Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 577

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 577: Phong Ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trang Duệ nghe xong biết là việc gì, lập tức có chút dở khóc dở cười, ai mà lắm mồm thế, đem chuyện này ra chọc lão gia tử? Nhưng lão gia tử đã không biết chuyện bố cục, vậy nhất định không phải là Miêu Phỉ Phỉ nói.

- Bất kể ta nghe ai nói, ta hỏi có việc này không? Nói cho ngươi biết, một hồi ta sẽ mượn trượng của Tống lão đánh ngươi!

Lão gia tử nói lời này cho Trang Duệ nghe, đó là Tống lão gia gia, cũng là người yêu thích đồ cổ, không biết ai nói vào lỗ tai của hắn, sau đó mới lọt vào tai ông ngoại.

Hiện tại Trang Duệ cũng biết rõ, chuyện mình cho rằng rất bí mật, căn bản là không chạy khỏi tai mách vạch rừng của cơ quan điều tra, đấu giá chưa chấm dứt bao lâu, đã lọt vào tai của lão gia tử.

Kỳ thật Trang Duệ không biết, sau chuyện lần trước hắn đi ra ngoài, Âu Dương Cương và Tống gia lão gia tử, luôn chú ý tới hắn, chuyện lớn như lần này, đương nhiên có người báo cáo cho lão nhân rồi.

- Ông ngoại, không có việc như vậy, ta bán đồ cho lũ Nhật Bản kia, đó là đồ giả, đừng nói hơn ức nhân dân tệ, ngay cả mười vạn cũng không tới, cái gì mà quốc bảo chứ!

Trang Duệ vội vàng giải thích với lão gia tử một phen, những lão gia hỏa này đều từ chiến trường chiu ra, đều tính tình nóng nảy, nói không chừng trong nhà của Tống lão gia tử có thể tìm được súng ngắn đấy, việc này nhất định phải nói rõ ràng.

- Ngươi nói thật?

Lão gia tử bán tín bán nghi.

Trang Duệ vỗ ngực nói:

- Ông ngoại, ta nào dám dối gạt ngài, ta nói là chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ có đồ vật được làm như thật thôi.

Trang Duệ cũng nói chuyện lập quỹ ngân sách cho lão gia tử nghe một lần, thần sắc lão nhân vốn nghiêm túc cũng hòa hoãn trở lại.

- Ân, vậy là tốt rồi, Duệ, ông ngoại tuổi đã lớn, không biết lúc nào sẽ đi gặp Mao chủ tịch, thời điểm còn có thể che chở cho các ngươi, có một số việc khó nói với ai a.

Cho nên các ngươi làm việc nhất định phải đường đường chính chính, chỉ cần đi được chính, sẽ không sợ ai nói khác.

Lời nói của lão nhân rất chậm, cuối cùng run run rẩy rẩy chống quải trượng đứng dậy, nói ra:

- Ngươi đi mau lên, ta và Tống lão đầu nói chuyện!

- Bên ngoài sao?

Nhìn thấy y tá từ từ vịn lão nhân đi vào sân nhỏ, đột nhiên Trang Duệ cảm thấy mũi cay cay, hiện tại hắn mới hiểu được, thì ra lão nhân vẫn luôn quan tâm tới hắn.

Sau khi rời khỏi Ngọc Tuyền Sơn, Trang Duệ lại đi tới nhà bảo tàng, sau khi nói chuyện mở quỹ ngân sách với Hoàng Phủ Vân một chút, lại hỏi chuyện trao đổi vật phẩm với bảo tàng cố cung, thẳng đến tối mới trở về nhà.

Thời gian kế tiếp, Trang Duệ càng thanh nhàn, mỗi ngày đi tới trường nghe giảng, về nhà chơi với hai con, nhìn thấy con của mình phát triển từng ngày, trong lòng Trang Duệ tràn ngập cảm giác hạnh phúc của người làm cha.

Thời điểm cuối tuần, Trang Duệ lại đi viện bảo tàng hoặc Tuyên Duệ Trai, hai tháng sau, quỹ ngân sách của bảo tàng Định Quang thành lập, hơn nữa đã giúp đỡ hơn ba trăm hài tử nghèo khó, thành lập mười hai lớp học hi vọng, đạt được xã hội nhất trí tán dương.

Những chuyện này đều là Hoàng Phủ Vân ra mặt, Trang Duệ một mực tàng hình phía sau màn, trừ một số ít người thân cận, có rất ít người biết rõ quỹ ngân sách này là của Trang Duệ.

- Cha... Cha ôm...

Phương Phương lay động cánh tay đi tới bên cạnh Trang Duệ, đôi bàn tay giơ lên, sau lưng còn có em gái của nó theo sau, hai gia hỏa vừa mới qua sinh nhật một tuổi, đã có thể hô lên "Cha cha, mụ mụ, nãi nãi, thúc thúc" còn nhiều từ nữa.

Không biết có phải là vì Trang Duệ thường xuyên dùng linh khí vuốt ve thân thể của chúng hai không, lũ tiểu tử này, cao hơn hài tử cùng tuổi không ít, nhất là làn da, đặc biệt tốt, giống như hai con búp bê.

Sau lưng hai gia hỏa, còn có hai con chó Ngao Tây Tạng đi theo, mặt khác Âu Dương Uyển đang dùng vẻ mặt khẩn trương nhìn theo chấu nội, sợ chúng ngã xuống.

- Đến đây, con yêu, thơm quá đi!

Trang Duệ một bả ôm lấy Phương Phương, đem mặt gom góp đi qua, cái tay còn lại đem con gái cũng ôm, nhìn phía sau khẩn trương tôn tử tôn nữ Âu Dương uyển nói ra:

- Mẹ, tuổi mẹ đã lớn, đừng đi theo đám tiểu tử này nữa, không phải có Kim Cương sao?

Âu Dương Uyển liếc mắt nhìn con mình, tức giận nói ra:

- Chẳng phải thời điểm ngươi còn nhỏ cũng thế sao, mẹ chạy còn ít à? Ân, nhưng Kim Cương đúng là hiểu chuyện, nó đang thay Bành Phi dán câu đối đấy!

