Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 475

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 475: Mở cửa đại cát
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến buổi tối, có người trở về khách sạn, chuẩn bị ngày mai lại đến xem xét đồ cổ trong bảo tàng, mà có vài người còn phải ra sân bay, Trang Duệ sai người gọi xe taxi, tiễn nhóm khách quý về, lần mở cửa viện bảo tàng và tụ họp này, xem như kết thúc mĩ mãn.

Nhưng mà những chuyện tiếp theo cũng còn không ít, như là chuyện dựng trang wed, may mà Trang Duệ không phải tự tay thực hiện những chuyện này, đều giao cho phòng thông tin của công ty thầy Tổng Vệ Minh giải quyết, hiện tại công nhân chỗ đó cũng không có việc gì, cần phải tìm cho bọn hắn một ít việc làm thôi.

- Ta kháo, cuối cùng cũng xong.

Sau khi vị khách nhân cuối cùng cất bước ra về, Trang Duệ tuy rằng rất muốn đóng cửa nhưng lại đặt mông ngồi xuống chỗ cửa lớn vẫn còn sáng trưng của viện bảo tàng.

Tuy rằng linh khí có thể tiêu trừ mệt mỏi, nhưng mà tinh thần cũng có hạn mà thôi, việc lớn việc nhỏ hắn đều phải hỏi tới, đầu óc cũng hỗn loạn đến sắp nổ tung rồi.

Tinh thần của Hoàng Phủ Vân thì vẫn sung mãn, cường độ công việc ấy đối với hắn mà nói, đã sớm thành thói quen, hắn lập tức kéo Trang Duệ sang nói:

- Không sao chứ? Hay là về sớm, rồi tìm một chỗ ăn cơm, tôi sẽ gọi Vân Tổng tới, báo cáo doanh thu của ngày hôm nay cho cậu.

Vân tổng trong lời của Hoàng Phủ Vân, là Vân Man, năm nay 31 tuổi, là tổng thanh tra tài vụ của tiệm châu báu của Tần Thụy Lân, sau này Trang Duệ mời nàng làm quan giáo tài vụ cho mình, hiện lại tăng thêm công việc bên này của viện bảo tàng nữa.

Mân Man là người Hồng Kông, không biết có phải vì nguyên nhân tầm mắt quá cao hay không, mà nàng vẫn còn chưa kết hôn, nhưng mà Trang Duệ phát hiện, từ lúc Hoàng Phủ Vân tiếp xúc với nàng, hai người này tựa hồ như lửa gần rớm, tối thiểu khi tới Bắc Kinh mà không có việc gì thì sẽ rủ Hoàng Phủ Vân đi quán bar, trong khoảng thời gian này đều là như vậy.

- Được, lên xe kia đi.

Trang Duệ cũng muốn biết, ngày mở cửa đầu tiên hôm nay, rốt cuộc có thể có doanh thu bao nhiêu, trong một tháng này mặc kệ là có chuyện gì đi nữa, đều phải kiếm được hơn một trăm vạn.

Tuy rằng tiền tài Trang Duệ không thiếu, nhưng cũng không thể phung phí được, muốn viện bảo tàng ổn định phát triển, thì vẫn cần phải cân bằng thu chi mới được.

- Dương Kiếm, hôm nay tất cả mọi người đều bận rộn nhiều việc, vất vả cho các cậu quá, ngày mai sẽ cho các cậu nghỉ một ngày, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.

Trước khi lên xe, Trang Duệ nhìn thấy Dương Kiếm dẫn theo hai nhân viên bảo vệ đi tuần tra ở phía bên ngoài viện bảo tàng, vội vàng ra vời họ lại đây.

Công việc của nhân viên bảo vệ chia làm ba ca, mỗi ca không quá tám giờ, nhưng mà hôm nay mở cửa, tất cả mọi người đều không được nghỉ ngơi, vừa phải duy trì trật tự, lại phải phòng ngừa có người quấy rối, tất cả đều rất mệt mỏi.

Dương Kiếm biết được ở trong viện bảo tàng có rất nhiều đồ có giá trị, mặc dù là có thiết bị báo động, hơn nữa còn ở ngay cạnh đồn công an, nhưng mà Dương Kiếm vẫn không dám khinh thường, nếu có bất kì tai họa ngầm nào, đều phải bài trừ ngay từ khi chưa kịp phát sinh.

- Cám ơn Trang Tông, đây là việc tôi nên làm.

Lấy tiền lương của Dương Kiếm, đương nhiên là không hề để ý đến chút tiền thưởng đó, nhưng mà hai người ở phía sau lưng hắn lại lộ ra vẻ mặt cao hứng.

