Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 499

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 499: Chuyện vạn vật trên thế gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kéo theo cái dây thừng, Trang Duệ đi đến bên trên vách núi, mạnh mẽ vung dây thừng xuống, cái dây thừng rơi xuống theo vách núi, dài chừng năm sáu chục mét.

Nhắc tới dây thừng, Trang Duệ còn phải cám ơn Triệu Quân, nhà của tiểu tử kia rất có tiền, đặt mua những thiết bị leo núi này, đều là trang bị cao cấp nhất trên thế giới. Cái dây thừng đặc chế này tuy rằng vô cùng nhẹ, nhưng lại phi thường chắc chắn, có thể chịu đựng được trọng lượng hơn tám trăm kg. Trang Duệ hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề an toàn.

Bám lấy cái dây thừng đang buộc trên tảng đá, Trang Duệ kéo cái dây bảo hộ ở bên hông lên, móc cái móc vào sợi dây thừng, hai chân chống vào vách đá, thân thể chậm rãi thả xuống.

Cái hang động là tổ của hai con chim điêu, đại khái cách vách núi bên trên chừng hai mươi mét, chỉ một lúc sau, Trang Duệ đã đi xuống bên ngoài cái hang, hai chân tìm một chỗ để chống đỡ, liền chuẩn bị bò vào bên trong hang động.

Dường như cảm thấy nguy hiểm, mấy con chim kim điêu non ở trong hang động, luôn miệng phát ra tiếng kêu " Chiêm chiếp" non nớt, nhưng rất dồn dập.

- Đừng sợ, hắc hắc, sau này đi theo ta tha hồ mà ca hát.

Trang Duệ cười rất có tiềm chất làm quái thúc thúc, nhưng mà trước tiên hắn vẫn dùng linh khí để chải chuốt thân thể của mấy tiểu tử kia một lượt, sau đó mới chuẩn bị đi ra khỏi hang động.

Sau khi được linh khí làm cho thoải mái, mấy tiểu tử bên trong hang động kia đều yên tĩnh trở lại, điều này làm cho Trang Duệ rất là tự đắc, linh khí của bản thân chính là: Nam nữ thông sát, già trẻ giai nghi!

Hiện tại trong đầu Trang Duệ rất rối rắm, rốt cục là mang đi mất con kim điêu non. Bây giờ có thể thu được vào tay, cái ý tưởng chỉ lấy một con của hắn lúc vừa rồi, cũng phát sinh biến hóa.

- Ma tuy, lão tử lại không thể vào được sao.

Ngay trong lúc Trang Duệ đưa một chân vào trong hang động, lúc này hắn mới phát hiện, chính mình cũng không có kế thừa bản lĩnh địa chất của ông nội, công phu của mình thật sự là kém quá xa, cái hang động này Trang Duệ lại có thể không vào được.

Tuy rằng cái cửa động dài ba thước, nhưng mà độ rộng cũng rất hạn hẹp, hơn nữa bên ngoài còn mấp mô không bằng phẳng, với bề rộng như thế này, kim điêu còn có thể cúi người đi vào, nhưng Trang Duệ lại không đi vào được.

Nếu cố gắng chui vào, nhất định sẽ bị kẹt ở bên trong, đến lúc đó phỏng chừng nhất định hắn sẽ trở thành bia ngắm của con kim điêu đang phẫn nỗ. Trở thành một màn thảm kịch nhân loại bị động vật tập kích chí tử.

Trang Duệ cũng không muốn thử một lần làm nhân vật ở trong " Ỷ Thiên Đồ Long Ký" bản thân sẽ bị kẹt ở trong hang động mà chết oan.

- Làm sao bây giờ đây?

Trang Duệ có chút vò đầy, cứ như vậy bò lên trên vách núi, thì hắn không cam lòng, nhưng mà cứ như vậy chui vào thì cũng không phải là biện pháp tốt, hơn nữa con chim mẹ bị bạch sư dẫn đi kia, không biết khi nào sẽ quay trở về.

Còn có con chim bố ra ngoài kiếm ăn kia nữa, tùy thời đều có thể xuất hiện, đến lúc đó không cần chúng nó tấn công mình, mà chỉ cần mổ cái dây thừng, chỉ sợ bản thân cũng sẽ từ trên núi rơi xuống, hơn nữa đây cũng không giống như mang dù để nhảy xuống.

- Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!

Trang Duệ đột nhiên nghĩ đến báo tuyết, chính mình không vào được nhưng báo tuyết thì lại không thành vấn đề.

Báo tuyết thò cái đầu ở trên vách núi ra, hồ nghi nhìn về phía Trang Duệ, bây giờ nó ăn uống no đủ, cũng không có hứng thú bao nhiêu đối với mấy con chim non tai họa kia, đám đó cũng không đủ để nhét kẽ răng cho nó.

Lúc trước tìm đến kim điêu gây phiền phức, là bởi vì bão tuyết trên núi quá lớn, báo tuyết không kiếm được thứ ăn, nên mới muốn đến trôm mấy quả trứng chim điêu kia để ăn.

- Tiểu Tuyết, xuống đây, nhanh lên xuống đây.

Nhìn thấy con báo tuyết thò đầu ra, Trang Duệ vội vàng vẫy vẫy tay với nó.

Báo tuyết không chần chờ, lập tức lủi xuống theo vách đá. Ở trong mắt của nó, Trang Duệ còn thân hơn cả mẫu thân của nó, Tiểu Tuyết đã hoàn toàn coi Trang Duệ là thân nhân hoặc là chủ nhân của nó.

