Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 498

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 498: Kim điêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


- Kháo, lại có kẻ đến tranh giành thức ăn rồi?

Mang túi nhựa đựng lát thịt Ly Ngưu trở lại chỗ thiêu nướng, Trang Duệ thấy nơi thi thể Ly Ngưu đang nằm có mấy con kên kên ở đấy. Chúng đang giằng co với bạch sư, vỗ cánh, miệng thỉnh thoảng lại kêu mấy tiếng khó nghe.

So với ngày hôm qua qua ống nhòm nhìn Kim Điêu thì mấy con kên kên này bộ dạng trông thật xấu xí, cái đầu nâu đen với cái cổ trụi lủi không một cọng lông, ở trên ngực cũng chỉ có một vòng vũ mao làm cho người ta cảm thấy có chút quái dị.

Cầm trong tay đại đao dài bảy tám chục centi mét nên Trang Duệ không phải sợ mấy thứ này, huy đao vọt tới làm cho mấy con kên kên hoảng sợ phải vỗ cánh lui về sau.

Khác với loài Kim Điêu chủ động đi săn mồi, thức ăn chủ yếu của kên kên là xác động vật, bản năng đi săn của chúng thì không có mấy, cho nên không dám nhích lại gần, chỉ chờ đến khi đám bạch sư ăn xong là bọn chúng nào tới thi thể.

Nhìn đám kên kên lui về sau, Trang Duệ vội vàng dùng đại đao cắt một chân sau của con Ly Ngưu, thả vào trong túi rồi suy nghĩ một chút, chỗ này hẳn là đủ ba mươi lăm cân thịt đủ cho mình và bạch sư, Tuyết Ngao ăn rồi.

- Bạch sư, mau trở lại.

Mặc dù bạch sư và báo tuyết khẩu vị cũng không nhỏ, nhưng mà con Ly Ngưu này thật sự quá lớn, mấy đứa ngồi quanh gặm nhấm mà mới hết có hơn mười mấy cân thịt, chưa ăn hết nổi một phần năm.

Trang Duệ biết nếu mình trông coi thi thể con Ly Ngưu này thì không sao, đợi đến khi đi nướng thịt thì đám kên kên này sẽ nhào lên. Vài ngày nữa, mùi hôi thối sẽ lan đi, sợ rằng đám kên kên trong phương viên vài chục km sẽ kéo hết lại đây, bọn này lỗ mũi thính không bình thường một chút nào.

Đang lúc Trang Duệ dẫn đội sủng vật đi ra chỗ thiêu nướng thịt được hơn 10m thì bầu trời đột nhiên vang một tiếng thanh thúy.

Trang Duệ ngẩng đầu chợt thấy một con Kim Điêu từ trên cao đáp xuống, theo tầm mắt nó bé từ bàn tay rồi từ từ to dần lên bay xuống đất, mở đôi cánh dài chừng dài hai ba thước ra, Kim Điêu quạt một cái mà gió thổi làm Trang Duệ cách xa hơn 10m có thể cảm nhận được.

Tựa hồ có chút e ngại con Kim Điêu này, mấy con kên kên kia mặc dù đông đảo hơn nhưng lại chạy đi.

Theo thói quen của Kim Điêu thì bình thường chúng bắt con mồi ở chỗ không có ai mới bắt đầu bữa ăn. Bất quá chắc là con Ly Ngưu này nó chưa bao giờ bắt được cho nên sau khi kích động vỗ cánh mấy lần dưới ánh mặt trời mới thôi.

Ngẩng cao đầu, ánh mắt kim hoàng sắc coi rẻ nhìn xung quanh một chút, Kim Điêu cúi đầu bắt đầu dùng móng vuốt như loan câu sắc bén xé rách thịt Ly Ngưu.

Lợi mỏ con Kim Điêu lực mổ vô cùng lớn, Trang Duệ chỉ thấy nó lắc đầu một cái là một miếng thịt dài hơn mười centi mét rộng bằng hai đốt ngón tay bị nó nuốt trong miệng. Hất đầu, từ cổ họng nuốt vào trong bụng đông tác vô cung thuần thục.

Lấy ba lô bên cạnh ra, Trang Duệ cầm máy quay chỉnh cự ly quay lại cảnh tượng này. Đối với sinh vật trên Tuyết Sơn, Trang Duệ hiện tai đã có chút hiểu rõ, tựa hồ thiếu loài gấu ra thì những loài khác đều có mặt đông đủ rồi.

