← Ch.527 | Ch.529 → |
- Tiết thị trưởng, Hạ chủ nhiệm. Việc lần này cũng chỉ do ta quá chú trọng đến việc phát triển kinh tế mà bỏ quan hoàn cảnh dân sinh. Bản thân ta cũng không có nghĩ đến tâm trạng của Từ Quốc Thanh tiên sinh. Tiết thị trưởng, ta xin nhận khuyết điểm.
Sầm thị trưởng nhìn ra được tất cả chuyện này đều là do người trẻ tuổi này mà ra cả. Có thể mà cho Hạ chủ nghiệm của tỉnh ủy tự mình đến xử lý chuyện này, bản thân hắn cũng không thể nào chống đối được.
Sầm thị trưởng coi như là một người quyết đoán, lập tức sửa chữa cách ứng xử của bản thân. Tự nhận lỗi về chủ trương lúc trước của bản thân, bộ dạng vô cùng hối hận. Rõ ràng hắn đang diễn kịch cho Trang Duệ xem. Chỉ cần là người làm quan thì sẽ có được loại tính cách này, có thể bá đạo trước mặt người này nhưng cũng có thể khuất nhục trước mặt người khác.
- Ngươi là Trang Duệ, Trang tiên sinh.
Hạ chủ nhiệm không có để ý đến phản ứng của Sầm thị trưởng, mà chỉ nhìn về phía Trang Duệ. Hắn đi đến gần Trang Duệ, duỗi tay ra chào hỏi. Tiết thị trưởng và Sầm thị trưởng nhìn thấy rất rõ ràng, là hai cánh tay cùng giơ ra.
Điều này không chỉ Tiết thị trưởng kinh ngạc mà ngay cả Sầm thị trưởng cũng phải há hốc mồm. Đó là khiếp sợ. Hai người này đều là thị trưởng của Ký tỉnh, bình thường cũng có qua lại với Hạ chủ nhiệm, tự nhiến biết được tính cách của hắn như thế nào.
Phải biết rằng, ở Ký tỉnh này, người có thể khiến cho Hạ chủ nhiệm giơ cả hai tay ra bắt tay chào hỏi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Với tư cách là chue nhiệm văn phòng tỉnh ủy, tới một mức độ nào đó cách làm việc và lời nói của Hạ chủ nhiệm có thể đại biểu cho Tề bí thư. Mà ở cái khu vực này, người có thể làm cho Tề bí thư, một đại tướng nơi biên cương duỗi hai tay ra bắt tay, chỉ sợ trừ những lão đầu tử ở ẩn ra thì chẳng có ai cả.
Với tuổi tác của Trang Duệ, lại liên tưởng tới biển số xe Bắc Kinh kia. Những người ở đây ngoại trừ Vu Chính Quân ra thì trong lòng những người còn lại tựa như gương sáng, địa vị người trẻ tuổi này tuyệt đối không nhỉ.
Giờ phút này, biểu hiện trên mặt Tiết thị trưởng như có điều suy nghĩ. Hắn đang suy nghĩ xem làm cách nào có thể tạo được mối quan hệ với Trang Duệ. Phải biết rằng, làm đến được cái chức vị này, nếu như hắn muốn tiến thêm một bước nữa, cần phải có người bổ nhiệm. Không phải tỉnh ủy có thể quyết định được.
Mà sắc mặt Sầm thị trưởng trắng bệch, tuy vừa rồi hắn không có biểu hiện thất lễ. Bất quá lúc trước đội Liên hợp chấp pháp có đến đây, ngay cả người ngu ngốc nhất cũng có thể đoán biết được là việc này có liên quan đến hắn. Cộng thêm việc Trang Duệ thẳng thắn răn dạy, Sầm thị trưởng minh bạch, hắn lần này đá nhầm vào cục sắt rồi.
Về phần chủ nhân Từ Quốc Thanh ở đây thì mơ mơ màng màng, căn bản không biết được chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng còn đang cho rằng tà bất thắng chính, nhân gian đều có công đạo.
- Ta là Trang Duệ. Ngài là....
Giơ tay ra bắt tay với Hạ chủ nhiệm, Trang Duệ cũng biểu lộ sự tươi tười. Hắn cũng đoán biết trước được có lẽ người này đến đây có lẽ cùng với tiểu cữu có quan hệ. Nhìn Sầm thị trưởng ở trước mặt, hắn ngay cả rắm cũng không dám phóng ra, Trang Duệ biết được thân phận người này khẳng định không thấp.
