Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 578

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 578: Dân tộc ti tiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Điền giáo sư, xin mời!

Sơn Mộc Quân lui một bước ra phía sau, dùng tay ra hiệu cho Điền Phàm, hắn xem ra, hành vi này là tổn hao vô ích, mà tên hắn, cũng từ đây mà vang vọng cả Nhật Bản.

Bên cạnh có nhân viên công tác, đưa ra một cái búa, đưa tới, Điền giáo sư tiếp nhận cái búa, hít sâu một hơi, nói ra:

- Vì để mọi người có thể nhìn thấy trực quan, bốn món đồ sứ này cùng xuất xứ từ một người, ta muốn, bắt đầu từ đồ sứ ta mang tới!

- Có thể!

Sơn Mộc Quân khoát khoát tay không sao cả, ngươi nện đồ của mình là quyền lợi của ngươi, nhưng chút nữa nện đồ của ta, ngươi phải chuẩn bị tâm lý bồi thường năm ngàn vạn đô la.

- Điền giáo sư, xem xét tác phẩm nghệ thuật mà nện nát, chuyện này từ trước tới nay chưa có tiền lệ, xin hỏi, ngài có nắm chắc không?

Một nữ phóng viên cầm microphone thật dài, đưa qua đám bảo vệ, đưa tới bên cạnh Điền giáo sư, sau đó đưa ra vấn đề muốn hỏi.

- Ta vẫn nói câu trước, vàng thật không sợ lửa, là thật là giả, lập tức có thể thấy rõ ràng, sự thật thắng hùng biện, nện xong mấy món đồ sứ này, các vị sẽ biết rõ.

Điền giáo sư cũng có chút ít bất đắc dĩ, dùng loại phương pháp này xem xét vật, đó là do giám định sư vô năng, Điền giáo sư làm ra cử động này là không trâu bắt chó đi cày, cũng không thể cứ như vậy bị Nhật Bản nhục nhã a?

Đồng thời Điền giáo sư cũng cảm thấy bội phục người làm giả, có thể đem đồ giả phỏng chế giống như đồ thật, mà công nghệ của hắn ngay cả các công nghệ sư cấp quốc gia cũng không bằng, người tạo ra nó có thể khai tông lập phái, tự thành một lối riêng.

Trả lời vấn đề của nữ phóng viên này xong, Điền giáo sư cầm búa trong tay, đi đến bên cạnh cái bàn, nhìn kiện cung khí mà Bành Phi đưa tới, nâng cao búa lên

Thời khắc này, cho dù là phóng viên đưa tiên ở hiện trường, hay là người đang xem TV, đều ngừng thở, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cái búa giơ cao.

- Ba!

Một tiếng giòn tan vang lên khuếch tán ra khắp hiện trường, âm thanh nhỏ bé này vang lên trong tim của mọi người, làm cho thân thể của mọi người đều run lên nhẹ nhẹ.

Đem ánh mắt nhìn lên đồ sứ, mà mặt ngoài của cung khí, đã bị đập nát mất, lộ ra cái lỗ tối sầm lớn chừng nắm tay camera quay gần cái lỗ đen đó, nhưng không cách nào nhìn thấy tình huống bên trong.

- Ba... Ba ba...

Tiếng búa đập lên đồ sứ liên tục vang lên, thời điểm Điền giáo sư đánh lên búa thứ năm, cái cung khí hình tứ giác kia cũng giải thể, mảnh sứ vỡ bất quy tắc rơi xuống trên mặt bàn.

Bởi vì bị bảo vệ ngăn cản ở bên ngoài, giờ phút này đứng trước những mảnh sứ vỡ, chỉ có Điền giáo sư và hai người Sơn Mộc Quân nhìn gần mà thôi, tiện tay ném cây búa, Điền giáo sư cầm mảnh sứ vỡ lên tay.

Đồ vật này vốn cũng không lớn, sau mười giay ngắn ngủi, Điền giáo sư vẻ mặt vui mừng ngẩn đầu, cầm một mảnh sứ vỡ trong tay lên, hướng mặt ra ngoài, biểu hiện tất cả ra phía trước camera.

- Hứa, ngày X tháng Y, năm xxxx!

