Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 502

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 502: Biệt ly
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hiểu biết của Gia Thố đối với chim ưng đều cực kỳ sâu sắc, hắn biết được hai con kim điêu trên bầu trời kia, nhất định là tới tìm con của mình, nếu con chim non trong người Trang Duệ bị bọn chúng nhìn thấy, tuyệt đối là bọn chúng sẽ liều mạng với đám người bọn hắn.

- Tiểu Bành, chuẩn bị súng, nếu quả thực nó lao xuống, thì dùng súng bắn chúng bị thương.

Sau khi nghe Gia Thố giải thích, Tác Nam cũng cầm khẩu súng tự động lên, loại chim điêu cỡ lớn như thế này thì cả trâu bò cũng có thể quắp lên, nhóm người mình không có găng tay, khẳng địn là sẽ bị thương khi đấu với nó.

Tuy rằng thứ này là động vật được quốc gia bảo vệ, nhưng mà trong điều lệ bảo hộ động vật cũng không có nói, người bị tấn công không được tự vệ, nếu không chắc chắn sẽ được chúng nó cho du lịch trên không một phen.

Chiêm chiếp...Chiêm chiếp.

Đang lúc mấy người Gia Thố vội vàng giống như thỏ bị chim ưng truy đuổi, bọn hắn đang suy nghĩ đối sách, thì Trang Duệ đứng ở bên cạnh tươi cười, ở trước ngực của hắn, con chim non nghe thấy tiếng kêu của cha mẹ nó, thì nhất thời ở trong ba lô thò cái đầu nhỏ như nhung ra khỏi chỗ hở của ba lô.

Trang Duệ nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của tên tiểu tử kia, rõ ràng là sắp rơi ra khỏi ba lô, thì túm nó ra, cầm ở trong lòng ban tay của mình.

- Tiểu Trang, cậu...Cậu làm vậy là để là gì?

Lần này Gia Thố thật sự tức giận, xuất thân của hắn là gia đình thợ săn, không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn làm tổn thương hai con chim điêu kia. Nhưng mà hiện tại đã không thể theo ý hắn, bởi vì hai con chim điêu kia đã xoay tròn ở trên bầu trời, chuẩn bị vọt xuống chỗ đám người bọn hắn.

- Tác Nam đại ca, Bành Phi, mọi người không được nổ súng, đây là bạn bè của tôi.

Trang Duệ đưa tay đè cái nòng súng Tác Nam đang đưa lên, xoay mặt nhìn về phía Gia Thố, nói:

- Gia Thố đại ca, không phải lúc trước tôi đã nói cho anh biết, tên tiểu tử này là do cha mẹ nó tặng cho tôi, làm sao anh lại không chịu tin tưởng?

- Cậu...Cậu nói thật sao?

Thần tình của Gia Thố hoàn toàn dại ra, cậu chuyện lúc trưa này của Trang Duệ, hắn hoàn toàn là không tin tưởng ngay từ đâu, một lời cũng không tin.

- Này, Gia Thố đại ca, tôi rảnh rỗi tới mức không có việc gì mà nói đùa với anh sao?

Trang Duệ bĩu môi, nâng cao hai tay lên, tiểu tử trong lòng bàn tay kia cũng dùng sức kêu lên, hai đối cánh rập rạp lông tơ cũng được nó ra sức vỗ, đương nhiên nó cũng chỉ có thể đứng dậy chứ không bay được.

Trang Duệ tin tưởng, hai con kim điêu kia đã phát hiện tên tiểu tử này ở đây rồi, vì vậy mới tìm đến chỗ mình. Ở trên bầu trời, dường như không có sinh vật gì có thể giấu diếm được ánh mắt của bọn nó.

Trang Duệ đã từng xem qua một bản tin, biết được đôi mắt cua chim ưng chứa đựng rất nhiều nguyên tố phong phú, cao hơn con người cả trăm lần, hơn nữa hệ thống thị giác độc đáo của chim ưng cũng có thể phóng đại mọi vật lên mấy lần. Cũng giống như người ta dùng kính viễn vọng quan sát bầu trời vậy. Chim ưng cũng có thể làm như thế, nhưng mà nó dùng đôi mắt để quan sát mặt đất.

- Hai cim kim điêu kia còn đang nắm đồ vật gì đó.

Khoảng cách tới mắt đất của hai con kim điêu ngày càng gần, thì mọi người cũng thấy được rõ ràng, ở trong móng vuốt của con kim điêu lớn, có quắp theo một con dê núi đã chết.

Nhìn hình thể của con dê núi này, thì ít nhất cũng hơn trăm cân, nhưng mà nhìn hình dáng phi hành của con kim điêu kia thì hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng.

Thanh âm của Gia Thố vừa mới vang lên, hai con kim điêu kia cũng đã bay tới bên trên đỉnh đầu mọi người, con kim điêu đang tha con mồi kia khi cách mặt đất chỉ còn khoảng bốn mươi mét thì lập tức buông lỏng móng vuốt, con dê núi liền rơi xuống trước mặt Trang Duệ, phát ra một tiếng ầm vang.

- Ta kháo, có chút đạo đức nào không hả, thả đồ vật từ trên cao như vậy xuống.

Trang Duệ bị con dê núi từ trên trời cao rơi xuống làm cho hoảng sợ, nếu không phải mình đã né sang bên cạnh một chút, không chừng đã bị nó rơi vào người.

Két...Két..

Có lẽ vì ở chỗ này có nhiều người, kim điêu bay tới chỗ cách khoảng mấy chục mét, mới dùng một tư thế vô cùng duyên dáng đáp xuống mặt đất. Kích động vỗ vỗ đôi cánh dài gần ba mét, hướng về chỗ Trang Duệ kêu lớn.

- Ha ha, đi, tới chỗ cha mẹ của ngươi đi, bạch sư, không cho phép các ngươi nhúc nhích, đứng yên ở chỗ này.

Trang Duệ đặt con chim non lên mặt đất, tiểu tử kia lên nhảy nhót hướng về chỗ cha mẹ chạy tới, Trang Duệ cười híp mắt đi theo phía sau, trước khi đi còn dặn dò bạch sư một câu, hôm qua nó với kim điêu vẫn còn là cừu địch sinh tử, đừng có nhịn không được lại lao lên thì hỏng.

Hành động lần này của Trang Duệ, khiến cho mấy người còn lại đều sợ ngây người.

Bọn hắn thật không ngờ, hai con kim điêu này chạy vội tới là để tặng thức ăn cho Trang Duệ. Cái này cũng không phải suy đoán, con dê trên mặt đất chính là minh chứng tốt nhất, cái này cũng chứng mình đôi kim điêu đưa con chin non cho Trang Duệ không phải là do hắn nói bậy bạ.

Mấy người đã từng nghe nói đến việc từng có thợ săn chữa thương cho mãnh thú, mà sau khi con mãnh thú đó khỏi bệnh, sẽ thường xuyên mang cho người thợ săn kia một ít con vật nhỏ, nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết, thật sự thì chưa ai nhìn thấy bao giờ.

Một màn trước mặt này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức về động vật của bọn hắn. Chuyện này chỉ có thể xuất hiện trên con người chứ không phải trên động vật.

Nhìn thấy Trang Duệ không ngừng tiến đến chỗ hai con kim điêu, trong lòng Gia Thố cũng tràn đầy lửa nóng, cất bước hướng đến bên này chạy tới, muốn quan sát gần hơn một chút, đám người Bành Phi lại càng không cần phải nói, ai cũng không muốn buông tha cho cơ hội tiếp xúc với loài động vật thông linh như vậy.

Két...Cạc cạc...

Lúc Trang Duệ đi tới, hai con kim điêu còn không có phản ứng gì, nhưng mà sau khi thấy mấy người kia tới gần, con chim đực lập tức giơ cánh lên, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn cảnh cáo mọi người.

- Bành Phi, mọi người đừng tới đây.

Trang Duệ dừng bước, khoát khoát tay áo đối với mấy người phía sau, hắn cũng muốn thân cận với hai con kim điêu này, bởi vì qua ngày hôm nay, Trang Duệ sẽ rời khỏi nơi này, không biết bao giờ mới lại có thể quay lại, nhưng mà kim điêu có thể sống được hơn mười năm, chắc là vẫn còn cơ hội gặp lại.

Đám người Bành Phi nghe thấy lời của Trang Duệ thì dừng ở chỗ cách hai con kim điêu kia khoảng mười mét, thần tình hâm mộ nhìn Trang Duệ tiến đến gần hai con kim điêu, lấy tay chải chuốt sợ lông trên người của nó.

Chiêm chiếp...Chiêm chiếp.

Tiểu tử kia cũng chạy dưới chân con kim điêu, nhưng mà vì vóc dáng quá nhỏ, chỉ có thể chuyển động ở dưới chân con kim điêu, nhanh chóng kêu lên đến chói tai, lại còn không ngừng dùng cái mỏ của mình mổ mổ lên chân của mẹ nó.

- Ha ha, đi lên.

Trang Duệ nở nụ cười, lấy tay nâng tên tiểu tử kia lên, sau đó ngồi ở trên cỏ, hắn ngồi xuống, liền có thể thấy được vóc dáng của hai con kim điêu kia, dáng người của con chim mẹ ít nhất cũng cao hơn Trang Duệ một cái đầu.

Đôi mắt sắc bén của hcim mẹ, giờ phút này đều tràn đầy dịu dàng, giống như là mắt chim câu vậy. Cái mỏ khoằm nhọn hoắt thì đưa vào trong tay Trang Duệ, cọ cọ vào người con chim non ở trong lòng bàn tay hắn.

Cho dù đám người Bành Phi đang đứng cách xa hơn mười mét, cũng có thể cảm giác được tình cảm của con chim mẹ đối với chim con.