Năm nay năm mới đến muộn, phải tới trung tuần tháng hai, trong nhà cấp bốn của Trang Duệ đã bố trí xong, sau đó dời cả nhà qua trang viên, hắn chuẩn bị đón năm mới trong trang viên vào năm nay.

- Ngao!

Đang nói Kim Cương, thì đại gia hỏa này chạy tới, nhìn thấy nó ăn mặc, Trang Duệ không khỏi cười lớn.

Cũng không biết là ai cắt may quần áo cho Kim Cương, không ngờ là một bộ quần áo đỏ chót, mà trên đó có không ít bông hoa, trên đầu còn có một cái mũ chụp xuống, nếu quay lưng lại, sẽ làm cho người ta tưởng rằng nó là người vạm vỡ đấy.

- Muốn... Kim Kim... Muốn Kim Kim...

Kim Cương đến, hai gia hỏa ở trong ngực Trang Duệ lập tức không an phận, đều giương tay và thân thể để cho Kim Cương ôm.

- Ta nói, rốt cuộc ai là cha các ngươi đấy!

Trang Duệ cười khổ giao Phương Phương Viên Viên cho Kim Cương, hai gia hỏa đều cằm lông ở cổ của Kim Cương, không buông tay ra, Trang Duệ thấy thế trong lòng xuất hiện đố kỵ.

Hai con chó Ngao Tây Tạng vây quanh Kim Cương, dùng móng vuốt bắt lấy quần áo của Kim Cương, muốn bò lên trên, nhưng sự thật chứng minh, chó không có năng khiếu leo cây, vừa leo được một nửa đã té xuống, Trang Duệ nhìn thấy mà vui cười.

- Ự... c... Cạc cạc!

Kim Vũ cũng từ trên bầu trời bay xuống, nó dùng mỏ cọ lên mặt hai gia hỏa một cái, nếu như có người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa không nhẹ, nhưng gia đình Trang Duệ nhìn mãi thành thói quen.

Âu Dương Uyển con mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa cháu nội, trong miệng nói với Trang Duệ:

- Tiểu Duệ, Huyên Băng chừng nào trở về?

- Ngày mai sẽ trở về, mẹ à, mẹ hỏi mấy lần rồi đấy!

Tần Huyên Băng tháng trước đã bắt đầu công tác, phụ trách thiết kế xếp đặt châu báu cho Tần thị châu báu, đều làm ở trong nhà, nhưng mấy hôm trước đi tới Hồng Kông một chuyến, năm nay Tần gia chuẩn bị đến Bắc Kinh mừng năm mới.

- Đi đi, ta sẽ nhìn, ngươi đi giúp Lý tẩu đi, nhìn xem gian phòng thu thập xong chưa!

Thông gia sắp tới, đương nhiên Âu Dương Uyển phải có đầy đủ tôn trọng, bảo người chuẩn bị phòng ốc cho thông gia trước, mấy ngày nay đang bận rộn làm chuyện này.

Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Biết rõ, mẹ à, ngài yên tâm đi, phòng ở nhà mình còn tốt hơn cả phòng khách sạn năm sao đấy!

- Đúng rồi, Bành Phi đâu? Hắn đi ra ngoài hơn nửa tháng rồi đấy? Như thế nào còn không có gặp trở lại?

Thời điểm Trang Duệ muốn quay người rời đi, Âu Dương Uyển ở sau lưng hô lên.

- Mẹ, Bành Phi đi ra ngoài mấy ngày a!

Trang Duệ đang nói chuyện, điện thoại trong túi quần vang lên, lấy ra xem xét, Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Mẹ nhìn nè, điện thoại của con nuôi mẹ đấy, mỗi ngày đều có điện thoại gọi đến, còn lo gì chứ?

*****

- Thối tử, ta sợ các ngươi lại gặp nguy hiểm gì, làm cho mẹ lo lắng!

Âu Dương Uyển trừng mắt.

- Được rồi, con nghe điện thoại!

Trang Duệ cầm điện thoại đi ra ngoài.

- Trang ca, chuyện đã làm tốt, ngày mai ta sẽ về Bắc Kinh...

Âm thanh của Bành Phi từ trong loa truyền tới, bên cạnh hắn hình như có không ít người, có chút ầm ỹ, nói chuyện đều là tiếng Nhật.

- Không có người chú ý tới ngươi chứ? Nhất định phải chú ý an toàn, Trương Thiến mấy ngày nay luôn nhắc tới ngươi, mau gọi điện thoại cho nàng...

Trương Thiến cũng đã mang thai hai tháng, nếu không phải Bành Phi hiểu tiếng Nhật, làm việc lại cơ linh, lần này Trang Duệ sẽ không cho hắn đi ra ngoài.

Bàn về chuyện mấy ngày nay Bành Phi tới Nhật Bản, phải nói về nhiều tháng trước.

Thời điểm đầu năm nay, trong giới đồ cổ Nhật Bản, đột nhiên truyền ra một tin tức, đó là bọn họ phát hiện ra một di chỉ hầm lò có hơn ngàn năm lịch sử, hơn nữa còn khai quật được hai món gốm sứ nguyên vẹn...

Trải qua nhiều vị chuyên gia gốm sứ và lịch sử học của Nhật Bản, hai món đồ sứ trên đúng là sản phẩm của ngàn năm trước, hơn nữa còn hướng toàn bộ thế giới tuyên bố, kỹ thuật chế tạo gốm sứ của Nhật Bản ngàn năm trước, đã đuổi kịp Trung Quốc.

Cùng lúc đó, bọn họ ném lý luận ra ngoài, những món gốm sứ Từ Châu truyền lưu nhiều năm ở Trung Quốc, được truyền lưu ở Nhật Bản sớm nhất.

Tin tức đổi trắng thay đen này, sau khi truyền vào trong nước, lập tức khiến sóng to gió lớn nổi lên, trong nước có nhiều đoàn chuyên gia đi tới Nhật Bản, đi khảo chứng cái gọi là đồ sứ "Đuổi kịp" của Nhật Bản.

