Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 058

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 058: Chợ đen thảo nguyên (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Ủa, tiểu tử cậu cũng lắm tiền nhỉ, mua thứ này làm gì? Tôi biết rằng...

Lưu Xuyên vốn có chút kỳ quái, nhưng hắn chợt có phản ứng, chỉ có thể cười hì hì.

Lưu Xuyên đoán không lầm, Trang Duệ thật sự muốn mua cho Tần Huyên Băng, thông qua nụ hôn ngất ngây hôm qua, hắn bây giờ dù là đầu heo cũng biết nàng có tình ý với mình, bây giờ thấy áo choàng đẹp như vậy, hắn quyết định mua làm quà cho nàng.

- Hai chục ngàn.

Ông chủ Mã nhanh chóng lên giá, hắn cảm thấy tên tiểu tử không chịu bán chó rõ ràng có ý đối nghịch với mình, mà những người khác trong trướng bồng cũng không có ý với áo choàng kia, vì vậy chỉ bàng quan mà thôi.

- Ông chủ Mã ra giá hai chục ngàn, bạn của ông chủ Lưu bên kia còn ra giá nữa không?

Tuy áo choàng chỉ là một vật vài chục ngàn đồng nhưng Lãng Kiệt rất coi trọng vật phẩm đấu giá đầu tiên, dù sao thì cũng vạn sự bắt đầu nan, vì thế hắn hô lớn, mong sao Trang Duệ tiếp tục ra giá.

- Cậu Trang, thứ này cậu cũng đừng mua, nếu nâng giá như vậy sẽ cổ vũ cho đám người giết linh dương Tây Tạng.

Chu Thụy khẽ ghé sát tai Trang Duệ rồi nói.

Lúc này bộ phim Khả Khả Tây Lý còn chưa được xuất bản, vì vậy người trong nước cũng không biết nhiều về linh dương Tây Tạng, Trang Duệ cho rằng đó là động vật bình thường, không khác gì dê bò. Sau khi nghe Chu Thụy nói như vậy thì hắn tò mò hỏi:

- Chu đại ca, linh dương Tây Tạng còn rất ít sao? Vì sao vừa rồi Lãng Kiệt kia nói giết linh dương cũng không có thanh danh tốt?

- Nói nhảm, năm 1990 thì linh dương Tây Tạng có một triệu con, đến năm 1995 còn lại bảy trăm ngàn con, chỉ sợ đến bây giờ bảy chục ngàn con cũng không còn đủ. Cậu có biết không, vì có áo choàng này mà người ta giết ba con linh dương Tây Tạng, có người gọi nó là áo bọc thây, cậu mặc nó sẽ thoải mái sao?

Chu Thụy trừng mắt nhìn Trang Duệ, hắn mở miệng giải thích. Trang Duệ nghe được ba chữ áo bọc thây thì rùng mình, lại nhìn cái áo choàng, trong đầu nghĩ đến tình huống linh dương đầm đìa máu, vì vậy không còn hứng thú với thứ này.

Khi thấy trang duệ khẽ đối thoại với người bên cạnh mà không tăng giá thì Lãng Kiệt có chút thất vọng, nhưng thứ này là món khai vị, hắn mất nhiều công phu mới mở chợ đen, tất nhiên cũng không vì cái áo choàng mà lo lắng. Vì vậy hắn quyết định giá của nó là hai chục ngàn.

Nếu nói ra thì rõ ràng là tên mập họ Mã mua được hàng giá rẻ, nếu một cái áo choàng Sa Đồ như vậy mang bán ở Châu Âu sẽ có giá ít nhất là vài chục ngàn đô, hai chục ngàn so với vài chục ngàn đô, chênh lệch như vậy cũng chính là một nguyên nhân để đấu giá chợ đen phát triển.

Tên mập kia lấy được áo choàng mà cũng kohong quá vui, hắn vốn định chơi trò lên giá với Trang Duệ một phen, không ngờ Trang Duệ chỉ lên giá một lần rồi thôi, làm cho hắn sinh ra cảm giác đấm ra ngoài không khí.

- Này Lãng Kiệt, chúng tôi đến đây không phải xem những thứ chán ghét kia, có gì hay thì lấy ra đi.

Ông lão họ Tạ cũng biết rõ lai lịch của áo choàng, lão dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn tên mập, sau đó nói với Lãng Kiệt.

- Được, vật phẩm tiếp theo, tôi nghĩ rằng ai cũng thích.

Lãng Kiệt cũng không tức giận, hắn khẽ ra hiệu với tên thanh niên ở bên cạnh, tên này nhanh chóng bước vào trong phần cách ly. Lần này thứ lấy ra không thể đặt trên mâm, cũng không thể bỏ xuống, vì đây là một vật phẩm bằng đồng cao chừng bảy mươi centimet, rộng hai mươi centimet.

Người thanh niên này ôm vật phẩm bằng đồng vào ngực, lại đi một vòng cho mọi người thưởng ngoạn, sau đó đi đến đặt vật phẩm lên bàn.

- Tôi tin tưởng mọi người sẽ không xa lạ gì thứ này, đây là một cây rụng tiền*(chú thích bên dưới) thời nhà Hán, một cây rụng tiền được bảo tồn kỹ lưỡng như thế này, nói thật chỉ sợ trong những viện bảo tàng cũng không có được, giá khởi điểm là một trăm tám chục ngàn, các bằng hữu có hứng thú thì hoàn toàn có thể lên xem.

Lãng Kiệt nói rất có kỹ xảo, nếu anh có tâm tư mua sắm thì có thể lên xem xét, nếu không thì ngồi phía dưới uống trà mát. Chợ đen của hắn có thanh danh cũng không vì nhân số tham gia, chính là những vật phẩm được mang ra chào bán, phần lớn chỉ là tinh phẩm, tất nhiên hàng giả cũng có, kẻ mua phải hàng giả chỉ có thể tự nhận là ánh mắt không đủ cao mà thôi.

- Cây rụng tiền? Hì, cái tên rất hay.

Tên mập khó khăn đứng lên, hai bàn tay cà rốt khẽ ngắt một cái lên ngực cô gái đẹp, sau đó lắc lư cặp bàn tọa khủng bố để đi đến cái bàn đặt cây rụng tiền.

- Giống hệt như một cái chày...

Ông lão họ Tạ ngồi cách Trang Duệ không xa khẽ mắng một câu, lão cũng đứng lên nhưng trong tay lại cầm theo kính lúp, còn có mộti cái giũa nhỏ như móng tay.

- Trang Duệ, cây rụng tiền là thứ quái quỷ gì?

Lưu Xuyên khẽ huých Trang Duệ rồi khẽ hỏi.

- Nói nhảm, cây rụng tiền chính là cây rụng tiền, khi còn bé chưa từng nghe người ta kể về cây rụng tiền sao?

Trang Duệ đáp lời lại làm cho Lưu Xuyên thiếu chút nữa tức đến mức lệch cả mũi, đúng là nói nhảm, hắn không biết mới hỏi chứ?

Nhưng Lưu Xuyên cũng không hỏi lại, vì hai người vừa rồi xịch ghế ngồi cách xa ra một chút đang nói về cây rụng tiền. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi đang giải thích cho cậu thanh niên về lai lịch của cây rụng tiền, điều này làm cho Lưu Xuyên và Trang Duệ vốn cũng không hiểu mấy chợt rõ ràng hơn.

- Cây rụng tiền từ thời xưa đã được coi là thần thụ, thời kỳ Đông Hán thì ở khu Tây Nam lưu truyền rất rộng, đó là một vật phẩm có tạo hình đặc sắc nhất về thần thụ của Trung Quốc, là một hình thức biểu hiện rất kiệt xuất...

- Loại cây rụng tiền này chỉ khai quật được ở Tứ Xuyên và Hồ Bắc, thứ này năm xưa chủ yếu là của quý tộc tiến cống vào điện thờ trong nhà hoặc làm vật dụng táng theo chủ nhân, là biểu hiện của quyền lợi, địa vị, phú quý, cát tường. Nếu cây rụng tiền kia của Lãng Kiệt là thật, như vậy cũng không biết mộ của vương hầu nào ở Tứ Xuyên đã bị đào trộm.

