← Ch.476 | Ch.478 → |
- Đầu gỗ, trước tiên cậu đừng kích động, nghe tôi nói hết đã.
Lưu xuyên nhìn thấy tư thế của Trang Duệ. Dường như là muốn chạy ngay tới Tây Tạng, liền nói:
- Tôi đã sớm gọi cho đại ca Nhân Thanh Thố đi tìm người dân du mục kia, nhưng mà thời gian phát sinh chuyện này đã là hơn hai tháng, hiện tại con chó ngao Tây Tạng kia cũng đã không biết chạy tới nơi nào rồi.
Những người dân du mục ở đây cũng vẫn còn duy trì truyền thống trên thảo nguyên. Một lần đến thời gian thích hợp thì sẽ dựng trại nghỉ đông, rất nhiều người dân du mục đều dựng lều tập trung lại một chỗ, hình thành một nơi tụ hội. Mà người dân nhìn thấy con tuyết ngao kia cũng là trong lúc nghỉ đông, nhìn thấy ở gần chỗ tập trung.
Nhưng mà thiên tính của chó ngao Tây Tạng là thích rét lạnh, thời gian mùa đông có thể sẽ lang thang ở trên đại thảo nguyên kiếm ăn, nhưng mà nếu trời nóng nực, rất có thể chúng nó sẽ chui vào sâu bên trong tuyết sơn, tìm những chỗ hiếm có người qua lại.
- Đại Xuyên. Ý của cậu là, đợi cho đến mùa đông thì chúng ta lại đi?
Kiên nhẫn nghe hết lời nói của Lưu Xuyên xong, Trang Duệ liền mở miệng hỏi. Cao nguyên Thanh Tàng về mua đông Trang Duệ tuyệt đối là không muốn đi. Cái địa phương giá rét kia, cho dù là đi tiểu thì cũng bị đóng thành băng. Mặc dù là ở tháng này, thì chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng làm cho người ta không thích ứng.
- Đầu gỗ, chuyện này ta khuyên cậu đừng vội, cao nguyên Thanh Tàng lớn như vậy, ai biết con tuyết ngao nhìn thấy nửa năm trước bây giờ đã chui đến nơi nào?
Lưu Xuyên nói tới đây bỗng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.
- Ta đã bàn bạc với đại ca Nhân Thanh Thố, năm nay hắn chưa đi đến khu chăn nuôi vì còn có chút không thích ứng. Sang năm sau sẽ lại đến, thuận tiên vơ vét một ít chó ngao Tây Tạng tốt, nhân tiện cũng xem xem có thể gặp được con tuyết ngao kia hay không. Nếu qua thật có thể gặp được, thì sẽ gọi cậu mang bạch sư tới, như vậy sẽ có thể chủ động hơn một chút.
Kỳ thật lưu xuyên nói như vậy, nhưng bản thân hắn cũng không tin Nhân Thanh Thố có thể gặp được con tuyết ngao kia. Chó ngao Tây Tạng tuy rằng cũng có quan niệm địa vực, nhưng mà đó là nhằm vào chó đàn, không nhằm vào những con chó đi lẻ. Những con này thông thường mỗi lần đi săn mồi thì cũng sẽ không dừng lại ở một chỗ quá lâu.
- Để ta suy nghĩ một chút đã ông bạn già, đừng thất vọng, nhất định ta sẽ tìm cho mi một cô dâu mới.
Trang Duệ cũng biết lời nói của Lưu Xuyên có lý. Bây giờ mình chạy tới Tây Tạng khẳng định là như con ruồi không đầu, cũng chẳng được cái tác dụng gì.
Trang Duệ nói xong chợt có điểm tức giận, vỗ vỗ cái đầu bạch sư nói:
- Tiểu tử ngươi cũng quá là kén chọn đi, trong nhà có bao nhiêu chó như vậy, ngươi không thể tùy tiện chọn một con hay sao?
Dường như bạch sư đã hiểu được lời nói của Trang Duệ, không biết có phải là cố ý hay không, mà thân thể lại một lần nữa nằm xuống, nhưng lại xô Trang Duệ nằm xuống đất, thân thể không lồ lập tức đè Trang Duệ xuống dưới.
Bạch sư biểu hiện ra linh tính như thế, khiến cho những người ở bên ngoài, ngoại trừ Âu Dương Uyển và Tần Huyên Băng ra thì tất cả những người khác cũng đều trợn mắt há mồm. Con vật còn biết cả một số tính tình đùa giỡn của con người.
