← Ch.337 | Ch.339 → |
Kim Gia nghe Tần Tử Kiếm hỏi đến mình, nhíu mày nghĩ ngợi, khách quan mà nói thì hộp đêm của Tần gia rơi vào cảnh khó khăn như hiện nay không hề liên quan đến Tần Tử Kiếm.
Ngược lại, khoảng thời gian trước dưới sự cải cách của nhị thiếu gia, hộp đêm của Tần gia còn có được mấy ngày huy hoàng ngắn ngủi.
Rơi vào cảnh khó khăn như hiện tại, tất cả đều xảy ra ngoài ý muốn, gần đây các hộp đêm của Trần gia và Vương gia tiến hành cải cách quy mô lớn, nhanh chóng chiếm lĩnh phần lớn thị trường vui chơi giải trí của thành phố Hoa Hải cả ngày lẫn đêm.
Kim Gia quyết định trả lời thật thà: "Hai vị thiếu gia, tôi cảm thấy bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm lẫn nhau, chúng ta nên tích cực tiếp thu kinh nghiệm thất bại, học hỏi tiến bộ của người khác."
Tần Tử Hoa cười thầm trong bụng, lão cáo già Kim Gia này càng ngày càng biết che giấu bộ mặt thật, lúc nói chuyện không hề đắc tội với bên nào, nhưng như thế cũng tốt, chỉ cần lão đừng nhảy qua giúp tên tạp chủng kia là được.
Tần Tử Kiếm khẽ gật gù tán đồng, ánh mắt liếc sang Tần Tử Hoa nói: "Anh hai, em cảm thấy A Kim nói rất đúng, việc chúng ta cần làm vào lúc này chính là cố gắng lấy lại những gì đã mất... Ngoài ra em muốn nói thêm, dạo trước chúng ta đã thỏa thuận do em đứng ra quản lí hộp đêm, nên sau này hy vọng anh đừng can thiệp vào công việc của em nữa, tốt xấu gì em cũng sẽ chịu trách nhiệm, có được không?"
Tần Tử Hoa suy nghĩ giây lát, khinh khỉnh nói: "Không thành vấn đề, nhưng nếu sau này xảy ra chuyện, em đừng lôi anh vào cùng chịu tội chung là được rồi..."
"Anh hai, thứ cho em nói thẳng, công ty bất động sản do anh kinh doanh cũng tệ hại không hơn gì em đâu." Tần Tử Kiếm đột nhiên phản pháo ngược lại anh trai.
"Sao có thể trách anh? Chính phủ không cho phép hạ giá bán, suy thoái kinh tế toàn cầu làm thị trường bất động sản đóng băng, anh bán nhà bán đất cho ai được nào?"
Nói đến đây, Tần Tử Hoa càng nghĩ càng tức tối, thế giới này điên loạn hết rồi, muốn hạ giá bán tống bán tháo cũng không được, hiện giờ số vốn của hắn đều đã bị chết cứng ở thị trường địa ốc. Tần gia kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản đã nhiều năm, mánh khóe trong đó đương nhiên biết không ít, giá địa ốc ở thành phố Hoa Hải bị thổi lên quá cao, khu Tứ Hoàn giờ có giá thấp nhất 10. 000 tệ/m2, trên thực tế bán với giá 6000 là có lời rồi, nhưng hiện nay chính phủ ban lệnh xuống không cho hạ giá bán, nhìn thấy cơ hội kiếm tiền trước mắt nhưng không thể làm gì được, Tần gia có hùng mạnh đến đâu cũng chưa đến mức dám đối đầu với chính phủ, vì lí do đó, Tần Tử Hoa ngoài oán trách ra chỉ còn biết khoanh tay chờ đợi, mong thị trường địa ốc sớm khởi sắc trở lại...
"Thôi được rồi, chúng ta đừng ngồi đây oán trách nhau nữa, cùng cố gắng thay đổi tình thế vậy."
