← Ch.516 | Ch.518 → |
Trang Duệ ở bên dưới nghe viện trưởng Chu diễn thuyết, trong lòng như có suy nghĩ gì đó, thầm nghĩ.
Sở sõ Trang Duệ có được ngày hôm nay, tài sản kinh ngươi như vậy, hoàn toàn là nhờ vào cặp mắt có thể phát ra linh khí của mình.
Nhưng mà công năng ánh mắt này của Trang Duệ, không chỉ có riêng tác dụng phân biết đồ cổ, chữa bệnh và chưa thương chắc hẳn mới là công hiêu lớn nhất của đôi mắt, hơn nữa qua mấy lần thử nghiệm trên người lão nhân gia, linh khí này dường như cũng có tác dụng đối với việc kéo dài tuổi thọ.
Nhưng mà tính tình của Trang Duệ trời sinh cẩn thận, hơn nữa hắn cũng không có tư tưởng phật gia muốn làm siêu nhân của toàn thế giới, linh khí của hắn chỉ có thể sử dụng cho người thân của hắn, nhưng mà xuất phát từ nguyên nhân bí mật, chỉ có thể trong lúc người khác ngủ say mới có thể sử dụng, như vậy thì hạn chế cũng sẽ rất lớn.
Như là phòng ngủ của mẹ thì tự nhiên là Trang Duệ có thể di vào, hay là có thể điều dưỡng cơ thể giúp Âu Dương Uyển điều dưỡng cơ thể trong lúc bà ngủ say.
Nhưng mà như là Từ đại minh tinh, hoặc là chị của Trang Duệ, còn có đám người chị dâu thì hắn đều không có phương pháp để tiếp xúc được, cứ như vậy cho dù là thân thích thì Trang Duệ cũng không thể chăm lo được.
Nếu Trang Duệ học tập châm cứu thì có thể giải quyết chuyện này, đương nhiên cũng phải chờ đến khi Trang Duệ học châm cứu thành tài rồi mới được.
Nhưng mà vấn đề này có thể chậm rãi giải quyết, ban đầu có thể châm vào những huyệt linh tinh ở trên cánh tay, Bành Phi và Âu Dương Quân có thể làm người thực nghiệm đầu tiên.
- Hắt xì, con bà nó, ai lại nhắc tới ta?
Ở trong tứ hợp viện cách xa chỗ Trang Duệ, Âu Dương tứ thiếu đang ăn chung bột với con trai của mình, thì lớn tiếng hắt xì hơi một cái, khiến cho đứa con gào khóc. Từ đại minh tinh tự nhiên là rất tức giận, lập tức trong phòng xảy ra một hồi gà bay chó chạy.
Cám ơn các học sinh, buổi tọa đàm của chúng ta hôm nay đến đây là kết thúc, hy vọng là trong tương lai không xe chúng ta có thể đỏ vị trí, các học sinh đứng ở trên bục của ta để phát biểu và giải thích các sáng tạo của mọi người, cảm ơn mọi người!
Thời gian một giờ trôi qua rất nhanh, trong phòng và cả ngoài hành lang vang lên tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, toàn bộ học sinh đều đứng lên vỗ tay một cách cực kỳ hưng phấn.
Trang Duệ cũng cảm thấy việc này không uổng, vừa rồi trong ý tứ của viện trưởng Chu, thì một ít huyệt đạo không quá quan trọng của con người thì những người mới học nghề cũng có thể châm vào được, đương nhiên là phải có người nguyện ý cho ngươi châm vào mới được.
Đang lúc Trang Duệ đang ngồi trầm tư ở trên ghê, trong phòng học đã trở lên loạn hết cả lên, bởi vì hôm nay có quá nhiều người tới, mặt khác còn có rất nhiều học sinh chen lên phía trước để xin chữ ký, mà những người ngồi ở phía trước cũng sôi nổi rời khỏi ghế để đi lên trên bục giảng.
- Các học sinh yên tĩnh, yên tĩnh một chút, dựa theo trật tự thì giáo sư Chu không thể kí tên cho từng học sinh một được, mọi người không được chen lấn.
Bây giờ là một giảng viên nào đó nhìn thấy trường hợp rối loạn ở đây, lập tức cầm lấy microphone nói một cây, nhưng mà không ngờ hắn còn chưa nói hết câu thì mọi người chen chúc lại càng hăng hái, đi lên chậm sẽ không được kí tên.
