Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 497

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 497: Con mồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ở Tây Tạng cũng đã phát sinh qua việc báo tuyết tấn công mục tràng rồi, lúc ấy ở mục tràng có sáu con chó ngao Tây Tạng khác tiến hành đối chiến. Kết quả cuối cùng là con báo tuyết toàn thắng, mà sáu con chó ngao Tây Tạng còn lại chết bốn, hai con kia cũng trọng thương.

- Tới đây, cho ta chút mặt mũi nào, đều tới đây.

Trang Duệ đứng ở giữa hai con mãnh thú, hắn còn không tin lấy sức hấp dẫn linh khí của mình không hấp dẫn được hai tên này sao? :

Nếu như ở trên trời mấy cái vệ tinh đang bay kia bây giờ có thể hướng về núi non nơi đây nhất định sẽ thấy một màn ảnh kinh dị: một người trẻ tuổi đang mệt mỏi nằm trên bãi cỏ, bên trái là một con chó ngao Tây Tạng lông trắng đang nằm úp sấp, bên phải là một con báo tuyết hoang.

Nếu như Trang Duệ đem màn này chụp ảnh tuyệt đối có thể bán cho mấy tạp chí thế giới động vật bên Mĩ kiếm lấy giá cao. Không sợ không kiếm được người mua.

Cuối cùng Trang Duệ đã dùng linh khí đem hai tên kiêu ngạo này phải nghe theo lời mình. Mặc dù ban đầu, một báo một ngao còn nhe răng nhếch miệng gầm gừ nhau nhưng dưới sự tẩm bổ linh khí của Trang Duệ thay phiên cho hai người đã khiến chúng từ từ yên tĩnh lại.

Tuyết Ngao còn có chút căng thẳng nhưng vẫn an tĩnh nằm gục trên đất, còn báo tuyết chắc do tuổi tác nên khá thoải mái duỗi tứ chi lên trời, ánh mắt híp lại, thỉnh thoảng còn dùng chân trước đã thu vuốt lại gảy gảy người Trang Duệ, mười phần như một con mèo nhà đang phơi nắng bên cạnh chủ nhân.

- Không biết con báo tuyết này nếu đánh nhau với con Hắc Báo ở nhà Ai Tư Khẳng Nạp bên Anh quốc thì ai sẽ là người chiến thắng đây?

Trang Duệ đeo kính râm, tay thì vuốt cổ con báo tuyết, lông nó mềm mại cảm xúc vô cùng tốt cứ như là tơ lụa vậy. Báo tuyết chân trước vết thương đã hoàn toàn khép kín lại nhưng do mất máu quá nhiều nên lúc này vẫn còn suy yếu.

Trước kia ở thành Ai Tư Khẳng Nạp nhìn thấy hai con hắc báo làm Trang Duệ có chút kinh ngạc liền đối với việc chinh phục mãnh thú có chút ham mê. Rất nhiều người cảm thấy việc này thành tựu hơn nhiều so với việc kiếm tiền, càng làm cho người ta thêm mọng đợi.

Hiện tại trên thế giới người nuôi sủng vật nhiều không kể xiết, từ chó mèo bình thường đến cự mãng từ rừng râm hay sư tử tàn bạo, đều phải nuôi nhốt, đương nhiên là việc sủng vật yếu đuối là việc thường tình, miễn là còn sống là được.

- Nếu đem con báo tuyết này về, căn nhà kia của mình hẳn là không chứa được.

Trang Duệ có chút rối đầu, thật tâm mà nói hắn rất muốn đem con mèo xinh đẹp này về Bắc Kinh. Bất quá báo tuyết không giống với chó ngao Tây Tạng, tính công kích của nó quá mạnh mẽ, mình ở cùng thì còn dễ nói, nếu như bản thân không có ở đây trong nhà trẻ nhỏ mà bị nó bắt thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Mặc dù chó ngao Tây Tạng có chút tính hoang dã nhưng bình thường sẽ không công kích con người, giống như mình ở nhà quản giáo bạch sư chưa có vấn đề đáng tiếc gì xảy ra cả.

- Vả lại còn chả biết nó có chịu đi theo mình không nữa...

Trang Duệ tự giễu cười cười, hắn cảm thấy mình hơi tham một chút, báo tuyết thuộc về đại Tuyết Sơn, nếu mình mang nó về nhà nuôi nhốt chắc hẳn nó sẽ không vui vẻ gì mấy.

- Ngao... Ngao ngô.

Đang lúc Trang Duệ suy nghĩ miên man, tay thì vuốt ve báo tuyết thì cả người nó căng cứng lên, tung mình nhảy lên ánh mắt nhìn về phía sườn núi trước mặt, trong miệng tiếng gầm gừ phát ra không ngừng.