Nhưng làm cho người ta uể oải là, cho dù là các vị chuyên gia, cũng không có cách nào xem xét ra nó là thật hay giả.

Mà cạo lớp phấn sứ bên ngoài đi giám định các bon, đúng là hai món này có từ hơn một ngàn năm trước, các loại chứng cớ đều bất lợi cho giới đồ sứ Trung Quốc.

Đúng vào lúc này, đột nhiên mọi người nhớ tới lần đấu giá hơn một năm trước, nhưng đó không phải là đấu giá chính quy, cho nên không thu hình chứng minh, cho dù có một ít người nhảy ra nói chuyện, cũng không có ý nghĩa gì.

Lý Đại Lực trong khoảng thời gian này gấp như kiến bò trong chảo lửa, mỗi ngày đều có không ít điện thoại gọi tới mắng chửi, nếu không phải cố kỵ bản thân của hắn lăng lôn trong giới hắc đạo, chỉ sợ đã có người đánh tới tận cửa.

Trang Duệ cũng bị lão gia tử điện thoại tới quở trách một phen, bảo hắn nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, lúc này Trang Duệ mới bảo Bành Phi tới Nhật Bản một chuyến, hắn đã sớm dự liệu được chuyện này, sau khi chuẩn bị xong, chỉ chờ ra tay.

- Cha, ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, con giao Phương Phương qua, đúa nhỏ này hơi phá phách.

Thời điểm giữa trưa, Trang Duệ và Hách Long cũng lái hai chiếc xe, chở Tần lão gia tử đến nhà, đương nhiên, giới hạn là Trang Duệ, cha vợ mẹ vợ và lão gia tử, về phần hai thúc thúc (cậu), đều ở lại Hồng Kông.

Tần Hạo Nhiên rất ưa thích hai cháu ngoại, khi vào nhà ôm chúng không buông tay, một mực ôm gia hỏa, mà Phương Phương vươn tay kéo kính mặt của ông ngoại xuống.

- Không sao, không sao, thấy chúng là được rồi, lão gia tử không phiền đâu, ta có mệt sao?

Tần Hạo Nhiên nói là lão tử của hắn, Tần lão gia tử ngồi trên sa lông, trên người bộ dáng quấn quít, đang mừng rỡ cười ha hả.

- Các vị đang xem đài, hiện tại là hiện trường trực tiếp của các chuyên giá gốm sứ tổ chức ở Đông Kinh, mọi người đều biết, gần đây bởi vì Nhật Bản tuyên bố khai quật được di chỉ gốm sứ ngàn năm trước, sau đó tuyên truyền khắp nơi, trong tay bọn họ có đầy đủ chứng cớ, chứng minh đồ sứ của Nhật Bản là giả, chúng ta có thể nhìn thấy, đây là chủ tịch của công ty Sơn Mộc, mang theo hai món đồ sứ công bố tin tức.

Đang phát hình Phượng Hoàng Vệ, đột nhiên chọc vào tiết mục truyền bá, hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong phòng.

- Bọn Nhật Bản này, rõ ràng không có lịch sử gì, không nên làm lớn như vậy, cũng trách người quốc gia chúng ta bất thành khí, đem quốc bảo bán cho bọn chúng, cho nên mới cho Nhật Bản cơ hội, đúng là sỉ nhục tử tôn a!

Xem hình ảnh trên ti vi, Tần lão gia tử như bệnh đau tim, Trang Duệ ngồi đối diện với hắn, mặt đỏ tận mang tai, đồ vật là do hắn bán đi, đây không phải là mắng hòa thượng hói đầu sao?

- Cha, vật kia chưa hẳn là thật, chuyên gia gốm sứ của chúng ta đã nói rồi, trên tay của bọn họ có chứng cứ.

Tần Hạo Nhiên đối với vấn đề này thì khách quan hơn, nói xong lời này lại nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Tiểu Duệ, ngươi là người chơi đồ cổ, ngươi thấy thế đồ sứ là thật hay giả?

- Con?

Trang Duệ sững sờ thoáng một phát, không nghĩ tới nhạc phụ đại nhân lại hỏi mình, thời điểm đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên từ trên TV nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, vội vàng nói:

- Cha, xem tivi thì biết rõ, kết quả sẽ có ngay đấy!

Người nọ xuất hiện trên TV, chính là nghiên cứu viên Điền Phàm của bảo tàng cố cung, hắn với tư cách là chuyên gia gốm sứ đi tới Nhật Bản gần đây, cũng là Điền Phàm yêu cầu tổ chức buổi công bố tin tức này.

- Các vị truyền thông, thật cao hứng khi các vị tham gia lần công bố tin tức này...

Gần đây Trang Duệ cảm thấy nghiên cứu viên Điền Phàm có chút chất phác, rõ ràng biểu hiện rất có chút quy phạm, sau khi đọc diễn văn ngắn ngủi, nói tiếp:

- Đối với chuyện Nhật Bản công bố tìm được di chỉ gốm sứ gần đây, ta muốn nói rõ là, hai món đồ sứ này, chính là hàng mỹ nghệ hiện đại!

Điền Phàm nói ra lời này giống như một quả bom ném vào trong đám người, cho dù là người xem TV, hay là phóng viên ở hiện trường công bố tin tức, tất cả đều đứng dậy.

- Chúng ta có đầy đủ chứng cớ chứng minh, hai món gốm sứ này là sản phẩm mỹ nghệ của một vị đại sư trong nước chúng ta, hắn căn cứ vào mảnh vỡ gốm sứ quan diêu Từ Châu hơn một ngàn năm trước, thành công phỏng chế ra sản phẩm tiến cống cho hoàng cung... Nói cách khác, hai món gốm sứ của Nhật Bản vốn có, chẳng qua là tác phẩm của vị đại sư này mà thôi, cái gọi là truyền thừa gốm sứ Trung Quốc đến từ Nhật Bản, chỉ là một trò cười không cười nổi mà thôi.

