Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 529

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 529: Thương nghị
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu đổi là là hai mươi năm trước, Trang Duệ chỉ cần nói ra đôi ba câu, Hạ chủ nhiệm sẽ biết được thân phận của hắn.

Bất quá hiện giờ Trang Duệ đã là một người từng trải. Trong bữa ăn, hắn nói chuyện rất cẩn thận. Hạ chủ nhiệm ngồi cả buổi nhưng cũng không biết được bối cảnh sau lưng Trang Duệ là như thế nào.

- Cảm ơn Hạ chủ nhiệm, đây là số điện thoại riêng của ta. Sau này nếu có đi Bắc Kinh thì nhất định phải gọi điện cho ta nha....

Trương Duệ và Hạ chủ nhiệm đi cạnh nhau, đồng thời lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Hạ chủ nhiệm.

Nhìn tấm danh thiếp này, Hạ chủ nhiệm tựa hồ nghĩ đến một chuyện gì đó. Giống như có liên quan đến viện bảo tàng mới mở cửa mấy tháng trước. Nhưng sự tình cụ thể như thế nào thì Hạ chủ nhiệm đã quên mất.

- Danh thiếp của Trang tổng, ta cũng muốn co một cái. Trang tổng sẽ không keo kiệt chứ.

Nhìn thấy Trang Duệ không chủ động đưa danh thiếp cho mình, Tiết thị trưởng cũng mặt dày trực tiếp nói luôn.

Vừa rồi, trong lúc dùng cơm, Tiết thị trưởng ngồi gần Lý Đại Lực. Lý tổng có nói cho hắn biết một số việc, trong đó có việc được đến hội sở ở ngoại ô Bắc Kinh. Hắn nữa còn ẩn ý nói cho Tiết thị trưởng biết một chút về Trang Duệ. Tiết thị trưởng nghe vậy thì trong lòng khẽ động. Bằng không với thân phận của hắn, cũng không dám mặt dày xin một tấm danh thiếp.

- Chuyện này, Tiết thị trưởng quá khách khí...

Trang Duệ vốn không có ý định cho hắn. Bất quá Tiết thị trưởng đã đứng trước mặt mọi người mở lời, Trang Duệ cũng không tiện cự tuyệt. Hắn đành phải đưa ra một tấm danh thiếp, trong lòng cười khổ không thôi.

Chuyện tình lần này coi như là kết thúc tại đây, ngày sau hai người này muốn đi Bắc Kinh không thể không nói trước gọi điện thoại báo cho mình. Hôm nay bọn họ đã giúp mình một việc, bản thân cũng chịu của bọn họ một lần nhân tình. Sau này sẽ tìm cách trả lại.

Quan viên chính phủ muốn níu kéo nhân tình, bản thân mình lại phải móc tiền túi ra ah.

Trang Duệ không khỏi cảm thấy bội phục Âu Dương Quân. Người khác đều muốn thân cận với quan viên chính phủ, mà Âu Dương Quân chỉ cần ngồi một chỗ, sửa đổi lại một vài thứ là có thẻ khiến cho những quan viên kia vội vàng đến đưa tiền cho hắn.

Tiết thị trưởng cùng với Hạ chủ nhiệm cáo từ. Lúc này Trang Duệ mới buông lòng tâm tình. Cùng với những lão hồ ly này nói chuyện thật sự quá mệt mỏi. Mỗi câu mỗi lời đều phải cẩn thận, không thể để cho người ta biết được nội tình của mình. Trang Duệ cũng không có muốn ngoại nhân cho rằng bản thân mình dựa vào Âu Dương gia mà làm phách.

- Từ huynh, chúng ta đi vào trong phòng nói chuyện một chút.

Trang Duệ lôi kéo Từ Quốc Thanh vào trong phòng làm việc nói chuyện, mà bên này Lý Đại Lực cũng tận lực lôi kéo.

- Trang tổng, ngài đi đến Thạch thành phố, thế nào cũng phải để cho ta tận tình thể hiện thân phận địa chủ. Hoạt động buổi tối ta đã an bài đầy đủ rồi.

Lý Đại Lực ở Thạch thành phố cũng có một chút cơ sở. Vừa rồi ăn cơm, hắn tranh thủ ra ngoài gọi điện bao nguyên một cái hộp đêm. Ở Thạch thành phố có mấy em sinh viên đại học đến hộp đêm làm thêm, trông cũng không tệ. Lý Đại Lực đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, giờ chỉ còn mỗi việc mời Trang Duệ đi thưởng thức là xong.