Ở phía trên mảnh sứ này, phía trên có những chữ và số nhỏ như hạt gạo, truyền rõ ràng ra trước mặt toàn bộ người xem TV đang theo dõi tràng cảnh lúc này.

- Giả, đây là giả...

Có người trong hiện trường hô lên.

- Nói nhảm, đương nhiên là giả, bởi vì đây là món đồ sứ mà Điền giáo sư mang tới...

Người ở bên cạnh dùng thần sắc khinh thường nhìn người đang hô kia, khinh bỉ hắn ngươi không biết suy nghĩ à?

- Cái này... Làm sao có thể?

Sơn Mộc Quân đứng bên cạnh Điền giáo sư, dù cho không cần kính lúp, cũng nhìn thấy dòng chữ nhỏ phía trên mảnh sứ vỡ này, thần sắc không khỏi có chút hoảng hốt, bởi vì hắn có dự cảm không tốt.

Vào thời khắc này, Sơn Mộc thậm chí có loại cảm giác muốn ngăn cản Điền giáo sư đập nát đồ sứ, hắn đang sợ hãi.

Dã Hợp nhìn thấy bộ dáng của Sơn Mộc Quân có chút thất hồn lạc phách, lập tức đi đến bên cạnh hắn, nói nhỏ vào tai của hắn:

- Sơn Mộc Quân, bởi vì bản thân nó đã là đồ dỏm, mà khắc chữ vào bên trong cũng không có gì cao nhiêu, ngươi phải tin tưởng khoa học, hai món đồ sứ của chúng ta, đều đã trải qua đo lương kiểm tra các-bon rồi!

- Cảm ơn Dã Hợp tiên sinh đã nhắc nhở, là ta không đúng.

Sơn Mộc Quân cúi đầu, đối với cái khom người với Dã Hợp, hắn cũng cảm giác được vừa rồi mình hơi thất thó, hiện tại hắn đang đối mặt với Nhật Bản thậm chí là toàn bộ người xem TV trên thế giới, hắn hình tượng của hắn đại biểu cho Nhật Bản.

- Kế tiếp ta muốn nện, chính là món cung khí giống như vậy, mọi người nhìn cho rõ.

Sơn Mộc Quân bình phục tâm tình, đột nhiên bị Điền giáo sư nói câu này làm khẩn trương, bởi vì hiện tại muốn nện đồ sứ, chính là đồ sứ cung khí của hắn.

Mà cái đồ sứ bị nghiền nát vừa rồi, bị nhân viên công tác cầm rổ thu qua một bên, thời điểm trên mặt bàn không còn mảnh sứ vỡ nào nữa, Điền giáo sư đối với với món đồ sứ giống như vậy, nện xuống.

- Ba... Ba ba...

Theo búa Điền giáo sư nện xuống, cái đồ sứ tinh mỹ này, thoáng cái đã biến thành đồ sứ vỡ, tâm tình của người ở đây, cơ hồ đều đề trên cổ họng, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hai tay của Điền giáo sư.

Hiện tại Điền giáo sư cũng rất khẩn trương, thời điểm mang đôi bao tay màu trắng vào trong, vẻ run rẩy hết sức rõ ràng, tất cả mọi người có thể nhìn ra nội tâm của Điền giáo sư, cũng không phải nhẹ nhõm như biểu hiện bề ngoài của hắn.

Đột nhiên, Điền giáo sư dừng tay, trong đôi mắt hiện ra tinh quang, bờ môi không tự giác run rẩy một cái, bởi vì trong mảnh sứ vỡ nhỏ như bàn tay trẻ em, bị Điền giáo sư nhìn chằm chằm vào.

- Máu, chảy máu rồi!

- Điền giáo sư, tay ngài chảy máu kìa!

Điền giáo sư kích động nên quên cảm giác, bị mảnh sứ vỡ sắc bén cắt lên bàn tay, một cổ máu tươi từ khe hở của tay chảy xuống, nhuộm đỏ cả mảnh sứ vỡ.

- Tìm được, tìm được rồi!

Điền giáo sư không để ý tới máu tươi, bờ môi nhúc nhích, hắn cố rắng nói ra âm thanh mà chỉ có hắn mới có thể nghe rõ.