Điền giáo sư cũng không để ý hò reo của những người phía dưới, sau khi hắn độc bản thảo bằng tiếng Trung xong, ở hiện trường dùng Anh ngữ và Nhật ngữ phiên dịch ra, hội trường trở nên hỗn loạn.

Tất cả phóng viên ở hiện trường đều giơ cánh tay lên, hy vọng có thể đạt được cơ hội hỏi, ngày nay thông tin phát triển, đây là một thông tin giật gân, cũng có thể nói là một trò gièm pha với gốm sứ Nhật Bản.

Dùng hàng mỹ nghệ của nước khác, bảo là đồ cổ khai quật được của quốc gia mình, đó không chỉ là gièm pha, mà là trò cười, nếu như chuyện này là thật, chỉ sợ giới học thuật Nhật Bản, sẽ bị các học giả thế giới khinh bỉ.

- Dã Hợp tiên sinh, ngài có thể xác định, hai món đồ sứ này là đồ vật của ngàn năm trước hay không?

Sơn Mộc Quân và Dã Hợp ngồi ở hàng cuối cùng của buổi công bố tin tức, giờ phút này trong nội tâm cũng có chút bất ổn.

*****

Nếu như thứ này thật sự là giả, đối với Sơn Mộc Quân, đó chính là tai nạn, hắn sẽ bị toàn bộ thế giới chế nhạo, mà công ty Sơn Mộc của hắn, chỉ sợ sẽ sụp đổ.

- Sơn Mộc Quân, ngươi phải tin tưởng khoa học, chúng ta đã nghiệm chứng các bon, hai món đồ sứ này, tuyệt đối là kết quả của ngàn năm trước, những người Châu Á kia chỉ là vãn hồi mặt mũi, mới nói như thế!

Dã Hợp bất mãn nhìn Sơn Mộc Quân, không tin nhãn lực của mình, chẳng lẽ ngay cả dụng cụ đo đạt là giả sao? Đến nay mới thôi, đã dùng công cụ đo các bon để kiểm tra gốm sứ, còn không có xảy ra sơ suất gì.

Sơn Mộc Quân đứng lên cúi đầu với Dã Hợp, nói ra:

- Thực xin lỗi, Dã Hợp tiên sinh, là ta không đúng, ta không nên hoài nghi ngài.

Phải biết rằng, lần này Nhật Bản tuyên bố tìm được một di chỉ gốm sứ hơn một ngàn năm trước, mà tin tức này do công ty Sơn Mộc tuyên bố, từ khi tuyên bố tin tức này đến nay, công ty Sơn Mộc, đạt được sự phát triển trước giờ chưa từng có, rất nhiều người Nhật Bản đang chọn mua đồ sứ, đầu tiên đều chọn mua sản phẩm của công ty Sơn Mộc.

Cộng thêm việc Dã Hợp công khai trợ giúp, chẳng qua qua bao nhiêu tháng, thị trường gốm sứ của công ty Sơn Mộc đang héo rút lại, chẳng những thu phục được thị trường bị mất, hơn nữa chiếm được một nửa thị trường gốm sứ của cả Nhật Bản.

Cho nên Sơn Mộc không dám đắc tội Dã Hợp, đừng nói trong lòng của hắn cũng nhận định đây là đồ thật, cho dù là giả, hiện tại Sơn Mộc Quân phóng lao phải theo lao.

- Điền tiên sinh, với tư cách là một học giả nổi danh như ngài, ngài sẽ chịu trách nhiệm vì những lời đã nói của mình chứ?

Nhìn thấy tình cảnh xúc động của quần chúng, Sơn Mộc Quân cũng không nhịn được nữa, nếu như làm cho công chúng hoài nghi, vậy ảnh hưởng sinh ra sẽ không thể lường nổi với công ty của hắn.

- Người đã công bố tin tức tìm được di chỉ lò gốm chính là Mộc tiên sinh?

Điền giáo sư tuy đã hơn năm mươi nhưng nhãn lực đúng là rất tốt, cách bảy tám hàng ghế, liếc mắt đã nhìn ra người hỏi là ai.

- Hai món đồ sứ này, chính là truyền thừa văn hóa dân tộc của Nhật Bản, không thể để cho người ta chửi bới được.

Lời nói này của Sơn Mộc Quân đã khiến cho phóng viên của Nhật Bản trầm trồ khen ngợi, nơi này là sân nhà của họ, trong lúc nhất thời lộ ra khí thế bàn bạc, chính nghĩa đắc thế.

- Sơn Mộc tiên sinh, ngươi xác định hai món đồ sứ này là đồ khai quật từ trong lòng đất ra?

Điền giáo sư đứng dậy nhìn Sơn Mộc Quân đang lớn tiếng chất vấn, bộ dáng nhỏ bé của hắn lộ ra tức giận cũng không nhỏ chút nào, giờ phút này như biến thành to lớn hơn.

- Lão Điền làm tốt lắm!

Ở trong trang viên của mình, nghe được câu hỏi của Điền Phàm, Trang Duệ nhịn không được mà vũ đùi hưng phấn.

Sau hoạt động giám bảo ở Tế Nam lần trước, Trang Duệ và Điền giáo sư cũng có tiếp xúc mấy lần, xem như quen thuộc lẫn nhau, hắn không có thể nghĩ đến gần đây Điền giáo sư là người không thích nói nhiều, trong tính cách lại kiên cường như thế.

- Tiểu Duệ, ngươi quen biết Điền giáo sư?

Ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên cũng nhìn ra con rể nhiệt huyết sôi trào, nghe được Trang Duệ nói thế, cũng quay đầu lại hỏi.

- Ách... Có quen biết, đều là người trong giới đồ cổ, bình thường tiếp xúc không ít, không nghĩ tới lần này là hắn đi Nhật Bản...

Trang Duệ pha trò, đâu chỉ quen biết, tin tức mà Điền giáo sư dựa vào để mở buổi công bố tin tức này, đều là hắn đặt kế, mà Tần lão gia tử vừa mới nói lời khinh bỉ tử tôn, bề ngoài hắn cũng không có thoát khỏi liên quan.

