Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 476

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 476: Tin tức của tuyết ngao
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Trang Duệ ở Paris và Luân Đông đều đã đi thăm rất nhiều viện bảo tàng, hắn phát hiện ở những viện bảo tàng này đều bán ra các đồ lưu niệm phỏng chế theo các tác phẩm nghệ thuật của mình.

Nhưng mà ở Trung Quốc, phần lớn các viện bảo tàng đều là của nhà nước, nên có rất nhiều hoạt động miễn phí, dựa vào quốc gia chi tiền mà duy trì, cho nên cũng không cần đến cái này.

Thực ra đừng coi thường những đồ vật nhỏ này, sau khi làm xong chẳng những có thể lấy được lợi nhuận, còn có thể tạo thành quảng cáo vô hình cho viện bảo tàng, đề cao hình tượng cho viện bảo tàng.

- Trang tổng, tôi hiểu rồi, trên mặt mấy thứ này còn có thể ghi tên viện bảo tàng của chúng ta lên, sáng mai tôi sẽ đi liên hệ với cửa hàng mỹ nghệ, tranh thủ bán ra trong thời gian sớm nhất.

Hoàng Phủ Vân nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng ngời, vội vàng lấy giấy bút ghi lại lời nói của Trang Duệ.

- Ừ, phần trăm trích cho cơ quan du lịch bên kia cần quyết toán cho bọn họ sớm một chút, tranh thủ để cho bọn họ giới thiệu thêm các đoàn cho chúng ta. Nếu có vấn đề, anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi tìm người nói chuyện cho.

Doanh thu của viện bảo tàng, chủ yếu dựa vào lợi nhuận của vé vào cửa. Viện bảo tàng nằm ở bên cạnh một cái ngã ba đường, đây là tuyến đường mà mỗi một đoàn du lịch đều phải đi qua.

Dù sao các du khách đến Bắc Kinh chính là du lịch tiêu phí, tiền này phí hoài ở một số cửa hàng, thì không bằng đóng góp vào viện bảo tàng, để phát huy truyền thống văn hóa của Trung Quốc.

Trang Duệ tự đánh giá, viện bảo tàng Định Quang tuy rằng không bằng viện bảo tàng Cố Cung, nhưng mà mấy món đồ trấn quán bi bảo này,

Cũng không phải là chỉ có hư danh, các du khách nhìn thấy hẳn là sẽ cảm thấy đáng giá.

- Tôi biết rồi, Trang tổng, ngày mai tôi sẽ quyết toán rồi giao cho bọn hắn.

Vân Man gật đầu đồng ý, nàng hiểu được ý tứ của Trang Duệ, dựa vào hợp đồng viện bảo tàng đã ký kết với cơ quan du lịch, thì mỗi tháng cần quyết toán một lần, nhưng Trang Duệ đưa trước cho bọn hắn một khoản, thì bọn hắn sẽ phải giới thiệu thêm du khác tới viện bảo tàng.

Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, anh Hoàng Phủ mấy ngày này còn phiền anh chú ý đến viện bảo tàng. Tôi muốn tiếp đãi các vị khách quý đến Bắc Kinh lần này.

Trang Duệ nhìn cái đồng hồ trên tay một chút, cũng đã mười giờ tối rồi, nhanh chóng ăn xong chén cơm rồi đứng đậy. Viện bảo tàng mở cửa đại cát, coi như là hắn đã có thể thở phào được rồi.

Nhưng mà đám người chú Đức, vẫn cần bản thân Trang Duệ phải tự mình tiếp đón.

Chuyện tình ở viện bảo tàng, chỉ có thể nhờ Hoàng Phủ Vân chú ý mà thôi.

Sau khi gọi người của nhà hàng mang mấy suất cơm đặt biệt cho mấy người bảo vệ trong viện bảo tràng, Trang Duệ tiếp nhận quà mừng của Hoàng Phủ Vân và Vân man thì mới hướng đến chỗ cái ô tô đi tới.

- Khi nào thì mới có thể đến mùa xuân hoa nở, để đi ra ngoài biển chơi vài ngày?

Sau khi lái xe đến cái ngõ nhỏ ở gần tứ hợp viện, Trang Duệ chứng kiến có thật nhiều người đang ngồi ở bên ngoài tứ hợp viện, ngồi ở dưới ánh đèn đường đánh bài hóng mát, điều này làm cho Trang Duệ rất hâm mộ trong lòng.

Trước kia chưa bao lâu, Trang Duệ, Lưu Xuyên và đám người Nhất Bang Tử cũng thường hay tụ tập ở khu đường cái hình vòng cung ở Bành thành như thế này. Những ngày đó dường như cũng trôi qua rất vui vẻ.

