Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 501

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 501: Chim điêu non
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trên thế giới này, người với người sẽ có lúc phản bội, nhưng mà Trang Duệ vẫn chưa từng nghe nói qua, có chuyện động vật phản bội chủ nhân của mình.

- Hai vị, chúng ta sẽ rời khỏi đây, rời khỏi đỉnht uyết sơn này, rời khỏi Tây Tạng, có lẽ ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại.

Nhìn thấy hai con kim điêu đang đứng ở trên mặt đất, Trang Duệ cũng không có xem chúng nó là sinh vật thấp hơn, mà là nói chuyện với nó giống như là noisc huyện với bạn bè của mình vậy. Trên trái đất này, kì thật toàn bộ sinh vật đều giống nhau, chỉ sống được một đời, cây cỏ cũng đồng dạng có một đời.

Cạc cạc...Cạc cạc két.

Dường như hiểu được lời nói của Trang Duệ, hai con kim điêu đồng thời ngẩng đầu kêu lên, trong thanh âm còn có tình cảm không muốn rời xa bạn bè, không muốn rời khỏi đứa con của mình.

- Đi rồi!

Trang Duệ dừng chân một chút, hắn biết hai con chúa tể bầu trời này chắc là sẽ không đi theo mình rời đi, để tránh cảm thấy thương tâm, nhưng mà tiểu tử trên vai kia lại không hề biết đến nỗi khổ biệt ly, đang không tim không phổi mổ mổ cái áo của Trang Duệ mà chơi đùa.

Hai con kim điêu nhìn thấy Trang Duệ xoay người rời đi, thì giương cánh phóng lên tận trời cao, nhưng mà một con kim điêu thì hướng về đỉnh núi tuyết bay đi, mà con chim cái kia thì bay về chỗ hang động để trông coi ba đứa con còn lại.

- Bạch sư, chúng ta phải về nhà!

Sau khi thu thập song lều trại, Trang Duệ chất hết đống đồ lên trên người, sau đó còn dùng một đống quần áo, xếp thành một cái ổ ấm áp ở bên trong ba lô cho con chim non.

Đường trở về phải đi qua đỉnh núi tuyết, Trang Duệ cũng không tin được là tiểu tử mới sinh được hơn một tháng này, có thể chịu đựng được nhiệt độ cực lạnh ở trên đỉnh núi.

Nghe thấy tiếng kêu "Chiêm chiếp" của tiểu tử đang nằm ở trước ngực mình, tâm tình của Trang Duệ rất tốt, tục ngữ nói: Không phải đóa hoa nào cũng thơm, không có người nào là hoàn hảo. Tóm lại là phải rời đi, hơn nữa ở thế tục, còn có rất nhiều chuyện mình cần phải làm.

Trên triền núi cũng không có nhiều tuyết đọng, hơn nữa địa thế cũng tương đối bằng phẳng, Trang Duệ đi liền một mạch không hề nghỉ ngơi, tổng cộng chỉ dùng thời gian hơn hai giờ, đúng lúc đến mười hai giờ trưa là đã đi lên đến đỉnh núi.

Đứng ở trên đỉnh núi cao, tuy rằng có thể nhìn thấy những ngọn núi nhỏ ở xung quanh, nhưng mà dường như khoảng cách tới chỗ mặt trời cũng gần hơn rất nhiều, tia tử ngoại mãnh liệt chiếu thắng vào người khiến cho Trang Duệ cảm thấy rất không thoải mái. Hơn nữa áp lực của không khí cũng tương đối thấp khiến cho con chim non ở trước ngực cũng rất phờ phạc.

Nhưng mà thần thái của bạch sư và Đại Tiểu Tuyết thì lại rất nhàn nhã. Tiểu Tuyết khi thì đứng sát vào người Trang Duệ, hưởng thụ một chút đãi ngộ linh khí nhập vào cơ thể, khi thì lại chạy theo bạch sư và tuyết ngao để lấy lòng, khiến cho Trang Duệ nhìn thấy mà muốn bật cười, vị vua của tuyết sơn này cũng thật là giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.

- Mang theo hay là không mang theo báo tuyết xuống núi?

Vấn đề này đã là lửa xém lông mày, chiều nay nhất định mình có thể trở về trong thôn, nhưng mà báo tuyết thì phải làm sao đây? Nó nguyện ý đi theo mình sao? Khi trở về thành phố nóng bức, nó có thể thích ứng sao?

Theo suy nghĩ của Trang Duệ, đương nhiên là hắn muốn mang con mèo loén này về, tuy rằng trong mắt người thường thì báo tuyết là một con dã thú hung mãnh, nhưng mà ở trong mắt Trang Duệ thì so với con mèo nuôi trong nhà thì nó chỉ lớn hơn một chút mà thôi, hơn nữa lại càng thông minh hơn loài mèo nhà.

Nhưng mà xuất phát từ góc độ của báo tuyết, đi với chính mình thì trăm hại mà không được một lợi, đã quen làm vua của tuyết sơn rồi, nó có thể thừa nhận tứ hợp viện nhỏ như cái nhà giam của mình hay không. Được nuôi nấng mỗi ngày, có thể làm hao mòn thiên tính hung mãnh tự nhiên của loài báo tuyết hay không?