Tuy rằng vách đá này gần như là góc vuông chín mươi độ, nhưng mà chỉ cần có những chỗ lồi lõm, báo tuyết đều có thể dùng nó để mượn lực, chỉ qua thời gian vài giây đồng hồ, nó đã đứng ở trên cái cây nhỏ ở bên dưới Trang Duệ, động tác so với Trang Duệ thì còn đẹp và nhanh chóng hơn nhiều.

- Tiểu Tuyết, ngươi mang mấy con chim non ở trong kia ra đây, nhớ kĩ không được làm chúng nó bị thương, không được dùng răng nanh ngậm chúng.

Trang Duệ sợ báo tuyết không hiểu ý tứ của hắn, lấy cái tay thò vào trong miệng của nó, sờ từ trên xuống dưới, tiếp tục dạy bảo:

- Dùng chỗ này, được rồi, chính là chỗ này, mang con chim điêu non ở trong kia ra đây.

Mọi người đều có thể chứng kiến thường xuyên trên TV cảnh động vật cha mẹ dùng miệng ngậm con của chính mình giấu đi, kỳ thật phương diện này có kỹ xảo riêng, chính nó không dùng răng nanh để cắn, mà là dùng môi để ngậm, loại tính huống này thấy nhiều nhất chính là ở sư tử, hổ, báo hoặc là những loài động vật họ mèo.

Đương nhiên cũng không thiếu những bậc cha mẹ thô lỗ, sau khi ngậm con của mình chạy cả một đoạn đường, mới phát hiện con của chính mình đã bị cắn chết.

Trang Duệ không biết báo tuyết có hiểu được lời nói của mình hay không, nhưng sau khi nghe xong lời nói của chính mình, nó liền xông thẳng vào bên trong hang động.

Hoàn toàn khác so với Trang Duệ tiến vào hang động lúc vừa rồi, báo tuyết chính là mãnh thú ăn thịt, cũng không biết đã có bao nhiêu động vật chết dưới lợi trảo của nó, nó vừa mới chui vào trong sào huyệt của kim điêu, mấy tiểu tử kia lập tức cũng cảm giác được nguy hiểm.

Nhưng mà ở trước mặt báo tuyết, dũng khí gào thét của những con chim điêu non yếu ớt kia đều không còn, nhanh chóng co rút vào một góc hang, cả người run lên cầm cập. Giữa chúng nó vào Báo Tuyết, hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc.

- Báo Tuyết, không được cắn, ngàn vạn lần không được cắn.

Trang Duệ vừa dùng linh khí trấn an những tiểu tử kia, vừa dặn dò báo tuyết, Trang Duệ đang khẩn trương tới tực điểm, thanh âm nói chuyện đều mang theo chút run rẩy.

Nếu báo tuyết mà không hiểu được ý của mình, một vuốt chụp vào khiến cho đám tiểu tử kia mất mạng, như vậy Trang Duệ đúng là công dã tràng.

Ngao ngô.

Báo tuyết gầm nhẹ một tiếng, chẳng những khiến cho bốn tiểu tử trong hang kia nhất thời rùng mình một cái, mà cả Trang Duệ cũng giật mình một cái, nếu không phải trên lưng vẫn còn dây bảo hiểm, chỉ sợ cũng sẽ ngã xuống rồi.

Trang Duệ không nhịn được mắng:

- Tiểu Tuyết, nắm chắc thời gian, mang hết mấy tên tiểu tử kia ra đây.

Tuy rằng Trang Duệ không thể dùng tay để chỉ, thế nhưng hắn có thể sử dụng linh khí để chỉ dẫn, từ khi nuôi bạch sư, Trang Duệ liền phát hiện, động vật đặc biệt mẫn cảm đối với linh khí ở trong mắt mình, cho dù không có tới gần thân thể của bọn nó, dường như bọn nó cũng có thể cảm ứng được.

Trang Duệ vốn là dùng linh khí nhẹ nhàng đụng và thân thể con báo tuyết, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phái con kim điêu non cường tráng nhất. Thể hình của tên tiểu tử này so với huynh đệ tỷ muội của nó thì đều lớn hơn một vòng, thật dễ dàng liền có thể nhận ra được.

Được linh khí chỉ dẫn, báo tuyết đưa móng vuốt vươn tới bên cạnh mấy con kim điêu non, cực kỳ ôn nhu đẩy con chim non được Trang Duệ chỉ đi ra.

Hoàn hảo, Trang Duệ thấy báo tuyết chỉ dùng đệm thịt chứ cái móng vuốt sắc nhọn kia thì lại không vươn ra, điều này làm cho Trang Duệ thở ra một hơi thật dài.

- Ngậm nó mang ra, mang nó ra đây.

Trang Duệ gần như có chút thần kinh rồi, miệng hắn cằn nhằn mấy tiếng, nhưng mà Tiểu Tuyết dường như đã hiểu được ý tứ của hắn, dùng miệng khẽ cắn con chim non này, lập tức hướng tới chỗ cửa động đi tới.

- Mang cho ta, nhẹ nhàng một chút, nhẹ nhàng thôi.

Trang Duệ đè nén kích động trong nòng, ý bảo báo tuyết nhả con chim non ra, hắn đã thấy được, tên tiểu tử kia đang giãy dụa trong miệng báo tuyết, cũng không có bị thương tổn gì.