- Vị Điền giáo sư rất không tồi, là nhân vật chính khí của Trung Quốc, tiểu Duệ, sau này có cơ hội dẫn ta đi làm quen một chút.

Tần Hạo Nhiên là một văn nhân, tạo nghệ đối với văn hóa cũng sâu, nhưng vì bận rộn sinh ý gia tộc, không có bỏ công đi nghiên cứu.

- Được được, cha à, xem ti vi đi!

Trang Duệ gật đầu đáp ứng, mà buổi công bố tin tức này, song phương đều có mùi thuốc súng nồng đậm.

Sơn Mộc Quân chất vấn Điền giáo sư, hơi có vẻ vội vàng xao động, Dã Hợp kéo hắn lại, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài lời.

- Nếu như Điền giáo sư không cầm ra chứng cớ, ta sẽ khởi tố ngươi về tội vu khống nghiên cứu học thuật của chúng ta, chuyện này với chúng ta là một sự vũ nhục rất lớn.

Sau khi được Dã Hợp bày mưu đặt kế, ngôn từ của Sơn Mộc trở nên sắc bén, mà hiện trường biến thành buổi đọ dao kiếm bằng lời nói của hai bên, các phóng viên kẹp ở giữa, ngược lại có chút không biết làm sao.

Nhưng hai phe giằng co, vốn là một đề tai tốt, Sơn Mộc Quân đưa ra nghi vấn, bản thân ký giả rất thích vấn đề này.

Cho nên không có phóng viên nào đưa ra nghi vấn phản bác mặt mũi của hắn, mà đang sửa sang lại câu chữ, dùng dụng cụ tùy thân truyền tin tức về cho đơn vị của mình.

Về phần những phóng viên quay phim, càng đem cameras nhắm ngay vào hai người, đem toàn bộ biểu lộ trên gương mặt của hai người quay lại, cho dù có mờ ám nào cũng không bỏ qua.

Mà chương trình này cũng thu hút sự quan tâm của công chúng các quốc gia, tất cả đều bị buổi công bố tin tức này mà hấp dẫn, mà tỉ lệ người xem của Phượng Hoàng Vệ tăng lên chóng mặt.

Đang ở Bắc Kinh Trang Duệ cũng không nghĩ tới Điên giáo sư, lại dẫn tới phong ba chấn động như vậy, đã lực ảnh hưởng của giới học thuật bản thân.

- Sơn Mộc tiên sinh, trên tay ngài có mang theo cái rương, có phải là những "Cổ sứ" khai quật được hay không?

Thời điểm Sơn Mộc Quân đòi chứng cứ, bỗng nhiên Điền giáo sư đổi giọng, nhắc tới đồ sứ.

- Đúng vậy, Điền giáo sư nói nó là đồ giả, không biết chứng cớ ở đâu? Khảo cổ là chuyện cần nghiêm túc và bằng chứng, chứ không phải nói linh tinh.

Sơn Mộc Quân đem cái rương đặt lên mặt bàn, dưới sự bảo vệ của các bảo vệ, đem đồ sứ từ trong cặp đặc chế mang ra trên bàn.

Cử động này của Sơn Mộc Quân, cũng là do Dã Hợp bày mưu tính kế, hắn muốn cho người xem TV trên thế giới, hung hăng tát vào mặt giới học thuật Trung Quốc.

Bởi vì Dã Hợp tin tưởng, hai món đồ sứ này là thật, không ai có thể tìm được bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, hơn nữa trong tay của Sơn Mộc Quân, còn có báo cáo giám định các bon.

- Ta cũng có hai món đồ sứ, muốn mời Sơn Mộc tiên sinh xem xét một chút, phải chăng là nó cũng giống như đồ sứ khai quật được của Nhật Bản hay không?

Điền giáo sư cười một cái, từ dưới bàn lấy ra một cái rương, lấy ra hai món đồ sứ.

- Oa, giống nhau?

- Đúng vậy, hoàn toàn giống nhau!

- Trời ạ, điều này sao có thể chứ, có tới bốn món đồ sứ, rõ ràng là tương tự nhau?

Sau khi nhìn thấy Điền giáo sư lấy đồ sứ ra, toàn trường đều sôi trào, bởi vì đồ sứ Điền giáo sư lấy ra, hoàn toàn giống với hai món của Sơn Mộc Quân, ít nhất là những ký giả này, không cách nào nhận ra điểm khác biệt giữa hai bên.

- Cái này...

Sơn Mộc Quân bị cử động này của Điền giáo sư làm khiếp sợ, hắn ở gần đồ sứ như vậy, cho nên nhìn thấy hai món đồ rất rõ, Sơn Mộc Quân cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

- Ha ha!

Trang Duệ ở trước TV nhìn thấy màn này, không khỏi cười lên, hắn bố cục trước chính là lấy tiền của Sơn Mộc Quân, lập tức thông tri cho Từ Quốc Thanh, bảo hắn đốt chế ra hai món giống như tác phẩm trước đó.

Mục đích Trang Duệ làm như vậy, chính là sợ những tên Nhật Bản này làm ra chuyện vô sỉ gì đó, hiện tại xem ra, quả nhiên là có công dụng.

- Điền giáo sư, ngươi có thể xuất ra hai món đồ sứ này, cũng không thể nói ra vấn đề gì, hai món đố sứ này chúng ta khai quật nhiều tháng trước, các ngươi hoàn toàn có thời gian phỏng chế giống như vậy a, ta đã từng nghe nói qua, năng lực làm giả của quý quốc rất mạnh a!

Ngồi ở hàng cuối cùng, Dã Hợp nhìn thấy chuyện này thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, lập tức đứng dậy nói chuyện một phen, khoan hãy nói, lời này lọt vào tai của cánh phóng viên quốc tế, biến thành hợp lý.

- Vô sỉ!

