Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 485

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 485: Thương lượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Người nọ đã đi chưa?

Trang Duệ lấy khăn tay ra chùi nước mắt trên mặt, đứng lên. Hắn có thể cảm nhận mình đứng ở trước mặt vị tiểu lạt ma kia, đều bị hắn nhìn thấy hết. Cho dù là bí mật đôi mắt của mình, dường như cũng bị hắn nhìn thấu.

Kể cả lúc trước đứng ở trước mặt phật sống Ba Lạc Châu, Trang Duệ cũng không có loại cảm giác này. Nói cách khác phật hiệu tu hành của vị tiểu lạt ma kia, còn cao thâm hơn cả phật sống.

- Đi rồi, một đám người đều đi rồi.

Trương Khoa Trường nói hắn có việc phải đi một chút, lập tức sẽ trở lại ngay.

Trịnh Hoa không có cảm giác như Trang Duệ, nhưng mà hắn là người chưởng quản xí nghiệp mấy vạn công nhân, đứng ở trước mặt tiểu lạt ma đó, hắn cũng cảm giác được có một tia cậu nệ, khiến hắn xấu hổ không dám nói ra.

- Cách Cổ lạt ma đâu? Cũng rời đi rồi à?

Trang Duệ nhìn xung quanh một chút, tuy rằng trong lòng đã đoán được đại khái thân phận của tiểu lạt ma kia, nhưng mà vẫn muốn tìm người xác nhận.

Trịnh Hoa gật đầu, nói:

- Ừ! Cũng đi theo người kia rời đi rồi, chú em, chúng ta có tiếp tục đi dạo nữa không?

- Thôi đi, đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay thật là mệt muốn chết, ngày mai còn phải tham gia nghi thức xối nước lên đầu để chúc phúc của Ban Thiền nữa, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.

Trang Duệ lắc lắc đầu, hắn thật không ngờ ở trong một cái tiệm nhỏ như vậy, lại có thể gặp được người kia, trong lòng cũng có chút bất an, sớm trở về một chút mới tốt, nếu không thì không biết tiếp theo sẽ xuất hiện sự cố gì nữa đây.

Nơi này cũng không phải Bắc Kinh, đây là địa bàn của người khác, ngộ nhỡ người nọ mạnh mẽ ép hắn để bạch sư lại, mình cũng không có biện pháp.

Vừa rồi thiếu chút nữa mất bạch sư, khiến cho Trang Duệ không muốn tiếp tục ở chỗ này, cũng không có chờ Trương Khoa Trường trở về, dẫn theo bạch sư và Bành Phi ra ngoài phố, trực tiếp gọi một cái taxi.

Chỗ ở của Trịnh Hoa cũng ở cùng khu với Trang Duệ, nhưng ở trong một cái biệt thự khác, hắn cũng không có tâm tình tiếp tục đi dạo, cũng giống như Trang Duệ, gọi một cái xe đi về biệt thự.

- Trương Khoa Trường, tôi đi về trước, ừ lái xe biết đường, Trịnh tiên sinh đi cùng với tôi, không có việc gì, không có việc gì, ngài không cần đến đây, tôi có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút.

Xe đi được tới nưa đường, thì Trang Duệ nhận được điện thoại của Trương Khoa Trường, hắn có thể nghe được, dường như Trương Khoa Trường muốn nói cái gì đó, nhưng mà ở trên xe cũng không tiện nói chuyện, nên Trang Duệ cũng nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp điện thoại.

Sau khi trở về khu biệt thự, tự nhiên là có nhân viên tiếp đãi mở cửa cho Trang Duệ, mà Trịnh Hoa cũng về tới khu biệt thự của hắn. Hắn mua được rất nhiều đồ, nên hai tay cũng xách không hết.

Mãi cho đến khi tiến vào trong phòng, Trang Duệ còn cảm giác có chút không chân thật, nhìn thấy bạch sư nằm ở bên chân mình, mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Đến bây giờ Trang Duệ mới biết được tình cảm của bạch sư đối với mình nặng thế nào, trung thành với mình bao nhiêu. Trang Duệ tin tưởng cuộc sống ở nơi cao nguyên này mới là cuộc sống mà bạch sư yêu thích, nhưng mà vì mình, bạch sư sẵn sàng không rời, nguyện ý chịu đựng khí hậu khô nóng ở Bắc Kinh.

Bành Phi nhìn thấy tâm tình của Trang Duệ không tốt, nên tự giác trở về phòng nấu cháo điện thoại với vợ, Trang Duệ cũng không bật đèn lên, không biết trải qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại mới đánh thức hắn.