- Ha ha, còn muốn chạy.

Ngay trong lúc báo tuyết nới lỏng miệng ra, tiểu tử kia còn chưa mọc ra lông cánh, đã muốn trở lại sào huyệt ấm áp kia. Trang Duệ cũng không hề chậm rãi, một tay bắt lấy tên tiểu tử này.

- Hắc, có chút đau đấy.

Tiểu tử kia sợ báo tuyết, nhưng không sợ Trang Duệ, cái mỏ hơi cong kia liên tiếp mổ vào trên tay Trang Duệ, tuy rằng không thể mổ chảy máu, nhưng mà cũng khiến cho tay của Trang Duệ hơi hơi có chút đỏ lên, nếu nặng hơn một chút nữa, phỏng chừng sẽ trầy da chảy máu.

Thật là một tiểu tử khiến người ta đau đầu.

Trang Duệ bất đắc dĩ dùng linh khí làm yên lòng tên tiểu tử tý hon này, cũng bỏ qua ý định bắt thêm một con chim nọn nữa. Chỉ sợ một con này, sau này mình cũng sẽ phải vất vả chăm sóc rồi.

Lúc Trang Duệ còn nhỏ, thành thị hắn ở những năm tám mươi vẫn còn chưa biến thành rừng sắt như bây giờ, ở địa phương không xa nhà Trang Duệ, cũng vẫn còn có ruộng lúa, thường xuyên có thể nhìn thấy các loại chim non và những con hùng ưng bay trên bầu trời.

Mỗi khi đến mùa vụ thu hoạch, Ma Tước, Hỉ Thước, các loại chim con luôn đông như kiến cỏ, luôn luôn ở trên các ruộng lúa bất kể là đã thu hoạch hay chưa, để nhặt nhạnh lương thực.

Khi đó, điều khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn nhất chính là chỉ cần một con hùng ưng bay đi bay lại ở trên không trung, thì chim chóc vốn đang bay lượn đầy trời, trong phút chốc liền biến mất không còn một chút tăm hơi, chỉ còn cái thân ảnh cao ngạo của con chim ưng kia.

Những người có điều kiện thì mang súng hơi ra bắn, viên đạn của súng hơi làm bằng chì, năm đồng tiền có thể mua một hộp lớn, tuật bắn súng càng ngày càng cao, một ngày có thể bắn được vài chục con chim sẻ.

Những người dùng súng biến mất thì lại xuất hiện những người dùng lưới võng để bắt, một ngày có thể bắt được hai đến ba mươi con về rán ăn. Trang Duệ và Lưu Xuyên thì không có gì cả, cũng chỉ có thể đi tìm bắt tổ của chim sẻ mà thôi.

Hai tên tiểu tử chuyên phá hoại năm đó đã làm không ít chuyện tình leo cây trộm trứng chim sẻ. Ngẫu nhiên cũng có thể bắt được một hai ổ chim non mới sinh, tuy rằng hai người vô cùng khát khao có thể nuôi con chim sẻ thành bộ dạng giống như hùng ưng trên bầu trời, nhưng mà cũng chưa từng nuôi bọn chúng.

Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng tới sở thích của Trang Duệ đối với chim non, nhất là đối với loài thần điêu có thể xé hổ liệt báo trong truyền thuyết. Không chỉ là Trang Duệ, chỉ sợ là rất nhiều người trong thời gian còn thiếu niên, đều đã từng có giấc mộng nuôi dưỡng một con chim ưng.

Đương nhiên, đây chỉ là giấc mộng, cuối cùng rất nhiều người tới cả đời cũng không thể thực hiện được giấc mộng đó. Nhưng mà giờ phút này Trang Duệ đã làm được, cái loại tâm tình vui sướng này, quả thực không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.

Tóm lại, hiện tại Trang Duệ cầm tên tiểu tử này, thật là có cảm giác sợ từ trong tay rơi mất, ngậm trong miệng sợ cắn mất.

- Báo Tuyết, không cần chui vào nữa, nhanh chóng trở lại trên vách núi đi.

Qua chừng vài phút sau, Trang Duệ mới thanh tỉnh lại, mà lúc này tiểu tử trong lòng bàn tay kia, đã hoàn toàn bị linh khí trong mắt Trang Duệ hấp dẫn, không có tiếp tục giãy dụa, cũng không tiếp tục kêu lên nữa, chỉ dùng đôi mắt to đen thùi nhìn Trang Duệ.

Ngao ngô.

Nghe được lời nói của Trang Duệ, con báo tuyết từ trong hang động chạy ra, bước thêm vài bước thì đã ở trên vách núi, cúi đầu nhìn về phía Trang Duệ.

- Nghe lời ta, chớ có lộn xộn.

Trang Duệ giật cái gây bảo hiểm đang ở trên lưng mình, kéo cái túi khóa ở trước ngực mình ra, cẩn thận thả con chim non vào đó, cho dù là nhìn thấy bạch ngọc lão hổ vô giá thì Trang Duệ cũng chưa từng cẩn thận như vậy.

Kéo cái khóa lại, sau khi hở ra một cái lỗ để nó có thể thở được, Trang Duệ nhẹ nhàng sờ lên ngực một chút, hắn có thể cảm giác được động tĩnh của tên tiểu tử kia ở bên trong.