Biểu hiện của con chim bố luôn rất cao ngạo, nhưng mà ánh mắt cũng nhìn tiểu tử kia rất chăm chú, dường như cũng có thể cảm giác được sắp phải chia lìa với con của mình.

- Đây là các ngươi mang đến cho ta sao? Cám ơn các ngươi đã mang đồ ăn đến cho chúng ta.

Do đánh nhau xong mới thành bạn bè, cảm tình này của kim điêu cũng biểu hiện cho chỗ tốt đẹp của Đại Tuyết Sơn, cứ như vậy rời đi, trong lòng Trang Duệ cực kỳ không muốn.

Két ...Cạc cạc

Con chim bố phát ra một tiếng kêu to, ngẩng cao đầu lên gật gật, sau đó giương cánh, nhẹ nhàng đặt lên trên vai Trang Duệ, giống như là bạn tốt ôm nhau vậy.

- Thần tích, quả là thần tích.

Không biết từ khi nào, hướng dẫn viên du lịch Cách Tang và Gia Thố đều quỳ rạp xuống đất, cúng bái hai con kim điêu này.

Trong ca dao sáng thế của người Tây Tạng " Tư Ba Hình Thành Ca" có nói: Thiên địa hỗn hợp một chỗ, phân khai thiên địa là đại bàng, lại cho rằng đại bàng đẻ trứng mà tạo thành thủy tố của người Tây Tạng.

Ở trong các bức tượng của phật giáo Tây Tạng, cũng có bức tượng Đại Bằng Kim Sí Điểu, rất nhiều tộc nhân người Tây Tạng đều mang theo bên mình bức tượng Đại Bằng Kim Sí Điểu, họ tin tưởng làm như vậy có thể luôn cát tường, có được trí tuệ và sức khỏe.

Đương nhiên, đây cũng là nhân vật trong truyền thuyết, cũng chưa từng thấy ai coi kim điêu như đại bằng cả, nói như vậy cũng có chút quá đáng.

Cho nên vóc dáng của Cách Tang và Gia Thố lại càng giống như phật tử sùng đạo, khi nhìn thấy con kim điêu thông linh như vậy, có thể hiểu được ý tứ của Trang Duệ, lập tức cho là thần linh hiển lộ dấu vết, liền tiến hành bái lễ đối với hai con kim điêu này.

- Các Tang đại ca, khi trở về phiền anh nói với mọi người trong thôn không được dùng súng bắn chúng nó, chúng nó chính là vật cưỡi của Phật Tổ.

Trang Duệ chứng kiến hành động của Các Tang và Gia Thố, trong lòng nhất thời vui vẻ. Nơi Tây Tạng này không giống như trong nội địa, gần như là trong tay mỗi một người dân chăn nuôi đều có súng. Ngộ nhỡ mùa đông con kim điêu không có đồ ăn, sẽ tới bắt trộm dê bò để ăn, như vậy nói không chừng sẽ bị người dân làm bị thương.

- Không dám, không dám, khi nào trở về tôi sẽ nói với mọi người trong thôn.

Cách Tang liên tục xua tay, ánh mắt nhìn về phía kim điêu đều tràn đầy ngưỡng mộ và sợ hãi, đối với lời nói báo tuyết thay thế nhiệm vụ trở thành thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn Trang Duệ nói lúc trước cũng đã bắt đầu bán tín bán nghi.

Chuyện trước mắt xảy ra, khiến cho hắn không thể không tin, không chỉ có báo tuyết thông linh mà ngay cả chúa tể bầu trời là kim điêu cũng đều biểu lộ ra thiện ý đối với Trang Duệ. Trong suy nghĩ của Cách Tang, trừ khi là phật tổ hiển linh ra thì không ai có thể làm được chuyện này?

- Bành Phi, lột da của con dê núi kia ra, nội tạng thì cho kim điêu ăn, chúng ta nướng thịt, ăn xong sẽ trở về trong thôn.

Trang Duệ nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, mặt trời đã chậm rãi lặn về phía tây, sắp sửa bị tuyết sơn che kín, đã đến lúc rời đi rồi.

- A! được rồi.

Bành Phi đáp ứng, chạy về chỗ con dê núi đã chết kia, cực kỳ nhanh nhẹn mổ nội tạng ra, ném cho kim điêu, Gia Thố và Cách Tang cũn sửa sang lại củi lửa, vừa kịp lúc trời vừa tối lại, thì một đống lửa trại hừng hực đã được đốt lên.

- Không được rồi, hôm nay chúng ta sẽ ở lại chỗ này, ngày mai sẽ xuống núi đi.

"Nhìn núi làm ngựa chết". Tuy rằng từ chỗ này đã có thể nhìn thấy sơn thôn, nhưng mà muốn đi đến đó, ít nhất phải mất thời gian bốn năm giờ.

Sau khi vợ chồng kim điêu ăn xong phần nội tạng của con kim điêu, thì đã mang theo một cái đùi dê rời đi, trong hang động vẫn còn có ba tiểu tử cần phải chăm sóc.

Hai con kim điêu đi rồi, Gia Thố quả thực là có chút phờ phục, mãi đến khi Bành Phi mang chuỗi thịt xiên nướng trên đống lửa hắn mới bắt đầu công việc chuẩn bị bữa tối.

Thịt dê nướng vàng óng được Gia Thố không ngừng đảo đều, mỡ dê rơi tích tích xuống đống lửa khiến cho đống lửa bùng lên. Mùi thịt dê nướng khiến cho Trang Duệ khẽ động.

Tuy rằng mấy ngày nay đều ăn thịt nướng, nhưng mà kỹ thuạt của Trang Duệ, hiển nhiên không thể so sánh với tên gia hỏa vừa mới ra đời đã ăn thịt nướng như Gia Thố. Bí quyết giữ lửa và nướng thịt hắn vẫn còn kém xa Gia Thố.

- Chúng ta đốt lửa trại ở chỗ này, người trong thôn có thể nhìn thấy, vậy nên cứ để ngày mai hãy xuống núi.

Tác Nam lo lắng đám người Trang Duệ đã đi một ngày rồi, hiện tại nếu chạy về trong thôn chỉ sợ phải tới nửa đêm mới đến nơi, không bằng ở chân núi nghỉ ngơi một đêm, chờ ngay mai hoàn toàn bình phục thì sẽ tiếp tục xuống núi.

Đám người Cách Tang đã mang theo toàn bộ lều trại của đám sinh viên, còn có cả những công cụ leo núi nữa. Cũng không sợ không có trang bị để xây dựng chỗ nghỉ chân tạm thời ở chỗ này.

- Cũng được, tôi cũng không sao cả.

Trang Duệ gật gật đầu, lại đút tên tiêu tử kia vào trong ba lo, chỉ để lộ cái đầu của tên tiểu tử kia để đút thịt cho nó, nói:

- Tác Nam đại ca, ngày mai xuống núi, tôi cũng muốn quay về, tôi ở nơi này đã quá lâu rồi, còn có một số việc phải xử lý.

- Cũng được, phỏng chừng người trong bệnh viện cũng vẫn chưa đi, ngày mai cậu cùng với bọn họ rời núi, tôi và Ba Tang sẽ tiếp tục ở đây hai ngày nữa.

Tác Nam gật đầu đồng ý, thứ nhất hắn đã từng nói, Trang Duệ tùy ý có thể rời đi bất kỳ lúc nào, thứ hai hắn cũng sợ Trang Duệ không nghe theo hắn, tự tiện hành động. Lần này hắn mất tích hai ngày đã khiến cho Tác Nam mấy ngày sau cũng không được ngủ yên.

Hai ngày này Tác Nam cũng không còn lo lắng chuyện linh đồng chuyển thế đầu thai nữa, hắn chuẩn bị tiếp tục ở đây thêm vài ngày, quan sát một chút, hắn cũng có thể thấy được Trang Duệ và Ba Tang đều rất coi trọng tên tiểu tử kia.

Có Cách Tang ở bên cạnh, việc này cũng không thể nói gì thêm, Trang Duệ gật gật đầu, cũng không có nói gì thêm nữa.

*****

- Tác Nam đại ca, chuyện tình báo tuyết, anh nói giúp tôi một chút, còn cả Cách Tang đại ca nữa, anh đã nhìn thấy thần điêu, báo tuyết cũng giống như chúng nó, đều là những động vật thông linh của phật tổ.

Trang Duệ thừa dịp Cách Tang vẫn còn đang đắm chìm ở chỗ hai con kim điêu thần dị ở trong ký ức, vội vàng rèn sắt khi con nóng. Có nhân viên công tác trong chính phủ như Tác Nam, còn có người địa phương như Cách Tang giải thích, nói như vậy người trong thôn sẽ càng thêm tin tưởng.

- Nếu nó đến trong thôn, chỉ cần kiêng dê bò, ta sẽ tin.

Hôm nay Cách Tang đã nhìn thấy qua nhiều sự việc làm hiện tại cũng không rõ lời nói của Trang Duệ, rốt cuộc là thật hay giả.

Nhưng mà báo tuyết thông linh như lời nói của Trang Duệ thì Cách Tang tin tưởng. Bởi vì sau khi ở chung một ngày, báo tuyết cũng không có công kích mọi người, hơn nữa bữa trưa đều là do nó mang tới.

- Được, vậy thì thỏa thuận của chúng ta đã xong. Gia Thố đại ca, anh đã nướng thịt xong chưa.

Trang Duệ nghe vậy thì mừng rõ, nếu có thể giải quyết việc này, cũng có thể coi như cho báo tuyết một ân huệ lớn. Bởi vì mùa đông ở trên Đại Tuyết Sơn, thì công việc tìm kiếm thức ăn cực kỳ khó khăn, đến lúc đó có những người dân này trợ giúp, tin tưởng báo tuyết có thể sống sót.

