Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 549

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 549: Sinh tồn trên đảo hoang
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trang Duệ lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái mệt nhọc toàn bộ tiêu tán đi, đương nhiên, bụng vẫn đói cồn cào, đối với chuyện này đánh bất lực, dù sao linh khí không thể ăn thay cơm.

Khẽ cắn môi, Trang Duệ vừa ngoan tâm, từ trong áo cứu sinh móc ra một khối bánh bích quy bị ướt nhẹp.

Loại bánh bích quy này không phải loại bán đầy trong thành phố, mà là của quân đội, đừng nhìn một khối này chỉ nhỏ bằng một tấm danh thiếp, nhưng khi ăn vào trong bụng, nó sẽ bành trướng, đầy đủ sức ăn một người trong một ngày.

Xé mở đóng gói, cho dù nước ngọt ở đây không nhiều lắm, Trang Duệ chỉ ăn một phần ba cái bánh, đói khát trong dạ dày lúc này đã giảm bớt rất nhiều, lúc này bánh quy chỉ còn lại một góc, nhưng Trang Duệ cẩn thận thu thập nó lại.

Trang Duệ ngầm hạ quyết định, thời điểm không phải sơn cùng thủy tận, cũng không đụng tới cái bánh bích quy này, dù sao cũng phải chừa cho mình một chút vật tự chiến đấu chứ?

- Tại đây rốt cuộc là địa phương nào?

Sau khi giải quyết vấn đề cái bụng xong, Trang Duệ mới bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhưng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, phong cảnh ở đây rất là tú lệ.

Cách đó không xa trên mặt biển thanh tú có nham thạch lởm chởm, tạo thành rừng đá quỷ dị, đá ngầm và san hô trải rộng.

Cát mịn trắng noãn phủ kín bãi cát, kéo dài khoảng chừng một ngàn mét, nước biển màu xanh vỗ lên bờ cát, kích thích từng mảnh sương mù màu trắng, loại cảnh đẹp này Trang Duệ đã từng thấy qua ở bờ biển Nam Hải.

Phía trước trên hải đảo chính là bóng cây xanh râm mát, khí hậu hợp lòng người, hơn nữa có tòa núi cao sừng sững, đứng ở bờ biển, Trang Duệ có thể nhìn thấy sương mù nhàn nhạt bao phủ ngọn núi xa xa.

Căn cứ vào thảm thực vật trên đảo Trang Duệ nhìn ra, đây là một đảo núi lửa, trăm triệu năm trước do núi lửa phun trào mà hình thành, sau khi hình thành dưới sự phong hóa của thời gian, nham thạch trên đảo bị nghiền nát hoàn toàn, cũng từng bước hóa thành thổ nhưỡng, cho nên thảm thực vật trên đảo sinh trường rất nhiều thực vật.

Hơn nữa tại Trang Duệ xem ra, ngọn núi cao ngất này, chỉ sợ còn có động vật tồn tại, thậm chí cũng không nhất định là không có thú dữ.

Nhìn thấy tình cảnh lần này, Trang Duệ không khỏi có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì hải đảo này cực kỳ có giá trị du lịch, nhưng tại sao không thấy bóng người nào ra khai phá, nhìn toàn cảnh chung quanh, không thấy dấu vết của con người, hẳn là một tòa hoang đảo.

Tuy bây giờ trong phạm vi của thế giới, còn có 94% hoang đảo không có khai hoang, nhưng phong cảnh ưu mỹ như thế, thấp nhất cũng là một hòn đảo có giá trị du lịch, nhưng lại không có người ra khai thác, không khỏi có chút không thể nào nói nổi.

Chỉ cần đầu tư một số tiền khổng lồ vào hoang đảo này, sau đó kiến tạo một sân bay, tuyệt đối có khả năng thu hút khách du lịch tới từ các nơi trên thế giới.

Hơn nữa hải đảo này bị sương mù bao phủ rất thần bí, còn có thể khai thác thám hiểm, phối hợp với các mánh lời trên các hòn đảo khác, nhất định du khách sẽ chạy tới đây như vịt.

Nghĩ cách đúng là tốt đẹp, bởi vì Trang Duệ từng xem bộ phim Hollywood Công Viên Kỷ Jura và Kim Cương, cho nên sâu trong lòng có chút bất định, một hồi bão tố kia, chẳng lẽ thổi mình tới Công Viên Kỷ Jura hay sao?

Nghĩ tới đây, Trang Duệ không khỏi rùng mình, đừng bảo là mình vừa thoát được khỏi miệng hổ, lại tiến vào hang sói a? Tuy thần kinh của Trang Duệ vừa thô vừa to, nhưng nếu là chuyện như thế hắn không chịu nổi a.

- Móa, lần sau không làm anh hùng nữa...

Hiện tại trong lòng của Trang Duệ có chút ít hối hận, lúc ấy hắn điên cái gì chứ? Sớm biết như vậy bản thân mình cầm theo cái điện thoại vệ tinh, cũng không trở thành cục diện thúc thủ vô sách như hiện tại.

Mặc dù hắn thầm nghĩa phải tìm tòi trên đảo một phen, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi, khiến cho Trang Duệ cất bước gian nan, nhìn hải đảo phía trước thật lâu mà không dám đi về phía trước.

Hải đảo như vậy, cơ hồ 100% sẽ có động vật tồn tại, tiểu miêu tiểu cẩu Trang Duệ không sợ, nhưng vạn nhất có sư tử tàn bạo, vậy Trang Duệ tiến vào trong đó, thuần túy là đưa đồ ăn.

- Ân?

Đột nhiên Trang Duệ thấy trên bờ biển có không ít vỏ sò, mà ở bên dưới đá ngầm, còn có rất nhiều cua biển bò sát, con mắt sáng ngời, lúc nãy chỉ ăn no một nửa, hiện tại có thể ăn no rồi.

Bờ biển đã có đồ ăn, cũng không cần vội vã tiến vào hải đảo, đối với hải đảo thần bí khó lường mà nói, bờ biển là một nơi an toàn hơn, nhưng buổi tối khi ngủ có chút phiền phức.

Nhưng hiện giờ mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, khoảng cách buổi tối còn quá sớm, Trang Duệ hào hứng bừng bừng cởi quần áo tả tơi ra, sau đó cột hai cái ống tay áo lại, biến nó thành túi mà sử dụng.

Hải đảo này khí hậu thập phần hợp lòng người, cho dù cái quần jean đang mặc rách nhiều chỗ, Trang Duệ cũng không cảm thấy rét lạnh, gió biển thổi vào người, đúng là phi thường thoải mái.

Nửa tiếng đồng hồ qua đi, Trang Duệ từ từ nhặt các con hào bỏ vào cái áo, mặt khác còn tìm được bảy tám con gan biển, trước kia Trang Duệ nếm qua thứ này, gan biển rất ngon, nhìn bề ngoài của nó thì rất tho ráp, nhưng khi ăn cực ngon, Trang Duệ thiếu chút nữa nước miếng cũng chảy ra.

- Mẹ kiếp, lão tử thật sự phải trở thành dã nhân sao?

Trở lại bên cạnh đá ngầm, Trang Duệ cầm quần áo đổ đám gan và hào ra, đột nhiên há hốc mồm, bởi vì hắn ý thức được, bản thân mình không thể nhóm lửa nướng chúng.