- Ài, cứ xuống núi trước rồi nói sau.

Nhìn thấy Tiểu Tuyết vô ưu vô lo, đầu óc của Trang Duệ muốn nổ tung, rõ ràng cứ thuận theo tự nhiên đi, đến lúc đó để cho Báo Tuyết tự mình quyết định.

- Báo Tuyết! Báo Tuyết, cẩn thận, Gia Thố đại ca, anh lui về phía sau, tôi lấy thương đánh nó.

Đột nhiên có một tiếng hô từ bên dưới núi vang lên, theo sau tiếng hô đó còn có cả thanh âm của tiếng sung vang lên, nhưng khiến cho Trang Duệ hoảng sợ chính là hắn không sợ những người này làm tổn thương chính mình, mà là sợ bọn họ làm báo tuyết bị thương.

- Dừng tay, không được nổ súng, không cho phép nổ súng, Bành Phi, lăn ra đây cho ta.

Trang Duệ nhận ra đây đúng là thanh âm của Bành Phi, hắn cũng biết rõ tài bắn súng của Bành Phi rất lợi hại, nếu quả thật hắn nổ súng, đây tuyệt đối sẽ làm tổn thương chỗ yếu hại của Báo Tuyết, cho dù linh khsi trên người mình có mạnh hơn một trăm lần, chỉ sợ cũng không thể cứu được một con báo tuyết đã chết.

Nghe được thanh âm truyền ra từ dưới chân núi, báo tuyết cũng bị dọa cho chạy lên, nhưng mà nó thực sự là nhạy bén, lập tức liền chạy tới phía sau Trang Duệ, thò cái đầu ra ngoài quan sát, không có một chút bản lĩnh nào của vua tuyết sơn.

- Anh Trang?

Sau khi nghe được thanh âm của Trang Duệ, nếu không phải là đang leo trên một chỗ vách đá, Bành Phi thiếu chút nữa là cao hứng nhảy dựng lên, nhưng mà tốc độ tay chân thì nhanh hơn rất nhiều, thuần thục leo lên chỗ đỉnh núi.

- Anh Trang, sau này không được như vậy nữa đó, anh làm tôi sợ muốn chết.

Bành Phi đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng mà vẫn còn nhỏ tuổi, sau khi nhìn thấy Trang Duệ, đôi mắt tự nhiên đỏ lên.

Cha mẹ của Bành Phi mất sớm, sau khi em gái Nha Nha đi theo Trang Duệ, được Trang Duệ chiếu cố như người một nhà, ở trong lòng Bành Phi Trang Duệ cũng giống như là anh của mình vậy. Nếu có thể làm gì để giúp đỡ Trang Duệ, chắc chắn hắn sẽ không do dự mà rút súng.

- Này tiểu tử kia, từ lúc nào mà cậu trở nên yếu đuối như vậy? Đúng rồi, thân thể thế nào? Chỗ bị thương ở ngực đã khỏi hẳn chưa? Ai bảo cậu lên đây?

Trang Duệ nhìn thấy Bành Phi thì cũng rất cao hứng, nhưng mà lại lập tức nghiêm mặt lại, hắn chữa thương cho Bành Phi, thì cũng chỉ dám chữa ở những lúc Bành Phi ngủ, hơn nữa cũng không dám dùng một lượng lớn linh khí. Có lẽ vết thương của Bành Phi mấy hôm trước đến hôm nay vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

- Anh Trang, vết thương của tôi đã sớm khỏi rồi, anh xem.

Sau khi tìm được Trang Duệ, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Bành Phi rốt cục cũng đã biến mất sạch sẽ, lại có thể giống như là đứa bé giơ quyền cước ở trước mặt Trang Duệ để chứng minh sự cường tráng của mình

- Thôi đi, thân thể còn chưa lành, đã dám đứng ở trước mặt ta khoe khoang?

Trang Duệ khinh bỉ liếc mắt nhìn Bành Phi đang thở hổn hển, móc một gói thuốc từ trong ba lô ra, nói:

- Cậu có muốn một điếu không?

Chiêu này của Trang Duệ quá ngoan độc, lập tức khiến cho Bành Phi sợ tới mặt mũi trắng bệch, ở độ cao năm sáu cây số so với mặt nước biển mà hút thuốc, đây tuyệt đối là đốt đèn ở trong nhà vệ sinh, muốn chết mà!

- A! Tiểu Trang, ở nơi này thì đừng hút thuốc, vạn nhất một thở được, thì đó cũng không phải là chuyện đùa đâu.

Người tiến lên núi thứ hai sau Bành Phi chính là hướng dẫn viên du lịch Cách Tang, hắn vừa mới bước lên thì đã nhìn thấy Trang Duệ cầm cái hộp quẹt đang đưa lên miệng châm lửa, thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng ngăn lại.

- Cứ mặc kệ hắn, đánh cho hắn một trận đi.

Gia Thố đi lên cuối cùng, tức giận ồn ào một tiếng, Trang Duệ mất tích hai ngày nay, không thể nghi ngờ là áp lực tâm lý của hắn lớn nhất, hiện tại gặp được Trang Duệ thì cái dây cung căng cứng trong lòng hắn rốt cục có thể thả lỏng được rồi.

