Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 482

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 482: Phật âm thiện xướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu mà cứng rắng với bọn họ, còn có thể bị bọn họ đá ngược lại. , chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo. Trang Duệ coi như là dễ nói chuyện rồi.

Sau khi bàn bạc tốt mọi việc xong, Dương Khải Văn gọi người lái xe đưa Trang Duệ về, lúc đi Trang Duệ còn xách thêm mấy cân thịt dê tươi, đây chính là thịt dê trên núi, chắc là bạch sư sẽ rất thích.

Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ dẫn bạch sư và Bành Phi ngồi trong xe Dương Khải Văn phái tới, đi đến Đại Chiêu Tự.

Đại Chiêu Tự vẫn còn những cái tháp cổ ngàn năm, cảnh vật không có biến hóa gì so với lần trước Trang Duệ đến đây. Bên cạnh con đường đã sớm có đông đảo các tín đồ đi theo phía sau các lạt ma. Tất cả đều hướng về chỗ trung tâm đi tới.

Người rất nhiều, nhưng lại im lặng dị thường, nghe vào trong tai chỉ có tiếng tụng kinh khó hiểu, buổi sáng ở Đại Chiêu Tự đều được bao trùm trong bầu không khí trang nghiêm tú mục.

- Nhân Ba Thiết, rất vui khi gặp lại ngài.

Được Dương Khải Văn tự mình dẫn đường, Trang Duệ theo cánh cửa hông để tiến vào trong chùa, lập tức gặp được hai vị bạn cũ. Người mở miệng nói chuyện trước chính là vị tiểu lạt ma đã gặp nă, ngoài, mới hơn một năm không gặp, vị tiểu lạt ma này đã nói tiếng phổ thông khá hơn trước rất nhiều.

- Đại sư khỏe không, tôi chính là được phật sống chỉ dẫn tới đây.

Trang Duệ lần này không làm trò cười, hắn biết danh xưng Nhân Ba Thiết là dùng để gọi những khách nhân tôn quý. Hai cánh tay liền chắp thành hình chữ thập, sau khi cúi người thi lễ với tiểu lạt ma, mới nhìn về phía một người khác, nói:

- Cách Cổ đại sư, ngài vẫn khỏe chứ.

- Nhân Ba Thiết, tôi không đảm đương nổi khi ngài xưng hô như vậy đâu.

Trang Duệ là khách nhân Ban Thiền mời tới, Cách Cổ lạt ma cũng không dám tùy tiện, cung kính mời Trang Duệ đi vào một gian phòng có điều hòa.

- Nhân Ba Thiết, đây chính là con chó ngao Tây Tạng nhỏ năm ngoái sao?

Tiểu Lạt ma nhìn thấy Bạch sư đi phía sau Trang Duệ, thì ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, người tây tạng coi chó ngao giống như là người thân của mình vậy. Nên tiểu lạt ma tự nhiên cũng biết chỉ qua thời gian chưa đầy hai năm, con chó ngao Tây Tạng nhỏ không thể nào lớn như vậy được.

- Đúng vậy, chính là con chó ngao năm trước. Bạch sư, lại đây gặp gỡ mấy người bạn cũ đi.

Trang Duệ cười đáp một câu, bạch sư dường như có thể hiểu được lời nói của Trang Duệ, liền đi đến bên người tiểu lạt ma, cọ cọ cái đầu vào người hắn.

- Ngài là vua của Tuyết Sơn.

Ngoài dự liệu của mọi người là tiểu lạt ma lại có thể quỳ xuống, hành một cái đại lễ với bạch sư. Lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng lời của phật sống. Thì ra con chó ngao Tây Tạng này đích thật là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn, là tồn tại ngang hàng với phật sống.

- Ba Tang cậu làm cái gì vậy?

Cách Cổ lạt ma, nhìn thấy hành động của tiểu lạt ma, thì không khỏi chấn động, đừng nhìn tiểu lạt ma này không lớn tuổi, nhưng mà đã đi theo phật sống sáu bảy năm rồi, vì là người hầu của phật sống, nên địa vị của hắn ở Đại Chiêu Tự cũng cao hơn rất nhiều người khác.

Lần này đội ngũ tìm kiếm linh đồng do phật sống chuyển thế đầu thai, cũng có tiểu lạt ma Ba Tang, tin tưởng sau khi tìm kiếm được linh đồng, tiểu lạt ma cũng sẽ được đưa đến học viện phật học để bồi dưỡng, tiền đồ ngày sau khẳng định sẽ mạnh hơn chấp pháp Cách Cổ lạt ma nhiều.