Phải biết rằng, thời điểm Điền giáo sư quyết định xem xét mảnh sứ vỡ này, thừa nhận áp lực khó nói thành lời, nếu như không tìm ra mánh khóe trong hai món đồ sứ này, như vậy không chỉ có hắn, mà cả giới học thuật quốc gia, đều bị thế giới chế nhạo.

Đương nhiên, hiện tại tình huống này đã không tồn tại, bởi vì bên trong mảnh sứ vỡ trên tay Điền giáo sư, đã xuất hiện một dòng chữ.

- Hứa, ngày X tháng Y, năm xxxx!

- Điền giáo sư, ngài nói cái gì? Có thể cho chúng tôi nhìn mảnh sứ vỡ trong tay được không?

Nhìn thấy bộ dáng kích động của Điền giáo sư, tất cả mọi người ý thức được, kết quả đã có.

Mà Sơn Mộc Quân đứng ở một bên, sắc mặt biến thành xám trắng, hắn có thể cảm giác được, cảnh thất thố này, cũng không giống như sở liệu của hắn, đồ vật trong tay Điền giáo sư, nhất định bất lợi đối với hắn.

- Xem đi, đây là chứng cớ, ta đối với hành vi ti tiện của giới học thuật Nhật Bản, cảm thấy vô cùng oán giận!

*****

Phóng viên nói làm Điền giáo sư bừng tỉnh, Điền Phàm giang hai tay, dùng hai ngón tay chảy máu, nắm mảnh sứ vỡ, mà dòng chữ trên mảnh sứ, hiện ra trước mặt mọi người và cameras.

Trừ màu sắc của dòng chữ bị máu tươi nhuộm đỏ ra, kiểu chữ giống như đúc mảnh sữ vỡ lúc nãy, cho dù nhiều phóng viên ở đây không biết chữ Trung Quốc, nhưng từ chữ của hai mãnh sứ vỡ, cũng biết xuất xứ từ trong tay một người.

Kiểu chữ giống nhau, đã không phải trọng yếu nhất, trọng yếu nhất là số Ả Rập vào thế kỷ thứ mười ba, mới truyền vào Trung Quốc, về phần Nhật Bản thì càng thêm muộn, đây là việc lịch sử đã khảo chứng.

Cho nên chỉ riêng dãy số A Rập, đã chứng mình đồ sứ này là hàng nhái.

Tin tức này làm hội trường sôi trào, hàng triệu người xem TV cũng sôi trào, một bản tin nhanh, một hình ảnh đang nhanh chóng truyền bá ra ngoài, mà một ít thành thị trong nước, thậm chí vang lên tiếng pháo nổ.

Trái lại phóng viên Nhật Bản ở hiện trường, sắc mặt xám trắng, trên mặt tràn đầy thần sắc xấu hổ, bọn họ đã minh bạch, đây là một ngày văn hóa đụng nhau, bọn họ đã thất bại.

Máu tươi ở bên trên mảnh sứ vỡ chướng mắt là như vậy, mà còn một hàng chữ thể bắt mắt như thế. Cả hai kết hợp cùng một chỗ, lại để cho tất cả mọi người chứng kiến trực tiếp, chỉ cảm thấy dòng máu nhiệt huyết từ trong người bọn họ đang thiêu đốt, đang sôi trào.

Vô số người Trung Quốc đang ngồi trước màn hình tivi nắm chặt nắm đấm, vô số người Trung Quốc nhìn thấy những vùng máu nhuộm trên mảnh sứ, nước mắt mờ nhạt mơ hồ, vô số người Trung Quốc đang cảm thấy kiêu ngạo vì chính tổ quốc của mình!

Ngay lúc này, thân hình gầy yếu của giáo sư Điền, lộ vẻ là một người lớn tuổi, thần sắc thì kiên nghị, trông rất trang nghiêm.

Mà ngay cả giáo sư Điền cũng không biết, sau khi trải qua chuyện này, hắn sẽ trở thành một khách mời của tất cả các đài truyền hình lớn, trở thành một người anh hùng trong suy nghĩ của rất nhiều người trong nước!