- Tính toán, coi nhu ăn hải sản a!

Nhìn những con hào và gan kia, Trang Duệ cũng không nhịn được nữa, lấy cây đao của Bành Phi ra, cạy miệng của một con hào, sau khi cạy xong, trực tiếp nhét thịt hào vào trong miệng.

Tuy trong thịt mang theo hương vị đắng chát của nước biển, nhưng vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Trang Duệ, sau khi ăn liền hơn mười con, Trang Duệ cũng từ từ quen với hương vị này, ăn rất là ngon.

Nhưng gan biển thì hơi phiền toái, toàn thân thô ráp nên khó xử lý, cuối cùng tìm một tảng đá, nện mạnh gan biển vào tảng đá đó mở ra.

- Móa, khổ như vậy a? Tại sao trước kia ăn lại không giống nhỉ?

Trang Duệ cũng móc thịt gan biển ra, từ từ bỏ vào miệng, nhưng nhịn không được nhổ ra, bởi vì thịt thứ này vừa đứng vừa khó ăn, làm cho Trang Duệ uống liền mấy ngụm nước ngọt, sau đó trực tiếp đem đám gan biển trong quần áo ra, ném ra xa xa.

Trang Duệ nào biết đâu rằng, mặc dù gan biển ăn ngon, nhưng gia công rất phiền toái, muốn rất phải là một người chuyên nghiệp, mới có thể đem nội tạng của gan biển móc ra, phương pháp ăn vừa rồi của Trang Duệ, chính là bỏ nội tạng của nó vào trong miệng, không khó ăn mới là lạ.

Chịu đau khổ, Trang Duệ cũng không đụng tới gan biển nữa, sau khi ăn xong những con hào kia, thoải mái vỗ vỗ bụng, nằm chỏng vó trên bờ cát.

- Móa, nóng như vậy?

Tuy hắn đang nằm dưới bóng râm của tảng đá ngầm, nhưng mặt trời trên cao cũng đốt nóng hơi nước chung quanh, làn da trên người của hắn cũng hồng lên, rơi vào đường cùng, Trang Duệ chỉ có thể đứng dậy, đi về phía bóng râm của cây dừa phía xa xa.

Rừng cây này cũng không riêng gì cây dừa, còn có rất nhiều đại thụ cành lá tươi tốt xum xuê, nhưng trên mặt đất cũng không có bao nhiêu lá rụng, chỉ có một chút cành cây khô, chắc lá cây bị gió biển thổi bay đi mất.

Rừng cây tuy cành lá rậm rạp, nhưng cơ hồ đều là cây lớn cao hơn mười mét, trong rừng đúng là lơ lỏng, cây và cách cũng dựa theo thời gian mà cao thấp không đều, nhưng hắn cũng không giống như dã nhân nguyên thủy ở trong rừng rậm, cho dù ở trong rừng, tầm mắt cũng rất khoáng đạt.

Trang Duệ vừa đi vào rừng cây, cái nắng thiêu đốt ở trên đầu được lá cây che chắn, lập tức cảm thấy một hồi nhẹ nhàng khoan khoái, nếu như không phải bản thân hắn sợ trong rừng có dã thú, Trang Duệ thoải mái thiếu chút nữa gào thét lên.

- Thực con mẹ nó ngốc, tại sao không sớm đi tới chỗ này...

Sau khi đi vào rừng cây, Trang Duệ mới phát hiện, trên mặt đất có không ít cây dừa lớn nhỏ, có lẽ đều bị cuồng phong thổi qua, tuy Trang Duệ bình thường không thích uống nước dừa, nhưng bây giờ hắn xúc động như muốn khóc.

Nước dừa có thể uống trực tiếp, thịt dừa có thể dùng làm thức ăn, hơn nữa đều có dinh dưỡng cao, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề an toàn, Trang Duệ có thể kiên nhẫn, chờ đợi đội cứu viện tới.

- Bản thân thật sự biến thành dã nhân rồi.

Từ trên bãi đá ngầm nhặt các tảng đá lớn nhỏ, nện vỡ một trái vừa uống nước, Trang Duệ thầm nghĩ tự giễu.

Từ lịch sử tiến hóa của nhân loại, vượn người với người là hai chi tiến hóa lớn nhất, chỉ có nhân loại biết cách nắm giữ và sử dụng lửa, nhưng Trang Duệ cầm hai khối đá đập vào nhau, đập bang bang bang cả buổi, cũng không thấy có hoa lửa xuất hiện.

Cái kết quả nay, làm cho Trang Duệ rất uể oải, thầm nghĩ tổ tông của mình năm đó làm sao biết cách sử dụng những tảng đá này nhóm lửa được chứ.

- Con mẹ nó, năm nay đúng là gặp nạn mà, trước khi máy bay nổ thì trên đó còn một ít lương thực và rượu mạnh, tại sao Bành Phi chỉ đưa ta một thanh tiểu đao?

Sau khi ăn uống no bụng, Trang Duệ nằm dưới bóng cây, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tướng mạo của Âu Dương Uyển, Tần Huyên Băng, Lưu Giang, không ngừng hiện ra trong suy nghĩ của Trang Duệ.

- Trước khi đợi người ta cứu, ta phải sống trước đã.

Đột nhiên Trang Duệ nhảy lên, từ trên mặt đất nhặt một nhánh cây cứng rắn, phóng tới bãi cát.

- Nhân loại thế kỷ hai mươi mốt, hàng hải trên biển so với nhân loại thời thế kỷ mười lăm mười sáu rất khác biệt.

Kinh nghiệm sinh tồn của hắn có lẽ không kém, nhưng từ kiến thức, so với những người chuyên nghiệp thì hắn thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp.

Cái khác không nói, hắn đã xem vô số bộ phim điện ảnh về nguy hiểm, cho nên Trang Duệ cũng học được cách muốn sống, giống như việc đốt cây khô để xuất hiện khói đặc, đương nhiên, biện pháp này trước mắt Trang Duệ không làm được, bởi vì hắn không thể đốt lửa.

Nhưng vẫn còn những biện pháp khác, việc Trang Duệ đang làm hiện giờ, chính là ở trên bờ cát khoáng đạt kia, dùng nhánh cây kéo lê ba chữ SOS thật sâu, là tiêu chí cầu cứu quốc tế.

- Không được, đồ chơi này quá mảnh.

Trang Duệ dùng nhánh cây viết một lúc, nhìn thấy đường cong tinh tế kia, không khỏi lắc đầu, đừng nói là phi cơ, ở cách xa một chút, đã không nhìn thấy mấy chữ này rồi.

Tiện tay ném nhánh cây đi, Trang Duệ dứt khoát dùng chân vẽ lên bờ cát.

Hạt cát nóng dưới sự thiêu đốt của mặt trời, giống như kim châm đâm vào chân Trang Duệ, Trang Duệ đau đớn nghiến răng nghiến lợi, tuy có thể tùy thời dùng linh khí trị liệu, nhưng loại đau đớn này, đúng là quá đau.

Lúc này Trang Duệ khát vọng nhất, chính là đôi giày vướng ận trong lúc vật lộn trên biển, lúc ấy hắn ném bỏ đôi giày, và đôi giày cũng đã chìm sâu xuống đáy biển Ấn Độ Dương rồi.