- Nói là thần giữ nà của Đại Tuyết Sơn, là thần thú hộ giá của Phật tổ.

Tiểu lạt ma dùng hán ngữ thì không thể biểu đạt được ý của mình, nên đã chuyển qua dùng tiếng Tạng để nói chuyện.

Muốn nói ai ở trong Đại Chiêu Tự biết rõ quá trình Phật sống tặng Thiên Châu cho Trang Duệ nhất, cũng chỉ có thể là tiểu lạt ma Ba Tang, lúc ấy mỗi một câu Phật sống nói, hắn đều nhớ rõ ràng rành mạch, nhưng mà lúc ấy Bạch sư còn quá nhỏ, nên hắn vẫn không thể liên hệ giữa nó và thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn được.

Nhưng mà hiện tại Bạch sư trưởng thành ở ngay trước mắt, tiểu lạt ma nhất thời nhớ lại lời nói của Phật sống khi còn sống, hơn nữa còn không hề có một tia hoài nghi, nếu không phải là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn, làm sao có thể chỉ trong vòng hơn một năm mà nó đã có được hình thể to lớn như vậy?

- Điều này làm sao có thể được?

Cách Cổ lạt ma nhìn Bạch sư đang đứng ở bên người Trang Duệ, trong miệng thì thào tự nói, tuy rằng lạt ma chúng ta hết lòng thành kính đối với phật giáo, nhưng mà bọn hắn cũng chưa từng nhìn thấy phật tổ hiển linh, đột nhiên biết được ở trước mặt mình xuất hiện một con thần thú có cùng cấp bậc với phật tổ, nhất thời đầu óc trở nên có chút rồi loạn.

Tiểu lạt ma gật gật cái đầu khẳng định, nói:

- Thật sự là do chính mồm Phật sống nói.

Địa vị của Phật sống ở Tây Tạng rất cao, mà Phật sống đầu thai chuyển thế giống như Ba Lạc Châu thì phi thường thưa thớt, lại càng là tồn tại gống như thần tiên. Sau khi nghe thấy lời nói của Ba Tang, Cách Cổ lạt ma không còn một chút chần chờ nào cả, lập tức xoay người hành lễ với Bạch sư, trong miệng lầm bẩm điều gì đó bằng tiếng Tạng.

Bạch sư đối với người nam nhân đang quỳ trước mắt mình này cũng không có hứng thú gì, sau khi nhìn thoáng qua Cách Cổ lạt ma, thì nâng chi trước nên, dùng móng vuốt khé đụng lên đầu vai của Cách Cổ một cái.

Nhìn thấy Bạch sư có linh tính như thế, trong ánh mắt của Cách Cổ lạt ma lộ ra một tia cuồng nhiệt, trong miệng nói ra một đống từ ngữ tiếng Tạng mà đám người Trang Duệ nghe không hiểu, cung kính dập đầu ba cái đối với Bạch sư, mới cẩn thận đứng lên.

Người nhân viên của cục quản lý tôn giáo kia, dường như có thể hiểu được lời nói của Ba Tang và Cách Cổ lạt ma, nên mới kinh ngạc nhìn Bạch sư một cái, rồi nói với Trang Duệ:

- Trang tiên sinh, hôm nay không có việc gì, chủ yếu đều là hoạt động ở trong chùa, ngài có thể ở trong Đại Chiêu Tự xem lễ. cũng có thể ra ngoài đi dạo, nếu ra ngoài thì chúng tôi sẽ dẫn đi.

Trang Duệ tới tham gia nghi thức lần này, chính là do ý tứ của Ban Thiền, không chỉ là chính phủ cực kỳ coi trọng, mà chính là Đại Chiêu Tự cũng phái Cách Cổ và tiểu lạt ma Ba Tang ra đón.

Trang Duệ cũng muốn xem một chút, nghi lễ cầu phúc của phật sống trong Đại Chiêu Tự, lập tức nói:

- Trước tiên cứ đi xem nghi lễ một chút, buổi chiều sẽ ra ngoài đi dạo sau.

- Được, Trang tiên sinh, mời ngài.

Nhân viên công tác cũng rất quen thuộc đối với Đại Chiêu Tự, sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, thì đi ở phía trước cùng với Cách Cổ và tiểu lạt ma để dẫn đường, còn lại là Trang Duệ và Bành Phi đi ở phía sau.