- Ta họ Hạ, gọi là Hạ Ngôn Băng, hiện tại đang công tác tại tỉnh ủy. Lần này nhận chỉ thị của Tề bí thư, đến vấn an nghệ nhân dân gian Từ Quốc Thanh tiên sinh.
Hạ Ngôn Băng tuy luôn mồm nói rằng đến xem Từ Quốc Thanh, bất quá hai tay vẫn còn đang nắm chặt lấy tay Trang Duệ. Sự việc đã được giải quyết, hắn còn đâu tâm tư mà lo đến Từ Quốc Thanh? Tìm cơ hội làm quen với Trang Duệ thì đúng hơn.
Tuy Tề bí thư không nói rõ thân phận của Trang Duệ, nhưng từ thái độ ra chỉ thị của và những lời nhắn nhủ của hắn. Hạ chủ nhiệm có thể đoán được phẩn nào bối cảnh của Trang Duệ. Có thể khiến cho Tề bí thư làm như thế, vậy khẳng định bối cảnh của Trang Duệ cũng phải ở cấp bậc phó quốc. Nếu như là đồng cấp bậc thì Tề bí thư cũng không cần gióng chống khua chiêng như vậy.
Cho nên, tuy Hạ Ngôn Băng không nói gì nhiều lắn, nhưng cũng thực hiện đúng chỉ thị của Tề bí thư. Hắn đón tiếp Trang Duệ vô cùng khách khí.
- WOW! Tề bí thư..
Hạ chủ nhiệm vừa nói ra lời này thì khiến cho Vu Chính Quân kinh ngạc, miệng không khép lại được. Hắn phải lấy tay che miệng lại để khỏi thất lễ.
Đừng nói là Tề bí thư, chi cần là vị Hạ chủ nhiệm này thôi thì ở trong lòng của Vu Chính Quân đó là những nhân vận có quyền lực khó có thể đả động tới. Hắn thực không nghĩ tới Hạ chủ nhiệm lại có thái độ hòa ái như thế đối với Trang Duệ. Không! Phải dùng từ kính cẩn đối với Trang Duệ thì thích hợp hơn.
- Lão Vu! Nghe the lời của ta đúng chứ....
Lý Đại Lực ở phía sau lưng Vu Chính Quân, huých nhẹ hắn một cái. Kỳ thật trong nội tâm của Lý Đại Lực cũng đang dậy sóng. Mặc dù hắn bị mất đi một đường kiếm cơm ăn, nhưng chứng kiến tràng cảnh này, trong lòng hắn cũng giật mình không thôi. Trang Duệ đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Vu Chính QUân liên tục gật đầu, trong lòng hắn nghĩ có nên tìm mấy tiểu mật sinh viên đại học đến đây hay không. Đoán chừng Trang Duệ hẳn là thích mấy em trẻ trung thuần khiết một chút.
- Ha ha! Ván bài này chỉ sợ không đến lượt lão đê ngươi đâu.
Lý Đại Lực cười lớn, ánh mắt hắn nhìn về phía hai người đang bắt tay nhau bĩu môi. Nếu Trang Duệ có ý đó thì nhất định Hạ chủ nhiệm sẽ đích thân an bài, Vu Chính Quân dù đang ở trên địa bàn của mình nhưng cũng không làm ăn gì được.
- Ah! Việc lần này cũng phải cảm ăn Tề bí thư, cũng cảm ơn Hạ chủ nhiệm. Ngài công việc bề bộn mà vẫn phải đến đây, ngài có thể rút ra chút ít thời gian là quý báu lắm rồi.
Trang Duệ nào biết được Tề bí thư mới là người được tiểu cữu nhờ vả. Bất quá, lúc này Trang Duệ cũng biết được chức vị của tiểu cữu khẳng định không nhỏ. Chắc chắn phải hơn hẳn Tề bí thư của Ký tỉnh, còn cái thê Sầm thị trưởng kia có bị thua đi chăng nữa thì cũng hợp tình hợp lý.
- Trang tiên sinh, chuyện ngày hôm nay thực sự đã khiến cho Từ Quốc Thanh tiên sinh chịu ủy khuất rồi. Buổi tối ta muốn mời Trang tiên sinh cùng Tề Quốc Thanh tiên sinh đi ăn cơm. Hi vọng hai vị nể tình.
Tề bí thư muốn cấp cho họ một chút mặt mũi, cho nên bản thân Hạ chủ nhiệm tự nhủ với mình rằng phải hầu hạ hai người này cho thật tốt. Nói gì thì nói, hắn cũng đã đi theo Tề bí thư năm sáu năm. Sang năm trong tỉnh có một vị phó tỉnh trưởng về hữu. Hắn vẫn có hi vọng được thăng lên một cấp.