Trang Duệ cấp cho nhân viên của viện bảo tàng rất nhiều phúc lợi, không riêng gì việc bao ăn chốn ở, mà còn có cả tiền thưởng.

Có khi tiền thưởng thậm chí còn cao hơn cả tiền lương, tiền thưởng tăng gấp đôi, đây chính là hơn một ngàn đồng, ngay cả nhân viên của công ty Điền Sản nhìn thấy cũng phải đỏ mắt.

- Được rồi, các cậu đi đi, buổi tối tôi sẽ gọi người mang đồ ăn khuya cho các cậu, nhớ kỹ là không được phép uống rượu đấy.

Trang Duệ nghe thấy tiếng giày cao gót từ xa vọng lại, biết được là Vân tổng đã tới, khoát tay bảo Dương Kiếm dẫn người rời đi.

Dáng người Vân Man cũng không cao, chỉ khoảng chừng một mét sáu, nhưng lại cực kỳ cân xứng, trên mặt có đeo một đôi kính mắt, rất có dáng vẻ nữ tính nghề nghiệp, một ngày đi làm đều mặc trang phục công sở.

- Ta nói này, anh Hoàng Phủ, bản thân ngài cũng không phải là không có xe, sao lại không đi đến đón tôi chứ? Tôi cũng không muốn phải đi bộ như thế này đâu.

Nhìn thấy Vân Man đi tới, Hoàng Phủ Vân vội vàng lùi xe lại, sau khi chờ Vân Man ngồi lên, Hoàng Phủ Vân cũng chui vào phía sau xe, khiến cho Trang Duệ trợn trừng hai mắt, chính bản thân mình là ông chủ vậy mà lại phải làm lái xe cho các ngươi.

Hoàng Phủ Vân cười hắc hắc nói:

- Đây không phải là lúc báo cáo công tác với lãnh đạo, có phải không Vân tiểu thư?

- Trang tổng, tiện đây tôi cũng báo cáo luôn thu chi trong ngày hôm nay với ngài.

Vân Man vốn làm việc ở trụ sở chính ở Hồng Kông của Thần Thụy Đàn, nhưng mà sau khi Trang Duệ tiếp nhận Tần Thụy Lân, thì coi như nàng không còn quan hệ gì với bên Hồng Kông kia nữa, tiền lương đều cho Trang Duệ ở bên này trả, cho nên đối với ông chủ như Trang Duệ, Vân Man cũng không dám đùa giỡn như là Hoàng Phủ Vân.

Nhưng mà Trang Duệ cũng không bạc đãi Vân Man, ở Tần Thụy Lân thì trừ bỏ quản lý Ngô ra, thì chỉ có nàng có mức lương trăm vạn một năm. Đãi ngộ này cho dù ở Hồng Kông cũng không tính là thấp.

Trang Duệ khoát tay, khởi động xe, nói:

- Đến khách sạn ngồi xuống rồi nói sau. Mệt mỏi cả ngày rồi. Trước tiên phải ăn chút gì đã.

Khách sạn cách viện bảo tàng không xa, Hoàng Phủ Vân đã sớm đặt phòng trước tồi, sau khi ngồi xuống gọi món ăn xong, Trang Duệ liền vận động cái eo, lcus này mới có cảm giác thư dãn một chút. Lúc này Hoàng Phủ Vân đang bận rộn lấy lòng Vân man, lại còn vừa rót trà, giới thiệu mọi thứ cho nàng, khiến cho Trang Duệ buồn cười không thôi, anh bạn này thật không giống như đang đùa?

- Anh Hoàng Phủ, trở về anh vẫn còn có thể đưa Vân tổng về nhà mà, chuyện này để sau đi, chúng ta bàn chuyện công việc trước.

Câu nói của Trang Duệ khiến cho Vân Man đỏ bừng cả mặt, vội vàng đẩy Hoàng Phủ Vân ngồi xa mình ra, rồi mở túi tài liệu trong tay mình.

- Trang Duệ, hôm nay việc bảo tràng tổng cộng thu được năm trăm người hai vạn ba nghìn tám trăm đồng.

- Bao nhiêu? Hơn năm trăm vạn?

Trang Duệ cắt đứt lời nói của Vân Man, dựa theo suy tính của hắn, có thể thu được hơn hai trăm vạn cũng là không tồi rồi, không nghĩ tới còn kiếm được nhiều hơn so với bản thân mình dự tính.

Buổi lễ mở cửa lần này, tính cả tiền phí tổn tiếp đón khách quý, tuy rằng còn chưa thể thống kê ra con số cụ thể, nhưng mà Trang Duệ biết, đại khái cần phải chi bốn năm trăm vạn, không nghĩ tới chỉ riêng số tiền biếu lúc này đã có thể bù lại khoản phí tổn này.