Giờ phút này, vô số người ngồi trước TV cũng mắt một câu như vậy, cho dù tao nhã như Tần Hạo Nhiên cũng là như thế.

- Mẹ kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Trong lòng Trang Duệ thầm mắng một câu, may mắn là bản thân mình vẫn còn chuẩn bị ở sau.

Điền giáo sư cũng không để ý tới Dã Hợp, cười cười nói:

- Ta đã lấy hai món này ra, đương nhiên có bằng chứng chứng minh hai món đồ sứ này có cùng nguồn gốc với các vị, nhưng nếu hủy hoại hai món đồ sứ tinh phẩm này, các vị nguyện ý không?

- Đây là quốc bảo của Nhật Bản, đương nhiên là không thể hư hao!

Dã Hợp cự tuyệt Điền giáo sư!

- Quốc bảo? Vậy thì cũng có giá chứ? Các ngươi có thể tùy tiện ra giá, nếu như chứng minh đồ hư hao là sản phẩm thật, ta sẽ dựa theo giá của các ngươi mà bồi thường. Nếu là sản phẩm giả, ha ha, vậy thì nói rõ đây là đồ do con người làm giả mà ra, có nát cũng đáng đời.

Điền giáo sư nói ra lời này làm cho người ở đây oanh động, nguyên bản tràng công bố tin tức này đã bất ngờ, mà lúc này lại biến đổi bất ngờ, bây giờ biến thành đánh bạc!

Kỳ thật đồ sứ mới và củ, có điểm bất đồng rất lớn, không thông qua một ít thủ pháp, cũng có thể bù đắp được, cho dù là đập nát đồ sứ xem mặt cắt, cũng khóa mà phân biệt ra.

Phương pháp này xử lý phẩm chất bên trong của đồ sứ, nhưng trả giá thập phần lớn, đồ sứ phỏng chế, cũng chẳng cần làm loại này, cho nên đạp nát đồ sứ, là thủ đoạn có thể phân biệt thật giả nhanh nhất và đơn giản nhất.

Nhưng có một điểm cần phải chú ý, mỗi một kiện tác phấm truyền thừa ngàn năm, đều là báu vật độc nhất vô nhị, nếu như đập nát nó để chứng minh thật giả, không cách nào vãn hồi tổn thất được.

Mà bản thân người xem xét, mỗi khi xem xét một món đồ nào cũng cần tri thức chuyên nghiệp, nếu như mỗi một kiện đồ cổ đều phải đập vỡ để xem xét, thì trên đời này không còn tồn tại bao nhiêu đồ cổ cả.

Cho nên Điền giáo sư đưa ra yêu cầu này, toàn trường xôn xao, phóng viên có chút hiểu biết về đồ cổ, đã đưa ra nghi vấn trình độ chuyên nghiệp của vị Điền giáo sư này.

- Nếu là thật, thì không cách nào dùng tiền để đền bù tổn thất được.

- Đúng vậy a, tuy đồ sứ có thể chữa trị, nhưng giá trị lịch sử và giá trị bản thân nó, đã không còn được như lúc còn nguyên vẹn!

- Vạn nhất nếu giả thì sao? Không thấy vị Điền giáo sư kia cũng lấy ra hai món đồ sứ giống hệt à!

Trong lúc nhất thời, trong trang phân thành hai phái, một phái là đồng ý đạp nát xem xét, mà phái còn lại cảm thấy làm như vậy không ổn, đây là vũ nhục đối với cổ vật được truyền thừa ngàn năm.

Giờ phút này trong nội tâm của Sơn Mộc Quân phi thường mâu thuẫn, không đáp ứng điều kiện của Điền Phàm, thì người ta cho rằng hắn có cảm giác chột dạ.

Nhưng nếu như đáp ứng, trong lòng Sơn Mộc Quân không có nắm chắc, không biết trước, dù sao hai món đồ sứ này cũng không phải là cái gội "Di chỉ hầm lò cổ" móc ra, mà là mua từ Trung Quốc.

Nói trắng ra, đúng là Sơn Mộc Quân chột dạ, nếu như trong đồ sứ thật sự có huyền cơ, cho dù mình phải mổ bụng tự vẫn, cũng không thể nào đền bù tổn thất do sỉ nhục của mình mang lại cho giới học thuật Nhật Bản.

- Sơn Mộc tiên sinh, ngươi cho rằng thế nào? Ngươi có thể công khai giá cả đồ sứ cho mọi người biết được không, trước mặt nhiều bằng hữu phóng viên như vậy, ta không có khả năng quỵt nợ, nếu như thật sự là đồ cổ, ta sẽ dựa theo giá cả của ngươi mà bồi thường.

Hiện tại Điền giáo sư cũng không thể dừng lại được nữa, nếu như không thể vạch trần ảo diệu bên trong đồ sứ, thì chuyện này vẫn chỉ là nghi án, thủy chung sẽ có người tin tưởng và hoài nghi.

Hiện tại Sơn Mộc Quân lo được lo mất, Điền Phàm đối với Trang Duệ thập phần tin tưởng, hơn nữa trong túi hắn, còn có một tập chi phiếu tám ngàn vạn đô la mà Trang Duệ đưa cho, đây cũng là tất cả tài chính mà Trang Duệ hiện giờ điều động được.

Nhớ tới chính mình nhận được điện thoại và biết được chuyện của người trẻ tuổi này, trong lòng của Điền giáo sư cũng cảm giác được giống như mông như ảo, vốn không cách nào khảo chứng được thật giả của hai món đồ sứ, thời điểm các chuyên gia và một ít thành viên của tổ giám định buông tha, đột nhiên Trang Duệ cho hắn một vui mừng lớn.

Điền Phàm nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện di chỉ gốm sứ quan diêu Từ Châu xôn xao một năm trước, lại do một mình Trang Duệ bày ra, hơn nữa còn lưu hậu thủ, giống như cũng nghĩ tới tình hình này.