- Kháo! Tiểu tử ngươi còn mất hứng.
Trang Duệ có chút hết nói nổi, dsau khi đẩy bạch sư ra thì nói với đám người đang vui sướng khi người khác gặp họa này.
- Đều trở về ngủ đi, mệt mỏi cả một ngày còn bị bắt nạt, thật không có thiên lý mà.
Thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người đều trở về phòng của mình. Chỉ là bạch sư vẫn còn đi theo phía sau Trang Duệ và Tần Huyên Băng. Tên đại gia hỏa này sợ nóng, Trang Duệ phải thiết kế lại một căn phòng ngủ ở hậu viện có đặt điều hòa để làm chỗ ngủ cho nó.
- Hôm nay đúng là mệt mỏi, nhưng mà vợ à, em có biết hôm nay mở cửa viện bảo tàng của mình đã kiếm được bao nhiêu tiền không?
Sau khi trở về phòng, Trang Duệ ôm chầm lấy Tần Huyên Băng, tham lam ngửi mùi thơm cơ thể của nàng. Trong khoảng thời gian này hắn đều bận bịu ở viện bảo tàng, đã hơn một tuần không thân mật với vợ rồi.
- Anh vẫn còn thiếu tiền sao?
Tần Huyên Băng liếc Trang Duệ một cái, cầm bàn tay của Trang Duệ đặt lên bụng của mình, nói:
- Trang Duệ, đừng nhúc nhích, em có việc muốn nói với anh.
- Có chuyện gì thì để ngày mai nói đi, hắc hắc.
Trang Duệ thuận tay tắt cái đèn bàn ở đầu giường, xoay người đè Tần Huyên Băng ở dưới người mình.
Tần Huyên Băng vội vàng lấy tay đẩy Trang Duệ ra, miệng vội là lên.
- Đừng, không được đè, Trang Duệ, em đã có bầu rồi.
- Cái gì?
Thanh âm của Trang Duệ cực lớn khiến cho bạch sư ở phòng bên cạnh vội vàng chạy ra, đứng ở chỗ cửa phòng Trang Duệ thấp giọng rống lên.
- Bạch sư, không có việc gì, đi về đi.
Sau khi Trang Duệ nghe được lời nói của Tần Huyên Băng thì cả người có chút choáng váng, hai tay chống xuống giường, thân thể không dám đè lên người Tần Huyên Băng nữa.
Vội vàng bật đèn lên.
- Em, em nói thật sao?
Trang Duệ vẫn còn duy trì cái tư thế buồn cười kia, ánh mắt nhìn về phía bụng của Tần Huyên Băng đến không chớp mắt. Trên mặt có chút kích động, thanh âm của câu hỏi cũng hơi mang theo vẻ run rẩy.
Năm nay Trang Duệ đã 27 tuổi, trong đám bạn học của hắn, thì anh vĩ cũng đã có gia đình, Tống Hộ Sĩ hiện tại cũng có người quản lý bản thân, con gái của lão tam cũng đã được vài tháng tuổi. Nếu nói Trang Duệ không hâm mộ, đây nhất định là lời nói không thật.
Tần Huyên Băng bị Trang Duệ nhìn như vậy thì có chút đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi nói:
- Em còn chưa biết, nhưng mấy hôm nay em cảm thấy khó chịu, buồn nôn, trước kia không thích ăn nhật, bây giờ thì lại thích. Mấy ngày hôm nay anh không ở nhà thì luôn cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.
Tuy rằng Trang Duệ không hiểu cái này lắm. Nhưng mà những kiến thức cơ bản thì cũng biết, lập tức mở miệng hỏi:
- Cái kia, cái kia có không?
- Cái gì cơ?
Tần Huyên Băng có chút ngượng ngùng quay mặt sang một bên, nói:
- Cái kia thì một tuần nay vẫn còn chưa thấy, em nghĩ hai ngày nữa sẽ đi kiểm tra cho chắc chắn.
- Huyên Băng, thực xin lỗi, mấy ngày nay anh bận quá, ngay cả nhà cũng không trở về.
Trang Duệ nghe thấy như vậy liền có chút xấu hổ. Có lẽ Tần Huyên Băng còn chưa nói chuyện này với mẹ, chính là vì muốn chờ mình trở về, sẽ đưa nàng đi kiểm ta, khi xác định được mới tiếp tục nói cho mọi người.