Dùng hơn hai tiếng đồng hồ, Trang Duệ ở trên bờ cát trắng này, vẽ ra ba chữ SOS dài hơn ba mươi mét, rộng hơn sáu mươi mét.

Sau khi vẽ xong, Trang Duệ cũng thu thập lá cây và tảng đá trong rừng, đặt dọc theo hình dạng chữ cái này, bởi như vậy, cho dù có bị cát chôn đi, kiểu chữ cũng không có sai lệch.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, mặt trời từ từ ngã về tây, sắc trời cũng dần dần tối lại, cả đảo hoang vô cùng yên tĩnh, chỉ có sóng biển vỗ lên bờ cát là phát ra âm thanh.

Nếu như không phải nhìn thấy chim biển kiếm ăn trở về đảo, thậm chí Trang Duệ cảm thấy đây là một hòn đảo chết.

Nhìn thấy cảnh những chú chim bay trở về đảo, trong nội tâm của Trang Duệ vô cùng hâm mộ, nếu như mình có hai cánh, hiện tại có thể bay ra ngoài, cho dù bị gọi là điểu nhân, Trang Duệ cũng cảm tâm tình nguyện a.

Thời điểm mặt trời sắp lặn xuống biển, đột nhiên cả trời đất biến thành màu đỏ, bầu trời màu đỏ, biển cả màu đỏ, bờ cát trên bãi biển cũng biến thành màu đỏ.

- Đẹp quá!

Đây là lần đầu tiên Trang Duệ nhìn thấy mặt trời lặn trên biển, cho nên vô cùng thoải mái, cảnh đẹp như thế, có lẽ cũng chỉ có đường chân trời xa xa của biển cả mới có thể gặp được a.

- Hỏng bét, cơm tối còn chưa chuẩn bị a!

Đột nhiên Trang Duệ nhảy lên, nếu như hôm nay trên biển xuất hiện giông tố, một lần nữa giống như ngày hôm qua không thấy được năm ngón tay, thì cả ngày hôm nay mình phải nhịn đói, thừa dịp mặt trời còn ánh chiều tà, Trang Duệ chuẩn bị bữa tối cho thật tốt mới được.

Nhanh chóng chạy về rừng cây, từ trên mặt đất nhặt xuống hai trái dừa lớn nhỏ cỡ bàn tay, Trang Duệ lại xông về phía bờ cát, nhặt cỡ bốn năm cân hào, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn trở lại khu đá ngầm gần biển kia.

Tuy trong rừng cây có thể che gió che mưa, nhưng Trang Duệ sợ trong đêm sẽ có dã thú, phải biết rằng, rất nhiều dã thú đều kiếm ăn vào buổi tối.

Tương đối mà nói, ở lại khu đá ngầm vẫn tốt hơn so với ở trong rừng, dù sao đây là đảo núi lửa, lại ở khi nhiệt đới, cũng không phải sợ buổi tối bị đông cứng.

Tục ngữ nói trước lạ sau quen, lần này Trang Duệ ăn những con hào kia, động tác thành thạo hơn rất nhiều, cầm thanh tiểu đao của Bành Phi, cắm vào con hào, hơi vặn vẹo bàn tay một chút, cả con hào đã mở ra.

Tiện tay súc cát mịn và nước biển trong thịt của con hào, Trang Duệ liền đem nó nhét vào trong miệng, ngày hôm qua ngay cả nước biển cũng đã uống qua rồi, cũng không quan tâm tới chút mặn của thịt hào.

Hơn nửa tiếng qua đi, Trang Duệ ném xác con hào xuống đất, hắn dùng tảng đá nện vỡ trái dừa bên cạnh, nhưng Trang Duệ không chỉ uống nước dừa, mà thịt dừa cũng bị Trang Duệ gặm không còn một mảnh, nhưng hương vị cũng không được tốt lắm.

- Lúc nào mới có thể trở về nhà đây?

Sau khi ăn uống no sai, Trang Duệ từ từ bước lên bờ cát, vô số ánh trăm sao lấp lánh chiếu lên mặt biển, trừ gió biển thổi qua rừng cây nghe ào ào ra, trừ âm thanh này, thì cả trời đất vô cùng yên tĩnh, làm cho nội tâm của Trang Duệ sinh ra cảm giác vô cùng cô độc.

- Lúc trước ở bên người còn có tiểu cẩu, nhưng nay chẳng còn lại gì, bạn thân ta làm sao lại xui xẻo như vậy, một mình lưu lạc trên đảo hoang thế này?

Trang Duệ trùng trùng điệp điệp đá lên mặt cát, làm cho cát bụi bay đầy trời, trên mặt tràn ngập nước mắt.

Giờ phút này Trang Duệ không còn quan tâm tới hình tượng hay không hình tượng, ỏ cái địa phương khỉ gió này, cho dù có trang bức cũng không ai thấy.

Sau khi làm rộn trên bãi cát ba bốn tiếng đồng hồ, Trang Duệ mới kéo tấm thân tàn tạ quay trở về khi đá ngầm, tìm một lõm vào phía trong khoảng một mét và đi vào, hai bên đều là đá ngầm, nằm xuống.

Nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu, Trang Duệ từ từ ngủ đi.

- NGAO giáo... Ô gà...

Thời điểm nửa đêm, từ trong phương hướng của hải đảo, truyền ra âm thanh gào rú của dã thú, làm cho Trang Duệ đang ngủ say giật mình tỉnh dậy, cầm tiểu đao nhìn về phía con quái thú đang mở to miệng trong rừng cây.

- Mẹ kiếp, đây là dã thú gì?

Tiếng kêu này lần đầu tiên Trang Duệ nghe thấy, nhưng hắn không biết, càng khiến cho người ta sợ hãi, chẳng lẽ chính là quái vật thời tiền sử hay sao?

Theo sau mấy tiếng gào rú, tâm tình của Trang Duệ từ từ buông xuống, tiếng dã thú là ở sâu trong rừng rậm, mình lại ở biên giới của rừng rậm, chắc có lẽ không gặp nguy hiểm gì cả.

Nhưng đêm nay Trang Duệ không dám ngủ tiếp, một mực chờ đợi lo lắng đợi trời sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ đi, đến buổi trưa, bị ánh mặt trời cực nóng chiếu vào mới tỉnh lại.

- Không được, tiếp tục như vậy, không đợi đội cứu viện tìm được mình, bản thân mình đã không chống đỡ được.

Trang Duệ nhìn cánh tay của mình, rõ ràng là bị phơi nắng tróc da, toàn thân đều đỏ ửng, vội vàng sử dụng linh khí vuốt ve một phen, cái màu đỏ trên da thịt này, mới từ từ tiêu tán đi.

Sau khi xử lý tốt thân thể, Trang Duệ lập tức leo lên tảng đá ngầm cao nhất, nhìn về phía mặt biển xa xa, nhưng trừ sóng biển và gió ra, cái gì cũng không có, quay đầu lại nhìn về phía bãi cát, ba chữ SOS cực lớn kia, vẫn bày ở chỗ đó.

Ngơ ngác đứng thẳng một lúc, mặt mũi Trang Duệ tràn đầy thất vọng đi về phía bờ cát, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn hôm nay, nhưng tâm tình bất an càng ngày càng mãnh liệt.