Đến giờ Trang Duệ mới có thời gian hảo hảo quan sát kĩ con Kim Điêu này, loài này kiêu ngạo như Khổng Tước vậy, đứng yên thân cao chừng một thước, đỉnh đầu màu vàng nâu, phía sau gáy vũ mao dài nhọn hình lá liễu, bộ lông màu hoàng kim, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ xinh đẹp đến lạ thường.

Chân con Kim Điêu cũng được bao bọc một lớp mao vũ, móng vuốt trên chân vừa dài vừa thô cứng như loài sư tử vậy sắc bén vô cùng, giống như da con Ly Ngưu kia nơi dày nhất vậy mà dưới móng vuốt Kim Điêu lại mềm như không, một trảo là ba lỗ máu chảy ra.

Thỉnh thoảng nó kích động vỗ một cái hẳn chắc cũng giống như Kim Điêu mà Trang Duệ xem trong phim "Thần Điêu Hiệp Lữ" vậy, Điêu huynh của Dương Quá chỉ cần vỗ một cánh mà con mồi phải ngã xuống đất.

- Mẹ, nếu nuôi một con như vậy thì uy phong biết bao?

Trang Duệ ở một bên nhìn thèm thiếu chút nữa chảy nước miếng, nếu như có thể thuần phục được nó, sau này mình chạy xe việt dã, để cho Kim Điêu bay lượn phía trên, sau đó hô một cái nó liền bay đến đậu trên bả vai mình, được như vậy thì phong cách khỏi phải nói.

- Ừm, nó làm gì vậy?

Khi Trang Duệ đang suy nghĩ viển vơ thì con Kim Điêu kia sau khi ăn xong mấy miếng thịt, liền cắn xuống rất nhiều miếng thịt, ước chừng đến khi được năm sáu cân gì đấy con Kim Điêu liền dùng hai cái móng vuốt cắp chỗ thịt kia lên, vỗ cánh bay đi.

- Chẳng nhẽ có chim non sao?

Trang Duệ kích động, bất quá nhìn lên bầu trời con Kim Điêu ngày càng xa, Trang Duệ liền bất đắc dĩ, ai mà biết được ổ con này ở đâu?

Trang Duệ trước đây cũng xem qua chương trình thế giới động vật, có lần giới thiệu loài ác điểu Kim Điêu này. Khoảng thời gian sinh sản của Kim Điêu đại khái là bốn năm tháng gì đấy, cộng thêm ấp trứng 45 ngày. Nếu như đây là một cặp vợ chồng Kim Điêu thì trong hang ổ của nó nhất định có chim non.

Nếu nói như vậy, sau khi sanh chim non còn phải nhờ cha mẹ nuôi dưỡng hơn ba tháng mới rời khỏi ổ được. Bây giờ là cuối tháng 7, nếu có chim non thì chắc nó chỉ khoảng một tháng tuổi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trang Duệ không khỏi xôn xao, nếu như có thể tìm thấy ổ Kim Điêu, vậy thì ước mơ kia hẳn là có thể thực hiện được!

- Báo tuyết, có thể tìm thấy ổ của nó không?

Trang Duệ ôm cổ báo tuyết sau khi đã ăn uống no say, nói như giỡn, bởi hắn còn chưa trông mong báo tuyết có thể nghe hiểu, dù sao nó không giống như bạch sư đã dưỡng thành tính ăn ý.

- Ngao ngô.

Trong miệng Báo tuyết phát ra một tiếng gầm gừ, nhìn con Kim Điêu trên bầu trời liền xuay người chạy mấy bước, nghiêng đầu lại nhìn về phía Trang Duệ.

Báo tuyết sống ở đại Tuyết Sơn này như một ông vua không ngai, đã tung hoành khắp nơi. Nó đã từng thấy Kim Điêu trở về tổ, hơn nữa nó đã từng đi trộm chim non, chẳng qua thiếu chút nữa bị Kim Điêu mổ mù mắt.

- Được rồi, trở về đi, lúc này chưa thể đi được.

Trang Duệ vội vàng gọi báo tuyết quay lại, lúc này đã là xế chiều ba bốn giờ đồng hồ rồi, Kim Điêu đi ra ngoài kiếm ăn chắc chắn sẽ trở về tổ, chỉ cần báo tuyết biết nơi đó, đợi ngày mai khi Kim Điêu đi kiếm mồi mình lén qua đó cũng không muộn.

