Vay nóng Tima

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 701

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 701: suy nghĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Shopee


Cô có thể cho phép hắn có nhiều người đàn bà, nhưng mà hắn không thể làm vậy với mẹ của cô.

Cố nén xúc động đi nói cho Long Đầu, Nguyệt Như trở về phòng của mình, nằm trên giường, cô cứ lăn qua lăn lại mà không ngủ được.

Tình hình bây giờ rất rõ ràng, hai người thân nhất của cô đã phản bội lại cô, làm cho cô cảm thấy rất đau khổ. Cô thật sự không biết về sau nên đối mặt với mẹ và Phương Hạo Vân thế nào.

Mãi cho đến sáng, Nguyệt Như vẫn không ngủ được, trong đầu của cô không ngừng hiện lên cảnh tượng thân thể mềm mại của mẹ đang nằm dưới thân hình cường tráng của Phương Hạo Vân để hầu hạ hắn, và những tiếng rên rĩ mê hồn đó nữa.

Càng suy nghĩ, toàn thân của Nguyệt Như càng thêm nóng, không nhịn được cởi bỏ quần áo của mình, vuốt ve thân thể của mình...

Khi mặt trời lên thật cao rồi, Nguyệt Như mới chịu đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Phương Hạo Vân đang ngồi trong sảnh, lúc gặp nhau, cô chỉ trừng mắt lạnh nhìn hắn mà nói. Có mấy lần cô muốn mở miệng hỏi, nhưng mà chữ ra đến miệng thì cô lại ngại ngùng không dám nói.

Phương Hạo Vân dường như cũng cảm thấy có gì khác thường, chủ động hỏi: "Nguyệt Như, xảy ra chuyện gì vậy?... Anh thấy em hình như đang có tâm sự, có chuyện gì thì cứ nói với anh đi, anh xử lý giúp em..."

"Hạo Vân... anh lại đây một chút..." Vốn Nguyệt Như không muốn theo chuyện này nữa, cũng không muốn tìm cơ hội nói chuyện. Nhưng bây giờ Phương Hạo Vân chủ động nhắc đến, cô đương nhiên là không bỏ qua cơ hội này rồi.

Mang theo Phương Hạo Vân đi vào trong phòng của mình, Nguyệt Như đóng cửa lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân.

Vốn lúc đầu Phương Hạo Vân còn tưởng rằng Nguyệt Như muốn thân thiết với hắn. Nhưng khi hắn đi qua tính hôn vào môi cô thì bất ngờ bị Nguyệt Như từ chối ; "Xin anh tránh ra... Hạo Vân, mời anh nghiêm túc một chút, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh..."

"Tôi hỏi anh... tối hôm qua anh đã làm cái gì?" Nguyệt Như càng nghĩ càng giận, hỏi một cách rõ ràng ra, trong con mắt tóe lên một tia giận dữ.

Nghe Nguyệt Như nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức hiểu được ngọn nguồn bên trong, chắc chắn là chuyện tối qua đã bị Nguyệt Như biết hết rồi. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng nói: "Nguyệt Như, anh nghĩ giữa chúng ta đã có hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?"

Nguyệt Như khinh thường quát lạnh một tiếng, nói: "Giữa chúng ta có gì hiểu lầm gì chứ. Chuyện tối hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy... Tôi thật sự không thể tin đó là sự thật... Tôi tình nguyện xem đó là một giấc mơ, nếu đó là giấc mơ, thì trong lòng tôi còn có thể dễ chịu một chút... Tôi hận chính mình, nếu tối qua không phải tôi muốn đi tìm mẹ để nói chuyện, thì tôi sẽ không thấy được cái chuyện ghê tởm của hai người... Hạo Vân, nói cho tôi biết, vì sao anh phải làm như vậy, bà ta là mẹ của tôi... Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc anh có nhiều đàn bà, nhưng mà ngay cả mẹ của tôi mà anh cũng không buông tha..."

Phương Hạo Vân vội vàng nói: "Xin lỗi Nguyệt Như, chuyện không phải như em tưởng tượng đâu, em nghe anh giải thích một chút đi..."

"Không cần giải thích!"

Đôi mắt của Nguyệt Như đã đầy nước rồi: "Hạo Vân, anh còn muốn ngụy biện cái gì nữa, tôi đã tận mắt nhìn thấy... Chẳng lẽ tôi nhìn lầm? Anh cảm thấy có thể thay sao?"