- Không cần phải như vậy đâu Lý tổng. Ta cùng với Từ huynh còn một chút chính sự muốn bàn. Tâm ý của ngài ta xin ghi nhận, mọi người đi chơi vui vẻ.

Trang Duệ lắc đầu, hắn đối với những việc vui chơi như thế này không cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, thông qua bộ dáng nói chuyện của Lý Đại Lực, đoán chừng sẽ có một số ít em xinh tươi đến tiếp. Trang Duệ cũng không muốn ở bên ngoài làm những chuyện như thế.

- Trang tổng! Cái này không thể được....

- Lý tổng, không cần phải nói nữa, các ngươi đi chơi vui vẻ. Ngày mai ta còn có việc, hôm nay bàn bạc công việc xong, sáng sớm ngày mai còn phải trở về Bắc Kinh.

Trang Duệ khoát tay, chặn ngang lời của Lý Đại Lực. Lý Đại Lực thấy Trang Duệ kiên trì như vậy thì cũng chỉ có thể cùng Vu Chính Quân hậm hực rời đi. Hắn đã an bài tốt mọi việc rồi, vậy mà lại tiện nghi cho tên tiểu tử Vu Chính Quân.

- Bành Phi. Ngươi cũng đi về nghỉ ngơi đi...

Hạ chủ nhiệm để cho Trang Duệ ba gian phòng. Trang Duệ để cho Bành Phi tự do hoạt động. Hắn cùng với Từ Quốc Thanh đi vào trong phòng nói chuyện.

- Trang lão đệ, sự tình lần này. Thật sự cần phải cám ơn ngươi.

Từ Quốc Thanh cũng không phải là một người đầu gỗ, biết rõ hôm nay nếu như không có Trang Duệ thì hắn chính xác đã phải đến sở công an ngồi trong đó ngây ngốc mấy ngày rồi. Hơn nữa việc đốt chế gốm màu đời đường ở hầm lò Từ Châu cũng sợ rằng sẽ rơi vào tay tên Nhật Bản kia.

- Từ huynh, những lời này không cần phải nhắc lại làm gì. Huynh có thể chỉ bằng sở thích và tâm huyết của mình có thể phỏng chế được gốm màu đời Đường đã khiến cho ta kính nể vô cùng. Những vị nghiên cứu viên được gọi là đại sư nhận lương của nhà nước cũng không bằng được với huynh.

Trang Duệ đứng dậy, rót cho Từ Quốc Thanh một chén trà. Nhà khách này tuy không có gì đặc biệt, thế nhưng khi Trang Duệ nhìn thoáng qua cũng thấy được trên bàn có một bộ trà. Hơn nữa lại là cực phẩm Vũ Tiền Trà, có giá hơn một ngàn đồng một khối. Chúng tỏ gian phòng này chuyên để tiếp đãi những người cực kỳ có thân phận. :

- Trang tổng, công nghệ đốt chế gốm màu đời Đường gần như đã thành thục. Bất quá đò sứ ở hầm lò Từ Châu vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm. Tuy giai đoạn trước phôi chế cùng với họa sĩ làm rất tốt, nhưng mà hỏa hầu đốt chế còn chưa có năm vững được. Chỉ sợ còn cần phải thí nghiệm một khoảng thời gian nữa.

Từ Quốc Thanh cẩn thận nói rõ điểm mấu chốt của vấn đề cho Trang Duệ. Hắn cũng chỉ căn cứ theo những mảnh vỡ từ hầm lò Từ Châu mà phụ thân để lại mà phán định loại đất cùng men tạo nên. Trải qua nhiều năm thí nghiệm mới hoàn toàn thành công trong việc chế phôi. Đến lúc hắn đang chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm đốt chế thì nhà xưởng cửa hắn bị phá sản.

- Trang tổng. Ngài có phải không còn muốn gốm màu đời Đường? Ta có thể rút ngắn thời gian đốt chế cho ngài. Để kỹ thuật đốt chế đạt đến độ thành thục cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Từ Quốc Thanh đối với Trang Duệ vô cùng cảm kích. Hắn một mực suy đoán xem hiện giờ Trang Duệ đang suy nghĩ cái gì. Đối phương đã nhìn thấy sản phẩm đốt chế gốm màu đời Đường của mình cho nên mới tìm đến. Từ Quốc Thanh dựa vào lối suy đoán này mà cho rằng Trang Duệ có hứng thú đối với gốm màu đời Đường.

