← Ch.338 | Ch.340 → |
Mấy vị cán bộ thôn thông minh một chút nhanh chóng hiểu ra cơ hội của thôn mình đã đến, chỉ cần hỗ trợ tốt Phương Hạo Vân phát triển kinh tế ở thôn Lưu Thủy, tương lai thênh thang đang chờ đợi họ phía trước... Không cần nói đâu xa, chỉ nói về con đường thông ra quốc lộ trị giá 20 triệu kia thôi, một khi khởi công xây dựng sẽ cần nhiều nhân lực, nhân công nhàn rỗi trong làng sẽ được giải quyết công ăn việc làm, sau khi làm đường xong còn xây tới trang trại nuôi heo, khu nghỉ dưỡng và vườn du lịch sinh thái nữa, biết bao nhiêu công trình lớn đang chờ họ.
Tất cả những thuận lợi này đều là công lao của Tạ gia. Người nhà quê chân chất thật thà, rất biết đền ơn báo đáp, mấy hôm nay, ba người nhà Tạ gia đi đâu cũng được dân làng chào đón niềm nở, chỉ thiếu điều chưa lập bài vị thờ cúng họ như tổ tiên mà thôi.
Buổi trưa hôm nay lúc đang ăn cơm, Phương Hạo Vân một lần nữa nhận được cuộc gọi đến của đội trưởng cảnh sát hình sự sở cảnh sát thành phố Tây Hải Vương Phú Quốc, hắn thông báo cho Phương Hạo Vân biết, La thị trưởng đích thân chỉ đạo thuộc cấp điều tra xét xử ba cha con Lưu gia, chắc một tuần sau sẽ có kết quả, theo như chứng cứ hiện nay cho thấy, thì ra ba cha con chúng trước kia từng hại chết vài người, phen này cả ba chắc chắn lãnh án tử rồi.
Nghe xong tin báo từ Vương Phú Quốc, Phương Hạo Vân khấp khởi vui mừng, hắn lại làm được một việc trừ hại cho dân, đúng như câu "Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt", ba cha con Lưu gia cuối cùng đã phải trả giá cho tội ác của chúng.
Mặt khác, trấn trưởng thị trấn Hà Hoa Hà Nguyệt Sơn và Tào cảnh sát trưởng của sở cảnh sát địa phương, cùng vài cán bộ hủ bại tiếp tay bao che Lưu gia làm bậy đều bị đình chỉ chức vụ, ủy ban kỉ luật cán bộ nhà nước phái người điều tra thêm tội chứng của chúng, vài cuốn lịch đang chờ chúng ngồi gỡ phía sau song sắt.
Phương Hạo Vân hết lời cám ơn Vương Phú Quốc, còn hứa sau này có cơ hội nhất định sẽ hậu tạ. Vương Phú Quốc lại không muốn hậu tạ gì, hắn hiểu rõ năng lượng chống đỡ sau lưng Phương Hạo Vân lớn cỡ nào, chỉ cần hắn làm việc cho tốt, có thể làm cho Phương Hạo Vân vừa lòng là đã ăn ngon ngủ yên rồi.
Buổi chiều, tổ chuyên gia của tập đoàn Thịnh Hâm đã soạn xong phương án quy hoạch hữu hiệu, trong đó bản vẽ thiết kế trang trại nuôi heo đã hoàn thành. Phương Hạo Vân nhiệt liệt biểu dương tinh thần làm việc của nhóm chuyên gia, hơn nữa còn hứa cho họ một món tiền thưởng hậu hỉ.
Có tiền thưởng cổ vũ, toàn thể nhân viên càng làm việc hăng say hơn, chưa liều mạng luôn là may lắm rồi.
Mấy hôm liền Tạ Mai Nhi phát huy tối đa năng lực tổ chức và hiệu quả làm việc của cô, một ngày 24 tiếng ngoại trừ thời gian ngủ, ăn uống tắm rửa, gần như tất cả thời gian còn lại cô đều hăng say làm việc. Phương Hạo Vân nhìn thấy chị Mai tự hành hạ mình như thế cũng xót xa thay cho cô, nhưng lựa lời khuyên nhủ mấy lần vẫn vô ích, rõ ràng là Tạ Mai Nhi muốn dùng công việc để không có thời gian nghĩ tới hắn.
