← Ch.701 | Ch.703 → |
"Lần này cần bao nhiêu giọt máu?" Sophie hỏi.
"Ba giọt!"
Tome giải thích: "Uy lực của một giọt máu cũng không lớn như tôi tưởng tượng... Tôi phải tăng thêm dược tính của thuốc... Lần đó nếu không phải do hắn kế thừa tốc độ tróng máu của người, thì sợ rằng hắn đã tiêu đời..."
"Tome, ba giọt máu, Kent có thể chịu đựng được sao?" Sophie hỏi.
"Có thể, có điều sẽ để lại một chút di chứng..." Tome cười nói: "Bức Hậu, thứ cho tôi nói thẳng, loại không có tố chất như Kent, tốt nhất là hoàn toàn bị chúng ta khống chế..."
"Được rồi, ta đồng ý..." Sophie trầm giọng nói: "Tome, chuyện này ta ủng hộ ngươi, nhưng ngươi phải làm cho tốt, nếu không hậu quả ngươi cũng tự biết"
"Bức Hậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm phụ lòng kỳ vọng của người..." Tome nghiêm túc nói.
"Thanh Âm ngươi tính xử lý thế nào?" Sophie lại hỏi.
"Thanh Âm là con bài trong tay chúng ta, bây giờ tôi không thể thả ba ta ra được, tôi tính lợi dụng thuốc để khống chế tâm trí bà ta, biến bà ta thành con rối của mình, đến lúc đó rồi mới để cho Phương Hạo Vân cứu bà ta ra" Tome cười nói: "Nếu Phương Hạo Vân mà cứu bà ta ra, thì đó chính là vận rủi của hắn..."
"Ngươi đã nắm chắc như vậy, thì chuyện này giao cho ngươi đi làm..." Sophie dặn dò ; "Tome, Kent không phải là người dễ đùa, hy vọng ngươi có thể chú ý một chút, đừng để hắn ta nhận ra ý đồ của chúng ta. Nếu không, một khi Kent nổi giận thì không dễ xử lý..."
.......................................
Mấy ngày nay, tâm tình của Nguyệt Như rất là khó chịu.
Tuy rằng cô đã biết thân phận của Victoria, nhưng dù sao cô vẫn phải làm bộ như không biết. Chỉ là mỗi đêm Victoria lại ngủ cùng với Phương Hạo Vân, thật sự đúng là làm người ta buồn bực.
Lúc giữa trưa, Nguyệt Như thật sự không nhịn được nữa, cô tìm đến Phương Hạo Vân, nói như chất vấn: "Hạo Vân, anh nhớ rõ là anh đã hứa gì với em không? Tại sao anh cứ như vậy với người kia thế. Anh làm như vậy thật khiến cho em khó xử..."
Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, nói: "Nguyệt Như.... chuyện này không nằm trong việc của anh... Anh đã nói với Victoria rồi, nhưng cô ta luôn thừa dịp anh không để ý mà tiến vào phòng của anh. Anh cũng bất đắc dĩ thôi. Như vậy đi, nếu thật sự không được, từ hôm nay trở đi, em ở cùng một chổ với Victoria, em xem chừng cô ta, thế thì có được không?"
"Như vậy cũng còn được..." Nguyệt Như đổi giọng, nói: "Hạo Vân, anh rốt cục là tính khi nào thì mới nghĩ cách cứu mẹ của em vậy... Một ngày không thấy mẹ, thì hôm đó trong lòng của em không được an bình..."
"Yên tâm đi, tối nay anh sẽ hành động, em ở Thiên Đạo chờ tin tức tốt của anh đi..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói: "Anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ mang mẹ của em trở về. Con đàn bà Tome kia có mưu kế rất lớn, anh kết luận là cô ta sẽ không dễ dàng xuống tay với mẹ của em. Cho nên mẹ của em bây giờ vẫn còn an toàn, yên tâm đi"
"Ừ!"
Nguyệt Như thân thiết nói: "Cẩn thận một chút..."
............................................................