Trang Duệ biết ngày đó mình khăng khăng lên núi, sẽ mang lại phiền toái rất lớn cho Gia Thố, vì thế đã chuẩn bị không ít lời nói:

- Ha ha, Gia Thố đại ca, mọi người lên núi để làm gì vậy?

Nhưng mà lời nói vừa mới ra khỏi miệng, Trang Duệ liền ý thức được, chính mình đã lỡ lời rồi.

- Chúng ta lên nói còn để làm gì nữa? Không phải là để tìm tiểu tử nhà ngươi sao?

Quả nhiên sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, Gia Thố mặt đỏ tía tai nhảy dựng lên, cũng không thèm để ý gì đến bối cảnh của Trang Duệ nữa, chỉ thiếu mỗi một chuyện là xắn tay áo lên, đánh cho Trang Duệ một trận mà thôi.

Ô ô.... Ngao ngô.

Nắm tay của Gia Thố còn chưa tới trước mặt Trang Duệ, chợt nghe thấy thanh âm rít gào của dã thú, Gia Thố vào nam ra bắc nhiều, nên kiến thức cũng hết sức phi phàm, lập tức nghe ra đó là thanh âm của báo tuyết,

Nhìn thấy con báo tuyết đang nhe răng nhếch miệng ở phái sau Trang Duệ, lúc này Gia Thố mới nhớ ra, vừa rồi mình còn chưa lên đến đỉnh nùi thì đã nhìn thấy tên gia hỏa kia, nhưng mà Gia Thố có chút không hiểu, vì sao mà con báo tuyết này không tấn công Trang Duệ?

Phải biết rằng báo tuyết trời sinh tính tình hung mãnh, khi cảm giác thấy có nguy hiểm tới gần, thường thường đều sẽ chủ động tấn công, hiện tại ở trên đỉnh núi này tổng cộng có bốn người, theo lý thuyết mà nói con báo tuyết này tuyệt đối là cần tiên hạ thủ vi cường,

- Tiểu Tuyết, đừng có làm ồn!

Trang Duệ xoay người, vỗ vỗ lên đầu báo tuyế một cái, sau đó lại sờ sờ cái cổ của nó, chỉ vào đám người Bành Phi, nói:

- Tiểu Tuyết, nếu ngươi không đi theo ta, sau này tuyệt đối không được làm tổn tương con người, biết không? Trừ khi người đó có hành vi làm thương tổn ngươi, nhìn thấy vật này cần phải chạy ngay đi.

Trang Duệ vốn định muốn nói, bất luận là ở tình huống nào, cũng không được phép làm tổn thương con người, nhưng mà suy nghĩ lại thì thấy có chút không đúng, nếu là có bọn săn trộm lên núi, thì chả phải Tiểu Tuyết sẽ trở thành bia ngắm cho bọn chúng sao?

Khi nói chuyện, Trang Duệ còn cầm cây súng từ trong tay Bành Phi tới, hướng tới chỗ xa xa bắn một hát, tiếng súng khiến cho báo tuyết cũng phải run rẩy, chỉ có bạch sư vẫn uy phong lẫm lẫm đứng ở đó, căn bản là không có hành động gì.

- Thấy không, chính là vật này, nếu thấy có người cầm nó, ngươi liền cắn hắn, hoặc là trốn đi.

Trang Duệ đưa khẩu súng đặt ở trước mặt báo tuyết, dường như nó vẫn còn sợ hãi, Tiểu Tuyết tiến đến trước mặt, dùng cái mũi ngửi ngửi một lúc, rồi lập tức tránh đi chỗ khác.

- Tiểu...Tiểu Trang, tôi nói với cậu này, đây là cậu vừa hát vừa vỗ tay sao?

Trang Duệ nói chuyện với báo tuyết khiến cho đám người Bành Phi đứng xem trợn hắt há mồm, sửng sốt cả người, con dã thú này có thể hiểu được tiếng người sao? Hơn nữa lại có thể dạy bảo cho dã thú cố tình đi tập kích con người.

- À! Con báo tuyết này bị thương, tôi chữa trị cho nó, nên bây giờ nó rất nghe lời của tôi.

Trang Duệ cũng biết hành động vừa rồi của mình, có chút khác người, vội vàng tung tung đám thốc trong tay của mình lên, nói tiếp:

- Sau này con báo tuyết này sẽ không tấn công nhân loại, Cách Tang đại ca sau này ngài trở về trong thôn thì hãy nói với người trong thôn, sau này thấy con báo tuyết này thì không cần đánh, nó sẽ ở chỗ này làm thần giữ nhà cho Đại Tuyết Sơn.

Khi Bành Phi giơ súng lúc vừa tồi, Trang Duệ đã hạ quyết tâm, không mang con báo tuyết này rời đi, cứ để cho nó ở trên Đại Tuyết Sơn đi, bởi vì trở về thành phố, cho dù báo tuyết không cắn người, cũng sẽ bị người ta xem như là quái vật, Trang Duệ không muốn bạn bè của mình lại bị loại đãi ngộ này.

- Không đúng, tuyết ngao mới là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn chúng ta. A! Ở phía sau cậu có.

Cách Tang nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì lặng đi một chút, tiện đà đánh giá báo tuyết một chút. Đột nhiên nhìn thấy bạch sư và con chó cái cực kỳ nhàn nhã nằm ở trên mặt đất, nhất thời lớn tiếng kêu lên.

- Thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn, xin hãy nhận lời chào thân thiết nhất của tôi.

Lúc này đến lượt Trang Duệ giật mình, sau khi Cách Tang nhìn thấy con chó cái, thì lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, lại có thể dập đầu trước mặt nó, trong miệng còn lẩm bầm vài câu, khiến cho Trang Duệ lắc đầu không thôi.

- Mẹ nó, thần giữ nhà cái rắm, chính là vợ bạch sư của ta mà.

Trang Duệ tức giận nghĩ.

- A! Ngộ nhỡ bọn hắn nói tuyết ngao là thần giữ nhà, không cho ta mang đi thì làm sao bây giờ?

Trang Duệ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, khó khăn gãi gãi cái đầu, nhìn thấy con báo tuyết đang có vẻ nôn nóng, nhất thời nảy ra một ý rất hay.

- Cách Tang à.

Sắc mặt của Trang Duệ bỗng nhiên trở nên nghiêm tục, chờ khi Cách Tang ngẩng đầu lên nói:

- Ngày hôm qua tôi ngủ mơ có thấy phật sống báo mộng, ngài nói cho tôi biết, tuyết ngao phải rời khỏi Đại Tuyết Sơn.

- Không, không, phật sống sẽ không báo mộng như vậy cho cậu, tuyết ngao chính là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn chúng ta.

Không đợi Trang Duệ nói xong, Cách Tang liền nhảy dựng lên, cắt đứt lời nói của Trang Duệ, khuôn mặt trở lên ửng đỏ.

Đối với những người dân ở đây mà nói, chó ngao Tây Tạng là bạn bè và đồng bọn thân thiết nhất của bọn họ.

Hôm trước Gia Thố có nói về chuyện chó ngao cứu người. Chuyện này càng làm cho bọn hắn tràn ngập sùng kính đối với vị thần giữ nhà của Tuyết sơn này, hiện tại Trang Duệ nói như vậy, Cách Tang không hề khách khí mà trở mặt đối với hắn.

- Kháo, phản ứng lớn như vậy sao?

Trang Duệ buồn bực một chút, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười, tiếp tục nói:

- Tôi có thể lấy phật sống ra đùa giỡn hay sao? Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật.

Nhìn thấy bộ dáng cảu Cách Tang vẫn tràn đầy nghi hoặc, Trang Duệ nói:

- Ngồi xuống nói đi, các vị vừa mới lên núi, chắc là rất mệt mỏi rồi, Tiểu Tuyết đi bắt cho ta cái gì để ăn đi.

Trang Duệ chính là muốn cho bọn Cách Tang biết một chút, con người và báo tuyết cũng có thể hòa bình ở chung, như thể cũng có thể tạo thành một con đường cho báo tuyết sau này.

Sau khi nghe được Trang Duệ nói, báo tuyết phát ra một tiếng gào ở trong cổ họng, lập tức chạy xuống dưới chân núi, không thấy tăm hơi đâu cả.

- Này...Đây là báo tuyết sao?

Cách Tang nhìn thấy Trang Duệ và báo tuyết ăn ý như vậy, thì tư tưởng có chút hỗn loạn, con báo tuyết này còn biết nghe lời hơn cả chó ngao Tây Tạng sao?

- Cách Tang đại ca, tôi muốn nói thật với anh, phật sống báo mộng nói cho tôi biết, sau này thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn sẽ do báo tuyết thay thế, nó cũng sẽ giống như chó ngao Tây Tạng, bảo hộ an toàn cho người dân du mục, tìm kiếm dê bò bị mất, đem lại cát tường và như ý cho các vị.

Những lời này của Trang Duệ, chính hắn cũng cảm thấy không thể tin tưởng được, chỉ sợ báo tuyết kiêng không ăn dê bò người dân nuôi cũng đã là không tệ rồi, còn bảo bộ? Một chút có lẽ cũng không có.

- Tiểu.... Tiểu Trang, không phải là cậu đang nói đùa đấy chứ?

Cách Tang đã sống hơn ba mươi năm, nhưng trong một phút này, những hiểu biết của hắn hoàn toàn bị Trang Duệ phá vỡ. Ngay cả đứa trẻ mới bảy tám tuổi, cũng đều biết báo tuyết ăn dê bò, mà chó ngao Tây Tạng chính là bảo hộ dê bò, không phải là Trang Duệ đang nói chuyện vô nghĩa đấy chứ?

- Khụ khụ, đương nhiên, đương nhiên không phải là tôi nói đùa rồi.

Trang Duệ ho khan một tiếng:

- Là như vậy, nếu như thời gian trên núi có gió tuyết lớn, các vị có thể mang cho báo tuyết một ít thịt dê, những tổn thật này tôi có thể bổ sung cho mọi người, ai bảo phật sống đã giao chuyện này cho tôi chứ, à tôi sẽ cho những người dân trong thôn hai mươi vạn đồng, coi như là phí tổn cho mọi người nuôi nấng báo tuyết.