Theo như kế hoạch đặt ra, trang trại nuôi heo được xây dựng trước tiên. Không lãng phí một phút giây nào, heo giống và vật liệu xây dựng đều đã nhờ tập đoàn Thịnh Hâm mua trước ở thành phố Hoa Hải, trại nuôi heo và con đường thông ra quốc lộ sẽ cùng khởi công một lúc để tiết kiệm thời gian.
"Hạo Vân, em là đại ân nhân của thôn Lưu Thủy..."
Trong khoảnh khắc nhàn rỗi hiếm hoi, Tạ Mai Nhi cảm kích nói: "Hạo Vân, em giúp dân làng trừ đi ác bá Lưu gia, còn bỏ tiền ra đầu tư làm đường phát triển kinh tế, chị có thể tưởng tượng được trong vòng vài năm tới thôn Lưu Thủy sẽ thoát khỏi nghèo nàn lạc hậu, chị thay mặt toàn thể dân làng già trẻ lớn bé gửi lời cám ơn đến em..."
Vừa nói Tạ Mai Nhi vừa đứng ngay ngắn cúi chào hắn, vẻ mặt tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Phương Hạo Vân mỉm cười giải thích: "Chị Mai, đừng tôn em lên làm đức phật chứ, thật ra em làm vậy vì đôi bên cùng có lợi mà, sau này chị sẽ thấy thôi, đợi tất cả dự án ở thôn Lưu Thủy hoàn thành xong, lợi nhuận em thu về là rất lớn đấy."
......
Tình huống Đinh Tuyết Nhu lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, chú tư Đinh Vân Uy dẫn người tìm đến chỗ ở của cô tại thành phố Hoa Hải, tuy cô đã rất cẩn thận nhưng với thế lực của Đinh gia, muốn tìm một người không phải là chuyện khó.
Từ 3 năm trước rời khỏi Đinh gia, đây là lần đầu tiên Đinh Tuyết Nhu gặp lại người nhà Đinh gia, trong kí ức của cô chú tư Đinh Vân Uy là một người tốt, là người họ Đinh duy nhất hiểu lí lẽ, so với những người khác ông không độc ác mưu mô bằng... 3 năm trôi qua, Đinh Vân Uy hình như già đi nhiều, hai bên tóc đã điểm bạc, có thể thấy tình trạng của Đinh gia mấy năm qua sup sụp đến cỡ nào.
"Chú tư!"
Đinh Tuyết Nhu còn nhớ rất rõ, năm xưa khi cô quyết định cắt đứt quan hệ với Đinh gia, Đinh Vân Uy là người duy nhất khuyên cô ở lại. Hôm nay, dù ông đến tìm cô với mục đích gì, Đinh Tuyết Nhu cảm thấy vẫn nên xưng hô tôn kính với chú ấy.
"Nhu Nhu, cám ơn cháu, cám ơn cháu còn chịu gọi một tiếng chú tư..."
Đinh Vân Uy không ngờ Đinh Tuyết Nhu không nổi giận mà còn gọi ông là chú tư, theo ông nghĩ Đinh Tuyết Nhu không mắng ông một trận đã là chuyện tốt rồi. Trong cơn bất ngờ, Đinh Vân Uy không biết nên mở miệng nói gì.
"Chú tư, cháu biết chú đến đây vì chuyện gì, chú về đi, cháu sẽ không theo chú về đâu, 3 năm trước cháu đã cắt đứt mọi quan hệ với Đinh gia rồi."
Đinh Tuyết Nhu tự tay rót cho Đinh Vân Uy một tách trà, ảm đạm nói.
Đinh Vân Uy đưa tay đón lấy tách trà, uống một ngụm, lên tiếng thuyết phục: "Nhu Nhu, nghe chú nói đây, ba và em trai của cháu đang gặp rắc rối, lần này cháu nhất định phải về giúp họ mới được, nếu không Đinh gia rất có thể bị chia năm xẻ bảy, từ đó sụp đổ không gượng dậy được nữa."
