← Ch.515 | Ch.517 → |
Trang Duệ nở nụ cười tự giễu, nếu như việc này của hắn truyền ra ngoài cũng có thể trở thành một tin tức lớn. hai ngày đều lạc đường trong trường, không biết là do trường Kinh Đại quá lớn hay là do Trang Duệ quá ngu ngốc.
- Khi nào về tôi sẽ dẫn cậu đi dạo quanh trường một vòng, cam đoan là lần sau cậu sẽ không lạc đường nữa,
Mấy người bên cạnh nghe vậy thì nở nụ cười, Trương Mãnh lại có thể xung phong nhận việc dẫn Trang Duệ đi làm quen với đường đi trong trường Kinh Đại.
Sau khi Trương Mãnh nói xong, bên cạnh còn có người nói tiếp:
- Mãnh tử, cậu quen thuộc nhất vẫn là đường đến hệ nghệ thuậ cơ mà? Thế nào mà theo đuổi cả nửa năm vẫn còn chưa tán được một em nào vậy?
- Đúng vậy, nhanh chóng đi chứ.
Cả đám bên cạnh lại ồn ào lên khiến Trang Duệ nhớ lại thời mình còn học đại học, cũng cũng với đám anh vĩ vui đùa như vậy. Tất cả đều như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà cảnh tượng như trước còn người thì đã không còn.
Trang Duệ cố gắng hưởng thụ loại cảm giác này, ít nhất thì chuyện ngồi ở chỗ nào cũng đã không còn quan trọng nữa, nhưng mà Trang Duệ vẫn hi vọng là chút nữa tọa đàm không cần đề cập đến chuyên môn, dù sao hắn đối với y học căn bản là dốt đặc cán mai.
Nhưng mà Trang Duệ có mang theo sách khảo cổ, ngộ nhõ buổi tọa đàm này thực vô vị, như vậy hắn sẽ coi như đây là một buổi tự học.
Bên ngoài cầu thang phòng học vẫn còn có người cố gắng chen vào. Trang Duệ quay đầu lại nhìn một chút, cái phòng học này có thể cho hai ba trăm người ngồi học, nhưng ở đây ít nhất cũng đã có bốn năm trăm người, có thể thấy được trình độ của vị chuyên gia trong quân y kia được đánh giá cao như thế nào.
ở trên bục giảng đã có người bắt đầu điều chỉnh thử Microphone và sắp xếp các báo cáo tọa đàm. Qua khoảng mười phút đồng hồ sau, một lão giả dầu tóc trắng tinh nhưng lại vô cùng quắc thước từ bên cửa hông của phòng học đi vào, tiến tới trên bục giảng.
- Các học sinh, trước tiên tự giới thiệu một chút, tôi là Chu... cái này là tranh hay chữ cũng đều không viết sai, chính là ba chữ...
Lời nói của giáo sư Chu khiến cho các học sinh cười lớn một trận, giáo viên hài hước rất được các học sinh hoan nghênh.
- Thật cao hứng khi có thể tới Kinh Đại, đứng ở trên này tôi cũng có cảm giác mình trở nên trẻ hơn.
Buổi tọa đàm hôm nay chia làm hai giai đoạn. giai đoạn thứ nhất là tôi giảng cho mọi người nghe, đây là kiểu giáo dục phổ biến, nhưng mà chỉ có thời gian năm phút đồng hồ, chỉ chiếm một phần thời gian của buổi tọa đàm hôm nay, tôi nghĩ các em đều có thể chịu đựng được.
Giai đoạn thứ hai chính là tự do đưa ra câu hổi, những tình huống trong đông y, những cách nhìn độc đáo gì đó thì đều lấy ra hỏi, tôi biết trường Kinh Đạo có rất nhiều học sinh, như vậy cũng sẽ có rất nhiều tư tưởng riêng biệt, cứ thu gom tất cả những tư tưởng tự do lại, tôi cũng hy vọng thông qua buổi tọa đàm lần này, có thể học hỏi thêm được chút gì đó.
Vị giáo sư tóc bạc kia vừa mới phát biểu, khiến cho trong phòng học và ngoài cầu thang đều có tiếng vỗ tay vang lên, các vị học sinh cũng không nghĩ tới, một vị chuyên gia trong giới y học nói chuyện lại khiêm tốn và hài hước như vậy.
