Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 483

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 483: Phật khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trang Duệ đưa điện thoại lên, mở miệng nói:

- Anh Trịnh, vẫn còn ở Lạp Tát sao?

- Ừ, ông nội của tôi đã về nghỉ ngơi, tôi đang đi dạo ở ngoài phố.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Hoa đến Tây Tạng, thấy cái gì cũng cảm giác được cực kỳ mới mẻ, hơn nữa tuổi trẻ nên thân thể sung mãn, không có quay về chỗ ở theo Trịnh Tước Sĩ, mà nhờ một vị nhân viên của cục quản lý tôn giáo dẫn đường, đi dạo phố xung quanh.

- Ông nội của tôi vừa mới khen cậu có phật tính, cậu Trang, cậu tới giúp tôi lựa chọn vài kiện phật khí đi.

Thanh âm của Trịnh Hoa truyền ra từ trong điện thoại, có thể nghe được sự hưng phấn từ trong giọng nói của hắn. Cũng khó trách, lần đầu tiên Trang Duệ tới Lạp Tát, nhìn thấy nhiều thứ đồ vật đặc sắc của những người ở đây, cũng hoa hết cả mắt.

- Anh Trịnh, tôi còn chưa ăn cơm đâu, như vậy đi, cậu đi đến nhà hàng tây ở phía đông khu phố đi, tôi cũng đến đó ăn cơm.

Bây giờ Trang Duệ đã đói đến mức cái bụng cũng đang kêu réo phản đối, làm sao còn tâm tư cùng hắn đi dạo phố nữa, có sự tình gì thì phải ăn no bụng mới có thể lo liệu.

Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ dẫn Bành Phi và Bạch Sư đi tới chỗ cái nhà hàng tây trong trí nhớ, hôm nay Đại Chiêu Tự tổ chức pháp sự, Bát Lang phố cũng sẽ không cho người qua lại, từ giữa trưa cho tới buổi tối, mọi người cần tránh di chuyển đi qua đoạn đường, khiến cho Trang Duệ phải đi đường vòng.

Còn có một nguyên nhân khác chính là Bạch sư, tuy rằng những người giáo dân rất yêu thích cho ngao Tây Tạng, nhưng hình thế của Bạch sư thật sự là quá lớn, dọc theo đường đi cũng ảnh hưởng tới không ít người đi đường.

Lại có rất nhiều người tự cảm thấy trong túi có nhiều tiền, sôi nổi ngăn Trang Duệ lại muốn nói giá cả, nếu không phải có Cách Cổ lạt ma đi theo, nói không chừng đã có người nổi lên ý xấu, đầu năm nay ở Tây Tạng muốn làm một số chuyện như dùng thuốc mê hay súng để uy hiếp một người, cũng là rất dễ dàng.

- Chàng trai, nhìn cậu thực là quen thuộc.

Trang Duệ đi vào nhà hàng tây, ngay lập tức liền gặp được vị lão bản Hồng Kông kia, tính ra hẳn là người này khoảng chừng 45 tuổi, nhưng mà nhìn qua chỉ có bộ dáng khoảng chừng 30 tuổi mà thôi.

- Lão bản, ngài không nhớ sao? Một năm hai tháng trước, tôi đã từ tới nơi này, cùng với một vị nữ nhân xinh đẹp.

Nhìn thấy bài trí trong nhà ăn vẫn không có gì thay đổi, khiến Trang Duệ không khỏi hồi tưởng lại tình hình thực tế năm trước, ngay ở trong tiểu hoa viên ở lầu hai nhà ăn nay, hăn đã chiếm được nụ hôn đầu của Tần Huyên Băng.

- A, tôi nhớ ra rồi, chàng trai, cậu họ Trang? Vào trong kia ngồi đi, vị Tần tiểu thư kia đâu?

Lão bản nghe thấy lời nói của Trang Duệ xong, thì lập tức nhớ ra, tuy rằng những nhóm nam thanh nữ tú đến Lạp Tát du lịch có không ít, nhưng mà không có mấy người có thể so sánh với Tần Huyên Băng, về phần Trang Duệ chỉ thuần túy là được ăn theo hào quang của vợ, mới được lão bản nhớ tên.

- Ha ha, chúng tôi đã kết hôn rồi, nàng đang có thai, lần này không đến được.

Trang Duệ cười đáp lại.

Cõ lẽ cảm giác thấy Trang Duệ nhìn qua có chút bình thường, không xứng với vị mĩ nhân tuyệt đẹp kia? Lão bản của nhà hàng tây nghe vậy thì lặng đi một chút, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười, nói:

- Chúc mừng cậu, thế nào? Cậu có muốn ngồi ở lầu hai, cảm thụ những phút giây ngọt ngào không?

- Thôi đi, thời tiết như vậy, ngồi ở đó không đầy năm phút đồng hồ thì sẽ bị nướng chín.

Thời tiết tháng bảy tháng tám ở Tây Tạng rất thất thường, chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và buổi tối cực kỳ lớn, ban ngày có nhiệt độ hơn ba mươi độ, không khác gì so với nội địa, nhưng mà đến buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống cực thấp, có đôi khi sẽ xuống dưới mười độ. Bây giờ là buổi chiều, Trang Duệ cũng không muốn đi ra ngoài tắm nắng.

Nhìn thoáng qua bốn phía, khách hàng bên trong nhà ăn cũng không có nhiều, Trang Duệ tìm một chỗ có ghế sô pha dành cho bốn người ở gần cửa sổ, nói:

- Ông chủ, cho tôi một bát cơm rang thịt bò, rang bảy phần chín ba phần tái, mặt khác còn phiền ngài cho tôi chục cân thịt dê hoặc thịt bò, nhưng phải vẫn còn tươi sống một chút.