Đinh Tuyết Nhu nghe xong, vẻ mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra: "Chú tư, thứ cho cháu nói thẳng, cho dù người nhà Đinh gia chết sạch cũng không liên quan gì đến cháu nữa. Chú bảo cháu về giúp họ, giúp thế nào đây? Đem cháu gả vào gia tộc Morgan ư? Nực cười, cách nghĩ của mọi người thật ngây thơ, 3 năm trước cháu từ chối, chẳng lẽ 3 năm sau cháu lại chịu đồng ý à? Chú tư, những người khác đều ngu dốt, nhưng chú là người thông minh, chú không cảm thấy người nhà Đinh gia đang sống rất phù phiếm giả tạo sao?"
Nghe Đinh Tuyết Nhu chỉ trích Đinh gia gay gắt, sắc mặt Đinh Vân Uy tối sầm lại. Nói thật lòng, chuyến đi đến thành phố Hoa Hải lần này, ngay từ đầu ông đã không tán thành, vì ông biết không có hy vọng thuyết phục Đinh Tuyết Nhu hồi tâm chuyển ý, nhưng anh hai Đinh Vọng Long ép ông phải đến, ông hết cách buộc phải làm theo. Trước khi lên đường, Đinh Vọng Long có nói Đinh Tuyết Nhu là một cô gái sống thiên về tình cảm, chỉ cần nói với cô tình cảnh khốn cùng của gia tộc, nhất là nguy cơ mà đứa em trai của cô đang phải đối mặt, chắc chắn cô sẽ đồng ý trở về.
Lúc đó Đinh Vân Uy cảm thấy anh hai quá lạc quan rồi, bây giờ kết quả đúng như ông nghĩ, thái độ của Đinh Tuyết Nhu kiên quyết đến dường nào, không hề bị tình cảm lay động, nói cách khác cô đã không còn tình cảm gì với Đinh gia.
Tất nhiên Đinh Vân Uy không chịu dễ dàng bỏ cuộc, vì ông biết rõ chỉ có Đinh Tuyết Nhu mới có thể cứu nổi Đinh gia vào lúc này, ngoài ra không còn cách nào khác.
Đinh Vân Uy cũng mang họ Đinh, ông không muốn khoanh tay đứng nhìn tập đoàn Siêu Uy của gia tộc sụp đổ...
"Nhu Nhu, chú biết Đinh gia có lỗi với cháu, chú cũng biết năm xưa anh hai đã hành động quá đáng, nhưng hiện nay Đinh gia đã lâm vào bước đường cùng rồi, chú hai và chú ba của cháu mang dã tâm đến mức nào cháu biết rõ mà. Nếu ba và em trai cháu rơi vào tay họ, nhất định sống không bằng chết, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm đứng nhìn người thân của mình gặp nạn mà không cứu?"
Đinh Vân Uy thử khơi gợi tình thân ruột thịt của Đinh Tuyết Nhu nên nói ra những lời này.
"Ha ha!"
Đinh Tuyết Nhu ngửa cổ cười to, nói giọng khinh miệt: "Chú tư, xem ra chú cũng lú lẩn mất rồi, cháu không có người thân, người thân của cháu đã chết hết rồi... 3 năm trước mẹ mất đi là cháu không còn người thân nữa. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng Đinh Vọng Long đã làm những gì, chú đâu phải không biết, hành vi của ông ta không bằng cả loài cầm thú."
Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu muốn chấm dứt sớm cuộc gặp mặt: "Chú về đi, từ nay về sau cháu sẽ không gọi chú là chú tư nữa đâu, về nói lại với tên khốn Đinh Vọng Long, tôi nhất định sẽ trả thù cho mẹ, cho dù Đinh gia thoát khỏi tai ương lần này, sẽ có một ngày chính tay tôi diệt trừ Đinh gia."
"Đinh Tuyết Nhu, cô quá ngang tàng rồi đó..."
Đinh Vân Uy cuối cùng đã bị lời nói của Đinh Tuyết Nhu chọc giận, sắc mặt lạnh băng, ông quát lên: "Cô không hiểu đạo làm con sao? Cô là đứa con bất hiếu, dù gì thì anh hai cũng là cha ruột của cô mà, cô dám nói ra những lời tuyệt tình như thế hả?"