Tâm tình tốt Trang Duệ liền bắt đầu nướng thịt, đợi đến khi ăn uống no say thì trời đã sáu bảy giờ tối rồi, nơi đây có nhiều loài động vật lắm, ngoài đám kên kên đang tranh đoạt thi thể Ly Ngưu ra không biết từ chỗ nào lại xuất hiện mấy con sói hoang.

*****

Hơn nữa Bành Phi cũng biết, lần này Trang Duệ lên núi chính là vì tìm kiếm con chó ngao cái kia.

Lấy hiểu biết của Bành Phi đối với Trang Duệ, và cảm tình của Trang Duệ đối với bạch sư, nếu Trang Duệ không tìm thấy con tuyết ngao kia, không chừng sẽ còn ở trên núi lâu hơn nữa.

- Ha ha Tác Nam đại ca, nói không chừng anh Trang đã dẫn theo bạch sư đi du sơn ngoạn thủy rồi cũng nên, tốt lắm, chúng ta lên núi nào.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tác Nam, Bành Phi đùa một câu, hướng về phía Tác Nam khoát tay áo một cái, rồi nhanh chóng đuổi theo hai người Gia Thố và Cách Tang đã đi được hơn mười mét rồi.

Giờ phút này Trang Duệ không có giống như ý nghĩ của Bành Phi, hắn đã đi theo con báo tuyết này hơn hai giờ trên núi rồi.

Sau khi thu lều trại vào ba lô xong, Trang Duệ để cho báo tuyết dẫn đường, đi tìm cái tổ của kim điêu ngày hôm qua.

Vì để có thể duổi kịp được bước chân của báo tuyết, Trang Duệ ngoại trừ cõng theo một cái bọc nhỏ thì chỉ cầm thêm một thanh khai sơn đao, về phần lều trại và ba lô, đều bị hắn vứt lại ngay tại chỗ.

Nhưng mà cho dù là vậy, thì sau khi đi bộ được hơn hai giờ, Trang Duệ vẫn không thể nào đến được chỗ ổ của kim điêu, nhìn cái đồng hồ trên tay một chút, Trang Duệ có chút do dự, nguyên bản hôm nay hắn vốn có ý định xuống núi, nếu không chỉ sợ mọi người ở dưới núi, sẽ chạy lên đỉnh núi để tìm kiếm mình.

- Tiểu Tuyết, có còn xa lắm không?

Trang Duệ gọi con báo tuyết đang chạy ở phía trước, bời vì đi đường buồn tẻ, hắn đã đặt cho con báo tuyết một cái tên để phân biệt với con tuyết ngao kia. Bởi vì con báo tuyết này ngây thơ đáng yêu, dường như tuổi không lớn, cho nên gọi là Tiểu Tuyết.

Về phần con tuyết ngao kia, Trang Duệ gọi là là Tuyết Nhi, bởi vì cái tên Đại Tuyết, thật sự là gọi cũng không thuận miệng.

Vì để hai chúng nó thích ứng với tên gọi của chính mình, dọc theo đoạn đường này Trang Duệ cũng mất không ít tâm tư, hắn đã nghe nói qua một ít kỹ xảo thuần dưỡng động vật, chỉ cần thời gian ngươi nói, nếu động vật làm ra phản ứng chính xác, lập tức phải thưởng cho nó.

Cứ như vậy sau vài ba lần, động vật sẽ hình thành phản xạ có điều kiện. Sau này nếu ngươi tiếp tục hô lên giống như vậy, động vật liền sẽ làm ra phản ứng rất tự nhiên.

Trang Duệ vừa chạy theo báo tuyết, vừa không ngừng gọi tên Tiểu Tuyết và Tuyết Nhi, nếu báo tuyết ở phía trước nghe thấy mà quay đầu lại, Trang Duệ liền sử dụng linh khí để thưởng cho nó, cứ như vậy đã thành công trong việc giúp nó nhớ kỹ cái tên Tiểu Tuyết của mình.

Bây giờ khi nghe thấy Trang Duệ hô lên Tiểu Tuyết, báo tuyết ngừng lại, quay đầu đi đến bên người Trang Duệ, hồ nghi nhìn Trang Duệ, có thể nó không hiểu được ý tứ trong lời nói của Trang Duệ.

- Theo đường chim bay, thì đến tổ con kim điêu kia, có còn xa lắm không?

