Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 484

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 484: Bất ly bất khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


- Trang cư sĩ, lập tức tôi có thể mời đại lạt ma tới để giải đáp cho ngài.

Cách Cổ lạt ma vẫn chưa từng hết hi vọng, tuy rằng chỉ là lạt ma chấp pháp, nhưng mà hắn cũng có thể nhìn ra, cái pháp luân bằng vàng này, tuyệt đối là một món pháp khí của phật môn.

- Thực sự không cần, Bành Phi, anh có thể nhanh lên không? Tôi cảm thấy mệt mỏi rồi, cần phải về nghỉ ngơi.

Sau khi Trang Duệ nhét cái pháp luân vào bên trong cái túi, lại phát hiện cái túi này không đủ lớn, nhất thời lại nhắc nhở Bành Phi một câu, muốn nhanh nhẹn rời đi, có đứa ngốc mới tiếp tục ngồi đây nói chuyện với đám người này.

- Vị cư sĩ này, có thể đưa cái pháp luân trong tay cậu, cho tôi xem một chút được không.

Bỗng nhiên có một thanh âm trong trẻo vang lên từ phía sau Cách Cổ, bởi vì thân hình của Cách Cổ lạt ma quá cao lớn nên hoàn toàn che kín người nọ ở phái sau, Trang Duệ chỉ có thể nghe ra, người nói chuyện này hẳn là không lớn tuổi.

- Có thể, ngài lại đây lấy đi.

Chỉ cần không đi Đại Chiêu Tự, Trang Duệ sẽ không sợ, ban ngày ban mặt ở trong cửa hàng, sẽ có người dám động thủ cướp bóc sao?

- Cám ơn!

Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, một tiểu lạt ma có dáng người không cao khoảng mười bảy mười tám tuổi, từ phía sau của Cách Cổ lạt ma đi ra.

Tiểu lạt ma đi ra tước mặt Trang Duệ, trước tiên là chắp hai tay thành hình chữ thập, cúi người thi lễ với Trang Duệ rồi mới nhận lấy cái pháp luân kia.

Ánh sáng vàng rực như mặt trời giữ trưa chiếu vào người tiểu lạt ma, trang phục màu vàng của tiểu lạt mà như là bị bao phủ trong một tầng kim quang, nguyên bản tiểu lạt ma có dáng người không cao lắm, ở trong mắt mọi người cũng trở nên thánh khiết và tú mục.

Bởi vì nguyên nhân có bóng người che mất, nên Trang Duệ không nhìn thấy tướng mạo của tiểu lạt mà này, nhưng mà chắc là tuổi tác của vị này xấp xỉ với Ba Tang, trong lòng Trang Duệ không thể nào tin được, hắn có thể biết được phạn văn. Phải biết rằng bây giờ những tăng nhân có thể xem hiểu được phạn văn, không ở chỗ nào mà không phải là cao tăng có phật hiệu tinh thâm, danh vọng rất cao.

Nhưng mà Trang Duệ không có phát hiện, khi tiểu lạt ma đi đến trước mặt mình, thì Cách Cổ lạt ma đang đứng ở bên cạnh mình giống như là trúng định thân thuật, cả người đều trở nên cứng ngắc.

Còn nữa, nguyên bản cửa tiệm này đang có rất đông khách, bỗng nhiên không có ai đi vào nữa, những người còn lại trong tiệm cũng chỉ là mấy người Trang Duệ mà thôi.

Bởi vì lực chú ý của Trang Duệ đều là đặt trên cái pháp luân bằng vàng kia, nên cũng không cảm giác được cái gì không đúng, nhưng mà Bành Phi cũng đã nhận ra.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua cửa hàng, Bành Phi phát hiện, ở chỗ cửa tiệm, có mấy vị lạt ma thân hình cao lớn đang đứng, ngoài ta còn có hai ba vị mặc quần áo màu sẫm, đang nói chuyện với vị Trương Khoa Trường của cục quản lý tôn giáo.

Tiểu lạt ma nhìn cái pháp luân này một lúc thật lâu, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Trang Duệ, nói:

- Những chữ trên này, tôi có biết.

Sau khi tiểu lạt ma ngẩng đầu, Trang Duệ có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của hắn, đúng như mình nghĩ, tiểu lạt ma này có một chòm râu lưa thưa ở khóe miệng, cho thấy tuổi của hắn cũng chưa lớn, nhưng mà khiến cho Trang Duệ kinh dị chính là ánh mắt của Tiểu Lạt Ma.