*****

Băng qua mấy cái hành lang gấp khúc có điêu khắc các câu chuyện xưa của phật giáp, không biết là do thân phận của người nhân viên kia, hay là sự tôn kính với tiểu lạt ma, mà dọc theo đường đi, những lạt ma khác nhìn thấy đoàn người Trang Duệ đều tránh ra nhường đường, hơn nữa hai tay còn tạo thành hình chữ thập hành lễ với bọn hắn.

Được nhân viên này và Ba Tang dẫn đường, Trang Duệ đi qua mấy cái hành lang uốn khúc một hồi, rồi tiến vào một khu sân có diện tích hơi rộng rãi.

ở trong sân lúc này đã có mấy ngàn vị tăng nhân tụ tập, dập vào mắt toàn là màu vàng lạt ma.

- Trang tiên sinh, mời lên lầu hai dự lễ.

Sau khi Trang Duệ nghe thấy lời nói của nhân viên công tác, thì ngẩng đầu thoáng nhìn lên hành lang lầu hai, nơi đó có đặt từng dãy ghế dựa, chắc là để tiếp đãi khách nhân từ khắp nơi tới dự lễ, Trang Duệ gật gật đầu, dẫn theo Bành Phi đi tới.

Lúc này ở trên lầu đã có không ít người đang ngồi, tất cả đều là nhưng tín đồ tới từ khắp nơi trong cả nước, đương nhiên những người này đều là những người có thân phận nhất định, hơn nữa cũng là người từng có cống hiến đối với sự phát triển và mở rộng của việc tuyên truyền phật giáo, nếu không cũng không có tư cách ngồi ở chỗ này.

Trang Duệ và Bành Phi đến, khiến những người này có chút ngoài ý muốn, thật sự bởi vì hai người này quá trẻ tuổi, nhưng mà khi Bạch sư xuất hiện ở lầu hai, lực chú ý của bọn hắn nhất thời đều bị nó hấp dẫn, một con tuyết ngao lớn như vậy, dù cho ở địa phương nào thì cũng đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Đương nhiên, những người này đều là tín đồ của phật giáo, tự nhiên sẽ biết được địa vị của chó ngao Tây Tạng ở đây, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy Bạch sư chính là sợ hãi.

Vị trí của Trang Duệ cũng rất tốt, hắn ngồi ở hàng thứ nhất cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ ràng các hoạt động trên quảng trường, sau khi đưa Trang Duệ vào vị trí, tiểu lạt ma Ba Tang và Cách Cổ lạt ma liền cáo từ đi xuống, Bạch sư thì lẳng lặng nằm xuống dưới chân Trang Duệ.

Lầu hai này dường như cũng không có vị trí của nhân viên kia, sau khi hắn bắt chuyện với Trang Duệ một lúc, thì để lại danh thiếp của chính mình rồi cũng cáo từ rời đi. Trước khi đi còn dặn Trang Duệ nếu muốn đi ra ngoài thì nhất định phải gọi điện trước cho hắn.

Hiện tại các tăng nhân trên quảng trường vẫn chưa bắt đầu tụng kinh, Trang Duệ quan sát thấy các nhóm lạt ma mặc trang phục khác nhau, giống như dựa theo quần áo mà sắp xếp thứ tự đứng, trong tay còn cầm các loại phật tán, nhìn rất hoành tráng.

Đang lúc Trang Duệ và Bành Phi thấp giọng thảo luận xem thân phận của lạt ma được phân chia theo trang phục như thế nào, thì phía sau vang lên một thanh âm:

- Hai anh bạn nhỏ, các cậu cũng tới dự lễ à?

Trang Duệ lặng đi một chút, đây không phải là vô nghĩa sao, mọi người ngồi ở chỗ này, nếu không phải là tới dự lễ, vậy chả lẽ là tới xem náo nhiệt sao?

- Đúng vậy, chúng tôi tới dự lễ.

Trang Duệ quay đầu lại nhìn thoáng qua, người nói chuyện là một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, trên hai cổ tay đều đeo một chuỗi phật châu, ở trước ngực còn có một chuỗi phật ngọc, xem ra là một vị phật tử vóc dáng tiều tụy.

- Khụ, khụ, anh bạn nhỏ này, con chó ngao Tây Tạng của cậu, là mua được ở chỗ nào vậy?