Tần Tử Kiếm ngấm ngầm toan tính, phía tổ chức sát thủ đã có tin báo, họ đã phái sát thủ mới tiếp tục thực hiện nhiệm vụ giết chết Phương Hạo Vân, chắc mấy ngày nữa sẽ tiến hành ngay, lần này họ khẳng định tuyệt đối không thể thất bại, nói cách khác, Phương Hạo Vân sắp biến thành một cái xác lạnh cóng bị vứt vào một bãi đất hoang rồi.
Đến lúc đó, Đinh Tuyết Nhu sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn, Tần gia, Phương gia... đều sẽ bị hắn trả đũa từng người một.
Chỉ cần làm tốt mấy việc ấy, ông già Tần Như Phong nhất định sẽ hài lòng về hắn, sau đó ông chú bên Châu Âu nói thêm vào tạo chút áp lực với ông già, đưa hắn lên làm gia chủ Tần gia không phải chuyện khó khăn gì.
Nói thật lòng, với thân phận con rể gia tộc Morgan của Tần Tử Kiếm, tài sản Tần gia không đáng là gì cả, nhưng con người ta sống trên đời còn có sỉ diện. Con lai thì sao chứ? Chẳng lẽ vì là con lai mà bị người khác coi thường? Không phải con trưởng thì sao chứ? Hắn tài giỏi hơn thằng anh hai ngu dốt Tần Tử Hoa nhiều, chỉ có hắn mới xứng đáng làm gia chủ Tần gia.
Tần Tử Hoa là thứ rác rưởi, nó tuy mang dòng máu thuần chủng, tiếc rằng nó quá ngu đần khó gánh vác trọng trách...
"Hai vị thiếu gia, có tin báo về gần đây Phương Hạo Vân đã đến một thôn làng nhỏ ở thành phố Tây Hải..."
Kim Gia suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định thông báo tin tức mới nhất của Phương Hạo Vân cho hai anh em Tần gia biết. Em gái bị hắn làm nhục, em rể bị hắn hại chết, mối thù này không đội trời chung.
"Có chuyện này à?" Tần Tử Hoa hỏi dồn: "Có biết hắn đến đó làm gì không?"
"Hình như là vì một nhân viên nữ trong công ty thì phải, còn cụ thể thì tôi không biết..."
Kim Gia vừa mới được một đại ca hắc đạo bên thành phố Tây Hải báo tin, tình hình chi tiết hơn thì ngay cả ông cũng không rõ.
Tần Tử Kiếm bật cười khoái chí: "A Kim, tin tình báo của ông đến đúng lúc lắm, tôi sẽ báo với vị sát thủ mới bảo hắn đến Tây Hải giết Phương Hạo Vân..."
"Lão nhị, sát thủ mới đã đến rồi à?" Tần Tử Hoa cũng phấn khích không kém.
"Ờ, chỉ trong vòng một hai ngày nữa thôi." Tần Tử Kiếm từ tốn trả lời.
"Ha ha!"
Tần Tử Hoa ngửa cổ cười to: "Thằng tiểu tử này nên sớm đầu thai rồi... Mẹ kiếp, phen này xem mày còn thoát được không? Lão nhị, chúng ta thỏa thuận rồi nhé, đợi sau khi Phương Hạo Vân chết, em kí hợp đồng với Đinh Tuyết Nhu rồi, đến lúc đó phải cho anh chơi nữ hoàng ca nhạc mấy đêm đấy nha... Ôi, thích quá, giọng ca ngọt ngào ấy mà rên xiết sung sướng trên giường chắc đê mê chết mất thôi, cứ nghĩ tới là anh thèm lắm rồi..."
"Hừ!"
Tần Tử Kiếm làm mặt lạnh hừ một tiếng, ngấm ngầm chán ngán, người làm việc lớn phải biết che đậy cảm xúc và dục vọng bản thân, còn cái thằng anh trai ngu như heo Tần Tử Hoa của hắn, vừa nhắc đến gái là đã chảy nước miếng như điên dại, nhìn thấy mà muốn ói.
Kim Gia cũng lắc đầu ngao ngán, nghĩ tới Tần Như Phong cũng được coi như là một nhân vật tài giỏi, thế mà lại sinh ra một thằng con trai ngu đần háo sắc. Lúc trước với Trần Thanh Thanh hắn cũng trưng cái mặt heo đó ra, bây giờ lại si mê Đinh Tuyết Nhu...