- Chú em, bên cậu không bật đèn à, có ở trong phòng không?

Người gọi tới là Trịnh Hoa, hắn càng nghĩ lại càng thấy không đúng, khí thế của vị tiểu lạt ma kia khong khỏi quá cường đại đi, sau khi bàn bạc với Trịnh lão gia tử một phen, Trịnh Hoa muốn hỏi thăm ý kiến của Trang Duệ, hỏi xem rốt cục người nọ là ai. Dựa theo lão gia tử phân tích, khẳng định là Trang Duệ có biết người này.

- Có, anh Trịnh à, anh sang đây.

Trang Duệ biết Trịnh Hoa đang suy nghĩ gì, nhưng mà hắn cũng đoán rằng có nói chuyện này cho Trịnh Hoa cũng không có ý nghĩa gì, ngày mai nhìn thấy người kia lập tức sẽ có đáp án.

- Còn tưởng rằng cậu đi ăn cơm rồi chứ?

Vài phút sau, Trịnh Hoa gõ cửa biệt thự của Trang Duệ.

- Hiện tại cũng đã hơn chín giờ rồi sao?

Trang Duệ nghe thấy lời nói của Trịnh Hoa thì nhìn xuống đồng hồ trên tay, hóa ra hắn đã ngồi ở trong phòng khách được năm giờ rồi.

- Bành Phi, Bành Phi.

- Anh Trang, có chuyện gì?

Bành Phi từ trên lầu hai thò đầu ra, xem bộ dáng dường như là vừa mới ngủ một giấc, khuôn mặt vẫn còn mơ màng.

- Tiểu tử ngươi cũng không đói sao? Đi gọi người mang đồ ăn lên đây, đúng rồi lấy thêm một ít thịt dê tươi sống nữa, bạch sư cũng chưa có ăn gì đâu.

Trang Duệ biết ở xung quanh khu biệt thự này không có khách sạn nào cả, mà việc ăn uống ở nơi này, đều là do chuyên gia phụ trách, nên không sợ không có đồ ăn. Sở dĩ gọi Bành Phi đi là vì Trang Duệ sợ những người đó mang cho thịt dê không đủ tươi.

- Thật đúng là có chút đối bụng.

Sau khi Bành Phi nghe được lời nói của Trang Duệ thì rụt đầu trở về, hai ba phút sau, gọi bạch sư theo nói:

- Đi cùng với ta, muốn ăn cái gì cứ tùy tiện chọn.

Bạch sư khinh thường đung đưa cái đầu, nhưng mà vẫn đứng lên đi theo Bành Phi ra ngoài. Ở tứ hợp viện của Trang Duệ, trừ bỏ Tần Huyên Băng, Âu Dương Uyển và Niếp Niếp ra, cũng chỉ có Bành Phi là có thể được nó nhìn trong mắt.

- Chú em, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.

Sau khi nhìn thấy bạch sư và Bành Phi đi ra ngoài, Trịnh Hoa lấy ra gói thuốc đưa cho Trang Duệ một điếu, còn ân cần châm lửa cho hắn, nói:

- Vị tiểu lạt ma chúng ta gặp buổi chiều đó, ừ, chính là vị xem xét cái pháp luân cho cậu, rốt cuộc là người nào vậy?

Lúc ấy Trang Duệ đắm chìm trong sự kích động khi thiếu chút nữa bị mất bạch sư nên không hề để ý, nhưng mà Trịnh Hoa thì lại nhìn thấy rõ ràng, khi vị tiểu lạt ma kia rời cửa hàng, ít nhất có mười mấy người đi xung quanh hắn. Loại bảo hộ chặt chẽ như vậy, ngay cả siêu cấp phú hào ở Hồng Kông cũng không được mấy người.

- Vị lạt ma kia?

Trang Duệ không dám thêm chứ tiểu ở đằng trước.

- Đúng vậy, chính là hắn, tôi ở trước mặt hắn, như thế nào lại luôn có cảm giác mất tự nhiên?

Lời nói này của Trịnh Hoa, khiến người ta cảm giác thấy hắn có chút xấu hổ. Hiện tại hắn là người được Trịnh gia bồi dưỡng trọng điểm, nhưng mà lại cảm nhận được áp lực từ vị tiểu lạt ma đó, dường như còn lớn hơn cả khí thế của lão gia tử.