Hiện tại có nhiều tiền hơn, nhưng thời gian cũng thiếu rất nhiều, ngay cả đi chụp ảnh cưới với vợ cũng phải sắp xếp thời gian, khiến cho Trang Duệ thoáng có chút hoang mang.

Trang Duệ không biết những người làm ăn lớn hơn nữa thì sẽ còn được bao nhiêu thời gian đây?

Chính mình chẳng qua chỉ là dựa vào kinh nghiệm của bản thân để mở một cái viện bảo tàng, đã giống như con thỏ cha nhảy vội vàng trên mặt đất. Mà nếu như là gia chủ của Nhà họ Lý, chưởng quản tài chính hơn một ngàn tiệu, chẳng phải là thời gian ăn ngủ cũng không hề có sao?

- Nếu không có tiền thì sao có thể ở tòa nhà lớn như thế này được.

Trang Duệ cuốn cái rèm cửa trong xe lên, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn. Có được thì có mất, chỗ tốt trên đời này đâu phải là một người có thể giữ hết được.

- Niếp Niếp, đừng có giành, đều có, đều có phần, tiểu tử kia còn không đi học đi.

Vừa mới từ ga ra đi vào hậu viện, Trang Duệ chợt nghe thấy ở trung viện truyền tới một trận ồn ào.

Lớn giọng nhất chính là Lưu Xuyên, khiến cho Trang Duệ cảm thấy cực kỳ thân thiết, vội vàng bước nhanh hơn, vừa mới đi vào trung viện đã bị bạch sư xô ngã xuống đất.

Hiện tại bạch sư cũng càng lúc càng lớn, khi đứng thẳng bốn chân trên mặt đất cũng đã cao khoảng một thước rồi.

Trang Duệ còn cân thử thể trọng của nó, vậy mà nó có thể đạt được 180kg cái này đã vượt qua cả sức nặng của hùng sư trưởng thành rồi, thậm chí còn so sánh với Ấn Chi hổ và Tô Môn hổ, cũng không hơn kém bao nhiêu.

Trước kia khi chơi đùa với bạch sư, Trang Duệ còn có thể vật nó ngã xuống đất, nhưng mà hiện tại cũng chỉ có thể bị nó xô xuống đất, sau khi bị bạch sư rửa mặt cho, Trang Duệ mới bò được dậy. Bộ dáng của hắn hết sức chật vật khiến cho mọi người trong viện phá lên cười ha ha.

Ngày hè mọi người đều đi ngủ muộn, cái điều hòa trong phòng vì để quá lâu cũng đã có chút không tốt, cho nên toàn bộ mọi người nhà Âu Dương, còn có Lưu Xuyên, Lôi Lôi, cùng với đám người Bành Phi đều ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm, mấy đứa trẻ nhỏ thì lại càng chạy nhảy đầy sân.

- Bạch sư, lần sau đổi lại phương thức chào hỏi có được không?

Trang Duệ có chút buồn bực, mặc kệ lúc nào mình vào sân chỉ cần bị bạch sư nhìn thấy thì sẽ phải mang quần áo ra tiệm giặt. Nếu như bạch sư còn không có chừng mực, chỉ sợ quần áo cũng phải đổi lại thành kim loại.

- Chồng à, đây chính là đặc quyền của anh, trừ anh ra, bạch sư cũng không chịu thân thiết với người khác như vậy.

Tần Huyên Băng cười hì hì chào đón, đưa cho Trang Duệ một cái khăn lau, rồi lại sửa sang một chút quần áo bị nhăn nhóm. Từ sau khi hai người lấy giấy đăng ký kết hôn, Tần Huyên Băng cũng đã thân mật với Trang Duệ ở trước mặt mọi người.

- Bạch sư thật ra vẫn không hề thay đổi, chỉ tại mọi người không dám thôi?

Thể hình của bạch sư càng lúc càng lớn cũng khiến cho mọi người trong viện, trừ bỏ Âu Dương Uyển cùng với Niếp Niếp và Tần Huyên Băng ra thì đều tránh xa nó ba thước. Trước kia Bành Phi và Chu Thụy còn có thể khoa tay múa chân vài cái với bạch sư, hiện tại chỉ sợ cũng không có bản lĩnh kia.

*****

Trang Duệ xoa nhẹ lên đầu bạch sư, mặc kệ là hắn vội bao nhiêu, chỉ cần ở nhà thì mỗi ngày đều tắm rửa cho bạch sư, nếu so với những tên gia hỏa lười tắm rửa trong tứ hợp viện này, thì nó còn sạch hơn khối người.