Từ sau khi bị bại trận, trong lòng Ketn luôn bị đè nén không thôi. Đối với lời nói của Phương Hạo Vân và Bạch Tố Tố, trong lòng hắn thật ra cũng đã có chút tin tưởng, thuốc của Tome quả thật có vấn đề. Có điều, nói đi thì phải nói lại, thuốc của Tome làm tăng mạnh lực lượng của hắn. Đối với một người si mê sức mạnh như Kent, đây dường như không phải là vấn đề.
Hắn ta cứ cân nhắc mãi, quyết định cái lợi và cái hại của nó.
Lần này, hắn chủ động đi tìm Tome, hy vọng Tome có thể chế ra thuốc tăng lực lượng cho mình. Hắn muốn tự mình đánh bại Phương Hạo Vân, như vậy mới giải quyết được mối hận trong lòng hắn.
"Tome, ta cần sự trợ giúp của ngươi..." Con mắt của Kent nhìn chằm chằm vào Tome, nói:"Ta hy vọng thuốc của ngươi có thể mạnh một chút. Phương Hạo Vân và Bạch Tố Tố liên thủ lại đúng là thiên hạ vô địch, ta cần lực lượng đánh bại bọn họ"
Tome dường như đã đoán được rằng Kent sẽ chủ động tìm đến mình, cười nói: "Kent... Chuyện này làm gì đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy... Điều chế thuốc tăng cường lực lưỡng vô cùng khó khăn, hơn nữa ta còn phải tránh tương khắc giữa thuốc và lực lượng của ngươi. Như vậy đi, nếu như ngươi thật sự hy vọng có thể tăng mạnh lực lưỡng lên, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải cung cấp máu của ngươi cho ta...
"Cần bao nhiêu?" Kent hỏi.
"Ba giọt..." Tome cười nói: "Kent, nếu ngươi cảm thấy khó xử thì thôi, coi như ta chưa từng nói cái gì.... . Đương nhiên, cho dù không có máu của ngươi, ta vẫn có thể chế tạo được thuốc. Chỉ là đến lúc đó ta không cam đoan tính an toàn của thuốc thôi..."
"Ta cho!" Kent cắn răng nói:"Ngươi cần bao nhiêu ta cho bấy nhiêu. Nhưng ngươi phải cam đoan rằng, nhất định có thể chiến thắng lực lượng của Phương Hạo Vân"
"Yên tâm đi, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu" Tome cười một cách quyến rũ, nói: "Ta cũng oán hận Phương Hạo Vân giống như ngươi, Kent, nếu ngươi có thể giết chết Phương Hạo Vân, ta cam đoan sẽ làm nữ chủ nhân của Lang Vương cung các ngươi... Nếu ngươi muốn chơi ta, ta cũng đồng ý... Thuận tiện nói cho ngươi biết, cơ thể của ta đã hai trăm năm qua chưa có đàn ông nào đụng vào..."
"Ha ha..."
Kent cười điên cuồng một tiếng, lập tức nói: "Tome, nhớ kỹ những lời ngươi nói cho ta... Ngươi chờ đi, ta nhất định sẽ tận tay đem đầu của Phương Hạo Vân giao cho ngươi, đến lúc đó ngươi đừng hối hận..."
"Đại nữ vu đã nói như vậy rồi, ngươi còn lo lắng cái gì?" Tome cười nói:" Kent, thật ra ta cũng thích thân thể cường tráng của ngươi, ta cũng thích nếm thử mùi vị bị ngươi đâm sâu vào, chỉ là ngươi cũng biết, ba người đứng đầu của Darkness từ trước đến giờ đều không thể kết hợp, nếu không thì sẽ mất đi sự cân bằng..."
"Ngươi có ý gì?" Kent nhướng mày hỏi.
"Rất đơn giản.... . Giết chết Phương Hạo Vân và Bạch Tố Tố, đến lúc đó ngươi chính là anh hùng của Darkness. Anh hùng có thể hưởng thụ sự đãi ngộ không giống người thường..." Tome cười mị nói: "Trong ba người chúng ta, ngươi là người có sức chiến đấu cực mạnh, ta vẫn luôn cảm thấy rằng, ngươi đảm nhiệm chức tộc trưởng gia tộc Morgan mới đúng..."