Trương Mãnh đang ngồi ở bên cạnh Trang Duệ cũng cầm một quyển vở lên, bởi trước sau đều có người nên Trương Mãnh phải bò ở trên ghế, giẫm phải cái lưng ghế tựa ở đằng trước liền không thể giữ được thăng bằng nữa.
Nhưng mà có người không biết Trương Mãnh bị trượt chân, vẫn đụng vào người hắn một cái, đến khi Trang Duệ ngẩng đầu lên thì vừa lúc nhìn thấy người bạn này của hắn cả người giống như cây chuối đổ ập xuống dưới.
Nhưng mà cũng coi như tiểu tử Trương Mãnh này có chút thông minh, hai tay liền chắn ở trước mặt, nhưng mà thân thể đạp mạnh vào hàng ghế ở phía trước, Trương Mãnh chỉ có thể phát ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó thân thể liền lật nghiêng rồi ngã xuống chỗ hành lang.
Ở trong hành lang có rất nhiều người, những người nhìn thấy hắn té ngã thì theo bản năng liền lui lại một chút, thật sự đã chừa ra một chỗ đất trống, cũng đủ cho Trương Mãnh nằm ở trên mặt đất.
Không biết có phải sáng nay Trương Mãnh ra khỏi cửa không xem ngày nên không biết là hôm nay không nên ra khỏi cửa. Cả người vẫn còn chưa đứng dậy được, xung quanh có người kịp phản ứng, đang định tiến đến dìu hắn dậy thì những người ở phía sau không biết chuyện này phát sinh liền xô mạnh những người này một cái.
Bị đạp trúng, tuyệt đối là sẽ xảy ra sự việc bị quần chúng đạp lên người, những người kia còn chưa đỡ được Trương Mãnh lên thì đã bị những người phía sau xô đẩy, cũng có những người không đứng vững liền trực tiếp đạp lên người Trương Mãnh.
Trong phòng nhất lời vang lên thanh âm mắng mở và giận dữ của các đồng học, ở phía sau những thanh âm rầm rĩ này là những tiếng hét chói tai của các nữ học sinh, hơn nữa còn có những tiếng thét cực lớn liên miên không dứt.
Trang Duệ cảm thấy chủ nhân của thanh âm kia hoàn toàn có thể thi vào học viện âm nhạc, cái thanh âm bén nhọn này tuyệt đối là có thể đạt tới âm G7 cao nhất trong Piano.
Tình trạng hỗn loạn không thể tả này diễn ra khoảng chừng hơn ba phút đồng hồ, thầy giáo vừa rồi còn đứng ở trên bục giảng gào thét như bệnh nhân tâm thần lúc này cũng đã bình tĩnh lại. Tất cả các học sinh cũng đều theo cầu thang và cửa phòng học ra về, những người có chỗ ngồi thì lại tiếp tục ngồi xuống.
Nhưng mà trong thời gian mấy phút đồng hồ này, trên mặt đất có hơn mời đôi giày da nam và giày cao gót nữ được vứt lăn lóc, có cả một đôi giầy nữ độc quyền.
Càng khoa trương hơn nữa chính là ở trên mặt đất còn có hai cái áo lót, không biết là vị anh hùng đào hoa nào kéo ra, nhưng mà cái áo lót ngực này cũng rất nhỏ, có lẽ chủ nhân của nó tuyệt đối thuộc loại thấp bé.
Không ít nữ học ính trong phòng lúc này đều tràn đầy vẻ phẫn hận trên mặt, những vị học sinh mặc váy lại càng gặp phải tai bay vạ gió. Những anh bạn dị thường quen thuộc với kết cấu sinh lý của cơ thể con người thì ra tay vô cùng tàn nhẫn. Những nữ sinh này vừa mới ra khỏi cửa liền hướng tới chỗ ký túc xá nữ chạy về, nhiều ngay sau cũng không dám mặc váy nữa.
Bởi vì trường hợp vừa rồi quá mức hỗn loạn, căn bản là không thể điều tra được, những nam sinh vừa rồi xuống tay vô cùng tãn nhẫn trong phòng kia, giờ phút này biểu hiện trên mặt so với chính nhân quân tử thì còn quân tử hơn ba phần, những nữ sinh này chỉ có thể mẹ nó chứ ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Mãnh Tử, Mãnh Tử tỉnh lại đi.