Trong lúc nhìn thằng vào đôi mắt của tiểu lạt ma, trong lòng Trang Duệ bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác thực kỳ quái.

Ánh mắt của tiểu lạt ma, trong veo dị thường, giống như là bầu trời xanh thẳm, hay là nước biển xanh biếc vậy, trong suốt không thấy đáy, không mang theo một tia bụi bặm nhân gian, giống như trẻ con mới sinh, không hề mang theo một chút ô nhiễm của trần thế.

Nhưng mà ở bên trong ánh mắt thuần khiết này, dường như lại để lộ ra một loại tang thương, một loại nhìn thấu tình đời, thông suốt sinh ly tử biệt, giống như là đã trải qua trăm ngàn năm tháng vậy.

Trang Duệ không biết, hai loại cảm giác này làm sao có thể kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ. Tang thương và thuần khiết nguyên bản là hai loại cảm giác mâu thuẫn với nhau, nhưng lại đồng thời xuất hiện ở trên người tiểu lạt ma này, nhưng mà cũng khiến cho Trang Duệ cảm thấy thập phần tự nhiên, không hề có một chút bất thường.

Ánh mắt như thế, dường như Trang Duệ đã nhìn thấy ở chỗ nào rồi, chỉ là trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được.

Không biết vì cái gì, trong lòng Trang Duệ liền sinh ra một tia kinh ý với tiểu lạt ma này, sau khi nhìn tiểu lạt ma xong, thì hai tay gập lại thành hình chữ thập, cung kính nói:

- Mời đại sư chỉ điểm.

- Những chữ trên đây là phạn văn cổ, đại khải là từ một ngàn năm trước công nguyên, là văn tự của Ấn Độ cổ, trên đây có viết là: "Ổ kim sát thổ tây bắc ngung, liên hành chi tọa thượng, hi hữu thù thắng thành tựu giả, thế xưng danh hào liên hoa sinh, không hành quyến chúc chúng vi nhiễu, ngã tùy nhữ tôn nhi tu trì, vi tứ gia trì kỳ hàng lâm, cách nhật ban mã tư đức hồng, giá thất cú thoại thị liên hoa đại sĩ đích kỳ đảo tu hành ngữ..."

Tiểu lạt ma thấy bộ dáng của Trang Duệ có vẻ khó hiểu, cười nói:

- Tôi giải thích cho ngài một chút, câu đầu tiên trong bảy câu này chính là chỉ nơi Liên Sư sinh ra, câu thứ hai là nói về phương thức giáng sinh của Liên Sư, câu thứ ba nói về công đức của Liên Sư, câu thứ tư chính là danh vọng của Liên Sư, câu thứ năm là nói về người thân của Liên Sư, câu thứ sáu là nếu tu giả tin tưởng Liên Sư, câu thứ bảy là Liên Sư sẽ ban thưởng cho thành tựu, câu thứ tám là thần chú ấn trì.

- Đây là một kiện phật khí rất quan trọng của phật môn, không biết vị cư sĩ này, có nguyện ý trả về cho phật giáo, để tăng thêm nguyện lực tín ngưỡng cho nó hay không?

Trong lúc tiểu lạt ma giải thích kinh văn, không riêng gì Trang Duệ, mà tất cả những người khác trong tiệm đều cảm giác thấy một loại an trường và bình yên trong lòng, mà những tiếng ồn ào bên ngoài vách tường kia, dường như cũng rất xa xôi với mình.

Còn cảm giác của Trang Duệ thì lại có chút không giống như những người khác, bởi vì vừa rồi hắn đã từng phóng ra linh khí quan sát tiểu lạt ma này, khiến cho hắn cảm thấy kinh dị chính là, linh khí luôn vô hình vô dáng, nhưng đến khi tiến đến trước người tiểu lạt ma còn khoảng hơn mười cm, cũng vô pháp tiếp tục tiến vào thêm một bước.

Giống như quanh người Tiểu Lạt ma, có một cái năng lượng tráo vô hình, nên đã ngăn cản linh khí vậy, đừng nói đến tiếp xúc với thân thể của đối phương, mà ngay cả y phục trên người tiểu lạt ma cũng không thể động vào một chút.

*****

Sau khi lời nói của tiểu lạt ma kết thúc, Trang Duệ thu hồi linh khí, đáp.