Người đàn ông trung niên kia nói chuyện cực kỳ có trật tự, không những nói rõ ràng lai lịch của cây rụng tiền, thậm chí còn có dự đoán về lai lịch và xuất xứ của cây rụng tiền trước mắt, giống như một ông thầy đang chỉ dạy cho đệ tử của mình.

- Nói nhảm, thứ kia thì có giá trị bao nhiêu tiền.

Lưu Xuyên là loại thô lỗ, nghe xong thì bất mãn lầm bầm một câu.

Người đàn ông trung niên nói xong cũng tiến lên xem xét, ngay cả vị khách Nhật kia cũng cầm kính lúp trong tay đi qua. Trang Duệ đưa mắt đánh giá chung quanh, hình như chỉ có ba người bên phía hắn và cô gái đeo kính râm kia là không có hứng thú với cây rụng tiền này.

Đám người kia ngoài tên mập chỉ cố ý ra vẻ đi dạo một vòng quanh cây rụng tiền, sau đó trở về ngồi xuống ghế, những người còn lại đều xem xét cực kỳ cẩn thận, từ nhánh cây đến đế cây, hầu như dùng kính lúp xem xét từng tấc vật phẩm. Ông lão họ Tạ sau khi được Lãng Kiệt đồng ý thì còn dùng giũa cào xuống một ít bột từ trên cành cây, sau đó lại đặt vào miệng nhấm nháp làm cho đám người Trang Duệ cảm thấy ớn lạnh.

Vì mọi người đều là khách hàng quen nên Lãng Kiệt để tùy ý bọn họ giám định, không hạn chế thời gian, vì hắn đã sớm có giám định thật giả với thứ này rồi.

Lãng Kiệt thu mua thứ này chỉ với giá mười lăm ngàn, hơn nữa khi đó vì muốn mang đi cho thuận tiện mà còn tháo hẳn từng phần ra, sau đó hắn mới tự mình tìm hiểu, đây thật sự là vật phẩm đồng xanh thời Hán.

Vì vậy dù ở chỗ này chỉ có một người ra giá và bán đi với giá một trăm tám chục ngàn, hắn cũng có lợi hơn chục lần, coi như mở chợ lời lớn.

Thời gian giám định cây rụng tiền hơi lâu, lúc này đã hơn mười hai giờ trưa, Lãng Kiệt lập tức cho người đưa thịt bò, dê nướng, rau trộn, lưỡi bò, bánh bao, còn có trà sữa, trà, sữa chua. v. v. dọn lên bàn, còn đưa vào vài chai rượu trắng.

Trang Duệ và Lưu Xuyên đều đã đói bụng, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, cả bọn ăn uống rất vui vẻ. Ngược lại Chu Thụy cũng không động vào những thứ này, hắn ăn bánh quy lấy từ trên xe xuống, nước uống cũng lấy thứ mình mang đến.

Không chỉ Trang Duệ và Lưu Xuyên ăn các món ở đây, tên mập cũng dính mỡ đầy miệng nhưng không uống rượu, người phụ nữ đeo kính râm và đồng bạn lại ăn thứ mình mang theo, không động vào những thứ mà người của chợ đen cung ứng.

Sau khi đám người kia ăn uống no đủ, các vị tiến lên giám định cũng đã quay về, vẻ mặt cũng giống như lúc nãy, không có chút biến đổi.

Lưu Xuyên đánh giá một lúc lâu, hắn cũng không thấy được bất kỳ điểm gì khác lạ trên mặt đám người kia, cũng không biết được cây rụng tiền kia là thật hay giả, vì vậy không khỏi tức giận mắng:

- Một đám cáo già.

- Các vị, mọi người ăn chút gì đó cho no bụng hay chúng ta bắt đầu luôn?

Lãng Kiệt thấy đám người kia đi về ngồi xuống ghế thì bắt đầu mở miệng hỏi.

- Không ăn một bữa cũng chẳng chết đi được, chúng ta bắt đầu đi.

Ông lão họ Tạ nhìn tên mập với khóe miệng đầy mỡ rồi tức giận trả lời.

- Được, vậy chúng ta bắt đầu, tôi tin mọi người cũng thấy rõ ràng, thứ trong tay Lãng Kiệt tôi lấy ra là tinh phẩm, đây là cây rụng tiền thời Hán, giá khởi điểm là một trăm tám chục ngàn, mời các vị ra giá.

Dfu sao chỗ này cũng không phải là đấu giá chính thức, Lãng Kiệt vẫn không quên cổ động đám người không lên giám định như Trang Duệ, nhưng sau khi hắn nói xong thì bên trong trướng bồng chợt trở nên yên tĩnh, không ai ra giá.

Lãng Kiệt cũng không nóng nảy, hắn định thần đứng ở nơi đó, hắn biết rõ năm 1993 ở nước ngoài có đưa ra một cây rụng tiền, giá cả buôn bán chính là hai triệu năm trăm ngàn đô. Tuy cây rụng tiền kia cao hai mét, nhưng nếu cây đồng xanh của hắn được đặt ra đấu giá ở trường hợp chính thức cũng sẽ có giá khôn thấp hơn ba triệu đồng, mình chỉ bán với giá một trăm tám chục ngàn, hắn không tin những lão già ở đây không động tâm.

- Một trăm tám chục ngàn.

Cuối cùng cũng có người mở miệng, ra giá là người đàn ông trung niên vừa rồi nói ra lai lịch của cây rụng tiền.

- Hai trăm ngàn...

Có người dẫn đầu, không đợi Lãng Kiệt cổ động, ông lão họ Tạ cũng ra giá.

- Hai trăm năm chục ngàn...

- Hai trăm tám chục ngàn...

- Ba trăm ngàn...

Giá cả đang dần tăng lên, giám đốc Khương cũng mở miệng ra giá, nhưng ai trong trướng bồng cũng dự đoán có lẽ giám đốc Khương đang ra giá thay cho vị khách nước ngoài kia, dù sao thì vừa rồi giám đốc Khương cũng không lên xem xét.

Điều làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là ông chủ Mã lại ngồi vững vàng trên mặt ghế, không muốn mở miệng.

Từ sau khi linh khí trong mắt thăng cấp ở Đại Chiêu Tự thì mắt Trang Duệ đã có biến hóa rất lớn, tuy không thể hấp thụ được linh khí trong vật phẩm nhưng khoảng cách phóng thích linh khí lại là rất xa, bây giờ hắn dễ dàng có thể phóng linh khí ra xa hơn mười mét.

Quan trọng là lần này sau những gì xảy ra ở Đại Chiêu Tự, không những linh khí có thể tự động hồi phục, mắt cũng có thể nhìn thấu nhiều thứ, có thể phân biệt được các khoáng vật như sắt, đồng, vàng. v. v. Kể cả đá cũng có thể phân biệt được. Trang Duệ đã từng làm thí nghiệm, còn đặc biệt chạy đến vài tụ điểm bán trang sức để kiểm chứng.

Trang Duệ thấy mọi người mặt đỏ tía tai lên giá, hắn ngẩng đầu lên cẩn thận đánh giá cây rụng tiền bằng đồng xanh, nhưng hắn cũng không lập tức phóng linh khí ra, trước tiên quan sát vẻ bề ngoài của nó cái đã.

Cây rụng tiền bằng đồng xanh này có đế làm bằng gỗ đào giống như một ngọn núi lớn, bên dưới có ba lỗ tròn, dưới đế có khắc hoa sen, trên cánh hoa là một con khỉ, đầu con khỉ chính là một lỗ tròn, thân cây đồng xanh được cắm trên lỗ tròn đó.