Tâm tình của Trang Duệ rất tốt, tiếp nhân miếng thịt nướng của Gia Thố, liền há to mồm ra ăn. Ngay cả cảm giác vừa đắng vừa chát của rượu lúa mì Thanh Hoa lúc bình thường cũng trở nên ngon dị thường. Một mình Trang Duệ ăn hết khoảng chừng hơn hai cân, cuối cùng đi vào trong lều trại để ngủ, thì cũng phải nhờ Bành Phi giúp đỡ.

- Anh Trang, anh Trang, chúng ta cần xuống núi.

Sáng sớm hom sau, Trang Duệ đã bị Bành Phi lớn giọng gọi dậy, Bành Phi đang đứng ở bên ngoài của Trang Duệ mà gọi, bởi vì ở bên ngoài lều trại đang có ba tên gác cửa nằm úp sấp nên không ai có thể đi vào trong lều được.

- Tốt lắm, cũng nên rời đi thôi.

Rượu lúa mì tuy rằng là cho người ta say, nhưng mà tác dụng không dài, sau khi ngủ một giấc, Trang Duệ liền cảm giác được ý nghĩ của mình tỉnh táo lại, mệt mỏi mấy ngày hôm nay cũng đều tan biến.

Đi ra bên ngoài lều, đám người Gia Thố đã sớm đứng đợi, đang thu thập đồ vật này nọ, Trang Duệ cầm cái túi nước Bành Phi đưa cho, tùy tiện lau mặt vài cái, xem như rửa mặt. Điều kiện ở trên núi rất sơ sài, bốn năm ngày hôm nay hắn cũng chưa đánh răng tắm rửa, nếu như ở nhà, Tần Huyên Băng khẳng định là không cho Trang Duệ lên giường.

Thu thập xong những đồ vật linh tinh, đoàn người liền đi về phía chân núi, vẫn là bạch sư và tuyết ngao chạy ở phía trước, báo tuyết vẫn đi ở phía sau cùng. Ở trên cao nguyên có độ cao hơn bốn nghìn mét so với mặt nước biển, ánh mặt trời cũng không quá nóng bức, thật giống như là thời tiết mùa xuân đầu tháng ba ở trong nội địa.

- Tiểu tử, khi nào thì ngươi mới có thể trưởng thành đây.

Trang Duệ đưa tay vào trong ba lô, để cho con chim non dùng mỏ mổ lên ngón tay của mình, tiểu tử kia cũng rất biết chừng mực, cũng không có dùng hết sức, cảm giác ngứa ngáy vô cùng thoải mái.

- Anh Trang, anh đã đặt tên cho con kim điêu nhỏ này chưa?

Ngày hôm qua đã được nhìn thấy hai con kim điêu thần dị kia, khiến cho Bành Phi vô cùng hâm mộ Trang Duệ, hôm nay vội chạy tới chính là muốn tiếp xúc với con chim non này. Không chừng ngày sau nó trưởng thành cũng có thể nghe theo lời của mình.

- Chưa, tôi cũng chưa biết đặt tên gì thì tốt.

Trang Duệ lắc lắc đầu, dù sao tiểu tử kia sau này được linh khí của mình tẩy luyện, ngày sau nhất định sẽ rất thông linh, gọi là gì cũng đều được, căn bản là không cần huấn luyện.

- Hắc, anh Trang, anh thấy cái tên Tiểu Bạch thế nào? Anh xem, toàn thân của nó đều là lông tơ màu trắng, tôi cảm thấy cái tên này rất không tệ.

Bành Phi nghe thấy nó vẫn còn chưa có tên, bỗng nhiên trở nên hưng phấn hẳn lên, đưa tay kéo khóa của cái ba lô trước ngực Trang Duệ, để cho tiểu tử kia có thể thò đầu ra ngoài. Nhưng mà nghênh đón hắn chính là một cái mổ cực mạnh, khiến cho Bành Phi đau đớn vội vàng rụt tay về.

- Dẹp đi, tiểu tử cậu vừa gọi nó là gì?

Trang Duệ khinh bỉ liếc mắt nhìn Bành Phi một cái, nói:

- Hôm qua cậu không phát hiện ra là lông của cha mẹ nó là màu gì sao? Còn gọi là Tiểu Bạch? Ta nói cho cậu biết, khi nó được hai tháng tuổi, tên tiểu tử này sẽ bắt đầu mọc lông vũ, nhan sắc chắc chắn sẽ không phải là màu trắng.

Có một số loại chim ưng nhỏ khác, khi được hơn một tháng tuổi, cũng đã bắt đầu mọc lông vũ, hơn nữa còn bắt đầu tập bay.

Nhưng mà kim điêu thuộc loại ác điểu cỡ lớn, cần phải trải qua hơn nửa tháng nữa, thì nó mới dần dần mọc lông vũ, hơn hai tháng sau mới bắt đầu tập bay. Nói như vậy kim điêu từ khi được sinh ra đến khi rời cha mẹ cần hơn tám mươi ngày, tính ra là hơn hai tháng.

Tuy rằng đến khi tập bay thì mất nhiều thời gian hơn so với các loại chin ưng nhỏ khác, nhưng mà kim điêu sống lâu hơn chúng nó rất nhiều. Chim ưng thông thường thời gian sống khoảng hai ba mươi năm đã là không tồi rồi, mà kim điêu chỉ cần không gặp phải thiên tai thì ít nhất có thể sống được mấy chục năm.

- Tiểu Bạch không dễ nghe, tôi tên là Tiểu Trang, gọi là Tiểu Kim đi, cậu xem hai con kim điêu ngày hôm qua, đều rất xinh đep, đã vậy thì cứ gọi là Tiểu Kim đi cho dễ nghe.

Nghe thấy Trang Duệ đặt tên cho con kim điêu như vậy, Gia Thố cũng tiến lại, hôm qua nhìn thấy hai con kim điêu kia, cũng là lúc mặt trời ngả về tây, ánh sáng hoàng hôn chiếu lên người hai con kim điêu này, quả thật là có vẻ lóng lánh như vàng, thần thái phi dương.

- Tiểu Kim? Rất khó gọi? Còn không bằng gọi là Kim Tử, vừa dễ nhớ lại dễ đọc.

Tramg Duệ chần chờ một chút, hắn đặt tên cho con kim điêu này là muốn mang theo chữ kim, nhưng mà Tiểu Kim thì thật sữ không dễ nghe, sau khi trưởng thành không phải sẽ gọi nó là lão Kim chứ?

- Anh Trang, anh chỉ biết đến vàng, trong nhà có nhiều vàng như vậy, còn muốn thêm sao?

Bành Phi nắm lấy cơ hôi, cũng không khách sáo với Trang Duệ, mở mồm ra là vàng, im lặng cũng là vàng, chỉ có thể hình dung ra một chữ: Tục!

- Vậy thì gọi là gì?

Trang Duệ lắc lắc đầu nghe thấy tiểu tử kia kêu chiêm chiếp, liền mở miệng nói:

- Bằng không thì gọi là Chiêm Chiếp đi?

Chỉ là đề nghị này của hắn đều bị tất cả mọi người nhất trí phản đối, Tác Nam từ nãy tới giờ không nói lời nào, bỗng nhiên nói:

- Ngày hôm qua nhìn hai con kim điêu kia đều có lông màu vàng. Tiểu Trang bằng không thì gọi nó là Kim Vũ đi?

- Kim Vũ?

Trang Duệ mở miệng nhắc lại, cảm thấy rất dễ gọi, hơn nữa sau này nếu muốn giảm bớt thì cứ có chữ cũ đi, gọi là Kim cũng được, lập tức gật gật đầu, nói:

- Được, vậy thì gọi nó là Kim Vũ!

- Hắc hắc, anh Trang, anh thật là, có cả một cầu thủ bóng đã tên là cái gì Lý...Kim Vũ đấy.

Bành Phi đứng ở một bên nở nụ cười, cái tên này tuy rằng rất hay, nhưng mà không khỏi quá mức nhân tính hóa. Những người họ Kim ở trong nước, phỏng chừng không ít người có tên này.

- Trùng tên không phải là rất bình thường sao. Chúng ta đều là con người, làm sao lại có thể tranh giành tên với động vật được.

Về phần những người trùng tên với con thú này, có thể xúc phạm tới bọn họ hay không, vậy thì không nằm trong suy nghĩ của Trang Duệ.

Bành Phi nghe vậy thì bĩu môi nói, trong lòng suy nghĩ nửa ngày, có một câu vẫn không dám nói ra:

- Anh làm như thế nào không cho người khác gọi là Trang Duệ đây?

- Được rồi, vậy thì gọi là Kim Vũ.

Trang Duệ mặt mày hớn hở cúi đầu, hô lên với tiểu tử ở trong lòng mình:

- Kim Vũ!

Phản ứng của tử kia thực ra cũng nằm trong dự đoán, nó không hề có chút phản ứng nào. Nhưng mà sau khi Trang Duệ hô to thêm mấy lần nữa, cuối cùng cũng nể tình kêu "Chiêm chiếp" lên hai tiếng, Trang Duệ mừng rỡ vội vàng dùng linh khí thưởng cho nó một chút.

Cứ như vậy sau khi đi được hai giờ, Trang Duệ chỉ cần nhắc đến hai chữ Kim Vũ, cam đoan rằng tiểu tử kia sẽ ngẩng đầu lên thâm mật với Trang Duệ, khiến cho đám người Bành Phi đứng xem thì càng thấy hâm mọ và ghen tỵ. Nhưng cũng không thể nói gì được, ai bảo người ta đã cứu con chim mẹ?