Trang Duệ nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì mà hai ngày nay, suốt nhiều tiếng đồng hồ, đội cứu viện không tìm được mình?

Nhưng Trang Duệ không biết, sau khi hắn bị bão tố thổi đi và rơi xuống mặt biển, lại bị sóng biển đánh trôi dạt vài trăm km, hiện tại vị trí của vùng biển này, là vùng nguy hiểm nhất của Ấn Độ Dương, cũng là khu vực thần bí nhất.

Vùng biển này ở phía tây Ấn Độ Dương, mà quần đảo Antilles Islands ở phía tây, nói cái tên này, rất nhiều người không biết, nhưng nó còn có một cái tên vang dội khác, chính là quần đảo Caribbean!

Tin tưởng cho dù là người không thường xem điện ảnh, cũng tương đối quen thuộc với cái tên này, Pirates Of The Caribbean vào mấy thế kỷ trước, tung hoành trên biển, mà hang ổ của chúng, chính là trên quần đảo Antilles Islands này.

Nhưng hải đảo của Trang Duệ đang ở, khoảng cách với quần đảo Caribbean, còn hơn hai trăm hải lý nữa, hơn nữa vùng biển này so sánh với quần đảo Caribbean, còn có một cái tên vang dội hơn, đương nhiên, cái tên này chỉ có những người sinh hoạt thường xuyên trên Ấn Độ Dương, mới biết được.

Đây là vùng biển có từ trường khó hiểu, hơn nữa che đậy tất cả tín hiệu thư từ qua lại, thường xuyên sinh ra sự cố chìm thuyền và máy bay gặp nạn, cùng với tam giác quỷ Bermuda, giống như có liên hệ không hiểu.

Bermuda đã từng xảy ra một sự kiện quỷ dị, một chiếc tàu ngầm của Soviet vào một phút di chuyển trong vùng biển Bermuda, nhưng một phút sau khi nổi lên lại ở trên biển Ấn Độ Dương.

Cơ hồ vượt qua nửa vòng trái đất, chín mươi ba thuyền viên trên tàu ngầm bỗng nhiên già yếu đến hai mươi năm.

Sau khi sinh ra việc này, giới khoa học và quân đội Soviet, lập tức bắt đầu tiến hành điều tra tất cả nhân viên của tàu ngầm, cuối cùng kết luận là, trên địa cầu, vô cùng có khả năng tồn tại một nơi có đường hầm thời gian nhanh hơn so với bất cứ nơi nào khác trên thế giới.

Lúc ấy địa điểm tàu ngầm xuất hiện, cũng nằm ở khu vực này, bởi vậy càng tăng thêm sắc thái thần bí của vùng biển này, mà một ít người sinh hoạt trên các hòn đảo gần đó, đối với nơi này kiêng kị rất sâu.

Hơn nữa trong phạm vi trăm hải lý quanh vùng biển này, khắp nơi đều là đá ngầm mọc san sát như rừng, không thích hợp cho tàu thuyền qua lại, đừng nói là ca nô lớn một chút, cho dù thuyền buồm nhỏ tới đây, chỉ cần ăn nước hơi sâu một chút, sẽ va chạm với đá ngầm dưới biển.

Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu ca-nô bởi vì lạc vào nơi này, mà va phải đá ngầm chìm nghỉm.

Dần dà, phạm vi gần trăm km vương chung quanh vùng biển này, bị mọi người sinh hoạt trên Ấn Độ Dương, gọi là vùng biển tử vong, mà cái đảo hoang Trang Duệ đang ở lại, cũng có cái tên khủng bố: Ma Quỷ Đảo!

Mà khoảng cách địa điểm máy bay của Trang Duệ gặp rủi ro, khoảng chừng gần ngàn hải lý, nhưng cũng không biết Trang Duệ xuất hiện ở chỗ này, gần như kéo dài qua cả Ấn Độ Dương, cho nên dù đội cứu viện có tới, một lần nữa mở rộng phạm vi, cũng không cách nào tìm được nơi này, đương nhiên, đồng học Trang Duệ không may không biết chuyện này, hắn vẫn đón ánh nắng mặt trời, đón ánh nắng chiếu vào, ở trên bờ biển chờ đội cứu viện đi tới, nhưng mỗi ngày lại qua đi, đều là thất vọng.

Rất nhanh, ngày thứ ba cũng qua đi, hải đảo như trước, sóng biển vẫn vỗ lên bờ cát, Trang Duệ chờ mong máy bay và ca-nô, một lần nữa đều không xuất hiện.

Bốn ngày qua đi, Trang Duệ ăn cao hào vào miệng, đã nhạt như nước ốc, trong lúc không có gì hắn lại chia lìa gan biển luyện công phu, gia tăng thêm một loại đồ ăn cho mình

Năm ngày qua đi, cho dù có linh khí làm thoải mái, Trang Duệ vẫn tiếp tục phơi nắng Ấn Độ Dương như dân bản địa, toàn thân ngăm đen một mảnh.

Thời điểm ngày thứ sáu, Trang Duệ cũng đã chạy dọc hải đảo một vòng, căn cứ hắn đoán chừng, diện tích hải đảo này, ít nhất là hơn mười km vuông.

Một tuần trôi qua rất nhanh, vài ngày ban đầu, Trang Duệ còn có hứng thú đứng trên đá ngầm nhìn ngắm bốn phía, đợi đội cứu viện tới, nhưng mỗi ngày qua đi, đều là thất vọng vô tận.

Hơn nữa sinh hoạt trên bãi biển, càng ngày càng trở nên gian nan, bởi vì cứ cách vài ngày, sẽ có một cơn bão mạnh ập tới.

Thời điểm đêm hôm qua, nước biển đột nhiên dâng cao, nước biển dâng lên tận bãi đá ngầm mà Trang Duệ đang nằm ngủ, làm cho hắn thức tỉnh, nếu như không phải Trang Duệ lúc ấy phản ứng nhanh, ôm chặt lấy bãi đá ngầm, chỉ sợ đã tiến vào Ấn Độ Dương làm mồi cho cá mập rồi.

Biển cả bạo ngược, ở trong mắt của Trang Duệ, giống như một con quái thú, nói không chính xác lúc nào, ngay cả xương cũng bị nó nuốt mất, sợ hãi đối với biển cả, giờ phút này đã bao trùm lên hải đảo thần bí.

Một nguyên nhân khác, chính là vấn đề đồ ăn, tuy mỗi ngày đều có thịt hào tươi sống để ăn, có nước dừa tinh khiết để uống, nhưng hán là người hiện đại, thói quen truy cầu cuộc sống, nhưng ba ngày sau đó, dạ dày của Trang Duệ rốt cục bắt đầu tạo phản, liên tục hối thúc hắn thay đổi thức ăn.

Mấy ngày sau đó, Trang Duệ không dám ăn hải sản, chỉ có thể dùng thịt dừa để ăn đỡ đói, thịt dừa với hắn nhạt như nước óc, nhìn xem chim biển mỗi ngày bay lớn trên bầu trời, làm cho Trang Duệ hận không thể mọc thêm hai cánh, đuổi bắt một con về nướng ăn.