Lão nhân kia thấy Trang Duệ không hề phản ứng gì với bộ dáng của hắn cả, cũng không có ý lôi kéo làm quen, liền trực tiếp hỏi thẳng, lão nhân vừa mới nói ra câu hỏi, một vài người bên cạnh cũng nhất thời dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem Trang Duệ trả lời thế nào.

Sự hung mãnh và trung thành của cho ngao Tây Tạng thì không cần nhiều lời, ở trong mắt những người này, chó ngao Tây Tạng còn có thân phận thần thú hộ giáo và hộ tự, có thể nuôi được một con chó ngao Tây Tạng như vậy, cũng coi như là có tôn kính đối với phật tổ, cho nên hơn mười người tới dự lễ ở đây đều có ý muốn nghe Trang Duệ và lão nhân đối thoại.

Trang Duệ cười cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cái cổ của Bạch sư nói:

- Không phải mua, đây là do phật tổ ban cho tôi, cũng là anh em và bạn bè của tôi.

Trang Duệ sợ những người này đưa ra chủ ý mua Bạch sư, nên đã đưa cả phật tổ ra, không phải là các ngươi đều thờ hắn sao? Thứ hắn tặng cho ta, các ngươi cũng dám dùng tiền để mua sao?

Quả nhiên, sau khi Trang Duệ nói ra những lời này, trên mặt lão nhân kia để lộ ra thần sắc phẫn nộ, ánh mắt lưu luyến dừng lại ở trên người Bạch sư rốt cục cũng thu trở về, cũng không nói thêm yêu cầu gì khác nữa, bởi vì bọn họ cũng đều biết, những người có thể ngồi ở chỗ này, cũng không phải chỉ có tiền, mà cũng là những người có thân phận. Tuy rằng Trang Duệ trẻ tuổi, nhưng mà cũng không ai dám khinh thường hắn.

Tại nơi thánh địa của phật giáo này, cũng không có ai dám gây tiếng động quá lớn, mọi người tới dự lễ ở đây, cho dù là quen biết thì thanh âm nói chuyện cũng rất nhỏ, trong lúc Trang Duệ chờ đợi nghi thức mới bắt đầu, đột nhiên từ chỗ cầu thang vang lên tiếng động hơi có vẻ ầm ĩ.

Quay đầu nhìn lại thì thấy một lão nhân được hai người trẻ tuổi dìu ở hai bên, liêu xiêu đi tới lầu hai, bên cạnh hai người đi theo lại là Dương Khải Văn, điều này làm cho Trang Duệ lắp bắp kinh hãi, lấy thân phân của Dương Khải Minh mà phải tự mình tiếp đón, nói vậy lão nhân kia có lai lịch không nhỏ.

Định thần nhìn lại, bỗng nhiên Trang Duệ nở nụ cười, trong mấy người này, hắn nhận biết được một vài người, lão nhân tuổi chừng hơn tám mươi kia, cũng là người lãnh đạo của Trịnh gia ở Hồng Kông, người tuổi trẻ đang dìu hắn là cháu của hắn tên là Trịnh Hoa, cũng được coi là một người rất có giao tình đối với Trang Duệ.

Nhìn thấy Trịnh Tước Sĩ, trong lòng Trang Duệ cũng bình thường trở lại, lão nhân này không chỉ làm trùm ở thương giới, mà còn kiêm chức vụ phó chủ tịch của hội nghị hiệp thương trong nước, cấp bậc coi như không thấp, vì vậy Dương Khải Minh tự mình tiếp đãi cũng là chuyện có thể chấp nhận được.

- Anh Trịnh Hoa, không nghĩ tới lão gia tử cũng tới chỗ này dự lễ?

Nhìn thấy người quen, lại là trưởng bối, tự nhiên Trang Duệ không có khả năng để cho người khác tới chào hỏi mình, vội vàng đứng lên nghênh đón.

- Cậu Trang, hắc, làm sai cậu cũng ở đây vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu đang bận rộn chuyện tình ở bảo tàng cơ đấy?

Trịnh Hoa cũng không nghĩ tới có thể gặp được Trang Duệ ở chỗ này, mấy ngày hôm trước khi bảo tàng mở cửa, hắn còn tự mình tới dự và tặng một phần hậu lễ. Cũng không phải là mình cố ý kết giao, mà hắn và Trang Duệ cũng đều đối đãi với nhau như anh em vậy.

*****

- Tôi cùng với phật sống Ba Lạc Châu có chút sâu xa, khi ngài còn sống đã từng yêu mến mà tặng cho tôi một chuỗi thiên châu đeo ở bên mình, cho nên tôi phải tới đây.