Thân cây có sáu nhánh, nhìn từ bề ngoài thì thấy được làm bằng đồng, mỗi nhánh có cấu tạo khá giống nhau, có hình dẹp, có nhiều đồng tiền, thuận tiện chen vào vài cái lá, mỗi một khúc thân cây đều được khắc hình thần nhân cầm rắn, thần nhân chắp tay, ngũ quan rõ ràng, hai tay cầm rắn.

Trang Duệ xem xét vô cùng cẩn thận, cây rụng tiền này đầu đuôi có sáu phân tầng, mỗi tầng đều có hình phượng, đến tầng thứ sáu thì có hình Tây Vương Mẫu đầu đội hoa quan, nhìn kỹ thì thấy bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, sau lưng có Huyền Vũ, trên đỉnh đầu là một con Chu Tước.

Cấu tạo của cây rụng tiền rất xa hoa, Trang Duệ nếu không tận mắt nhìn thấy thì căn bản rất khó tin đây là thứ được nghệ nhân cổ đại chế tạo ra, lại có thể tiên tiến hơn cả những dụng cụ vào lúc này.

- Bốn trăm bảy chục ngàn...

Trong trướng bồng vẫn tiếp tục lên giá, giá cả tăng lên liên tục, lúc đầu lên giá mỗi lần hai chục ngàn, bây giờ chuyển thành mười ngàn, vừa hô giá bốn trăm bảy chục ngàn chính là người đàn ông trung niên ngồi cách Trang Duệ không xa.

- Bốn trăm tám chục ngàn...

Vị giám đốc Khương ở Tứ Xuyên cũng không nhượng bộ, trực tiếp nâng giá lên mười ngàn. Lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ đấu giá với nhau, ông lão họ Tạ nóng tính kia đã lui ra khỏi tranh chấp.

- Con bà nó, tôi vốn cảm thấy chúng ta mang theo ba trăm ngàn là ít, bây giờ mới biết dù có ném vào cũng không phát ra tiếng vang nào.

Lưu Xuyên lúc đầu trợn mắt há mồm, bây giờ đã thật sự chết lặng. Trang Duệ bán bản thảo được ba triệu tám trăm ngàn, nhưng đó là ra giá một lần, thật sự không kích thích bằng lúc này.

*****

- Xem ra thứ đồng nát sắt vụn kia thật sự có giá tốt như vậy sao?

Lưu Xuyên nói lời này thật sự có chút hương vị bực bội.

- Được rồi Lưu Manh, đừng càu nhàu, coi như anh em chúng ta đến đây kiếm chút kinh nghiệm.

Khi thấy tình huống như vậy thì Trang Duệ cũng cảm thấy mình mang đến ba trăm ngàn là không đáng.

Trang Duệ khẽ híp mắt, hắn đưa linh khí ra ngoài, khi linh khí vừa bùng ra khỏi mắt thì Tiểu Bạch Sư trong ngực giống như có cảm ứng, trong miệng phát ra những âm thanh gấu gấu, lại liều mạng bò lên vai của hắn.

Trang Duệ giữ lấy Tiểu Bạch Sư mà cảm thấy dở khóc dở cười, hai ngày qua hắn vì thí nghiệm linh khí tự khôi phục mà truyền không ít linh khí trước kia được coi là châu báu sang người nó, sau này mỗi lần sử dụng linh khí thì tiểu tử này đều có thể cảm ứng được.

Sau khi giải quyết phiền toái trong ngực thì Trang Duệ mới chú ý đến cây rụng tiền, khi linh khí tiếp xúc với cây rụng tiền thì trước mắt hắn chợt xuất hiện một cây rụng tiền trong suốt, sở dĩ nói là trong suốt vì phần thân lá cành cây đều biến mất, bây giờ hắn chỉ có thể thấy một cụm linh khí màu tím tạo nên hình thể của cây rụng tiền, đây chỉ là thứ mà hắn thấy được thôi.

Trên cây rụng tiền trong suốt có màu tím kia có rất nhiều chỗ mà linh khí không thể nào tiến vào được, Trang Duệ chú ý và phát hiện những phần tiếp giáp giữa cành cây với thân cây và đốt cây đều có thể vận chuyển linh khí. Hắn có chút suy tư, trong lòng thầm hiểu, có lẽ những điểm này về sau được tu bổ, chỉ là phương pháp quá cao siêu, khó nhìn ra từ bề ngoài.

Trang Duệ có kết luận này thì trong lòng có chút hưng phấn, có cặp mắt thế này thì hắn hoàn toàn có thể tìm ra được cổ vật, đây rõ ràng là có lợi mà vô hại, nhưng lúc này hắn cần phải giải quyết học thức tương quan về đồ cổ cái đã.

Nếu không thì dù mắt hắn có thể thấy được linh khí, nhưng hắn không hiểu nó là gì, không hiểu truyền thừa, không biết lai lịch, lại chẳng hiểu giá cả thị trường thì cũng toi công. Nói cách khác, hắn thấy nếu mình mua được một cổ vật với giá hai trăm ngàn, về nhà lại phát hiện nó chỉ có giá mười ngàn, rõ ràng là có hại ở phương diện kiến thức.

- Năm trăm tám chục ngàn, ông chủ Khương ra giá năm trăm tám chục ngàn, đây rõ ràng là giá tốt, tuy thể tích của cây rụng tiền hơi nhỏ nhưng lại được chế tác tinh xảo, chỉ hơn chứ không kém những cây lớn, nếu xét riêng trong nước thì sẽ khó kiếm được cây thứ hai. Ông chủ Lý, cơ hội khó có được đấy nhé.

Lãng Kiệt lúc này hô hào cả nửa ngày, cuống họng đã hơi khàn nhưng tinh thần rất phấn chấn, khi thấy ông chủ Lý bên kia có vẻ nhượng bộ thì nhanh chóng mở miệng đầu độc.

- Sáu trăm ngàn là giá cuối của tôi, thứ này là rất tốt nhưng có dấu vết tu bổ, tôi nhiều lắm chỉ có thể ra giá như vậy thôi.

Trang Duệ nghe được lời của ông chủ Lý mà đổ mồ hôi hột, hắn vốn cho rằng chỉ mình mình biết cây rụng tiền có dấu vết tu bổ nhưng bây giờ chợt phát hiện cao nhân trên đời này còn rất nhiều. Người đàn ông trung niên này, thậm chí những người ngồi đây cũng không phải đèn cạn dầu.

Sau khi nghe ông chủ Lý nói như vậy thì giám đốc Khương có chút do dự, vật này là do Takeuchi ủy thác lão mua, nói thật là giá này đã tương đối cao, lão nhìn thoáng qua Takeuchi rồi hô lên:

- Sáu trăm mười ngàn.

- Được, ông chủ Khương, sáu trăm mười ngàn, còn bằng hữu nào ra giá nữa không?

Lãng Kiệt thầm hài lòng với giá cả hiện tại, phải biết rằng một cây rụng tiền đặt vào trường hợp đấu giá chính quy thì giá cả cuối cùng cũng không hơn hai triệu, nguyên nhân chính là trên cây có vài phần lá không trọn vẹn, hắn tuy đã bỏ nhiều công phu tu sửa nhưng thật sự không thể nào gạt được ánh mắt người cao minh. Mà thứ này là vật phẩm táng theo chủ nhân, cũng không thể nào đặt ở trong những đợt đấu giá chính thức trong nước.

Còn Takeuchi mua về sưu tầm và mang ra đấu giá quốc tế thì sẽ không liên quan đến Lãng Kiệt, có lẽ những người này đi ra ngoài sẽ điện thoại báo cảnh sát cũng không biết được, dù sao thì Lưu Xuyên cũng thật sự có tâm tư như vậy.

- Được, nếu không ai ra giá, như vậy là sáu trăm mười ngàn, cây rụng tiền thời Hán này thuộc về sở hữu của...

- Bảy trăm ngàn, tôi ra giá bảy trăm ngàn...

Một âm thanh vang lên, mọi người đưa mắt nhìn, thì ra là ông chủ Mã, sau khi hô giá bảy trăm ngàn thì trong miệng vội vàng nhai phần cam mà người đẹp bóc sẵn, giống như vừa rồi không phải là hắn đã ra giá. Nhưng cũng không ai chú ý, trong cặp mắt ti hí của tên mập này thỉnh thoảng lộ ra cái nhìn khôn khéo và xảo trá.