- Trương Mãnh, Trương Mãnh, cậu tỉnh lại đi.
- Thầy giáo, Trương Mãnh bất tỉnh rồi.
Mấy người bạn học xúm vào đỡ Trương mãnh ngồi dậy, sau khi trở thành đệm thịt, hơi thở của Trương Mãnh đã trở nên mong manh hấp hối. Tất cả ở đây đều là sinh viên, tuy rằng học y nhưng mà cả đám đều khinh hoàng, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
- Tránh ra, ta đến xem nào.
Chỗ Trương Mãnh ngã vốn cách Trang Duệ rất gần, nhìn thấy hai vị bạn học kia chỉ biết ngồi trên mặt đất mà kêu lên, Trang Duệ vội vàng vọt tới trước mặt Trương Mãnh, đẩy hai người kia ra.
- Thật đúng là bi thảm.
Trương Mãnh ở trước mặt Trang Duệ lúc này chỉ có thể dùng một chữ thảm để miêu tả, chiếc áo sơ mi trắng của hắn in đầy dấu chân màu đen, trên hai cánh tay có hai vệt máu tươi đang thấm ra bên ngoài, sắc mặt của hắn trắng bệch, trong lỗ mũi cũng có máu tươi chảy ra, có thể là bị thương trong nội tạng.
Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của Trương Mãnh cũng thực phong phú, bất kẻ là thời gian bị giẫm đạp như vậy thì hai tay vẫn bảo về đầu, tuy rằng giờ phút này hơi thở mong manh, nhưng mà sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
- Chàng trai, cậu tránh ra một chút, để tôi xem sao.
Chu viện trưởng cũng không nghĩ tới buổi tọa đàm của mình lại có thể biến thành dạng này. Trong lúc Trang Duệ đang ngồi xổm để xem xét thương thế cho Trương Mãnh thì viện trưởng Chu cũng từ trên bục giảng đi xuống, chuẩn bị bắt mạch cho Trương Mãnh. Ở hiện trường còn có một vị thầy giáo nữa, hắn đang không ngớt lời an bài người đi lấy cáng cấp cứu, nơi này cách phòng thực nghiệm trung tâm cũng không bao xa. Ở đó có rất nhiều các thiết bị, thuốc thang cũng đều có. Nhưng mà hiện tại vẫn còn chưa rõ thương thế, không biết có tổn thương cột sống hay không, vị thầy giáo kia cũng không dám tùy tiện cho người nâng Trương Mãnh rời đi.
- Được viện trưởng Chu, ngài đến xem một chút, dường như đó cũng là ngoại thương, tình hình cũng không quá nghiêm trọng.
Trang Duệ đứng lên nhường lại chỗ cho hắn.
Tuy rằng không hiểu gì mà bị kéo vào bên trong hội trường nghe tọa đàm, nhưng mà đối với chàng trai nhiệt tình Trương Mãnh này Trang Duệ có ấn tượng không tệ, ngay trong lúc vừa rồi hắn đã đưa một chút linh khí vào bên trong ngực của Trương Mãnh, như vậy có thể giảm nhẹ một phần nào nội thương của hắn.
Nhưng mà ngoại trương ở trên cánh tay này, Trang Duệ cũng sẽ không quan, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hắn bị thương ở chỗ này, nếu chính mình trị thương cho hắn thì không khỏi có chút quá mức rõ ràng.
- Ừ, chàng trai có chút nhãn lực, đúng vậy là ngoại thương, còn nữa cánh tay của hắn bị gãy xương.
Viện trưởng Chu xem mạch cho Trương Mãnh xong, lại giở quần áo của hắn nhìn qua, sau khi xem xong thì vẻ mặt nghiêm túc của viện trưởng Chu cũng đã trở nên buông lỏng xuống. Hôm nay thực sự là gây thành đại họa, tuy rằng sự tình này cũng không liên quan đến viện trưởng Chu, nhưng mà lão vẫn sẽ tự trách bản thân mình.
- Ai ui, ai ui, đau chết ta rồi.
Thanh âm của Trương Mãnh bỗng nhiên vang lên từ trên mặt đất, vừa rồi người này bị giẫm đến ngất xỉu, sau khi được Trang Duệ đưa linh khí vào trong cơ thể thì lập tức tỉnh lại, nhưng mà cả người đau đớn khiến cho Trương Mãnh không kìm lòng được mà lẩm bẩm một câu.