Việc trộm chim non đã xong, còn lại là muốn cấp cho vợ chồng kim điêu một chút ưu đãi, cũng là giúp đỡ cho những con chim non này, Trang Duệ bò lên phía trước, tăng thêm lượng linh khí phóng ra, luân phiên chải chuốt thân thể đám gia hỏa này một lượt.

Trang Duệ tin tưởng, sau lần này, mấy tiểu tử kia nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có những tên gia hỏa giống như báo tuyết chạy tới, vụng trộm ăn trộm chim non.

Dùng chân tìm kiếm điểm tựa, hai tay Trang Duệ dùng sức, độ cao hơn hai mươi thước cũng chỉ là vài phút đồng hồ. Sau khi Trang Duệ dùng hai chân đạp vài cái lên trên vách núi, báo tuyết đang đứng chờ Trang Duệ ở phía trước lập tức bò lại đây, cực kỳ thân mật dùng đầu lưỡi liếm liếm vào mặt Trang Duệ.

- Đại Tiểu Tuyết, đi tìm bạch sư, quay về chỗ ở ngày hôm qua.

Lần này Trang Duệ xuống vách núi xâm nhập vào hang ổ của lão ưng ước chừng đã tiêu phí thời gian hơn nữa giờ, vì vậy hiện tại không dám chậm trễ, sau khi thu lại đám dây thừng, rồi đep lên người mình, liền cất bước hướng về đỉnh núi chạy tới.

Vừa mới chuyển qua triền núi này, Trang Duệ chợt nghe thấy bên tai vang lên một tiếng kêu thanh thúy của chim ưng, giương mắt nhìn lên thì thấy một con kim điêu đang cắp một con thỏ hoang béo mập ở trong móng vuốt của mình bay về phía huyệt động.

- Mẹ nó, cũng đừng có trở về nhanh như vậy chứ.

Tục ngữ nói: Có tật giật mình, hiện tại Trang Duệ đúng là có tâm tình như vậy, cúi đầu phóng ra một đạo linh khí vào trong ba lô, để làm yên lòng tiểu tử đang có ý muốn kêu lên hưởng ứng cha của mình. Hắn vội vàng hướng về đỉnh núi tiến đến.

Thời gian báo tuyết xuống núi cần phân biệt đường xa, vì vậy cũng không thể đi nhanh được, hiện tại Trang Duệ đang chạy như điên, một đường chạy thẳng lên núi, gián tiếp đã cấp cho tiểu tử kia rất nhiêu ưu đãi.

Qua đại khái hơn nữa canh giờ sau, hắn nghe thấy ở phía trước truyền đến tiếng gầm của bạch sư, mà tiếng gầm so với lúc bình thường không giống nhau, dường như có chút áp lực.

- A! Bạch sư!

Trong miệng phát ra một tiếng gầm lớn, thân hình của bạch sư và đại Tiểu Tuyết nhất thời xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ.

Nhưng mà khiến cho Trang Duệ kinh ngạc và đau lòng chính là bạch sư lại có thể bị thương, ở trên tấm lưng trắng như tuyết của bạch sư có một vết trảo sâu thấy xương, máu tươi đã nhuộm đỏ lông trắng trên lưng của bạch sự.

Có thể do nguyên nhân là thường xuyên được Trang Duệ dùng linh khí tẩy luyện, lúc Trang Duệ nhìn thấy bạch sư thì miệng vết thương đã hơi khép lại, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có máu rỉ ra, miệng vết thương đỏ lòm, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác ghê người.

- Bạch sư, đừng nhúc nhích.

Trang Duệ bảo bạch sư nằm sấp ở trước người chính mình, luống cuống tay chân lấy thuốc sơ cứu ở trong ba lô, đối với miệng vết thương vẫn còn rỉ máu thì sau một thời gian được linh khí trong mắt chữa trị, khiến cho miệng vết thương điên cuồng khép lại.

Linh khí màu vàng tím, hơn nữa lại còn có thuốc trị ngoại thương của Vân Nam khiến cho miệng vết thương trên người bạch sư nhanh chóng khép lại, bạch sư phát ra một tiếng gầm nhẹ ở trong cổ họng, từ đau đớn biến thành thoải mái.

Linh khí của Trang Duệ so với thuốc phiện còn thần kì hơn, lúc nào cũng có thể khiến cho con người và đông vật rơi vào cảm giác thỏa mãn.

Nhưng mà Trang Duệ cũng chỉ dám ở trên người động vật mới có thể dùng linh khí mà không kiêng nể gì. Nếu đổi thành con người, không nói đến việc sợ lộ, mà còn có thể gây ra biến dị hay không cũng là một vấn đề.

Điều trị cho bạch sư, Trang Duệ chính là không tiếc vốn liếng, cho vết thương trên người bạch sư đã khép lại, nhưng linh khí vẫn cuồn cuộn không dứt được truyền vào, mãi đến khi Trang Duệ cảm thấy trong mắt cay cay, cảm giác thấy có chút đau đớn, hắn mới ngừng lại.

- Tốt rồi anh bạn già, xin lỗi ngươi, đều là tại ta không tốt.

*****

Trang Duệ ôm lấy cái cổ của bạch sư, bây giờ hắn cũng không còn tâm chí nào mà để ý tới tiểu tử đang kêu " Chiêm chiếp" ở trong lồng ngực của mình. Vừa rồi chứng kiến vết thương dọa người trên lưng bạch sư kia, thiếu chút nữa Trang Duệ rơi cả nước mắt. Tất cả những chuyện này đều vì Trang Duệ mải bắt chim non mà tạo thành.