- Bảy trăm ngàn, ông chủ Mã quả nhiên ra tay bất phàm, lần đầu tiên đã ra giá bảy trăm ngần, giám đốc Khương, vật này nếu đã bỏ qua thì không bao giờ tìm lại được.

Lãng Kiệt uống vào một hớp trà để nhuận giọng, hắn vốn tưởng rằng sáu trăm mười ngàn là xong, không ngờ tên mập kia lắm tiền nhiều của, xem ra lần này mình mời hắn là đúng.

Thật ra Lãng Kiệt mời ông chủ Mã cũng là ngẫu nhiên, tên mập này cùng tình nhân đến Lhasa du ngoạn, mà Lãng Kiệt lại từ trong miệng của một người bạn Sơn Tây để biết ông chủ này vài năm gần đây học đòi văn vẻ, thường xuyên tiến vào các cuộc đấu giá. Hắn thử gọi điện thoại cho đối phương, không ngờ thật sự đến đây, còn cho mình một niềm vui lớn vào lúc này.

Giám đốc Khương nói vài câu với Takeuchi ở bên cạnh, sau đó lắc đầu với Lãng Kiệt, tỏ ý mình bỏ qua không ra giá. Lãng Kiệt cũng không thất vọng, cây rụng tiền này hắn chỉ thầm định giá năm trăm ngàn, bây giơ tên mập lại đẩy giá lên bảy trăm, rõ ràng là hời lớn.

- Chúc mừng ông chủ Mã, thứ này mà bày trong nhà sẽ tài lộc đầy nhà, kính xin ông chủ Mã tiến lên giao dịch.

- Vài trăm ngàn mà thôi, nào phiền toái như vậy, Tiểu Triệu, lấy thứ kia về, đưa cho bọn họ bảy trăm ngàn.

Tên mập vẫn tiếp tục ăn uống, lại vung tay mất kiên nhẫn, để cho tên thanh niên ở phía sau tiến lên giao dịch với Lãng Kiệt.

- Được rồi, lúc này là vật phẩm thứ ba, là Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Dần Đường Bá Hổ, ai có hứng thú có thể lên xem xét, nhưng làm ơn đừng đụng tay vào.

Chuyện giao dịch xong cây rụng tiền sẽ có người phụ trách, Lãng Kiệt lúc này đưa ra vật phẩm thứ ba, thứ này chính là tác phẩm của Đường Bá Hổ từng làm cho bố của Dương Vĩ làm trò cười cho người trong nghề.

Vượt ngoài dự đoán của Trang Duệ, Lãng Kiệt vừa hô lên cũng không có ai tiến lên xem, tình huống có vẻ hơi nhạt.

- Này Lãng Kiệt, hôm nay cậu hết đưa ra áo choàng Sa Đồ bây giờ lại đến tranh của Đường Bá Hổ, cậu làm gì vậy? Được rồi, đổi sang vật phẩm kế tiếp đi.

Ông lão họ Tạ không mua được cây rụng tiền, rõ ràng tâm tình cũng không tốt, vì vậy mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong trướng bồng.

- Khụ, khụ, ông chủ Tạ, vật phẩm sau thì chờ chút, nhưng bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ này của Đường Bá Hổ, tuy không phải là bút tích thực nhưng trình độ làm giả là rất tốt, đáng giá cho mọi người sưu tầm.

Lãng Kiệt ho khan hai tiếng rồi mở miệng giải thích, thật ra hắn cũng biết bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ này vừa là giả vừa không phải giả, chưa nói đến chuyện họa sĩ, chỉ cần nhìn cây trục và giấy cũng có thể biết được niên đại, có lẽ không phải là nhà Thanh thì cũng là thời kỳ dân quốc.

Bức tranh này lúc đó được đưa đến cùng cây rụng tiền, hai vật phẩm được bán cùng nhau, giá cả là hai chục ngàn đồng, bức tranh quy ra tiền là năm nghìn. Thứ này cũng không phải lấy được khi trộm mộ, có lẽ tên kia viếng thăm nhà nào đó rồi lấy được.

Trong mắt Lãng Kiệt thì bức tranh này chỉ có giá một ngàn, nhưng nếu đã là kẻ có tiền thì sẽ không ngại thu hàng, nếu lỡ may có một kẻ thích thú với nó, như vậy chẳng phải là buôn bán có lời lớn sao?

Sau khi nghe được lời của Lãng Kiệt thì ông lão họ Tạ và ông lão ở bên cạnh bán tín bán nghi đi về phía trước, bọn họ đeo bao tay trắng, khi người than niên mở bức tranh ra, cả hai dùng kính lúp xem xét, sau đó liên tục lắc đầu và đi về.

- Bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ có giá ba ngàn, mọi người may lên đây mà xem một chút, mỹ nhân cung nữ đồ, treo trong nhà sẽ rất đẹp. Có lẽ mọi người không biết, kỳ nhân Lý Đoan Đoan chính là một trong những tình nhân của Đường Bá Hổ, có thể nói là có căn cơ, truyền thừa tự động.

Khi thấy không ai có hứng thú với bức tranh này, Lãng Kiệt thầm cảm thấy quấn quýt, quyết định nâng giá. Đồng thời hắn cũng giải thích một chút về bức tranh, hy vọng ông chủ Mã có thể tiếp tục vung tay thu mua.

Nhưng tên mập kia giống như không nghe thấy lời nói của Lãng Kiệt, vẫn trêu chọc người đẹp ở bên cạnh, căn bản không tiếp lời.

- Tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ là không giả, truyền thừa tự động cũng đúng, nhưng tranh này từ khi nhà Thanh diệt vong vẫn luôn được cất kỹ ở Tử Cấm Thành, sau này cũng không biết bị ai đưa sang Mãn Châu, bị người ta đưa ra nước ngoài, qua nhiều năm vẫn luôn không hiện thế, cũng trở thành một nghi án. Trong viện bảo tàng Nam Kinh có một bức tranh thế này, nghe nói cũng là hàng giả của hậu nhân, tranh luận rất lớn. Bức tranh này của Lãng Kiệt rõ ràng là gạt người.

Bên cạnh Trang Duệ chợt vang lên âm thanh của một người.

- Chú Lý, các người không xem, sao biết được là giả, lỡ may là thật thì sao?

Tên thanh niên mà người đàn ông trung niên họ Lý kia đưa đến lại mở miệng hỏi, Trang Duệ cũng có nghi vấn này, hắn không khỏi dựng lỗ tai lên nghe.

- Cái là mà là thật, nếu là thật thì có thể đưa đến đấu giá ở thủ đô hoặc Hongkong, cần gì phải mang ra ở chợ đen. Hơn nữa Lãng Kiệt kia nổi tiếng gian tà, nếu là thật hắn sẽ bán với giá ba ngàn sao? Sợ rằng gấp vài trăm lần như vậy cũng không bán.

Ông chủ Lý kia dùng giọng khinh thường nói, nhưng trong lời nói lại rất tôn sùng ánh mắt của Lãng Kiệt.

Dù nói như vậy nhưng ông chủ Lý này vẫn đứng lên đi đến trước bàn nhìn một chút, nhưng vừa xem qua thì lắc đầu liên tục, sau đó đi về ngồi xuống ghế không nói một lời.

Lãng Kiệt đợi nửa ngày, khi thấy không có ai hứng thú với bức tranh này, hắn cũng không quan tâm. Hắn định lấy ra để gạt tên mập kia, nhưng bây giờ tất cả cũng không phát triển như dự định, hắn mở miệng nói:

- Nếu mọi người không có hứng thú với bức tranh này, chúng ta tiếp tục vật phẩm kế tiếp, vật phẩm đấu giá tiếp theo là...

- Chờ chú, ông chủ Lãng Kiệt, tôi thấy bức tranh này cũng không tệ, tôi lại muốn mua về treo trong phòng.