Lúc này cả Nhật Bản cũng trở nên yên lặng, dường như trong nháy mắt mất đi sức sống, tiếng kêu lớn từ trên phố cũng trở nên yên tĩnh, tiếng ồn ào tại nhà hàng lúc này cũng đều trở nên yên lặng.

Tại trạm xe lửa, giữa quảng trường, ở ngã tư phố, lúc này tất cả sự chú ý đều tập trung vào cuộc họp ở Nhật Bản, trong miệng đều có cảm giác đắng chát, trong lòng thì hổ thẹn, cái kia vốn là ngẩng cao đầu, nay cũng cúi xuống, hận không thể cho tay ung dung vào túi quần để đi.

- Không, cái này không thể nào, không có khả năng.

Trong cuộc họp không còn cách nào tiếp nhận sự thật về người này, chính là hai người Sơn Mộc cùng với Dã Hợp, vẻ mặt lúc này của hai người cùng đờ đẫn, trong miệng không phát ra được âm thanh nào.

Việc này đả kích đối với hai người thực sự là quá lớn, chẳng những bọn hắn đem trọn giới học thuật ở Nhật Bản kéo xuống nước, hơn nữa là đối với chính phủ Nhật Bản, cũng hoàn toàn không có cách nào rửa sạch vết ố này.

Bởi vì mấy hôm trước, chính phủ Nhật Bản công khai tuyên bố phát hiện khảo cổ quan trọng này, việc này chưa đến một tuần mà sự tình đã thay đổi, cái gọi là "phát hiện khảo cổ quan trọng" lại là giả mạo.

Hơn nữa người giả mạo, lại mua sắm đồ sứ từ Trung Quốc, còn dõng dạc nói văn hóa gốm sứ Trung Quốc là được truyền lại từ Nhật Bản, đây quả thực là việc làm thiên hạ buồn cười nhất, loại tâm tính bỉ ổi này, sẽ bị toàn bộ nhân dân trên thế giới sỉ nhục.

Ngay lúc này đầu óc Sơn Mộc rất trống rỗng, hắn không thể nào nghĩ ra, trải qua các-bon 14 kiểm tra đo lường đồ sứ, lại có thể phát hiện đồ nhái.

- Chẳng lẽ là dụng cụ kiểm tra đo lường nói mình làm trò đùa sao?

- Dã Hợp, ngươi đã nói, hai kiện đồ sứ này nhất định là thật, vì cái gì, tại sao phải như vậy chứ?

Sơn Mộc đang cố gắng kiềm chế, nhưng trong lòng sợ hãi cùng với lửa giận, lại làm cho âm thanh của hắn càng lúc càng lớn hơn, hơn nữa còn la lên, giơ hai tay tóm lấy áo Dã Hợp.

Lúc này trong đầu Sơn Mộc nghĩ, tất cả việc này là do Dã Hợp tạo lên, là hắn xúi giục mình đi Trung Quốc mua đồ sứ mang về, cũng chính là hắn xúi giục mình giả mạo, làm ra một loạt sự việc.

Tóm lại, lúc này Sơn Mộc đã mắc sai lầm, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Dã Hợp, nhưng là hắn cũng không muốn, nếu như không phải chính mình tham lam, có thể sẽ có cục diện như bây giờ sao?

- Ta không biết, ta không biết đây là vì cái gì, còn có, còn có một kiện đồ sứ.

Dã Hợp cũng hoàn toàn choáng váng, trong ý nghĩ của hắn muốn đánh người Trung Quốc một tát cũng không thể thực hiện được, ngược lại những người bên trên lần lượt mỗi người đánh mình một cú đánh khó chịu, lúc này một gậy đánh hắn chóng mặt nặng nề, không biết phương hướng.

Sau khi Dã Hợp nhìn thấy kiện bình bốn hệ trên mặt bàn, lập tức hai mắt đỏ lên, giống như là vừa đem vợ đi đánh cuộc, cũng không biết khí lực từ đâu tới một tay hắn giơ lên khỏe như khi hai ba mươi tuổi, vài bước vọt tới trước mặt bàn.

- Ba!

