← Ch.547 | Ch.549 → |
Trầm Hoa liếc nhìn lão Tạ, nói ra:
- Khoảng cách máy bay rủi ro, đến bây giờ đã là hơn hai mươi tiếng đồng hồ, lại nói hôm qua vùng biển này có giông tố, ta đoán chừng, người mất tích đã bị tử vong, còn hao người tốn của làm gì vậy a.
Trầm chính ủy đối với cái nhiệm vụ lần này, cảm thấy chuyện này có chút không đúng, với tư cách là đại quản gia của hạm đội, hắn biết rất rõ, cung cấp tiêu hao cho hạm đội ra biển một ngày, đây là con số cực kỳ kinh người.
Hiện tại vì cứu nạn một người bị rủi ro, chẳng những tạm thời kết thúc nhiệm vụ của bọn họ, lại còn mang cả hạm đội Nam Hải ở gần với Ấn Độ Dương nhất tới đây.
Nhưng mệnh lệnh là quân ủy trực tiếp hạ đạt, cho dù không hiểu, cũng phải chấp hành, Trần chính ủy chỉ có thể tố khổ với người bạn nối khố trước mặt a.
- Lão Trầm, chớ nói lung tung, nhớ kỹ phía trên đã nói rồi, sống thì thấy người, chết phải thấy xác, mau chóng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Tạ tư lệnh chen ngang lời nói của chính ủy, mệnh lệnh hắn đã nhận được, là phó tổng tham mưu Âu Dương trực tiếp ra mệnh lệnh, hơn nữa trong mười hai tiếng đồng hồ qua, phó tham mưu đã bảy tám lần gọi điện tới, ngữ khí cũng càng ngày càng kém.
Sau khi nhìn thấy báo cáo thời tiết của vùng biển vào ngày hôm qua, lại hỏi thăm những người còn sống sót, Tạ tư lệnh đối với khả năng còn sống của Trang Duệ, cũng không phải quá lớn.
Hắn đã ở trên đại dương bao la nửa đời người rồi, đối với bão tố cũng không có gì xa lạ, đừng nói là hắn tiến vào, cho dù những chiến hạm thiết giáp này, cũng có thể bị bão tố phá vỡ.
- Nhưng mà...
- Không cần nói, phân phó xuống dưới, mở rộng phạm vi tìm kiếm thêm ba mươi hải lý.
Tạ tư lệnh vẫy tay với cảnh vệ đứng ở đằng xa, ra mệnh lệnh mới.
Một hải lý là gần hai km, mở rộng phạm vi ba mươi hải lý, cơ hồ chính là sáu mươi km, đây đã là phạm vi bão tố của ngày hôm qua, nếu như lại tìm không thấy, Tạ tư lệnh cũng vô kế khả thi.
...
Trang Duệ cảm giác mình giống như búp bê vải, bị biển cả vô tình xé rách, những con sóng đánh lên người của hắn muốn ngất đi, nếu như không phải nhìn thấy bờ ở gần mình như thế, chỉ sợ Trang Duệ đã không kiên trì được.
Cũng chỉ còn lại phạm vi hai mươi mét cuối cùng, nhưng Trang Duệ không cách nào lên bờ được, lực hút của thủy triều quá mạnh, vào lúc này Trang Duệ giống như một cọng cỏ non, căn bản không có năng lực kháng cự.
- A!
Tâm tình của Trang Duệ cảm thấy bất an, hắn cảm giác được hải triều giống như sắp thoái lui hoàn toàn, nếu như mình không chịu đựng được, vô cùng có khả năng bị hút vào trong chỗ sâu của Ấn Độ Dương.
Mà ngoi đầu lên mặt biển, sau khi gào rú một tiếng, Trang Duệ rót linh khí ra toàn thân, trong nháy mắt linh khí tràn ra khắp toàn thân trở nên tinh lực mười phần, sau đó lặn một hơi xuống dưới nước biển.
Chiều sâu của nước biển tại đây chỉ có ba bốn mét, Trang Duệ lặn xuống đáy nước, hai tay bám chặt vào bùn đất đáy biển, gian nan bò lên bờ.