Thịt bò hoặc dê là để cho Bạch sư, lúc Bạch sư còn nhỏ thì vẫn chịu ăn đồ chín, nhưng từ khi mọc đầy đủ răng lợi, Bạch sư chỉ ăn thịt dê hoặc bò, hơn nữa mỗi lần cũng ăn ít nhất là mười cân, số tiến tiêu phí cho việc ăn uống của Bạch sư mỗi một tháng, có khi vượt quá một vạn đồng.

Trang Duệ cũng từng nghĩ tới, có nên mua sơn dương và nghé con nuôi ở trong tứ hợp viện hay không, để cho Bạch sư không có viêc gì thì tự mình đi săn? Nhưng nghĩ lại thì cảnh tượng này quá mức tàn nhẫn, chỉ sợ sẽ dọa cho Nha Nha và Niếp Niếp sợ hãi, hơn nữa sau khi nói chuyện này với mẹ, bị Âu Dương Uyển hung hăng mắng cho một trận, Trang Duệ chỉ có thể từ bỏ.

- Được rồi, cậu Trang, con chó này của cậu là con chó ngao Tây Tạng lớn nhất mà ta từng được thấy.

Ông chủ hướng về chỗ Trang Duệ giơ ngón tay cái lên, rồi chạy vào trong nhà bếp làm việc, hắn là ông chủ nhưng cũng kiêm luôn phục vụ ở trong nhà hàng này, chỉ có thời gian bân rộn buổi tối mới có thể thấy có một vài người làm thuê tới hỗ trợ, đây cũng là một loại hưởng thụ cuộc sống mà ông chủ yêu thích.

- Anh Trịnh, ở bên này.

Đồ ăn còn chưa được đưa lên, Trang Duệ đã nhìn thấy Trịnh Hoa đi đến, phía sau hắn còn có tên nhân viên của cục quản lý tôn giáo đã dẫn đường cho mình lúc sáng.

- Chú em, như thế nào mà bây giờ mới đi ra?

Sau khi Trịnh Hoa bắt chuyện với Bành Phi và Cách Cổ lạt ma xong thì ngồi xuống đối diện với Trang Duệ, muốn vỗ vỗ bả vai Trang Duệ để tỏ vẻ thân thiết, nhưng mà nhìn thấy Bạch sư đang nằm bên chân Trang Duệ, thì lại rụt tay trở về.

- Trang tiên sinh, làm sao ngài lại không gọi điện cho tôi? Chúng ta có thể bố trí cho ngài ăn cơm ở khách sạn mà.

Người nhân viên kia cũng nói, mấy ngày nay toàn bộ nhân viên của cục quản lý tôn giáp đều tất bật, ngay cả cục trưởng cũng có nhiệm vụ tiếp đãi. Vì vậy liền gia nhiệm vụ tiếp đãi Trang Duệ cho hắn, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò vài câu, cho nên bây giờ nhìn thấy Trang Duệ tự mình đi ăn cơm, thì người này có chút bất an.

Trang Duệ cầm danh thiếp của người nhân viên kia, biết hắn họ Trương, cười nói:

- Ngài Trương, không cần phải khách khí, tôi đã tới Lạp Tát rồi, đối với nơi này cũng tương đối quen thuộc.

Khi nói chuyên thì thức ăn của bạch sư đã được đưa tới, những vật khác ở Tây Tạng thì không có, nhưng mà thịt bò, dê ở Tây Tạng thì nhất định không thiếu, nhìn thấy Bạch sư mở rộng cái miệng cắn xé đám thịt sống ở trong chậu Trịnh Hoa nhất thời có cảm giác không lạnh mà run.

*****

Trang Duệ biết bộ dạng ăn cơm của Bạch sư, khiến cho người bình thường cảm thấy rất khó chịu, vội vàng đổi đề tài, nói:

- Anh Trịnh, đã mua được cái gì tốt chưa.

- Hắc, đồ vật thì đã mua được không ít, nhưng mà chắc đều là giả, cậu xem cho tôi một chút.

Quả nhiên sau khi nghe xong lời nói của Trang Duệ, Trịnh Hoa hưng phấn hẳn lên, dốc hết đám đồ vật ở trong cái túi lớn lên bàn, chỉ vào một cái pháp luân bằng đồng thau, nói:

- Chú nhìn xem cái này có phải là đồ thật hay không, tên bán đồ vật này đã nói đây là món đồ mà phật sống đã từng dùng.

Trang Duệ nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười, anh bạn này cũng là người lăn lộn trong thương trường, như thế nào lại dễ tin người như vậy?

- Anh Trịnh, người khác nói là đồ của phật tổ Như Lai, thì anh cũng tin sao?

Trang Duệ trêu trọc Trịnh Hoa một câu, cầm lấy cái pháp luân vào tay, nhẹ nhàng lay động.

Pháp luân là pháp khi thường gặp nhất của phật giáp, ở bên trong pháp luân có khắc một trang kinh văn hoặc một câu thần chú, trông qua việc xoay chuyển pháp luân, thì cũng đồng thời cũng có tiếng động như tụng kinh vang lên.

ở vùng đất Tây tạng này, tùy ý có thể thấy được các tín đồ, không phân biệt già trẻ nam nữ, đều cầm trong tay một cái pháp luân, không ngừng xoay chuyển, đây là bởi vì rất nhiều tộc người Tạng, đặc biết là lão nhân, phần lớn không thể tụng niệm kinh văn lưu loát. Cho nên bọn hắn dùng pháp luân thay thế cho việc tụng kinh.