Ngây ngốc trên bờ biển một tuần, cũng không gặp được đội cứu viện, canh giữ trên bờ cát cũng không phải là biện pháp, Trang Duệ đặt quyết tâm, muốn thăm dò đảo hoang này một lần.

Dựa theo phim ảnh giải trí lúc trước Trang Duệ được xem, bên trong đảo hoang giữa biển, không có mãnh thú cỡ lớn tồn tại, có lẽ là buổi tối hôm đó mình nghe lầm cũng không chừng.

Nhưng muốn tiến vào rừng rậm, Trang Duệ còn rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên là vũ khí, không có đồ vật phòng thân, Trang Duệ không dám xâm nhập vào hòn đảo.

Đứng ở bên dưới cây dừa, Trang Duệ cầm trong tay một cây gõ dài ngắn một mét năm, đây là do hắn phí hết sức chín trâu hai hổ, từ trên một cái cây đầy gai, dùng tảng đá nện mạnh mới lấy xuống được.

Vì thế Trang Duệ phải dùng tay bỏ gãy gai nhọn của nó, dùng trọn vẹn một ngày mới xử lý được, sau đó lại dùng thời gian nửa ngày, dùng tiểu đao cạo sạch gai mọc ngược của nó.

Hiện tại có cây gỗ này, chuẩn xác hơn mà nói, hẳn là ném lao, bởi vì một đầu cây gỗ, Trang Duệ dùng dây giày, cột thanh tiểu đao kia vào đầu của nó, đây cũng là vũ khí duy nhất của Trang Duệ.

Trang Duệ tay phải cầm cây lao, nhắm vào một gốc dừa, dùng sức ném tới.

Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng trầm đục, thanh tiểu đao ở đầu cây lao, đâm vào thân cây dừa cứng rắn, ngọn lao một mét năm cắm vào thân cây dừa, lung lay giống như lò xo, phát ra âm thanh ông ông.

- Đúng vậy, quay đầu lại xme thử có cá hay không a.

Trang Duệ nhổ cây lao ra, sau đó đùa nghịch trên tay, hắn đối với vũ khí mình chế tạo ra rất hài lòng.

Thời điểm ngày hôm trước, Trang Duệ đã thành công dùng tiểu đao va chạm với tảng đá làm phát ra hoa lửa nhém cháy một bó lá khô, đang cháy trên bờ biển.

Tuy đã qua ngày hôm sau, bởi vì Trang Duệ không lưu lửa lại, cho nên lửa đã tắt, nhưng trước lạ sau quen, trải qua thời gian một ngày lục lọi, chỉ cần có lá khô và củi, Trang Duệ có thể trong vòng mười phút, có thể thuần thục đốt lửa lên.

Nhưng trong tay không có công cụ, cho nên rất khó nướng những con hào ăn, mà Trang Duệ nhìn thấy cá bơi mà ngứa con mắt không thôi.

Nhưng sau mấy lần xuống biển bắt cá, Trang Duệ đều bị những con cá này hí lộng mà mang thương tích, cũng có lý giải chân chính về câu thành ngữ: như cá gặp nước.

Nhưng mà Trang Duệ cũng tìm ra nơi tốt để bắt cá, đó là một hạp cốc cách bãi biển bảy tám trăm thước, nói là một hạp cốc cũng không quá phù hợp, bởi vì trong cốc có một thủy đàm rộng năm sáu chục bình phương.

Nước thủy đàm không sâu, nơi sâu nhất chỉ năm sáu mét mà thôi, mà đá ngầm hai bên bị nước mài cho trơn nhẵn, có thể thấy rõ cả thủy đàm, đá ở dưới óng ánh như ngọc.

Có thể là do núi lửa tạo thành, hai bên thủy đàm là vách đá, ở giữa lỡm vào, giống như được biển cả cọ rửa quanh năm, thủy đàm cùng biển cả giao nhau, có một con đường rộng hai ba mét, có một khe hở rộng không quá một mét.

*****

Bởi vì hoành cảnh kỳ lạ, một ít sát thủ biển cả hung mãnh không tiến vào được đây, cho nên nơi này biến thành thiên đường của những con cá.

Đứng ở bên cạnh thủy đàm, có thể nhìn thấy đủ loại cá bơi tới bơi lui, có con dài hai gang tay, có con chỉ bằng đầu nhón tay.

Từ khi Trang Duệ vô tình phát hiện ra nơi này, thủy đàm này mất đi bình tĩnh, mỗi ngày Trang Duệ đều muốn tới đây luyện kỹ năng bơi lội, thử xem có thể bắt được con cá nào hay không, nhưng bạn thân giày vò trong nước vài ngày, bi thảm không bắt được con cá nào.

- Ca tới đây.

Thời điểm mỗi ngày đi bắt cá, là thời điểm Trang Duệ vui vẻ nhất, cho nên nhìn thấy chế tạo xong ngọn lao, Trang Duệ cũng nhịn không được nữa, lập tức đi tới đây một lần, bị kích động cầm lao xông vào trong thủy đàm.

Có vũ khí và không có vũ khí ý nghĩa rất khác nhau, lúc ban đầu mấy lần bị thất thủ, không biết là mèo mù vớ phải chuột chết hay không, Trang Duệ một lao vào trong nước, đã ném trúng con cá lớn màu bạc.

Trang Duệ cười vang vọng cả thủy đàm, mấy ngày nay hắn không có gặp được động vật nào trên bờ biển, lá gan của Trang Duệ cũng lớn hơn không ít, bằng không cũng không cao hứng đi thăm dò hòn đảo này.

- Phù phù!

Trang Duệ nhảy xuống thủy đàm, cầm ngọn lao, mà đầu nhọn đâm xuyên qua con cá, luống cuống tay chân bò lên bờ, hắn lập tức tụ tập củi và là khô tại đây.

- Két... Ken két...

Sau khi tiểu đao và đá va chạm với nhau, khi tia lửa rơi vào trong đống lá khô, lá cây lập tức bị tia lửa đốt cháy, Trang Duệ vội vàng gom góp qua miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Thổi hơi chỉ là kỹ xảo mà thôi, thổi hơi lớn, hoa lửa sẽ bị thổi tắt, nhưng thổi nhỏ, lại không đủ để đốt cháy lá khô, nhưng Trang Duệ lục lọi trong vài ngày, mới nắm giữ cái này kỹ xảo.

Đáng tiếc là, vật bất ly thân từ trước tới nay của Trang Duệ chính là cái kính lúp, không biết đã mất ở địa phương nào, bằng không chuyện nhóm lửa rất dễ dàng, trực tiếp dùng kính lúp tập trung ánh mặt trời là có thể.

Sau khi đốt lửa, Trang Duệ vội vàng đem con cá nặng bảy tám cân kia mổ bụng, sau khi ném nội tạng đi, tìm một nhánh cây cứng rắn, đặt trên đống lửa.

- Thơm, quá thơm a!

Nghe mùi thơm của cá nướng, nước miếng từ trong miệng của Tràn Duệ chảy xuống, hắn đã đi tới hải đảo này được một tuần, Trang Duệ cũng không nếm qua thực phẩm chín, lúc này nghe mùi cá nướng, thiếu chút nữa nước mặt của Trang Duệ đã chảy ra, đương nhiên, đây là nước mắt kích động.