Từng đạo mạch nước dưới đáy biển quất lên người của Trang Duệ, bởi vì nước biển và sức nổi của áo phao cứu sinh, khiến cho cả thân thể của Trang Duệ đều trôi nổi, nếu như không phải bám vào một khối đá ngầm nhỏ, giờ phút này Trang Duệ đã bị hút vào biển sâu.
Một phút đồng hồ qua đi, hai tay của Trang Duệ vẫn bám chặt vào khối đá ngầm kia.
Hai phút đi qua, cảm giác bực mình truyền ra, nhưng Trang Duệ vẫn kiên trì được.
Ba phút qua đi, Trang Duệ bắt đầu chậm chạp nhổ không khí trong ngực ra.
Năm phút đồng hồ qua đi, sắc mặt của Trang Duệ biến thành màu tím xanh, nhưng hắn cảm giác hấp lực của nước biển, hình như không có lớn như vậy.
Tám phút qua đi, đại não của Trang Duệ cực độ thiếu dưỡng khí, sắc mặt nổi gân xanh, toàn thân giống như muốn nổ tung, vì để mình kiên trì thêm một hồi, Trang Duệ đem nửa đầu tiến vào trong bãi cát.
Hoàn toàn qua đi, ngặm một miệng cát vào miệng Trang Duệ, hai chân chống mạnh xuống đáy biển, cả thân thể thoát lên trên.
- Khục... Khục khục... Phi, phi...
Vừa mới chui ra khỏi nước biển, Trang Duệ liên tục há to miệng thở không khí, nhưng không nghĩ tới thiếu chút nữa cát đã chui vào trong miệng, ho khan đỏ mặt, lúc này hắn còn không ý thức được, chính mình đã thoát ly mặt biển.
- À? Chuyện gì xảy ra? Ta từ lúc nào lên cao như vậy?
Trang Duệ còn không nhớ rõ thời điểm hắn lặn xuống nước, khoảng cách với nước biển là ba bốn mét, nhưng hiện tại, Trang Duệ chỉ cảm thấy như lăng không nhảy lên, nước biển và áp lực của nước, trong nháy mắt biến mất.
Cúi đầu nhìn lên phía trên, Trang Duệ nhìn thấy cả thân thể mình, đều bạo lộ trong không khí.
Thẳng đến thời điểm Trang Duệ rơi xuống mặt biển, hắn mới phát hiện, nước biển vốn cao hơn ba bốn mét, hiện tại đã còn không tới bắp chân của mình.
- Mẹ kiếp, vừa rồi ta ở sâu trong nước biển, thiếu chút nữa kìm nén không được mà chết rồi!
Trang Duệ thiếu dưỡng khí nên đại não thất thần một hồi, mới kịp phản ứng, bản thân mình vừa ngẩn đầu lên, đã có thể hô hấp được không khí, hết lần này tới lần khác lại học theo đà điểu, chôn đầu vào cát, thiếu chút nữa đã tự làm chết mình.
- Ta... Ta thật khờ...
Trang Duệ tát mình một cái, hắn thật sự không quên được cảm giác nín thở suýt chết vừa rồi.
Nhưng Trang Duệ không biết, hắn chỉ kém hơn một phút đồng hồ, là có thể đánh vỡ kỹ lục của Robert. Foster người Canada, thành lập năm 1959 về thời gian nín thở lâu nhất trong kỷ lục Guinness thế giới.
Không thể không nói con người có tiềm lực là vô cùng, thời điểm bình thường, Trang Duệ nín thở không được tới năm phút.
- Ta đã lên bờ? Đây là chuyện gì?
Sau khi thở được, Trang Duệ mới ý thức tới vấn đề này, nhưng trong lúc nhất thời, Trang Duệ không nghĩ tới đây là hiện tượng bình thường khi thủy triều rút, đương nhiên, đây là tai họa do não thiếu dưỡng khí gây ra.
Chẳng qua là khi Trang Duệ vừa chút mừng mình tìm được đường sống trong chỗ chết, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, bởi vì lỗ tai của hắn nghe được âm thanh quái dị, là từ phía sau truyền đến.