- Chú em, tôi thấy cậu nên nhốt bạch sư vào, nếu không một ngày nào đó nó phát điên lên, sợ rằng sẽ không điều trị được.

Âu Dương Quân đang ngồi ở trên cái ghế dựa phe phẩy cái quạt đuổi muỗi giúp vợ, Từ khi đại minh tinh này dự tính ngày tháng sinh con, nàng liền trở nên rảnh rỗi, ở nhà một mình thì không có ai nói chuyện, nên trong khoảng thời gian này liền đến ở trong tứ hợp viện.

Bạch sư dường như đã hiểu được lời nói của Âu Dương Quân, nên hướng tới chỗ hắn gầm nhẹ vài tiếng tỏ vẻ không vui. Khiến cho Âu Dương tứ ca liên tục lùi ra phía sau vài bước, không cẩn thận ngã ngửa xuống vườn hoa. Đợi cho đến khi đứng lên thì trên đầu vẫn còn dính một đóa không biết là hoa gì, bộ dáng này còn buồn cười hơn cả Trang Duệ bị ngã lúc trước.

- Tứ ca, muốn ở trong này, có đắc tội ai cũng đừng đắc tội với bạch sư, tiếp tục trêu trọc bạch sư, nói còn có thể ném canh vào trong hồ, có tin hay không?

Bạch sư dường như đã tiếp thu lời nói của Trang Duệ, thân thể hơi cúi xuống một chút, khiến cho Âu Dương Quân sợ tới mức chui về phía sau lừng của người vợ, không dám thò đầu ra.

- Anh Chu, anh cùng vứi tiểu tử Đại Xuyên này đến xem náo nhiệt là được ròi, đều là người một nhà, còn bày đặt tiền mừng nữa, muốn làm hư tôi hay sao? Lưu manh, có phải cậu lại bắt nạt Niếp Niếp hay không? Lôi Lôi sao bạn lại không quản cậu ấy vậy?

Trang Duệ không để ý tới Âu Dương Quân, cười cười bắt chuyện với Lưu Xuyên và Chu Thụy. Tiến tới xách cái ghế Âu Dương Quân vừa ngồi lại đây.

Ngồi xuống bên cạnh Tần Huyên Băng.

Còn bạch sư thì thực ngoan ngoãn nằm xuống dưới chân Trang Duệ, nhìn về phía Âu Dương tứ ca bằng một đôi mắt to trong suốt, đầy vẻ vô tội.

- Cậu! Cậu lưu manh hư lắm, mua đồ này đồ nọ cho chị Nha Nha, nhưng lại không mua cho cháu.

Vừa mới kịp ngồi xuống thì Niếp Niếp đã chạy tới tố cáo, cô bé cũng không sợ bạch sư mà là trực tiếp ngồi lên người nó, một đôi bàn tay nhỏ bé còn chống túm lấy đám lông ở trên đầu bạch sư.

- Tiểu Nha đầu, coi như uổng phí công sức ta yêu thương cháu, mua cho cháu nhiều đồ chơi như vậy, cháu còn tố cáo ta.

Lưu Xuyên giận dữ, hướng về phía Niếp Niếp trừng mắt, nhưng mà khi bạch sư nghiêng đầu nhìn hắn một cái, anh bạn này cũng chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống.

Trang Duệ cười, vỗ vỗ đầu bạch sư, nói:

- Đại Xuyên, Lôi Lôi, hai người đã tới đây thì ở chơi thêm vài ngày đi, mẹ của tôi luôn nói tôi suốt ngày đi vắng, cậu là con nuôi cũng nên làm tròn chữ hiếu đi thôi.

Trang Duệ vừa rồi còn suy nghĩ, là mình có chút so sẩy với bạn bè, cho nên thực sự muốn Lưu Xuyên ở lại đây vài ngày. Tứ hợp viện lớn như vậy, càng nhiều người thì càng náo nhiệt.

- Không thành vấn đề, tôi đến đây chính là để nghỉ mát. Qua hè mới trở về. Mẹ nuôi, lần này người không chỉ có một người con dâu, mà còn sắp có cả cháu nuôi nữa đấy.

Sau khi Lưu Xuyên nghe được lời nói của Trang Duệ thì lập tức ưỡn ngực lên, lớn tiếng nói như sợ rằng người khác không biết vợ mình mang thai vậy.

- Đứa nhỏ này, không nên nói chuyện như thế.