Lãng Kiệt còn chưa nói hết lời thì đã bị Trang Duệ lên tiếng cắt đứt, hắn cũng đứng lên, ôm Tiểu Bạch Sư đi về phía bàn vuông.

Đám người trong trướng bồng nghe được lời của Trang Duệ thì có kẻ tỏ ra trào phúng, có kẻ không quan tâm, có lẽ trong lòng bọn họ đều coi Trang Duệ và Lưu Xuyên là hai loại công tử ăn chơi trác táng.

- Tất cả đã nói là giả, cậu mua thứ đó về làm gì? Mua về chùi đít cũng không đáng.

Lưu Xuyên cũng không giữ Trang Duệ lại, trong miệng thầm nói, đám người trong trướng bồng nghe được như vậy thì càng có thêm cái nhìn sâu sắc về hai người Lưu Xuyên.

Trang Duệ lúc này đi đến bức Lý Đoan Đoan Đồ đặt ở bàn vuông, người ngoài thấy vẻ mặt hắn như thường, giống như muốn tiến lên xem xét. Dù sao thì vài ngàn đồng cũng không đáng là gì, người này muốn mua về treo trong nhà cũng không là vấn đề, nhưng khốn nổi lại làm trễ nãi thời gian, vì vậy vẻ mặt ai cũng không tốt.

Nhưng không ai nhìn ra vấn đề, Trang Duệ tuy có vẻ bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng bùng sóng dữ dội, quay cuồng không ngớt, nếu không phải gần đây hắn rất ổn định, sợ rằng vừa rồi đã thất thố làm người ta nhìn thấy manh mối.

Đáng lý ra Trang Duệ cũng không có hứng thú gì với bức tranh này, sau khi nghe được ông chủ Lý kia đánh giá thì cũng không có tâm tư dùng linh khí xem xét. Nhưng vật phẩm đồ cổ hắn phân biệt đầu tiên chính là tranh chữ, vì vậy mà trong lòng có hảo cảm, vừa rồi khi Linh khí chuẩn bị thu bức tranh thì hắn tùy ý dùng ánh mắt quét ngang.

Chỉ là nhìn qua một lần nhưng Trang Duệ thiếu chút nữa thì té ghế, vì trong bức họa kia có chứa một nguồn linh khí cực kỳ phong phú, nhiều hơn bất kỳ những vật phẩm khác mà hắn từng thấy. Thậm chí bản thảo của Vương Sĩ Trinh cũng không thể nào so sánh được.

Trang Duệ tuy không biết rõ ràng về những vật phẩm có tồn tại linh khí, nhưng sau khi trai qua quá trình hấp thu linh khí, đồng thời tìm hiểu rõ những vật phẩm đó là gì, hắn chợt phát hiện ra vấn đề, đó là số lượng linh khí có liên quan trực tiếp đến niên đại của vật phẩm, mà có vài loại linh khí có màu sắc khác nhau.

Vừa rồi linh khí của cây rụng tiền có màu tím, giống như màu linh khí trong mắt Trang Duệ, linh khí trong bản thảo của Vương Sĩ Trinh thì có màu vàng, còn bức tượng gỗ tử đàn lại có màu vàng sắc tím, sắc thái không tương đồng, nhưng đồ cổ trong tay hắn có quá ít, cũng khó thể nào dựa vào màu sắc để phân loại.

Lúc này Trang Duệ có thê thông qua linh khí để phán đoán bức tranh Đường Bá Hổ này rõ ràng là thật, tuy trong lòng hắn không hiểu rõ, nơi đây có nhiều chuyên gia sao không nhìn ra được, nhưng hắn tin vào hai mắt mình, vì vậy mới mở miệng muốn lên xem xét một chút.

Dù không quan tâm đến bức tranh này nhưng Lãng Kiệt có bản tính thương nhân, vẫn để cho thủ hạ mở bức tranh ra cho Trang Duệ xem xét. Chỉ là biểu hiện của Trang Duệ rất nghiệp dư, trong tay không có kính lúp, cũng không mang theo bao tay, nhưng hắn cũng không chạm vào bức tranh, vì thế Lãng Kiệt cũng không thể nó được gì.

- Tiểu tử, chẳng phải chỉ là vài ngàn thôi sao, nhìn cái gì vậy? Đừng rề rà nữa, thích thì mua về mà xem.

Ông chủ Tạ phía dưới dùng giọng mất kiên nhẫn thét lên với Trang Duệ, lúc này Trang Duệ cũng thật sự không nói gì hơn, Lưu Xuyên lại chợt nổi giận, hắn đứng lên nói:

- Ông lão kia, đừng cậy già lên mặt, tôi không sợ người ta nói mình không kính già yêu trẻ.

Lưu Xuyên vốn có tính cách không khác gì ông lão họ Tạ kia, hơn nữa hắn đã nhịn ông già kia từ khá lâu, vì vừa rồi vào trướng bồng đã bị đối phương liếc mắt, bây giờ nghe ông ta chĩa vào Trang Duệ, hắn tất nhiên sẽ bạo phát.

Lúc này ông chủ Tạ thấy Lưu Xuyên lỗ mãng cũng không dám nói tiếp, chỉ hừ một tiếng rồi thôi.

- Đại Xuyên, bớt nói vài lời, ông chủ Tạ nói rất đúng, chỉ vài ngàn mà thôi, không đáng. Ông chủ Lãng Kiệt, theo lời ông chủ Tạ, tôi mua bức tranh này, anh thu lại cho tôi.

Trang Duệ lúc này biểu hiện giống như bị ông chủ Tạ làm mất hết mặt mũi, căn bản cũng không nhìn kỹ thì nói ra quyết định muốn mua. Lãng Kiệt thấy tình hình vừa rồi cũng không quá quan tâm, hắn nhanh chóng gói kỹ bức tranh, còn tặng Trang Duệ một cái bọc da màu đen, đưa bức tranh cho Trang Duệ.

Chu Thụy lúc này cũng lấy ra ba ngàn đồng, hai bên đã giao hàng giao tiền, thanh toán xong. Toàn bộ quá trình Trang Duệ vẫn rất bình tĩnh, mãi đến khi quay về trên ghế thì hắn mới có chút kích động, nhưng lúc này đám người nơi đây đều chú ý đến vật phẩm đấu giá tiếp theo, không ai đi chú ý đến Trang Duệ.

- Mộc Đầu, thứ này là bức tranh vứt đi sao?

Lưu Xuyên và Trang Duệ quen biết nhau nhiều năm, vẻ mặt Trang Duệ biến đổi không thể nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.

- Nói không chính xác, nhưng tôi cảm thấy bức tranh này là thật, dù sao cũng chỉ là ba ngàn đồng, mua cũng không có vấn đề.

Trang Duệ nói rất khẽ, chỉ có Lưu Xuyên và Chu Thụy ở bên cạnh là nghe được mà thôi.

Chu Thụy dù không hiểu gì về đồ cổ nhưng sau khi nghe Trang Duệ nói thì tên mặt lại có biểu hiện không cho là đúng, trong lòng hắn không thể nào tin được lời của Trang Duệ, với độ tuổi và kinh nghiệm của Trang Duệ, ánh mắt sao có thể vượt qua những con cáo già ở chỗ này?

Vừa rồi ai cũng cho rằng Trang Duệ còn chưa nhìn kỹ bức tranh, nhưng ai cũng không biết hắn có thể nhìn thấy những điểm huyền bí của bức tranh, cũng vì hiểu rõ nhiều người cho rằng nó là đồ giả nên Trang Duệ cũng không thể giải thích với Lưu Xuyên và Chu Thụy. Muốn cho bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ này ra ánh sáng thì hắn cần sự hỗ trợ của Tống Quân mới được.

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo chính là một bộ kim khí mà Phiên Vương Minh triều thường sử dụng...