"Em không có nhìn lầm... nhưng chuyện này không giống như em tưởng tượng. Vì sao em không thể bình tĩnh lại một chút chứ. Hãy nghe anh nói, anh sẽ nói sự thật cho em biết..." Phương Hạo Vân hơi nhức đầu, vì Nguyệt Như cứ luôn chặn họng của hắn lại.

"Chuyện đã như vậy rồi, anh còn muốn chống chế cái gì nữa..." Nguyệt Như căm giận nói: "Hạo Vân, anh thật sự làm cho tôi đau lòng, anh khiến tôi thất vọng quá..."

"Đủ rồi!"

Phương Hạo Vân luôn không có cơ hội nói chuyện, hắn nổi giận quát; " Vì sao không cho anh nói hết lời hả? Em luôn chặn họng của anh lại, em không cho anh cơ hội để nói chuyện. Nguyệt Như, em đã thấy rồi, vì chứng tỏ sự trong sạch của anh, anh không thể không nói cho em biết một tin tức bất hạnh. Mẹ của em không được cứu ra, người mà em gặp tối hôm qua là giả. Đó là một nữ vu cao cấp của Nữ Vu điện, cô ta được Tome cho uống nước biến hình, biến thành bộ dáng của mẹ em đế đến đối phó với anh.... Lúc đó anh đã vạch trần được thân phận của cô ta, hơn nữa còn chinh phục cô ta... Chuyện chỉ có như vậy..."

"Anh nói thật sao?" Chuyện này rất quan trọng, cho nên Nguyệt Như vẫn còn chút hoài nghi

"Đương nhiên là thật... Nói cho em nghe cũng được, nữ vu kia tên là Victoria..." Phương Hạo Vân nói: "Vốn anh muốn làm cho cô ta khôi phục lại nguyên hình, nhưng mà không có thành công, chỉ có Tome mới biết cách làm.... Anh tính dấu diếm chuyện này, vì hy vọng em không lo lắng cho mẹ..."

"Nguyệt Như, chẳng lẽ ngay cả nhân phẩm của anh mà em cũng không tin?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.

"Tốt... cho dù sự thật đúng như lời của anh nói, nhưng dù sao Victoria bây giờ vẫn ở trong bộ dáng của mẹ em.... sao anh có thể..." Sự phẫn nộ và đau thương trong lòng của Nguyệt Như dường như cũng bình phục lại một chút, có điều nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng cô rất không thoải mái. Cô cảm thấy rằng Phương Hạo Vân vốn không nên làm chuyện đó với Victoria trong bộ dáng của mẹ cô.

"Cái này... Nguyệt Như, anh đã giải thích với em rồi. Anh muốn dùng Tịnh Thế Tử Viêm để làm cho cô ta biến hình, nhưng mà thất bại..." Phương Hạo Vân ưỡn ngực nghiêm mặt nói: "Trừ cái đó ra, anh cũng không có ý tưởng nào khác..."

Lời này của Phương Hạo Vân quả thật rất dối trá.

Giao hoan với Victoria, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trong lòng hắn có tà niệm.

Đương nhiên, cũng bởi vì cô ta là đồ giả, cho nên hắn mới có tư tưởng này.

Nếu là hàng thật, hắn tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.

"Hừ!" Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng, chu mỏ nói: "Hạo Vân, chuyện này coi như cho qua, nhưng có điều em phải cảnh cáo anh. Từ hôm nay trở đi, trước khi Victoria khôi phục lại nguyên hình, thì các người không được phép có quan hệ thân mật..."

"Ừ, nghe lời em!" Phương Hạo Vân cười nói. Dù sao thì yêu cầu của Nguyệt Như cũng rất hợp lý.

Dừng lại một chút, Nguyệt Như lại hỏi: "Hạo Vân, anh tính khi nào thì đi cứu mẹ của em?"


"Không cần gấp, chuyện này để anh xử lý..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Chúng ta phải nghiên cứu rõ địa điểm cùng tình cảnh của mẹ em trước đã, rồi mới nghỉ đến việc giải cứu. Đại nữ vu Tome, không phải là loại đàn bà dễ đối phó.... Có điều, Nguyệt Như, em cứ yên tâm, có anh ở đây, mẹ của em sẽ không xảy ra vấn đề gì, anh cam đoan với em..."