*****

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Gốm màu đời Đường tất nhiên là muốn, bất quá lão Lý trước đó đã cho ta mười kiện. Hiện tại ta muốn đồ sứ Từ Châu. Không biết Từ huynh bao giờ thì đốt chế xong?

Gốm màu đời Đường tren thị trường quốc tế có giá trị rất cao, nhất là gốm ba màu, giá tiền còn muốn cao hơn thị trường trong nước. Có rất nhiều nhà sưu tầm người nước ngoài ưa thích thi thập gốm màu đời Đường. Trang Duệ muốn làm một vụ lừa gạt đám người nước ngoài kia.

Bất quá số lượng đồ sứ thả ra không được nhiều. Mỗi chỉ tối đa chỉ có thể thả ra hai ba kiện. Hơn nữa địa phương còn phải phân tán, nước Đức một kiện, nước Pháp một kiện. Có như vậy mới không khiến cho phòng đấu giá quốc tế sinh ra nghi ngờ.

Cho nên việc Lý Đại Lực xuát ra hơn mười kiện kia cũng đủ để cho Trang Duệ thực hiện việc này trong một khoảng thời gian ngắn. Trọng yếu hơn chính là những món đồ sứ kia đã bị người khác nhìn thấy, cái này Trang Duệ cần phải xử lý cẩn thận một chút. Nếu không sau gây ra phiền phức vô cùng lớn.

Riêng việc làm đồ sứ thôi cũng đã trải qua một lượng công việc rất nhiều, trình tự thực hiện cũng rất rườm rà. So sánh với biện pháp nguyên thủy, trước tiên cần phải dùng da trâu lau cho sáng bóng. Riêng giai đoạn này muốn làm xong ít thì hai ba tuần, nhiều thì hai tháng.

Sau đó mới đem đồ sứ để vào tỏng nước trà tẩy rửa, nấu trong khoảng năm đến sáu tiếng đồng hồ, khiến cho mặt ngoài biến đổi màu sắc. Trong lúc này cần phải chú ý đến nhiệt độ, nhiệt độ cao thì phải cho thêm axit flihydric vào trong đó. Nếu như nhiệt độ thấp thì phải dùng thêm kali cho vào trong nước.

Cuối cùng là bọc đồ sứ vào trong giấy dầu, rồi vùi vào trong đất. Mặt ngoài của đồ sứ sẽ bị bùn đất ăn mồn, có như vậy mới tạo được cảm giác cũ kỹ.

Loại phương pháp này tốn rất nhiều thời gian, nhưng lại có hiệu quả rất lớn. Nếu như so với việc trực tiếp dùng mảnh giấy ráp đánh bóng đồ sứ để làm giản điểm sáng của nó thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa bùn đất bám vào trong đồ sứ sẽ có được hiểu quả toàn diện, những biện pháp nhanh chóng khác còn lâu mới bì được.

Phương pháp là cũ đồ sứ có rất nhiều loại, như là mài mòn, bóc lột men, ... dùng lửa cùng với gỉ đất, ... vân vân.

Từ Quốc Thanh nghe Trang Duệ nói như vậy thì suy nghĩ mất một lúc mới nói:

- Muốn phục hồi đồ sứ Từ Châu chỉ sợ cần phải mất ít nhất nửa năm, hơn nữa, hơn nữa...

- Từ huynh có chuyện gì nói thẳng, không có việc gì phải ngại..

Trang Duệ biết được Từ Quốc Thanh vốn rất thẳng tính, hiện giờ ấp úng như vậy, chắc là có việc gì khó khăn không giải quyết được.

Từ Quốc Thanh gãi gãi đầu nói:

- Trang lão đệ, ta từ trước đến nay chỉ biết lo cho sở thích của mình. Những người xung quanh ta, ta lại quan tâm rất ít. Vợ của ta cũng bỏ đi về nhà mẹ đẻ rồi. Ta muốn... vay ngươi tâm năm mươi vạn, ba mươi vạn để lo cho vợ con, còn hai mươi vạn chỉ sợ không đủ để làm phí tổn thí nghiệm hầm lò Từ Châu.

Sau khi Từ Quốc Thanh trải qua sự việc ngày hôm nay, hắn cũng hiểu được nhà mình từ năm 2000 đến nay vô cùng thiếu thốn tiền nong. Vợ mình vì sở thích của mình mà phải chịu khổ. Cho nên hắn mới nói ra những lời này.