*****

Vân Man khẳng định gật gật đầu nói:

- Đúng vậy là năm trăm mười hai vạn ba nghìn tám trăm đồng. Đây là danh sách khách quý và tiền biếu của họ, tôi đã sắp xếp dựa theo số tiền đến biếu, Trang tổng, ngài có thể nhìn xem một chút.

Tiếp nhận danh sách Vân Man đưa cho Trang Duệ nhìn qua một chút, như là Kim Bàn Tử, Tiễn tổng, đám người Đô Phong chính là biếu 10 vạn, một ít con cháu thế gia mà Trang Duệ quen biết ở Giang Chiết, Tề Châu và Hồng Kông, đều biếu hai ngươi vạn.

Bạch phong và mấy đại thiếu gia ở trong thành Bắc Kinh thì đều biếu ba mươi vạn, chỉ riêng những người này tổng cộng lại cũng đã được khoảng hai trăm vạn.

Về phần những người đến từ nơi khác, Trang Duệ cũng không hoàn toàn quen biết thì cũng không biếu quá nhiều tiền, phần lớn đều là ba đến năm trăm, hơn mười người cộng lại cũng chỉ khoảng một hai ngàn mà thôi, chủ yếu chính là tấm lòng.

Mà để cho Trang Duệ dở khóc dở cười chính là Lưu Xuyên và Chu Thụy, mỗi người lại có thể biếu một trăm vạn, nếu không phải nhờ vào số tiền của hai người này, chỉ sợ số tiền kiếm được cũng không đạt tới năm trăm vạn.

- Hai trăm vạn này.

Trang Duệ chỉ vào tên của Lưu Xuyên và Chu Thụy, sau khi suy nghĩ một chút, nói:

- Thôi quên đi, đã tặng thì thu lại đi.

Một đoạn thời gian trước Trang Duệ từng nghe Lưu Xuyên nói, thời gian trước tết có bán một con hổ con, tổng cộng thu được hơn ba ngàn vạn tiền mặt, hai người này hiện tại cũng là người có tiền, trả lại có khi sẽ làm phai nhạt tình nghĩa anh em.

Hai ngươi kia Trang Duệ cũng chưa tiếp đón được, nhưng mà Lưu Xuyên tới tứ hợp viện của Trang Duệ, cũng giống như là về nhà, quan hệ của Chu Thụy và Trang Duệ cũng rất quen thuộc, tự nhiên cũng không để ý đến chuyện này.

Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, Vân Man lại đưa tới một tờ giấy khác, nói:

- Trang tổng, mặt khác còn thu được một đám đồ cổ, tôi không quen thuộc với những thứ này, không có biện pháp tính ra giá trị, đây là danh sách.

- Ừ, những thứ này chờ khi tôi có thời gian thì sẽ kiểm kê sau.

Trang Duệ nhìn qua một chút, như là anh em nhà họ Bách ở Hồng Kông và đám người Trịnh Thiếu, trừ bỏ tiền biếu ra còn tặng thêm mấy tấm tranh chữ đồ cổ, nếu như là bút tích thực, thì ngược lại lễ vật của bọn họ mới là nặng nhật.

Hoặc như là Dư Bàn Tử, hay đám người Tiễn tổng, đều tặng một số đồ vật nhỏ mang ngụ ý phát tài. Ngay cả Lữ chưởng quỹ ở Bành Thành cũng lấy ra vài món đồ cổ hắn cất giữ đã lâu, điều này làm cho Trang Duệ có chút xấu hổ trong lòng.

Sau khi hắn rời khỏi Bành Thành, ngoại từ có liên lạc với Tống Quân ra thì những vị bạn bè trong giới đồ cổ khác đều rất ít khi liên hệ rồi.

Tuy rằng trong hai năm qua, càng kiếm càng có nhiều tiền, nhưng mà Trang Duệ cảm giác thấy thời gian ở cùng một chỗ với người nhà cũng càng ngày càng ít. Hơn nữa có những vị bạn bè cũng trở nên có chút xa lạ.

Ngoại trừ bạn bè cưởi truồng tắm mưa từ thuở nhỏ như Lưu Xuyên ra. Giống như là lão nhị Nhạc Khinh ở Bắc Kinh, chính bản thân mình cũng đã lâu không có liên hệ, thời gian mình đi vắng khỏi Bắc Kinh cũng nhiều hơn. Một đoạn thời gian trước có tham gia hôn lễ của anh Vĩ nhưng mà đã rất lâu rồi không liên lạc điện thoại với lão tam và lão tứ.