Trang Duệ khoa tay múa chân với con báo tuyết mồi hồi, nhưng mà mặc dù hắn đã bày ra bộ dáng bay lượn của con chum ưng, nhưng mà báo tuyết cũng không hiểu được ý tứ của hắn, khiến cho Trang Duệ toi công bân rộn một trận.

Đang lúc Trang Duệ không biết xoay sở thế nào, thì con kim điêu nhìn thấy ngày hôm qua bỗng nhiên bay lượn ở phía xa. Trang Duệ vội vàng chỉ vào con kim điêu trên đỉnh đầu, rồi nói với Tiểu Tuyết:

- Đúng, chính là nói, tìm được nó còn xa lắm không?

Nhìn thấy con kim điêu trên bầu trời, Tiểu Tuyết có chút hưng phấn, nhưng mà vẫn không thể hiểu được lời nói của Trang Duệ, nó chỉ hướng về chỗ con kim điêu lớn ở trên đỉnh đầu mà gào thét. Xem ra trước kia thật sự là đã bị con chim điêu này cho ăn không ít thiệt thòi.

Bạch sư nhìn thấy Trang Duệ tốn khá nhiều công sức mà con tiểu báo ngu ngốc kia cũng vẫn chưa có phản ứng, lập tức cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm, không ngờ nó lại có thể trao đổi với Tiểu Tuyết.

Nao ngô.... ngao ngô!

Lúc này dường như Tiểu Tuyết nghe đã hiểu, trong miệng phát ra thanh âm gầm rít trầm thấp, dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía trước, sau đó đi đến bên người Trang Duệ, cắn cắn quần áo bên người của hắn, ý bảo Trang Duệ đi theo nó.

Nhìn thấy kim điêu xuất hiện, Trang Duệ cảm giác chắc là không còn xa lắm. lập tức hưng phấn hẳn lên. Nhiều nhất thì ở trên núi thêm một ngày nữa, cũng phải tìm đến tổ của con chim điêu này, nhìn xem có chim non hay không.

- Đi thôi, Tiểu Tuyết dẫn đường, bạch sư, tiểu tử ngươi rõ ràng có thể nói chuyện với Tiểu Tuyết, sao lại không nói sớm với nó đi?

Trang Duệ đi theo phía sau báo tuyết, vẫn không quên quở trách bạch sư một chút. Con vật này chính là giả vờ hồ đồ, không muốn nói chuyện với Tiểu Tuyết.

Tuy rằng không nghe nói qua báo tuyết từng có giống tạp giao xuất hiện, nhưng mà những loại động vật thuộc họ mèo như hổ, báo, báo Châu Mỹ, sư tử, đều có thể tiến hành tạp giao.

Tuy rằng bạch sư thuộc về giống chó, nhưng mà trải qua quá trình linh khí tẩy luyện, sớm đã thay đổi rất nhiều, nói không chừng sau này bạch sư và Tiểu Tuyết có thể sinh ra một giống mới, nhưng mà bạch sư rất không nể mặt, động một chút sẽ lại đe dọa Tiểu Tuyết một phen, Trang Duệ chỉ có thể cười khổ, xem ra hai con này là hữu duyên vô phận.

Bạch sư ủy khuất ai oán vài tiếng, sau đó đuổi theo. Theo suy nghĩ của nó, từ khi có Tiểu Tuyết mà Tuyết Nhi, địa vị của nó đã bị giảm sút rất nhiều.

- Đã tới chưa?

Sau khi đi được hơn một giờ nữa, đã tới lưng chừng núi bên kia, con báo tuyết đang chạy băng băng phái trước đột nhiên ngừng lại, dùng một loại động tác mà theo như nhận định của Trang Duệ thì là động tác rất khẩn trương, hướng tới chỗ một sơn cốc ở bên phải nhìn tới.

Tiểu Tuyết dường như rất kiêng kị đối với đỉnh núi đá kia, sau khi thò đầu nhìn thoáng quá một lúc, liền quay lại đi đến bên người Trang Duệ, cực kỳ có linh tính vươn chân trước ra, chỉ chỉ về hướng trước mặt.

- Ở nơi này?

Trang Duệ có chút nghi hoặc, bởi vì địa phương này rất cổ quái, ở triền núi phía bên phải mình, sườn núi vốn đang bằng phẳng bỗng nhiên giống như bị rìu đục vậy, đột nhiên nứt ra một cái thâm cốc, mặt núi đá bên kia dường như là vuông 90 độ, hoàn toàn không có chỗ để đặt chân leo xuống.

- Có lẽ thật sự là ở nơi này.