"Cái gì?" Sắc mặt của Kent lập tức thay đổi, hắn chụp lấy tay của Tome, cả giận nói: "Tome, ngươi thật to gan, ngươi lại có thể nói ra những lời này, ngươi có tin bây giờ ta đi nói cho Bức Hậu biết không?"
"Ngươi sẽ không làm vậy!"
Tome nhếch miệng cười, đưa tay nhéo vào đũng quần của Kent một phát, nói: "Ngươi không biết là dưới sự lãnh đạo của Bức Hậu, cuộc sống của ngươi không được tốt sao? Ngươi có bản lĩnh, vì sao lại không tranh thủ... Nếu ngươi làm tộc trưởng, mỹ nữ trong tộc không phải là để ngươi tùy ý chơi sao... Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, máu của Bức Hậu là ngọn nguồn của lực lượng. Nếu ngươi có thể lấy đủ máu, ngươi có thể đạt được một lực lưỡng không bao giờ tưởng tượng được..."
"Tome, vốn dĩ ta nghĩ rằng ngươi là một trong những người ủng hộ trung thành nhất của Bức Hậu, không thể tưởng được, ngươi cũng có tâm phản bội... Xem ra Bức Hậu đúng là không được yêu thích..." Kent cười nói: "Tome, ngươi là người có tâm kế sâu nhất trong ba người chúng ta... Tuy rằng sức chiến đấu của ta mạnh nhất trong ba người, nhưng tính tình của ta lại thẳng thắn nhất. Sau này nếu không còn Bức Hậu, lực lưỡng không cân đối nữa, ai mà kiềm chế ngươi. Bây giờ ngươi nói là giúp ta lên ngôi, nhưng sau này ai lãnh đạo ai, cũng không nhất định..."
"Ta tôn trọng kẻ mạnh, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ta tuyệt đối không phản bội ngươi..."Tome cười nói: "Kent, nhớ kỹ lời ta nói. Ta chỉ thích kẻ mạnh thật sự, mặc kệ đối phương là ai..."
"Dâm phụ, ta nhớ kỹ lời ngươi nói..." Kent đưa tay nhéo một cái lên mông của Tome, nói: "Sau này, ta sẽ bắt ngươi thần phục dưới háng của ta, bắt ngươi hầu hạ ta..."
"Ta rất chờ mong..." Tome nói xong, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm vào vành tai của hắn một chút, nói: "Ngươi uống chén thuốc này trước đi... Đợi lát nữa ta rút máu ngươi ra điều chế thuốc mạnh hơn... Ta có một dự cảm, tối nay Phương Hạo Vân có thể sẽ đến cứu Thanh Âm ra..."
Nói xong, Tome đưa cho Kent một lọ thuốc màu xanh, hắn ngẩng đầu lên uống sạch một hơi.
"Ha ha, không tồi!"
Kent vừa uống xong thứ thuốc kia, trong cơ thể liền tràn ngập lực lưỡng: "Yên tâm đi, nếu như Phương Hạo Vân đến một mình, ta cam đoan sẽ bóp nát đầu hắn..."
"ta mở mắt chờ mong..." Tome lại dùng sức nhéo một cái lên đũng quần của Kent.
"Lấy tay giúp ta..." Kent dường như không nhịn được.
"Không được!"
Tome cười một tiếng, rút tay ra, nói:"Chờ sau khi ngươi giết chết Phương Hạo Vân, ta có thể dùng miệng giúp ngươi, nhưng bây giờ không được
"Muốn chết..." Kent tức giận nói: "Ngươi thật là tà ác, làm cho lửa dục của ta nổi dậy, bây giờ lại không chịu hạ hỏa cho ta.... Hai nữ vu cao cấp..."
"Được rồi, ta đã an bài tốt rồi..." Tome cười hắc hắc, nói: "Chỉ cần ngươi chịu hơp tác với ta, nữ vu cao cấp muốn bao nhiêu cũng có..."