- Hư... Hư hư...

Không đợi cá chín hoàn toàn, Trang Duệ bất chấp phỏng tay, kéo thịt con cá xuống cho vào trong miệng, cho dù cái miệng của Trang Duệ bị phỏng, nhưng nghe được hương vị từ cá nướng, hắn nhịn không được mà nhấm nháp.

Trang Duệ biết rõ nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, rốt cục tĩnh tâm lại, sau khi nướng cho toàn thân con cá thành màu vàng óng ánh, lại để cho nguội một hồi, lúc này mới bắt đầu thưởng thức.

- Ăn ngon, ăn thật ngon a...

Hơn hai mươi năm an cá, lần đầu tiên hắn cảm thấy thịt cá ngon như vậy, so với những thứ tốt mà hắn vẫn ăn hàng ngày, thì thịt cá này ngon gấp trăm lần.

Hơn nữa con cá này thịt chất tinh tế tỉ mỉ, trừ xương của con cá ra, nếu bỏ xương đi, thịt của con cá này cũng nặng hai ba cân, lúc này đều nằm trong bụng của Trang Duệ.

Sau khi ăn gặm xong xương cá, Trang Duệ lưu lại, thứ này sau này còn có công dụng khác, hiện tại Trang Duệ là người nghèo hai bàn tay trắng, phải lợi dụng tất cả tài nguyên có được.

- Chắc có lẽ nên làm ra chút muối...

Sau khi ăn xong, Trang Duệ mới cảm giác được thiếu thiếu cái gì đó, mấy ngày hôm trước hắn một mực ăn hải sản và dừa, nhưng có thực phẩm chín, muối chính là gia vị không thể thiếu.

Muốn tạo ra muối ở bờ biển, là chuyện đơn giản nhất, chỉ cần ở gần khu rừng, đào một cái hố có diện tích lớn, dẫn nước mặn đi vào, lại lợi dụng ánh nắng thiêu đốt, phơi nắng một thời gian ngắn, sẽ có muối mà ăn.

Tuy đây không phải là muối i-ốt, nhưng dùng để ăn tuyệt đối không thành vấn đề, sau khi ăn cá xong, toàn thân Trang Duệ tỏoải mái, lập tức bắt đầu hành động..

Hơn ba tiếng đồng hồ qua đi, bên cạnh rừng dừa chính là một khu đất trống có diện tích mười mét vuông, lại đào cát mềm ra, dẫn một ít nước biển tiến vào.

nhưng muốn làm ra muối, chỉ sợ cần thời gian ba tới năm ngày, nhìn thấy sắc trời đã tối, Trang Duệ ngồi ở dưới một gốc cây dừa to.

Ban đêm hai ngày này, Trang Duệ đều vượt qua ở trong rừng, bởi vì hắn bị lần thủy triều kia dọa sợ chết khiếp, quả thực chính là giết người không thấy máu a.

Bởi vì có cây lao, chậm trễ một ngày, sau khi dùng cơm buổi tối xong, Trang Duệ bắt đầu chuẩn bị trang bị thứ hai khi thăm dò rừng rậm vào ngày mai.

Muốn bước vào tòa hoang đảo này, Trang Duệ còn cần một đôi giày.

Nếu như hai chân trần trụi, đừng nói là tiến vào trong hòn đảo, chỉ cần từ bãi cát cho tới rừng cây, đã bị chân Trang Duệ dẫm lên nhiều lần, không có đôi giày, Trang Duệ cũng chỉ có thể đi dạo trên bờ cát.

- Răng rắc...

Trang Duệ dùng tiểu đao mở một lỗ trên quần jean, từ đầu gối xuống ống chân, đều bị rách nham nhở, sau đó từ trong những chỗ bị rách đó, rút ra mấy sợi dây nhỏ.

Thời điểm này chính là công dụng của xương cá, Trang Duệ tìm ra một căn xương cá cứng rắn nhất, sau đó tách xương ra, dùng mũi đao cẩn thận đâm thủng một lỗ nhỏ trên đó, coi như một cái kim thiêu giản dị.

- Con mụ nó, nghệ thuật chính là đến từ sinh hoạt hằng ngày a...

Nhìn tài may vá của mình, Trang Duệ cảm khái một câu, phải biết rằng, những học vấn này, hắn đều học được từ trong phim ảnh cả. (DG: nếu ai cũng học được như thế chắc thế giới này có quá nhiều thiên tài rồi)

- Rút lui thôi...

Âu Dương Lỗi nhìn Tạ tư lệnh khoát khoát tay, có chút không cam lòng nhìn về biển cả phía trước mặt, hắn không biết lúc trở về nên bàn giao như thế nào với lão gia tử, bàn giao thế nào đối với dì nhỏ và vợ của Trang Duệ.

Sau khi tìm kiếm suốt bảy ngày, phương viên một ngàn hải lý quanh vùng biển này, đều tiến hành thăm dò một lần, xuất động hơn ba ngàn lượt máy bay, cái khác không nói, riêng tiền tài hao tốn trong việc này, đã không cách nào đánh giá.

Trang Duệ giống như biến mất ở phiến hải vực này, tìm cách nào cũng không tìm ra manh mối, hắn vốn nên phiêu phù trên mặt biển mới đúng, nhưng lại không có chút tăm hơi nào.

Quân đội cũng không phải là nhà của Âu Dương Lỗi, mặc dù có tâm tiếp tục tìm kiếm, nhưng dưới áp lực đến từ cao tầng, làm cho Âu Dương Lỗi không thể không chấm dứt hành động tiếp tục tìm kiếm lần này.

- Thưa ngài, ta yêu cầu được lưu lại.

Bành Phi nghe Âu Dương Lỗi nói ra lời này, lập tức tức giận, hắn tin tưởng vững chắc Trang Duệ không có chết, chỉ cần tiếp tục tìm kiếm, nhất định có thể tìm được Trang Duệ.

Nhân viên đội bay lúc này đã được đưa về Bắc Kinh, chỉ có Bành Phi không muốn trở về, một mực ở lại tham gia hành đồng tìm kiếm.

- Lưu lại làm gì, ở chỗ này có thể bơi lội sao?

Âu Dương Lỗi tức giận liếc nhìn Bành Phi, áp lực trong lòng của hắn rất lớn, cho nên nói chuyện cũng không chút khách khí.

- Thưa ngài, thỉnh lưu một chiếc thuyền lại cho ta, ta nhất định sẽ tìm được Trang ca.

Bành Phi gần như cầu khẩn nhìn Âu Dương Lỗi, tìm không thấy Trang Duệ, Bành Phi cũng không còn thể diện để quay về Bắc Kinh, không có thể diện đối diện với Trang mẫu và Tần Huyên Băng.

- Hồ đồ, quay trở về trước rồi nói.

Âu Dương Lỗi vốn định răn dạy Bành Phi một trận, nhưng không cách nào mở miệng được, có chút mỏi mệt khoát khoát tay.

Dưới mệnh lệnh của Âu Dương Lỗi, hai hạm đội từ từ quay trở về điểm xuất phát ban đầu, mà các đội cứu viện đến từ các quốc gia khác, cũng nhao nhao phản hồi, vùng biển náo nhiệt trở nên quạnh quẽ.

