉ có vài trăm người, nhưng mà vài trăm người này đều có danh vọng cực cao trong giới sưu tầm, những thứ tốt trong tay, cũng không phải là những thứ người bình thường có thể so sánh.

Bởi vì hạn chế địa lý, rất có thể tất cả mọi người đều chỉ có thể tiến hành giao dịch đối với những người ở thành thị xung quanh, như vậy phạm vi giao dịch sẽ rất hạn hẹp.

Nhưng nếu có trang wed như lời của Trang Duệ, mọi người có thể biết được những món đồ trong tay người khác, như vậy phạm vi lựa chọn cũng lớn hơn rất nhiều.

Trang Duệ ngừng một lúc cho mọi người suy nghĩ lời nói của Mã tiên sinh rồi nói tiếp:

- Mã lão sư nói rất đúng, hơn nữa vòng luẩn quẩn này của chúng ta không mở ra với người ngoài, chỉ có thông qua tài khoản VIP của các vị mới có thể đăng nhập vào trang wed, như vậy sẽ tránh khỏi một số người có lòng dạ bất lương, cố ý dùng đồ vật giả để tiến hành giao dịch.

Mặt khác, tôi còn muốn nói rõ một chút, tuy rằng cũng có thể có rủi ro nhìn nhầm đồ cổ, nhưng mà nếu người kia cố tình dùng thứ đồ cổ để tiến hành giao dịch, hắn sẽ bị thủ tiêu tư cách hội viên.

- Trang lão sư, như thế nào mới có thể phân biết được, ai mới là người cố ý giao dịch xấu đây?

- Đúng vậy, nhìn nhầm là chuyện bình thường, không thể chỉ qua vài lần mà đã nói là người xấu được?

- Nói rất đúng, dù là bất kỳ vị lão sư nào, chỉ sợ cũng không dám cam đoan không bao giờ mua nhầm đồ giả được?

Sau khi nghe lời nói của Trang Duệ, trong phòng lại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi, nhưng mà theo lời của Trang Duệ là để bảo đảm lợi ích cho mọi người, nên cũng không có quá nhiều người đưa ra dị nghị, vài người mở miệng đều là những người thường xuyên trao đổi đồ cổ, những lời Trang Duệ vừa mới nói, sẽ ảnh hưởng tới bọn họ lớn nhất.

Hơn nữa tất cả mọi người trong phòng này đều là những nhân vật có uy tín và danh dự, nếu mỗi lần lấy ra vật gì đó, sau khi xem xét đều là giả, sợ rằng danh dự của người này cũng mất hết, đến lúc đó phỏng chừng không cần người đuổi đi, bọn hắn đều sẽ tự mình rời đi.

*****

- Chư vị, tôi còn chưa nói xong, tôi nghĩ như thế này, mọi người đề cử ra chín vị có tài có đức từ trong chúng ta để tạo thành một tổ chuyên gia đánh giá.

- Mà kết quả của mỗi một lần xem xét, nếu quả thật là đồ giả, thì phải trình báo với tổ xem xét, rồi để chín vị chuyên gia tổng hợp xem xét lại món đồ này rồi dùng phương thức bỏ phiếu không ghi tên để tiến hành đánh giá xem giao dịch này là có ác ý hay là không.

- Tôi nghĩ những chuyên gia mọi người đề cử, hẳn là có thể đại biểu cho đại đa số chúng ta.

Lời nói của Trang Duệ khiến cho mọi người trầm tư, hắn nói không sai, lần một lần hai nhìn nhầm còn có thể lý giải, nhưng mà năm lần bảy lượt đưa ra đồ giả để giao dịch, như vậy sẽ khiến cho người ta sinh lòng hoài nghi.

Mà biện pháp chuyên gia đánh giá cũng không tồi, bỏ phiếu kín, ai cũng không biết người nào bỏ phiếu gì, như vậy chuyên gia cũng sẽ không đắc tội với người khác, có thể coi là công bằng.

- Tiểu trang à, biện pháp này của cậu tôi cảm thấy rất tốt, nhưng mà lão đầu tử ta còn không biết dùng máy tính, vậy phải làm sao bây giờ?

Đang lúc mọi người lo lắng, trong phòng bỗng vang lên một thanh âm, người nói chuyện là một vị lão bản đến từ Thiểm Tây, năm nay đã sáu mươi tuổi, họ Lôi, là một người chơi đồ cổ nửa chừng.

Nhưng mà thái độ làm người của Lôi lão bản thông minh lanh lợi, ánh mắt rất sắc bén, đồ vật mua được nhiều thật ít giả, so với Dương Vĩ cha hắn thì mạnh hơn rất nhiều, ở trong hội cũng có chút danh tiếng.

- Lôi lão bản, bảo cháu của ngài dạy cho không phải là được sao, việc này cũng rất đơn giản, ngài làm ăn lớn như vậy, không thể nào ngay cả việc lên mạng cũng không thể học được.

Một người quen biết với Lôi lão bản lớn tiếng nói, khiến cho mọi người trong phòng cười vang.

Thành thật mà nói, trang wed này của Trang Duệ, nếu quả thật có thể có hiệu quả theo như lời của hắn, thì chuyện lên mạng, mỗi người đều có thể giải quyết, bản thân không biết thì những người thân thích, con cháu, bạn bè sẽ biết.

Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Trang Duệ nói:

- Đề nghị này của tôi, chỉ là vì muốn mọi người dễ dàng tiến hành trao đổi, tất cả đều hoàn toàn miễn phí, nếu như mọi người đồng ý chúng ta có thể tiến hành để cử tổ chuyên gia đánh giá, nếu có vị nào không muốn tham dự, hiện tại có thể rời khỏi, mọi người giơ tay biết quyết nào.