Dã Hợp cũng không cầm búa đi đập, mà là trực tiếp giơ đồ sứ lên, hung hăng ném xuống đất, mảnh sứ văng khắp nơi làm cho mọi người nhao nhao né tránh, mà Dã Hợp giống như một con chó hoang, toàn thân nằm rạp trên mặt đất, tìm kiếm những mảnh sứ vỡ vụn. :

- Ta không có thua, Nhật Bản còn không có thua, một đồ sứ không nói rõ vấn đề gì!

Khuỷu tay và đầu gối của Dã Hợp quỳ trên mặt đất, bị những mảnh sứ trên mặt đất cắt máu chảy đầm đìa, nhưng Dã Hợp hoàn toàn không để ý, trong lòng suy nghĩ làm cho hắn quên đi đau đớn, vẫn đang trên mặt đất tìm kiếm.

- ha ha, ha ha ha, không có, bên trong những đồ sứ này không có chữ, người Trung Quốc, các ngươi thua rồi, các ngươi thua rồi!

Những mảnh sứ vỡ phía trước đều bị bới lại phía sau, Dã Hợp lớn tiếng cười giống như người điên, không biết lúc nào trên mặt bị vạch phá một vết thương, máu tươi từ trên khuôn mặt chảy xuống người, làm cho người giống như một người điên.

Giáo sư Điền vừa mới kiên nghị so sánh, biểu hiện của Dã Hợp hiện tại, giống như là một vở hài kịch, hiện tại trước mặt toàn bộ người trên thế giới, thái độ của hắn đã nói rõ rất nhiều vấn đề.

- Ngài Dã Hợp, ngài... muốn tìm cái mảnh sứ vỡ này sao?

Một giọng nói Anh ngữ lưu loát tại hội trường vang lên, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người đến.

Đó là giọng nói của một nữ phóng viên nước Mỹ mắt xanh biếc, trong tay nàng cầm một mảnh sứ bị đập vỡ, quay hướng mọi người mặt bên trong mảnh sứ vỡ, rõ ràng khắc mấy chữ " Hứa, mồng 4 tháng 4 năm 2006"!

Rất rõ ràng, hai kiện được gọi là "sứ cổ" đi ra từ cùng một ngày, cùng tay một người làm, chứng cớ này là không thể bác bỏ, tất cả phóng viên dùng camera, hết sức ghi chép mọi việc xảy ra.

- Cái này... Làm sao có thể. Đồ sứ mới sản xuất, làm sao có thể bị cac-bon 14 xem xét là tác phẩm nghệ thuật một ngàn năm trước hả?

Dã Hợp bỏ qua con người điên của mình, ngơ ngác đứng ở chỗ đó, hắn nhìn rõ ràng mảnh sứ vỡ mà nữ phóng viên người Mỹ mang tới, lập tức gập người, "PHỐC!". Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi, quay người đi về phía sau.

*****

Dã Hợp té xỉu, khiến cho lúc này trở thành một mảnh hỗn loạn, nhân viên công tác tại hội trường vội vàng gọi điện cho cấp cứu, khiêng hắn đưa ra bên ngoài.

Những người chứng kiến sự việc ngày hôm nay ở Nhật Bản, biết rõ toàn bộ nguyên nhân, người này lại bị té xỉu, mang theo nỗi sỉ nhục của người Nhật Bản khó có thể rửa sạch được, vậy nên đối với Dã Hợp không có cảm tình gì, sau khi ba chân bốn cẳng khiêng hắn ra khỏi đây, rồi ném ở trên ghế dài bên ngoài.

Không có phát hiện, thừa dịp hiện trường hỗn loạn, Sơn Mộc đã ở trong sự vây quanh của đám vệ sĩ, rất khó khăn mới rời khỏi được hội trường, hắn không biết tiếp theo đối mặt với người xét hỏi Trung Quốc như thế nào, nếu như đi hướng quốc dân giải thích cái hắn gọi là "cổ sứ".

Nhìn bộ dạng thê thảm của Dã Hợp trên TV, nghe được những lời nghi vấn trong miệng Dã Hợp, Trang Duệ ở tận Bắc Kinh, trên nét mặt lộ ra vẻ cười lạnh.

Trung Quốc đối với việc chế tạo mô phỏng đồ cổ, có thể nói là dày công tôi luyện.