Cái pháp luân này của Trịnh Hoa được chế tạo vô cùng tinh tế, kinh văn được điêu khắc chìm ở trong pháp luân, không phải là loại dùng giấy nổi để giấu vào bên trong pháp luân, hơn nữa ở mặt ngoài pháp luân còn được khảm ngọc thạch màu xanh, nhìn thoáng qua là một đồ vật không tệ.

Sau khi Trang Duệ ngắm nghía một lúc thì trả lại pháp luân cho Trịnh Hoa nói:

- Thứ này hẳn là thứ đồ vật truyền thừa gần một ngàn năm ở trong tự miếu, nhưng mà không phải là pháp khí của phật sống, bằng không thì cũng không dễ dàng bị bán ở ngoài như vậy.

- Thật sự? Hắc, tôi đã bỏ ra 500 đồng tiền để mua, trở về sẽ đưa cho ông nội.

Nghe thấy lời nói của Trang Duệ, Trịnh Hoa cao hứng nở nụ cười.

- Sau khi cơm nước xong, tôi cũng sẽ đi mua một cái pháp luân.

Trang Duệ bỗng nhiên nghĩ đến Tần Huyên Băng cũng theo phật giáo, thiên châu nàng không thể đeo, nhưng để nàng mang theo một cái pháp luân cũng không tệ, nếu như có thể là một món phật khí vậy thì càng tốt hơn.

Thông thường vật dụng trải qua quá trình cao tăng gia trì khai quang đều có thể xưng là phật khí, đương nhiên phật khí cũng phân làm ba cấp thượng trung hạ, căn cứ vào quá trình cao tăng gia trì mà định ra, giống như chuỗi Thiên Châu Thủ Liên kia của Trang Duệ, ở trong mắt những tín đồ của phật giáo chính là món báu vật vô giá.

Theo truyền thuyết của dân gian thì phật khí có thể bài trừ tà họa, nguyên bản Trang Duệ còn không tin, nhưng mà hôm nay gặp được nguyện lực ở trong Đại Chiêu Tự, khiến cho trong lòng Trang Duệ cũng có chút dao động, những nguyên lực kia có tác dụng làm linh hồn thanh tĩnh lại, bản thân Trang Duệ đã được cảm thụ qua.

- Tốt, chú em, dánh mắt của cậu ta tuyệt đối tin tưởng, trở về ta cũng sẽ nhờ cậu chọn cho ta vài kiện nữa.

Nghe thấy Trang Duệ muốn đi mua đồ, ánh mắt Trịnh hoa nhất thời sáng lên, hắn đã tham gia buổi lễ mở cửa viện bảo tàng của Trang Duệ, đối với địa vị của Trang Duệ trong giới cổ vật trong nước cũng biết được rõ ràng. Tuyệt đối là Trang Duệ dùng bản lãnh thực sự của mình mà xây dựng được cái viện bảo tàng kia.

Trang Duệ cười cười đáp ứng. Bát cơm rang thịt bò của hắn cũng đươc mang lên, bất chấp Trịnh Hoa đang ngồi ở đó, Trang Duệ bắt đầu ăn như hổ đói, sau khi nuốt một miếng thịt bò lớn xuống bụng, lúc này mới cảm thấy thư thái một ít, cuộc sống ở mảnh đất cao nguyên này thật nhanh đói.

- Trang tiên sinh, tôi đã thanh toán rồi.

Đang lúc Trang Duệ chuẩn bị đứng lên thanh toán thì vị Trương Khoa Trường kia đã cầm hóa đơn trở về, hiện tại con mẹ nó chứ hắn đúng là nhân viên phụ trách tiếp đãi, cũng không thể để đối tượng tiếp đãi của bản thân trả tiền cơm được?

- Cậu Trang, xong chưa, chúng ta nhanh chóng đi mua sắm thôi, tôi vừa mới nhìn thấy một cửa hàng, hình như là do một vị nữ nhân nước ngoài mở ra, chúng ta tới đó xem đi.

Trịnh Hoa vội vội vàng vàng thu thập lại đống đồ trên bàn của mình, rồi kéo Trang Duệ ra ngoài, miệng còn nói thêm:

- Ngày mai tôi và ông nội sẽ đi gặp ban thiền, nói không chừng còn được ban thiền đại lạt ma thực hiện nghi thức xối nước lên đầu, nên bây giờ cần phải chuẩn bị cáp đạt thật tốt.

- Anh trịnh này, nghi thức xối nước chúc phục của Ban thiền, làm sao lại cần anh cầm cáp đạt?

Trang duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn nhớ tới thời gian năm trước chính mình đeo chuỗi cáp đạt phật sống tặng cho lên cổ.

- A! Thật đúng là cửa hàng của người ngoại quốc.

Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hoa, rất nhanh sau đó, mấy người đã đi tới một cửa hàng bán các loại đồ mĩ nghệ.

Phố Bát Lang là nơi tập trung toàn bộ khách du lịch của Lạp Tát, thập phần phồn hoa, các cửa hàng mặt tiền ở nơi này cũng là tấc đất tấc vàng.

Cửa hàng mỹ nghệ mà Trịnh Hoa đưa Trang Duệ tới này, cũng không quá lớn, chỉ có mười mấy mét vuông, bên trong bày đầy hàng hóa, cũng đều là những hàng mỹ nghệ của Tây Tạng, điều khác biệt duy nhất là ông chủ lại là một người ngoại quốc.

Chuẩn xác mà nói, chủ nhân của nơi này, là một nữ nhân người nước ngoài, tuổi không quá lớn, trên khuôn mặt trắng nõn có vài đốm tàn nhang, miệng nói tiếng anh, còn đôi tay thì đang ra hiệu để cò kè mặc cả với những khách nhân lui tới.