Lúc này mọi người đã đi tới chân núi, đã có rất nhiều nông dân trong thôn vội vàng dắt dê bò lên chân núi để chăn. Những con dê bò này tuy đã nhìn quen cho ngao Tây Tạng rồi, nhưng mà sau khi nhìn thấy bạch sư và tuyết ngao thì trở nên hoảng loạn, khiến cho những người dân chăn nuôi kia phải khiến chúng ổn định lại.

Nhưng mà khi báo tuyết xuất hiện thì nhất thời khiến cho thiên hạ đại loạn. Cho dù báo tuyết thành thật đi theo phía sau Trang Duệ thì những con dê bò này cũng chạy loạn đi bốn phía, những người dân chăn nuôi kia căn bản là không thể quản được chúng nó.

Ngao ngô... Ngao!

Hai con chó ngao Tây Tạng đi phía sau bầy dê, khi nhìn thấy con báo tuyết thì lông trên người dựng đứng cả lên, trong mắt lộ hung quang, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp, lưng eo hơi hơi cong lên, bộ dáng giống như là muốn quyết sinh tử với báo tuyết.

Cách Tang nhìn thấy chó ngao và báo tuyết sắp bùng nổ đại chiên, thì vội vàng đứng ra chặn lại, nói:

- Ba Châu, giữ chó của anh lại.

Cách Tang, mau tới hõ trợ, dùng súng bắn nó đi, đây chính là tiểu báo đó, nó sẽ cắn chết dê bò của chúng ta mất.

Ở trong thôn sơn bên dưới Đại Tuyết Sơn này, bởi vì ở trên núi có rất nhiều động vật nhỏ, nhất là ở mùa hạ, rất ít khi nhìn thấy những động vật thích ăn dê bò như lang sói hoặc là báo tuyết. vì thế Ba Châu đi chăn dê bò cũng không hề mang theo súng ống.

Vì bảo hộ dê bò của người trong thôn và con chó ngao Tây Tạng, Ba Châu cầm một thanh đại khảm đao trong tay, dũng cảm xông tới chỗ con báo tuyết.

Nhưng người sống trên thảo nguyên ai cũng biết, tuy rằng chó ngao Tây Tạng được xưng là có thể xé hổ liệt báo, nhưng mà tối đa chúng nó cũng chỉ có thế đấu với cho sói trên thảo nguyên mà thôi. Còn so sánh với những mãnh thú mạnh như sư tử, lão hổ hoặc là báo tuyết, thì không thể so sánh được.

Ba Châu hiểu được, chỉ dựa vào mình và hai con chó ngao Tây Tạng mà muốn đấu lại con báo tuyết này thì là điều không tưởng, Cho lên hắn lớn tiếng nói với Cách Tang, để cho Cách Tang dùng súng bắn con báo tuyết này. Những người sống trong sơn thôn nhỏ này, tự nhiên là không biết cái gì gọi là động vật được luật phát bảo vệ.

- Ba Châu, đây không phải là con báo tuyết bình thường, nó là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn,

Cách Tang kéo Ba Châu lại, nghĩ đến nếu đã đáng ứng với Trang Duệ, rồi, thì sẽ bắt đầu thuyết phục từ Ba Châu trước.

Không giống như những người trong thôn rất ít khi đi ra khỏi núi, Cách Tang cũng đã từng đi tới rất nhiều thành thị ở Tứ Xuyên và Vân Nam. Ở trong thôn cũng được xem như là người tài ba có kiến thức rộng rãi, tuy rằng Cách Tang vẫn không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trang Duệ, nhưng mà biện pháp bồi thường theo lời của Trang Duệ, cũng khiến cho Cách Tang động tâm.

Phải biết rằng đám dê bò ở trong thôn, trừ bỏ những ngày lễ tết mới đem ra giết thịt thì chính là để đi đổi thành các đồ vật như gạo, mỡ, muối, tương, dấm, trà và các loại đồ vật khác. Tuy rằng những người ở phía ngoài cũng đều là dân Tạng nên sẽ không lừa người ở trong thôn, nhưng mà lấy vật đổi vật, tương đối mà nói sẽ thiệt thòi hơn rất nhiều so với bán lấy tiền.

Trừ bỏ đi khoản mà thôn nhất định phải chi tiêu, thì khoản thu vào của mấy chục gia đình ở trong thôn cũng chỉ là mấy vạn đồng tiền mà thôi, chi đều cho tất cả các họ gia đình, thì cũng chỉ khoảng hơn một ngàn đồng mà thôi.

Nếu mà có thể như lời của Trang Duệ, cũng không cần hàng năm đều được nhận tiền, chỉ cần duy nhất hai mươi vạn kia, cũng có thể dùng tất cả số dê bò trong thôn để nuôi con báo tuyết này, vậy thì còn có gì phải lo lắng nữa.

- Cách Tang, đầu óc của anh có vấn đề à? Đây là báo tuyết, là tai họa của dê bò chúng ta. báo tuyết mà anh lại nói nó là thần giữ nhà của tuyết sơn sao?

Là một người tiếp xúc nhiều với bên ngoài nhất ở trong thôn, Cách Tang cực kỳ được người trong thôn coi trọng. Mỗi lần dẫn người lên núi, cũng đều có thể kiếm về cho thôn ít tiền lời. Nhưng mà lời nói của hắn trong giờ phút này, cũng không thể khiến cho người dân chăn nuôi Ba Tang kia tin tưởng.

- Ba Châu, lời tôi nói là thật, cậu nhìn xem, không phải là con báo tuyết kia không hề xông lên cắn bò dê của chúng ta sao. Cậu nhìn tiếp đi, nó có giống như thần giũ nhà của Đại Tuyết Sơn trong truyền thuyết không.

Thật sự là hắn đang dùng lời nói hùng biện, báo tuyết là do được Trang Duệ làm yên lòng cho nên cũng không đuổi theo cắn dê bò bố phía, đối diện với hai con chó Ngao Tây Tạng ở trước mặt thì có chút cảnh giác nhưng mà nó vẫn chưa thèm để vào mắt.

Dù sao chó ngao Tây Tangcó được sức chiến đấu như của bạch sư, thì trên thế giới cũng chỉ có một mình bạch sư mà thôi, cho dù là tuyết ngao là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn trong lòng người dân ở đây, cũng không bằng bạch sư.

- Báo tuyết đi đuổi những con dê bò này về đây, nhớ kỹ không được làm chúng nó tổn thương.

Trang Duệ vì muốn làm cho uy vọng của báo tuyết trở lên sâu sắc, mà đã truyền đạt lại một mệnh lệnh khiến cho người khác nghe cũng không thể tưởng tượng được. Phải biết rằng những hành động như vậy, thông thường đều là do những con chó ngao Tây Tạng làm.

Sau khi nghe được mệnh lệnh của Trang Duệ, cổ họng của báo tuyết phát ra một thanh âm trầm thấp, thân thể lao nhanh ra ngoài giống như là một thanh lợi kiếm, đảo mắt một cái đã chạy tới trước đám gia súc này, dùng móng vuốt và tiếng rít gào dọa cho đám dê bò này quay đầu chạy về chỗ người dân chăn nuôi.

*****

Cho dù là những con dê bò đã chạy xa, thì tốc độ cũng không bằng Tiểu Tuyết, chỉ tốn thời gian bảy tám phút, dê bò ở bốn phía đều phải chạy trở về. Chỉ có điều là thân thể của chúng không ngừng run rẩy. Nếu chúng nó tiếp tục chạy nữa, thì số phận của chúng sẽ rất bất hạnh.

Không phải chỉ có Ba Châu đứng xem trợ mắt há mồm, mà ngay cả Trang Duệ cũng không nghĩ tới, báo tuyết thật là có vài phần tiềm chất của chó ngao Tây Tạng, tuy rằng nó không làm được việc lấy đức thu phục đám dê này như cho ngao, nhưng mà lấy thực lực để dọa đám dê này, cũng là một hành động tinh tế.

- Này...Này...Thật sao?

Ba Châu cũng có chút hồ đồ, báo tuyết ở trong trí nhớ của hắn là loài mãnh thú rất tàn nhẫn, nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại để cho hắn không thể tin tưởng được. Con báo tuyết trưởng thành này, đích xác có thể thực hiện được chức trách của chó ngao Tây Tạng.

Ba Châu xem xét qua loa một chút, vừa rồi đám dê bò chạy đi, lại có thể chạy về toàn bộ, cho dù là chó ngao Tây Tạng cũng không thể làm được nhanh chóng như thế.

Vừa rồi, Cách Tang và Ba Châu đối thoại thì chỉ dùng tiếng Tạng, mãi đến vài câu nói lắp lúc sau, Trang Duệ mới có thể hiểu được, lập tức Trang Duệ vỗ vỗ người báo tuyết, nói:

- Tiểu Tuyết, đi đánh dấu mùi lên trên người hắn, sau này không được cắn hắn.

Báo tuyết ngông ngênh tiêu sái đi đến bên người Ba Châu đang dại ra, dùng cái mũi hít hà trên người Ba Châu vài cái, sau đó xoay người đi đến bên Trang Duệ, cực kỳ biết điều nằm úp sấp ở trên mặt đất.

Mà hai con chó ngao Tây Tạng của người trong thôn kia, được bạch sư đảm bảo, cũng thành thật hơn rất nhiều, tuy rằng ánh mắt nhìn về phía báo tuyết vẫn tràn đầy căm thù như cũ, nhưng mà lại không hề có ý tứ muốn tiến lên liều mạng.

- Ba châu đại ca, đây là phật sống báo mộng cho tôi, sau này nó chính là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn, hơn nữa nó cũng là bạn bè của tôi, khi mùa đông đến, hi vọng người trong thôn có thể dùng dê bò để nuôi dưỡng nó. Về phần phí tổn này, tôi sẽ trả.