- Chồng, không sao mà, mấy hôm nay em đều đi hỏi thăm chị Tình những điều cần chú ý khi mang thai, có thể tự chăm sóc cho chính mình thì mới có thể chăm sóc tốt cho cục cưng của chúng ta được.
*****
Khi Tần Huyên Băng nói câu này, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nhẹ nhàng đưa tay khẽ vuốt cái bụng vẫn còn thon thả của mình, dường như là cảm giác được trong đó sẽ có một sinh mạng nhỏ.
- Không được, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi tới bệnh viện.
Trang Duệ từ trên giường bò dậy, cầm bừa một bộ quần áo rồi đến bên cạnh vợ. Trời đất bao la, vợ mang thai là lớn nhất, một giây Trang Duệ cũng không chậm trễ.
- Cái anh này, nói gió thì có gió nói mưa thì mưa à?
Tần Huyên Băng bất đắc dĩ nhìn Trang Duệ nói:
- Ngày mai rồi đi, đừng để mẹ và mọi người thức dậy nữa, hiện tại trực ban ở trong bệnh viện cũng không có thầy thuốc giỏi.
- Đúng, đúng, không đúng.
Trang Duệ đang tràn ngập trong cảm giác hạnh phúc, nên không biết được đông tây nam bắc đâu cả, nghe thấy lời nói của Tần Huyên Băng thì lại gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói:
- Ngày mai đi cũng được, trước tiên ta đi tìm tứ ca đã, hỏi xem khi chị dâu mang thai thì tìm bác sĩ nào, cũng không thể tìm một bác sĩ nam được?
Nhìn thấy Trang Duệ vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, Tần Huyên Băng không khỏi nở nụ cười khổ, không nghĩ tới chồng của mình cũng là một chai dấm chua, phải biết rằng những bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất trên thế giới, đều là nam nhân.
- Anh nói này, chú em. Không phải chỉ là đi tìm bác sĩ thôi sao, sáng sớm hôm nay cậu lại tiếp tục tới giày vò anh, nhỏ giọng một chút, đừng làm chị dâu cậu tỉnh giấc.
Âu Dương Quân rất không hài lòng, kéo Trang Duệ ra ngoài sân, bây giờ mới có hơn sáu giờ sáng, Trang Duệ lại tới gõ cửa, đêm hôm qua chính hắn đã gõ cửa một lần rồi.
- Hắc hắc, tứ ca, là do em kích động, trong lòng kích động, anh xem mẹ của em cũng đã dậy rồi, anh còn lý do gì để mà kêu ca nữa.
Trang Duệ cũng biết mình có chút quá đáng. Đêm hôm qua không chỉ tới gõ cửa phòng của Âu Dương Quân mà còn làm cho tất cả mọi người trong viện thức dậy.
Âu Dương Uyển lại còn đi tới phòng của Trang duệ, cẩn thận hỏi thăm biểu hiện của cơ thể mấy ngày hôm nay, nói là nàng đã có bầu rồi.
- Bác, người cũng không cần phải như vậy, sớm thế này bác sĩ cũng còn chưa đi làm mà, lát nữa cháu sẽ đưa Trang Duệ và em dâu đi bệnh viện, bác cũng không cần phải đi theo.
Âu Dương Quân nhìn lại, Âu Dương Uyển luôn luôn điềm tĩnh cũng phải dậy sớm. Xem ra một đêm hôm qua cũng không thể nào ngủ ngon giấc được.
Trên mặt Âu Dương Uyển lộ ra một tia vui mừng, trừng mắt nhìn đứa cháu một cái, nói:
- Nói gì vậy, ngày nào mà bác chả dậy sớm như thế? Nhưng mà hôm nay phải nấu nhiều canh hơn một chút mà thôi.
- Được rồi, xem như cháu chưa nói gì cả, chúng ta ngồi ở chỗ này chờ xem.
Âu Dương Quân bất đắc dĩ ngồi xuống bên bờ ao xem cá bơi, còn Trang Duệ thì hưng phấn đi tới đi lui trong sân.
- Em không sao, đừng làm cho người ta chê cười.
Đợi cho đến hơn tám giờ sáng, lúc này Trang Duệ mới trở về phòng, đưa Tần Huyên Băng ra ngoài giống như là thỉnh thái hậu vậy, khiến cho Tần Huyên Băng có điểm dở khóc dở cười.
- Ai dám cười? Có phải là anh đỡ vợ người khác đâu.
Trước kia đều là Tần Huyên Băng kéo Trang Duệ, hiện tại đã đổi lại thành Trang Duệ kéo cánh tay người vợ, khiến cho mọi người đều nở nụ cười.