Trang Duệ cười cười, cũng không có nói bản thân là bị cứng rắn mời đến, nếu không mà nói nhất định hắn sẽ bị đám phật tử có vóc dáng tiều tùy này khinh bỉ.

- Cháu ngoại của Âu Dương lão ca đây phải không? Ta đã từng thấy cậu rồi, thân thể của Âu Dương lão ca có được khỏe không?

Trí nhớ của Trịnh Lão Tước Sĩ thật là tốt, trong một buổi đấu giá hội cho những tư nhân loại nhỏ ở Hồng Kông năm ngoái hắn đã từng gặp qua Trang Duệ một lần, bây giờ sau khi nghe cháu mình và Trang Duệ nói chuyện, thì lập tức nhận ra ngay.

- Cám ơn ông Trịnh đã quan tâm, thân thể của ông nội vẫn còn tốt lắm.

Trang Duệ cung kính đáp một câu, rồi giúp đỡ Trịnh Hoa đỡ lão nhân ngồi xuống cái ghế ở trước sân khấu, trong đám người ở đây, cũng có một số người quen biết với Trịnh Tước Sĩ, cũng sôi nổi qua chỗ này chào hỏi, Trang Duệ hàn huyên vài câu với Trịnh Hoa, rồi sau đó cũng trở về chỗ ngồi của mình.

Các tín đồ phật giáo ở Hồng Kông có rất nhiều, Trang Duệ cũng không ngờ được là Trịnh Tước Sĩ cũng là một người trong đám tín đồ phật giáo này. Việc này hoàn toàn bất đồng với phong cách làm việc tung hoành trong thương giới của hắn. Hay là là hắn muốn thông qua tín ngưỡng để cầu bình an cho tâm linh?

Trịnh Tước Sĩ đến đã khiến cho mọi người xôn xao, nhưng khi đến lượt vị chủ tịch lâm thời lên đài phát biểu thì đám người này mới yên tĩnh trở lại.

Vừa rồi mải nói chuyện với đám người Trịnh Hoa nên không có chú ý biến hóa trong tràng, mãi cho đến khi có tiếng âm thanh vang lên, Trang Duệ mới phát hiện chủ tịch đã lên đài, lúc này đây trên đài đã có rất nhiều người, Dương Khải Văn đưa Trịnh Tước Sĩ tới dự lễ, không biết từ khi nào cũng đã chạy tới chỗ của chủ tịch ở trên đài, hơn nữa còn ngồi ở giữa đám người trên đài.

Khiến cho Trang Duệ giật mình chính là người ngồi ở bên cạnh Dương Khải Văn hắn cũng có thể nhận ra, đó là Đái phó cục trưởng của cục quản lý tôn giáo quốc gia, xem ra nghi thức tìm kiếm phật sống chuyển thế đầu thai lần này có quy cách rất cao.

Một người hơn năm mươi tuổi mặc quần áo Tạng tộc, đứng lên nói đầu tiên, hắn nói bằng tiếng Tạng, một câu Trang Duệ cũng không hiểu được, nhìn về phía Bành Phi thì anh bạn này cũng mắt to mắt nhỏ xem xét xung quanh, như vậy cũng tức là hắn cũng không hiểu tiếng Tạng.

Vị kia là chủ tịch của khu tự trị, đặc biết tới tham gia nghi thức lần này.

Cách Cổ lạt ma ngồi ở bên cạnh giải thích cho Trang Duệ, loại nghi thức như thế này, là lãnh đạo của khu tự trị nhất định phải tham gia, mà lực ảnh hưởng của phật sống Ba Lạc Châu lại quá lớn, cho nên những người tới tham gia cũng có địa vị cực kỳ cao.

Sau khi đồng chí chủ tịch nói xong, một vị lão nhân lạt ma mặt đầy nết nhăn, dáng người không tính là cao đứng lên nói chuyện. Dựa theo giới thiệu của Cách Cổ, thì đây là một vị phật sống khác của Đại Chiêu Tự, đã hơn chín mươi tuổi rồi.

Nghi thức được tiến hành từng bước một, sau khi lão phật sống kia nói xong thì có tiếng pháp trống vang lên rung trời, trong tiếng trống này vang lên tiếng phạm âm thiền xướng, mấy nghìn người đồng thời tụng kinh khiến cho cả Đại Chiêu Tự đều được bao phủ ở trong tiếng tụng kinh.