Ô ô...Ngao ngô.

Trong mắt bạch sư hiện lên một tia quang mang ôn nhu, cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ, dường như là đang an ủi Trang Duệ vậy, vươn cái cổ lên, nhẹ nhàng liếm liếm khuôn mặt Trang Duệ, sau đó rúc cái mặt sâu vào trong lòng Trang Duệ, đây chính là chuyện tình trước đây nó thích nhất khi ở với mẹ.

Đối mắt Trang Duệ ửng đỏ, giơ tay lên xoa xoa đôi mắt, cảm giác thấy không còn cay mắt nữa, lại tiếp tục đưa linh khí vào trong cơ thể của bạch sư, đến khi nước mắt ướt cả hai gò má mới ngừng lại được.

Dường như có thể cảm nhận được tình nghĩ của Trang Duệ và bạch sư, bất kể là Đại Tiểu Tuyết, hai là con kim điêu non ở trong ba lô kia đều không phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ lẳng lặng nhìn một người một chó đang ôm nhau này.

Két!

Một tiếng chim ưng bén nhọn vang lên, đánh vỡ bầu không khí yên lặng trên tuyết sơn này. Nguyên bản một ít động vật đang sôi nổi kiếm ăn ở trong bụi cỏ đều trốn vào trong hang động của mình, Trang Duệ đang chìm vào trong xúc động nghe tiếng cũng phải ngẩng đầu lên.

- Mẹ nó, lão tử đoạt của ngươi một con chim non, ngươi con mẹ nó làm bị thương bạch sư của ta, cái này cũng là huề nhau, nếu còn đến nữa, chớ có trách ta sát hại động vật được bảo vệ của quốc gia, lão tử còn chưa có được nếm thử thịt chim ưng đâu.

Nhìn thấy từ phía chân trời có hai con kim điêu bay tới, Trang Duệ nhất thời đỏ mắt, cũng sẽ không biết đến cái gì gọi là sợ, rút thanh Khai Sơn Đao ở trên lưng ra, chỉ vào hai con kim điêu ở phía xa mà mắng.

Nguyên bản báo tuyết và con tuyết ngao cái đang nằm ở một chỗ, cũng giống như lâm đại địch, thân thể đứng thẳng lên, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp, ý muốn cảnh cáo hai con kim điêu đang bay lại gần.

Một bên là chó ngao Tây Tạng và báo tuyết xung hùng lục địa, một bên là chúa tể bầu trời kim điêu, trên mặt đất cũng không có biện pháp tấn công trên trời, mà trên trời cũng không dám tùy tiện phát ra công kích, hai con kim điêu không ngừng lượn vòng tròn ở trên không cách đỉnh đầu Trang Duệ một hai trăm thước.

- Ừ? Bạch sư, tốt lắm, không phải hy sinh vô ích.

Trang Duệ ngưng tụ nhãn lực, chứng kiến con chim cái nhỏ hơn kia bay lượn vô cùng không ổn định, ở bên dưới cánh của nó cũng có một đạo vết máu thật sâu, chắc là bị một trảo của bạch sư.

Két!

Đột nhiên xảy ra một chuyện tình khiến cho Trang Duệ cảm thấy ngoài ý muốn, con kim điêu kia dường như không thể chịu đựng được thương thế trên người, từ trên không trung rơi xuống, rơi xuống vị trí cách Trang Duệ khoảng chừng bốn năm mươi mét.

Con chim cái giương cánh muốn bay lên, nhưng mà dù cố gắng nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể thành công.

Chứng kiến bạn lữ của mình ngã xuống mặt đất, con chim đực cũng bất chấp mấy con mãnh thú ở dưới đất đang nhìn mình chằm chằm, lao mình phóng tới trước mặt con chim cái, trong miệng phát ra từng thanh âm thảm thiết, ánh mắt sắc bén không ngừng nhìn về phía Trang Duệ ở bên này.

- Bạch sư, không cần chạy sang đó.

Trong lúc bạch sư và Đại Tiểu Tuyết đang chuẩn bị chạy qua bên đó, Trang Duệ liền gọi chúng nó trở lại.

Bởi vì trong hai tiếng kêu của kim điêu lúc vừa rồi, Trang Duệ có nghe ra một loại bi thương đầu tiên là cảm giác mẹ mất con, hai là bi thương khi chồng mất vợ, loại cảm xúc này khiến Trang Duệ cảm thấy xúc động.

- Có phải ta đã làm sai hay không?

Giờ phút này Trang Duệ có chút mờ mịt, hắn có thể tưởng tượng được, con chim mẹ bị thương này sau khi phát hiện bị mất một đứa con, đã cố nén thương thế để chạy ra ngoài đi tìm, hiển nhiên bây giờ mạng sống của con chim mẹ đã tới cực hạn rồi.

- Bạch sư, ta muốn cứu nó, ngươi sẽ không trách ta chứ?

Trang Duệ ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói chuyện với bạch sư, hắn biết kim điêu cực kỳ chung thủy với bạn đời, nếu một con chết đi, chỉ sợ con kia cũng sẽ không sống một mình.

Đương nhiên, cái này không phải chỉ là Trang Duệ nhìn thấy ở trong tiểu thuyết võ hiệp, mà ở trong tự nhiên cũng không thiếu ví dụ như vậy.