Trang Duệ lại tiến thêm ba bốn mươi thước nữa, như vậy có thể chứng kiến cả cảnh tượng mặt vách núi, hắn chuẩn bị dùng linh khí quan sát vách đá này một chút, xem xem ở đây có tổ của con kim điêu hay không.

Từ sau khi linh khí thăng cấp ở cái sơn thôn Hà Nam kia, phạm vi phóng thích linh khí trong mắt Trang Duệ đã đạt đến khoảng năm sáu trăm mét.

*****

Ở trong phạm vi này, cho dù là một cái kim, Trang Duệ cũng đều có thể cảm nhận thấy rõ ràng.

Ánh mắt của Trang Duệ di động ở phía trên vách núi, một cỗ linh khí tùy theo xuyên thấu vào hơn hai mươi mét trên vách núi, giống như dụng cụ thám trắc vậy, quan sát tất cả cái vách đá này. Địa hình không quá cao, bên trên vách đá cũng chỉ có mấy bụi cây mọc ở trên cao nguyên mà thôi.

- A! có một cái hang.

Ánh mắt của Trang Duệ đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ở trên một cái cây nhỏ, có một cái hang đường kính khoảng chừng ba mét, nói là sơn động không bằng gọi là một cái khe núi thì thích hợp hơn, bởi vì cái cửa hang này dài ba mét, nhưng độ cao cũng chỉ có khoảng bảy tám mươi cen-ti- mét.

Thật đúng là địa phương tốt, cái sơn động này ngược hướng gió, vị trí hiểm trở, khó có thể trèo vào được, bên trên cửa hang còn có một mỏm đá lồi ra phái ngoài, có thể che gió che mưa, đừng nói là kiam điêu ở chỗ này, mà ngay cả người ở chỗ này cũng rất thích hợp.

Tuy rằng chưa có xem xét bên trong, nhưng trong lòng Trang Duệ đã khẳng định tới tám chín phần, cái hang kia chính là tổ của con kim điêu.

Vấn đề hiện tại là bên trong đó có chim non hay không. Trang Duệ trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, con kim điêu trưởng thành kia hiển nhiên là không thể thuần dưỡng, nếu không tìm thấy chim non, thì sẽ phí công sức một ngày.

- Ha ha, tìm được rồi.

Linh khí xâm nhậm vào bên trong, cảnh tượng trong động được thu rõ ràng vào bên trong ánh mắt. ở bên trong hang động có một con kim điêu trưởng thành đang ngồi ở đó, nhưng mà hình thể của nó nhỏ hơn rất nhiều so với con kim điêu Trang Duệ nhìn thấy trước kia, chiều dài thân thể chỉ có khoảng hơn sáu mươi cen- ti- mét.

Nhưng mà khiến cho Trang Duệ cao hứng chính là, ở bên cạnh con kim điêu này, lại có bốn con chim non cả người đều đầy lông trắng, điều này làm cho Trang Duệ kích động đến mức cả người phát run, con bà nó, có thể tạo thành Phi Hổ đội được rồi.

Dường như cảm ứng được cái gì, con kim điêu kia đột nhiên quay đầu lại, nghi hoặc nhìn một một góc ở bên trong động, đương nhiên nó không có cách nào phát hiện ra linh khí vô hình vô sắc.

- Bình tĩnh, cần phải bình tĩnh.

Trang Duệ thu hồi linh khí, hít sâu vài cái, đã phát hiện xào huyệt của kim điêu, hơn nữa cũng đã phát hiện chim non, hiện tại cần phải lo lắng chính là làm thế nào để lấy được mấy con chim non ở bên trong hang kia.

Nhiệm vụ này có thể nói là cực kỳ khó khăn, không nói đến vách đá dựng đứng, mà chỉ cần cái con kim điêu trong hang kia, chính mình cũng không thể đối phó, cho dù có dùng dây thừng trèo lên, thì mình cũng chỉ có thể trở thành vong hồn dưới trảo của con kim điêu kia.

Hôm qua Trang Duệ đã được kiến thức uy lực lợi trảo của con kim điêu, dùng Khai Sơn Đao cũng không thể cắt được da của Ly Ngưu, nhưng mà dưới móng vuốt của kim điêu thì nó cũng chỉ như là đậu hủ vậy. Trang Duệ không hề tin tưởng bản thân mình có thể chịu đựng được một trảo như vậy.