Trịnh Hoa muốn biết rõ ràng xem đến tột cùng là bản thân mình yếu ớt, hay là người nọ có lai lịch rất lớn. Nếu như không làm rõ ràng chuyện này, hắn sợ rằng trong lòng mình sẽ lưu lại bóng ma.

*****

- Tôi cũng không biết thân phận người đó, nhưng mà theo như suy đoán của tôi, ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ gặp người đó.

Tuy rằng trong lòng đã chắc chắn đến chín phần mười, nhưng mà Trang Duệ vẫn không hoàn toàn nói ra, có lẽ ở Tây Tạng này cũng có những cao tăng chuyển thế đầu thai khác. Chuyện này cũng không chắc chắn được.

- Cậu.... có phải là cậu...nói đến Ban Thiền lão nhân gia không?

Trịnh Hoa tuy rằng không phải là tín đồ của phật giáp, nhưng mà bị ảnh hưởng bởi ông nội, nên cũng coi Ban Thiền là tồn tại giống như thần thánh, khi nghe lời nói của Trang Duệ xong, thì bản thân trở nên kích động, ngay cả câu nói kia cũng không nói hoàn chỉnh được.

- Người kia cũng không già như vậy mà?

Trang Duệ nghe thấy vậy thì nở một nụ cười, tâm tình áp lực lúc buổi trưa cũng trở nên có chút thoải mái. Khi Trịnh Hoa nghe đến Ban Thiền cũng giống mình lúc trước như đúc, đều dùng ba chữ " Lão nhân gia" kia để hình dung vị lãnh tụ tinh thần này.

- Ta kháo, tôi phải nói cho lão gia tử mới được.

Trịnh công tử luôn luôn tao nhã, đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế sa lông, trong miệng cũng phun ra một câu thô thục, khiến cho Trang Duệ cười không ngừng, xem ra mọi người trong lúc kích động và tức giận thì nói tục là một biện pháp xả hơi tốt nhất, toàn bộ thế giới đều như thế.

- Anh Trịnh, đừng nóng vội, ngộ nhỡ không phải thì sao?

Trang Duệ mới vừa nói ra miệng, Trịnh Hoa đã chạy ra đến cửa rồi, nhưng mà khi mở cánh cửa ta, lại đụng phải một người ở bên ngoài.

- Trịnh tiên sinh, sao ngài lại ở chỗ này? Tôi còn nghĩ một lát nữa sẽ đi qua chỗ ngài để chào hỏi Trịnh lão tiên sinh.

Ngoài cửa truyên fđến thanh âm của Dương Khải Văn.

- Dương cục trưởng, vào trong nói chuyện đi, hôm nay ngài bận rộn như vậy, sao lại còn đến chỗ này của tôi.

Trang Duệ đi ra ngoài cửa, mời Dương Khải Văn tiến vào, Trịnh Hoa cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, lại không trở về, mà cũng tiến vào trong phòng.

- Đến để hỏi thăm xem ngài có cần gì không?

Sau khi Dương Khải Văn đi vào trong phòng, ánh mắt nhìn xung quanh một chút, cuối cùng cũng dừng lại ở trên cái pháp luân Trang Duệ đặt ở bên trên ghế sa lông.

- Dương cục trưởng, thứ này ngài cũng đừng nghĩ tới, đây là tôi để cho vợ dùng, ngay cả "vị kia" tôi cũng không để lại.

Trang Duệ nhìn theo ánh mắt của Dương Khải Văn, thấy hắn đang chú ý cái pháp luân của mình, vội vàng đưa tay cầm nó lại.

Thứ này nếu để ở Đại Chiêu Tự hoặc là cung điện Bố Lạp Đạt cho người ta chiêm ngưỡng cũng bái, thì không bằng đưa cho Tần Huyên Băng dùng, tối thiểu ở phương diện nguyện lực thuần khiết cũng có thể an thần tĩnh thai.

- Khụ Khụ, cậu Trang làm sao cậu có thể nói tôi như vậy, giống như tôi nói rằng tôi muốn lấy thứ đó của cậu vậy. Yên tâm đi, nếu " vị kia" đã nói là của cậu, thì không ai dám lấy của cậu đâu.

Dương Khải Văn nhìn thấy hành động của Trang Duệ, thì không khỏi cười khổ một tiếng, hôm nay hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, không nghĩ tới cái vị ở cung điện Bố Lạp Đạt kia, lại có thể dẫn theo vài người đi dạo phố, đây chính là chuyện tình rất hiếm thấy.