"Em có việc đi trước đây, anh và A Kim tiếp tục nói chuyện đi..."
Tần Tử Kiếm nôn nóng báo tin của Phương Hạo Vân cho tổ chức sát thủ nên đứng dậy cáo từ.
Phương Hạo Vân một ngày không chết, Tần Tử Kiếm khó có cơ hội ngóc đầu lên nổi.
.........
Sau khi tổ chuyên gia của tập đoàn Thịnh Hâm đến thôn Lưu Thủy, Phương Hạo Vân đã sớm thu xếp nơi ăn chốn nghỉ cho họ. Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, tổ chuyên gia bắt đầu tiến hành khảo sát xung quanh thôn Lưu Thủy.
Cho đến khi bầu trời tối mịt tổ chuyên gia mới lục đục kéo về, mấy nhóm chuyên gia chia nhau ra khảo sát khắp nơi phát hiện tiềm năng kinh tế ở đây vượt ngoài dự đoán của họ.
Nói thật lòng, ngoại trừ vấn đề giao thông trở ngại ra, xây dựng khu nghỉ dưỡng, vườn du lịch sinh thái, trang trại nuôi heo ở đây là thích hợp nhất.
Sau khi nghe hết ý kiến của tổ chuyên gia, Phương Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, hắn biết cơ hội lập nghiệp đã đến với mình.
Nhưng tổ chuyên gia cũng đặt ra một vấn đề nan giải cho Phương Hạo Vân, khi họ trên đường vào thôn Lưu Thủy đã khảo sát tỉ mỉ con đường núi, cuối cùng đưa ra kết luận nếu muốn phát triển khu liên hợp nghĩ dưỡng và vườn du lịch sinh thái ở đây, chi phí làm đường quá lớn, mấy triệu bạc không giải quyết nổi, ít nhất cũng phải tốn 20 triệu...
Trên thực tế, làm một con đường 20 triệu chẳng đáng là bao, nhưng vấn đề là khoản tiền này ai sẽ bỏ ra? Phía chính quyền thành phố Tây Hải chắc chắn lực bất tòng tâm rồi, nếu cần một triệu, họ nhất định đồng ý ngay không cần suy nghĩ, nhưng 20 triệu thì dù họ muốn bỏ ra ngân sách cũng không có tiền, nên nhớ Tây Hải chỉ là một thành phố tỉnh lẻ quy mô nhỏ, chứ không giống như Hoa Hải là thành phố quy mô quốc tế.
"Chú Trần, chú nghĩ phía chính quyền Tây Hải có thể bỏ ra bao nhiêu?"
Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi, nếu hết cách thì hắn buộc phải bỏ tiền túi ra thôi. Chính phủ trung ương đã cấp kinh phí cho dự án phát triển vịnh Kim Thủy, tiền riêng của Phương Hạo Vân cũng có thể đem ra xài, chỉ là 20 triệu không phải con số lớn đối với hắn, nhưng vấn đề tồn tại là bỏ ra 20 triệu chỉ để làm việc không công, ai mà không xót chứ? Nên nhớ số tiền ấy Phương Hạo Vân phải dùng tính mạng đánh đổi, có mấy lần nếu không nhờ Thiên phạt và khả năng tự hồi phục kinh hồn của hắn, tin chắc hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi.
Lãng phí tiền mồ hôi xương máu của mình, Phương Hạo Vân đương nhiên xót của.
"5 triệu..."
Trần Thiên Huy xem ra rất hiểu tình hình tài chính của chính quyền địa phương, ông thấy với quy mô của thành phố Tây Hải, có thể bỏ ra 5 triệu làm đường đã là giới hạn cuối của họ rồi.
Phương Hạo Vân cuối cùng đã hiểu tại sao trước hắn không có ai chịu phát triển kinh tế tại thôn Lưu Thủy, tất nhiên cũng từng có doanh nghiệp nhận ra tiềm năng dồi dào ở mảnh đất này, nhưng trước hết phải bỏ ra 20 triệu làm đường, ai mà dám gánh chịu thiệt thòi đó chứ?