- Ô ô ngao ngô

Khi báo tuyết đồng thời nhảy lên thì một bóng dáng màu trắng cũng từ dưới sườn núi lao lên hướng về phía này. Trang Duệ nheo mắt nhìn, đó là bạch sư đã trở lại, chân trước của nó cùng miệng khắp nơi đều là máu tươi.

- Đứng lại, là bạch sư.

Trang Duệ liền ôm lấy báo tuyết đang định xuẩn động, sau đó quát bạch sư dừng lại:

- Không được khi dễ nó, nó đánh không lại ngươi rồi đừng có hù dọa như thế nữa.

-Ô ô

Bạch sư cùng Trang Duệ sống chung lâu ngày tự nhiên hiểu được lời nói của Trang Duệ, không cam lòng lượn quanh báo tuyết hai vòng mới gầm nhẹ một tiếng, chạy đến bên người mẫu ngao, cúi đầu cọ xát nó một cái, sau đó mới chạy xuống núi

- Ta kháo, bạch sư ngươi được.

Trang Duệ liền đứng dậy thấy bạch sư đang cố sức cắn lôi con mồi của mình mang lên không khỏi hết hồn, con mồi này không khỏi quá lớn chứ, Đây là một con Ly Ngưu hoang dại, cái đầu kia con to hơn bạch sư gấp đôi, không biết làm sao nó có thể săn được?

Con Ly Ngưu này toàn thân màu nâu đen, tứ chi to mà thô kiện, phần ngực bụng đuôi lông dài. Trang Duệ ước chừng nó nặng cũng phải trên ba bốn trăm cân, con này chắc là vẫn còn chưa trưởng thành đấy.

Cổ con Ly Ngưu bị bạch sư cắn rách dài, huyết nhục đã trở nên mơ hồ, máu tươi chảy dài trên đất thành một vệt đỏ sẫm.

Trang Duệ biết Ly Ngưu được gọi là cao nguyên chi chu, là một loài trâu đặc biệt ở cao nguyên Tây Tạng, chủ yếu phân bố ở núi non Himalaya và cao nguyên Thanh Tàng. Từ xưa đến nay, cao nguyên Thanh Tàng cũng là nơi chăn nuôi gia súc gia cầm tốt nhất, có được sinh mệnh ngoan cường nhất.

Mà một năm có bốn mùa nên địa phương sống của Ly Ngưu hoang dã cũng đổi theo. Mùa đông tụ tập quanh hồ bình nguyên, hạ thu đến phụ cận ranh giới cao nguyên có tuyết để sinh sôi nảy nở. Chắc là con Ly Ngưu theo đàn đi tới Tuyết Sơn thì bị bạch sư vồ tới.

- Bạch sư, có bị thương không? Để ta xem nào.

Trang Duệ đột nhiên nghĩ đến, Ly Ngưu hoang dã tính tình hung mãnh, người thường không dám trêu chọc nó. Nó mà bị chọc tức sẽ lấy đôi sừng hung hăng húc lại, có khi còn có thể đem xe hơi lật đổ ngã, bạch sư dù hung mãnh nhưng hình thể bé hơn Ly Ngưu nhiều lắm.

- Ô ô... Ô ô

Bạch sư kiêu ngạo ngẩng đầu, hướng về phía Trang Duệ gầm nhẹ mấy tiếng, hiển nhiên là vết máu dính trên người nó đều là của con Ly Ngưu đã chết này.

- Tiểu tử nhà ngươi đúng thật là lợi hại.

Trang Duệ không ngờ rằng bạch sư có thể bắt được Ly Ngưu hoang dã, loài này da dầy hơn cả mức bình thường, sống lưng chính là nơi dầy nhất, cho dù có bắn đạn vào đó nhiều nhất chỉ lưu lại cái lỗ mà thôi, không thể nào xuyên thủng, chỉ có cổ và bụng là nơi tương đối mỏng mềm.

Ngay cả báo tuyết ở đại Tuyết Sơn này cơ hồ đồ ăn nào cũng ăn qua cũng không dám đi trêu chọc Ly Ngưu hoang dã, trên đầu con Ly Ngưu kia hai cái sừng tráng kiện cũng không phải là vật trang trí, nếu như bị nó đâm sẽ là hai cái lỗ thủng.

Trang Duệ không biết, đang ở cách xa mình trăm mét dưới sườn núi, có một dòng suối nhỏ, đám Ly Ngưu hoang dã này đang uống nước thì bị bạch sư hống một tiếng sợ hãi phải chạy tứ tán. Bởi vậy bạch sư mới có cơ hội bắt được một con Ly Ngưu chạy chậm nhất đàn.