"Ừ!"

Nguyệt Như nghiêm túc gật đầu, tràn ngập chờ mong...

...............................

Long Hi Phượng kêu Mộc Nguyệt Dung đến phòng của bà, nói là có chuyện quan trọng cần phải bàn, Mộc Nguyệt Dung cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên đi đến.

Ai mà ngờ, lúc bà đi đến, thì Long Hi Phượng đã thay một bộ váy ngủ màu hồng, thần sắc mờ ám trên mặt lúc ẩn lúc hiện.

"Mẹ chồng, mẹ đến rồi..." Long Hi Phượng rất là nhiệt tình, đi đến kéo tay của Mộc Nguyệt Dung đến, đưa lên giường, tùy tiện cầm một quyển sách đưa qua, cười nói: "Mẹ, mẹ xem quyển sách này đi, tính thú vị vô cùng mạnh, vô cùng thích hợp để đọc trong những lúc nhàm chán rãnh rỗi..."

Mộc Nguyệt Dung ngẩng đầu lên tùy ý xem một chút, trong lòng liền kinh hãi, sắc mặt đỏ ửng, không biết nội dung bên trong thế nào nữa mà chỉ nhìn từ cái tranh vẽ trên bìa sách thôi bà cũng biết nó là loại sách không đứng đắn.

"Mẹ... đã là bản hạn chế mua được từ nước ngoài đấy..." Long Hi Phượng cười hắc hắc nói.

Mộc Nguyệt Dung cũng không biết nên trả lời thế nào, thứ này tuy rằng không phải là lần đầu tiên bà nhìn, nhưng mà con dâu đưa cho bà xem thì đúng là lần đầu.

Long Hi Phượng thấy vẻ mặt của Mộc Nguyệt Dung có chút thẹn thùng, cười hỏi: "Mẹ à, thân phận thật của Hạo Vân mẹ cũng biết rồi, chuyện lần trước con nói với mẹ, rốt cục mẹ đã suy nghĩ đến đâu rồi... Theo ý của con, chuyện này hoàn toàn có thể... Đàn bà bên cạnh Hạo Vân rất đông, hơn nữa còn rất vĩ đại... Hai mẹ con chúng ta liên thủ mới giành được một chút lợi ích nho nhỏ... Cho dù mẹ không nghĩ cho mình, thi cũng nên suy nghĩ cho Nam Cung thế gia chứ..."

Long Hi Phượng cười nói tiếp: "Mẹ à, mẹ ăn đại hoàn đan rồi, khôi phục lại không ít tuổi trẻ, bây giờ mị lực bắn ra bốn phía... không ai nói mẹ già đâu... Có phải là gần đây nhu cầu sinh lý của mẹ mạnh hơn trước kia nhiều không..."

Nghe Long Hi Phượng nói vậy, hai má của Mộc Nguyệt Dung liền đỏ ửng lên.

Con dâu nói không sai, trong khoảng thời gian này, khi sức sống khôi phục lại, thì nhu cầu trong phương diện kia của bà cũng lớn hơn nhiều. Có một số lúc, bà thậm chí còn được đàn ông yêu thương.

"Mẹ à... con và mẹ vất vả lâu như vậy, cũng chỉ cầu một sự an nhàn thôi.... Vì sự an nhàn vĩnh cữu, chúng ta hẳn là nên cùng nhau đoàn kết lại, trợ giúp lẫn nhau. Con và mẹ nói thế nào cũng là mẹ con, đều là thục nữ phong tình vạn chủng, nếu chúng ta liên thủ lại, thì đám đàn bà của Phương Hạo Vân, hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta.... Đừng do dự nữa..." Long Hi Phượng nói.

"Cái này..." Mộc Nguyệt Dung cũng hơi động, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tự mồm thừa nhận

Dừng lại một chút, Long Hi Phượng đưa khuôn mặt lại gần hơn, bật ra một tiếng cười khẽ: "Mẹ à, tối nay mẹ đừng đi, chúng ta ở lại nói chuyện với nhau đi... Mẹ con chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, còn chưa từng nói chuyện hòa bình với nhau. Lúc trước là tiểu Phượng không hiểu chuyện.... Từ giờ trở đi, con hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình, tốt nhất là thân như chị em cũng được... Nói xong, Long Hi Phượng cố ý đưa tay chạm vào bộ ngực của Mộc Nguyệt Dung.