Trang Duệ nhìn lại, là một con sóng biển cao bảy tám mét, đang ở cách mình khoảng mười thước, giống như một con quái vật khổng lồ đang hé miệng thôn phệ mình.
- Má ơi!
Trang Duệ cũng chẳng quan tâm tới chúc mừng, hai chân nhảy lên như lò xo, dốc sức liều mạng chạy về bờ cát.
Nhưng chẳng qua Trang Duệ chưa được huấn luyện cách chạy trên cát, thời điểm chạy được mười mét, sóng biển sau lưng đã trùng kích lên thân thể của hắn, giống như một bàn tay lớn, đơn giản ném thân thể của Trang Duệ ra xa vài mét.
Mà bàn tay này, cũng chầm chậm lùi về biển rộng, cách đó không xa mặt biển vẫn sôi trào lên, giống như đang chuẩn bị tiếp đợt sóng thứ hai.
Sau khi Trang Duệ đứng lên, đại não choáng váng, con mơ hồ, nếu như không phải ngã trên bờ cát, lần này có thể hắn đã mất mạng, bản năng Trang Duệ cảm giác được ở đây cũng không an toàn, cả thân thể lảo đảo đi về bãi biển.
- Phanh!
Sau khi đi tới địa phương đá ngầm rậm rạp, rốt cuộc Trang Duệ không chống đỡ nổi, thân thể trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, thời điểm trán chạm mạnh với cát, đập lên một tảng đá ngầm, máu tươi lập tức xuất hiện.
Nhưng mà Trang Duệ đồng học lúc này đã không còn cảm giác được đau đớn.
Suốt gần hai mươi tiếng đồng hồ chiến đấu với biển cả, tinh thần căng cứng tìm được đường sống trong chỗ chết đã thư giãn, thể lực linh khí toàn bộ hao hết và mệt nhọc, cho nên lúc này Trang Duệ không nhịn được nữa, lâm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Trang Duệ nằm mơ thấy nhiều giấc mộng, hắn mơ thấy mẹ đang vá quần áo cho hắn, mơ thấy lúc gặp gỡ Tần Huyên Băng, mơ thấy gương mặt kinh diễm ngạo nhân đang nhìn mình, còn mơ thấy lúc đang làm việc trong tiệm cầm đồ, còn mơ thấy bọn cướp bắn mấy viên đạn về phía mình.
- A!
Cảm giác đau đớn giống như chân thật, Trang Duệ thống khổ hô to một tiếng, mở to mắt, lại phát hiện cánh tay phải của mình, bị càng của một con cua biển kẹp lấy, sau đó lấm la lấm lét chui vào trong đá ngầm.
- Ta còn sống?
Lúc này Trang Duệ còn không cảm giác được, sau khi mở to mắt ra nhìn, Trang Duệ phát hiện, chính mình... Còn sống, ngón tay truyền đến đau đớn, làm cho hắn ý thức được điểm này.
- Ah ah ah ah ah, ta còn sống!
Trang Duệ nhảy người lên, hắn chẳng quan tâm tới hiện tại trời đã sáng, cũng chẳng quan tâm lòng bàn chân không có giầy, dẫm lên đá ngầm vô cùng đau đớn, hiện tại Trang Duệ thầm nghĩ cần phát tiết, nguyên nhân rất đơn giản, còn sống... Thật tốt!
Không có bất kỳ mục tiêu nào chạy như điên trên bãi biển, trong miệng phát ra âm thanh gào rú vô nghĩa, thân thể Trang Duệ làm các tư thế thiên kỳ bách quái, nếu như có người nào chụp ảnh lại, có thể làm ảnh nghệ thuật để đời.
Thẳng đến khi cuống họng khàn giọng, rốt cuộc mới không hô nữa, Trang Duệ mới trùng trùng điệp điệp nằm vật xuống bờ cát, nhìn mây trắng trên trời, tâm tình dần dần bình phục lại.
- Thời điểm mình lên bờ, hẳn là chạng vạng tối à?
Trang Duệ lúc này hồi tưởng lại kinh nghiệm trước khi hôn mê, không tự chủ được mà tim đập nhanh.