Thu liễm lại tâm thần, tập trung lực chú ý lại, Trang Duệ tiếp tục quan sát vách đá ở bên trên cái hang động kia, hắn muốn nhìn một chút, chính mình không dùng dây thừng có thể leo lên được vách đá kia hay không?

Nhưng mà nhìn mấy chỗ núi đá hơi lồi lên kia, rất nhanh Trang Duệ liền buông tha ý nghĩ này, tay không leo lên vách núi kia tuyệt đối là tìm chết, phỏng chừng cũng chỉ có Tiểu Tuyết mới có thể làm được.

- Muốn bắt được con kim điêu kia, tốt nhất là có thể dẫn dụ được nó ra xa một chốt, sau đó chính mình dùng dây thừng, trèo vào bên trong hang động kia.

Trang Duệ suy nghĩ cả nữa ngày, dường như chỉ có thể dùng biện pháp này, lập tức lại xem xét tình hình hang động, nếu mà trèo xuống lại không vào được hang động, đó mới là một chuyện thật bi thảm.

- Dài ba mét, rộng sáu mươi cen-ti-mét, đi vào không thành vấn đề.

Linh khí của Trang Duệ tiếp tục nhìn lại cái hang động này, cái khe núi này cũng không lớn lắm. Bên trong cũng chỉ sâu khoảng hai mét, nhưng mà độ cao thì hơi thấp, vẫn chưa tới năm mươi cen-ti-mét, Trang Duệ cần phải bò rạp xuống mới có thể chui vào.

Hai con kim điêu này còn rất cẩn thận, dù là ở bên trong khe núi, cũng dựng lên một cái ổ, đó là một cái ổ do nhánh cây chồng chất mà thành, kết cậu cực kỳ lớn, đường kính bên ngoài gần hai mét, cao tới ba mươi cen-ti-mét, bên trong có đặt lá thông, cánh cỏ và da lông của các loại vật.

Giờ phút này, con kia hẳn là con kim điêu cái, thân thể ở trong sào huyệt, đang dùng cái mỏ của mình xé từng miếng thịt từ con gì đó cho mấy con chim non. Mấy con chim non thì ngẩng cái đầu nên há to cái mỏ, gào khóc đòi ăn.

Động tác của con điêu mẹ rất quyen thuộc, có điểm giống như là gà mẹ chăm sóc gà con vậy, phi thường chuẩn xác đút những miếng thịt nhỏ cho mấy con chim non.

Trang Duệ nhìn thấy thì có chút ngẩn người, tình cảm của các loại động vậy này dường như cũng chẳng khác nhau bao nhiêu so với nhân loại. Che chở cho con non chính là thiên tính của tất cả các loại động vật.

Đương nhiên, ở thiên nhiên cũng không thiếu động vật làm thịt luôn cả con mình.

Nhưng mà bây giờ Trang Duệ nhìn thấy một màn này, cũng để hắn cảm thấy thực ấm áp, đang tự hỏi hành động trộm chim non của chính mình, có thích hợp hay không?

- Con bà nó chứ, bốn côn chỉ có thể có một con sống sót là là không tồi rồi, bản thân mình mượn một con đi, trở về lại còn dùng linh khí chải chuốt cho ba con chim kia, cũng coi như không có lỗi đối với con điêu mẹ này.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, sau đó hạ quyết định. Phải biết rằng một lần trứng nở ra bốn con kim điêu non, điều này trong thiên nhiên cũng xem như rất hiếm thấy, bởi vì thực vật, động vật, và các nhân tố ở trong thiên nhiên rất khắc nghiệt, bốn con chim non, nhiều nhất cũng chỉ có thể có một con cường tráng nhất sống sót.

Trang Duệ mang đi một con, sau đó dùng linh khí để làm cho ba con còn lại đều có thể sống sót, như vậy theo như lời của hắn, cũng có thể xem như không có lỗi đối với đôi kim điêu cha mẹ kia.

- Ha ha, con này không tệ, đợi lát nữa sẽ lựa chọn nó.

Trang Duệ đột nhiên bị một màn ở trong huyệt động làm cho buồn cười. Nguyên nhân là một con chim non sau khi được con chim mẹ bón thịt cho xong, lại có thể chạy sang bên cạnh, dùng thân thể tương đối cường tráng của mình, gạt một con chim non khác đang mở miệng ra, nuốt miếng thịt con chim mẹ kia đút cho. Khiến cho tiểu tử bên cạnh không được ăn kia gào khóc ầm ĩ.