Mộc Nguyệt Dung hơi kinh hãi, rụt người lại theo bản năng một chút, hành động của Mộc Nguyệt Dung làm cho Long Hi Phượng cười khẽ, nũng nịu nói: "Mẹ à, tất cả đều là đàn bà, mẹ còn sợ cái gì nữa..." Nói xong, Long Hi Phượng lại đưa tay chạm vào bộ ngực nhạy cảm của Mộc Nguyệt Dung, làm cho Mộc Nguyệt Dung đỏ mặt đến tai, không biết nên làm thế nào.

"Mẹ à... đừng lo lắng... chúng ta đều là đàn bà, đàn bà hiểu đàn bà nhất, con sẽ giúp cho mẹ..." Long Hi Phượng nói: "Sau nhiều năm, mẹ cũng đã có thể hưởng thụ tình cảm mãnh liệt..."

Trong ánh mắt của Mộc Nguyệt Dung hiện ra vẻ mê man: "Mẹ... Tiểu Phượng... như vậy không tốt đâu..."

Khuôn mặt của Long Hi Phượng cũng ửng hồng lên, nói: "Nói thật cho mẹ biết, đàn bà cùng đàn bà mới có thể hưởng thụ được tình cảm mãnh liệt chân chính... Bởi vì con cũng là đàn bà, cho nên con hiểu mẹ nhất..."

Tâm của Mộc Nguyệt Dung kinh hoàng từng trận, một cảm giác hưng phấn không hiểu ập lên trên đầu.

Ngay trong lúc Mộc Nguyệt Dung ngây người, Long Hi Phượng đã đưa tay về hướng giữa hai chân của Mộc Nguyệt Dung, bà ta dường như rất hiểu được những chổ mẫn cảm trên người đàn bà, cho nên chỉ tùy ý đưa tay qua, đã dễ dàng tìm được điểm kích thích của Mộc Nguyệt Dung. Một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, làm cho Mộc Nguyệt Dung không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

"Cảm giác thế nào... có phải là rất thoải mái không..." Long Hi Phượng dường như cố ý khiêu khích Mộc Nguyệt Dung, cho nên lời nói cũng rất ngả ngớn, tay cũng tăng mạnh kích thích hơn.

"Tiểu Phượng... mẹ..." Khuôn mặt của Mộc Nguyệt Dung đỏ bừng lên, trong lòng có cảm giác bất an, bà không biết mình nên thuận theo, hay là nên từ chối.

Tuy rằng trong lòng hơi cố kỵ, nhưng cảm giác thoải mái trên người truyền đến não là sự thật.

"Mẹ à, tin rằng mẹ sẽ rất thích cảm giác này..." Đôi mắt xinh đẹp của Long Hi Phượng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Mộc Nguyệt Dung.

Một lát sau, tình cảm mãnh liệt trong lòng Mộc Nguyệt Dung đã bị khiêu khích ra, thân thể nóng rực lên, eo không ngừng vặn vẹo, phát ra tiếng thở gấp không ngừng.

"Mẹ à, con muốn tiếp tục không?"

Đợi khi Mộc Nguyệt Dung vô cùng thoải mái, Long Hi Phượng đột nhiên dừng tay lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười mờ ám.

Mộc Nguyệt Dung hơi do dự, đỏ mặt lên, nói: "Tiểu Phượng... mẹ... tất cả đều nghe lời con..." Hiển nhiên là Mộc Nguyệt Dung đã thể nghiệm sự ngon ngọt rồi, sắc mặt trở nên thẹn thùng, gật đầu đáp ứng.

Long Hi Phượng cười xấu xa, trong giọng nói tràn ngập sự mờ ám: "Có muốn ngón tay của con đi vào không?" Nói xong, không đợi Mộc Nguyệt Dung tỏ thái độ, ngón tay của Long Hi Phượng đã đi vào trong.

Tiếng thở gấp của Mộc Nguyệt Dung càng lúc càng dồn dập, mức độ vặn vẹo của cơ thể cũng lớn lên. Bà thậm chí bắt đầu ảo tưởng đàn ông, và người đàn ông kia rõ ràng chính là Phương Hạo Vân, người đã khắc sâu vào ấn tượng của bà nhất.