Chỉ vì người bạn kết giao trên Đại Tuyết Sơn này, mà Trang Duệ cũng không tiếc vốn liếng, nếu không thể mang nó theo, Trang Duệ cũng muốn cho nó một hoàn cảnh cực kỳ an toàn để nó có thể lớn lên. Hắn cũng có thể nhìn ra, tuổi thọ của con báo tuyết này cũng không lớn, trải qua quá trình được linh khí của mình tẩy luyện, ít nhất còn có thể sống thêm được hơn mười năm nữa.

Nếu Tiểu Tuyết thật sự không bắt dê bò ăn thịt nữa, cũng có thể nhờ người trong thôn đưa thức ăn cho nó, đây cũng không uổng một hồi quen biết của mình và nó.

- Này...này, nó sẽ không tấn công người trong thôn của chúng tôi nữa chứ?

Cách Tang cảm giác thấy trong lời nói của Trang Duệ có ẩn chứa đầm rồng hang hổ, nếu con báo tuyết này mà không cắn người, không phải là bảo lão hổ ăn chay, sư tử ăn cỏ sao? Căn bản là chuyện tình như thế không thể xảy ra.

- Đương nhiên là sẽ không tấn công người trong thôn của anh, nhưng mà sẽ bảo hộ cho mọi người, nó chính là vua của tuyết sơn mà.

*****

Trang Duệ nghĩ kĩ, đợi lát nữa sẽ dẫn báo tuyết xuống núi, khiến cho nó nhận thức được mọi người trong thôn một lượt, sau đó lại ra lệnh cho báo tuyết không được tấn công những người này.

- Việc này để sau hay nói đi.

Cách Tang vẫn có chút không cho là đúng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

- Chúng ta ăn chút lương khô, sau đó thì đi xuống chân núi, đi xuống núi thì sẽ nhanh hơn, nói không chừng đến tối là có thể trở lại trong thôn.

- Đợi một chút, lập tức sẽ có thịt ăn.

Trang Duệ lắc lắc đầu, thanh âm của hắn còn chưa dứt thân hình của báo tuyết liền xuất hiện ở trên đỉnh núi, trong miệng của nó ngậm một con dê núi, so với con dê bắt được ngày hôm qua thì nhỏ hơn một chút, chỉ có khoảng bốn năm mươi cân.

- Đây mà là không ăn dê? Cách Tang có chút không nói gì.

- Đây chính là dê hoang, cũng không phải là nuôi trong nhà, báo tuyết chính là có linh tính, Gia Thố đại ca, thu dọn mọi thứ đi, ăn xong chúng ta sẽ xuống núi.

Trang Duệ bĩu môi, ta con chưa nói là báo tuyết ăn chay, không tấn công người trong thôn của các ngươi còn chưa được sao?

Vừa rồi Trang Duệ nói chuyện với Cách Tang, Bành Phi và Gia Thố cũng chưa ngắt lời, bây giờ nhìn thấy con mồi báo tuyết tha về, mói bắt đầu bận rộn, Bành Phi mổ con dê ra, Gia Thố nhóm lửa, chỉ qua mười phút đồng hồ, từng chuỗi thịt dê tươi mới đã được đưa lên trên đống lửa.

- A! Bành Phi, cho ta một miếng thịt nhỏ đi, nhỏ hơn một chút nữa, nhỏ hơn một chút nữa đi, ừ, được rồi.

Dường như ngửi thấy mùi máu tưi, con chim non ở trong nòng Trang Duệ bắt đầu kêu " Chiêm chiếp" ầm lên, thân thể ở trong ba lô cũng đã bắt đầu tay đấm chấn đá.

Có câu nói nam nhân không thể cự tuyệt lại sự hấp dẫn của thú chơi ưng nuôi chó. Lúc này trong ánh mắt của Bành Phi tràn đầy hai chữ " Hâm mộ", may mà người trước mặt hắn là Trang Duệ, nếu như đổi lại là một người khác, Bành Phi sẽ nổi lên tâm tư cướp đoạt và động thủ.

- Đã nói đây không phải là lão ưng, đây là kim điêu, có hiểu hay không?

Trang Duệ cười nói:

- Ngươi chưa xem phim Thần Điêu Đại Hiệp trên TV sao? Con chim điêu lớn trong đó, chính là tổ tiên của con vật nhỏ này.

Nghe thấy Trang Duệ nói đến chính mình, con chim non kêu " Chiêm chiếp" vài tiếng, sau đó nhẹ nhàng hôn vài cái vào lòng bàn tay Trang Duệ, tình cảnh lần này khiến cho Bành Phi đỏ mắt không thôi, hận người thân thiết với tiểu tử kia, không phải là Trang Duệ mà là chính mình.

- Đây là kim điêu non, tiểu Trang, cậu tìm được nó ở chỗ nào vậy?

Gia Thố đã chuẩn bị xong xuôi bếp lửa, liếc mắt một cái liền nhận ra con chim điêu non này, nhưng mà ánh mắt của hắn cũng không có gì khác biệt đối với Bành Phi, đều là hâm mộ và ghen tị, chỉ kém mỗi việc không thể động thủ mà thôi.

- À! Mẹ của nó bị thương, tôi đã chữa trị cho nó, cho nên nó trả ơn cho tôi, đưa con của nó tặng cho tôi.

Trang Duệ nói dối mà không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, tùy tiện nói lung tung một cái lý do, tuy rằng hắn chữa trị cho con chim mẹ là không giả, nhưng mà đầu sỏ gây nên chuyện này cũng là hắn, cách nói này của hắn tuyệt đối là dát vàng lên mặt bản thân mình.