Ô ô

Cổ họng bạch sư phát ra một tiếng gầm nhẹ, nó chỉ nghe theo lời nói của Trang Duệ, về phần cái gì thiện ác đối với nó cũng không khác nhau. Trang Duệ nói cứu, vậy thì cứu.

Vừa rồi vì chữa thương cho bạch sư mà đã tiêu hao khá nhiều linh khí, Trang Duệ cực kỳ nỗ lực mới ngưng tụ được một tia linh khí, phóng ra ngoài được mấy chục thước, rót vào trong vết thương của con chim cái kia.

Két...két.

Nhìn thấy bạn lữ của mình, nhiều lần đứng dậy nhưng cũng liên tục ngã xuống, con chim đực lại mở ra đôi cánh rộng thùng thình, giống như một đôi cánh tay vật, đỡ thân thể con chim cái, hai con chim điêu đỡ nhau đứng lên trước mặt Trang Duệ.

Trang Duệ nhớ rõ trong tác phẩm: " Tây Sương Ký" của Vương Thực có một câu nói như sau: " Sống cùng một chỗ, chết cùng một huyệt, một đời một thế một đôi người". Câu nói này đã miêu ta một câu chuyện tình yêu thê mĩ.

Giờ phút này ở trước mặt Trang Duệ, đôi chim điêu ở trước mặt này đã biểu lộ ra tình cảm không hề thua kém tình cảm của nhân loại, từng tiếng kêu thê lương kia, giống như những cây dao nhọn cắm vào trong lòng Trang Duệ.

- Vạn vật trên thế gian đều có tình!

Trang Duệ cúi đầu, nhỏ giọng cảm thán một câu, nhân loại tuy rằng đứng ở trên đỉnh của sinh vật trên địa cầu, nhưng mà cũng không thể gạt bỏ một ít tình cảm của động vật, đồng dạng cũng chân thành tha thiết mà vĩ đại.

Bởi vì linh khí ở trong mắt của Trang Duệ bị tiêu hao quá độ, tuy rằng một tia linh khí tiến vào cơ thể của con chim cái lúc vừa rồi có thể hóa giải một chút thương thế và giảm đau cho nó, nhưng mà muốn chữa khỏi hoàn toàn thì không thể làm được.

Giờ phút này con chim cái vẫn suy nhược dị thường, nhưng mà đôi mắt chim ưng vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu ai oán, mẫu tử đồng tâm, con chim cái đã cảm thấy đứa con của chính mình ở chỗ này.

- Thật sự chính mình đã làm sai.

Trang Duệ lắc lắc đầu, vốn gia đình kim điêu đang cực kỳ hoàn hỏa, chính mình lại tự nhiên chen chân vào, trộm đi chim non đã không nói, lại còn khiến cho bản thân con chim điêu này bị trọng thương, nguồn gốc của tất cả chuyện này, đều là do mình mà ra.

- Đi thôi.

Trang Duệ kéo khóa của cái ba lô ở trước ngực mình ra, cầm tên tiểu tử chỉ lớn hơn con gà con một chút trong lòng bàn tay, cẩn thận bỏ lên trên mặt đất.

Chiêm chiếp...chiêm chiếp.

Tiểu tử kia không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nhìn thấy cha mẹ ở phía xa xa, vội vàng nhấc cái chân bé nhỏ chạy tới, vừa chạy trong miệng vừa phát ra tiếng kêu to hưng phấn.

Trang Duệ sợ con chim non này phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng đi theo phía sau của nó, trên Đại Tuyết Sơn này cũng không phải chỉ có mấy loài động vật ăn thịt này, nói không chừng ở trong bụi cỏ còn có những loài lang sói đang rình rập.

Cạc, cạc...

Nhìn thấy Trang Duệ đi theo con của mình trở về, con chim bố ngẩng cao đầu lên, cổ họng phát ra tiếng kêu to giống như lời cảnh báo, tuy rằng nó không sợ Trang Duệ, nhưng mà vợ nó đang bị thương ở bên cạnh, dù chim bố là anh hùng cũng không có đất dụng võ.

- Không có việc gì, đừng kích động, ta tới trị thương cho nó.

Trang Duệ ném thanh Khai Sơn Đao trong tay xuống đất, lấy một cuộn băng gạt ra, múa may đối với con kim điêu một chút, hắn cũng không biết đối phương có thể hiểu được hay không, nhưng mà Trang Duệ thực sự là muốn giúp con chim cái băng bó vết thương.

Két.

Trang Duệ càng tới gần, con chim đực trở nên có chút luống cuống, kích động giương đôi cánh thật lớn lên, ngay cả đứa con đang tiến lại gần cũng bị quạt cho té ngã.

Chiêm chiếp...chiêm chiếp.

Sau khi tên tiểu tử kia bị té ngã, thì chạy đến phía sau người cha mẹ nó, ủy khuất nhảy lên trên mu bàn chân chim mẹ, quay đầu hướng về chỗ Trang Duệ kêu lên.

Mặc dù là bị Trang Duệ mạnh mẽ mang đi nhưng mà cảm giác của con chim non đối với Trang Duệ cực kỳ tốt, cái loại cảm giác linh khí tiến vào cơ thể, thoải mái giống như là quay trở lại trong trứng, giống như là cảm giác được ngâm mình ở trong nước ấm vậy.