- Anh Trịnh, nơi này không có đồ cổ, hay là chúng ta đi đến một số của hàng do người địa phương mở ra đi.

Trang Duệ nhìn thoáng qua hàng hóa trong viện bảo tàng, một vài chiếc khăn Ha đa buộc ở chỗ kia, cùng với một ít đồ vật, dao nhỏ để ở chỗ kia đều là những vật do công nghệ hiện đại chế tạo ra, cũng không có bao nhiêu giá trị xem xét.

Những khách nhân lang thang đi vào trong tiệm này, mười người thì có tới tám người, là bị hấp dẫn bởi bà chủ tiệm này.

- Xin chào, mời vào.

Nữ nhân nước ngoài kia đã nhìn thấy đoàn người Trang Duệ đứng ở cửa, vội vàng đi ra ngoài bắt chuyện, tuy rằng không thể nói được tiếng Trung Quốc, nhưng mà vẻ nhiệt tình trên mặt không phải là giả vờ.

Tục ngữ có câu nói, giơ tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, nữ nhân nước ngoài này nhiệt tình như vậy, nếu xoay người bước đi thì rất không phụ hợp với đạo tiếp khách của người Trung Quốc, đám người Trang Duệ chỉ có thể đi vào trong tiệm, nghĩ rằng đi xem một vòng rồi quay ra.

*****

Tuy rằng Cách Cổ lạt ma và Trương Khoa Trường còn chưa đi vào, nhưng mà cái cửa tiệm này vốn không lớn, sau khi ba người Trang Duệ đi vào, vẫn còn có cảm giác có điểm chật chội, ngoài cửa còn có một đám người đang xếp hàng chờ trả tiền, một cô gái mười bảy tuổi người địa phương đang đứng thu tiền.

Nhưng mà Bạch sư vừa đi vào trong điếm, thì khiến cho những du khách này hoảng sợ, đều hướng tới hai bên chạy chốn, như vậy lại tạo cho đám người Trang Duệ một chỗ rộng rãi.

- Đi vào bên trong nhìn xem.

Trang Duệ nhìn thấy ở trên một loạt giá đỡ ở tận bên trong cùng, có đặt một ít đồ vật nhìn như có chút cổ xưa, vội vàng gọi Trịnh Hoa một tiếng, đi tới.

- A! những thứ này cũng không tệ lắm.

Trang Duệ cầm lấy một cái vật phẩm trang sức làm bằng bạc, trên mặt lộ ra một tia thần sắc kinh ngạc.

- Cậu trang, làm sao vậy? Không phải cậu đã nói nơi này đều là đồ mỹ nghệ hiện đại sao?

Trịnh Hoa đi phía sau Trang Duệ tò mò hỏi, cũng giả bộ cầm một cái vòng cổ mạ vàng ở trên giá đỡ nhìn lại.

Trang Duệ lắc lắc đầu, nói:

- Không giống như vậy, anh Trịnh, anh có thể hỏi bà chủ tiệm một chút xem những món đồ này nàng lấy từ chỗ nào được không.

Những vật khác Trang Duệ còn không có xem qua, nhưng mà ba bốn mươi kiện trang sức nằm ở trong quầy này, cũng thật sự là tàng ngân cổ, ít nhất cũng đã tồn tại ngoài trăm năm, cũng có thể coi là đồ cổ.

- Được, tôi đi hỏi một chút.

Trịnh Hoa đi thẳng tới của, dùng tiếng anh để nói chuyện với nữ nhân nước ngoài kia.

Trang Duệ quay đầu lại nói với Bành Phi:

- Bành Phi, những thứ này không tệ, đều là tàng ngân cổ, anh chọn một ít mua về cho vợ đeo đi.

Theo như ngôn ngữ của người dân bình thường thì tàng ngân kỳ thật chính là đồng trắng, hàm lượng bạc ở bên trong cực kỳ nhỏ, tàng ngân cổ thường có tỷ lệ hơn 70 phần trăm là bạc, mà phẩm chất của phỏng chế phẩm hiện đại thì rõ ràng cả 30 phần trăm bạc kia cũng bị trừ đi, tất cả đều chỉ là bằng đồng trắng.

Đồ trang sức tàng ngân ở chỗ này, cõ lẽ đã xuất hiện ở thời kỳ giải phóng, Tây Tạng rất nghèo khó bị rơi lại phía sau, số lượng bạc rất ít ỏi, nên để giảm tính ăn mòn sẽ đem bạc pha thêm vào trong các loại kim loại khác, thời gian dài đã tự hình thành một loại công nghệ.

Phẩm chất của đám đồ trang sức này rất tinh khiết, vả lại những viên đá gắn vào phần lớn chính là Tùng Thạch, Hồng San Hô, những viên đá này có phẩm chất tốt hơn, nên độ sáng cũng mạnh hơn tàng ngân mọt ít, so sánh với tàng ngân thì lại càng lộ ra một ít phong cách nguyên thủy cổ xưa.

Những đồ trang sức bằng bạc tinh khiết được chế tạo bằng công nghệ hiện đại thì có giá cả lớn hơn so với trang sức làm bằng tàng ngân, nhưng mà phẩm phất của đồ trang sức cổ bằng tàng ngân cũng rất trân quý, hơn nữa những thứ như thế cũng rất thưa thớt, rất ít khi nhìn thấy trên thị trường.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Trang Duệ, bên trong những món trang sức này đều có linh khí nhàn nhạt màu trắng, có lẽ những món đồ trang sức bằng tàng ngân này, hẳn là được chế tạo ra theo công nghệ truyền thống, mới có thể có một chút linh khí như vậy.