Trang Duệ giả bộ thần côn, đem những lời mình đã nói qua với Cách Tang lập lại một lần cho Ba Châu, nhưng mà đáng tiếc là Ba Châu không hiểu biết tiếng Hán cho lắn, cuối cùng Cách Tang vẫn phải làm phiên dịch cho hắn.

Rồi sau đó Ba Châu lại được gặp con tuyết ngao, đây chính là thần giữ nhà trong truyền thuyết, cũng là thứ mà người dân ở đây rất tin tưởng, Ba Châu vội vàng tiến đến quỳ xuống hành lễ, ở bên trong lòng những người dân ở đây, bọn hắn cũng không phải là bái lạy thân thể của chó ngao Tây Tạng, mà là đức phật trong lòng của họ.

Trang Duệ chứng kiến Ba Châu dường như vẫn còn nghi ngờ chuyện báo tuyết tiếp nhận chức vụ thần giữ nhà, mà ngược lại là làm một cái đại lễ thật lớn đối với Tuyết Ngao, sau khi suy nghĩ một chút, cúi đầu nói với báo tuyết:

- Tiểu Tuyết, đi thân mật với Tuyết Nhi một chút đi.

Đại Tiểu Tuyết đều là con cái, sau khi hai con này tiêu trừ địch ý sau, thì thường xuyên có hành động tiếp xúc với nhau. Đối với những hành động lấy lòng của Tiểu Tuyết, thì tuyết ngao cũng rất thân mật dùng đầu lưỡi hồi báo một chút. Nhưng mà hành động này lại chọc giận bạch sư, nó hay hướng về chỗ Tiểu Tuyết rống một tiếng, bắt nó chạy trở về bên người Trang Duệ.

Nhìn thấy tình cảnh lần này, Ba Châu đã không thể không tin, sau khi được Cách Tang và Tác Nam hết sức thuyết phục, rốt cục Ba Châu cũng đã cúi đầu hành lễ đối với báo tuyết.

Trang Duệ đứng một bên xem mà trong lòng cảm thấy vui mừng, phỏng chừng ở Tây Tạng này, Tiểu Tuyết tuyệt đối là con đầu tiên được người ta cúng bái, trở thành một tồn tại giống như là Đồ Đằng vậy.

- Ba Châu đại ca, anh đi về trong thôn cùng với chúng ta đi.

Trước khi trở về, Trang Duệ lại càng muốn Ba Châu đi về với mình, tin tưởng chỉ cần hai người này nói chuyện với người trong thôn, lại có Tác Nam giải thích, như vậy thì còn sợ gì không ai tin nữa.

Qua hơn nửa giờ sau, Trang Duệ để Ba Châu vội vàng dồn dê bò trở về trong thôn, hắn muốn Ba Châu nhốt dê bò lại để cho khi báo tuyết vào trong thôn, cũng sẽ không tiếp tục gây ra động tĩnh to đến như vậy.

Nhưng mà ngay cả như vậy thì động tĩnh cũng không nhỏ, bởi đám cho ngao Tây Tạng ở trong thôn ngửi thấy mùi của báo tuyết thì thi nhau rống lên, liều mạng hướng tới chỗ cửa thôn chạy tới, cho dù là chủ nhân của bọn hắn lúc này cũng không thể ngăn cản được.

Báo tuyết và chó ngao Tây Tạng theo ý nào đó mà nói, thì một cái là người bảo vệ dê bò, một cái chính là lấy dê bò làm thức ăn. Giữa hai loài này chính là quan hệ thiên địch, không thể cùng tồn tại. Đây cũng chính là nguyên nhân mà tuyết ngao và báo tuyết cắn xé nhau ở trên đỉnh núi.

Hơn mười con cho ngao Tây Tạng này chạy như điên, vừa chạy vừa giận dữ hét lên. Cái loại trận thế này đúng là không nhỏ, mặc dù được Trang Duệ vỗ về, nhưng mà báo tuyết cũng đã bắt đầu bất an, trong họng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ, nếu không phải là được Trang Duệ ôm cổ, thì Tiểu Tuyết sữ xoay người chạy thẳng về tuyết sơn.

- Bạch sư, quản lý bọn chúng đi.

Nhìn thấy đám cho ngao Tây Tạng hung hăng chạy tới, Trang Duệ cũng có chút không rét mà run, nếu mà để cho đám gia hỏa này xông tới, tuyệt đối là bản thân sẽ bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, mấy ngày hôm này, trên người mình đã dính không ít mùi của báo tuyết.

Ô ô...Ngao ngô!

Sau khi nghe lời nói của Trang Duệ, bạch sư không chút do dự nhảy xổ ra, đứng trước mặt đám cho ngao Tây Tạng kia, bộ lông trên cổ liền dựng đứng lên, trong họng phát ra thanh âm rít gào.

Đám chó ngao Tây Tạng bị tiếng gầm của bạch sư trấn trụ, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn về phía báo tuyết, hành động có chút luống cuống.

Một con chó ngao Tây Tạng bộ dáng giống như là thủ lĩnh, trong miệng cũng phát ra một tiếng rít gào, nhưng mà rất hiển nhiên là nó không dám trêu chọc bạch sư, mà loanh quanh luẩn quẩn bên người bạch sư vài cái, muốn đi vòng qua bạch sư để công kích báo tuyết.

Ngao ngô!

Đương nhiên có một số con cho ngao Tây Tạng không phục theo mệnh lệnh của bạch sư, điều này làm cho bạch sư cảm thấy mình đã đánh mất hết mặt mũi khi đứng trước Trạng Duệ. Nó phát ra một tiếng gầm giận dữ, sau đó thân thể cao lớn của nó mãnh mẽ đánh móc ra sau gáy, cái móng vuốt của nó vỗ mạnh vào đầu của con chó ngao Tây Tạng kia. Ngay sau đó nhanh như chớp nó dùng cái miệng rộng cắn thẳng vào yết hầu của con chó ngao Tây Tạng kia.

- Bạch sư, đừng cắn chết nó.

Trang Duệ hoảng sợ, bản thân đang muốn đi hòa giải, như vậy thì làm sao con hòa giải được nữa? Hơn nữa còn làm đấu tranh nội bộ?

Kỳ thật đây là Trang Duệ không biết được tập tính của chó ngao Tây Tạng nên mới nghĩ như vậy.

Mỗi một đàn chó ngao Tây Tạng, đều có một con ngao vương. Con này quản lý toàn bộ đàn chó ngao Tây Tạng. Tất cả các thành viên trong đàn đều phải phục tùng mệnh lệnh của ngao vương. Về phần muốn xem ai có thể trở thành ngao vương thì phải xem ai hung mãnh nhất, mỗi một con chó ngao trong đàn cảm giác thấy mình có thể trở thành ngao vương thì đều có thể thách đấu với ngao vương hiện tại.

Nếu khiêu chiến thành công, nó có thể trở thành ngao vương mới, ngao vương cũ sẽ buồn bã mà rời đi. Nếu mà khiêu chiến thất bại, người khiêu chiến hoặc là tử vong, hoặc là cũng phải rời khỏi đàn.

ở trong đàn chó ngao Tây Tạng, mệnh lệnh của ngao vương chính là mệnh lệnh cao nhất, mỗi một thành viên trong đàn đều phải phục tùng vô điều kiện, nếu không cũng sẽ bị coi là khiêu khích đối với ngao vương.

Tuy rằng bạch sư hung mãnh dị thường, nhưng mà sau khi nó đi vào trong thôn cũng không có khiêu chiến ngao vương trong đàn. Nói cách khác, tuy rằng đám cho ngao Tây Tạng này cũng sợ nó, nhưng mà cũng sẽ không phục tùng nó, muốn lấy được quyền ra lệnh cho cả đàn, như vậy nhất định phải đánh bại ngao vương hiện tại đã.

Đây đối với bạch sư mà nói, quả thực là một việc cực kỳ dễ dàng, chỉ cần thời gian ngắn ngủi một phút đồng hồ, khi mọi người còn không kịp phản ứng gì, thì con chó ngao màu đen ban đầu kia, đã kêu lên ở trong miệng của bạch sư.

Ngao ngô!

Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, bạch sư liêng buông lỏng miệng ra, ngang nhiên ngửa mặt lên trời hú một tiếng, mà tất cả đám chó ngao ở trong đây, ngoại trừ tuyết ngao ra thì tất cả đều nằm sấp xuống đất, tỏ vẻ thần phục đối với bạch sư, khiến cho tất cả mọi người đứng xem đều cảm thấy máu huyết sôi trào.

Những người trong thôn nhìn thấy những con chó ngao Tây Tạng sôi nổi chạy ra bên ngoài, cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hơn nữa Ba Châu vào thôn, còn lớn tiếng gọi to, rất nhiều người đều kéo nhau đến chỗ cửa thôn này, nhìn thấy một màn hiển lộ thần uy của bạch sư.

Đương nhiên, tuyết ngao được xem là thần giữ nhà của tuyết sơn, và báo tuyết ở phía sau Trang Duệ cũng đã bị bọn họ phát hiện, Điều này khiến cho bọn họ rối loạn một trận, bọn họ cũng không biết nên cúng bái tuyết ngao trước, hay là chạy về lấy súng bắn báo tuyết.

Về phần báo tuyết tại sao lại hiền như vậy, thì hoàn toàn không có ai quan tâm. Hổ báo, lang soi ở trên đại thảo nguyên vĩnh viễn đều là thiên địch của những người dân du mục.

- Cách Tang đại ca, ngài nên ra tay/

Trang Duệ cúi người ôm cổ báo tuyết, ngẩng đầu vời Cách Tang đến nói.