Vốn Trang Duệ cho rằng đây sẽ là một buổi tọa đàm buồn tẻ cũng bị lời nói hìa hước của vị giáo sư này làm cho chú ý, không khỏi buông cuốn sách " Thông luận khảo cổ học Trung Quốc" xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.
- A! Đây không phải là viện trưởng Chu sao?
Khi nhìn rõ vị chuyên gia đang đứng ở trên bục giảng, Trang Duệ không khỏi lặng đi một chút, người này chính là viện trưởng của bệnh viện Giải Phóng mà lần trước Âu Dương Quân đã dẫn hắn đi. Trang Duệ còn nhớ rõ vị viện trưởng Chu kia khi khám cho Tần Huyên Băng thì sử dụng phương pháp bắt mạch. Không nghĩ tới hắn còn là phó viện trưởng của quân y.
Chuyện này kỳ thật cũng không có gì kỳ quái, cái bệnh viện đó vốn là thuộc bộ quân y, trong bệnh viện cũng có rất nhiều bác sĩ đều là giảng viên trong các trường đại học, cởi quần áo trắng ra liền trở thành giảng viên.
Nhưng mà muốn mời một vị thiếu tướng, còn là viện trưởng tới để tọa đàm cũng coi như có khả năng không nhỏ. Phải biết rằng quân đội cũng có nhiều chỗ rất khác nhau, muốn mời vị viện trưởng Chu đến đây chỉ sợ còn khó khăn hơn cả mời một vị thư ký tỉnh ủy.
- Tốt lắm, đã hết năm phút đồng hồ, tôi cũng không dài dòng nữa, bắt đầu tới thời gian hỏi.
Trang Duệ ngây người một chút, năm phút đồng hồ cũng đã qua rồi, trong năm phút này viện trưởng Chu chỉ đơn giản là giới thiệu một số tình huống bắt nguồn của đông y, cũng không có tập trung sâu vào bài giảng, nhưng mà một người ngoài cuộc như Trang Duệ nghe thấy cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
- Chu giáo sư, ngài là một trong những người đi đầu của phong trào châm cứu trong nước, xin hỏi một chút là châm cứu có thể áp dụng cho những căn bệnh nào? Nếu sử dụng phương pháp châm cứu thì làm thế nào mới có thể giảm bớt được bệnh tình?
Tiếp theo một nữ học sinh nhấc tay lên hỏi. Những học sinh ở chỗ này đều là những người chuyên nghiệp, cho dù không học đông y nhưng cũng sẽ không đưa ra những câu hỏi đại loại như so sánh giữa đông y và tây y. Vấn đề này đã được người ta đề cập đến vô số lần, thật sự là không cần phải tiếp tục giải thích.
- Đối với những thnah niên mà nói, châm cứu thực dụng nhất...
Các học sinh đều nghe rõ ràng những trường hợp nên áp cụng trong thực tế, lão nhân trên đài cũng thật cơ trí cười cười vài cái, sau đó chờ cho mọi người yên tĩnh lại mới nói tiếp.
- Đối với những thanh nhiên thích chưng dụng mà nói, châm cứu là biện pháp thực dụng nhất, dĩ nhiên là dùng để giảm béo. Ừ nhưng mà tôi đang nói về công dụng của châm cứu, chứ không phải là so sánh với những thẩm mỹ viện nửa vời trên đường, ngàn vạn lần các học sinh không được lẫn lộn.
Thanh âm của giáo sư Chu còn chưa dứt, trong phòng liền vang lên một trận cười to, đối với những học sinh này mà nói, thì bọn họ không hề thích bầu không khí ngột ngạt trong các tiết học lý thuyết mà thích những buổi diễn thuyết hài hước như thế này.
Tuy rằng tuổi của giáo sư Chu không nhỏ, nhưng mà trên người cũng không có chủ nghĩa giáo điều như những người già kia, nói chuyện giống như là ngựa thần lướt gió, dùng lời nói đươn giản để diễn đạt ra tư tưởng thâm thúy, khiến cho trong phòng có rất nhiều người ngồi cười nhưng cũng không thiếu người ngồi suy tư,
- Châm cứu? Hay là sau này mình sẽ tham gia dự thính một ít tiết học châm cứu?
← Ch. 515 | Ch. 517 → |