Nhưng mà tiếng kêu của tiểu tử kia, hiển nhiên không thể giải thích được cho con chim đực hiểu, trong miệng nó vẫn phát ra tiếng kêu bén nhọn, không cho Trang Duệ tới gần, điều này làm cho Trang Duệ có chút đau đầu, chính mình không tới gần con chim cái được, như vậy làm sao chữa thương cho nó đây?

Nghĩ mọt chút, Trang Duệ dùng một chút linh khí còn sót lại trong mắt của mình, rót vào trong đầu con chim bố, cỗ linh khí mát lạnh này, nhất thời khiến cho con chim bố ngừng lại, nghiêng đầu dùng ánh mắt sắc bén có pha lẫn chút hồ nghi đánh giá Trang Duệ.

Trải qua hai năm quan sát, Trang Duệ đã phát hiện trình độ mẫn cảm của động vật đối với linh khí hơn xa so với nhân loại, hơn nữa nếu sử dụng linh khí với động vật trong một thời gian dài, dường như cũng giống như sử dụng ngôn ngữ với nhân loại, khiến cho động vật có thể dễ dàng nghe hiểu, bạch sư chính là ví dụ tốt nhất.

Tác dụng lớn nhất của linh khí chính là tiêu trừ địch ý của động vật, bất kể là tuyết ngao hay là báo tuyết, đều đã chứng minh điểm này, hơn nữa những mệnh lệnh Trang Duệ dùng ngôn ngữ phát ra, báo tuyết cũng đã bắt đầu có thói quen, tin tưởng nếu nó ở bên cạnh Trang Duệ một thời gian nữa, nhất định có thể giống như bạch sư.

Bao gồm cả đôi kim điêu hiện tại này, sau khi thừa nhận lễ vật là linh khí của Trang Duệ cũng dần trở nên ngoan ngoãn, sau khi nhìn kỹ Trang Duệ một cái thật sâu, con chim bố đã không còn đe dọa nữa, hai cánh đang dang ra che cho con chim mẹ cũng đã thu vào.

Về phần con chim mẹ, trong lúc Trang Duệ dùng linh khí chữa thương cho nó ở cự ly xa lúc vừa rồi, nó đã không còn địch ý, đương nhiên chỉ giới hạn ở bản thân Trang Duệ mà thôi, khi nhìn về phía bạch sư, con chim cái vẫn sôi sục ý chí chiến đấu.

- Đừng nhúc nhích, đừng sợ, lập tức sẽ khỏi thôi.

Trang Duệ thật cẩn thận tiếp cận hai con kim điêu, mà cái con chim non kia đột nhiên lại nhảy lên tay Trang Duệ, dùng cái mỏ màu đen nhẹ nhàng mổ lên bàn tay Trang Duệ, đôi mắt to đen bóng chăm chú nhìn Trang Duệ. Dường như nó vẫn còn muốn Trang Duệ dùng linh khí chải chuốt thân thể cho nó.

- Hiện tại thì không được, ngay cả nếu còn linh khí thì cũng phải chữa thương cho mẹ của ngươi trước.

Trang Duệ cười khổ một tiếng, cầm tiểu tử kia đặt lên vài của mình, tuy rằng mới sinh ra được hơn một tháng, nhưng móng vuốt của con kim điêu non này cũng đã rất dài, quắp vào áo ở trên vai Trang Duệ có thể đứng rất vững chắc.

- Kháo, bạch sư thật sự là rất mạnh.

Sau khi đến gần con chim mẹ, Trang Duệ mới phát hiện, chẳng những ở bên trên trảo trái của con chim mẹ bị xé mất một miếng thịt, mà ngay cả cánh của nó cũng bị thương nặng. Nguyên bản cái cánh xinh đẹp, hiện tại đã dính đầy vết máu, từng cái lông dính chặt vào nhau.

Vốn Trang Duệ nhìn thấy vết thương trên người bạch sư lúc vừa rồi, còn muốn mang con chim cái này nướng ăn.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy tình cảm của những con chim điêu này không thua gì so với nhân loại, thì hiện tại Trang Duệ liền muốn cứu sống nó, không chỉ như thế còn muốn nó vẫn có thể trở lại là chúa tể bầu trời.

May mắn là tia linh khí vừa rồi của Trang Duệ đã làm cho miệng vết thương của con chim mẹ ngừng chảy máu, nếu không mà nói vết thương lớn như vậy, chỉ cần đổ máu cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của con chim mẹ.

Dùng thuốc cứu thương của Vân Nam rắc đều lên miệng vết thương của con chim mẹ, sau đó Trang Duệ lấy ra băng gạc băng bó trảo trái của nó lại. Hiện tại hắn cũng không có biện pháp nào khác, linh khí trong mắt bị tiêu hao gần như không còn, cho dù còn một chút thì cũng phải giữ lại để điều trị cho vết thương trên cánh chim mẹ.

Trong quá trình Trang Duệ băng bó cho con chim cái, thì con chim này cũng tràn ngập linh tính, ngoại trừ run rẩy cúi cái đầu nhỏ xuống thì không có động tĩnh gì khác.

Dường như cảm thấy vợ của mình đau đớn, con chim đức cực kỳ ôn nhu đưa cái đầu lại, giúp con chim cái chải chuốt sợi lông ở trên cổ.

Sau khi băng bó tốt vết thương, Trang Duệ cũng không hề keo kiệt sự dụng nốt số linh khí còn sót lại của mình, toàn bộ đều truyền vào vết thương trên cánh của con chim cái.