Lãng Kiệt lúc này vẫn tiếp tục duy trì đấu giá, nhưng tâm tư của Trang Duệ đã hoàn toàn đặt vào bức tranh trong tay, trong đầu nghĩ về tình hình lúc vừa rồi, lại hận không thể chấm dứt đấu giá quay về khách sạn dò xét một phen. Bây giờ bức tranh không được mở ra, hắn muốn xem cũng không quá rõ ràng.

Bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ vẽ năm người.

Trung tâm của bức tranh là một thư sinh đội khăn văn sinh, râu hình chữ bát, vẻ mặt và dáng người ngồi biểu hiện khí độ và phong thái. Hai bên bàn học là hai tỳ nữ, một nàng mặc váy đỏ, một nàng váy trắng, sắc thái rõ ràng, có trình tự cảm giác.

Phía bên phải là một vị khách, tiểu thư này cầm trong tay một đóa mẫu đơn, tư thái văn nhã rung động lòng người, sau lưng cũng có thị nữ tùy tùng. Bốn nữ vây quanh một chủ nhân giống như sao quanh trăng, tô điểm địa vị quan trọng của chủ nhân, bối cảnh là bình phong sơn thủy, phía trên còn đề thơ.

Nếu nói một cách nghiêm khắc thì bức tranh trong tay Trang Duệ vẽ nhân vật với cử chỉ khô khan, đường cong không quá trôi chảy, hơn nữa giấy vụng về, chỉ là loại giấy thường mà thôi.

Giấy Sinh Tuyên gọi là giấy Sinh, được sử dụng ngay sau khi sản xuất, có đặc tính hút nước, thường dùng vẽ tranh chữ. Dùng giấy Sinh sẽ làm cho bút pháp rõ ràng, biến ảo rất tốt, từ thời Minh Thanh đến dân quốc là hơn năm trăm năm, những nhà thi họa phần lớn đều sử dụng giấy Sinh này.

*****

Giấy Thục là một thứ phẩm trong quá trình sản xuất giấy Sinh, thi họa không dễ, chỉ thích hợp viết chữ. Hơn nữa giấy này để lâu sẽ giòn và nứt ra, đồng thời giấy Thục sẽ làm mất đi phong thái của tranh thủy mặc. Cho nên vào thời địa kia các nhà thi họa thường coi giấy Thục là sự hỗ thẹn, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ cho người ta biết bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ vừa rồi là thật hay giả.

Bức tranh được chi làm ba tầng, mặt ngoài cùng là dùng giấy Thục, bên trong là giấy Sinh, mặt trên còn bảy tám cái linh ấn. Vì giấy Thục rất dày, tính thông khí kém, vì thế mà bức tranh không có bất kỳ biểu hiện khác lạ nào.

Sau lớp giấy Sinh là một bức vách dán theo kiểu truyền thống, nếu Trang Duệ có hiểu về tài dán vách bức tranh, hắn có thể thấy trình độ dán vách của bức tranh này tuyệt đối là của danh gia, tài nghệ cao siêu, hơn nữa thủ pháp cũng cực kỳ cao.

Vì người này không những có thể biến bức tranh thật thành giả, hơn nữa còn che giấu cực kỳ kỹ càng, nhưng lại cao siêu đến mức làm cho người ta nhìn qua thì biết ngay là hàng giả.

Nghề đồ cổ ở Trung Quốc có bốn năm lần hưng thịnh, khi nó hưng thịnh thì những sản phẩm hàng giả tuồn ra rất nhiều, thậm chí cũng có nhiều danh gia làm hàng giả.

Nhưng cũng có một số người vì bảo vệ trân phẩm trong tay mà biến tranh thật thành giả, bức tranh của Đường Bá Hổ này chính là như vậy, hơn nữa tay nghề của người này cực kỳ cao siêu, chỉ sợ người trước đó sưu tầm được bức tranh này cũng không biết mánh khóe bên trong, nếu không sẽ bảo tồn cực kỳ cẩn thận, không cho nó rơi vào tay chợ đen thế này.

- Được rồi, bây giờ là kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng, Tam Thải Khí*(Là một loại gốm có pha trộn ba nguyên tố sắt đồng chì dùng để làm đồ vàng mã tàng theo người chết) thời nhà Đường, giá khởi điểm là năm chục ngàn, ai hứng thú có thể lên xem.

Khi vẻ mặt Trang Duệ có chút hốt hoảng thì chợ đen đã tiến hành đến vật phẩm cuối cùng, vừa rồi có ba vật phẩm được đưa ra, phần lớn đều là những thứ được táng trong mộ. Nếu xét theo phương diện này thì thấy con đường hàng hóa của Lãng Kiệt phần lớn đi qua đám đào trộm mộ, phần lớn là đồ thật, đồ giả tương đối ít, đây có lẽ cũng là nguyên nhân thu hút nhiều người.

Vừa rồi người phụ nữ đeo kính râm đã ra giá sáu trăm năm chục ngàn để mua một bộ kim khí của Phiên Vương triều nhà Minh.

Người đàn ông trung niên ngồi cách Trang Duệ không xa lại bỏ ra ba trăm tám chục ngàn mua một Thuyết Xướng Dũng (Là một loại gốm tạo hình vai hề trong các vở kịch cổ đại, đặc điểm của nó là khôi hài, ẩn giấu, thường là một người hát và gõ nhạc cụ đệm vào lời. ) thời Hán. Dù bức tượng kia có chút tàn phá nhưng ông chủ Lý vẫn nâng niu trong ngực như bảo bối. Trang Duệ đưa mắt nhìn, bên trong thật sự có linh khí, nhưng nó quá kém, nhiều chỗ không trọn vẹn, linh khí cũng bị xói mòn, vật như vậy hắn cũng không thích.

Còn có một cây kiếm cổ bằng đồng xanh thời Chiến Quốc, phẩm chất khá tốt, chuôi kiếm bằng gỗ đã mục nhưng thân kiếm vẫn sáng lóng lánh, đường vân rõ ràng, giá cả cũng không cao, chỉ hai chục ngàn đồng. Lưu Xuyên cũng vừa ý thanh kiếm kia, hắn không ngừng nâng giá, cuối cùng chi còn hắn và ông chủ Tạ, cuối cùng ông chủ Tạ mua được với giá ba trăm mười ngàn.

Lưu Xuyên dù không mua được vẫn dương dương đắc ý, vẻ mặt ông chủ Tạ thì có hơi tái, lão trừng mắt nhìn Lưu Xuyên. Trang Duệ thấy buồn cười, hai người này tính nết va chạm, không bừng lửa mới là lạ.

Trang Duệ nghe Lãng Kiệt ở trên đài giới thiệu về Tam Thải Khí thời nhà Đường, trong đầu cũng cố gắng tìm ra những tri thức tương quan.

Tam Thải Khí nhà Đường bắt đầu sản xuất ở thời Cao Tông, khi đó nhà Đuòng có thực lực rất mạnh, là gió xa xỉ của giai cấp thống trị là rất nghiêm trọng, quan lớn chết vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý, vì vậy trong mộ của bọn họ luôn chôn theo nhiều trân bảo và Tam Thải Khí, dò đó mới tạo nên làn gió hậu táng sau này.

Vì nhu cầu của xã hội tăng vọt nên Tam Thải Khí phát triển rất mạnh, vì vậy mà Đường triều không thể không thiết lập cơ cấu quản lý và tiết chế chuyên môn, cũng ban bố quy định về việc táng Tam Thải Khí, quy định số lượng chôn theo với các cấp quan viên: Tam phẩm thì chín mươi vật, ngũ phẩm sáu mươi, cửu phẩm bốn mươi. Đồng thời cũng có quy định về độ cao tương ứng, nhưng căn cứ vào khảo cổ thì độ cao của vật phẩm táng theo thường vượt quá quy định, có Tam Thải Khí cao một mét.

Trang Duệ trước kia thường xem sách giám định thi họa, nhưng hắn cũng có đọc một chút về đồ gốm, trong đó có giới thiệu về Tam Thải Khí. Bây giờ hắn thiếu sót nhất là kinh nghiệm, có cơ hội này hắn phải lên xem xét một chút. Vì vậy hắn giao bức tranh bảo bối cho Lưu Xuyên, đi cùng đám người lên bàn vuông.