- Chú em, tôi đã hỏi rõ ràng.

Trang Duệ đang đứng ở bên này chọn lựa đồ trang sức, thì Trịnh Hoa lại xô đẩy trở về, nói:

- Nữ nhân nước ngoài kia là người nước Anh, bởi vì thích nơi Tây Tạng này, cho nên sau khi tới nơi này du lịch đã ở lại chỗ này không muốn về nhà, rồi mở một cửa tiệm như vậy.

- Anh Trịnh, tôi cũng không bảo ngài đi tán gái, nói những chuyện này với tôi làm gì?

Trang Duệ dở khóc dở cười cắt đứt lời nói của Trịnh Hoa, nữ nhân này là người nước nào, có liên quan gì đến Trang Duệ đâu.

Nhưng mà tính cách của người nước ngoài thật ra lại khiến cho Trang Duệ rất khó hiểu, đi đến một địa phương xa lạ, cảm thấy không tệ liền không muốn rời đi rồi, cái này khác hoàn toàn so với suy nghĩ của những người Trung Quốc xa quê. Ít nhất, Trang Duệ cũng không làm được những việc như vậy.

Trịnh Hoa bị Trang Duệ nói nên có chút ngượng ngùng, cười trả lời:

- Chú em cũng quá coi thường ánh mắt của người anh em này rồi? tôi cũng là một người có huyết thống với hoàng thất nước Anh đấy

Trịnh Hoa thật đúng là không khoác lác, lấy lực ảnh hưởng của gia tộc họ Trinh ở Hồng Kông và nước Anh, thì có chút dính dáng huyết thống với hoàng thất nước anh cũng không phải là một chuyện không thể xảy ra.

- Được rồi, dừng lại đi, nói lai lịch của mấy thứ đồ này xem nào.

Trên người Trịnh Hoa cũng không có ngạo khí như những thiếu gia ở tứ cửu thành, sau vài lần kết giao với Trang Duệ, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, vì vậy khi nói chuyện với Trang Duệ cũng tùy tiện hơn.

- À, toàn bộ đồ vật trên cái giá đỡ đó đều là nữ nhân nước ngoài kia mua được ở trong miếu của nông dân ở khu chăn nuôi. Nàng thường xuyên đi vào khu chăn nuôi và tiếp xúc với những người nông dân ở đây.

Lời nói của Trịnh Hoa khiến cho Trang Duệ cảm thấy thông suốt, thảo nào lại có nhiều đồ cổ như vậy, trước kia khi Trang Duệ nói chuyện phiếm với Nhân Thanh Thố, có nghe hắn nhắc tới việc một cô gái của Tây Tạng muốn lấy chồng thì phải có rất nhiều đồ trang sức kim ngân, ngọc châu để làm của hồi môn.

Cứ như vậy đời này sang đời khác, trong nhà của rất nhiều người nông dân ở đây cũng đều có một chút đồ vật trang sức làm bằng bạc để dành sau này.

- Mọi người cần mua cái gì? Cứ tùy ý lựa chọn.

Trang Duệ đang nói chuyện với Trịnh Hoa thì vị chủ tiệm người nước ngoài kia không biết đã đi vào trong đây từ khi nào, nàng cũng không sợ Bạch sư ở bên người Trang Duệ, chủ động tiến lên tiếp đón.

- Dùng tiếng Anh đi.

Trang Duệ thấy vị chủ tiệm này cố hết sức để nói tiếng Hán, dùng tiếng Anh nói:

- Mấy thứ này tôi đều thích, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?

- Toàn bộ đều thích?

Nữ nhân nước ngoài giật mình hô.

Phải biết rằng trên giá đỡ kia chỉ là đống trang sức bằng tàng ngân, hơn nữa còn có ba bốn mữa món, thêm vào đó còn Cá Đường Tạp, Lục Tùng thạch, gạt tàn được chế bằng xương trâu, tổng cộng lại cũng phải có sáu bảy mươi món đồ mỹ nghệ.

- Đúng vậy, chính là toàn bộ.

Trang Duệ gật đầu, hiện tại những người thuần túy chế tạo đồ mỹ nghệ ở đây tương đối hiếm, những món hoàng mỹ nghệ ở đây chủ yếu là từ Chiết Giang, Nghĩa Ô tiến vào Lạp Tát, vị chủ tiệm lấy lại các đồ vật này về bán lại, nên mới có một số lượng đồ vật lớn như vậy.

Đã thấy được nhiều đồ thủ công mỹ nghệ cổ như vậy, đã có cơ hội này, đương nhiên Trang Duệ sẽ mua hết toàn bộ, mang về tặng người thân cũng không tồi, chỉ tính riêng những người ở tứ hợp viện kia, cũng có thể tiêu thụ hơn một nửa rồi.

*****

- Ồ, ngài thật là thẳng thắn, chờ tôi tính toán một chút.

Vị chủ tiệm nước ngoài này rất vui mừng, chạy tới quầy hàng bên ngoài cầm cái máy tính trở lại, miệng lẩm nhẩm tính toán, ánh mắt còn chý ý đánh giá lại những món đồ ở trên giá đỡ.

Kỳ thật những chuyện này là Trang Duệ cố ý để cho mọi người nhìn thấy. Bà chủ tiệm này tháng trước chạy đến nhà của mấy người nông dân ở khu chăn nuôi mà thu được mấy thứ này, tổng cộng chín nghìn đồng, nàng còn đang lo lắng bỏ ra một đống tiền mà không bán được cho ai, không ngờ lúc này lại gặp được đám người Trang Duệ.