- Anh Trang, hình như là ngài học tài chính chuyên nghiệp mà? Chưa từng nghe nói là ngài học theo ngành bác sĩ thú y chuyên nghiệp?

Bành Phi thấy vậy thì đi vòng quanh Trang Duệ vài vòng, há mồm nói ra một câu khiến cho Trang Duệ vừa mới uống một ngụm rượu lúa mì Thanh Hoa suýt nữa thì phun hết ra người hắn.

Chủ yếu là Trang Duệ đã nói quá lời rồi, trước tiên không cần đề cập đến Trang Duệ có bản lĩnh chữa trị cho các loài động vật hay không, mà chỉ riêng việc này cũng đã khó tin rồi. Trước hết là chữa trị cho báo tuyết bị thương, sau đó lại chữa cho con chim điêu mẹ bị thương, có phải là tất cả các loại động vật trên tuyết sơn khi bị thương đều sẽ chạy tới bên người Trang Duệ?

- Khụ khụ, nhân phẩm của anh rất tốt, hơn nữa lại còn có công năng đặc dị, có thể nói chuyện được với các loài động vật, đương nhiên là chúng nó sẽ nghe theo lời của anh, đừng nói là tặng cho một con chim non, mà khiến cho chúng nó đi theo anh cũng đều được.

Dù sao thì vợ chồng kim điêu cũng không ở đây, mà cho dù ở đây cũng không thể phản bác lại Trang Duệ, rõ ràng Trang Duệ đang nói bậy bạ, các người có tin hay không thì tùy.

- Tiểu Trang, cậu...cậu có thể tặng con chim non nhỏ này cho tôi được không?

Gia Thố đột nhiên mở miệng nói, trên mặt hiện lên bộ dạng thẹn thùng, những người dân Tây Tạng chất phác cũng không bao giờ đưa ra yêu cầu này nọ đối với người ngoài, Gia Thố cũng phải lấy hết dũng khí mới có thể nói ra những lời này.

- Tặng cho anh? Không được, tuyệt đối không được.

Trang Duệ lặng đi một chút, lập tức giơ tay lên, cự tuyệt nói.

Nói chuyện đùa quốc tế à, vì con chim nhỏ này, bản thân thiếu chút nữa thì đã góp cả cái mạng nhỏ của bạch sư vào, con vật nhỏ này đối với Trang Duệ thì cực kỳ quan trọng, có đổi cả núi vàng Trang Duệ cũng không đổi.

- Tiểu Trang, tôi dùng một trăm con dê, mười con tuấn mã, ba mươi con Ly Ngưu, để đổi lấy con chim non này, có được không?

Gia Thố không từ bỏ ý định, hắn liền đưa ra cái giá của mình, giá cả này đối với hắn tuyệt đối không thấp, tổng cộng lại tuyệt đối có thể đạt tới mấy chục vạn.

Đây cũng là toàn bộ tài sản của bản thân và gia đình của hắn. Toàn bộ dê bò, tuấn mã của hắn đều giao cho người khác chăn nuôi, hiện tại vì muốn mua con chim non này, Gia Thố đã chuẩn bị tiêu hết gia tài của hắn.

- Không bán, Gia Thố đại ca, tôi nói thật với anh, dù anh có mang cả núi vàng núi bạc đến, tôi cũng sẽ không bán, tên tiểu tử này, đúng thật là do mẹ của nó tặng cho tôi.

Trang Duệ căn bản là không cần lo lắng, Gia Thố vừa nói dứt lời, liền thẳng thừng từ chối, đừng nói đến việc bản thân mình không thiếu tìn, mà ngay cả bây giờ mình phá sản, Trang Duệ cũng sẽ không lo lắng mà bán con chim non này đi. Cùng lắm là bản thân trở về trong núi là dã nhân, có đồ ăn uống. À như vậy nhất định là không được với vợ.

Thấy lời nói của Trang Duệ hết sức kiên quyết, sắc mặt của Gia Thố trở nên mờ đi, đã thỉnh cầu hai lần mà vẫn bị Trang Duệ từ chối, lòng tự tôn của người Tây Tạng không cho Gia Thố nói thêm lần thứ ba.

Về phần lời nói Trang Duệ là cái gì con chim non này được mẹ nó đưa cho, căn bản là Gia Thố không tin. Tính tình của kim điêu rất hung dữ, đừng nói là tặng chim con cho người khác, mà ngay cả có người tới gần tổ của nó, kim điêu đều sẽ liều mạng với người đó.

Theo Gia Thố suy đoán, nhât định là Trang Duệ thừa lúc kim điêu đi vắng, lén chui vào tổ của nó để trộm chim non. Nhưng mà Trang Duệ không muốn bán, Gia Thố cũng không có cách nào, chỉ có thể oán trách vì sao vận khí của bản thân lại không tốt.

- Gia Thố đại ca, những cái khác tôi đều có thể cho anh, nhưng con vật nhỏ này rất hợp ý tôi, thật sự không thể cho anh được.

Trang Duệ cũng có chút ngượng ngùng, một đoạn đường đi tới đây, quan hệ của hắn và Gia Thố cũng không tệ, không thể chỉ vì vậy mà phá hủy mối quan hệ này, vội vàng nói lời giải thích.