Tam Thải Khí có hình một con ngựa được đặt trên bàn vuông, cao năm mươi centimet, hai chân có hình chữ bát, đứng thẳng, hai chân sau hơi khom, duỗi gáy cúi đầu, rất tinh xảo. Bờm ngựa nhìn khá mượt, phía dưới còn có một cái đáy hình chữ nhật, có hơi uốn lượn.

Ông chủ Tạ và ông chủ Khương xem xét rất cẩn thận, nếu không phải chẳng cho phép động vào, bọn họ hận không thể nhét nó vào miệng. Tên mập họ Mã cũng tiến lên dạo một vòng, hình thể quá lớn, lại không ai đi ra, vì vậy chỉ có thể bực bội đi quanh bàn vuông rồi quay về.

Trang Duệ vốn chỉ là thường dân, tiến lên chỉ xem náo nhiệt mà thôi. Thứ này nếu cho hắn nghiên cứu mười ngày nửa tháng, nếu hắn không có linh khí, như vậy cũng chẳng biết thật giả thế nào, nhưng nhìn vào màu sắc đẹp đẽ, cũng giống như không phải giả. "

Đợi cho tất cả mọi người quay về vị trí, Lãng Kiệt cất cao giọng nói:

- Mọi người thấy thế nào? Tam Thải Khí này tuy khai quật được khá nhiều nhưng sắc thái và phẩm chất và công nghệ của con ngựa này có thể xưng là thượng phẩm, đặc biệt lại có màu đen. Tôi không cần nhiều lời, mọi người cũng biết rồi, giá khởi điểm là năm chục ngàn, có hứng thú đều có thể ra giá.

Những tác phẩm Tam Thải Khí nhà Đường thế này thường là trong tường nở hoa ngoài tường thơm, trên thị trường đấu giá quốc tế, thứ này rất được coi trọng. Trước kia đấu giá nước ngoài đã từng có một Tam Thải Khí là con ngựa màu đen, đã bán đi với giá bốn triệu chín trăm năm chục ngàn bảng Anh, là giá cả cao nhất đã từng được ghi lại.

Năm 2004 từng có một cuộc đấu giá Tam Thải Khí hình ngựa ở Trung Quốc, tuy nó có màu vàng nâu xám, giá cả hơi thấp, nhưng nếu so sánh với nước ngoài thì kém xa, vì nhà sưu tầm còn phải suy xét đến giá trị kinh tế của nó.

- Năm mươi lăm ngàn.

Ông chủ Tạ giống như có chút do dự, giống như xem chưa thật chuẩn, nhưng không thấy ai ra giá thì lão lên tiếng.

- Sáu chục ngàn...

Có người đi đầu thì sẽ có người tiếp theo, lần này người ra giá là ông chủ Khương, hôm nay lão đã vài lần ra tay nhưng không thành, rõ ràng khá mất mặt, vì thế vật phẩm cuối cùng này giống như có hương vị bắt buộc phải lấy.

- Tám chục ngàn.

Người phụ nữ đeo kính râm lúc nãy vừa mua một bộ kim khí chợt lên tiếng ra giá, Trang Duệ lần đầu tiên nghe được âm thanh của nàng, hình như cũng không quá lớn tuổi.

- Một trăm ngàn...

Ông chủ Khương lần này rất kiên định giống như biết chuẩn đó là Tam Thải Khí thời Đường, phải biết rằng Tam Khía Thải màu trắng đen xám có giá trị rất cao trên quốc tế, nếu mua được ở đây sẽ có thể ra ngoài bán với giá trên triệu đô.

Khi giá lên đến hai trăm ngàn thì ông chủ Tạ đã không cam lòng rút lui, không phải lão không trả nổi số tiền này, thật sự là lão không nhìn thấu thứ kia, chỉ có thể trả giá như vậy mà thôi, tuy lão nóng tính nhưng không ngốc.

- Tôi ra giá ba trăm ngàn...

Vượt ngoài dự đoán của mọi người Trang Duệ trực tiếp nâng giá lên một trăm ngàn làm mọi người chú ý.

Vừa rồi sau khi giao dịch xong và Trang Duệ cầm bức tranh trong tay, như vậy sẽ không còn đủ ba trăm ngàn, Chu Thụy biết rõ, nhưng lúc này ai cũng nhìn Trang Duệ, hắn không mở miệng nhắc nhở.

- Mộc Đầu, Tam Thải Mã kia là đồ thật sao? Có đáng giá nhiều tiền như vậy không?

Lưu Xuyên không khỏi lo lắng, hắn còn mang theo vài chục ngàn, kiếm đủ ba trăm ngàn không là vấn đề.

Trang Duệ cười cười nói:

- Lưu Manh, trước đó ở nước có đấu giá một con ngựa đen ba mà, cậu biết có giá bao nhiêu không?

- Bao nhiêu?

Lưu Xuyên phối hợp hỏi.

- Bốn triệu bảng anh, nghe rõ không, bảng Anh đấy.

Trang Duệ hơi lớn tiếng, không những Lưu Xuyên nghe rõ ràng, chỉ sợ đám người trong trướng bồng cũng nghe rõ.

- Hừ, bốn triệu bảng, đúng rồi, Mộc Đầu, bảng Anh à, xem ra hơn hẳn nhân dân tệ.

Lưu Xuyên bị những chữ kia làm cho hoảng sợ, nhưng hắn cũng không hiểu rõ tỉ suất hối đoái giữa bảng Anh và nhân dân tệ, nhưng hắn biết chắc sẽ hơn nhân dân tệ, và như vậy sẽ là một con số lớn.

Trang Duệ thấy Lưu Xuyên như vậy thì có chút dở khóc dở cười, hắn nói:

- Tiểu tử cậu không biết học thêm một chút sao?

- Hừ, rốt cuộc là bao nhiêu?

Lưu Xuyên nhìn Tam Thải Mã mà hai mắt tỏa sáng, thứ kia rõ ràng là đất nung, không ngờ còn đắt hơn cả ngựa vàng.

- Lưu tiên sinh bên này ra giá ba trăm ngàn, có vị bằng hữu nào ra giá nữa không? Mọi người cũng đã xem xét cả rồi, Tam Thải Mã này mọi ngườ chắc chắn sẽ nhìn ra.

Lãng Kiệt dùng giọng cực kỳ hấp dẫn nói, thật ra trong lòng hắn cũng không quá rõ về Tam Thải Mã kia, chỉ cần nhìn hình thể thì không chê vào đâu được, hơn nữa bên trong còn ẩn giấu tinh quang, màu sắc dịu dàng, nếu xét hai phương diện này thì thật sự là trân phẩm.

Nhưng Tam Thải Mã này lại thiếu đi vân đá của đồ sứ, mem sứ thường phải có màu tím sậm, tất nhiên cũng không phải tất cả Tam Thải Khí thời đường đều như vậy, cho nên không có màu sắc đó cũng là chính phẩm, chỉ là không khỏi làm lòng người lo lắng.

- Tôi ra giá ba trăm năm chục ngàn.

Người phụ nữ đeo kính râm có chút do dự, Trang Duệ nâng lên một trăm ngàn sinh ra áp lực tâm lý cho nàng, cũng không phải áp lực đến từ tiền, nó đến từ sự phán đoán của nàng. Vốn nàng có tâm lý với Tam Thải Mã này, nàng xem nó là tuyệt đối, nhưng Trang Duệ hô giá làm cho lòng tin của nàng xao động.

- Bốn trăm ngàn.

Ông chủ Khương rõ ràng cũng không muốn buông tha cho vật phẩm này, đây là vật phẩm cuối cùng, thứ này có liên quan đến thể diện, dù thứ kia có phẩm chất thế nào thì lão quyết định đến đây không về tay không. Hơn nữa Takeuchi đã nhìn trúng Tam Thải Mã, chính mình trước đó cũng không ra giá với các vật phẩm kia, điều này đã làm cho Takeuchi bất mãn.