- Ừ, tổng cộng là tám vạn đồng.

Bà chủ tiệm sau khi lo lắng một lúc liền nói ra giá cả, những món đồ trang sức và hàng mĩ nghệ này nàng bán với giá 500 đồng một món, nhưng mà cũng không có nhiều người mua, một tháng chỉ có thể bán được một vài món mà thôi.

Hiện tại Trang Duệ muốn mua hết, bà chủ tiệm đương nhiên sẽ tăng gấp đôi so với giá bán lẻ, đưa ra cái giá như vậy, ai nói người ngoại quốc không biết buôn bán?

- Ồ, tiểu thư xinh đẹp, không phải là ngài coi tôi như người do thái đó chứ? Cái giá này quá cao.

Trang Duệ lắc lắc đầu, những món đồ trang sức bằng tàng ngân này bình thường mà nói cũng chỉ có giá ba bốn trăm đồng một cái, còn mấy món đồ mỹ nghệ này cũng chỉ giới hạn ở trong mấy trăm đồng mà thôi, bảy tám chục kiện đồ vật, nhiều nhất chỉ khoảng ba đến năm vạn đồng mà thôi, nữ nhân người nước ngoài này đang dùng công phu sư tử ngoạm.

- Bốn vạn, tôi chỉ có thể trả nhiều nhất là bốn vạn.

Trang Duệ đưa bốn ngón tay ra, mặc dù hắn có tiền nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ có kẻ ngốc mới có thể dùng cách vung tiền như rác để thể hiện mình giàu có.

- Bốn vạn? Ồ, không, nhiêu đó không đủ để mua hết chỗ này.

Cô gái anh quốc này càng có nhiều điểm giống như người Do Thái hơn, hiển nhiên đối với việc cò kè mặc cả của người Trung Quốc rất lành nghề, nhất là dưới tình huống đối phương có thể hiểu tiếng Anh.

Ầm!

Trang Duệ đang định cho nữ nhân nước ngoài này lĩnh giáo bản lãnh trả giả của đàn ông Trung Quốc thì đồ nhiên có một đồ vật từ trên kệ rơi xuống đất, phát ra một tiếng động giòn vang.

- Mọi người cứ tiếp tục đi, là do tôi vô ý làm rơi đồ.

Bành Phi xoay người nhặt đồ vật kia lên, đồ vật này nằm ở giữa đống khăn han đa, khi hắn lật tới lật lui đống khăn han đa thì nhất thời vô ý làm rơi vật này xuống đất.

Tầm mắt của Trang Duệ đã hoàn toàn bị vật nằm ở trong tay của Bành Phi hấp dẫn, Bà chủ tiệm thì hiển nhiên còn không để ý tới, vẫn đang đứng ở nơi đó lải nhải nói:

- Vị tiên sinh này, những thứ này của tôi đều là những đồ thủ công mĩ nghệ chính gốc, không thể cùng so sánh với những thứ ở bên ngoài bán được, ngài phải biết rằng, nếu như những thứ này ở nước Anh, vậy thì giá trị của chúng sẽ cực kỳ đắt đỏ.

- Năm vạn, tất cả, nhiều hơn nữa thì tự mình tôi sẽ đi đến chỗ người ở khu chăn nuôi để mua.

Trang Duệ thu hồi ánh mắt, chìa thêm một ngón tay, ánh mắt phi thường kiên định, tuy rằng hắn tự biết nếu như nữ nhân này có đưa ra giá mười vạn thì mình cũng sẽ không bỏ qua.

- Được, bán tất cả cho ngài.

Bà chủ nước ngoài này hiển nhiên rất am hiểu cách thức buôn bán của người Trung Quốc, biế được đạo lý một vừa hai phải, sau khi tiến hành trao đổi ánh mắt với Trang Duệ một phen thì đáp ứng một cách rất sảng khoái.

- Cái túi này tặng cho các ngài, sau này có thời gian xin mời lại ghé qua nha.

Bà chủ tiệm nước ngoài này hiểu được đạo lý cần phải cho khác hàng chiếm được một chút lợi nhuận, để có thể tạo được quan hệ khác quen, sau khi thu gom lại đống đồ cho Trang Duệ, thì đưa thêm cho hắn một cái túi du lịch làm bằng vải bạt.

- Cám ơn nhiều.

Trang Duệ cầm theo cái bao đi đến bên cạnh quầy hàng, tùy tay ném cho Bành Phi, nói:

- Đều là đồ trang sức, anh Trịnh vừa ý vật gì thì cứ tùy ý chọn lựa, lấy về tặng cho người thân, ừ, vật này thật đặc biệt.

Vừa nói chuyện Trang Duệ cũng đưa tay cầm lấy cái đồ vật mà Bành Phi vừa mới nhặt lên kia, ánh mắt thì lại càng chăm chú nhìn đồ vật này đến không chớp mắt, sợ bỏ sót bất kỳ một chỗ nào.

- Anh Trang, cái pháp luân này rất đáng tiền sao?

Trịnh Hoa nhìn thấy hành động của Trang Duệ, dường như cũng hiểu ra chút gì đó, liền tiến đến bên người Trang Duệ, đánh giá cái pháp luân trong tay Trang Duệ.

Đúng vậy, thứ đồ vật vừa rơi trên mặt đất chính là một cái pháp luân, cái pháp luân này có màu đồng thau, cái chỗ tay cầm bằng gỗ ở bên dưới thì có màu đen nhánh, hơi ánh lên một tia ánh sáng màu tím, ở trên đó thì bị tro bụi phủ kín, bộ dáng thì đúng là đã rất lâu rồi không có ai sử dụng,

- hắc Hắc, đây cũng không phải là vấn đề có đáng giá hay không, mà là có tiền cũng không mua được, cái pháp luân này còn cần kiểm tra lại, nhưng mà tuổi của nó chắc hẳn là đã trải qua hơn một nghìn năm rồi.