Từ đời nhà Thanh ban đầu chế tác hai vật này, thu thập rất nhiều đồ gốm sứ vỡ từ trong hầm lò, hắn đem cạo men bên trên mảnh sứ vỡ, sau đó mài mảnh sứ thành bụi phấn, cho lẫn vào đến phôi sứ bên trong, sau đó nhập lô đi đốt chế.

Đợi đến lúc đồ sứ đốt chế được tám phần lửa, lại dùng dược liệu cây bưởi màu sắc cao cấp ban đầu, đốt chế lại lần thứ hai, loại này trình tự có phần rườm rà, chỉ cần một chút sơ suất, cả lô đồ sứ đều thành phế phẩm, bằng không Trang Duệ cũng sẽ không biết phân biệt đồ sứ hơn nghìn vạn năm từ đời Thanh.

Như vậy đốt chế ra đồ sứ, cho dù có dùng các-bon 14 kiểm tra đo lường cũng không có cách nào biết được, trừ phi đập nát những những kiện đồ sứ để kiểm tra đo lường, chỉ cần cạo một ít phách phấn ở cái đế, căn bản là không có cách nào kiểm tra đo lường niên đại thật sự.

Có câu châm ngôn nói không sai, nếu muốn làm cho diệt vong, trước phải để cho điên cuồng, sau khi trải qua các-bon 14 kiểm tra đo lường, Dã Hợp tự nhận là không sơ hở tý nào, mới tạo ra sự việc khiêu khích của Trung Quốc, chỉ là hắn không thể biết, thủ đoạn khoa học kỹ thuật chế tạo của Trung Quốc lớn mạnh, trước mắt cũng mất đi tác dụng.

- Tốt, thực sự là rất đã!

Sau khi Tần Hạo Nhiên thấy một màn như vậy, vỗ tay liên tiếp xuống bàn, thiếu chút nữa đã không để cháu ngoại ở trong lòng ném ra ngoài, sau khi mẹ vợ bên cạnh thấy, lập tức ôm Phương Phương đi qua, thuận tay vẫn còn véo một cái trên lưng lão.

- Ai ôi!!! Tiểu Duệ, chờ vị giáo sư Điền này về nước, nhất định ngươi phải giới thiệu cho ta một chút, thực sự đã giương cao uy danh nước nhà.

Sau khi Tần Hạo Nhiên đau đớn kêu la, con mắt lại nhìn về phía TV, tất cả những tin tức truyền thông này, đã vây quanh Giáo sư Điền vào giữa, về phần Dã Hợp cùng với Sơn Mộc, lại không có một ai chú ý về phía bọn hắn, sự thất bại ấy từ trước đến nay là không được người chào đón.

- Các vị phóng viên bằng hữu, chân tướng sự thật như thế nào, hiện tại khắp thế giới đã rõ ràng, cái gọi là "cổ sứ" của người Nhật Bản rõ đầu rõ đuôi chỉ là một trò lố, mà trước những giả thuyết học thuật văn vẻ, đều là giả dối, ta hi vọng sẽ có người đứng ra giải thích, vì sao lại xuất hiện sự việc bì ổi như thế?"

Suy cho cùng Giáo sư Điền vẫn là một học giả, tuy nhiên trong lòng có tức giận, nhưng là dùng hai chữ bì ổi, đã là hắn cực hạn, việc này nếu đổi lại Trang Duệ ở phía trên, trực sẽ hô lên cái dân tộc này đều là bỉ ổi, đương nhiên, như vậy đoán chừng hắn cũng sẽ rất khó rời khỏi Nhật Bản.

Sau khi nói xong với cấp trên ở nước ngoài, Giáo sư Điền lại để cho người thu thập xong những mảnh sứ vỡ, vội vàng rời khỏi hội trường, nhừng thời điểm bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa, Trang Duệ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

- Trang ca, thế nào, làm ra trò này đã thỏa nguyện chưa?

Đã qua khoảng hơn một giờ, Trang Duệ nhận được điện thoại của Bành Phi, liếc về phía sau nhìn bố vợ, Trang Duệ cầm điện thoại đi ra ngoài phòng. Ngoài trời Bắc Kinh gió vẫn lạnh thấu xương, bị gió lạnh thổi qua, những hưng phấn vừa rồi của Trang Duệ cũng bị tiêu tán không ít.