"Thanh Âm ta cũng muốn!" Kent cười tà ác, nói: "Tưởng tượng bà ta là mẹ vợ của Phương Hạo Vân, ta vô cùng hưng phấn... Thật muốn dùng sức mà đâm vào..."
"Không được xằng bậy... Thanh Âm là quân bài của chúng ta, trước khi tác dụng của bà ta chưa được phát huy, thì không thể gây tổn thương được..." Vẻ mặt của Tome đầy nghiêm túc: "Kent, ngươi làm việc luôn không có chừng mực, nhưng ta phải cảnh cáo ngươi... Chuyện này không được động vào, nếu không ngươi sẽ làm hại mọi người..."
"Được rồi... không nói mấy cái này nữa... Ta phải đi hưởng thụ nữ vu cao cấp của ta..." Đi được vài bước, Kent đột nhiên quay lại nói: "Mỗi lần làm ta đều ảo tưởng những người đó là ngươi..."
"Đi chết đi..." Tome tức giận mắng một câu.
Đợi khi thân ảnh của Kent biến mất, Tome mới khinh thường nói ; "Hừ, Kent, ngươi chỉ đủ tư cách làm nô lệ của ta thôi..."
............................ .
Có kinh nghiệm lần trước, cho nên lần này Phương Hạo Vân thoải mái đi vào trong tòa pháo đài của Darkness, dựa theo kế hoạch, hắn vốn muốn âm thầm ẩn núp, tùy thời mà cứu người. Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra kế hoạch của hắn có sai lầm, Tome đã nâng cấp phòng ngự lên rồi, khi hắn vừa tiến vào trong, lập tức bị phát hiện ra.
Tome nhìn thấy Phương Hạo Vân qua quả cầu thủy tinh, khóe miệng hiện lên một nụ cười, vội vàng thông baoo1 cho Lang Vương Kent, để cho hắn ta đi đón địch.
Kent vừa mới làm chết một nữ vu cao cấp, đang chuẩn bị chơi người thứ hai, thì trong phòng bỗng phát ra một tiếng nổ lớn, hắn vội vàng mặc quần lót vào chạy ra ngoài.
" Phương Hạo Vân, ngươi làm ta tức chết... Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, bây giờ ta sẽ vặn gãy đầu ngươi..." Đối với sự xuất hiện của Phương Hạo Vân, Lang Vương Kent có vẻ vô cùng phẫn nộ.
Nhìn thấy biểu tình phẫn nộ của Kent, Phương Hạo Vân nhìn nhìn đồ trên người hắn, trong lòng lập tức hiểu được nguyên nhân. Hắn cười lạnh một tiếng, đáp lời của Kent: "Kent ơi là Kent, mày đúng là hoang đường, đến lúc này rồi mà mày còn tâm tư đùa bỡn mấy cái này..." Nói xong, thân hình hắn lập tức như gió, lao đến chổ của Kent, Thiên Phạt trong tay chém một phát lên trên ngực của Kent.
Khi thân hình của Phương Hạo Vân vừa động, sát khí lạnh thấu xương trên người Lang Vương lập tức dâng lên, một cảm giác nguy hiểm chậm rãi nảy sinh trong lòng Kent.
Nhìn thấy thân hình của Phương Hạo Vân nhanh chóng xuất hiện trước mắt, lực lưỡng trong cơ thể của Kent liền tụ tập lại ở tay phải, lập tức đấm ra một cái lên Thiên Phạt của Phương Hạo Vân.
"Ầm!"
Một tiếng, kình khí phụt ra xung quanh, Kent đã bị bức lui ba bước, còn Phương Hạo Vân thì nhẹ nhàng bay ngược trở về, đáp xuống đất, chỉ thấy trên mặt của Kent đang hiểu một vẻ đắc ý khinh thường, Phương Hạo Vân liền khinh miệt nói: "Lang Vương.... xem ra mày vẫn tiếp tục dùng thuốc của Tome... Sau này mày sớm muộn gì cũng sẽ hối hận..."
"Im miệng!"