Sự tình như vậy, tuy cần Tề bí thư cất nhắc, nhưng là quyền quyết định vẫn là ở bên phía trung ương. Ngạn ngữ có câu: trong triều có người tốt làm quan sao? Hạ chủ nhiệm cũng muốn tranh thủ tạo thêm một ít mối quan hệ. Không biết chừng lúc nào đó cần phải dùng đến.
- Buổi tối?
Trang Duệ xem lại đồng hồ. Bây giờ đã là năm giờ chiều. Hắn nhìn ra bên ngoài, sắc trời cũng đã tối. Bản thân hắn cũng muốn cùng Từ Quốc Thanh bàn một số chuyện, không nghĩ tới lại gặp phải sự tình nhu vậy, một điểm chính sự còn chưa có đả động đến.
- Xem ra hôm nay không thể quay về Bắc Kinh được rồi..
Trong lòng Trang Duệ thở dàu, người trong giang hồ thân bất do kỷ. Vốn cho rằng sự tình lần này có thể giải quyết ngay trong ngay, cuối cùng lại gặp phải biến cố. Hắn lập tức gật đầu nói:
- Được rồi, buổi tối lại phải phiền đến Hạ chủ nhiệm rồi.
Tiểu cữu đã ra mặt nhờ vả người khác, cũng cấp cho hắn đủ mặt mũi. Trang Duệ cũng không muốn người khác khó xử. Mọi việc đã đến nước này thì chỉ có thể đồng ý mà thôi. Bất quá khi nhìn thấy Sầm thị trưởng, Trang Duệ lại cảm thấy bực mình.
- Hạ chủ nhiệm, hiện tại tuy chiêu thương dẫn đầu tư là công tác trong điểm của các tỉnh, nhưng cũng có một số người không được công chính. Giúp đỡ người Nhật Bản đoạt đi công nghệ đồ sứ của nước nhà. Loại hành vi này cùng với bán nước không khác nhau là mấy.
Trang Duệ nói ra lời này, con mắt ngó chừng nhìn về phía Sầm thị trưởng. Lời này vừa nói ra khiến cho sắc mặt của Sầm thị trưởng tái xanh. Ánh mắt hắn cầu cứu nhìn về phía Tiết thị trưởng. Trước mặt Hạ chủ nhiệm, hắn căn bản không có tư cách nói chuyện.
- Trang tổng, lần này là do chúng ta công tác sai lầm. Tuy nhiên tỉnh ủy thành phố chúng tôi cũng đã có chỉ thị phát triển kinh tế không thể bỏ qua kiến thiết. Chỉ là đồng chí này vẫn làm ra sự tình khiến người khác phải đau lòng. Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ lấy đó làm gương. Hơn nữa Sầm thị trưởng nhất định sẽ bị phê bình về hành vi của mình.
Lời nói của Tiết thị trưởng khiến cho Sầm thị trưởng triệt để thất vọng. Vốn muốn trông cậy vào Tiết thị trưởng giúp mình nói một hai câu. Không nghĩ tới Tiết thị trưởng không nhũng không hỗ trợ mà còn đạp cho hắn một cước. Điều này khiến cho Sầm thị trưởng tuyeetjj vọng.
Sầm thị trưởng còn có chút không cam lòng, mở miệng nói:
- Tiết thị trưởng, việc thúc đẩy kinh thế, thế nhưng mà, thế nhưng mà.
- Không nên nói nữa. Sầm thị trưởng, ngươi về trước đi. Tốt nhất nên kiểm điệm lại bản thân mình, nhận ra mình đã phạm sai lầm gì trong công tác.
Tiết thị trưởng chặn ngang lời nói của Sầm thị trưởng, không để cho hắn tiếp tục nói những lời lẽ không đúng mà khiến cho sự việc trở nên xấu hơn. Mặc dù hắn từng nói qua phải cố gắng phát triển kinh tế nhưng ta cũng không cho ngươi hợp tác với tiểu quỷ tử, đi đoạt phối phương của người khác.
Sầm thị trưởng thấy sự việc đã đến nước này, trong lòng tuy phẫn hận nhưng ở chỗ này hắn không thể nói được gì. Lập tức cúi đầu, mang theo thủ hạ của mình rời đi. Phía sau hắn cũng có một ít bối cảnh, hắn đang nghĩ cách xem làm sao có thể vãn hồi một chút. Ít nhất là không bị mất chức.
- Từ tiên sinh, Vu tổng, Lý tổng, đi tôi. Hạ chủ nhiệm mời khách, chúng ta đi ăn cơm.