- Không có gì, thứ này ở trên tay của câu, tôi sợ là cậu sẽ hủy hoại nó.

Gia Thố lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn vể phía con chim non kia có bao gồm cả tình cảm yêu thích.

- Hủy hoại nó? Sẽ không như vậy đâu.

Trang Duệ có chút khó hiểu, chính mình bảo vệ con vật nhỏ này còn không kịp, làm sao có thể hủy hoại nó được?

Gia Thố khoát tay áo, hỏi:

- Tiểu Trang, cậu sẽ huấn luyện chim điêu này sao?

- Không có!

Trang Duệ trả lời rất rõ ràng, hắn chỉ yêu thích mà thôi.

- Huấn luyện chim ưng nghe lời, từ xưa đến nay đều là kỹ năn vô cùng khó khăn, chỉ có người trên đại thảo nguyên mới có thể huấn luyện được chim ưng săn mồi giỏi nhất, khiến cho nó trở thành đồng bọn, anh em của người dân du mục, Gia Thố giảng giải cho Trang Duệ.

Nghe Gia Thố nói xong, Trang Duệ mới cảm giác được, chính mình nuôi con chim non này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Sau khi những người thuần ưng bắt được chim ưng, thì sẽ đeo một cái bao da trên tay, cho chim ưng đậu trên đó rồi bắt đầu "Ngao ưng.

"Ngao ưng" chính là bước thuần ưng đầu tiên, để trừ bỏ đi tính hoang dã của con chim ưng, sau đó mỗi khi sáng ra đều phải đặt con chim ưng lên cánh tay, người đi tới nơi nào thì đều phải mang nó tới nơi đó.

Lúc nghri ngơi buổi tối thì phải mang chó buộc ở bên cạnh để khiến cho ưng không sợ chó. Để ưng đi săn cần phải có ưng, chó, người cả ba thứ phối hợp, thiếu một cái cũng đều không được. Cho đến khi con ưng đặt ở trên cánh tay người thuần ưng có thể yên tâm ăn ngủ."Ngao ưng" coi như đã hoàn thành.

Quá trình này nói thì dễ dàng, nhưng mà muốn làm được thì cực kỳ khó khăn, rất ít người có thể huấn luyện được chim ưng trưởng thành, mà chim ưng con thì cực kỳ hiếm.

Nuôi một con chim ưng con, chẳng những có thể sinh ra cảm tình giữa người nuôi và con chim con, mà có thể khiến cho con chim non nhận mình làm chủ, sau này nó trưởng thành hoặc về già đều dễ dàng sai bảo. Một con chim ưng trưởng thành, đều là ước mơ tha thiết của mọi người dân chăn nuôi ở trên thảo nguyên.

- Hắc hắc, tên tiểu tử này của ta, sau này lớn lên tuyệt đối sẽ thông linh giống như bạch sư, căn bản là không cần huấn luyện.

Sau khi nghe được Gia Thố nói, Trang Duệ cười rộ trong lòng, mục đích của huấn luyện chỉ là để cho chim điêu nghe lời mà thôi, chính mình không cần huấn luyện cũng có thể là được điều này.

- Ôi, thật là khiến cho người ta mơ ước.

Gia Thố thở dài, nói cho Trang Duệ. Thì ra là ông nội của Gia Thố từng là một thợ săn rất có danh tiếng trên đại thảo nguyên Tây Tạng, ông nội của hắn cũng từng nuôi một con chim ưng.

Con chim ưng kia cũng lớn cỡ con chim điêu, mặc dù không dũng mãnh được như kim điêu, nhưng mà trải qua quá trình được ông nội hắn huyến luyện, thì mỗi lần đi săn dường như là đều thành công. Từng trong một mùa đông, một mình nó bắt được hai mươi con sói tuyết, được toàn bộ thợ săn trên đại thảo nguyên tôn là Ưng Vương trên đại thảo nguyên.

Lúc đấy Gia Thố còn rất nhỏ, đã từng thấy qua con Ưng Vương kia vững vàng đứng trên bả vai của ông nội hắn, bắt đầu từ khi đó giấc mộng nuôi một con ưng đã cắm rễ vào trong lòng Gia Thố.

Nhưng mà tận cho tới khi thấy được con chim điêu non của Trang Duệ, hắn mới một lần nữa nhớ lại chuyện cũ khó quên này, lúc này mới muốn táng gia bại sản để mua tân tiểu tử này.

- Gia Thố đại ca, hiện tại cũng không cần săn thú, anh cũng đừng chấp nhất như vậy.

Tuy rằng rất hâm mộ sự chấp nhất của Gia Thố đối với giấc mơ của hắn, nhưng mà Trang Duệ cũng không có ý tứ nhường lại con chim ưng con, con vật nhỏ này là bảo bối của hắn, dù có nói thế nào hắn cũng không bán.

Khi nói chuyện Cách Tang đã nướng xong đám thịt dê núi, sau khi mấy người ăn xong, nghỉ ngơi một lúc. Rồi chuẩn bị xuống núi, nếu như tất cả đều thuận lợi thì khoảng bảy tám giờ tối là có thể trở về trong thôn.