Hai ngày sau đó, hạm đội đi ngang qua Hồng Kông nghỉ ngơi và hồi phục, mà Bành Phi ngồi ở trên thuyền, biến mất rất đột ngột, lúc này Âu Dương Lỗi cũng bất chấp Bành Phi, hắn đang suy nghĩ khi trở về Bắc Kinh, làm cách nào giải thích về việc Trang Duệ mất tích.

Mà vào hôm sau, tất cả báo chí Hồng Kông đều xuất hiện tin tức, một vị siêu cấp phú ở Hồng Kông đã tiêu tốn hàng trăm triệu đô la để mua một chiếc du thuyền xa hoa, bị trộm vào đêm hôm qua.

Theo điều tra, mà chiếc du thuyền này hiện tại cũng không ở vùng biển Hồng Kông, nói cách khác, sau khi bị trộm nó chạy suốt đem ra khỏi vùng biển Hồng Kông, tiến vào vùng biển quốc tế.

- Trang ca, ngươi ở nơi nào?

Bành Phi điều khiển chiếc du thuyền xa hoa này, hắn dùng tốc độ nhanh nhất, đi trở lại vùng biển kia, tiến vào khu vực máy bay của bọn họ gặp nạn.

Kỳ thật Bành Phi vốn không cần dùng thủ đoạn trộm du thuyền này, chỉ cần tìm Tần gia, nhất định có thể đạt được một chiếc thuyền tốt hơn, nhưng hiện tại Bành Phi có chút oán hận Tần Hạo Nhiên, nếu như không phải Tần Hạo Nhiên bảo Trang Duệ chạy đi một chuyến này, cũng không xảy ra các chuyện đằng sau nữa.

Nhưng Bành Phi không biết, giờ phút này Tần gia ở Hồng Kông, từ lâu loạn thành một bầy, Tần lão gia tử biết được tin tức Trang Duệ mất tích, nóng vội bị tăng xông nên phải nằm bệnh viện.

Mà Tần Hạo Nhiên cũng không có tâm tình để ý việc lam ăn, nội tâm hối hận không thôi, trực tiếp bay đi Bắc Kinh, nhưng hắn không dám nói chuyện này cho con gái nghe, thậm chí cũng không dám tiến vào nhà của Trang Duệ, chỉ vụng trộm nói lý cho bà thông gia và vợ mình.

Bởi như vậy, ngược lại đã giúp Âu Dương Lỗi một cái đại ân, hắn cũng không biết nên thông báo cho dì nhỏ chuyện này như thế nào.

Lúc ấy Âu Dương Uyển vừa nghe xong tin tức này, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngất ngay tại chỗ.

Sau khi tỉnh dậy, Âu Dương Uyển cũng không biết nên đối mặt như thế nào với Tần Huyên Băng, vừa thấy Tần Huyên Băng, nàng lại nghĩ ngay tới con trai, cuối cùng dứt khoát dùng chiêu chiếu cố tuổi già sức yếu, đi tới Ngọc Tuyền Sơn ở.

...

- Mẹ, Trang Duệ lúc nào trở về ạ? Con cảm thấy con cũng sắp sinh rồi, hắn cũng nên trở về làm ba ba chứ.

Ở trong căn nhà, Tần Huyên Băng hạnh phúc vuốt cái bụng của mình, hai tiểu gia hỏa càng ngày càng hoạt bát, mỗi ngày đều không ngừng đạp nàng, không một khắc nào yên tĩnh.

- Sinh ý ở Nam Phi xảy ra chút vấn đề, có khả năng ở lại thêm một thời gian ngắn, nếu không, ta còn không gọi Trang Duệ trở lại làm ba ba chứ?

Tuy trong lòng tất cả mọi người rất đau lòng, nhưng cũng không dám biểu lộ ra trước mặt, dù sao Tần Huyên Băng còn mang hài tử, mà cũng sắp tới lúc sịnh nở, vạn nhất xảy ra chuyện, người nào cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Phương Di nhìn con gái, nước mắt ở trong khóe mắt như sắp rơi xuống, liền vội vàng cúi đầu, cố nén không cho nước mắt chảy ra.

- Tính toán, có mẹ ở cùng, Trang Duệ cũng không ở bên cạnh, cha tuổi cũng lớn, cũng đừng chạy...

Tần Huyên Băng sắp làm mẹ, cũng hiểu được làm cha mẹ không dễ, lại có chồng lo giúp cho cha mình một ít công chuyện nhà, Tần Huyên Băng vẫn ủng hộ.

- Con à... Ách, mẹ đi xem nồi súp đã xong chưa...

Nước mắt của Phương Di tuôn ra, vội vàng đứng dậy, vội vàng đi vào phòng bếp, nàng sợ mình nói thêm điều gì nữa, sẽ đem chuyện Trang Duệ mất tích nói ra.

- Ực!

Kim Vũ từ trên cây nhảy xuống, nó có thể cảm giác được, trong bụng của Tần Huyên Băng đang thai nghén hai tiểu sinh mệnh, cho nên Kim Vũ không có chuyện gì sẽ ưa thích ở bên cạnh Tần Huyên Băng.

Hiện tại Kim Vũ, hình thể đã không khác gì cha mẹ của nó bao nhiều, đứng trên mặt đất cũng cao hơn một mét, một thân lông vũ màu vàng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có kim quang lấp lánh, vô cùng thần dị.

- Kim Vũ, ngươi nói Trang Duệ có phải làm cha không có chút trách nhiệm nào hay không? Con của mình cũng không trở về nhìn một cái, ngươi nói, chờ hắn trở lại, chúng ta nên phạt hắn thế nào?

Tần Huyên Băng gần đây rất ưa thích lầm bầm lầu bầu, cho dù biết Kim Vũ không biết nói chuyện, cũng thường xuyên nói vài câu với Kim Vũ.

- Cạc cạc...

Kim Vũ méo mó đầu, giống như nghe hiểu lời nói của Tần Huyên Băng, dùng cái mỏ cọ lên tay của Tần Huyên Băng vài cái, đột nhiên nhảy về phía trước hai bước, đôi cánh mở ra, bay đi.

- Ai, ai, Trang Duệ nói không cho ngươi bay loạn...

Tần Huyên Băng ở dưới mặt đất hô một câu, nhưng Kim Vũ không quay đầu trở lại, dùng sức kích động vỗ cánh, biến mất trong tầm mắt của Tần Huyên Băng.

Dùng xương cá làm kim, đem lỗ hở trên quần jean may lại, sau đó Trang Duệ tìm rất nhiều lá khô mềm mại đan lại, sau đó mang vào chân, dùng dây giày cột vào ống quần, chế thành một đôi giầy.

Đi vài bước, cảm giác dưới chân mềm mại, tuy nhiên không đẹp lắm, nhưng tóm lại so với chân trần đi trong rừng còn tốt hơn nhiều.

Sau khi làm tốt tất cả, Trang Duệ ôm cây lao, dựa vào gốc cây dừa và ngủ say.

Sáng sớm hôm sau hắn đứng dậy, Trang Duệ dùng hai gốc cây dừa làm tâm điểm, sau đó lại nhặt một cành khô và lá cây đặt lên bờ cát, sáng sớm sương mù lớn, những lá cây này rất ẩm ướt, phơi trên bờ cát tới trưa, buổi trưa có thể dùng.