- Chàng trai, lần sau không cần phải làm hành động nguy hiểm như vậy, phải chú ý an toàn chứ.
Vừa rồi viện trưởng Chu ở trên đài, tự nhiên là nhìn thấy mấy vị học sinh này trèo lên bàn, không nhịn được mà khuyên nhủ vài câu.
- Ai ui, Chu lão sư, tôi biết rồi, quyển vở của tôi đâu? Chu lão sư ngài ký cho tôi một chữ đi.
Người bên cạnh thấy Trương Mãnh hết nhìn đông lại nhìn tây, vốn còn không biết hắn muốn làm gì, sau khi nghe thấy lời của hắn, mới biết được tiểu tử này còn muốn xin chữ ký, cả đám người đều có chút dở khóc dở cười.
- Đây, vở của cậu.
Trang Duệ thấy trên mặt đất có một quyển vở và cái bút, cũng không biết là có phải của Trương Mãnh hay không, liền cầm lên đặt vào trước ngực Trương Mãnh.
- Ôi, anh bạn, thật xin lỗi, tình huống của tôi lúc này, phòng chừng một lúc nữa cũng không dẫn cậu sang học viện lục sử bên kia được rồi. Lão đại, anh phải giúp tôi đưa cậu ấy nha.
Phải nói là tính tình của Trương Mãnh rất không tệ, chính mình còn chưa đòi hỏi, vậy mà hắn vẫn còn nhớ tới việc này, Trang Duệ cười cười không nói gì, thật không phí công hắn dùng linh khí chữa thương.
- Vị bạn học này, xin nhường ra một chút, nhường ra đi.
Rất nhanh cáng cứu thương đã được đưa tới, viện trưởng Chu cũng đã nói có thể đưa hắn đi, bọn hắn liền khiêng hắn xuống phòng khám bệnh. Đi theo phía sau là đám bạn học của Trương Mãnh vừa đi vừa gào thét, một vài người còn hướng về phía hắn xin lỗi.
Xảy ra chuyện tình này, cũng không còn người nào dám lên xin chữ ký nữa, tất cả đều nối đuôi nhau rời khỏi phòng học, Trang Duệ thì bị giữ lại, có lẽ là vị thầy giáo kia nhìn thấy hắn không giống như học sinh.
- Viện trưởng Chu, nếu vừa rồi ngài có châm ở trong tay thì liệu có thể chữa bệnh cho vị bạn học kia hay không?
Trang Duệ nhìn thấy trán của viện trưởng Chu tràn đầy mồ hôi, hiển nhiên là việc này đối với hắn cũng tạo thành đả kích không nhỏ.
- Nếu thật sự như vậy thì có thể, nhưng mà cũng chỉ có thể tạm thời giảm nhẹ đau đớn cho hắn mà thôi, nếu muốn chữa bệnh thì còn cần phải phối hợp với thuốc nữa, châm cứu cũng không thể chữa được mọi thứ.
- Châm viêm chính là phương pháp châm cứu kết hợp, sau khi châm cứu xong còn có thể phối hợp với dùng thuốc.
sau khi viện trưởng Chu nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì mở miệng giải thích một câu.
- A, chàng trai, hình như ta đã gặp cậu ở nơi nào rồi thì phải?
Viện trưởng Chu liếc mắt đánh giá Trang Duệ một cái, hỏi.
- Ha ha, viện trưởng Chu, ngài đã khám cho vợ của tôi lúc mang thai mà.
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hình tượng lúc này của hắn hoàn toàn bất đồng so với trước kia, trước kia đều là áo sơ mi quần tây, hôm nay thì lại mặt áo thun và quần bò, hơn nữa khi Trang Duệ đến Tây Tạng thì da bị đen đi một chút, viện trưởng Chu không nhận ra hắn cũng là chuyện bình thường.
- Ồ, ta nhớ ra rồi, cậu là Tiểu Trang?
Viện trưởng chu vỗ vỗ cái trán suy nghĩ, đối tượng mà bệnh viện của hắn phục vụ, đều là những trường hợp rất đặc thì, sau khi Trang Duệ dẫn Tần Huyên Băng xem bệnh ở chỗ hắn xong, thì cũng có một cái hồ sơ bệnh tình.
Trang Duệ gật gật đầu, nói:
← Ch. 516 | Ch. 518 → |