"Mẹ à, không cần phải cố kỵ, kêu đi...." Long Hi Phượng cũng thở phì phò, khuôn mặt áp sát lại gần, phà hơi thở nóng ra khi nói chuyện với Mộc Nguyệt Dung, bàn tay của Long Hi Phượng lớn mật kéo tay của Mộc Nguyệt Dung xuốn giữa hai chân của mình, Mộc Nguyệt Dung cảm thấy ở đó rất ẩm ướt, cũng đưa ngón tay vào theo bản năng.

Trong tình mê ý loạn, hai người đàn bà trên giường dường như đã quên mất thân phận của mình, triền miên bên trong sự hương diễm này. Mộc Nguyệt Dung đã sớm quên mất sự che dấu của mình, bà đem Long Hi Phượng trở thành Phương Hạo Vân, hoàn toàn giải phóng tình cảm mãnh liệt.


Khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ đến đầu giường, hai thân thể đàn bà trên giường đang vuốt ve cho nhau, khóe miệng hiện ra vẻ thỏa mãn và thần sắc hưng phấn.

"Tiểu Phượng, mẹ chưa từng biết đàn bà còn có thể hưởng thụ được tình cảm mãnh liệt...." Tình cảm mãnh liệt kéo gần quan hệ, Mộc Nguyệt Dung xấu hổ nói: "Những năm trước đây, mẹ thật sự là sống uổng phí rồi..." Con người đúng là dễ thay đổi, Mộc Nguyệt Dung cũng không ngoại lệ, nhất là trong khoảng thời gian này, Nam Cung thế gia xuất hiện nhiều vấn đề, sự cao ngạo của bà, cường thế của bà cũng không ngoại lệ. Bà bây giờ trông giống một người đàn bà bình thường.

"Mẹ à, nếu mẹ chịu lên giường với Hạo Vân, mẹ còn sẽ đạt được sự sung sướng hơn bây giờ gấp mấy lần...." Long Hi Phượng thừa cơ hội nói thêm

"Nhưng mà, Hạo Vân dường như không có tâm tư này?" Mộc Nguyệt Dung hiển nhiên đã động tâm rồi. Mộc Nguyệt Dung là một oán phụ khuê phòng siêu cấp mà, một khi đã phát tiết ra, thì không thể nào thu lại được.

"Mẹ à, cái này phải xem bản lĩnh của mẹ thôi..." Long Hi Phượng cười hắc hắc, nói: "Đưa lổ tai của mẹ lại đây, con dạy cho mẹ mấy chiêu..." Mộc Nguyệt Dung xấu hổ đưa đầu đến, thành thật nghe Long Hi Phượng dạy.

............................... .

Sau khi cân nhắc mãi, Kim Gia quyết định ra tay.

Mục tiêu bắt cóc của ông ta chính là Bạch Lăng Kỳ.

Quyết định này cũng có đạo lý, Bạch Lăng Kỳ là một phụ nữ bình thường, không có năng lực chống cự. Tuy rằng xung quanh cô ta có rất nhiều bảo vệ của công ty bảo an Đằng Phi, nhưng mà đối với Kim Gia mà nói, cái này không phải là vấn đề.

Với địa vị của Kim Gia tại công ty bảo an Đằng Phi, đúng là không bị hoài nghi, ông ta hoàn toàn có năng lực tiếp cận Bạch Lăng Kỳ.

Về phương diện khác, ông quyết định ra tay chậm một chút. Mặt dù cấp trên nhiều lần thúc giục, nhưng ông chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Ông đang chờ đợi thời cơ, chờ đợi một cơ hội tốt để mình ra tay.

Nếu Phương Hạo Vân thật sự thất bại, ông đương nhiên sẽ dựa theo lời cấp trên mà làm.

Ngược lại, nếu Phương Hạo Vân thành công, Kim Gia đương nhiên sẽ có tính toán khác, nói cách khác, ông cũng không muốn phản bội lại Phương Hạo Vân.

Cái này không phải nói ông là người trọng tình trọng nghĩa.

Mấu chốt là ông biết tính tình của Phương Hạo Vân, đối xử với kẻ địch, hắn ta tàn nhẫn như mùa đông giá rét. Đối xử với bạn bè thì ấm áp như mùa xuân.