Nhìn thấy rừng cây âm u và ngọn núi cao cao, Trang Duệ nắm chặc tay cây lao, khẽ cắn môi, đi vào chỗ sâu của rừng rậm.

Nhưng khu rừng rậm này còn lớn hơn trong tưởng tượng của Trang Duệ, sau khi đi hơn mười phút đồng hồ, hắn đã không thể nhìn thấy bên ngoài, trên mặt đất lá cây và cành khô dày hơn, dẫm lên có cảm giác mềm nhũn.

- Ân?

Sau khi qua nửa giờ, rốt cuộc Trang Duệ cũng đi ra khỏi rừng cây, phía trước xuất hiện một cái sườn núi, trên dốc núi có cây bụi thấp mọc um tùm, có một con sông chảy xuống, mà ở phía dưới sườn núi, tạo thành một cái thủy đàm có diện tích không lớn.

Làm cho Trang Duệ kinh ngạc không phải là thủy đàm, mà ở bên cạnh thủy đàm, có hơn mười con dê rừng đang uống nước, một màn này làm cho Trang Duệ cảm thấy kinh ngạc.

Trang Duệ tưởng tượng qua rất nhiều tràng cảnh, ngay cả trong núi sẽ xuất hiện khủng long, nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới, lại có thể nhìn thấy nhiều dê rừng như vậy.

Nếu không phải trong tay Trang Duệ còn lý trí, hắn đang ở đảo hoang, thậm chí Trang Duệ có cảm giác mình đang ở dưới chân núi Thánh Sơn của Tây Tạng.

- Chẳng lẽ có người sống ở chỗ này?

Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, lại nhìn bộ dáng của dê rừng, hình như không giống như những con dê rừng hoang dã mà mình đã nhìn thấy trước kia?

- Có ai không? Có ai không... Có ai không... Có người...

Trang Duệ ức chế không nổi tâm tư cuồng hỉ, lớn tiếng hô to, tiếng la của hắn quanh quẩn núi rừng, cũng làm cho đám dê rừng kia hoảng sợ, nhanh chóng chui vào lùm cây, biến mất không thấy.

Theo tiếng la của Trang Duệ, trong núi có chim biển bay lên, nhưng sau đó an tĩnh trở lại, cũng không có người nào trả lời Trang Duệ, loại yên lặng này, giống như núi lớn, áp lên ngực Trang Duệ không thở nổi.

Tiếng la lớn như thế, giống như tiếng sấm nổ, nếu có người, nhất định sẽ bị kinh động, sau khi đứng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, không khỏi thất vọng, bước chân có chút nặng nề đi tới bờ suối.

Có cây dừa tồn tại, Trang Duệ nhìn thấy nước ngọt, cũng không có bao nhiêu vui mừng, hiện tại hắn muốn, chính là làm thế nào để rời khỏi hòn đảo này, một lần nữa quay về nhà.

Thời gian trôi qua nhiều tuần, Trang Duệ không biết người nhà đã lo lắng thành bộ dạng gì nữa? Nhất là Tần Huyên Băng mang thai hài tử, sau khi nghe tin mình mất tích, có tổn thương tới thân thể hay không?

Mà đi tới hòn đảo hoang này, giống như là khu vực cấm của loài người, tuy cũng có sinh vật tôn tại, nhưng lại cô tịch giống như cả trời đất này chỉ còn lại Trang Duệ, cái loại cảm giác này thập phần khó chịu.

Mỗi ngày Trang Duệ cũng phát ra âm thanh to lớn một phen, mới có thể đem tâm tư phiền muộn này phát tiết ra ngoài.

Ngồi xổm bên thủy đàm uống một ngụm nước, rửa mặt một cái, Trang Duệ mới bắt đầu đi dọc theo sườn núi, Trang Duệ muốn bò lên đỉnh của ngọn núi này, nhìn xem chung quanh có hòn đảo nào khác hay không.

Ngẩn ngơ trên đảo hoang, làm sao Trang Duệ có thể chịu đựng được, nhưng thời gian dài trôi qua, Trang Duệ cảm giác mình sẽ điên, nếu như ở chung quanh có hòn đảo nào khác, Trang Duệ nhất định sẽ mạo hiểm đi tới.

Sau khi đi được vài tiếng, Trang Duệ bò lên dốc thoải, nhưng tình cảnh xuất hiện ở trước mặt, làm cho Trang Duệ không tự chủ được mà há to mồm, trên mặt tràn ngập thần sắc vui mừng.

Thôn xóm, ở trước mặt của Trang Duệ, thôn xóm này do gỗ dựng lại thành phòng.

Đúng vậy, xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ, chính là một loạt căn nhà gỗ, có chừng hơn hai mươi gian nhà, nhưng sau khi Trang Duệ cẩn thận xem xét, trong nội tâm không khỏi lạnh lẽo.

Dù cho khoảng cách rất xa, nhưng Trang Duệ cũng có thể nhìn ra được, những căn nhà gỗ này đã sớm rách nát không chịu nổi, hắn đứng ở địa thế tương đối cao, có thể nhìn thấy rõ ràng, rất nhiều ngôi nhà không có mái nhà, khả năng có người, đoán chừng cũng không phải rất lớn.

- Có... Có ai không?

Trang Duệ nắm chặt cây lao trong tay, đi đến căn nhà gỗ gần hắn nhất, thăm dò hô lên một tiếng, âm thanh có chút run rẩy.

Tuy đã tiến vào thời đại văn minh, nhưng cũng không có nghĩa là trên đảo hoang không có thổ dân, còn bảo lưu phong tục ăn thịt người, thịt nướng mặc dù ăn tốt, nhưng nếu lấy thịt của mình nướng, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Tóm lại coi chừng không có sai lầm lớn, trong đầu của Trang Duệ suy nghĩ chỉ cần nhìn thấy người nào mặt mũi vẽ hoa văn như gà bới, hoặc con người này cởi chuồng, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Trang Duệ cũng không biết, tình huống của hắn bây giờ so với dân bản xứ trong các phim điện ảnh, cũng không có gì khác nhau, toàn thân trừ cái quần jean đã biến thành giày ra, cũng chỉ còn lại cái quần đùi tam giác.

Nhưng cái quần tam giác này cũng bị rách hai chỗ, chắc hẳn cũng không chèo chống được bao lâu.

Trong lòng Trang Duệ lúc này rất chờ mong và sợ hãi, càng nhiều hơn không biết nên làm gì, cho dù là thổ dân, tóm lại cũng phải lên tiếng trả lời a!

Nhưng sau khi Trang Duệ hô xong, cũng không có xuất hiện tình huống như trong phán đoán của hắn, Trang Duệ la lên, trừ chấn động bụi đất bám lên thành nhà gỗ rơi xuống ra, không có bất kỳ hồi âm nào.

Càng thêm khoa trương là, một căn nhà gỗ dưới tiếng la của Trang Duệ, ầm ầm sụp đổ, nắm chỏng trơ trên mặt đất.

- Không có người...

Trang Duệ đã có thể xác định, đây là một thôn trang bị vứt bỏ, tuy có hơi thất vọng, nhưng chuyện này cũng nói rõ, trên cái đảo hoang này, đã từng có nhân loại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)