Lần này tiếng tụng kinh chỉ vang lên khoảng chừng năm phút đồng hồ, khi tiếng trống dừng lại, thanh âm tụng kinh cũng tiêu tán, tám vị lạt ma mặc trang phục màu vàng bắt đầu dâng hương, miệng lẩm bẩm xướng lên các bài kinh khi dâng hương.

Ở phía trước lư hương có một cái bàn, trên bàn có đặt một bộ trang phục Lạt Ma cũ, mặt khác còn có một quyển kinh quân, và hai món pháp khí mà Trang Duệ không biết tên, đợi cho đến khi dâng hương xong, mấy ngàn vị tăng nhân trong tràng đồng thời quỳ xuống bái lạy cái bàn kia.

Sau khi hoàn thành nghi thức này xong, các tăng nhân liền khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu cầu phúc tụng kinh, bọn hắn cần phải cảm nhận được phật dụ của phật sống Ba Lạc Châu ở trong tiếng tụng kinh, tìm kiếm linh quang của phật sống chuyển thế đầu thai, cảm nhận phật kệ của Đại Chiêu Tự. Tiếng tụng kinh lúc to lúc nhỏ, chậm rãi, giống như trong thiên địa chỉ có một loại thanh âm này tồn tại, hoàn toàn bất đồng với các loại tạp âm khác. Tuy rằng tiếng tụng kinh rất lớn nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà ngược lại, khi nghe tiếng tụng kinh như vậy, Trang Duệ chỉ cảm thấy trong lòng mình trở nên thanh thản.

Không riêng gì Trang Duệ có loại cảm giác này, mà mọi người tới dự lễ ở trên đài đều nhắm mắt lại nghe tiếng tụng kinh, Trịnh Tước Sĩ thì lẩm bẩm trong miệng, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười như đứa trẻ con, những nếp nhăn tràn đầy trên mặt thì mơ hồ cũng có quang hoa hiện ra.

- A! Đây là cái gì?

Trong khi đắm chìm ở trong tiếng tụng kinh, bỗng nhiên trong lòng Trang Duệ chợt động, bởi vì hắn phát hiện linh khí trong mắt tựa hồ có chút dao động, khi mở to mắt ra nhìn, Trang Duệ không khỏi có chút ngẩn người.

Tại khoảng không bên trên những vị lạt ma đang ngồi tụng kinh ở trên quảng trường kia, không biết từ khi nào xuất hiện một làn sương mù dày đặc màu trắng, tuy rằng bốn phía quanh quảng trường đều không có tường che, bốn phía thoáng gió, nhưng mà làn sương mù này tụ chứ không tán, thủy chung vẫn dừng lại trên đỉnh đầu của những vị lạt ma trong sân.

Hay đây chính là nguyện lực theo như lời của phật hiệu?

Phật hiệu có câu: Pháp thuật không địch lại thần thông, thần thông không địch lại nghiệp lực, nghiệp lực không địch lại nguyện lực. Nguyện lực chính là tâm nguyện của con người, có thể tiêu trừ nghiệp chướng, có thể phá giải tâm ma, càng có thể khai thông thiên địa, sinh ra đại thần thông. Theo như lời giáo ký của phật thì: "Nguyện lực thành tựu niết bàn" chính là ý tứ này.

Trước kia Trang Duệ chưa bao giờ tin tưởng có nguyện lực hoặc là nghiệp lực tồn tại, nhưng mà khi mấy ngàn vị lạt ma này ngồi thiền tụng kinh, có thể hình thành làn sương mù này, trừ bỏ nguyện lực ra, thì dường như rất khó có giải thích nào khác cho việc này.

Trang Duệ thử cho một ít linh khí tiếp xúc với làn sương mù này, nhất thời cảm giác được một cỗ hơi thở ấm áp truyền vào trong cơ thể, hơn nữa ở sâu bên trong sương mù, dường như còn có các vị cao tăng giảng giải kinh văn, phạm âm thiền xướng, khẩu xán liên hoa.

Vốn dĩ những kinh văn này được tụng rất nhanh, Trang Duệ hoàn toàn không hiểu gì cả, đột nhiên trong lúc đó tất cả những kinh văn này đều hiện lên từng chữ một vô cùng rõ ràng trước mắt Trang Duệ, giống như vì muốn hắn có thể nghiền ngẫm được từng chữ một vây.