"Hạo Vân, cháu không định tự bỏ tiền túi ra đấy chứ?" Trần Thiên Huy đã nhận ra ý định của Phương Hạo Vân.
"Coi như chúng ta hợp tác với chính quyền địa phương vậy... Cháu sẽ bỏ ra 15 triệu, muốn thu lợi nhuận trước hết phải đầu tư cơ sở hạ tầng, thôn Lưu Thủy mọi người đều thấy rồi đó, đâu đâu cũng là kho báu chưa khai thác, chúng ta vì lợi ích lâu dài hy sinh một chút cũng phải chịu thôi..."
Phương Hạo Vân suy nghĩ thấu đáo, nói thêm: "Chú Trần, chú thay mặt cháu bàn với chính quyền thành phố Tây Hải, cháu bỏ tiền ra làm đường, nhưng họ chỉ được cấp phép cho một mình cháu phát triển kinh tế ở thôn Lưu Thủy."
"Đúng, điều này rất quan trọng..."
Trần Thiên Huy gật gù tán thành: "Số doanh nghiệp từng tìm hiểu thôn Lưu Thủy chắc không chỉ có mỗi chúng ta đâu, trước kia không ai vào phát triển kinh tế là vì họ tiếc khoản tiền 20 triệu bỏ ra làm đường, chú dám chắc đợi khi cháu làm đường xong rồi, các doanh nghiệp khác sẽ ùa vào như nước lũ, chúng ta phải kí thỏa thuận với chính quyền thành phố Tây Hải trước, đề phòng các doanh nghiệp khác nhảy vào ăn ké..."
Tạ Mai Nhi nói xen vào: "Hạo Vân, ông chủ Trần, phía sau thôn Lưu Thủy còn mấy ngôi làng, hoàn cảnh sinh thái gần giống với ở đây, cho dù chúng ta độc quyền kinh doanh tại thôn Lưu Thủy, các doanh nghiệp khác cũng có thể vào những ngôi làng trong kia."
"Vậy theo ý của chị chúng ta phải làm sao?" Phương Hạo Vân nhăn nhó hỏi.
"Ý của chị là chúng ta làm đường thông ra quốc lộ, phải đặt trạm thu phí với các doanh nghiệp khác, trên thế gian này làm gì có chuyện người ta dọn sẵn cho mà ăn, chúng ta không thể chịu thiệt thòi được." Tạ Mai Nhi hí hửng hiến kế.
Trần Thiên Huy gật gù đồng ý, sau đó hỏi tiếp: "Thế tại sao chúng ta không lấy luôn quyền phát triển ở mấy ngôi làng kia?"
"Không được!"
Tạ Mai Nhi giải thích cặn kẽ: "Phía trong kia còn có thôn Thượng Thủy, thôn Hạ Thủy, thôn Liên Hoa, mấy ngôi làng này có hoàn cảnh sinh thái giống hệt thôn Lưu Thủy, nếu chúng ta lấy hết quyền phát triển cũng không mang ý nghĩa gì thêm, hơn nữa còn đầu tư dàn trải ra, chia nhỏ số vốn đầu tư không có lợi cho chúng ta, nếu như vậy chi bằng toàn tâm toàn ý tập trung vào làm tốt một nơi, tạo uy tín ngay tại thôn Lưu Thủy chẳng tốt hơn sao?"
Trần Thiên Huy tiếp tục nêu thắc mắc: "Vậy các doanh nghiệp khác sẽ bắt chước chúng ta phát triển thôn Thượng Thủy, thôn Hạ Thủy, thôn Liên Hoa, như thế sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của chúng ta."
"Vấn đề này tôi cũng tính đến rồi, không cần lo đâu..."
Tạ Mai Nhi vỗ ngực tự tin, nói: "Trong số các ngôi làng, thôn Lưu Thủy nằm ngay ngoài cùng, gần quốc lộ nhất, chỉ cần chúng ta có dịch vụ du lịch tốt, du khách tuyệt đối không bỏ gần mà chọn nơi xa đâu."