- Tứ ca, đừng ăn, ăn nhiều như thế để làm gì?
Đợi cho đến Khi Tần Huyên Băng uống xong bát canh mẹ chồng đưa cho, Trang Duệ liền kéo Âu Dương Quân lên.
- Tiểu tử ngươi, một cái bánh bao anh cũng còn chưa ăn mà.
Âu Dương Quân vội vàng đứng dậy còn đưa tay chụp lấy hai cái bánh bao.
- Trang Duệ, ở bên ngoài có người tìm ngài, nói là người của cục quản lý tôn giáo gì đó.
Trang Duệ vừa đi vào ga ra, mới kịp khởi động xe thì điện thoại liền vang lên, là điện thoại của Hách Long ở ngoài cửa.
- Cục quản lý tôn giáo? Bọn họ tới tìm ta để làm gì?
Trang Duệ cầm điện thoại lên nghe thì hoàn toàn không hiểu gì cả, từ đầu đến giờ hắn đều chưa từng nghe nói đến cơ quan này, lại càng không cần phải nói đến quan hệ với bọn họ.
- Anh Hác, hiện tại tôi có chuyện quan trọng phải là, bảo bọn họ buổi chiều quay lại đi.
Hiện tại Trang Duệ đang đắm chìm trong hạnh phúc sắp được làm cha, cho dù là Thiên Hoàng lão tử có tới tìm thì cũng phải đợi hắn đưa vợ đi khám về rồi mới nói sau.
- Tứ ca, cục quản lý tôn giáo này là làm những cái gì vậy?
Trang Duệ cúp điện thoại rồi cẩn thận lái xe ra ga ra, từ sau khi nghe được tin tức Tần Huyên Băng mang thai, Trang Duệ cũng trở nên cẩn thận hơn, nữ nhân cần nhất là được chăm sóc, đứa con trong bụng kia lại càng cần được chăm sóc.
- Cục quản lý tôn giáo chính là quyne lý những tín đồ đạo giáo, bất kể là truyền bá loại tín ngưỡng nào, cũng đều phải được bọn họ quản lý.
Âu Dương Quân đối với việc Trang Duệ dày vò hắn lúc sáng sớm rất không hài lòng. Lúc này lại nhìn Trang Duệ với ánh mắt nghi ngờ, nói:
- Không phải là tiểu tử ngươi thông đồng với nữ tu sĩ tu viện nào rồi bị người ta bắt được, bây giờ người ta tới tận cửa để tố cáo đó chứ?
- Nói cái gì đó? Nếu tiếp tục nói bậy bạ, tôi sẽ đi tâm sự với chị dâu.
Trang Duệ nghe thấy Âu Dương Quân nói thế thì sắc mặt tái đi, chỉ có anh mới như vậy thôi? Chính mình thiếu thốn cũng không đến mức đi tìm nữ tu sĩ, Trang Duệ vốn luôn tự cảm thấy mình là một người đứng đắn.
Quay đầu nhìn Tần Huyên Băng đang ngồi im lặng ở bên cạnh ghế lái xe, Trang Duệ nói:
- Vợ à, đừng nghe anh ấy nói lung tung, cái mồm kia sao có thể nói ra điều gì tốt đẹp được.
Vị đại hiệp Cổ Long đại sư ở Đài Loan đã từng nói qua một câu: Nữ nhân trên đời này có không ít người không ăn cơm, nhưng dường như là không có người phụ nữ nào không ăn giấm.
Tuy rằng Tần Huyên Băng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà đây là tâm lý chung của phụ nữ, thật khó mà nói trước được. Ban đêm hôm qua Trang Duệ đã bị Tần đại tiểu thư kéo một cái lỗ tai, bắt kể lại toàn bộ chuyện tình kết giao với Miêu cảnh quan.
May mắn là Tần Huyên Băng cũng chỉ nở nụ cười, chứ không để ý đến lời nói của Âu Dương Quân, khiến cho Trang Duệ yên tâm không ít. Tuy rằng bản thân cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, nhưng mà không có nghĩa là trong lòng không nghĩ tới. Giống như một người không phạm tội khi đi vào đồn nhìn thấy cảnh sát, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cho nên nhắc tới cái đề tài này, nếu là một nam nhân thì đều cảm thấy chột dạ.
- Tứ ca, theo như lời anh nói thì cục quản lý tôn giáo, chính là quản lý hoạt động của các tín đồ sao?
← Ch. 476 | Ch. 478 → |