Mỗi người đều có suy nghĩ của chính mình, có thể cũng có những người không muốn tham gia, nhưng mà Trang Duệ muốn làm cái trang wed này cũng đã tốn rất nhiều tâm tư.

Trang Duệ đã đặt sắc mục tiêu cho viện bảo tàng Định Quang là: trong tương lai mười năm, bất kể là số lượng sưu tập bao nhiêu, nhưng đều phải là tinh phẩm, hoàn toàn phải là viện bảo tàng tư nhân NO. 1. :

Theo như mấy hạng mục đầu tư hiện tại của Trang Duệ, trong tương lai, doanh thu của mỏ phỉ thúy và ruộng đất trong tay hắn ít nhất cũng có thể đạt đến mười triệu.

Nếu mà thông qua nền tàng này, Trang Duệ có thể phát ra tin tức những thứ bản thân mình cần, đồng dạng cũng có thể xem những thứ trong tay người khác, để đi mua.

Còn về phần thiệt giả, cái này tuyệt đối không chạy khỏi pháp nhãn của Trang Duệ, bởi vì giao dịch cuối cùng, vẫn phải nhìn hàng ngoài thật để trả tiền.

- Tôi tham gia.

- Tôi cũng tham gia.

- Đây là chuyện tối, tất cả mọi người tham gia.

Sau khi Trang Duệ nói xong, tất cả mọi người trong phòng cũng đều giơ tay lên, cho dù có những người không muốn tham gia, cũng sẽ không biểu lộ ra trong trường hợp này, nhiều nhất chỉ là sau này không lên mạng thôi.

- Tốt, vậy mọi người đề cử những vị mình cảm thấy thích hợp nhất để thành lập tổ chuyên gia đánh giá đi, phía dưới sẽ có người phát phiếu bầu cho các vụ, các vị chỉ cần viết tên người mà các vị đề cử vào tổ chuyên gia đánh giá là được, chờ một lát chúng ta sẽ công khai kết quả. Tôi cam đoan là công bằng, công khai, tuyệt không gian dối.

Câu nói sau cùng của Trang Duệ khiến cho mọi người nở nụ cười, không tính giả thiết inte gì đó, chỉ cần nói đến rất nhiều đồ vật bị ăn trộm ở Trung Quốc, đó đều là những đồ cổ không thể tìm thấy trên trị trường, nhưng cũng có thể mang bán trên mạng được.

Dựa theo an bài trước đó, hơn mười nhân viên của bảo tàng phát cho mỗi người một mảnh giấy nhỏ dùng để bỏ phiếu.

Cái ý nghĩ này là do Tang Duệ bất chợt nghĩ ra, trừ bỏ Hoàng Phủ Vân ra, thì tất cả những người trong phòng này đều không thể bàn bạc với nhau, cho nên cho dù những người này có muốn thông đồng với mọi người để cùng lựa chọn một chuyên gia cũng là không thể, nhiều nhất chỉ là năm ba người có quan hệ không tệ, thảo luận với nhau trong một phạm vi nhỏ mà thôi.

Ước chừng qua khoảng nửa giờ, rồi đám phiếu bầu vừa được phát xuống lại một lần nữa được bỏ vào trong mấy cái thùng thủy tinh trong suốt đã được chuẩn bị từ trước, được mang lên phía trước phòng họp.

Sau khi thu lại hết phiếu bầu, Trang Duệ mở miệng nói:

- Tôi xin mời bốn người Mã lão sư, Kim lão sư, Mạnh lão sư, và chú Đức, lên làm giám sát kiểm phiếu.

Mấy người trong lời của Trang Duệ này, chính là những người có uy tín đứng đầu trong giới sưu tầm, mọi người trong phòng cũng không có dị nghị gì, bốn người này đứng ở bên cạnh hòm thủy tinh, giám sát đám nhân viên mở phiếu. Một nhân viên mở hòm đọc tên, còn một người còn lại thì viết lên cái bảng đen để tính toán số lượng phiếu bầu của mọi người. Tuy rằng lần này Trang Duệ chuẩn bị có chút vộ vàng, nhưng mà những việc như thế này cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ mới lạ.

- Mã XX, một phiếu.

- Mạnh XX, một phiếu.

- Dương X, một phiếu.

-Trang X, một phiếu.

Theo thanh âm của nhân viên, một đám người được viết tên trên tấm bảng đen đều là những cái tên quen thuộc đối với mọi người, Mã tiên sinh, Mạnh lão sư, Trang Duệ, chú Đức, mấy người này thường xuyên xuất hiện trên tạp chí và TV trong nước.

ở đây có tổng cộng hơn ba trăm người, việc kiểm phiếu tiến hành rất nhanh, chỉ trong thời gian hơn nửa canh giờ đã xong. Chín người được đề cử nhiều nhất cũng được thống kê.

Không biết có phải vì nguyên nhân tác chiến ở sân nhà hay không mà Trang Duệ cũng nằm trong những người có số phiếu bầu nhiều nhất.

Mặt kahcs là Mã tiên sinh, chú Đức, đám nguwoif Kim Bàn Tử, cũng đều là những thành viên trong tổ đánh giá, có thể nói mỗi một người trong chín người này đều là chuyên gia trong mỗi một lĩnh vực riêng, cũng chính là những nhân vật có hiểu biết nhất trong giới đồ cổ, kết quả này, đều khiến cho mọi người rất hài lòng.

Kế tiếp, mọi người lại thương thảo một ít vấn đề cụ thể, giống như các vấn đề xin đánh giá, từng việc từng việc đều được giải quyết.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)