*****

Những thanh âm này cũng giống như thánh thủy ở trong chiếc bình Quan Thế Âm Bồ Tát cầm trong tay, cứ một lần rồi lại một lần cọ rửa tâm linh của Trang Duệ, khiến cho tư tưởng và ý niệm trong đầu của hắn trở nên thư thái thông suốt.

- Anh Trang, ngài làm sao vật, vừa rồi ngài nói gì đấy?

Bành Phi ngồi ở bên cạnh Trang Duệ nghe thấy Trang Duệ nói thầm một câu, cũng mở mắt ra nhìn, nhưng mà ngoại trừ đám lạt ma đang tụn kinh ra thì hắn không hề thấy gì khác cả.

- Không có gì, Bành Phi, sao sáng nay cậu lại không đi đâu mà lại ngồi ở chỗ này nghe cao tăng niệm kinh.

Trang Duệ bị Bành Phi đánh thức khỏi trạng thái này thì khó chịu trừng mắt liếc nhìn Bành Phi một cái, nói:

- Nếu cậu không kiên nhẫn, thì có thể ra ngoài đi dạo.

Đây là vì Trang Duệ sợ sẽ lại bị Bành Phi quấy rầy, thành thật mà nói tuy rằng Trang Duệ không tin thần phật, nhưng mà vừa rồi cảm thụ ở trong sương mù khiến cho toàn bộ tâm linh của hắn đều mở ra, ý niệm trong đầu cũng hoàn toàn rõ ràng, ngay cả chuyện tình linh khí trong mắt cũng không hề giữ lại chút nào, dường như là kể cho vị cao tăng ở trong kia nghe chuyện tình linh khí vậy.

Phải biết rằng từ sau khi Trang Duệ phát sinh dị năng trong mắt, hắn cũng chưa từng nhắc tới với bất kỳ người nào cả, loại năng lực này khác hẳn với người bình thường, nó khiến cho Trang Duệ công thành danh toại, kiếm cho bản thân và gia đình rất nhiều tiền, nhưng đồng thời, cũng gây cho Trang Duệ nghi hoặc và áp lực rất lớn.

Tới nay đã là hơn một năm, Trang Duệ đều cố gắng để không tiết lộ bí mật của đôi mắt trong lúc vô ý, cho dù là khi đang ngủ, hắn cũng không dám tiết lộ ra ngoài, thứ nhất là việc này quá mức huyền diệu, thứ hai là Trang Duệ cũng sợ người khác không tin.

Có đoạn thời gian Trang Duệ còn nghĩ tới viêc đến chỗ bác sĩ tâm lý, để nói hết những chuyện này ra, nhưng mà cuối cùng cũng vẫn không dám, bởi vì Trang Duệ sợ bác sĩ tâm lý chuẩn đoán hắn bị căn bệnh tâm thần.

Loại áp lực này, được tích lũy trong một thời gian dài khiến cho Trang Duệ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không có cách nào để phát tiết ra ngoài. Nhưng trong lúc nghe tiếng tụng kinh ở trong làn sương mù, loại áp lực này cũng đã được phóng thích, loại cảm giác khoan khoái này thiếu chút nữa khiến cho Trang Duệ không muốn rời Tây Tạng.

Cái này chỉ xuất hiện trong thời gian vài giây ngắn ngủi, nhưng áp lực tích tụ trong lòng cũng đã vơi đi hơn nữa, Trang Duệ đã quyết đinh, hôm nay sẽ làm một vị hòa thượng, cảm thụ sự tuyệt diệu của phật hiệu một phen.

- Những kinh văn này nghe thật thoải mái, tôi cũng không muốn đi ra ngoài.

Sau khi Trang Duệ nghe được lời nói của Bành Phi, kinh ngạc nhìn hắn một cái. Nghe nói phật gia có thể hóa giải bạo khí, không biết có phải thật sự không, nhưng mà được nghe những thanh âm này, đích thật là làm cho người ta bình an trong lòng.

- Tùy cậu, nhưng đừng quấy rầy tôi cảm thụ phật hiệu.

Trang Duệ nửa thật nửa đùa nói một câu, sau đó nhắm hai mắt lại.

Mở mắt hay nhắm mắt đối với linh khí trong mắt Trang Duệ cũng không có ảnh hưởng gì, khi linh khí tiến vào bên trong nguyện lực, thì hắn lại cảm nhận được cái loại cảm giác khiến cho cả linh hồn đều được đắm mình trong tiếng tụng kinh.