"Im đi!"
Đinh Tuyết Nhu cũng không vừa: "3 năm trước khi tôi rời khỏi Đinh gia, mấy người đã nói gì còn nhớ không? Những lời nói lúc đó của ông ta còn cay độc gấp một trăm lần, một ngàn lần, sao khi ấy ông không lên tiếng bênh vực tôi?" T
"Chị Hà, tiễn khách!"
Đinh Tuyết Nhu cảm thấy thất vọng với cách cư xử của Đinh Vân Uy, còn tưởng ông khác với những thành viên khác trong gia tộc, nhưng sự thật chứng minh khi đứng trước lợi ích gia tộc, bọn họ đều như nhau cả, tất cả đều sẵn sàng đem cô ra làm vật hy sinh, toàn là một lũ lòng lang dạ sói.
Vương Hà từ đầu đến giờ chưa nói tiếng nào liền bước tới, lịch sự nói: "Đinh tiên sinh, Nhu Nhu mệt rồi, tôi tiễn ông ra ngoài..."
"Trừ khi cô đi với tôi, bằng không tôi sẽ không rời khỏi đây đâu..."
Đinh Vân Uy bắt đầu tỏ thái độ cứng rắn: "Nhu Nhu, nếu cô bất nhân trước thì đừng trách sao chúng tôi bất nghĩa... Nói thật cho cô biết, anh hai đã dặn dò kĩ rồi, bất kể dùng thủ đoạn gì tôi đều phải đưa cô về."
"Ý của ông là sao?"
Đinh Tuyết Nhu tức tối hét lên: "Chẳng lẽ ông định bắt giữ người trái phép?"
"Thủ đoạn của Đinh gia cô biết rõ hơn ai hết mà..." Đinh Vân Uy lên tiếng đe dọa.
"Tất nhiên là tôi biết, Đinh gia đều là một lũ cặn bã mất hết tính người, mấy người ngoài giở thủ đoạn đê hèn bỉ ổi ra còn biết làm gì chứ? Nhưng Đinh Tuyết Nhu này 3 năm trước rời khỏi Đinh gia với hai bàn tay trắng, hôm nay có chút thành tựu cũng đã trải qua bao nhiêu sóng gió, tôi không sợ ông đâu. Nói cho ông hiểu, ở đây là Trung Quốc, không phải nước Anh, trước khi làm việc gì ông nên động não suy nghĩ kĩ hậu quả trước đi..."
Đinh Tuyết Nhu nghiến răng keng kéc nói: "Biến khỏi đây mau, ông còn không chịu đi tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát à?"
Đinh Vân Uy cười phá lên: "Cô tưởng Đinh gia sẽ sợ cảnh sát ư? Nhu Nhu, tôi nhắc nhở cô một câu, lần này tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị mới đến đây, thân phận bây giờ của tôi là quan chức ngoại giao của một nước nhỏ ở Châu Âu, có quyền miễn truy cứu trách nhiệm hình sự, nói cách khác hiện giờ tôi là khách quý đến từ nước ngoài, cô tưởng cảnh sát dám làm gì tôi sao? Bọn chúng ngoại trừ xếp hàng ngay ngắn hành lễ với tôi còn biết làm gì hơn?"
Đinh Tuyết Nhu nghe xong ngấm ngầm lo lắng, cô quên mất Đinh gia còn có chiêu này, tuy Đinh gia thua xa gia tộc Morgan về thực lực, nhưng họ cũng nắm được vài nghị sĩ quốc hội có quyền lực ở một đảo quốc Châu Âu, với thủ đoạn của Đinh gia, thu xếp một thân phận quan chức ngoại giao không có gì khó khăn.
Nhưng cô không sợ, những người cô nhờ giúp đỡ không phải là cảnh sát bình thường.
"Đinh Vân Uy, ông tưởng khoác lên người chiếc mặt nạ quan chức ngoại giao là có thể bất khả xâm phạm à? Thật nực cười..."
Đinh Tuyết Nhu nhếch mép khinh miệt, quay sang Vương Hà nói: "Chị Hà, chị gọi cho anh Bưu, Đại Phi bảo họ đến đây đi."