Cách Tang nghe thấy vậy thì cười khổ, giải thích việc này thật sư là rất con mẹ nó khó khăn, chỉ sợ sau khi mình nói xong thì nhất định sẽ bị mọi người ở chỗ này cho rằng mình là đứa bị thần kinh.

Quả nhiên, sau khi Cách Tang trao đổi, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cộng thêm khinh bỉ, không ai tin tưởng lời nói của Cách Tang, tiếng bàn luận lớn dần lên.

Trang Duệ biết bọn hắn không tin, cũng muốn giải thích cho bọn hắn hiểu, nhưng bất đắc dĩ là ngôn ngữ lại không thông, cũng không biết được bọn họ đang nói cái gì vì thế không khỏi có chút buồn bực.

Một lát sau, ngài trưởng thôn già cũng đã đi tới, sau khi nghe lời nói của Cách Tang thì lại càng phản ứng kịch liệt hơn, còn muốn cầm quải trượng tiến lên đánh Cách Tang, khiến cho Cách Tang sợ tới mức vội vàng chạy tới bên người Trang Duệ, nói:

- Tiểu...Tiểu Trang, việc này tôi không lo liệu được, ai trong bọn họ cũng đều không tin tưởng.

Vừa lúc, Ba Châu đi lùa đám dê bò về cũng đã đi tới cửa thôn, Trang Duệ vội vàng hô lên:

- Ba Châu, Ba Châu đại ca, anh tới giải thích cho tôi với.

Ba Châu đã tận mắt nhìn thấy báo tuyết trợ giúp tìm kiếm đám dê bò về, lại thấy thái độ thân mật của nó với tuyết ngao, vì thế cũng đã bắt đầu tin tưởng lời nói của Trang Duệ là do phật sống báo mộng. Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ thì hắn liền dùng tiếng Tạng trao đổi với người dân trong thôn của mình.

Lần này những người trong thôn cũng không lộ ra thần sắc tức giận nữa, bởi vì một người nói thì bọn hắn có thể không tin, nhưng mà một người luôn thành thật như Ba Châu mà cũng nói như vậy, thì đã khiến cho bọn họ rất nghi hoặc.

Hơn nữa bạch sư cũng ngăn cản đám cho ngao không cho chúng nó tấn công báo tuyết. Điều này cũng làm cho mọi người cam thấy khó hiểu. Trong mắt bọn hắn thì bạch sư cũng là một trong các thần thú phật tổ dùng để cưỡi, nguyên bản vốn là thiên địch của báo tuyết, nhưng mà hiện tại lại bảo vệ cho báo tuyết, khiến cho bọn họ hoài nghi.

- Con báo tuyết kia, thật sự là giúp đỡ cậu tìm dê bò về.

Lão trưởng thôn lại hỏi Ba Châu một câu, chuyện này quá mức ly kỳ, nhưng mà nói không chừng đây thật sự là phật dụ, người có thể làm cho báo tuyết kiêng dè không ăn thịt dê bò, chỉ có phật tổ mới làm được.

Nếu như Trang Duệ biết được ý nghĩ trong lòng của lão trưởng thôn, bảo đám hắn sẽ vui đến mức nở hoa trong lòng, lại có thể cấp cho bản thân mình một cái thân phận cao như vậy, có thể so sánh với cả phật sống.

Ba Châu là một người thành thật, vì vậy hắn cũng sẽ không hề nói dối. Sau khi nghe được lời nói của trương thôn thì thành thật trả lời:

- Chú à, đây là thật, tội tận mắt chứng kiến, Ba Châu có thể thề trước phật sống.

Lão trưởng thông nghe thấy vậy thì lắcđầu, hắn vẫn không thể tin tưởng được chuyện tình thái quá như vậy. Sau khi suy nghĩ mọt chút, lão trưởng thôn đi đến bên người Trang Duệ và Cách Tang khoát tay áo nói:

- Cách Tang, thần giữ nhà của tuyết sơn, là thần bảo hộ của chúng ta.

- Nếu như con báo tuyết này có thể chạy một vòng ở quanh thôn chúng ta, mà không làm tổn thương bất cứ động vật nào trong thôn, thì ta đây sẽ tin tưởng, sau này chúng ta sẽ mang đồ nuôi dưỡng nó.

Vừa rồi lão trưởng thôn cũng đã nghe được lời nói của Cách Tang, họ cũng biết trong thời gian mùa đông ở Đại Tuyết Sơn cần phải cung cấp một ít dê bò để nuôi dưỡng báo tuyết, hơn nữa sẽ nhận được một khoản tiền xa xỉ, cho nên mới nói như thế.

Các Tang nghe vậy thì lập tức phiên dịch cho Trang Duệ, hôm nay xem như hắn đã được mở rộng tầm mắt, nào là báo tuyết, nào là kim điêu, tất cả đều trung thành tuyệt đối với Trang Duệ, hắn bảo gì thì đều nghe nấy, điều này thiếu chút nữa khiến Cách Tang cho rằng Trang Duệ chính là phật sống chuyển thế đầu thai.

- Cách Tang, anh hỏi xem, bọn họ không sợ sao?

Trang Duệ sợ có người ra tay công kích báo tuyết trước, như vậy thì mình cũng không có cách nào ngăn cấm báo tuyết phòng vệ.

- không sợ, chúng ta là người Tạng tộc, chắc chắn là sẽ không sợ nó.

Cách Tang và lão trưởng thôn trao đổi một lúc rồi đưa ra đáp án cho Trang Duệ, nhưng mà lão trưởng thôn này cũng bắt tất cả những đứa trẻ chừng mười tuổi trở xuống đều trở về trong thôn.

Ở đây đều là những thợ săn giỏi, cho dù bị báo tuyết tấn công, thì chống chọi một lúc cũng không đến nỗi mất mạng, cũng đủ để cho người bên cạnh dùng súng bắt chết con báo tuyết này.

- Hắc, cái này thật sự là dễ xử lý rồi, phật sống đã chỉ định nó là thần giữ nhà, đương nhiên nó sẽ không làm bị thương người mà nó thủ hộ.

Trang Duệ nghe thấy vậy thì mừng rõ, lập tức lại làm bộ dáng thần côn, đưa tay sờ sờ lên đầu báo tuyết, chỉ vào những người trong thôn, nói:

- Tiểu Tuyết, đi lưu lại mùi trên người của họ, sau này nhìn thấy họ ở trên tuyết sơn cũng không cần tấn công bọn hắn.

Báo tuyết chưa từng gặp được nhiều người như vậy, kỳ thật trong lòng nó cũng đang sợ hãi, do dự khong chịu tiến lên, cuối cùng Trang Duej phải dùng linh khí để hấp dẫn và ra mệnh lệnh, rốt cục thì nó cũng tiến đến gần đám người đó, cái mũi liên tục hít hà, đi đến bên người lão trưởng thôn còn lè lưỡi liếm bàn tay của hắn nữa.

Mặc dù mọi người ở đây đều bị dọa cho một trận, nhưng mà trải qua lần này, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng lời nói của Cách Tang, nhất thời lớn tiếng hoan ho, dưới sự dẫn dắt của lão trưởng thôn, lại có thể cúi đầu hành lễ đối với Báo Tuyết.

Bành Phi đứng ở bên cạnh Trang Duệ thì cười thầm trong bụng, thì thầm ở bên tai Trang Duệ:

- Anh Trang, anh thật sự muốn lừa dối bọn họ sao.

- Đi qua một bên, anh đang lo liệu chuyện đứng đắn.

Trang Duệ mỉm cười, liếc mắt nhìn bành Phi một cái.

Lão trưởng thôn ở phía sau thì gọi toàn bộ trẻ con đến đây, phải biết rằng có thể nhìn thấy thần thú trên tuyết sơn, đây chính là phúc phận lớn lao.

Báo tuyết bị Trang Duệ dùng linh khí làm dịu lại, cũng đều hít hà mùi trên người của mỗi đứa trẻ. Thậm chí có những đứa trẻ bao gan hơn, con đưa tay sờ lên người báo tuyết, may mà con mèo lén này cũng không có tức giận.

Kể từ đó toàn bộ người dân trong thôn không hề nghi ngờ chuyện báo tuyết là thần giữ nhà của tuyết sơn nữa. Mà Trang Duệ là người có thể giao tiếp được với báo tuyết, lại càng được mọi người trong thôn tôn kính.

*****

Đến giữa trưa, nếu không phải những bác sĩ này chờ đợi Trang Duệ trở về, thì ngày hôm qua đã rời khỏi nơi này, hiện tại cũng đã thu dọn xong, Trang Duệ từ chối kéo lời mời ở lại của lão trưởng thôn, rồi mang theo hai vợ chồng bạch sư chuẩn bị rời núi.

Đi theo bọn họ còn có hai thôn dân cường tráng nhất, đây là vì bọn hắn muốn đi theo Trang Duệ đến thị trấn, đương nhiên chi phí đều là do Trang Duệ bỏ ra, đây cũng chính là một yếu tố rất quan trọng để khiến bọn họ thừa nhận thân phận của báo tuyết.

Két...Cạc cạc.

Ngay trong lúc đám người Trang Duệ đang đi ra khỏi vùng núi, đột nhiên có tiếng kim điêu từ trên bầu trời truyền đến. Từ bên không có một con kim điêu đáp xuống bên cạnh Trang Duệ, mà một con khác có thể hình nhỏ hơn thì trực tiếp dừng ở trên vai Trang Duệ.

- Ta kháo, ngươi không thể nhẹ nhàng được sao?

Trang Duệ bị trọng lượng cơ thể của con chim mẹ làm cho chúi về phía trước, phải bước thêm vài bước mới có thể đứng vững được thân thể.

Két.

Con chim mẹ nhìn vào cái ba lô ở trước ngực Trang Duệ, kêu lên.