Áp lực trong lòng cũng được tiếng tụng kinh gột rửa sạch sẽ, ý niệm trong đầu trở nên thanh tỉnh thông suốt, thời gian một giây này dường như ngừng lại, Trang Duệ cũng không biết trải qua bao lâu, nguyên lực đầy trời, bỗng nhiên tiêu tán hết.

- A! kia không phải là kinh văn lúc vừa rồi sao?

Sau khi Trang Duệ mở mắt ra, phát hiện đám lạt ma vẫn đang tụng kinh, nhưng mà nguyện lực trước mặt đều tiêu tán hết, cẩn thận một chút thì kinh văn đang được tụng niệm lúc này không giống như lúc mới bắt đầu nữa.

- Sao lại trôi qua nhanh như vâyh?

Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ, đã là ba giờ chiều rồi, nói cách khác từ chín giờ sáng cho tới bây giờ, suốt thời gian sáu giờ, hắn đều ngồi ở trên cái ghế này không hề nhúc nhích, sau khi cảm nhận được thời gian rõ ràng, bụng của Trang Duệ liền phát ra thanh âm "thầm thì"

Nghiêng đầu nhìn sang xung quanh một chút, thì trên lễ đài chỉ còn ít ỏi mấy người, ông cháu nhà họ Trịnh cũng đã rời đi, cả Bành Phi cũng chẳng biết đã đi đâu, nhưng mà bạch sư vẫn nằm sấp dưới chân mình như cũ, mở to mắt nhìn đám lạt mà ở bên dưới, dường như đang có điều gì nghi hoặc.

- Cách Cổ đại sư, anh bạn của tôi đi đâu rồi?

Trang Duệ nhìn thấy Cách Cổ ngồi ở phía sau mình, vội vàng hỏi một câu.

Cách Cổ đứng dậy, cung kính hồi đáp:

- Vị ấy đã rời đi rồi, nói là khi nào ngài dậy thì gọi điện thoại cho hắn.

Không nói Bạch sư có phải là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn hay không, chính là hôm nay Trang Duệ nghe kinh phật mà có thể tiến vào trạng thái nhập định cũng khiến cho Cách Cổ giật mình, đừng nói một kẻ phàm phu tục tử như Trang Duệ, mà ngay cả rất nhiều cao tăng cũng rất khó khăn mới có thể tiến vào trong cảnh giới kỳ ảo này. Việc này chỉ có thể cho rằng Trang Duệ có phật duyên rất lớn.

Vì vậy Cách Cổ đã ngăn cản Bành Phi và Trịnh Hoa muốn đánh thức Trang Duệ dậy để đi ăn trưa, và luôn luôn thủ hộ ở bên người Trang Duệ.

- Tốt, tôi biết rồi, còn phiền toái Cách Cổ đại sư đưa tôi ra ngoài.

Trang Duệ lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiệu điện thoại đang để ở chế độ im lặng, đã có bảy tám cuộc điện thoại chưa nghe, trong đó có Bành Phi và Trịnh Hoa, còn có mấy người, là Tần Huyên Băng và người nhà gọi tới, Trang Duệ cũng không vội vã gọi điện trả lời, dù sao đây cũng là thánh địa của phật môn, gọi điện thoại là một chuyện tình rất không lễ phép.

Cách Cổ luôn ngồi bên cạnh Trang Duệ, biết hắn còn chưa ăn cơm, liền mở miệng nói:

- Trong chùa chúng tôi có thức ăn chay, Trang cư sĩ có muốn nhấm nháp một chút hay không?

Trang Duệ nghĩ đến việc trả lời điện thoại, lắc lắc đầu, nói:

- Thôi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ ăn sau.

Cách Cổ cũng không miễn cưỡng, dẫn Trang Duệ và Bạch sư vượt qua hành lang gấp khúc như mê cung, đi tới cửa Đại Chiêu Tự.

Trước tiên gọi cho Tần Huyên Băng, để cho mọi người trong nhà biết không có chuyện gì, sau đó Trang Duệ lại gọi cho Bành Phi, Bành Phi đang đi lang thang ở trên phố, nhận được điện thoại của Trang Duệ liền chạy ngay về.

- Đi, trước tiên tìm chỗ nào đó ăn cái gì đã, tôi đói muốn chết rồi.

Trang Duệ khoát tay với Bành Phi, đi tới chỗ cái nhà hàng tây trong trí nhớ, vừa đi được hai bước, thì điện thoại đã kêu lên, Trang Duệ lấy ra nhìn, là Trịnh Hoa gọi tới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)