Vương Hà không nói thêm tiếng nào, nhanh chóng quay số gọi đi.
Rất nhanh, Trương Bưu và Đại Phi sau khi nhận được tin báo kề vai bước vào nhà.
"Thưa ông, chúng tôi vừa nhận được tin tình báo, giờ chúng tôi nghi ngờ ông hoạt động gián điệp trên lãnh thổ Trung Quốc, tôi được lệnh cấp trên đến đây điều tra."
Đại Phi hùng hổ bước tới trước mặt Đinh Vân Uy, nét mặt nghiêm nghị nói.
Đinh Vân Uy mỉm cười đắc ý: "Anh cảnh sát này, anh hãy xem giấy tờ của tôi trước đã, anh không có quyền điều tra tôi..."
Đại Phi đón lấy giấy tờ của Đinh Vân Uy, tiện tay ném luôn xuống đất, gằn giọng: "Tôi nghi ngờ thân phận quan chức ngoại giao của ông là giả mạo, bây giờ ông dính líu tới cáo buộc hoạt động gián điệp và giả mạo nhân viên ngoại giao, tôi phải dẫn ông về hỏi cung..."
"Anh là ai? Dám vô lễ với tôi thế hả?" Đinh Vân Uy đanh mặt lại, một cảm giác lo âu dâng lên trong lòng, hình như mọi việc tiến triển không suôn sẻ lắm.
"Đây là thẻ căn cước của tôi, tin chắc ông có thể xem hiểu..."
Đại Phi tiện tay đưa tấm thẻ màu đen của mình qua cho Đinh Vân Uy xem.
Đinh Vân Uy lúc ở Châu Âu từng tìm hiểu kĩ về tình hình chính phủ Trung Quốc, ông có biết về một số cơ quan chuyên trách ở trong nước, khi ông nhìn thấy tấm thẻ màu đen của Đại Phi, trong lòng liền có một cảm giác bất an, rất có thể người này là một đặc vụ...
Quả nhiên, khi nhìn kĩ hơn, Đinh Vân Uy mới xác định được người đàn ông này đúng là một đặc vụ, hơn nữa còn có vai vế chứ không phải lính quèn, với chức vụ và quyền hạn của hắn, đương nhiên có thể bắt giữ ông tiến hành điều tra.
Tuy nhiên Đinh Vân Uy nhận ra tên đặc vụ này chỉ muốn dọa nạt cho ông bỏ đi chứ không tính làm to chuyện, ông quyết định rời khỏi đây trước, sẽ suy tính kế hoạch hành động sau vậy.
"Tốt rồi, bây giờ mời ông và thuộc hạ của ông theo tôi về cho lời khai..."
Đại Phi nói vào máy bộ đàm, những nhân viên dưới quyền chỉ huy của hắn đứng đợi bên ngoài lập tức ùa vào.
Đinh Vân Uy lắc đầu sầu não, xem ra thân phận quan chức ngoại giao của mình không có ý nghĩa gì với đám nhân viên đặc vụ này.
"Đinh Vân Uy, nhớ lấy, nơi đây là Trung Quốc chứ không phải Châu Âu đâu nhé..."
Đinh Tuyết Nhu cười gằn một tiếng: "Tôi hy vọng ông biết đường mà rút lui đúng lúc..."
Đại Phi ngay lập tức lên tiếng trấn an: "Tuyết Nhu, cô yên tâm đi, tuy tôi không có quyền định tội ông ta, nhưng ít ra tôi có thể trục xuất ông ta ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc."
"Nhu Nhu, khá lắm... Thật không ngờ cô lại tìm được một tên đặc vụ che chở, chú tư chống mắt lên mà chờ xem cháu oai phong được bao lâu nhé..."
Đinh Vân Uy nghiến răng tức tối rít lên, nhưng trước tình thế hôm nay ông buộc phải tạm thời nhượng bộ. Tất nhiên ông sẽ không dễ dàng bỏ qua mối nhục này, bằng bất cứ giá nào ông cũng phải bắt Đinh Tuyết Nhu về, Đinh gia cần dùng cô kết thân với gia tộc Morgan để cứu lấy cơ ngơi đang lụn bại.
← Ch. 338 | Ch. 340 → |