- Trang Duệ, hôm nay đã tiếp chín nghìn sáu trăm bảy mươi tám lượt du khách.

Thu được bốn mươi tám vạn bốn ngàn ba trăm năm mươi đồng từ tiền bán vé, tin tưởng chỉ cần nhờ vào doanh thu của việc bán vé vào cửa là đã có thể duy trì hoạt động cho viện bảo tàng, thậm chí còn có thể thu được không ít tiền lời.

Vân Man tiếp tục báo cáo tình hình của viện bảo tàng cho Trang Duệ. Theo suy nghĩ của nàng, trạng thái kinh doanh của viện bảo tàng rất tốt, chỉ với thời gian gần nửa ngày mà đã thu được hơn bốn mươi vạn.

Cho dù số tiền này phải trích phần trăm cho cơ quan du lịch, nhưng mà viện bảo tàng vẫn có thể thu được hơn bốn mươi vạn, như vậy nếu trong thời gian một ngày, chỉ sợ doanh thu của viện bảo tàng có thể đạt tới bảy mươi vạn.

Vân Tổng, việc này không thể tính như vậy, có một nửa số tiền thu được từ vé vào cửa, là do bạn bè cổ vũ, chín ngàn vé vào cửa, cần phải giảm đi năm ngàn cái, còn lại mới là doanh thu của du khách bình thường.

Trang Duệ khoát tay áo, Vân Man có thể không biết chuyện này, nhưng trong lòng hắn hiểu được, năm ngang tấm vé vào cửa này, là do tiểu tử Dương Ba đó bỏ tiền ra mua, thuần túy chỉ là muốn giữ thể diện cho hắn mà thôi.

- Nhưng mà trừ đi năm ngàn tấm vé vào vửa, vẫn còn có rất nhiều du khách, tất cả chuyện này đều nhờ vào công lao của anh Hoàng Phủ.

- Đúng rồi anh Hoàng Phủ, chúng ta hãy tiếp tục liên hệ chặt chẽ một chút với cơ quan du lịch, tranh thủ để có thể ổn định số lượng du khách của chúng ta có thể duy trì ở mức sáu ngàn người.

Trong lòng Trang Duệ tính toán một chút, số du khách thực tế đến viện bảo tàng hôm nay hẳn là khoảng 4678 người, nếu mỗi ngày đều có thể có nhiều người ghé thăm như vậy, một năm chính là một trăm bảy mươi vạn người, số tiền thu vào cũng có thể đạt tới 8500 vạn.

Tuy rằng không thể so với viện bao tàng Cố Cung mỗi ngày có thể tiếp đón khoảng mười vạn người, nhưng mà đói với các viện bảo tàng tư nhân khác mà nói, đây cũng là một con số phi thường khủng bố rồi.

Trừ đi phần trăm trích cho cơ quan du lịch, thì Trang Duệ vẫn còn khoảng ba ngàn vạn, số tiền này chẳng những có thể lấy làm vốn để tiếp tục thu mua sưu tầm, mà cũng đủ để trả tiền tu sửa cho viện bảo tàng.

Những chuyện này đã vượt xa mong muốn của Trang Duệ khi mở cửa viện bảo tàng. Dựa theo suy nghĩ của hắn, trong mấy tháng bắt đầu này, bản thân không cần phải bỏ tiền ra cũng đã là không tồi rồi.

- Trang Duệ, tôi biết rồi, hôm nay chỉ kinh doanh có nửa ngày, nếu như là một ngày, tôi tin tưởng hẳn là có thể đạt tới mức sáu ngàn người.

Nói tới công việc, Hoàng Phủ Vân liền trở nên nghiêm túc, xưng hô đối với Trang Duệ thay đổi hẳn.

Dựa theo số lượng du khách ra vào Bắc Kinh mỗi ngày mà nói, sáu ngàn người cũng không phải là một mục tiêu quá cao, Hoàng Phủ Vân đặt ra mục tiêu cho viện bảo tàng là nhanh chóng tranh thủ số lượng du khách tiếp đãi mỗi ngày phải đạt được mức một vạn người.

- Ừ, mặt khác cũng cần phải làm ra một ít đồ kỷ niệm, giống các đồ vật đắc sắc nhất mà chúng ta có như Định Quang kiếm, Thương Chu đại đỉnh, những thứ này đều là thứ hâp dẫn người xem. Có thể coi những thứ này là nguyên mẫu rồi làm lại theo tỷ lệ thu nhỏ thành một số món đồ mỹ nghệ, tôi nghĩ cái này cũng có thể giúp tăng trưởng thêm lợi nhuận.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-629)