Trang Duệ biết được là nó muốn nhìn con của mình một cái, vội vàng thả tên tiểu tử kia ra, con chim mẹ không kìm được lại dùng đầu của mình cọ sát lên thân thể của tên tiểu tử kia, trong mắt toát ra tình cảm nồng đậm, khiến cho Trang Duệ gần như đã coi kim điêu giống như con người.

Hai con kim điêu đột nhiên xuất hiện khiến cho người dân trong thôn hoảng loạn một trận. Nhờ có Cách Tang giảng giải một lần, tất cả bọn họ lại quỳ rạp xuống mặt đất bái lậy một cái. Trang Duệ cũng hiểu được, kim điêu rõ ràng cũng được xếp vào hàng ngũ những tai hoa của dê bò trong thôn vào mùa đông.

Ở vào rất nhiều năm sau đó, những người bên ngoài khi tiến vào trong thôn này đều có thể chứng kiến những chuyện cực kỳ khó hiểu.

Chính là mỗi năm đến thời gian giá rét nhất mùa đông, luôn luôn có thể nhìn thấy một con báo tuyết nghênh ngang tiến vào trong thôn bắt dê bò, ở trên bầu trời cũng thường xuất hiện một con điêu lớn, lao xuống bắt một con cừu nhỏ tha đi, mà người ở trong thôn lại hoàn toàn không để ý đến việc này.

Chuyện này sau đó được truyền bá ra khắp cả thảo nguyên, nhưng mà nguyên nhân chân chính trong đó thì có cực ít người biết được.

Sau khi thân thiết một lúc với con chim non xong, hai con kim điêu lại vỗ cánh bay lên bầu trời, nhưng mà lại luôn lượn vòng tròn ở trên đầu mọi người, mặc cho Trang Duệ phất tay như thế nào, thì chúng nó cũng đều không chịu rời đi.

- Báo tuyết, ta đi rồi, nhớ kỹ sau này không cho phép ngươi tổn thương những người trong thôn ở đây.

So sánh với hai con kim điêu kia, Trang Duệ luyến tiếc nhất chính là con báo tuyết luôn luôn đi theo phía sau mình. Nó rõ ràng là không lớn tuổi lắm, tiểu tử kia cũng rất hợp với sở tích của Trang Duệ.

Nhưng mà thế giới bên ngoài vẫn là thế giới của loài người, kết cục của báo tuyết khi đi ra ngoài Trang Duệ hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu không phải là nó sẽ bị vây ở trong tứ hợp viện của mình thì cũng sẽ bị nhốt ở trong vườn thú cho người ta tham quan. Cho nên Trang Duệ vẫn quyết định để báo tuyết ở lại Đại Tuyết Sơn, trên đại thảo nguyên nó mới có thể chân chính là vua.

Ngao ngô...Ngao ngô.

Báo Tuyết không quá hiểu được ý tứ trong lời nói của Trang Duệ, nó vẫn theo sát phía sau Trang Duệ. Trong suy nghĩ của nó, Trang Duệ giống như là người thân của nó, Trang Duệ đi đến đâu, nó cũng sẽ đi đến đó.

- Tiểu Tuyết, trở về đi, thế giới bên ngoài không phải là nơi thích hợp với ngươi, trở lại Đại Tuyết Sơn, làm vua của Tuyết Sơn đi.

Trang Duệ đột nhiên tức giận, dùng nhón tay chỉ về phía tuyết sơn, lớn tiếng rống lên. Hắn tứ giận khiến cho Tiểu Tuyết nhảy dựng lên, thân thể lùi về phía sau vài bước, dường như đã hiểu được lời nói của hắn.

Nhưng mà sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, báo tuyết vẫn chạy tới bên người Trang Duệ, dùng cái răng nanh khẽ cắn chặt quần ào của hắn, dùng sức kéo Trang Duệ trở lại, trong mắt lộ ra vẻ khát vọng nồng đậm.

- Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, thật sự là ta không thể mang ngươi theo, trở về đi. Đại Tuyết Sơn mới đúng là quê hương của ngươi.

Tiếng nói của Trang Duệ nghẹn ngào, nước mắt không thể ngăn được mà cứ thế tuôn ra, giống như đứa bé cứ ôm lấy báo tuyết mà khóc nức nở.

Trang Duệ có thể cảm thụ được lưu luyến của báo tuyết đối với hắn, đồng thời tim của hắn cũng giống như bị dao cắt vậy.

Chỗ cửa thôn trang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hai con kim điêu đang bay lượn ở trên bầu trời, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kêu to thanh thúy, hơn mười người thôn dan tới đưa tiễn không hề có ai nói chuyện thanh âm yên tĩnh đến nỗi có một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Từ xưa đến nay khi ly biệt luôn khiến cho người ta tổn thương, mặc dù đây là nói về tình cảm giữa người với người, những cũng có thể áp dụng trong trường hợp này. Tuy rằng mới chỉ ở bên nhau có hai ngày, nhưng biểu hiện ngây thơ đáng yêu thường ngay của báo tuyết cũng khiến cho Trang Duệ cực kỳ yêu thích nó.

Ôm cổ báo tuyết, Trang Duệ còn đang khóc rống lên như một đứa trẻ, báo tuyết thì nghiêng cai đầu qua, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy khuôn mặt của Trang Duệ.

Người cẩn thận còn có thể phát hiện, ở bên trong ánh mắt sắc bén của báo tuyết, dường như cũng đã trở nên ướt. Sau khi Trang Duệ đứng dậy liền có hai hàng lệ nhỏ không một tiếng động chảy ra từ mắt của báo tuyết.

Ô ô...Ô ô.

Traong cổ họng báo tuyết phát ra tiếng nức nở, tất cả mọi người đều có thể hiểu được ý tứ không muốn rời xa Trang Duệ của nó.

Mấy nàng y tá trong bệnh viện và hai chị em song sinh của đại học Thanh Hoa nhìn thấy một màn này thì hốc mắt cũng trở nên đỏ ngầu, không kìm lòng được mà có nước mắt chảy ra.

- Tiểu Tuyết, bảo vệ tốt cho lãnh địa của ngươi, bảo vệ cho Đại Tuyết Sơn thật tốt, sau này, nhất định ta sẽ trở lại gặp nguwoi.

Trang Duệ lau nước mắt trên mặt, buông tay đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà hướng tới miệng núi đi tới, bởi vì hắn biết, nếu chính mình tiếp tục quay đầu lại, thì sẽ không nhịn được mà dẫn cả báo tuyết theo.

Ô ô...Ngao ngô.

Báo tuyết biết được người bạn mới này của mình, sẽ phải rời khỏi mình, tời khỏi Đại Tuyết Sơn, thân thể của nó liền nằm rạp xuống đất, hai chân trước không ngừng cào cào vào mặt đất phía trước.

Tuy rằng báo tuyết vẫn muốn đi theo, nhưng mà lời nói của Trang Duệ lại muốn nó trở lại Đại Tuyết Sơn, điều này làm cho con báo tuyết mới trưởng thành không lâu như nó không biết lên lựa chon như thế nào.

Dựa vào linh tính mẫn cảm của động vật thì dường như báo tuyết có thể cảm thấy, chính mình ngày sau cũng không thể tiếp tục nhìn thấy Trang Duệ, trong họng không ngừng phát ra thanh âm nức nở, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ trong mắt nó.

Khi nghe được thanh âm truyền đến từ phía sau, nước mắt của Trang Duệ vừa mới ngừng chảy, lại không nhịn được mà tiếp tục theo khuôn mặt chảy xuống, lệ của nam nhi không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc quá thương tâm mà thôi.

Cùng báo tuyết ở chung một thời gian, cũng không xích mích gì với nó, không lo lắng việc nó sẽ làm trái ý nguyện của mình, cái loại này chỉ là tình cảm thuần túy, khiến cho Trang Duệ thật khó có thể dứt bỏ.

Trang Duệ tin tưởng, hiện tại chỉ cần hắn quay đầu lại phất phất tay, báo tuyết liền sẽ chạy tới bên cạnh hắn.

Nhưng mà Trang Duệ không dám đảm bảo, Tiểu Tuyết sẽ thích cuộc sống mới của nó, Trang Duệ sợ tên tiểu tử đáng yêu này khi trở về thành phố sẽ cảm thấy buồn bực mà chết. Như vậy còn không bằng để nó tiếp tục ở lại Đại Tuyết Sơn, tiếp tục làm chúa tể núi rừng.

Những người đi theo Trang Duệ rời núi, đều trầm mặc lại, đi theo phía sau Trang Duệ hướng ra bên ngoài đi tới.

Tình cảm giữa Trang Duệ và Báo Tuyết, ở trong mắt những người Tây Tạng thì hết sức bình thường, người và động vật hoàn toàn có thể ở chung, nhưng mà đối với những sinh viên của đại học Thanh Hoa thì bọn họ thực sự bị rung động.

Một màn lúc trước đã phá vỡ rất nhiều hiểu biết của bọn họ trước kia, khiến đám sinh viên này càng thêm hiểu biết đói với các sinh vật trong tự nhiên, hiểu được ở trên trái đất này, con người không phải là sinh vật duy nhất có cảm tình.

- Nhìn kìa, mau nhìn, tiểu báo kia đuổi kịp rồi.

Sau khi đi được hơn nửa giờ, một sinh viên đột nhiên hô lên, lời nói đã đánh vỡ sự yên lặng của cả đội ngũ. Gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ có Trang Duệ vẫn làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ thật Trang Duệ đã sớm biết được Tiểu Tuyết vẫn còn đi phía sau, không chỉ có như thế, mà ngay cả hai con kim điêu kia cũng vẫn luôn xoay tròn trên đỉnh đầu của mọi người, thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng kêu to, dường như là để chỉ phương hướng cho cả đội ngũ.