- Ngươi phải chú ý an toàn, cũng phải bảo vệ tốt giáo sư Điền, phần tử cánh phải ở Nhật Bản cũng rất là hung hăng ngang ngược đó.

Trang Duệ biết rõ, vừa rồi Bành Phi chỉ ở trong hội trường, chỉ là ẩn nấp tốt, không bị bại lộ trong camera mà thôi.

- Ta biết rõ, giáo sư Điền mới vừa đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ trở về nước, Trang ca, nhân vật anh hùng này vốn không phải là ngài đảm đương nha, thế nào, có hay không thất lạc một chút?

Bành Phi cười trong điện thoại.

- Biến đi, ta có cái gì thất lạc sao?

Trang Duệ cười mắng một câu, đối với kết quả như này hắn cực kỳ là hài lòng, chuyện này là đánh chết hắn cũng không thể thò đầu ra, nếu không nói, người sáng suốt đều có thể nhận biết được Trang Duệ làm ra cục diện như này.

- Đi, tối ngày mai ta sẽ đi đến sân bay tiếp các ngươi.

Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ thở phào nhẹ nhõm, hắn rất mong chờ ngày mai trên tất cả các tạp chí lớn đều đăng tin chuyện này, không biết diện mạo của chính phủ Nhật Bản sẽ như thế nào?

Buổi chiều ngày hôm sau, Trang Duệ lái xe đến phi trường sớm, đợi chừng hơn hai tiếng đồng hồ, chuyến bay từ Nhật Bản tới Bắc Kinh mới đáp xuống sân bay.

- Bành Phi! :

Trang Duệ vẫy tay hướng Bành Phi đang xuống máy bay, trong tay Bành Phi cầm theo cái hòm chạy tới, nói:

- Trang ca, sắp đến lễ mừng năm mới, trong nhà bận rộn như vậy, đã nói không cần tới đón rồi mà.

- Ngươi, được thể khoe vẻ ngoan ngoãn sao.

Trang Duệ cười đấm một quyền vào ngực Bành Phi, giáo sư Điền giương mắt chứng kiến đi tới bên cạnh mình, vội vàng nghênh đón.

Lần này sắp xếp của Trang Duệ, mặc dù không có nhiều sơ xuất, nhưng rốt cục nếu không phải giáo sư Điền phối hợp, nếu như Sơn Mộc nhất định không chịu là vỡ đò, chuyện này thật sự là không biết nên làm như thế nào cho xong việc?

Trang Duệ giơ tay ra bắt tay giáo sư Điền, vừa cười vừa nói:

- Điền sư phụ, hôm qua được nhìn thấy ngài nói lui giặc Oa...

- Anh bạn trẻ, việc này xử lý có thể không chân chính, hôm qua đã đem cả bệnh tim của ta mau ra đây, nhưng không có lần sau nữa đâu đấy.

Tuy rằng giáo sư Điền quở trách Trang Duệ, nhưng nét mặt lại mang theo sự vui vẻ, có thể nhìn thấy Nhật Bản kinh ngạc, những người Trung Quốc tuyệt đối là rất cao hứng với việc này, nhất là những người tuổi tác hơi lớn chút.

Trải qua sự việc lần này, quan hệ giữa giáo sư Điền và Trang Duệ cũng gần gũi lại hơn, nói như nào thì cũng là người cùng chiến tuyến, chỉ là một bên công kích ở phía trước, một bên bày mưu ở phía sau.

- Giáo sư Điền, hội liên hiệp sẽ có người ở bên ngoài tiếp ngài, ta đi trước nhé, mấy ngày qua ta làm ông chủ, nhất định ngài có thể phải có phần thưởng.

Lần này Điền Phàm đã gây một tiếng động lớn tại Nhật Bản, không chủ là giới học thuật, ngay cả các ngành liên quan các nước cũng chú ý tới việc này, hiện giờ có mặt ở tại sân bay tiếp đón giáo sư Điền, ít nhất cũng có vài trăm người, cho nên Trang Duệ mới nói lời này.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-629)