- Thực xin lỗi, thượng sư, lần này tôi đến Lạp Tát một là vì việc cầu phúc của phật sống, sớm có thể tìm ra linh đồng chuyển thế đầu thai, hai là vì muốn tìm một món phật khí, để cầu phúc cho đứa con trong bụng của vợ tôi, tôi muốn đưa món phật khí này cho vợ, để phù hộ cho đứa con của tôi được bình an, khỏe mạnh.

Không biết vì cái gì, mà Trang Duệ đứng trước mặt tiểu lạt ma này, không còn có một chút nhanh mồm nhanh miệng ngày xưa nữa, mỗi một lời mỗi một lâu, đều phải suy nghĩ trong lòng.

Trong lúc nói chuyện, Trang Duệ có cảm giác, cho dù chính mình nói dối thì tiểu lạt ma này cũng có thể cảm ứng được bản tâm của mình, vì thế nên đã nói thẳng ra, tuy rằng tư tưởng bản thân của mình có chút hẹp hòi, nhưng mà những lời này của hắn đều là nói thật.

- Ừ?

Sau khi tiểu lạt ma nghe được lời nói của Trang Duệ, mày hơi nhăn lại một chút, hắn thật không ngờ yêu cầu của mình lại bị người trước mặt này cự tuyệt, điều này làm cho hắn cẩn thận đánh giá lại Trang Duệ một chút.

- Thì ra là thế, ha ha, không trách, không trách, thần thú ở bên cạnh ngài, cư sĩ, ngài là người có đại phật duyên, cái pháp luân này để lại cho ngài cũng không sao cả.

Sau khi tiểu lạt ma nhìn Trang Duệ một lúc, mới chú ý tới bạch sư bên người Trang Duệ, suy tư một chút, trên mặt lộ ra ý cười, bầu không khí chú mục đoan trang trong cửa tiệm, cũng theo nụ cười này mà trở nên mờ nhạt.

- Ha ha, trước kia phật sống cũng nói tôi có phật duyên, còn nói bạch sư là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cuời, hắn có thể cảm giác được, sau khi tiểu lạt ma nói ra những lời này, vị Cách Cổ lạt ma đang đứng cách người mình không xa dường như thở hổn hển rất mạnh. Giống như hắn nín thở suốt thời gian vừa rồi vậy.

Đúng rồi, loại ánh mắt này dường như ta đã nhìn thấy ở trên người phật sống Ba Lạc Châu.

Nhắc tới phật sống, trong đầu Trang Duệ bỗng hiện lên một hình ảnh, chính là thời gian mình gặp phật sống năm trước, ánh mắt của phật sống dường như cũng trong veo không có một tia bụi bặm, rất giống tiểu lạt ma này.

Bạch sư nghe thấy tiểu lạt ma kia có nhắc tới mình, trong cổ họng phát ra một tiếng rống trầm thấp, hướng tới bên người tiểu lạt ma đi đến.

Hai vị lạt ma đứng bên cạnh Cách cổ ở phía sau tiểu lạt ma, nhìn thấy bạch sư đang muốn tới gần tiểu Lạt ma thì sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe liền đứng trước mặt tiểu lạt ma.

- Không sao, các ngươi tránh ra, không có chuyện gì.

Thanh âm của tiểu lạt ma tuy rằng hơi có vẻ non nớt, nhưng mà lại lộ ra một loại uy nghiêm vô hình, hai vị lạt ma kia không nói gì, nhưng cũng nghe lời tránh người sang một bên.

- Ta biết rồi, thì ra tên tiểu từ mà Ba Lạc Châu lão sư đề cập đến, chính là ngươi.

Trên mặt tiểu lạt ma lộ ra một tia mừng rỡ, hơi hơi cúi người, dùng tay phải đặt lên trán bạch sư, miệng lẩm bẩm tụng kinh văn, bạch sư dường như đang hưởng thụ, hai mắt hơi hơi híp lại, thân thể cũng thật thân thiết tiến đến bên người tiểu lạt ma.

Qua chừng hơn một phút đồng hồ, tiểu lạt ma thu tay về, nhìn bạch sư, miệng nói ra một câu tiếng tạng.

Trang Duệ không hiểu lời nói của tiểu lạt ma, liền đưa tay kéo vị Trương Khoa Trường vừa mới đi đến bên người mình, hỏi:

- Trương Khoa Trường, hắn đang nói cái gì vậy?