Kim Gia bây giờ là bạn của Phương Hạo Vân, sự ấm áp của Phương Hạo Vân ông cũng có thể hưởng thụ. Thủ đoạn tàn nhẫn khi đối với kẻ thù, Kim Gia cũng tận mắt nhìn thấy. Tuyệt đối không thua kém thủ đoạn của cấp trên, thậm chí là còn hơn hẳn nữa.

"Anh, anh có tâm sự à?" Kim Phi đẩy cửa văn phòng, đi vào nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Kim Gia, vội vàng đi qua, thân thiết hỏi.

"Phi Phi!"

Kim Gia ngẩng đầu lên, nhìn Kim Phi, nói: "Phi Phi... sau này... sau này lở như anh xảy ra chuyện, em ngàn vạn lần đừng lo cho anh... Em là em, anh là anh.... nhớ chưa?"

"Anh, anh đang nói cái gì vậy?" Kim Phi mở miệng hỏi: "Anh, sao hôm nay lại nói vậy... Anh nói lảm nhảm cái gì vậy... ANh em chúng ta từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, sao em có thể không lo cho anh được... Khoan đã, anh, có phải anh muốn phản bội Hạo Vân không?"

Lời này vừa nói ra, Kim Gia lập tức cười nói: "Phi Phi, không cần nghĩ bậy.... Anh làm việc cho Phương thiếu gia rất tốt, anh không làm ra chuyện phản bội gì đâu...."

Dừng lại một chút, Kim Gia nghiêm mặt nói: "Hứa với anh, phải tự chăm sóc cho mình..."

"Anh, anh lại nói bậy rồi!" Trong đôi mắt của Kim Phi hiện lên một tia gian xảo, nhỏ giọng nói: "Anh, anh nói thật cho em biết, anh rốt cục là xảy ra chuyện gì.... Gần đây em nghe được một tin tức, nói là trong Đằng Phi chúng ta có quỷ. Trần Thiên Huy và Hà Thanh đã bắt đầu thanh tra toàn diện rồi... Em là em gái, là người anh tin tưởng nhất, xin anh nói cho em biết đi, anh rốt cục là bị cái gì vậy?"

"Phi Phi, em nghe tin tức ở đâu vậy?" Kim Gia nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng.

Kim Phi đi qua đóng cửa phòng lại, nói: "Anh, chuyện này vô cùng chân thật... Em cảm thấy rằng anh và em đều bị hoài nghi cả, bởi vì hành động lần này do chính Trần Thiên Huy và Hà Thanh phụ trách, hai người đó không hề nương tay đâu..."

Nghe Kim Phi nói vậy, Kim Gia lập tức trở nên hồi hộp hơn.

"Phi Phi, hãy nghe anh nói... em cẩn thận hỏi thăm giùm anh, rốt cục là xảy ra chuyện gì, sau khi hỏi thăm rõ ràng xong, em báo cho anh biết trước tiên nha" Kim Gia nghiêm mặt nói.

"Anh, rốt cục là xảy ra chuyện gì chứ, anh nói rõ ràng với em đi... Nếu anh không nói cho em biết, em làm sao mà có thể giúp được cho anh chứ?" Kim Phi cũng hồi hộp nói.

"Phi Phi, đừng quá lo lắng... Anh không sao cả" Kim Gia cười nói: "Anh chỉ là tò mò thôi.... Nhớ kỹ lời anh nói, đi giúp anh điều tra rõ chuyện này nha, coi như là anh cầu em..."

"Được rồi!"

Kim Phi thở dài yếu ớt, nói: "Anh, em có thể giúp anh làm bất cứ chuyện gì, nhưng anh không thể làm ra chuyện phản bội lại Hạo Vân, nếu không em sẽ không giúp anh..."

........................

Sự thất bại của Lang Vương Kent, đã làm cho đại nữ vu Tome và Bức Hậu Sophie nhìn rõ được bổn sự của Phương Hạo Vân.

Trong Nữ Vung cung, đại nữ vu Tome và Bức Hậu Sophie đang ở cùng nhau, lại mưu đồ bí mật nữa. Sắc mặt của Tome khá là trầm trọng, nói: "Bức Hậu, xem ra chúng ta đã coi thường lực lượng của Phương Hạo Vân rồi, uy lực của thuốc này cần phải tăng cường..


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-730)