- Vậy huynh đại khái còn cần bao nhiêu tiền?

Trang Duệ hỏi.

- Cái này rất khó nói. Đất sét trắng thì không đáng tiền, nhưng mà men lại rất quý. Hơn nữa lúc bắt đầu làm, phế phẩm rất nhiều. Nếu như thuận lợi thì khoảng chừng năm mươi sáu mươi vạn là đủ. Nếu không thuận lợi, chỉ sợ có hai ba trăm vạn cũng không giải quyết được vấn đề.

Trước kia Từ Quốc Thanh không có vì thân gia mà phải bận tâm. Hiện tại phải suy nghĩ đến, hắn có chút cảm giác không được tự nhiên. Hắn có thể không ăn cơm nhưng mà không thể bỏ sở thích đối với gốm sứ!

Bất quá hiện tại nếu như để cho Từ Quốc Thanh trở lại cái phòng thí nghiệm kia chỉ sợ bản thân lại đâm đầu vào nghiên cứu, không hỏi đến bất kỳ thứ gì.

Trang Duệ gõ gõ ngón tay lên bàn, Từ Quốc Thanh không biết Trang Duệ đang suy nghĩ cái gì. Cho nên hắn cũng không nói lời nào, căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Chừng mười phút sau, Trang Duệ mới mở miệng nói:

- Như vậy đi. Ta nghĩ là ta có cách, Từ huynh xem như vậy có được không. Ngươi cũng không cần phải mở lại cái nhà xưởng kia làm gì. Coi như là ta đầu tư, cải biến nhà xưởng kia trở thành một nơi chuyên nghiên cứu cách tu phục cổ gốm sứ. Huynh xem có được không?

- Được! Đương nhiên là được. Bất quá lão đệ, cái phòng phí nghiệm này chính là đốt tiền a. Ta mặc dù không có gì, thế nhưng mà tiền của ngươi rất khó có thể thu hồi.

Trang Duệ muốn đầu tư, Từ Quốc Thanh tự nhiên không có ý kiến, đó là tiền của đối phương, hắn muốn làm gì thì làm. Bất quá Từ Quốc Thanh cũng không muốn Trang Duệ vì sở thích của mình mà tiêu tốn tiền vô ích, cho nên mới nhắc nhở hắn.

- Lời này của huynh chưa chắc đã đúng. Từ huynh, ngươi đốt chế ra những đồ sứ này ta có thể cho ràng là chính phẩm, hiện giờ chỉ cần đưa lên phòng đấu giá quốc tế. Không gạt ngươi, chỉ cần bán được ba hoặc năm món thôi là có thể thu hồi được tiền vốn rồi.

Trang Duệ nói ra tâm tư của mình, sau khi nói xong thì nhìn về phía Từ Quốc Thanh.

Từ Quốc Thanh không có nghĩ tới Trang Duệ lại nói ra những lời này, hắn không khỏi sững sờ, trên mặt hiện lên thần sắc khó xử, thì thào nói:

- Cái này... đây khong phải là gạt người sao?

Đối với kỹ nghệ của mình, Từ Quốc Thanh rất tự tin. Đồ gốm màu đời Đường do hắn đốt chế, tuyệt đối có thể dùng để đánh tráo với đồ thật.

Hơn nữa Từ Quốc Thanh cũng hiểu được một số phương pháp kiểm nghiệm đồ gốm sứ. Hắn cũng biết những đồ gốm do mình làm ra, trừ phi sử dụng dụng cụ chuyên môn, nếu không không thể nào phân biệt được thật giả.

Nhưng cái chính là Từ Quốc Thanh cũng không có vì tay nghề của mình cao mà đi lừa gạt của người khác. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà trong vòng mười năm qua đồ gốm sứ của hắn làm ra không có bán ra ngoài. Trang Duệ nói những lời này khiến cho hắn cảm thấy mâu thuẫn.

- Đúng! Là gạt người. Bất quá ta gạt người ngoại quốc.

Trang Duệ biểu lộ sự thẳng thắn, thành khẩn của mình... hắn cũng không có mang đồ giả đi lừa gạt người trong nước. Trang Duệ cũng biết được một câu tục ngũ đạo tặc cũng có đạo của đạo tặc. Trang Duệ có thể làm những việc lừa gạt này nhưng cũng chỉ là lừa gạt người nước ngoài mà thôi. Hắn không có lừa phỉnh người trong nước.

Từ huynh! Ngươi đối với thị trưởng đồ cổ không biết gì sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)