- Lưu tiên sinh, ông chủ Khương ra giá bốn trăm ngàn.

Lãng Kiệt hô lên với Trang Duệ phía bên này, ý tứ rất rõ ràng, mọi người nên theo sát nhau thì hay hơn.

Mọi người ở đây không biết rõ, khi người phụ nữ đeo kính râm nâng giá lên ba trăm năm chục ngàn thì trái tim của Trang Duệ leo lên cuống họng mới bò xuống trở lại. Hắn khẽ nghiêng người ra phía trước, hắn chợt phát hiện áo mình ướt đẫm, dán cả lên người.

Tham Thải Khí nhà Đường có lai lịch một ngàn ba trăm năm, nhưng thứ này rõ ràng là Tam Thải Khí thời dân quốc.

Trang Duệ cũng chẳng có nhận thức rõ ràng về Tam Thải Khí thời Đường, hắn chỉ biết về lai lịch của nó mà thôi, những thứ như màu sắc, vân, cách chế tác... Đều là thứ hắn mù tịt. Sở dĩ hắn có kết luận Tam Thải Mã là tác phẩm hiện đại, cũng không phải vì nó không có linh khí, vì bên trong chân ngựa mặt bên phải có một chữ "Hứa", tất nhiên chỉ mình hắn thấy được mà thôi.

Ai cũng biết vấn đề đơn giản hóa chữ nghĩa bắt đầu sau giải phóng, trước giải phóng thì chữ Hứa nhất định là nói về buổi trưa, mà chữ Hứa trong chân ngựa lại là thể loại đơn giản, trước giải phóng căn bản không có chữ này, vì vậy con ngựa kia rõ ràng là vật phẩm thời hiện đại.

Mà vị cao thủ làm đồ giả kia cũng cực kỳ tinh thâm, con Tam Thải Mã này hoàn toàn có thể dùng để đánh tráo với đồ thật. Người này đã làm giả còn lưu lại ký hiệu, chính là chữ trong chân ngựa, có lẽ là vị cao thủ cố ý tạo ra sơ hở, vì có thể tìm ra vấn đề trong chân ngựa hay không chính là năng lực của mọi người.

Những người làm giả vào thời hiện đại sử dụng công nghệ cực cao, nếu đặt vào thời cổ đại thì cũng là đại sư, nhưng bọn họ làm hàng giả dù sao cũng không cam lòng, vì thế làm xong còn cố ý cho ra chút sơ hở.

Còn Trang Duệ vì sao phải lên giá ba trăm ngàn, nguyên nhân rất đơn giản, hắn thấy còn có người muốn nâng giá, mà đặc biệt là ông chủ Khương mua cho người nước ngoài.

Trang Duệ đã quan sát khá lâu, hình như vị khách kia rất có hứng thú với Tam Thải Mã, thỉnh thoảng hay châu đầu ghé tai với ông chủ Khương, bày ra bộ dạng mua cho bằng được. Vì không thấy ai lên giá nên Trang Duệ nhịn không được phải mở miệng.

Chỉ là khi hét giá thì thoải mái nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì đã hối hận, nếu đám người nơi đây biết được có sơ hở mà không dám nâng giá, như vậy mình chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Tuy hắn cũng có tiền, nhưng nếu ném ra ba trăm ngàn để mua một thứ không có giá trị về nhà, hắn nhất định sẽ cho mình vài tát. Nhưng may mà người phụ nữ đeo kính râm lên giá đã làm hắn thoát khỏi khốn cảnh, sua đó là ông chủ Khương lên giá.

- Lưu tiên sinh, cơ họi khó có được, ông chủ Khương đã ra giá bốn trăm ngàn.

Khi thấy Trang Duệ không lên tiếng thì Lãng Kiệt lại hỏi.

- Tôi chỉ mang theo ba trăm ngàn, vì vậy từ bỏ.

Trang Duệ khẽ lắc đầu, Lưu Xuyên biết rõ ý của hắn nên lớn tiếng nói, không quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của đám người bên cạnh.

- Tiểu thư, xin hỏi cô có lên giá nữa không?

Lãng Kiệt thấy Trang Duệ bỏ qua thì quay sang hỏi người phụ nữ đeo kính đen.

- Vừa rồi tên kia nâng giá lên ba trăm ngàn, bộ dạng như muốn lấy vật phẩm cho bằng được, bây giờ lại không ra giá, chẳng lẽ trong túi không đủ tiền? Điều này là không thể, người đến đây dù không đủ tiền cũng có thể chi ngân phiếu, sau đó xác nhận qua điện thoại.

Người phụ nữ đeo kính râm đang thầm xác nhận dụng ý của Trang Duệ, nàng cảm thấy tạo hình, màu sắc của Tam Thải Mã đều là tinh phẩm, nhưng nó hoàn mỹ cũng làm nàng sinh ra cảm giác không tốt, vì thế khi Trang Duệ đặt giá ba trăm ngàn thì nàng cũng chỉ tăng thêm năm chục ngàn mà thôi.

- Tôi xin từ bỏ.

Người phụ nữ đeo kính đen lắc đầu, âm thanh trong trẻo dễ nghe của nàng chợt vang lên trong trướng bồng.

- Chúc mừng giám đốc Khương, hôm nay anh là người đấu giá được vật phẩm cuối cùng, Tam Thải Mã này thuộc về giám đốc Khương.

Lãng Kiệt có đầy đủ lý do để vui sướng, đấu giá hôm nay hắn thu vào vài triệu mà chi thì không bao nhiêu, có thể nói là một vốn bốn lời.

Nhưng lúc này vẻ mặt ông chủ Khương cũng không quá tốt, lão cũng có ý nghĩ như người phụ nữ đeo kính đen, chỉ là liên quan đến thể diện, bên cạnh còn có Takeuchi ra áp lực, lão chỉ có thể nâng giá lên bốn trăm ngàn. Lúc này thấy Trang Duệ và người phụ nữ kia đều lui ra, , tất nhiên lão cũng thầm thấy vấn đề, nhưng thứ này sẽ đưa cho Takeuchi, lão cũng không liên quan.

- Tôi có sắp xếp vài hoạt động ở Lhasa, có thể phải đi trước, đấu giá hôm nay đến đây kết thúc, hy vọng lần sau sẽ được thấy các vị.

Lãng Kiệt nói kết thúc đấu giá, sau đó hắn cầm danh thiếp đi đến đưa cho nhóm Lưu Xuyên. Lần này bọn họ mua phải hàng giả là bức tranh của Đường Bá Hổ, nhưng con có Huyết Tuyết trong ngực Trang Duệ cũng làm cho Lãng Kiệt không dám coi thường.

- Ông chủ Lãng Kiệt, ông phái một chiếc xe đưa hai người bọn họ về khách sạn dùm, tôi sẽ đi nhờ xe của huynh đệ Lưu Xuyên. Thế nào, Lưu huynh đệ, tôi đây không làm hư xe của cậu chứ?

Ông chủ Mã đứng lên không ngờ muốn đi nhờ xe của Trang Duệ, điều này làm cho mọi người chợt buồn bực, vừa rồi tên mập còn tỏ ra hận không thể dùng tiền đập chết mình, bây giờ lại chủ động lấy lòng. Xem như người này cũng là đại nhân vật, nhưng ai cũng nghĩ rằng tên này vì Tiểu Bạch Sư mới xin đi nhờ xe.

Lưu Xuyên là người thích mềm không thích cứng, khi thấy ông chủ Mã chủ động chịu thua thì hắn lập tức nói:

- Đi thôi, có lẽ anh cũng chen vào được cửa xe.

Tên mập không quan tâm đến Lưu Xuyên, ánh mắt mê đắm cuối cùng cũng không nhìn người phụ nữ ở bên cạnh mà cười ha hả đi theo sau lưng đám người Trang Duệ lên chiếc Hummer.

Crypto.com Exchange

Chương (1-629)