Đội ngũ xuống núi rất có cá tính. Chạy trước tiên chính là bạch sư và vợ của nó, đi ở giữa là đám người Cách Tang và Gia Thố, mà Trang Duệ và báo tuyết thì lại không nhanh không chậm đi phía sau cùng.

Ngoại trừ mấy địa phương hiểm trở ở gần đỉnh núi ra, thì những chỗ khác cũng có thể coi như bằng phẳng. Cứ thế đi bộ chừng năm giờ đã vượt qua ranh giới tuyết rơi, phía xa xa có thể nhìn thấy khỏi bếp bốc lên. Rõ ràng là đã sắp trở về trong thôn rồi.

- Là Gia Thố sao? Đã tìm được tiểu Trang chưa? Bạch sư, là bạch sư!

Ở trên một chỗ dốc thoai thoải, có một cái lều trại được dựng lên. Tác Nam chờ từ sáng hôm qua đến nay ước chừng đã đợi hơn hai mươi giờ rồi, nếu không phải tính cách của hắn trầm ổn, chỉ sợ là sẽ xuống núi tìm thêm người trợ giúp rồi.

Nhìn thấy đoàn người xuống núi, Tác Nam vừa mở miệng hỏi thì đã nhìn thấy bạch sư chạy băng băng phía trước thì không khỏi cao hứng lớn tiếng hô lên. Bạch sư ở đây, tự nhiên là Trang Duệ cũng ở đây.

- Tác Nam đại ca, cảm ơn anh đã quan tâm.

Trang Duệ bước nhanh vài bước, đi tới phía trước đội ngũ, đưa tay lên đối với Tác Nam.

- Tiểu tử thúi này, thiếu chút nữa là hại chết ta.

Sau khi thấy Trang Duệ, Tác Nam thở hổn hển nghênh đón, giơ tay lên đấm vào vai Trang Duệ.

Ngao ngô!

Bạch sư ở phía trước còn không có phản ứng, Tiểu Tuyết đã muốn phản đố, đối thời dựng ngược lông khắp người lên, gào thét đối với Tác Nam.

- Này...Đây là có chuyện gì?

Đột nhiên xuất hiện một con mãnh thú ở trước mặt mình, người có trái tim mạnh mẽ cũng không chịu nổi, báo tuyết xuất hiện khiến cho Tác Nam sợ tới mức đặt mông ngồi luôn xuống đất.

- Báo tuyết, trở về.

Trang Duệ nhéo cái cổ của báo tuyết, kéo nó trở lại người mình, lại làm công tác giáo dục không cho nó đả thương người một phen, lúc này mới quay đầu giải thích với Tác Nam đang có bộ dạng giống như gặp quỷ.

- Không được, việc này ta không thể đáp ứng, đây không phải là lừa gạt người dân ở đây sao?

Sau khi Tác Nam nghe được caau chuyện gọi là phật sống báo mộng xong, tự nhiên là một chữ cũng đều không tin, mặc cho Trang Duệ thỉnh cầu hắn nói chuyện với thôn dân, Tác Nam đều mọt lời cự tuyệt.

- Đi, báo tuyết, đến thân thiện với Tác Nam đại ca nào.

Nhìn thấy Tác Nam không chịu hỗ trợ, Trang Duệ đụng đụng vào Báo Tuyết, con báo tuyết nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tác Nam, lại không biết mình đã dọa cho đối phương sợ tới mức thiếu chút nữa thì hồn bay phách lạc.

- Ta giúp, ta giúp cậu nói là được chứ gì, con này cũng nghe theo lời của cậu sao?

Qua một lúc lâu sau, Tác Nam mới hồi phục lại tinh thần, có chút ngạc nhiên nhìn báo tuyết, một con gia hỏa hoang dã như vậy sao lại nghe theo lời Trang Duệ, nói không chừng lời lẽ của Trang Duệ cũng là thật sự?

- Đương nhiên Tác Nam đại ca, đã khi nào tôi nói dối đâu, đây đích thực là phật sống báo mộng nói cho tôi biết.

Trang Duệ trâng tráo nói, tuy rằng hắn không bịa đặt, nhưng mà trong miệng thì không hề nói thật một câu, Trang Duệ không tin phật giáo, một chút chướng ngại tâm lý trong lòng cũng đều không có.

Két...Cạc cạc!

Ngay trong lúc Trang Duệ và Tác Nam cãi cọ, mọi người nhìn trên bầu trời, xuất hiện hai điểm đen, một tiếng kêu thanh thúy vang tới.

- Ai ui, tiểu Trang bị cậu hại chết rồi. Hai con điêu này là tới tìm con nó...chúng nó sẽ liều mạng với cậu.

Gia Thố xuất thân là gia đình thợ săn, sau khi thấy rõ hai con kim điêu ở trên bầu trời, thì khuôn mặt trở nên khổ không thể tả được.

Thông thường thì thị lực của chim ưng đều cực kỳ tốt, ở trên không trung mấy ngàn thước cũng đều có thể nhìn thấy những con mồi nhỏ như con thỏ ở trên mặt đất, mà những con kim điêu cỡ lớn như thế này thì đôi mắt lại càng như Hỏa Nhãn Kim Tinh, phỏng chừng ngay cả con chuột di động, cũng không tránh khỏi tầm mắt của chúng nó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)