Kent cười lạnh nói ; " Phương Hạo Vân... ngươi cho rằng loại thủ đoạn châm ngòi ly gián ngây thơ của ngươi có thể chia rẽ được quan hệ của ta và Tome sao? Thật là buồn cười... Tome cho ta lực lượng, ta dựa vào cái gì mà không nhận, về phần cái gọi là Tome khống chế, hoàn toàn là một chuyện cười, ta là Lang Vương vĩ đại, sao có thể để cho người khác khống chế..."
Nói xong, Lang Vương Kent lập tức biến thân, hai tay hóa thành trảo, một luồng khí kình vô hình không ngừng xoay quanh thân của hắn, hình thành một khí tràng vô cùng cường đại.
Dù Phương Hạo Vân đã đứng cách xa gần mười mét, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế cường đại phát ra từ trên người của Lang Vương, và nó không ngừng tăng lên.
" Phương Hạo Vân, ngươi đã cảm nhận được chưa? Lực lượng của ta còn mạnh hơn lần trước..." Vừa nói xong, khí tràng toàn thân đã tăng lên, dường như đã ngưng tụ lực lượng toàn thân vậy.
"Ta muốn lấy đầu của mày... Vì cái lổ của Tome, tao nhất định phải lấy đầu của mày..." Nói xong, hắn giơ trao lên vồ về hướng của Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân không chút sợ hãi, giơ Thiên Phạt lên đón
Đòn tấn công của hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ mạnh vang lên, khí kình lập tức bay tứ phía xung uanh.
Đồng thời trong khoảng thời gian đó, Kent đã phi thân lên, giơ trảo chụp xuống đầu của Phương Hạo Vân, trảo phong cường đại đã sớm bao phủ xung quanh Phương Hạo Vân lại. Phương Hạo Vân muốn tránh cũng không thể tránh được, đành phải đón đỡ.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hơi mỉm cười, khí tùy ý chuyển, chân khí nội gia trong cơ thể nhanh chóng tập trung lên tay phải, thân hình vừa động, một đao thế cường đại được bổ về hướng của Kent.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, đao thế của Phương Hạo Vân chạm vào trảo của Kent, khí kình của hai người vừa tiếp xúc, lập tức sinh ra một tiếng nổ mạnh thật lớn, uy lực phản chấn còn mạnh hơn lần trước.
Phương Hạo Vân bị chấn văng ra khoảng ba mét thì mới bức được luồng khí kình phản chấn kia ra ngoài cơ thể, sau khi dừng thân lại, hắn liền chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo.
Kent cũng lui liên tiếp vài bước mới dừng chân lại được, thân hình hắn hơi ngồi xổm xuống, lúc này mới đánh tan được khí kình phản chấn.
Ngay lập tức, hắn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, hắn vẫn không thể làm gì được Phương Hạo Vân cả.
" Phương Hạo Vân, muốn cứu Thanh Âm, thì đi theo ta..." Đúng lúc này, Tome xuất hiện.
Phương Hạo Vân thấy thế, cũng không nghi nhiều, lập tức phi thân về hướng của Tome, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói: "Đại nữ vu điện hạ, ý đồ của tôi hẳn là cô cũng rõ ràng rồi, tôi hy vọng cô có thể giao Thanh Âm ra đây, nếu không hôm nay cho dù có chết, tôi cũng sẽ kéo các người xuống cùng..."
"Tôn giả, ngươi quả nhiên đủ mạnh... Có điều ngươi muốn mang Thanh Âm đi, phải dựa theo quy định của ta, nếu không thì cho dù ngươi giết ta thì thế nào?" Tome vừa đi vừa nói.
Phương Hạo Vân đưa ánh mắt lên người của đại nữ vu Tome, cái dáng người đi đường của cô rất là động lòng người. Dáng người của Tome hơi cao gầy, váy dài bó sát người làm lộ ra cái mông lớn của cô, khiến cho cái mông của cô lắc lưu trong có vẻ tuyệt đẹp, hơn nữa, cái eo của cô rất nhỏ, nên lúc bước đi, khoảng cách lắc lư của cái eo rất lớn, cái mông căng tròn ấy cũng không ngừng rung động, có thể dùng cụm từ một bước ba lắc để hình dung.