*****

Mấy con chim non kia trong mắt Trang Duệ, cực kỳ đáng yêu, chúng nó hẳn là mới chỉ một tháng tuổi, cả người đều là lông tơ mềm mại như nhung lụa cao cấp, chỉ có mắt và cái mỏ là có màu đen.

Có thể là do nguyên nhân vẫn còn quá nhỏ, mấy tiểu tử kia vẫn còn đứng không vững, như mà ở trên người chúng nó, thông qua biểu hiện tranh thức ăn vừa rồi, đã biểu hiện ra mặt tàn khốc của việc cạnh tranh trong thiên nhiên.

Tùy theo độ tuổi tăng trưởng, lông của chúng cũng sẽ biến thành màu vàng kim giống như là cha mẹ của chúng, cặp mỏ cũng trở lên quặp xuống và sắc nhọn, hai cánh của chúng nó sẽ tung hoành trên bầu trời, móng vuốt ở đôi chân đứng còn không vững kia, sẽ có thể xé rách sài lang hổ báo!

- Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, bằng không lát nữa con kim điêu ra ngoài kiếm ăn kia trở về, chính mình càng không có cách nào trộm được chim non.

Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ, lúc này là một giờ chiều, vào mùa này, kim điêu săn mồi cũng không phải là một việc khó khăn, chính mình phải nắm chặt thời gian.

- Bạch sư, lát nữa ngươi đến bên cạnh vách đá kia, lớn tiếng gầm rũ, làm cho con kim điêu ở bên trong kia chú ý, sau đó dẫn nó chạy ra xa một chút, chú ý đừng để móng vuốt của nó bắt được.

Trang Duệ nghĩ mọt chút, bắt đầu tiến hành bàn bạc công việc. Biện pháp tốt nhất chính là dùng bạch sư để dụ con chim mẹ đuổi theo, sau đó bản thân mình trèo xuống bắt chim non. Nếu như thuận lợi, hẳn là vấn đề sẽ không lớn.

Bạch sư gật đầu, trong mắt tràn đầy hung quang, ngày hôm qua nó cũng đã gặp qua con kim điêu kia, biết con này khó đối phó, giờ đây cũng đã xốc lại tinh thần.

Trang Duệ đi đến chỗ cách vách đá kia hơn ba mươi mét, dùng dây thừng chính mình mang theo buộc chặt chẽ ở một khối đá nặng khoảng ngang cân trên mặt đất, dùng sức kéo một cái, cảm giác có thể chịu đựng được thân thể của chính mình mới dừng lại.

- Hai đứa các ngươi theo ta trốn đi, để cho bạch sư dụ con kim điêu kia rời đi.

Trang Duệ gọi Tiểu Tuyết và con cho ngao cái kia một tiếng, trốn ở phía sau đống nham thạch, vừa lúc chỗ này có lùn cây, Trang Duệ nằm úp sấp ở bên trong sẽ không bị kim điêu phát hiện.

- Bạch sư, có thể thành công hay không, phải trông cậy vào ngươi đó.

Trang Duệ hô lớn một tiếng, nhanh chóng nói tiếp:

- Bắt đầu!

- Ngao ngô! Ngao ngao ngô

Sau khi thanh âm của Trang Duệ vang lên, bạch sư lớn tiếng rống lên, hướng về chỗ vách đá bên cạnh, tiếng gầm nhẹ dần như tiếng sóng siêu âm, không ảnh hưởng gì lớn đến con người, nhưng mà đối với động vật có thính giác nhạy bén, thì cũng giống như tiếng sấm rền vậy.

Kỳ thật ngay tại lúc thanh âm của Trang Duệ vang lên, con chim mẹ kia cũng thò thân thể ra khỏi hang động, nhìn về phía bạch sư đang leo lên vách đá bên này, lập tức hai cánh chấn động, bay về phía bạch sư đang ở phía trên kia.

Đối với bạch sư, Trang Duệ hoàn toàn tin tưởng, nó đã sản sinh ra linh tính, còn con kim điêu kia chỉ là một con súc sinh, Trang Duệ không tin bạch sư không thể làm gì được con kim điêu này.

Quả nhiêu sau khi kim điêu bay thẳng lên cao, sau đó lập tức rơi thẳng xuống đánh thẳng về phía bạch sư, bạch sư nhanh nhẹn nhảy sang bên cạnh một cái khiến cho lợi trảo của kim điêu chỉ bắt được vào chỗ trống.