"Nói hay lắm!"
Phương Hạo Vân reo lên phấn khích: "Chị Mai, chị suy nghĩ chu toàn thật đấy... Tốt lắm, vậy khi chúng ta đàm phán điều kiện với chính quyền thành phố Tây Hải sẽ thêm vào điều khoản đặt trạm thu phí, dù gì thì con đường do chúng ta bỏ tiền ra làm, họ không có lí do gì không đồng ý, hơn nữa trạm thu phí của chúng ta chỉ nhằm vào các doanh nghiệp khác, còn dân chúng bình thường thì không thu phí."
"Cứ quyết định vậy đi, sáng sớm mai chú sẽ gặp La thị trưởng bàn bạc ngay, chú nghĩ chắc dễ dàng thông qua thôi. À, Hạo Vân, cháu tính đầu tư bao nhiêu vốn vào dự án ở đây?" Trần Thiên Huy tò mò hỏi cho biết.
"Dự kiến ban đầu sẽ đầu tư 200 triệu, đợi sau khi xây dựng xong trang trại nuôi heo, bắt đầu đến giai đoạn phát triển khu du lịch sinh thái, cháu sẽ đầu tư thêm, chắc số vốn đầu tư không ít hơn 1 tỉ 500 triệu đâu." Phương Hạo Vân thẳng thắn trả lời.
Tạ Mai Nhi nghe xong nhịp tim đập mạnh liên hồi, 1 tỉ 500 triệu, cô học về kinh tế tài chính, tất nhiên biết con số đó có ý nghĩa to lớn đến cỡ nào đối với một ngôi làng nhỏ.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, không bao lâu nữa thôi, thôn Lưu Thủy vốn nghèo nàn lạc hậu sẽ thay đổi bộ mặt mới, trở thành ngôi làng nông thôn hiện đại đầu tiên trong cả nước.
Nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp trong một ngày không xa, Tạ Mai Nhi háo hức mong chờ điều ấy mau mau xảy ra.
Tạ Mai Nhi đặt hết hy vọng tương lai của ngôi làng cô sinh ra vào lớn lên vào Phương Hạo Vân, cô tin người đàn ông cô yêu sẽ thành công.
Vào lúc sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Trần Thiên Huy dẫn theo thuộc hạ lên thành phố Tây Hải, chuẩn bị đàm phán điều khoản hợp đồng đầu tư với chính quyền địa phương.
Ông cũng đặt hết hy vọng vào chàng rể tương lai, ông muốn góp sức giúp hắn tự sáng lập sự nghiệp riêng.
Nghĩ tới con gái ông có được một thanh niên ưu tú chăm lo sau này, trong lòng Trần Thiên Huy cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nở một nụ cười ngọt ngào như mật ong...
Nói thật lòng Trần Thiên Huy ra sức giúp Phương Hạo Vân cũng có chút tính toán riêng, ông muốn dự án này nhanh chóng đi vào quỹ đạo phát triển, như thế Phương Hạo Vân sẽ có thời gian đi giúp Thanh Thanh vượt qua cuộc sát hạch cuối cùng của Trò chơi tử vong.
Trần Thiên Huy đi rồi, Phương Hạo Vân và tổ chuyên gia ở lại thôn Lưu Thủy cũng không hề nhàn rỗi, mọi người chia nhau ra khảo sát, bàn thảo phương án phát triển, háo hức làm tốt công tác chuẩn bị. Dân làng thôn Lưu Thủy biết được có đại thiếu gia trên thành phố xuống đầu tư, ai nấy đều vui mừng tìm đến Tạ gia dâng tặng ít điểm tâm và trái cây, coi như chút lòng thành cám ơn Phương Hạo Vân và nhân viên của hắn.
Mặt khác, trưởng thôn tổ chức cuộc họp lấy ý kiến của dân chúng toàn thôn Lưu Thủy, tất cả đều nhất trí ủng hộ Phương Hạo Vân đầu tư, cần nhân công hay đất trống họ đều cố gắng tạo thuận lợi tối đa.
← Ch. 337 | Ch. 339 → |