*****

Mặc dù đi săn không tốn quá nhiều sức lực nhưng khi đem con Ly Ngưu này mang lên núi cũng khiến cho bạch sư thiếu chút nữa sức cùng lực kiệt. Lúc này bạch sư đang dùng cái đầu cọ cọ vào người Trang Duệ, ý muốn Trang Duệ dùng linh khí bổ sung thể lực cho nó.

Trang Duệ cười ôm lấy bạch sư, hướng về phía hai đôi mắt còn đang chằm chằm nhìn thi thể Ly Ngưu nói:

- Đi ăn đi, nhìn mắt các ngươi đã biết rồi. :

- Ngao ngô!

Thấy báo tuyết xông qua, bạch sư nhất thời khó chịu, mình bắt về là để cho vợ mình ăn sao người này cũng tới chiếm tiện nghi vậy.

- Được rồi, không đánh nhau thì không quen biết, không cần phải tức như vậy.

Trang Duệ ôm lấy bạch sư, không thèm để ý đến nó gầm gừ kháng nghị, dùng một tia linh khí chữa trị cho thân thể nó, bạch sư nhất thời thoải mái lim dim đôi mắt lại, cũng không thèm để ý đến hai người kia nữa.

Nhờ vậy mà Trang Duệ lần đầu thấy được cảnh báo tuyết cùng chó ngao Tây Tạng ăn bữa ăn của mình, đối với các loài động vật ăn thịt khác, da Ly Ngưu dầy gần hai thốn đủ để cho rất nhiều động vật ăn thịt không cách nào cắn rách được. Nhưng đối với Tuyết Ngao cùng báo tuyết hết thảy mọi thứ đều đơn giản.

Tuyết Ngao thì từ cổ họng Ly Ngưu bắt đầu cắn xé, từ cổ đến ngực và bụng là nơi Ly Ngưu da thịt mềm mại nhất, Tuyết Ngao rất dễ dàng giật đứt từng miếng thịt mà ăn ngon lành.

Mà cách báo tuyết ăn làm cho Trang Duệ phải mở rộng tầm mắt, tên này không ăn theo cách thông thường như xé mở thân thể Ly Ngưu, nó dùng móng nhọn móc nơi cúc hoa, sau đó xé rách dọc theo đường bụng đem nửa bụng dưới banh ra, lôi nội tạng Ly Ngưu ra ngoài.

Báo tuyết tựa hồ đối với cách này hứng thú nhất, dùng móng vuốt lôi nội tạng hôi thối ra ngoài mà nuốt.

- Sao ta lại không nghĩ ra chứ?

Trang Duệ có chút im lặng, bạo hoa cúc, con mẹ nó cách này quá hung nha, hắn cũng không biết đây là cách ăn thịt tốt nhất khi gặp những con mồi to lớn.

Hơn nữa tập tính loài báo tuyết là ăn nội tạng trước, sau đó mới ăn thịt, cuối cùng mới gặm nhấm đỉnh đầu con mồi.

- Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên cái này.

Trang Duệ đột nhiên nhớ tới một chuyện, chẳng thèm quan tâm đến Ly Ngưu máu me, liền vọt tới làm cho con mẫu ngao cùng báo tuyết sợ chạy đi mấy bước, sau khi nhìn thấy là Trang Duệ mới gầm nhẹ mấy tiếng tiếp tục bữa ăn

- Ha ha, là một con Ly Ngưu đực.

Mấy ngày nay máu me đã thấy nhiều, Trang Duệ chỉ tránh những thứ nội tạng kia cũng không quản vết máu dính vào người, đem hai chân con Ly Ngưu tách ra, vừa nhìn xuống dưới liền hưng phấn kêu lớn:

- Hắc hắc, Ly Ngưu tiên, lại còn là đồ hoang nữa, thứ tốt đây.

Mặt Trang Duệ cười đầy vẻ dâm đãng, nếu như bị Tần Huyên Băng nhìn thấy nhất định sẽ phì phì vào mặt hắn.

- Đi đi, ăn cái khác đi, các ngươi ăn cái này để làm gì.

Cử động của Trang Duệ làm con mẫu ngao cùng báo tuyết bị hấp dẫn, tựa hồ đối với Ly Ngưu tiên dài hơn hơn ba mươi centi mét kia cảm thấy hứng thú. Trang Duệ vội vàng phất tay đem hai vị nầy đuổi đi, vật này chỉ có người ta mới có tác dụng, đem cho các ngươi ăn không phải là lãng phí sao?