Trang Duệ nhìn thấy trên mặt của cái pháp luân này chỉ có bảy câu văn ngắn ngủi, trong mắt hiện lên thần thái khác thường.

Bởi vì ngay trong lúc cái pháp luân rơi xuống đất lúc vừa rồi, khi Bành Phi nhặt lên, thì Trang Duệ vô ý dùng kinh khí để nhìn, không ngờ bên trong cái pháp luân này lại có thể ẩn chứa một lượng nguyện lực dồi dào.

Hơn nữa nguyện lực này hoàn toàn khác với nguyên lực được sinh ra khi các lạt ma tụng kinh, nguyện lực ở trong cái pháp luân này ngưng mà không tán, màu sắc cũng là màu vàng tím, khi linh khí của Trang Duệ tiếp xúc với đám nguyện lực này, trong lòng liền có một loại cảm giác linh hoạt, an bình kỳ ảo.

- Phật khí, khẳng định là đã được một vị cao tăng có đạo hạnh cực cao dùng qua, nói không chừng chính là những nhân vật trong truyền thuyết đã dùng qua.

Trong lòng Trang Duệ vui mừng không thôi, nếu giao cái pháp luân này cho Tần Huyên Băng, như vậy nguyện lực ở trong cái pháp luân này sẽ có ảnh hưởng tốt đối với vợ và đứa con nhỏ của mình, tối thiểu cũng có thể khiến cho tâm linh người ta được bình an.

- Người anh em, tôi nghe nói không phải là ở mặt trên của pháp luân càng có nhiều kinh văn thì càng tốt sao? Còn trên mặt của cái này thì chỉ có vài câu nói?

Trịnh hoa tiến đến quan sát một hồi, rồi nói ra nghi vấn của mình, thứ này ngoại trừ một ít chi tiết được chế tạo tinh xảo ra, thì dường như cũng không có gì đặc biệt.

Hơn nữa ở trên chỉ có bảy câu kinh văn, mỗi một câu kinh văn chỉ có bảy chữ. Những cái pháp luân khác mà Trịnh Hoa nhìn thấy ở bên trên đều tràn đầy kinh văn, thậm chí còn có cái pháp luân bên trên còn có hàng trăm câu kinh văn, cho nên hắn có điểm không cho là đúng.

*****

- Anh Trịnh, vật này có thể không tầm thường.

Trang Duệ cười đắc ý, giống như là đứa trẻ đã lấy được đồ chơi yêu thích từ rất lâu rồi.

- Bành Phi, đưa cho tôi chai nước khoáng.

Trang Duệ bảo Bành Phi đưa cho một chai nước khoáng, sau đó sau đó lấy từ trong cái túi ra một cái hộp kính, đây là Tần Huyên Băng sợ hắn bị tia tử ngoại quá lớn làm ảnh hưởng đến mắt nên mua cho hắn một bộ kính mắt.

Sau khi lấy cái kính mắt ở trong hộp ra, Trang Duệ đổ một chút nước ra cái khăn, sau đó dùng cái khăn lau sạch bụi bẩn bám ở trên cái pháp luân.

- Cái này, làm sao lại đổi màu như vậy?

Sau khi Trang Duệ lau chùi sạch sẽ, ở trên pháp luân liền hiện ra màu sắc thật sự, chuyện này khiến cho đám người bên cạnh Trang Duệ đều chấn động, ngay cả Bành Phi đang mải nhét đồ vật vào trong túi cũng dừng tay lại, ngơ ngác nhìn cái pháp luân.

Cái pháp luân nguyên bản có màu sắc hơi vàng ảm đảm, thì sau khi Trang Duệ lau sạch lớp bụi bẩn, liền hiện ra màu vàng kim sáng rọi, chiếu sáng khắp căn phòng, xuyên qua cả lớp thủy tinh cửa sổ, cảnh tượng cực kỳ rực rỡ lóa mắt.

- Đây không phải đồng thau, là bằng vàng!

Bành Phi ở một bên trầm giọng nói.

Đã từng vận chuyển và tính toán vàng tấn cùng với Trang Duệ, Bành Phi chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cái pháp luân này là được chế tạo bằng vàng.

- Vàng?

Trịnh Hoa sợ hãi than một tiếng, hắn cũng là người có kiến thức, một chút vàng như vậy hắn vẫn còn chưa để vào trong mắt, nhưng mà ở sau lưng chuyện này lại có ý nghĩa cực lớn. Ở Tây Tạng này những người có thể sử dụng pháp luân được chế tạo bằng vàng, thì đó là dạng thân phận gì?

- Đúng vậy, chính là vàng, ha ha, nhặt được bảo bối rồi.

Trang Duệ gật đầu cười, sau khi lau sạch cả cái tay cầm bằng gỗ ở phía dưới kia, mới lên tiếng:

- Không riêng gì cái pháp luân này được làm bằng vàng mà cả cái tay cầm ở phía dưới cũng là được làm từ gỗ tử đàn tốt nhất, cái pháp luân này tất có thể là thứ còn sót lại từ thời kì đời Đường.

Lời nói của Trang Duệ còn chưa dứt, trong tiệm liền vang lên một tràng tiếng động hít vào một hơi, nếu thực sự cái pháp luân này là từ thời Đường gì đó, như vậy thậm chí có thể là phật tổ cũng đã từng dùng qua.