Mà càng trùng hợp chính là Trang Duệ còn đụng phải hắn, dựa theo lời kể của Trương Khoa Trường, thì "vị kia" đã hỏi lấy lại hai thứ đồ vật của Trang Duệ, thế nhưng đều bị Trang Duệ cự tuyệt.

May mà "vị kia" cũng không phải là người thường, cũng không hề tức giận, nếu không lại bắt hắn tới hỏi Trang Duệ, sợ rằng Dương Khải Văn cũng phải khóc ra nước mắt, hai vị này hắn đều không thể trêu chọc vào.

- Dương cục trưởng, không biết ngài nói " vị kia" có phải là đương kim Ban Thiên không?

Trịnh Hoa ở một bên nghe xong, rốt cục không nhịn được liền hỏi một câu, hôm nay nếu hắn không biết được đáp án, sợ rằng đêm nay sẽ không thể ngủ được.

- Đúng vậy, chính là vị Ban Thiền thứ mười một, ngài mai các ngài còn có thể gặp gỡ.

Dương Khải Văn khẳng định lời nói của Trịnh Hoa xong, lại nhìn về phía Trang Duệ, có điểm ngượng ngùng nói:

- Cậu Trang, nếu ngày mai vị kia tiếp tục đưa ra yêu cầu gì với cậu, cậu có thể cứ đồng ý trước được không, nếu có chuyện gì khó xử, chúng ta sẽ tiếp tục thương lượng sau.

- Thương lượng? Thương lượng như thế nào? Bạch sư khẳng định không thể giao cho bọn họ, cái pháp luân kia cũng là tôi bỏ tiền ra mua, có phải làn này ngài đến cũng là vì bạch sư?

Trang Duệ lắc lắc đầu không nói gì, việc này căn bản là không thể thương lượng được.

Loại chuyện này căn bản không thể thương lượng, nếu muốn Trang Duệ quyên góp một ngàn vạn tiền nhang đèn, khẳng định hắn không có ý kiến gì, nhưng bạch sư cũng giống như là người thân của hắn, pháp luân có thể phù hộ cho vợ và con hắn, Trang Duệ tuyệt đối không giao ra.

Sau khi lấy được cái pháp luân kia, Trang Duệ còn chưa có nghiên cứu qua, nhưng khi nghe Dương Khải văn nói chuyện này, lòng hiếu kì cũng nổi lên, bàn tay nhẹ nhàng không nhanh không chậm lay động cái pháp luân kia.

- Ừ? Còn có thể như vậy sao?

Trang Duệ dùng linh khí để quan sát, trong quá trình cái pháp luân kia chuyển động, có một ít nguyện lực màu tử kim, lại có thể xuyên qua tay cầm bằng gỗ tử đàn, chậm rãi xuyên qua làn da chảy vào trong người của mình.

- Cái này liệu có phải cũng có tác dụng như linh khí trong mắt của mình?

Trang Duệ lặng đi một chút, cũng không có chú ý Dương cục trưởng đang lải nhải cái gì, hắn toàn tâm toàn ý quan sát cái pháp luân này.

Sau khi cẩn thận quan sát, Trang Duệ mới phát hiện, trong khi nguyện lực của pháp luân chảy ra, thì cái pháp luân đang chuyển động dường như cũng từ từ sinh ra nguyện lực, khiến cho nguyện lực ở bên trong cái pháp luân này vẫn được duy trì ở trạng thái cân bằng.

- Bảo bối, đây là bảo bối.

Sau khi Trang Duệ phát hiện ra điều này, thì mừng rõ trong lòng, đồ chơi này không chỉ có thể cho vợ dùng, mà ngay cả mẹ cũng có thể dùng, tuy rằng số lượng linh khí tiến vào thân thể rất ít, nhưng mà nếu sử dụng trong thời gian dài, nhất định có thể kéo dài tuổi thọ.

Người nào tin thì quỷ thần tiên phật có thật, không tin thì không có gì, đạo lý này cũng được dùng ở trên cái pháp luân. Nếu người nào không tin cũng sẽ không dùng cái pháp luân này tụng kinh cả ngày, tự nhiên cũng không lấy được chỗ tốt do pháp luân sinh ra.

Vốn dĩ Trang Duệ còn đang buồn rầu, làm thế nào mới có thể lấy được linh khí ở trong cái pháp luân này? Không nghĩ tới chỉ cần chuyển động cái pháp luân này là có thể lấy được, lại còn có thể tự động bổ sung, không hổ là phật khí mà năm đó Liên Hoa đại sĩ đã sử dụng

- Chú em, làm sao vậy? Ma nhập rồi à?

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)