Nhìn thấy người chướng mắt đi rồi, cộng thêm việc Bành Phi nói Sơn Mộc tiểu quỷ tử không sống được bao lâu nữa, tâm tình Trang Duệ lúc này rất tốt.
- Ta... chúng ta cũng đi?
Vu Chính Quân nghe Trang Duệ nói vậy thì cảm thấy bất ngờ. Hắn thực không nghĩ tới hôm nay lại có thể cùng với lãn đạo tỉnh ăn cơm. Điều nàu quả thực có chút khó tin.
- Đương nhiên là cùng đi! Ah! Đúng rồi! Ta giới thiếu với các ngươi một chút. Vị này là Lý tổng, vị này là Vu tổng. Tiết thị trưởng, ngươi thế nào cũng là quan phụ mẫu của bọn hắn nha.
Trang Duệ cũng không biết phải giới thiệu Vu Chính Quân với Tiết thị trưởng như thế nào. Còn về phần Hạ chủ nhiệm, hắn có địa vị cao trong tỉnh cho nên không có nhiều lời.
Vu Chính Quân và Lý Đại Lực đều là thương nhân, cho nên bọn họ biết mình cần phải làm những gì. Hơn nữa cũng phải cấp cho Trang Duệ chút ít mặt mũi, hai người khẽ gật đầu, làm bộ quan dân cùng vui cười.
- Trang... Trang lão đệ, ta tựu không đi?
Từ Quốc Thanh mặc dù là người chất phác, những cũng không phải là người ngu. Hắn có thể nhìn ra Trang Duệ đã giúp hắn giải quyết sự tình lần này. Bất quá lúc này tâm tư của hắn vẫn chỉ đặt trên hầm lò Từ Châu. Đối với việc đi ăn cơm, mưu cầu danh lợi, hắn không quan tâm.
- Từ tiên sinh. Ngài nhất định phải đi. Ngài là nghệ nhân cấp bậc đại sư của thành phố chúng ta. Việc này trên tỉnh còn muốn tuyên truyền một chút. Hơn nữa về sau tiên sinh có yêu cầu gì thì cũng thể nói qua. :
Trang Duệ còn chưa có nói gì, Tiết thị trưởng đã đến gần Từ Quốc Thanh. Từ lúc trên xe, Tiết thị trưởng đã có nghe Hạ chủ nhiệm nói qua về sự tình lần này. Quả thực nếu như Từ Quốc Thanh có thể phục chế được gốm sứ cổ Từ Châu, điều này đối với thành phố mà nói chính là cơ hội để thăng cấp độ cho tỉnh.
- Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi. Ta thì có thể tính là đại sư gì chứ?
Từ Quốc Thanh nghe được Tiết thị trưởng nói như vậy thì lắc dầu khoát tay liên tục. Khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng. Hắn nghiên cứu việc tu phục và phỏng chế gốm sư đã đã nhiều năm. Hầu như toàn bộ thời gian của hắn đổ dồn vào trong đó. Mà ngay cả Từ Quốc Thanh cũng không biết được công nghệ phỏng chế cổ sứ ở trong nước chỉ có một mình hắn có.
- Từ huynh, hay là đi cùng đi. Công đoạn nung đồ sứ không phải ngày một ngày hai có thể hoàn thành. Buổi tối ta còn một số việc cần bàn với Từ huynh. Đến lúc đó cần phải làm phiền Từ huynh rồi.
Trang Duệ thấy Từ Quốc Thanh từ chối, cho nên khuyên bảo vài câu. Chúng kiến Từ Quốc Thanh có thể phỏng chế ra được cổ sứ, Trang Duệ có rất nhiều vấn đề muốn bàn bạc với hắn.
Từ Cao huyện đến Thạch thành phố, bất quá cũng chỉ có nửa giờ đi đường. Đoàn người đi đến Thạch thành phố ăn cơm. Địa điểm chính là nhà khách của tỉnh ủy. Tuy không quá khoa trương nhưng thức ăn vô cùng tinh xảo, lại để cho Trang Duệ lãnh hội một phen mỹ thực của Ký tỉnh.
- Trang tiên sinh, gian phòng này rất tốt. Có chuyện gì ngài có thể điện thoại trực tiếp cho ta.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ chủ nhiệm cầm chiếc chìa khóa phòng đưa cho Trang Duệ. Hắn bây giờ đối với người thanh niên này rất bội phục. Vừa rồi trong lúc ăn cơm, từ lời nói của Trang Duệ, Hạ chủ nhiệm không kiếm được một chút tin tức hữu dụng nào.
← Ch. 527 | Ch. 529 → |