Giơ tay lên nhìn một chút về phái cái đồng hồ không thấm nước, Trang Duệ mới biết được, bản thân của mình ngủ suốt mười sáu tiếng, hiện tại đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
- Khát...
Sau khi Trang Duệ tỉnh táo bình thường, lập tức cảm giác khát khao khó nhịn, vội vàng cởi áo phao cứu sinh ra, kiểm kê lại tất cả vật phẩm.
Kết quả làm cho Trang Duệ có hơi thất vọng, trừ Bành Phi cho thanh tiểu đoa ra, bánh bích quy chỉ còn lại ba cái, mà một cái bánh mì mình nhịn mãi không ăn, bởi vì túi đóng gói vỡ tan, đã bị nước biển ngâm thành hồ nhão.
Nói cách khác, nếu như trên đảo không có gì ăn, Trang Duệ phải ăn bánh quy và bánh mì nhão, chờ đợi nhân viên cứu viện đến.
- Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, ta còn có vợ và con gái a...
Trong lòng Trang Duệ tự an ủi mình một chút, sau đó xé mở một bịch bánh quy, sau khi nhấm nháp một chút, rất gian nan nuốt xuống, không có nước uống, là vấn đề lớn nhất của Trang Duệ.. :
Hôm qua hắn nhìn thấy cây dừa, Trang Duệ đứng dậy, bắt đầu đánh giá hòn đảo này, hắn không biết đây là hoang đảo, hay là đảo có người, nhưng nhìn bộ dáng hoang vu ở chung quanh, có lẽ có khả năng không có người càng lớn hơn.
- Ân? Là nước ngọt!
Đột nhiên Trang Duệ nhìn thấy ở khối đá bên cạnh mình có một chỗ trũng, có một vũng nước trong, vội vàng chạy tới, dùng ngón tay trám một giọt đặt vào miệng.
Nhất thời, lệ rơi đầy mặt, nguy cơ sinh tồn trọng yếu nhất, đã được giải quyết.
Trang Duệ cởi áo cứu sinh, thân thể dựa vào đá ngầm, sau khi đem gương mặt dán vào chỗ trũng xuống bên cạnh đá ngầm, bờ môi của hắn vốn bị thiếu nước nên đã nứt nẻ, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm.
Trong cảm giác của Trang Duệ, một ngụm nước này chẳng khác gì quỳnh tương ngọc dịch, sau khi ngậm nước trong miệng một lúc, sau đó Trang Duệ mới không nhịn được mà nuốt vào trong bụng.
Cũng không biết có phải là do mưa hay là sương sớm hay không, nhưng sau khi nuốt một ngụm nước vào bụng, cảm giác nôn nóng toàn thân Trang Duệ, lập tức biến mất không ít, trên người cũng có chút khí lực.
Tuy trong miệng vẫn thèm khát khó nhịn, nhưng Trang Duệ bắt buộc bản thân mình không được uống nhiều, bởi vì từ câu chuyện bốn bình nước khoảng lúc trước của Trang Duệ, ánh mắt phải nhìn xa, nhất thời thống khoái, nhưng lại làm cả đời rất khó chịu.
Nếu như ngày hôm qua không phải sớm uống hết mấy bình nước khoáng, Trang Duệ cũng không có cơ hội nếm thử hương vị của nước biển.
- Máu này từ đâu?
Trang Duệ vốn muốn dùng tay chải vuốt đầu tóc, ai biết trên bàn tay dính đầy máu, vội vàng từ trong hình ảnh phản chiếu của vũng nước trong, lúc này mới phát hiện, trên trán, có một vết thương, nhưng chỉ bị trầy da mà thôi, hiện tại đã đóng vảy.
Trang Duệ thử điều động linh khí một chút, làm cho hắn mừng rỡ là, đêm qua linh khí hoàn toàn hao hết, hiện tại đã có lại một ít, tuy không được như lúc bình thường, nhưng đã đủ để hắn săn sóc cơ thể.
Dùng linh khí trị liệu vết thương một chút, sau đó mới cho linh khí chạy khắp toàn thân,
← Ch. 547 | Ch. 549 → |