Đau đớn đã lâu, lại một lần nữa được linh khí trong mắt của Trang Duệ chữa thương, nếu có người ở ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ Trang Duệ đang ướt đẫm nước mắt này không hề có ý đồ đen tối gì với con chim cái này cả.

Cạc cạc...

Thử nhúc nhích đôi cánh, cảm giác đau đớn lúc vừa rồi đã giảm bớt đi rất nhiều, tuy rằng vẫn không thể rong chơi trên bầu trời như trước kia, nhưng mà bay lượn là là sát mặt đất thì hoàn toàn không có vấn đề.

Con chim cái hưng phấn bay đi mấy chục thước rồi mới quay đầu trở lại, bay đến bên người Trang Duệ, dùng cái mỏ người ta nhìn thấy mà sợ hãi, nhẹ nhàng đụng vào người Trang Duệ. Đây là nó đang biểu đạt thiện ý của mình đối với Trang Duệ.

Đừng cảm tạ ta, tất cả đều là do ta tạo ra mà.

Trang Duệ được nó cảm ta thì nét mặt già nua không nhịn được mà đỏ ửng lên, con chim này bị thương đều là do hắn tham bắt con của nó mà ra, hắn mới chính là nguyên nhân đầu sỏ gây lên.

Nhưng mà Trang Duệ tự hỏi, bản thân mình vẫn là có lương tâm, nếu mà không quan tâm rời đi, chỉ sợ kết quả sẽ là con chim cái này mất mạng, chim đực thì tự tự, còn lại ba con chin non chỉ sợ cũng sẽ bị chết đói.

- Các ngươi trở về đi, ngày mai ta sẽ lại đến chữa trị vết thương cho ngươi.

Trang Duệ nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đám lông mượt mà trên người con chim, bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra lông của kim điêu thực sự không phải là màu vang kim mà là màu nâu nhạt. Hoàn toàn không giống như màu vàng nhưng mà được ánh mặt trời phản xạ xuống nên nhìn từ bên dưới thì lông của nó giống y như vàng vậy.

- Tên tiểu tử này, các ngươi cũng mang về đi.

Trang Duệ có chút không nỡ cầm con chim non ở trên vai đặt vào trong lòng bàn tay, thành thật nói, hắn cảm giác nếu con chim non này đi theo chính mình, thì nhất định là sẽ có cuộc sống thoải mái hơn ở trên cao nguyên rất nhiều.

Thành phố hiện tại, tư nhân đã sớm không còn súng ống, nếu con chim non này đi theo mình, thì cả vùng trời của thành Bắc Kinh đều là lãnh địa của nó. Sẽ cực kỳ thoải mái. Các nhà động vật học chỉ nói kim điêu là động vật cần được quốc gia bảo hộ chứ không có nói là không cho phép tư nhân nuôi dưỡng.

Hơn nữa động vật bên người Trang Duệ đều được đối đãi rất chân thành. Nói một cách khác, nếu lúc trước bạch sư nguyện ý đi theo Ban Thiền, tuy rằng Trang Duệ thương tâm, nhưng mà vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn của bạch sư.

Trang Duệ cũng không cho rằng động vật được con người nuôi, nhất định sẽ mất đi tự do và bản năng, cũng giống như bạch sư, mặc dù nó chưa từng trải qua ẩu đả sinh tử, nhưng mà ngay cả bá chủ bầu trời của Tuyết Sơn cũng không phải là đối thủ của bạch sư.

Đương nhiên Trang Duệ đã quên mất việc này cũng có một phần nguyên nhân là do tác dụng của linh khí. Nếu như không có linh khí tẩm bổ, chỉ sợ bạch sư cũng không có được hình thể như bây giờ.

Chiêm chiếp.... chiêm chiếp.

Tiểu tử kia bị Trang Duệ đặt xuống mặt đất, thì không ngờ rằng lại không muốn rời đi, hướng về phía cha mẹ của mình kêu to vài tiếng, sau đó lại trơ mắt nhìn Trang Duệ, bộ dáng rất là đáng thương.

- Ngươi muốn đi theo ta?

Ánh mắt Trang Duệ nhất thời sáng bừng lên, chỉ cần tiểu tử kia nguyện ý là được, về phần hai vợ chồng con kim điêu kia. Trang Duệ sẽ giải thích cho chúng nó, cái gì gọi là cha mẹ không được can thiệp vào hôn nhân của con cái.... Á, sai rồi, là cha mẹ nên tôn trọng lựa chọn sống của con cái.

Két...

Nhưng mà khiến cho Trang Duệ ngoài ý muốn chính là hai vợ chồng con kim điêu kia so với tưởng tượng của Trang Duệ thì lại càng thông minh hơn.

Trong miệng con chim mẹ phát ra một tiếng kêu to, sau đó cúi đầu, dùng cái mỏ của mình cọ sát vào mặt con chim non vài cái, nhìn bộ dáng thì rất là không nỡ.

Đang thân mật với con chim non, một lúc sau chim mẹ làm ra mọt cái hành động khiến cho Trang Duệ kinh ngạc không thôi, nó dùng đôi trảo của mình, cẩn thận cầm tiểu tử kia lên đưa tới trước mặt Trang Duệ.

- Này.... đây là cho ta?

Trang Duệ thật không ngờ, trong lúc chim mẹ bị thương mà vẫn cố ra ngoài để tìm kiếm chim non, thế nhưng mà lúc này lại đem tiểu gia hỏa này tặng cho mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)