Sơn Mộc Quân liên tục suy nghĩ, cũng khó quyết định chủ ý, suy nghĩ một lúc nữa, nói ra:

- Điền giáo sư, đạp nát đồ cổ để xem xét, cho tới bây giờ không có chuyện giám định các tác phẩm nghệ thuật mà cần đập nát, ta phải cần thận cân nhắc một chút.

- Xin cứ tự nhiên, nếu như ngài không dám, cũng đừng có tuyên dương khoe khoang cái gọi là tài giỏi về gốm sứ.

Điền Phàm nói lời này làm cho mặt Sơn Mộc Quân đen lại, nhưng hắn không nói lời nào, bảo mấy người bảo vệ đứng canh giữ đồ sứ, bước nhanh đi về bên cạnh Dã Hợp.

- Dã Hợp tiên sinh, ngài nói nên làm sao bây giờ?

Trong sự kiện lần này, Dã Hợp luôn là người đưa ra nhiều mưu kế cho Sơn Mộc Quân nhất, hiện tại Sơn Mộc Quân có chút hoang mang lo sợ, đương nhiên phải tìm Dã Hợp bàn bạc.

- Ta muốn nhìn đồ sứ của đối phương trước.

Đối với chuyện đột nhiên có hai món đồ sứ giống nhau xuất hiện, đã làm Dã Hợp nghi kỵ, dù sao lần này náo lớn như vậy, nếu như cuối cùng chứng minh đồ sứ của bọn họ là đồ dỏm, không chỉ nói Sơn Mộc Quân, cho dù là hắn có dùng máu của mình cũng không rửa sạch sỉ nhục lần này.

Sau khi được Điền Phàm đồng ý, Dã Hợp cầm kính lúp, cẩn thận tra xét kỹ hai món gốm sứ mà Điền Phàm mang tới.

Sau khi năm phút trôi qua, trên mặt Dã Hợp mỉm cười, thu hồi kính lúp, bỏ vào trong túi, đánh mắt cho Sơn Mộc Quân, hai người đi qua một bên.

- Dã Hợp tiên sinh, như thế nào?

Sơn Mộc Quân sốt ruột hỏi.

- Ha ha, bọn người Trung Quốc ngại mất mặt không đủ, lần này lại đánh tới trước cửa chúng ta, Sơn Mộc Quân, đáp ứng điều kiện của hắn, tùy ngươi bảo bao nhiêu tiền, ta nghĩ, thắng lợi nhất định là thuộc về chúng ta.

Dã Hợp khép hai tay lại, nói rằng hai món đồ sứ mà Điền Phàm mang tới có khiếm khuyết về hỏa hầu và hội họa, còn hình dạng cũng có mấy khiếm khuyết nhỏ khác.

Nhưng có một điểm, từ trên màu sắc của hai món đồ sứ này, đây tuyệt đối là đồ sứ mới sản xuất, hoàn toàn không có cảm giác tang thương của thời gian trên thân, Dã Hợp dám cầm tính mệnh của mình ra bảo đảm là không nhìn lầm.

Đúng, Dã Hợp cũng không nhìn lầm, tuy Trang Duệ có đủ thời gian làm tố cựu, nhưng hắn cũng không làm, bởi vì nếu hai món đồ sứ quá giống nhau, chỉ sợ bọn Nhật Bản không dám đáp ứng điều kiện của Điền giáo sư.

Bố cục của Trang Duệ là đại cục, sau khi thả tiếng gió ra, đến bây giờ là đối chọi gay gắt, đương nhiên đã tới khâu cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất.

Đương nhiên, Trang Duệ cũng không cẩn thận như thế, nhưng tình thế phát triển, hoàn toàn đi đến một bước này, lúc này Trang Duệ ngồi trước TV, tâm tình còn kích động hơn so với người khác cả trăm lần.

- Dã Hợp tiên sinh, ý ngài là... Có thể dùng biện pháp phá hư đồ sứ, đi đổi lấy lần đánh cược với đối phương?

Sơn Mộc Quân nhìn thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Dã Hợp, lòng tin cũng tăng lên gấp đôi, hắn cũng hiểu gốm sứ, vừa rồi cũng nhìn ra, hai món đồ sứ của đối phương, có khiếm khuyết rất nhỏ, không có hoàn mỹ như của mình.

- Đương nhiên, Sơn Mộc Quân, ngươi phải biết rằng, chỉ cần đạp nát đồ sứ mà bọn chúng không tìm ra chứng cớ, đó chính là chúng ta thắng, ở trước mặt toàn bộ người trên thế giới, hung hăng tát vào mặt của bọn Trung Quốc, bản thân đồ sứ càng thêm trọng yếu, tin tưởng ngươi sẽ trở thành đại anh hùng dân tộc của chúng ta! Còn nữa, ngươi có thể báo ra một cái giá cao, như vậy, cũng có thể đền bù tổn thất do đồ sứ mang lại.

Dã Hợp nói xong cũng rất hưng phấn, hắn muốn nhìn thấy cảnh giới học thuật của Trung Quốc khóc lóc, nhin thấy lịch sử văn hóa mà dân tộc tự hào bị người ta chà đạp, bọn họ phải cúi thấp đầu xuống.

Sơn Mộc Quân bị lời này của Dã Hợp làm nhiệt huyết sôi trào, nhưng cả hai không ngờ là, nếu như đồ sứ là giả, hậu quả của hai người bọn họ là gì?

- Điền giáo sư, để chứng thực hai món đồ sứ này là lịch sử văn hóa của Nhật Bản chúng ta truyền thừa, ta nguyện ý tiếp nhận điều kiện của ngài.

Sơn Mộc Quân và Dã Hợp đi tới trước buổi công bố tin tức, sau khi tỏ vẻ đồng ý với điều kiện, Sơn Mộc Quân nhanh chóng nói tiếp:

- Nghệ thuật là vô giá, nếu như Điền giáo sư ngài không chứng thực được chúng là giả, ta muốn ngài bồi thường cho tôi năm tỷ yên.

Sau khi Sơn Mộc Quân nói ra lời này, hắn cảm giác da đầu run lên, máu tươi toàn thân như thiêu đốt, giống như muốn nhìn thấy những người Nhật Bản tung hô bọn hắn, sau đó cười vào mặt của những người Trung Quốc kia.