Trước kia Trang Duệ từng hỏi Âu Dương Lỗi xem hắn có hổ tiên hay không thì vô tình nghe Âu Dương Lỗi nói tới Ly Ngưu tiên hoang dã cũng là thánh phẩm cho việc tránh dương. Vì vậy, khi hổ tiên hết hàng không còn mấy Trang Duệ lại đặc biệt chú ý đến loại tài liệu này.

Sử sách đã ghi lại, trong quyển y học truyền thống Tây Tạng Ly Ngưu tiên có tên là "Trọng", tên khác gọi là thận trâu.

Ly Ngưu tiên không chỉ chứa phong phú các chất: protein, chất béo, steroit, vitamin c, can-xi vô cơ, phốt-pho, Fe thực phẩm. Hơn nữa tinh hoàn chứa Steroit thiên nhiên xúc tiến và duy trì chức năng sinh sản giống đực, bổ thận tránh dương cho phái nam khi cao tuổi, là trân phẩm thượng thừa trong cái này.

Hơn nữa Ly Ngưu tiên hoang dã hiệu dụng tốt hơn rất nhiều so với Ly Ngưu nuôi trong nhà. Bất quá hiện tại Ly Ngưu hoang dã được liệt vào danh sách động vật được quốc gia bảo vệ.

Hiện tại Ly Ngưu tiên trên thị trường lưu hành phần lớn cũng là nuôi trong nhà, so với cái này trước mặt mình kém không phải là nhỏ.

- Bạch sư, đem đại đao lấy ra đây.

Sắc mặt Trang Duệ vui mừng nói với bạch sư một câu, hắn không dám rời thi thể Ly Ngưu, chẳng may hai vị kia thừa dịp mình chưa chuẩn bị một ngụm đem Ly Ngưu tiên này cắn nuốt vậy là mình lỗ lớn rồi.

Ly Ngưu cả người là bảo, da có thể may lều, xương có thể chế thuốc, nhưng mà trong mắt Trang Duệ thứ trân quý nhất là Ly Ngưu tiên này, cái này có thể sánh ngang với hổ tiên đó.

Chẳng thèm quan tâm vật này phát tán ra mùi vị quái dị, Trang Duệ cầm lấy đại đao trong miệng bạch sư đem tiên ngưu cùng với tinh hoàn cả bộ cắt xuống. Lúc này hắn mới vui vẻ chạy về phía balo của mình lấy ra một cái túi nhựa bỏ vào.

- Nếu như là con Ly Ngưu trưởng thành, không biết vật này to bao nhiêu đây.

Trang Duệ cầm Ly Ngưu tiên trong tay không khỏi suy nghĩ tưởng tượng lan man, hẳn nó phải như một con thủy xà sung huyết, ít nhất phải to bằng một cánh tay người lớn.

Trang Duệ không biết cách xử lý thứ đồ chơi này, bất quá với nhiệt độ trên núi như thế này mấy ngày vẫn không hư hỏng, đợi ngày mai xuống núi giao cho mấy người thôn dân kia xử lý một chút là được.

- Bạch sư, ngươi cũng ăn chút đi, đó là thức ăn hôm nay của chúng ta đó.

Trang Duệ cẩn thận đem Ly Ngưu tiên bỏ vào trong balo, sau đó dùng đại đao cắt phần ngực bụng Ly Ngưu hơn mười cân thịt chuẩn bị nướng ăn.

Bởi vì khí áp thấp nên hai ngày nay Trang Duệ đều phải ăn thịt luộc, bây giờ đến chỗ này không có tuyết đọng nói gì thì nói cũng muốn ăn chút thịt nướng.

Cùng đám người Gia Thố sống chung mấy ngày, cuộc sống hiện tại của Trang Duệ làm việc như cái máy lập trình sẵn vậy, bời vì ngồi bên cạnh Ly Ngưu hơi mùi thật khó ngửi nên Trang Duệ chọn một chỗ cách đó khoảng chừng ba bốn mươi thước có cỏ dại mọc đầy.

Sau khi chọn chỗ ở tốt, Trang Duệ liền cầm xẻng đào một cái hố rộng chừng bốn mươi centi mét, rồi nhặt một chút đá đặt cạnh hố.

Bây giờ là mùa hè nên ở khu ranh giới này bụi cây khô héo cùng cành cây thấp có rất nhiều, Trang Duệ chỉ cầm đại đao quạt vài cái là đã có vài bó củi khô rồi. Bất quá tay hắn cũng bị lùm cây làm xước vài chỗ.

Lại đi xuống dưới chân núi thêm 3-400m nữa, Trang Duệ thấy được một dòng suối nhỏ liền đem chỗ thịt đó rửa sạch, ngồi luôn đó cắt thịt ra thành từng miếng, vậy là công tác chuẩn bị coi như xong.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)