Nhìn thấy cái mông không ngừng rung động khi bước đi của đại nữ vu Tome, Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói: "Điện hạ đúng là gợi cảm..."
"Phải không?"
Tome quay đầu lại, nói:"Vốn ta nghĩ rằng chỉ có Kent mới là loại động vật dùng nửa phần dưới để suy nghĩ, xem ra bây giờ ta đã sai rồi, đàn ông trong thiên hạ đều như thế cả..."
"Ha ha..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói: "Điện hạ, cô không biết là tôi biết thương hoa tiếc ngọc hơn Kent sao?"
"Có lẽ vậy... Nhưng cái này không liên quan đến ta..." Khi nói chuyện, Tome đã dẫn Phương Hạo Vân đi đến Nữ Vu điện.
"Tôn giả, mời ngồi!" Tome cười nhường chổ.
Phương Hạo Vân ngồi xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói: "Điện hạ, cô đúng là người rất hiểu biết, người ngoài không biết còn tưởng chúng ta rất quen thuộc cơ đấy... Cô thật sự không lo rằng tôi sẽ đột nhiên trở mặt giết chết cô sao..."
"Ngươi sẽ không làm vậy!" Tome cười nói: "Ta biết tâm tư của ngươi, ngươi cũng biết tâm tư của ta, trước khi Thanh Âm chưa xuất hiện, ngươi không có khả năng xuống tay với ta. Thanh Âm là mẹ của Nguyệt Như, mà Nguyệt Như lại là người phụ nữ quan trọng của ngươi, ta nghĩ ngươi không có khả năng làm bậy..."
"Tình báo của cô rất chính xác!" Phương Hạo Vân cười trào phúng: "Nghiên cứu không ít tư liệu về tôi?"
"Đó là đương nhiên!" Tome nói: "Phương đông các ngươi có một câu ngạn ngữ, gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thăng... Ta đương nhiên biết rõ tất cả tư liệu của ngươi, nếu không ta làm sao mà đối địch với ngươi. Tôn giả, ta gọi ngươi đến đây, thật ra là có một giao dịch muốn bàn với ngươi..."
"Tôi không biết giữa chúng ta có cái gì có thể bàn?" Phương Hạo Vân đưa ánh mắt nhìn quét lên trên người của Tome, nói: "Nếu cô muốn chơi trò "tình cảm mãnh liệt" với tôi, thì tôi cũng không ngại đâu..."
"Nếu tôn giả thích, thật ra cũng không phải là không thể. Có điều chuyện ta muốn nói không phải chuyện này... Tôn giả, giữa chúng ta chưa chắn phải cắn nhau đến chết.... Kẻ địch của ngươi không phải là ta..." Tome nói.
"Có ý gì?" Phương Hạo Vân giương giọng hỏi
Ngươi là người thông minh, ngươi không có khả năng không biết... Đương nhiên, ta biết ngươi muốn chính ta nói ra..." Tome cười nói: "Ngươi không biết kẻ địch của ngươi là Bức Hậu sao? Bức Hậu mới là kẻ địch lớn nhất của ngươi... chúng ta hoàn toàn không cần làm kẻ địch..."
"Ha ha..." Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói: "Tome điện hạ à, cô gọi tôi lại đây, chỉ là muốn nói đùa cái này với tôi thôi hả? Tôi không rãnh để nghe tình huống của mấy tên ma đầu các người... Nghe nói Darkness được truyền thừa từ mấy ngàn năm trước, mà còn chưa xuất hiện tình huống này bao giờ cả..."
Lời này vừa nói ra, Tome lập tức nhướng mày, nói: "Trên thực tế, ngươi sai rồi... Phàm là tồn tại đều có mâu thuẫn.. Tôn giả, ta đang nói sự thật. Hy vọng ngươi có thể xem xét một chút... Hợp tác với ta, đối với ngươi mà nói, đó là trăm lợi không có một hại..."
"Cô muốn cái gì?" Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.