Phải biết rằng, trong đám cao tăng thời Tùy Đường, cho đến bây giờ đều có rất nhiều người đều được truyền thuyết thành phật, không ít người đều đã trở thành những nhân vật của phật giáo, đều là lấy nguyên mẫu các tăng nhân khi đó.

- Chú em, bán thứ này cho tôi đi, tôi ra giá một trăm ngàn đô la Hồng Kông, không tôi ra giá hai ngàn vạn!

Trịnh Hoa biết trình độ xem xét đồ cổ của Trang Duệ, nếu lúc này hắn đã chủ động nói ra, như vậy cái pháp luân kia chắc chắn là vật phẩm từ thời kì Tùy Đường, lập tức ra giá.

Bản thân Trịnh Hoa cũng không phải là tín đồ của phật giáo, nhưng mà ông nội của hắn thì đúng là như vậy, lão gia tử rất tin tưởng vào phật giáo, trong nhà cũng có khoảng chừng hơn mười kiện phật khí được các vị cao tăng, phật sống khai quang.

Trịnh Hoa cũng biết, qua nhiều năm như vậy trong nhà ít nhất cũng tiêu phí hàng tỷ tiền nhàng đèn, nếu như chính mình dùng hai ngàn vạn mua được vật này, khẳng định lão gia tử sẽ rất cao hứng.

- Ồ trời ạ, không ngờ vật kia làm bằng vàng?

Trang Duệ còn chưa đáp lời, bà chủ tiệm người nước ngoài kia đã hét lên một tiếng kinh hãi, nhất thời khiến cho mọi người đều chú ý đến chỗ này.

Cũng không phải là bởi vì nàng chậm hiểu, mà bởi vì nàng không hiểu tiếng Trung Quốc, vừa rồi mới được tiểu nha đầu thu ngân kia phiên dịch cho.

- Cái này đã thuộc về tôi rồi.

Trang Duệ quay lại nói với bà chủ đang quơ quơ bàn tay muốn đòi lại cái pháp luân, nếu không phải là ánh sáng quá rực rỡ, Trang Duệ còn hận không thể nhét cái đồ vật này vào trong lồng ngực.

- Ừ, đương nhiên, nó đã là của ngài.

Bà chủ tiệm tuy rằng không biết cái gì gọi là "tẩu bảo", nhưng mà cũng biết chỉ sợ giá trị của cái pháp luân này, còn vượt quá cả năm vạn đồng mình lấy được, vì thế vẻ mặt có chút mất mát.

- Bành Phi, cầm chặt lấy.

Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi cũng đi sang quan sát cái pháp luân này, liền vội vàng đá nhẹ cho hắn một cước, thứ này có thể không phải là đồ bình thường, nên thu vào sớm một chút mới là thượng sách.

- Trang cư sĩ, có thể đưa cái pháp luân kia cho tôi xem được không?

Nghe nói Trang Duệ tìm thấy một cái pháp luân ở bên trong tiệm. Cách Cổ lạt ma và Trương Khoa Trường đang đứng phơi nắng ở bên ngoài, đều đi vào bên trong tiệm, Cách cổ lại càng hướng tới chỗ Trang Duệ đưa ra yêu cầu, muốn xem xét cái pháp luân này.

- Có thể, vừa lúc, Cách Cổ đại sư, ngài có thể nhìn giúp ta một chút xem trên mặt này là kinh văn gì vậy?

Trang Duệ vừa rồi cũng nhìn qua một chút những văn tự trên cái pháp luân này, nhưng mà những văn tự này cũng giống như những văn tự ở trên giáp cốt và một số thứ đồ cổ, đều vô cùng phức tạp. Vừa lúc Cách Cổ tiến vào, nhờ hắn phân biết xem, nếu biết đây là kinh văn gì, tiếp tục tra một chút ghi chép, nói không trừng có thể biết được lai lịch của cái pháp luân này.

- Trang cư sĩ, thực sự xin lỗi, tôi cũng hiểu được những văn tự ở trên, đây là phạn văn cổ của Ấn Độ, không phải tiếng tạng.

Sau khi Cách Cổ lạt ma cầm cái pháp luân nghiên cứu một hồi, hơi có chút xấu hổ trả lại cái pháp luân cho Trang Duệ, hắn không phải là học viên ở trong học viện phật giáo, không hề tinh thông văn tự phật giáo, nhưng mà hắn đã nhìn thấy những văn tự tương tự như thế này ở trong một số điển tịch.

Sau khi trả lại cái pháp luân cho Trang Duệ, ánh mắt của Cách Cổ vẫn nhìn chằm chằm vào cái pháp luân kia, miệng nói:

- Trang cư sĩ, tôi có thể cảm giác được cái pháp luân này nhất định là chí bảo của phật giáo chúng tôi, tôi có thể mời một vài vị đại lạt ma trong chùa đến để giải đáp những kinh văn này cho ngài.

Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười, nói:

- Ha ha, cám ơn Cách Cổ đại sư, không cần đâu, tôi mang cái pháp luân này về từ từ nghiên cứu là được, sư phụ của tôi chính là bậc thầy nghiên cứu văn tự.

Nói đùa gì vậy? Đương nhiên là ta biết thứ này là chí bảo của phật môn, nhưng mà nếu mang thứ đồ này về Đại Chiêu Tự, chỉ sợ ta cũng sẽ không thể lấy lại được nữa.

Mà theo như suy nghĩ của Trang Duệ, đồ vật này cũng giống như xá lợi của phật môn, có ai tìm được, mà không giữ lại để cho chính bản thân mình thưởng thức đâu? Nếu nói như vậy, chỉ sợ toàn bộ hòa thượng trên thế giới đều phải liều cái mạng già của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)