Bành Phi cũng quay đầu nhìn về phía báo tuyết đang đuổi theo, hắn biết trong lòng của Trang Duệ lúc này, khẳng định là rất rối rắm, liền đi nhanh vài bước, đuổi đến bên người Trang Duệ, nhỏ giọng nói:

- Anh Trang, hay là chúng ta mang con báo tuyết kia đi về đi?

- Chúng ta đã nuôi hai tên đại gia hỏa này rồi, nuôi thêm một con báo tuyết nữa cũng không nhiều mà?

Nhìn thấy Trang Duệ không nói lời nào, bành Phi lại nói thêm vài câu, từ ngay từ khi nhìn thấy báo tuyết ngày hôm qua hắn đã bị nó hấp dẫn. Nó so với những con chó bình thường nuôi trong nhà thì còn thông minh hơn nhiều, mà biểu hiện lưu luyến của báo tuyết đối với Trang Duệ cũng khiến cho Bành Phi cực kỳ cảm động.

Trang Duệ nghe thấy vậy thì bước chậm lại, nhìn về phía Bành Phi, đột nhiên hỏi:

- Bành Phi, ngươi đã phải vào trong ngục bao giờ chưa?

- Đã từng đi rồi, làm sao vậy anh Trang?

Đôi tay của Bành Phi không biết đã buôn bán bao nhiêu ma túy rồi, đương nhiên là hắn đã từng đi tù, có đôi khi còn phải bị thẩm vấn nữa.

- Phạm nhân ở trong ngục thì có tự do không?

Trang Duệ nói tiếp/

- Phạm nhân, tự do?

Bành Phi bĩu môi, nói:

- Nếu có tự do thì còn gọi gì là phạm nhân nữa? Nhà giam hoàn hảo thì có địa phương thông khí, còn có cả chỗ lao động. Nhưng mà nếu là trại tạm giam thì cực kỳ thê thảm. Một chỗ nhỏ bé cũng có thể chen chúc tới hơn mười người, có thể buồn đến chết được.

Nói tới đây Bành Phi cũng đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Trang Duệ, vội vàng nói tiếp"

- Anh Trang, cái này cũng không giống mà, mang báo tuyết theo chúng ta cũng không phải là nhốt nó lại một chỗ.

Nhưng mà tiếng nói của Bành Phi ngày càng nhỏ, càng nói càng không có tiếng gì cả. Biểu hiện phục tùng của báo tuyết hiện tại cũng gần như là chỉ đối với một mình Trang Duệ mà thôi, nếu Trang Duệ đi vắng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì vậy thì sẽ liên quan đến cả mạng người.

Nói đi cũng phải nói trở lại, nuôi cho ở trong thành phố là minh chứng tốt nhất. Trang Duệ muốn nuôi báo tuyết ở trung tâm thành phố, chỉ sợ là mặc dù quan hệ của hắn rất tốt thì cũng không thể che giấu những người khác mãi được.

Sau khi Trang Duệ nghe được lời nói của Bành Phi, cũng không hề phản bác, mà chỉ thản nhiên nói:

- Có cái gì khác nhau sao? Tứ hợp viện rộng được bao nhiêu? Chỉ sợ báo tuyết dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ cần mười mấy giây đồng hồ thì có thể chạy đi chạy lại mấy vòng, cậu cho là nó có thể vui được sao.

Nếu Trang Duệ có một tòa thành không giống ai, có lẽ sẽ xem xét đến việc đưa báo tuyết rời núi, nhưng mà tứ hợp viện đối với báo tuyết mà nói, chính là một nhà giam.

Những người từ khi sinh ra đã được pháp luật quản lý nghiêm ngặt còn không thể chịu đựng được giày vò của nhà tù, chứ không cần phải nói đến báo tuyết đã tự do tự tại quen rồi.

Bởi vì phải dẫn theo mấy người sinh viên, tốc độ rời núi của đám người Trang Duệ rất chậm, mãi cho đến khi mặt trời đã ngả về phái tây, mặt trời đã sắp lặn, bọn hắn mới đi ra bên ngoài núi.

Ngoài núi là vùng đất đại thảo nguyên bằng phẳng, ngoài trừ thỉnh thoảng có vài gò đất nhô lên thì không còn những dãy núi liên miên bất tận nữa. Đỉnh tuyết sơn cao ngất ở phía xa xa phản xạ lại quang mang chói mắt của ánh mặt trời khiến cho Trang Duệ không kìm lòng được mà nhớ tới cuộc sống ở trên đỉnh tuyết sơn.

Trong thời gian đi vào trong núi, chiếc xe của Trang Duệ và ô tô của bệnh viện đều được người của bệnh viện trông giữ, mấy ngày nay bọn hắn dựng lều ở nơi này, đối với những người này mà nói, việc này và đi nghỉ phép cũng không có gì khác nhau.

Nhìn thấy đoàn người Trang Duệ đi ở phía xa xa, những người này lập tức thu lại lều trại, đợi cho đến khi đám người Trang Duệ đi tới chỗ ô tô, các nhân viên bảo vệ liền tới chào đón, giúp các bác sĩ và y tá xách các dụng cụ khám chữa bệnh.

- Kia, kia là cái gì vậy?

Một nhân viên bảo vệ đột nhiên chỉ vào một đỉnh núi nhỏ ở phía sau đội ngũ kinh ngạc hô lên.

Ngao...Ngao ngô! Ngao ngô!

Tiếng gầm rũ trầm thấp và hơi khàn vang lên từ bên sườn núi. Khiến cho cả thảo nguyên lập tức trở nên yên tĩnh. Ngay cả những tiếng muỗi kêu ngày hè cũng đều tiêu tán mất. Chỉ còn lại thanh âm thê lương bi tráng này, vẫn quanh quẩn thật lâu sau ở trên thảo nguyên.

Chưa từng có người nào nghĩ tới, báo tuyết lại có thể phát ra thanh âm giận dữ rung trời như vậy, điều này làm cho những nhân viên bảo vệ chưa từng gặp báo tuyết thì hoảng loạn hết cả lên, có người chạy về phía ô tô chuẩn bị sẵn súng.

- Tiểu Tuyết, trở về, trở về đi, Đại Tuyết Sơn mới là nhà của ngươi!

Ngay khi báo tuyết gào thét, rốt cục thì Trang Duệ cũng không nhịn được, quay đầu nhìn về phía báo tuyết đang đứng cách xa mình bốn năm trăm mét, lớn tiếng hô lên, nước mắt lại mơ hồ tràn ngập hai mắt của Trang Duệ.

Không biết là nó có nghe được lời nói của Trang Duệ hay không, báo tuyết vẫn tiếp tục rống lên như cũ, khiến cho bạch sư và tuyết ngao cũng không nhịn được, đồng thời ngẩng đầu lên mà gào thét, vào thời khắc này, trong trời đất chỉ còn tiếng rống giận dữ của mấy con mãnh thú phiêu đãng ở trên thảo nguyên xa xa.

Hai nhân viên bảo vệ kia đi lấy súng cũng đã ngây người tại chô, bọ họ chỉ để ý đến báo tuyết ở phía xa, mà không phát hiện ra ngoại từ bạch sư đang đi bên người Trang Duệ ra thì lại có thêm một con cho ngao Tây Tạng trắng như tuyết nữa.

- Tiểu Tuyết, đây là lần cuối cùng.

Trang Duệ thì thào tự nói, linh khí trong mắt phóng ra, hướng về phía báo tuyết đang đứng cách mấy trăm mét ở phía xa. Hắn cũng không thèm keo kiệt linh khí, linh khí mang theo cả ý thức tiến vào trong cơ thể báo tuyết.

Sau khi linh khí nhập vào trong cơ thể, thân thể của báo tuyết mạnh mẽ run rẩy, tiếng rống nhất thời dừng lại, nhưng mà tiếng nức nở ở trong cổ họng thì vẫn không ngừng lại, dường như nó cũng biết, Trang Duệ dùng phương thức này để từ biệt nó.

Két...Cạc cạc.

Hai con kim điêu đang bay ở trên trời, lúc này thân mình cũng lóe lên kim quang, từ từ hạ thấp xuống đỉnh đầu Trang Duệ, chỉ còn cách co hơn mười mét, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu to, giống như từ biệt người bạn và đứa con sắp đi xa của mình.

Kim Vũ ở trong lòng Trang Duệ đã kêu lên " Chiêm chiếp". Đôi mắt đen thùi tỏa sáng, gắt gao nhìn về phía cha mẹ của nó ở trên bầu trời, đứng ở trên đầu vai Trang Duệ, không ngừng vỗ đôi cánh còn chưa có lông vũ.

- Trở về đi, bạn bè, sau này ta sẽ dẫn Kim Vũ tới thăm ngươi.

Trang Duệ hướng lên trên bầu trời khoát tay, cảm tình của hắn đối với hai con kim điêu này, tuy rằng không sâu đậm như báo tuyết, nhưng mà tình cảm đến chết cũng không từ của chim điêu, cũng đã khiến cho Trang Duệ cảm động rất lớn.

Ở trong đám sinh viên và những bác sĩ kia, cũng có rất nhiều người lấy máy ảnh và điện thoại ra để chụp lại một màn cảm động này.

Đồng thời đối với Trang Duệ bọn hắn cũng sản sinh tình cảm thật tốt. Không biết là người thanh niên có tướng mạo bình thường này, đến tột cùng là có bao nhiêu mị lực, mà có thể làm cho báo tuyết trên mặt đất và ác điểu ở trên bầu trời cũng phải đến đưa tiễn?

Trang Duệ cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta sẽ còn gặp lại mà!

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)