- Thật sự là tiểu Lôi đang mang thai sao?

Âu Dương Uyển đã nhìn thấy Lưu Xuyên từ nhỏ đến lớn, nên từ trước đến này đều đối xử bình đẳng với hắn như với con mình vậy. Thời gian trước kia, Lưu Xuyên còn không ít lần bị Âu Dương Uyển phạt đứng.

- Mẹ nuôi, cái này còn có thể là giả sao? Người nghĩ rằng con nuôi của người là ai. A, đừng, dừng có cấu.

Lưu Xuyên đang muốn thổi phông thêm vài câu, thình lình bên hông truyền đến một trận đau nhức, nhìn lại lập tức nhảy dựng lên, khiến cho mọi người lại được một trận cười.

- Chồng, em... em

- Đầu gõ, nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, một đoạn thời gian trước đại ca Nhân Thanh Thố đã gọi điện cho tôi.

- Ở trên đại tuyết sơn, có người dân du mục đã phát hiện một con tuyết ngao, từ hình thể thì chắc là một con chó cái.

Tần Huyền Băng nhẹ nhàng kéo vạt áo của Trang Duệ xuống, dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại bị Lưu Xuyên cắt ngang.

- Cái gì? Tuyết Nao, lại còn là con cái.

Trang Duệ nghe thấy như vậy thì đứng thẳng lên, cũng không còn chú ý tới việc Tần Huyên Băng muốn nói cho mình cái gì đó. Lực chú ý của hắn đều bị lời nói của Lưu Xuyên thu hút rồi.

Bạch sư đã hơn hai tuổi, mỗi ngày đều được hắn dùng linh khí để tẩy luyện, xương cốt so với những con chó ngao trưởng thành bốn năm tuổi khác thì còn cứng cáp hơn. Trang Duệ vẫn luôn buồn phiền không biết làm thế nào mới có thể tìm được bạn tình cho nó. Bây giờ nghe thấy tin tức này, lập tức kích động.

Lưu Xuyên gật gật đầu, nói:

- Người dân du mục nhìn thấy con tuyết ngao kia rất có kinh nghiệm, chó cái lông ngắn, chắc là sẽ không nhầm.

Nuôi bạch sư từ khi nó lớn hơn bàn tay một chút đến khi lớn như vậy, hơn nữa bạch sư lại còn cứu chính mình một mạng. Cảm tình của Trang Duệ đối với nói đã không phải dùng tiền tài có thể đánh giá nữa rồi. Sau khi nghe được lời nói của Lưu Xuyên, thì vội vàng nói:

- Vậy thì làm sao lại không mua về đây? Phải trả bao nhiêu tiền ta cũng mua.

- Ta nói này người anh em, đây không phải là vấn đề tiền, con tuyết ngao kia cũng không phải là vật nuôi trong nhà, mà là một con tuyết ngao Tây Tạng hoang dã, là mãnh thú có thể xé hổ liệt báo. Những người du mục này sao dám đi bắt chứ.

Trang Duệ nghe vậy thì lặng đi một chút. Nếu là như vậy mà nói thì thật có chút phiền phức, chó ngao Tây Tạng hoang dã tuy rằng không tấn công con người nhưng cũng rất khó thuẫn hóa, chúng nó thường ở trên đại thảo nguyên săn báo bắt hổ.

Chân chính là vua của thảo nguyên Tuyết Sơn.

Vài năm nay, bởi vì loại chó ngao Tây Tạng được rất nhiều kẻ có tiền yêu thích. Trước kia có rất nhiều người lén lút thu mua chó ngao Tây Tạng. Vì thế cũng có rất ít địa phương có thể tìm thấy tin tức của chó ngao Tây Tạng. Lại càng không nói đến cho ngao Tây Tạng hoang dã.

Bạch sư rất có linh tính, dường như biết vấn đề Trang Duệ và Lưu Xuyên đang bàn luận có quan hệ với nó. Thân thể vốn đang nằm sấp trên mặt đất, liền đứng lên. Không ngừng cọ lên người Trang Duệ.

- Đại Xuyên, cậu gọi điện cho đại ca Nhân Thanh Thố, bảo hắn tìm người dân du mục kia cho tôi, tôi muốn tới Tây Tạng xem một chút.

Trang Duệ nhẹ nhàng xoa mặt bạch sư, làm cho nó yên tâm nằm xuống, xem ra nó đã bị tình yêu trai gái làm rung động. Ngẫm lại, nếu có thể tìm được một con tuyết ngao cái làm bạn với nó, trong lòng Trang Duệ bắt đầu có chút hưng phấn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)