- Trời ạ, năm tỷ yên?

- Cái này quý vậy sao?

- Nhanh tính toán xem, năm tỷ yên tương đương với bao nhiêu tiền?

- Vâng, là năm ngàn vạn đô la, tuyệt đối vượt qua những món đồ sứ Nguyên Thanh Hoa đấu giá trước đây!

Sau khi Sơn Mộc Quân hô cái giá của hai món đồ sứ này, cả buổi công bố tin tức này sôi trào, tất cả phóng viên bị cái giá năm tỷ yên hù dọa, chuyển đổi thành đô la để tính toán.

Cuối cùng các phóng viên phát hiện, đây là số tiền cược lên tới năm ngàn vạn đô la!

Hai món đồ sứ này Sơn Mộc Quân dùng gần hai ức nhân dân tệ để mua được, hiện tại hắn báo cái giá, đại khái khoảng bốn ức nhân dân tệ, cho dù đập nát hai món đồ này, hắn cũng có thể thu lại thành phẩm.

Đây quả thật là chuyện danh lợi song thu, con mắt Sơn Mộc Quân nhìn chằm chằm vào Điền giáo sư, đến lúc này, hắn đúng là hi vọng Điền giáo sư đáp ứng.

Nếu như vậy, hắn chính là đại anh hùng dân tộc, hắn sẽ trở thành truyền kỳ của Nhật Bản.

Đương nhiên, những chuyện này có điện kiện tiên quyết là đồ sứ là thật, nhưng nó giờ phút này bị đại anh hùng Sơn Mộc Quân bỏ qua, nói theo cách của giới học thuật, đây là tự thôi miên mình, biến đồ vật hư ảo thành sự thật.

Ánh mắt tất cả mọi người, đều nhìn về Điền giáo sư, mà ngay cả camera, lúc này cũng nhắm vào mặt của Điền giáo sư.

Sơn Mộc Quân đã hạ chiến thư, mà trước đó không phải Điền giáo sư ép hắn nghênh chiến sao? Mà khán giả ở trước TV, đều mong chờ.

- Ha ha, Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là vàng thật không sợ lửa, Sơn Mộc tiên sinh, nơi này có chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, danh ngạch phía trên là tám ngàn vạn đô la. Mà tất cả các phóng viên ở đây và các khán giả đang theo dõi, cũng có thể làm chứng, nếu như không cách nào chứng minh đồ sứ là giả dối, ngươi lập tức có thể cầm năm ngàn vạn đô la!

Thời điểm Điền giáo sư móc chi phiếu ra, tay của hắn cũng có chút run rẩy, hắn chỉ là một vị học giả, bình thường cũng không đỏ mặt trước nhiều người, nhưng giờ phút này, vì danh dự tổ quốc, Điền giáo sư phải nói năng thật khí phách.

- Nhanh mở TV lên, đài Phượng Hoàng Vân!

- Xem đá banh gì chứ, đổi đài đi, nhanh lên, chậm trễ lão tử đánh ngươi đấy!

- Hôm nay có hội nghị, chung ta mau quan sát, hôm nay là đại chiến giữa Nhật Bản và Trung Quốc, ta tin tưởng, Nhật Bản tất thắng!

Mà ở Trung Quốc, vô số người dân địa phương, đều xem một màn này, vô số người canh giữ trước TV, đang đợi công bố đáp án.

- Tiểu Duệ, ngươi... Ngươi nói đồ chơi này rốt cuộc là thật hay giả?

Trang Duệ đang ở trong trang viên, tuy thời tiết tháng hai giá rét, trán của Tần Hạo Nhiên cũng đổ mồ hôi lạnh, tuy năm ngàn vạn đô la hắn không đặt vào trong mắt, nhưng đây là lấy tôn nghiêm quốc gia ra làm vốn đặt cược.

Nếu như Sơn Mộc Quân thắng, vậy thì không chỉ thua tiền, mà mặt mũi quốc gia cũng mất hết, mà Điền Phàm cũng đừng mong sống trong giới đồ cổ nữa, bởi vì sao khi đập nát chính phẩm, đây quả là trò cười cho người khác.

Trái lại, nếu như Sơn Mộc thua, như vậy cả giới học thuật Nhật Bản, thậm chí là cả Nhật Bản, đều biến thành hạ lưu, vô sỉ.

Cho nên làm xem xét đồ cổ này, đã liên quan rất lớn, không đơn thuần là học thuật nữa, đây là dùng mặt mũi quốc gia mà đánh cuộc, cho nên rất nhiều người vốn thờ ơ, cũng ngồi trước TV xem.

- Nhất định là giả, cha, ngài tin tưởng Nhật Bản hơn một ngàn năm trước, có thể đốt chế ra đồ sứ tinh mỹ như vậy sao?

Trang Duệ cười đáp, hắn cũng không muốn đem chuyện này náo lớn như vậy, ai bảo Nhật Bản được một tấc lại muốn tiến một thước.

- Nhưng mà...

Tần Hạo Nhiên vẫn có chút lo lắng.

- Không có gì đâu, xú tiểu tử, làm gì có nhiều vấn đề như vậy chứ? Mau nhìn, lập tức bắt đầu...

Tần lão gia tử trấn định hơn con mình nhiều, một bên chơi đùa với cháu cố, một bên răn dạy Tần Hạo Nhiên.

Ánh mắt mọi người một lần nữa nhìn vào TV, Trang Duệ nhìn thấy bảo vệ ở đây, đã cách ly mọi người ra một khoảng trống cỡ năm mét, mà hai món đồ sứ kia, đều bị bày trên bàn.

...

Tuy nhiên tin tưởng vững chắc, Trang Duệ sẽ không lừa gạt hắn, nhưng trong trường hợp này, trong lòng Điền giáo sư cũng có chút khẩn trương, bởi vì đồ sứ này xôn xao nhiều tháng qua, vào hôm nay sẽ có đáp án.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)