"Ta muốn thay thế Bức Hậu, chỉ đơn giản vậy thôi..." Tome không che dấu, nói: "Ta không thích bị người ta lãnh đạo, kiềm chế..."
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu..." Phương Hạo Vân lạnh giọng nói:" Cô cũng biết mục đích tôi đến Luân Đôn là gì... Tôi tính giết tất cả, tôi muốn giải quyết phiền toái chỉ trong một lần..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tome liền thay đổi, vốn định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn lại.
Dừng lại một chút, Tome hừ nói:"Tôn giả, ngươi không biết là khẩu khí của ngươi quá lớn sao... Muốn hủy diệt gia tộc Morgan, sợ là ngươi vẫn chưa có bổn sự đó"
"Có hay không có bổn sự đó, cô sẽ nhanh chóng biết thôi..." Phương Hạo Vân thâm ý nói: "Tome, tôi không có thời gian nói nhảm với cô. Thái độ của cô đối với Bức Hậu tôi không quản... Tôi chỉ muốn biết, hôm nay cô rốt cục có thả Thanh Âm ra không?"
"Thả, đương nhiên là thả!"
Tome mỉm cười, nói: "Vì tỏ thành ý của ta, ta nguyện ý giao Thanh Âm cho ngươi, đồng thời, ta còn cho ngươi thuốc biến hình, để cho Victoria khôi phục lại bộ dáng cũ..."
Nói xong, Tome đưa cho Phương Hạo Vân một lọ nước thuốc.
Phương Hạo Vân đưa tay cầm lấy, nói: "Hy vọng cô nghiêm túc..."
"Đương nhiên!" Tome đột nhiên vỗ tay, lập tức có hai người mang Thanh Âm ra, nhìn thấy Phương Hạo Vân đang ở đây, Thanh Âm đột nhiên kêu lớn: "Hạo Vân, cứu mẹ..."
"Ha ha..."
Tome đi qua, nhéo vài cái vào khuôn mặt của Thanh Âm, nói: "Không tồi... ngươi có một thằng con rể rất tốt, khiến cho ngay cả ta cũng phải ghen tị, đáng tiếc, ta không có con gái, nếu không ta cũng muốn làm mẹ vợ của tôn giả. Từ giờ trở đi, ngươi được tự do, ngươi đi đi..."
Thanh Âm nghe thấy thế, vội vàng đi đến hướng của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nhìn kỹ Thanh Âm, sau đó lập tức quay đầu lại nhìn Tome, nói: "Lần này không phải là giả chứ? Tome điện hạ, tôi xin nói trước mấy lời không vui, nếu lần này mà là giả, tôi tuyệt đối không tha cho cô..."
Lời này vừa nói ra, Thanh Âm liền hỏi: "Có ý gì?"
Tome tiếp đề tài, cười nói: "Ngươi không biết à, con rể của ngươi đã cứu một mẹ vợ về... Nhưng mà..."
"Được rồi, chúng ta đi..." Phương Hạo Vân biết Tome muốn nói gì, vội vàng chặn lời của cô lại, nói: "Tome, lần này xem như cô thức thời, hôm nay tôi không tính toán với cô, lần sau gặp mặt, đó chính là ngày chết của cô..."
"Tôn giả, làm gì mà lạnh lùng như vậy chứ..." Tome cười nói: "Ta cảm thấy rằng ngươi hẳn là nên suy nghĩ lại lời của ta nói. Loại chuyện này chỉ có lợi cho ngươi thôi, ngươi không cần thiết phải làm vậy. Vả lại, lòng tự tin của ngươi có phải là hơi bành trướng hay không? Darkness truyền thừa mấy ngàn năm rồi, nhưng có thể để cho ngươi diệt sao? Gia tộc thủ hộ cũng có không ít nhân vật đến đây, nhưng bọn họ cũng không làm được gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể làm được sao..."
Phương Hạo Vân muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn trộm.
Dừng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tome, Phương Hạo Vân kéo tay của Thanh Âm, nói: "Chúng ta đi..."
← Ch. 701 | Ch. 703 → |