Trương Khoa Trường bị hành động của Trang Duệ làm cho giật mình, liếc nhìn xung quanh một cái, thấy không ai chú ý tới hắn, lúc này mới hạ giọng xuống, nói:

- Ý tứ của hai câu nói kia là: ngươi có nguyện ý theo ta trở về không? Ngươi vốn dĩ không nên ở trong trần thế.

- Ta kháo, tiểu lạt ma này sao lại giống như phật sống lúc trước vậy? Vừa gặp mặt liền hỏi bạch sư có nguyện ý ở cùng hắn hay không, cũng không hỏi xem chủ nhân của nó có đồng ý hay không. Coi ta là vật trang trí chắc.

Trang Duệ nghe được lời nói của Trương Khoa Trường, thì trong lòng nhất thời có chút khó chịu, hắn ở cùng với bạch sư gần hai năm, Trang Duệ đã sớm coi nó là thân nhân của mình.

Có lẽ lúc trước bạch sư còn nhỏ, Trang Duệ còn có thể giao nó lại cho phật sống, nhưng mà hiện tại, ai cũng đừng nghĩ tới cướp bạch sư đi.

- Nó thuộc về Tuyết Sơn, thuộc về đại thảo nguyên.

Giống như biết được suy nghĩ của Trang Duệ, tiểu lạt ma ngẩng đầu lên, thản nhiên nói một câu, khiến cho lời nói của Trang Duệ phải nuốt về trong bụng.

- Thượng sư, ngài để cho bạch sư tự mình lựa chọn đi.

Trang Duệ đương nhiên biết, cao nguyên Tuyết Sơn mới là nhà của bạch sư, ở đây nó mới có thể có cuộc sống thoải mái, nhưng mà Trang Duệ thật sự luyến tiếc. Đã nuôi nó từ khi còn là một con vật nhỏ bằng bàn tay, đến khi nó lớn như vậy. Tình cảm của Trang Duệ đối với bạch sư giống như tình cảm đối với đứa con chưa sinh ra của hắn vậy.

Dường như bạch sư có thể hiểu được lời nói của hai người, thân mật cọ xát cái đầu vào thân thể tiểu lạt ma, trên mặt tiểu lạt ma nhất thời lộ vẻ tươi cười.

Nhưng mà trong lúc Trang Duệ tái mặt, trong lòng nhất thời quặn đau, thì bạch sư lại phát ra một tiếng gầm trong họng, dường như trao đổi gì đó với tiểu lạt ma, sau đó bước đến bên người Trang Duệ, im lặng nằm úp xuống.

- Được, tốt lắm.

Trong một khắc này, Trang Duệ đã biết, bạch sư cũng không vứt bỏ chính mình, giống như thời gian hơn một năm trước kia, phật sống lần đầu tiên cho nó lựa chọn, bạch sư cũng lựa chọn chính mình, không rời không bỏ.

Trong nháy mắt này, ánh mắt của Trang Duệ đã trở nên ươn ướt, hắn lạp tức ngồi xuống ôm lấy cổ bạch sư, lệ nóng trong mắt trào ra, chảy dọc theo khuôn mặt rơi xuống đất.

Trang Duệ vùi đầu của mình ở thật sâu bên trong cổ bạch sư, hắn dường như có thể cảm nhận được mạch đập của bạch sư, trong thời khắc này dường như ngôn ngữ cũng không quan trọng nữa, Trang Duệ và bạch sư, đều có thể cảm nhận được tình cảm mà đối phương giành cho mình.

Không có ai quấy rầy một người một chó trong lúc này, không khí trong tiệm trở nên vô cùng yên lặng, mọi người cũng có thể cảm giác được sự hài hòa giữa Trang Duệ và bạch sư, không người nào nguyện ý phá hư cảnh tượng cảm động này.

Sau khi Trang Duệ ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ lúc này, tiểu lạt ma kia cùng với thụ vệ của hắn đã rời đi từ lúc nào.

- Tôi nói này chú em. Các ngươi vừa rồi làm cái gì vâậ? Tuy rằng lời nói kia tôi nghe không hiểu, nhưng lại có cảm giác muốn rơi nước mắt?

Nhìn thấy Trang Duệ vẫn đầy nước mắt trên mặt, Trịnh Hoa cũng cảm giác cái mũi của mình cay cay, cảm tình giữa người và động vật có khi thuần khiết hơn cả giữa người với người.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-629)