Thừa dịp trong nháy mắt khi kim điêu còn chưa kịp vỗ cánh bay lên, bạch sư đưa chân tát một cái vào cánh của kim điêu, vài cái lông chim màu vàng từ trên cánh của con kim điêu này rơi xuống.

Két!

Một tiếng kêu inh tai vang lên, thân thể của kim điêu mạnh mẽ bay lên cao, nhưng mà vừa rồi thiếu chút nữa đã ăn thiệt thòi lớn, con kim điêu này cũng không dám tùy tiện lao xuống nữa.

- Tốt lắm, bạch sư!

Trang Duệ gắt gao nắm chặt tay lại, hung hăng mua may một chút.

Bạch sư nhớ rõ lời dặn dò của Trang Duệ, làm bộ muốn phóng tới chỗ vách đá khiến cho con chim mẹ kia không thể không mạo hiểm nhào xuống.

Lần này sau khi bạch sư tránh đòn thì cũng không đánh trả, mà hướng về chỗ con kim điêu đang ở trên bầu trời kia gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó quay đầu hướng tới phía xa xa chạy đi.

Nhìn thấy bạch sư quay đầu chạy ra xa, kim điêu do dự một chút, nó đang lo lắng cho bốn con chim non ở trong tổ, bình thường thì đều là chim bố ra ngoài săn mồi, còn nó thì thủ hộ ở bên trong hang động.

Sau khi lượn một vòng trên không trung, cuối cùng con chim mẹ cũng không có đuổi theo bạch sư, đối với nó mà nói, chỉ cần đuổi con chó ngao Tây Tạng đáng ghét này đi là được.

Hơn nữa dựa vào trực giác nhạy bén của chim mẹ, nó có thể cảm giác được bạch sư cũng không phải là tên gia hỏa dễ trêu chọc, đấu với nhau còn không biết được là hươu chết về tay ai đâu.

- Con bà nó, làm sao lại không đuổi theo?

Vốn dĩ Trang Duệ đang muốn đứng lên, ném faay thừng xuống dưới vách núi, dây bảo hiểm cũng đã được buộc trên lưng, nhưng mà không ngờ được con kim điêu kia chỉ lượn một vòng, rồi lại quay đầu bay về hang động, chính mình mà đi ra ngoài, nhất định sẽ bị nó phát hiện.

Ô ô...Ngao ngô!

Hoàn hảo, bạch sư thông minh nhìn thấy con kim điêu kia không đuổi theo thì quay người lại chạy về, làm bộ muốn trèo lên vách đá, khiến cho con chim mẹ đang muốn chui vào trong hang nổi lên cơn tức trong lòng, hai cái cánh lớn lại chuyển động, đánh về phía bạch sư.

Đừng nhìn hình thể bạch sư to nghe con nghé con, nhưng mà bàn về việc di chuyển trên mặt đất, cũng không thua gì hùng ưng tùy ý bay lượn trên bầy trời, sau khi kim điêu chụp vài lần không có kết quả, bạch sư lại lảo đảo chạy về phía xa xa.

Lần này con chim mẹ thật sự nổi giận, nó quyết định sẽ đuổi con chó ngao Tây Tạng huênh hoang này ra đi thật xa, đuổi ra khỏi phạm vi lãnh địa của mình rồi mới trở về.

Sau khi dạo một vòng quanh vách núi, không có phát hiện ra cái gì dị thường, con chim mẹ vỗ cánh hướng tới chỗ bạch sư đuổi tới, nó cũng biết mình không làm gì được tên gia hỏa này, nhưng mà đuổi đi xa một chút, thì có thể.

Bạch sư cực kỳ thông minh, nó trực tiếp vòng qua một vách núi, cứ như vậy trừ khi con chim mẹ phi hành ở trên cao, vượt trên cả tòa tuyết sơn. Nếu không mà nói nó cũng không thể nào chứng kiến tình hình ở cái tổ của nó được.

- Ha ha, con chim nhỏ, xem xem ngươi có mắc mưu hay không?

Trang Duệ đắc ý đứng dậy, nhìn về phía con chim điêu đã không còn nhìn thấy tăm hơi đâu, thì thầm nói.

Kỳ thật Trang Duệ không biết, nếu không phải có vách đã vừa vặn che chắn hắn và Tiểu Tuyết, lấy ánh mắt lợi hại của chim điêu có thể nhìn thấy được cả thỏ từ trên trời cao, căn bản là vừa rồi không thể tránh né được tuần tra của con chim mẹ.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-629)